Thần Ý Sát Thủ
-
Chương 18: Người đàn ông duy nhất bị vợ bỏ
Hệ thống Thiên Nhãn của Thiên Đao có thể theo dõi toàn bộ Long Hoa.
Trong ngày thường, Thiên Nhãn rất ít khi được mở ra, nhưng ngày hôm nay, Hồng Thanh Vũ cảm thấy mở hệ thống này ra là xứng đáng.
Một ông lão chăm sóc chính bản thân mình còn không được, vậy mà lại chăm sóc cho hai mẹ con nhỏ yếu. Tuy ông ấy không phải chiến sĩ ở Bắc Giới nhưng cũng đáng giá tôn kính như các chiến sĩ đang bảo vệ quốc gia vậy.
"Trần Gia, tôi sẽ nhanh chóng tìm được." Hồng Thanh Vũ nhận lệnh, giọng nói to lớn vang dội.
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì tất cả mọi người trên núi rác bắt đầu hành động.
Tây Vương cũng tham gia vào việc này, ông ta điều động hết thảy tài nguyên của thành phố Ninh Hạ .
"Phái toàn bộ xe cộ có thể di chuyển được của thành phố Ninh Hạ kéo rác rưởi trên núi rác đi! Ngay bây giờ, đến ngay lập tức đi!"
"Mang cây trồng từ Bộ Lâm nghiệp đến trồng trên núi rác."
"Mặt khác, tổ chức người tu sửa nghĩa trang, thành phố Ninh Hạ muốn tổ chức một buổi lễ tang trang trọng nhất!"
Mưa rào ngừng lại, mọi người trong thành phố Ninh Hạ bắt đầu hành động.
Tây Vương truyền tin thẳng đến trung tâm chỉ huy, nói với người phụ trách việc tuyên truyền của thành phố Ninh Hạ rằng: "Trước khi trời tối, tôi muốn tất cả mọi người biết đến câu chuyện của ông lão này."
Ngay lập tức, tin tức nhanh chóng lan truyền trong thành phố Ninh Hạ.
Trên TV, trên bản tin thời sự, trên báo giấy, trên điện thoại di động, tất cả đều là tin tức này.
Mọi nhà trong toàn bộ thành phố Ninh Hạ đều biết đến câu chuyện này.
Tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này đều giật mình.
"Không nghĩ tới trên núi rác của thành phố Ninh Hạ lại ở một ông lão như vậy."
"Cuộc sống của chính ông ấy còn khó khăn, vậy mà vẫn còn giúp đỡ hai mẹ con đáng thương này."
"Nếu như thành phố Ninh Hạ có nhiều người như ông lão này hơn một chút thì có lẽ thế giới sẽ thay đổi."
Trời vừa sáng, dòng người đông đảo tự nguyện đi tới núi rác: có người cầm vòng hoa trong tay, có người cầm công cụ đi giúp đỡ tu sửa nghĩa trang, có người dọn dẹp rác rưởi, còn có người tuy không giúp được chuyện gì vẫn đưa cả nhà già trẻ tới đây để tưởng nhớ ông ấy.
Họ chỉ muốn tiễn ông lão một đoạn đường cuối cùng mà thôi.
Trần Hạo Hiên gọi điện thoại xong, anh biết mặc dù có làm như vậy thì cũng không có cách nào bù đắp được những gì mà anh mắc nợ ông lão, cũng không cách nào xóa đi nỗi đau trong lòng Hạt Tiêu và Phương Hy Văn.
Anh thậm chí còn không biết nên nói chuyện này với Phương Hy Văn như thế nào nữa.
Khi anh trở lại trong phòng bệnh thì Hạt Tiêu đã vẽ xong thân thể lọm khọm của ông lão rồi.
Cô bé vừa vẽ vừa lau nước mắt, cố hết sức nhớ lại gương mặt của ông lão, cẩn thận từng nét từng nét một, chỉ lo vẽ sai.
Trần Hạo Hiên ở bên cạnh Hạt Tiêu, yên lặng chờ.
Lúc này, trên giường Hạt Tiêu đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại này là của Phương Hy Văn, trước khi rời đi cô đã để quên nó ở trong phòng bệnh.
Trần Hạo Hiên cầm điện thoại đến nhìn, là bà cụ Phương gọi tới.
Anh dứt khoát nghe máy, giọng nói của bà cụ Phương lập tức vang lên ầm ầm từ trong điện thoại: "Phương Hy Văn, cô còn đang dây dưa cái gì thế hả? Sao còn chưa tới tập đoàn Vạn Nam đi, cô có biết là Tổng giám đốc Hạ đã gọi điện thoại thúc giục rồi hay không hả?"
Trần Hạo Hiên nhíu mày lại, anh cảm thấy rất kỳ quái: "Hạ Cơ Uyển giục Phương Hy Văn đi làm cái gì?"
Bà cụ Phương nghe thấy giọng của Trần Hạo Hiên thì có vẻ rất không bình tĩnh:
"Còn có thể làm cái gì nữa? Không phải đều do tên rác rưởi cậu làm hại hay sao? Phương Hy Văn lo lắng bị Đổng Quân Ngôn trả thù nên đi cầu xin Hạ Cơ Uyển rồi. Cũng may là Hạ Cơ Uyển tốt bụng nên hôm nay mới cho Phương Hy Văn một cơ hội, chỉ cần Phương Hy Văn ở trước truyền thông thừa nhận năm năm trước đã quyến rũ chồng chưa cưới của cô ấy thì cô ấy có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước."
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm tay lại.
Phương Hy Văn bị Hạ Cơ Uyển bắt nạt năm năm.
Năm năm qua, Hạ Cơ Uyển ăn bánh bao chấm máu người.
Bây giờ, công ty của cô ta được niêm yết trên sàn chứng khoán thì còn muốn bắt Phương Hy Văn phải thừa nhận chuyện vốn không xảy ra ư?
Cô ta muốn Phương Hy Văn phải chịu nhục nhã nhiều đến mức nào cơ chứ?
Hạ Cơ Uyển muốn cô ấy phải thừa nhận chuyện sẽ kéo cô ấy xuống vực sâu trước mặt truyền thông!
Chẳng trách bây giờ cô ấy không có mặt ở bệnh viện này.
Nghĩa trang đã đang được xây dựng rồi, Trần Hạo Hiên cầm điện thoại nói với bà cụ Phương: "Không cần, ngày hôm nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho Phương Hy Văn phải chịu bất cứ sự oan ức nào nữa."
Anh muốn tới tập đoàn Vạn Nam.
Anh phải rửa sạch tất cả oan khuất cho Phương Hy Văn.
Nhưng bà cụ Phương nghe anh nói như thế thì lại bật cười: "Trần Hạo Hiên, cậu đã bị Hạ Cơ Uyển bỏ rồi thì còn giả bộ cái gì nữa? Toàn bộ thành phố Ninh Hạ cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là cậu bị vợ bỏ thôi đấy, oắt con vô dụng."
Trong ngày thường, Thiên Nhãn rất ít khi được mở ra, nhưng ngày hôm nay, Hồng Thanh Vũ cảm thấy mở hệ thống này ra là xứng đáng.
Một ông lão chăm sóc chính bản thân mình còn không được, vậy mà lại chăm sóc cho hai mẹ con nhỏ yếu. Tuy ông ấy không phải chiến sĩ ở Bắc Giới nhưng cũng đáng giá tôn kính như các chiến sĩ đang bảo vệ quốc gia vậy.
"Trần Gia, tôi sẽ nhanh chóng tìm được." Hồng Thanh Vũ nhận lệnh, giọng nói to lớn vang dội.
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì tất cả mọi người trên núi rác bắt đầu hành động.
Tây Vương cũng tham gia vào việc này, ông ta điều động hết thảy tài nguyên của thành phố Ninh Hạ .
"Phái toàn bộ xe cộ có thể di chuyển được của thành phố Ninh Hạ kéo rác rưởi trên núi rác đi! Ngay bây giờ, đến ngay lập tức đi!"
"Mang cây trồng từ Bộ Lâm nghiệp đến trồng trên núi rác."
"Mặt khác, tổ chức người tu sửa nghĩa trang, thành phố Ninh Hạ muốn tổ chức một buổi lễ tang trang trọng nhất!"
Mưa rào ngừng lại, mọi người trong thành phố Ninh Hạ bắt đầu hành động.
Tây Vương truyền tin thẳng đến trung tâm chỉ huy, nói với người phụ trách việc tuyên truyền của thành phố Ninh Hạ rằng: "Trước khi trời tối, tôi muốn tất cả mọi người biết đến câu chuyện của ông lão này."
Ngay lập tức, tin tức nhanh chóng lan truyền trong thành phố Ninh Hạ.
Trên TV, trên bản tin thời sự, trên báo giấy, trên điện thoại di động, tất cả đều là tin tức này.
Mọi nhà trong toàn bộ thành phố Ninh Hạ đều biết đến câu chuyện này.
Tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này đều giật mình.
"Không nghĩ tới trên núi rác của thành phố Ninh Hạ lại ở một ông lão như vậy."
"Cuộc sống của chính ông ấy còn khó khăn, vậy mà vẫn còn giúp đỡ hai mẹ con đáng thương này."
"Nếu như thành phố Ninh Hạ có nhiều người như ông lão này hơn một chút thì có lẽ thế giới sẽ thay đổi."
Trời vừa sáng, dòng người đông đảo tự nguyện đi tới núi rác: có người cầm vòng hoa trong tay, có người cầm công cụ đi giúp đỡ tu sửa nghĩa trang, có người dọn dẹp rác rưởi, còn có người tuy không giúp được chuyện gì vẫn đưa cả nhà già trẻ tới đây để tưởng nhớ ông ấy.
Họ chỉ muốn tiễn ông lão một đoạn đường cuối cùng mà thôi.
Trần Hạo Hiên gọi điện thoại xong, anh biết mặc dù có làm như vậy thì cũng không có cách nào bù đắp được những gì mà anh mắc nợ ông lão, cũng không cách nào xóa đi nỗi đau trong lòng Hạt Tiêu và Phương Hy Văn.
Anh thậm chí còn không biết nên nói chuyện này với Phương Hy Văn như thế nào nữa.
Khi anh trở lại trong phòng bệnh thì Hạt Tiêu đã vẽ xong thân thể lọm khọm của ông lão rồi.
Cô bé vừa vẽ vừa lau nước mắt, cố hết sức nhớ lại gương mặt của ông lão, cẩn thận từng nét từng nét một, chỉ lo vẽ sai.
Trần Hạo Hiên ở bên cạnh Hạt Tiêu, yên lặng chờ.
Lúc này, trên giường Hạt Tiêu đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại này là của Phương Hy Văn, trước khi rời đi cô đã để quên nó ở trong phòng bệnh.
Trần Hạo Hiên cầm điện thoại đến nhìn, là bà cụ Phương gọi tới.
Anh dứt khoát nghe máy, giọng