Thần Ý Sát Thủ
-
Chương 53: Sỉ nhục Thiên Đao
Những người khác của nhà họ Phương thấy thế, không những không hề trách cứ Phương Bảo Quyên, ngược lại còn nói: “Phương Bảo Quyên, làm tốt lắm.”
“Để cái thùng rác đó ra xa một chút, đừng làm bẩn mắt chúng ta.”
“Vẫn nên nghĩ cách ném cái thùng rác đó đi thôi. Vất vả lắm chúng ta mới đặt được chỗ ở lầu Vọng Nguyệt đối diện Hộ Long Trang, nếu như bị nhân viên phục vụ biết, sính lễ của nhà họ Phương chúng ta là thứ đồ chơi này, vậy thì mất mặt lắm.”
“Phải phải phải.”
Ngay cả Lưu Phương Lan cũng không biết phải nói gì.
Lúc bà ấy đến gặp con gái có nhìn thấy cô đang thu dọn đồ đạc, phải chính chính là món đồ chơi này?
Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, cái này sao có thể làm sính lễ.
Bà ấy sống mấy chục năm, chưa từng thấy sính lễ nào như vậy.
Lưu Phương Lan tức đến giậm chân, xấu hổ vô cùng.
Duy chỉ có Trần Hạo Hiên híp mắt lại.
Vinh quang tối cao, không thể sỉ nhục.
Anh chợt ngẩng đầu, giận dữ nói: “Phương Bảo Quyên, bản vương cho cô một cơ hội. Một là, nhặt dây chuyền lên, rửa sạch. Hai là, ăn rác trong thùng rác! Ba là, xin lỗi Phương Hy Văn! Nếu không, ngay cả tư cách hối hận, cô cũng không có.”
Lời của Trần Hạo Hiên mới khí phách làm sao.
Trong đôi mắt anh đầy vẻ hung ác.
Nhưng Phương Bảo Quyên nghe nói như thế, lại cười phì một tiếng: “Ôi trời ơi, bệnh ảo tưởng ngu ngốc lại tái phát rồi à? Còn bản vương nữa? Tôi xin lỗi anh ư? Được thôi. Đây chính là cách tôi xin lỗi.”
Phương Bảo Quyên nói xong, cầm thùng rác lên, thẳng tay ném xuống dưới lầu.
Sau đó cười ha ha: “Anh có hài lòng với lời xin lỗi của tôi không?”
Người nhà họ Phương càng cười lớn hơn.
“Phương Bảo Quyên, làm hay lắm.”
“Thật là bẩn mắt, sau này ai dám tặng con gái tôi thứ đồ chơi này làm sính lễ, tôi đánh chết kẻ đó tại chỗ.”
“Chúng ta chờ sinh lễ của Tề Phong Lâm thôi, có người nói để chuẩn bị cho sinh lễ lần này, Tề Phong Lâm đã bảo bố anh ta chuẩn bị trước rồi. Hôm nay, chắc chắn Tề Phong Lâm phải khiến nhà họ Phương và thành phố Ninh Hạ kinh ngạc.”
Mọi người hoặc là đang cười, hoặc là đang chờ mong Tề Phong Lâm.
Nhưng Hạt Tiêu lại rất khó chịu, cô bé bước lên, bàn tay nhỏ không ngừng đánh vào hai chân Phương Bảo Quyên, kêu khóc nói: “Trả dây chuyền cho chúng tôi, trả chúng tôi… Đó là bố tôi tặng cho mẹ tôi. Đồ xấu xa, tôi đánh cô, tôi đánh cô.”
Phương Bảo Quyên hoàn toàn không để ý, một cước đá Hạt Tiêu ra.
“Cút ngay, con khốn này. Mày không thấy mẹ mày chưa từng đeo hay sao? Ha ha, Phương Hy Văn, cô cũng chê cái vòng cổ này à?”
Người Phương Hy Văn khẽ run lên.
Cô không chê, cô giấu đi là vì sợ người của nhà họ Phương cười nhạo.
Có thể Trần Hạo Hiên từ Bắc Giới trở về, tạm thời chưa hiểu về những thứ mới mẻ bên ngoài.
Có thể, anh muốn tặng thứ tốt nhất cho cô.
Cũng có thể, dây chuyền này có ý nghĩa quan trọng đối với anh, anh mới muốn tặng cho cô chăng?
Phương Hy Văn quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên.
Chỉ thấy, hai mắt Trần Hạo Hiên bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt. Anh không hề cử động, nhưng bên người lại có trận gió.
“Hồng Thanh Vũ, sỉ nhục Thiên Đao, phải xử tội gì?”
Hồng Thanh Vũ đột nhiên quỳ xuống đất, đây chính là vòng cổ Chí Tôn.
Anh ta vội vàng nói: “Nên xử tội chết!”
Nhưng người nhà họ Phương hoàn toàn không quan tâm, vẫn cười đùa như cũ.
Đặc biệt là Phương Bảo Quyên còn cười ra nước mắt, nói: “Còn xử tội? Trần Hạo Hiên, tôi chưa ném cái thứ ngu ngốc này vào trong bồn cầu đã là tôn trọng anh rồi, hiểu không?”
Vừa dứt lời, Phương Bảo Quyên nghe thấy dưới lầu hình như có động tĩnh.
Cô ta vừa nhìn xuống dưới lầu.
Hỏng rồi.
Vừa rồi ném thùng rác chỉ biết sảng khoái nhất thời, mà đã quên đây là đối diện Hộ Long Trang.
Đúng lúc, đối diện Hộ Long Trang có người đang tuần tra.
Một người đi tới bên cạnh cái thùng rác, nhìn thoáng qua.
Sau đó lấy ra một chiếc còi, thổi lên!
Một tiếng xé toạc màn đêm, tất cả đèn của Hộ Long Trang đồng thời sáng lên.
Tiếng còi đáp lại, vang vọng khắp bầu trời.
Ngay sau đó, hình như Hộ Long Trang có động thái lớn.
Mấy người vây lại, sau khi xác nhận xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đối diện với một đống rác rưởi ném dưới chái nhà, trong mắt bọn họ không dám có chút bất kính.
Sau đó, một người lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trác Văn Quân: “Ông Trác, chúng tôi nhìn thấy sợi vòng cổ Chí Tôn ông nói.”
Trên khuôn mặt của họ là vẻ kích động không sao kể xiết.
Mấy ngày trước, ông Trác nói tới vòng cổ Chí Tôn với bọn họ.
Đó là dây chuyền trao tặng cho tổ chức Thiên Đao đứng đầu Long Hoa.
“Để cái thùng rác đó ra xa một chút, đừng làm bẩn mắt chúng ta.”
“Vẫn nên nghĩ cách ném cái thùng rác đó đi thôi. Vất vả lắm chúng ta mới đặt được chỗ ở lầu Vọng Nguyệt đối diện Hộ Long Trang, nếu như bị nhân viên phục vụ biết, sính lễ của nhà họ Phương chúng ta là thứ đồ chơi này, vậy thì mất mặt lắm.”
“Phải phải phải.”
Ngay cả Lưu Phương Lan cũng không biết phải nói gì.
Lúc bà ấy đến gặp con gái có nhìn thấy cô đang thu dọn đồ đạc, phải chính chính là món đồ chơi này?
Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, cái này sao có thể làm sính lễ.
Bà ấy sống mấy chục năm, chưa từng thấy sính lễ nào như vậy.
Lưu Phương Lan tức đến giậm chân, xấu hổ vô cùng.
Duy chỉ có Trần Hạo Hiên híp mắt lại.
Vinh quang tối cao, không thể sỉ nhục.
Anh chợt ngẩng đầu, giận dữ nói: “Phương Bảo Quyên, bản vương cho cô một cơ hội. Một là, nhặt dây chuyền lên, rửa sạch. Hai là, ăn rác trong thùng rác! Ba là, xin lỗi Phương Hy Văn! Nếu không, ngay cả tư cách hối hận, cô cũng không có.”
Lời của Trần Hạo Hiên mới khí phách làm sao.
Trong đôi mắt anh đầy vẻ hung ác.
Nhưng Phương Bảo Quyên nghe nói như thế, lại cười phì một tiếng: “Ôi trời ơi, bệnh ảo tưởng ngu ngốc lại tái phát rồi à? Còn bản vương nữa? Tôi xin lỗi anh ư? Được thôi. Đây chính là cách tôi xin lỗi.”
Phương Bảo Quyên nói xong, cầm thùng rác lên, thẳng tay ném xuống dưới lầu.
Sau đó cười ha ha: “Anh có hài lòng với lời xin lỗi của tôi không?”
Người nhà họ Phương càng cười lớn hơn.
“Phương Bảo Quyên, làm hay lắm.”
“Thật là bẩn mắt, sau này ai dám tặng con gái tôi thứ đồ chơi này làm sính lễ, tôi đánh chết kẻ đó tại chỗ.”
“Chúng ta chờ sinh lễ của Tề Phong Lâm thôi, có người nói để chuẩn bị cho sinh lễ lần này, Tề Phong Lâm đã bảo bố anh ta chuẩn bị trước rồi. Hôm nay, chắc chắn Tề Phong Lâm phải khiến nhà họ Phương và thành phố Ninh Hạ kinh ngạc.”
Mọi người hoặc là đang cười, hoặc là đang chờ mong Tề Phong Lâm.
Nhưng Hạt Tiêu lại rất khó chịu, cô bé bước lên, bàn tay nhỏ không ngừng đánh vào hai chân Phương Bảo Quyên, kêu khóc nói: “Trả dây chuyền cho chúng tôi, trả chúng tôi… Đó là bố tôi tặng cho mẹ tôi. Đồ xấu xa, tôi đánh cô, tôi đánh cô.”
Phương Bảo Quyên hoàn toàn không để ý, một cước đá Hạt Tiêu ra.
“Cút ngay, con khốn này. Mày không thấy mẹ mày chưa từng đeo hay sao? Ha ha, Phương Hy Văn, cô cũng chê cái vòng cổ này à?”
Người Phương Hy Văn khẽ run lên.
Cô không chê, cô giấu đi là vì sợ người của nhà họ Phương cười nhạo.
Có thể Trần Hạo Hiên từ Bắc Giới trở về, tạm thời chưa hiểu về những thứ mới mẻ bên ngoài.
Có thể, anh muốn tặng thứ tốt nhất cho cô.
Cũng có thể, dây chuyền này có ý nghĩa quan trọng đối với anh, anh mới muốn tặng cho cô chăng?
Phương Hy Văn quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên.
Chỉ thấy, hai mắt Trần Hạo Hiên bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt. Anh không hề cử động, nhưng bên người lại có trận gió.
“Hồng Thanh Vũ, sỉ nhục Thiên Đao, phải xử tội gì?”
Hồng Thanh Vũ đột nhiên quỳ xuống đất, đây chính là vòng cổ Chí Tôn.
Anh ta vội vàng nói: “Nên xử tội chết!”
Nhưng người nhà họ Phương hoàn toàn không quan tâm, vẫn cười đùa như cũ.
Đặc biệt là Phương Bảo Quyên còn cười ra nước mắt, nói: “Còn xử tội? Trần Hạo Hiên, tôi chưa ném cái thứ ngu ngốc này vào trong bồn cầu đã là tôn trọng anh rồi, hiểu không?”
Vừa dứt lời, Phương Bảo Quyên nghe thấy dưới lầu hình như có động tĩnh.
Cô ta vừa nhìn xuống dưới lầu.
Hỏng rồi.
Vừa rồi ném thùng rác chỉ biết sảng khoái nhất thời, mà đã quên đây là đối diện Hộ Long Trang.
Đúng lúc, đối diện Hộ Long Trang có người đang tuần tra.
Một người đi tới bên cạnh cái thùng rác, nhìn thoáng qua.
Sau đó lấy ra một chiếc còi, thổi lên!
Một tiếng xé toạc màn đêm, tất cả đèn của Hộ Long Trang đồng thời sáng lên.
Tiếng còi đáp lại, vang vọng khắp bầu trời.
Ngay sau đó, hình như Hộ Long Trang có động thái lớn.
Mấy người vây lại, sau khi xác nhận xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đối diện với một đống rác rưởi ném dưới chái nhà, trong mắt bọn họ không dám có chút bất kính.
Sau đó, một người lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trác Văn Quân: “Ông Trác, chúng tôi nhìn thấy sợi vòng cổ Chí Tôn ông nói.”
Trên khuôn mặt của họ là vẻ kích động không sao kể xiết.
Mấy ngày trước, ông Trác nói tới vòng cổ Chí Tôn với bọn họ.
Đó là dây chuyền trao tặng cho tổ chức Thiên Đao đứng đầu Long Hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook