Thần Ý Sát Thủ
-
Chương 44: Bại Lộ
Anh ta đến trước mặt Tọa Sơn Hổ trước, chỉ vào Trần Hạo Hiên nói: "Anh Hổ, tối qua ở câu lạc bộ chính thằng cha này đã đánh anh em chúng ta."
Triệu Mạnh Hùng tưởng rằng Tọa Sơn Hổ sẽ tức giận.
Tọa Sơn Độ quả thực rất tức giận.
Nhưng anh ta mạnh mẽ quay đầu, đánh một cái lên người Triệu Mạnh Hùng.
"Mày nói gì cơ?"
Giọng nói Tọa Sơn Hổ thảm thiết, tức giận hỏi.
Triệu Mạnh Hùng bị đánh trước mặt mọi người.
Anh ta khó hiểu, anh Hổ không không cần mặt mũi nữa hay sao?
Triệu Mạnh Hùng hạ thấp giọng, lại nói: "Anh Hổ, anh... anh đây là, muốn làm gì?"
Tọa Sơn Hổ lại mạnh mẽ giơ một chân lên đạp vào mặt Triệu Mạnh Hùng.
Một chút mặt mũi cũng không để lại cho anh ta.
Triệu Mạnh Hùng đứng dậy khỏi mặt đất, khắp người đều là máu.
Tọa Sơn Hổ không hề nể tình, anh ta biết không xử lý ổn thỏa chuyện này thì kết cục của anh ta chỉ thảm hơn Đổng Quân Ngôn mà thôi!
"Tao đến làm gì à? Tao đến xem mày làm chuyện vô nhân tính gì."
"Nếu hôm nay tao không đến, mày định làm gì cô Phương Hy Văn?!"
"Triệu Mạnh Hùng, hôm qua cánh tay nào của mày làm cô Phương bị thương, giơ ra đây cho tao."
Triệu Mạnh Hùng thẫn thờ.
Giọng điệu của Tọa Sơn Hổ không đúng lắm.
"Anh Hổ, em không làm Phương Hy Văn bị thương mà."
Tọa Sơn Hổ không để ý mấy lời đó, bá đạo nói: "Không nói, là tay phải à? Người đâu, phế nốt tay phải của cậu ta đi."
Dứt lời.
Mọi thứ như nổ tung.
Đặc biệt là Triệu Mạnh Hùng, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt tuôn ra không ngừng.
Tiếp đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tọa Sơn Hổ không cho anh ta bất cứ một cơ hội xin xỏ nào, trực tiếp phế nốt cánh tay còn lại của anh ta.
Sau đó hỏi tất cả mọi người: "Các người còn ngây ra đó làm gì? Chẳng phải hôm nay đã nói đến để sửa sang cửa hàng cho cô Phương Hy Văn hay sao?"
Mỗi người nghe xong câu này, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Chẳng phải bọn họ đến gây phiền phức sao, sao lại biến thành sửa sang cửa hàng cho Phương Hy Văn rồi.
Nhưng lời của Tọa Sơn Hổ không ai dám làm trái.
Cũng không dám chất vấn.
Một màn khó hiểu đã diễn ra.
Đám người này ồ ạt đi vào cửa hàng Phương Hy Văn, muốn sửa sang cửa hàng.
Lúc này Tọa Sơn Hồ mới từ từ bước đến bên cạnh Phương Hy Văn, "đùng" một tiếng đã quỳ xuống.
"Cô Phương, thật ngại quá. Hôm nay chúng tôi đến hoàn toàn không muốn gây rối, chỉ đến xin lỗi cô vì chuyện tối qua của đàn em, đồng thời giúp cô sửa sang lại cửa hàng."
"Cô yên tâm, phí sửa chữa và tiền thuê người làm đều do chúng tôi trả."
"Tôi bảo đảm trong một ngày sẽ sửa xong."
Phương Hy Văn ngẩn ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Trong ấn tượng của cô, Tọa Sơn Hổ không phải người dễ nói chuyện như vậy.
Tự nhiên anh ta muốn đến giúp cô sửa sang cửa hàng?
Còn chưa đợi Phương Hy Văn phản ứng, cả đám người bắt đầu sửa chữa, cửa hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn thay đổi với tốc độ trông thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy từng cử chỉ hành động của Tọa Sơn Hổ.
Đầu bọn họ như muốn nổ tung.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ngay cả nhà họ Phương, Phương Bảo Quyên, bà cụ Phương, Lưu Phương Lan... những người này đều ngạc nhiên không thôi. Tọa Sơn Hổ không đến gây phiền phức? Mà đến để sửa chữa cửa hàng?
Vả lại, ánh mắt anh ta nhìn Phương Hy Văn.
Giống như kính trọng.
Ánh mắt anh ta, từng cử chỉ hành động của anh ta, đâu giống đại ca thế giới ngầm chứ!
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?!
Phương Hy Văn vội vàng nói: "Hổ, anh Hổ... anh, anh đứng dậy đi."
Lúc này Tọa Sơn Hổ mới dám từ từ đứng lên: "Cảm ơn, cảm ơn cô Phương Hy Văn."
Thấy người của mình tham gia tu sửa, Tọa Sơn Hổ mới lặng lẽ đến cạnh Trần Hạo Hiên, hèn mọn không thể tưởng tượng nổi: "Trần Gia, điếu thuốc này cậu đang hút dở, tôi mang tới cho cậu."
Trần Hạo Hiên nhìn điếu thuốc chưa hút xong, lại nhìn Tọa Sơn Hổ.
Anh nhận lấy, tiếp tục châm thuốc, hỏi: "Tôi nghe nói hôm nay các anh đến tìm Phương Hy Văn đòi nợ?"
"Trần Gia, không có chuyện này đâu. Chúng tôi nào dám tìm cô Phương Hy Văn đòi nợ chứ."
Ánh mắt Trần Hạo Hiên vô cùng khinh thường, cứ như nhìn qua Tọa Sơn Hổ một cái sẽ làm bẩn mắt anh: "Tôi nói anh đến để đòi nợ, nghĩa là anh đến đòi nợ, hiểu chưa?"
Nghe thấy lời chèn ép cực độ của Trần Hạo Hiên, Tọa Sơn Hổ càng thêm chắc chắn Trần Hạo Hiên chính là người dẫn đầu đến trấn áp Thái Cực Hoàng Bào.
Loại khí thế chấn động lòng người này, người bình thường không thể bắt chước được!
Anh ta vội vàng gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Mạnh Hùng: "Triệu Mạnh Hùng, tao cho mày một phút! Nói rõ ràng chuyện này là thế nào."
Khắp người Triệu Mạnh Hùng toàn máu, không dám chần chừ chút nào.
Anh ta run lẩy bẩy chỉ vào Phương Bảo Quyên ở phía xa, nói: "Anh Hổ, anh Hổ... Món nợ này vốn là Phương Bảo Quyên dùng danh nghĩa cửa hàng Bách Thảo để nợ bọn em. Ban đầu cô ta nói, nếu không trả nổi thì cửa hàng sẽ là của bọn em."
"Có điều món nợ gốc là ba trăm triệu."
"Phương Bảo Quyên sửa thành ba tỷ, còn bảo em nhân tiện chơi đùa Phương Hy Văn là tốt nhất."
Triệu Mạnh Hùng tưởng rằng Tọa Sơn Hổ sẽ tức giận.
Tọa Sơn Độ quả thực rất tức giận.
Nhưng anh ta mạnh mẽ quay đầu, đánh một cái lên người Triệu Mạnh Hùng.
"Mày nói gì cơ?"
Giọng nói Tọa Sơn Hổ thảm thiết, tức giận hỏi.
Triệu Mạnh Hùng bị đánh trước mặt mọi người.
Anh ta khó hiểu, anh Hổ không không cần mặt mũi nữa hay sao?
Triệu Mạnh Hùng hạ thấp giọng, lại nói: "Anh Hổ, anh... anh đây là, muốn làm gì?"
Tọa Sơn Hổ lại mạnh mẽ giơ một chân lên đạp vào mặt Triệu Mạnh Hùng.
Một chút mặt mũi cũng không để lại cho anh ta.
Triệu Mạnh Hùng đứng dậy khỏi mặt đất, khắp người đều là máu.
Tọa Sơn Hổ không hề nể tình, anh ta biết không xử lý ổn thỏa chuyện này thì kết cục của anh ta chỉ thảm hơn Đổng Quân Ngôn mà thôi!
"Tao đến làm gì à? Tao đến xem mày làm chuyện vô nhân tính gì."
"Nếu hôm nay tao không đến, mày định làm gì cô Phương Hy Văn?!"
"Triệu Mạnh Hùng, hôm qua cánh tay nào của mày làm cô Phương bị thương, giơ ra đây cho tao."
Triệu Mạnh Hùng thẫn thờ.
Giọng điệu của Tọa Sơn Hổ không đúng lắm.
"Anh Hổ, em không làm Phương Hy Văn bị thương mà."
Tọa Sơn Hổ không để ý mấy lời đó, bá đạo nói: "Không nói, là tay phải à? Người đâu, phế nốt tay phải của cậu ta đi."
Dứt lời.
Mọi thứ như nổ tung.
Đặc biệt là Triệu Mạnh Hùng, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt tuôn ra không ngừng.
Tiếp đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tọa Sơn Hổ không cho anh ta bất cứ một cơ hội xin xỏ nào, trực tiếp phế nốt cánh tay còn lại của anh ta.
Sau đó hỏi tất cả mọi người: "Các người còn ngây ra đó làm gì? Chẳng phải hôm nay đã nói đến để sửa sang cửa hàng cho cô Phương Hy Văn hay sao?"
Mỗi người nghe xong câu này, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Chẳng phải bọn họ đến gây phiền phức sao, sao lại biến thành sửa sang cửa hàng cho Phương Hy Văn rồi.
Nhưng lời của Tọa Sơn Hổ không ai dám làm trái.
Cũng không dám chất vấn.
Một màn khó hiểu đã diễn ra.
Đám người này ồ ạt đi vào cửa hàng Phương Hy Văn, muốn sửa sang cửa hàng.
Lúc này Tọa Sơn Hồ mới từ từ bước đến bên cạnh Phương Hy Văn, "đùng" một tiếng đã quỳ xuống.
"Cô Phương, thật ngại quá. Hôm nay chúng tôi đến hoàn toàn không muốn gây rối, chỉ đến xin lỗi cô vì chuyện tối qua của đàn em, đồng thời giúp cô sửa sang lại cửa hàng."
"Cô yên tâm, phí sửa chữa và tiền thuê người làm đều do chúng tôi trả."
"Tôi bảo đảm trong một ngày sẽ sửa xong."
Phương Hy Văn ngẩn ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Trong ấn tượng của cô, Tọa Sơn Hổ không phải người dễ nói chuyện như vậy.
Tự nhiên anh ta muốn đến giúp cô sửa sang cửa hàng?
Còn chưa đợi Phương Hy Văn phản ứng, cả đám người bắt đầu sửa chữa, cửa hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn thay đổi với tốc độ trông thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy từng cử chỉ hành động của Tọa Sơn Hổ.
Đầu bọn họ như muốn nổ tung.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ngay cả nhà họ Phương, Phương Bảo Quyên, bà cụ Phương, Lưu Phương Lan... những người này đều ngạc nhiên không thôi. Tọa Sơn Hổ không đến gây phiền phức? Mà đến để sửa chữa cửa hàng?
Vả lại, ánh mắt anh ta nhìn Phương Hy Văn.
Giống như kính trọng.
Ánh mắt anh ta, từng cử chỉ hành động của anh ta, đâu giống đại ca thế giới ngầm chứ!
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?!
Phương Hy Văn vội vàng nói: "Hổ, anh Hổ... anh, anh đứng dậy đi."
Lúc này Tọa Sơn Hổ mới dám từ từ đứng lên: "Cảm ơn, cảm ơn cô Phương Hy Văn."
Thấy người của mình tham gia tu sửa, Tọa Sơn Hổ mới lặng lẽ đến cạnh Trần Hạo Hiên, hèn mọn không thể tưởng tượng nổi: "Trần Gia, điếu thuốc này cậu đang hút dở, tôi mang tới cho cậu."
Trần Hạo Hiên nhìn điếu thuốc chưa hút xong, lại nhìn Tọa Sơn Hổ.
Anh nhận lấy, tiếp tục châm thuốc, hỏi: "Tôi nghe nói hôm nay các anh đến tìm Phương Hy Văn đòi nợ?"
"Trần Gia, không có chuyện này đâu. Chúng tôi nào dám tìm cô Phương Hy Văn đòi nợ chứ."
Ánh mắt Trần Hạo Hiên vô cùng khinh thường, cứ như nhìn qua Tọa Sơn Hổ một cái sẽ làm bẩn mắt anh: "Tôi nói anh đến để đòi nợ, nghĩa là anh đến đòi nợ, hiểu chưa?"
Nghe thấy lời chèn ép cực độ của Trần Hạo Hiên, Tọa Sơn Hổ càng thêm chắc chắn Trần Hạo Hiên chính là người dẫn đầu đến trấn áp Thái Cực Hoàng Bào.
Loại khí thế chấn động lòng người này, người bình thường không thể bắt chước được!
Anh ta vội vàng gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Mạnh Hùng: "Triệu Mạnh Hùng, tao cho mày một phút! Nói rõ ràng chuyện này là thế nào."
Khắp người Triệu Mạnh Hùng toàn máu, không dám chần chừ chút nào.
Anh ta run lẩy bẩy chỉ vào Phương Bảo Quyên ở phía xa, nói: "Anh Hổ, anh Hổ... Món nợ này vốn là Phương Bảo Quyên dùng danh nghĩa cửa hàng Bách Thảo để nợ bọn em. Ban đầu cô ta nói, nếu không trả nổi thì cửa hàng sẽ là của bọn em."
"Có điều món nợ gốc là ba trăm triệu."
"Phương Bảo Quyên sửa thành ba tỷ, còn bảo em nhân tiện chơi đùa Phương Hy Văn là tốt nhất."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook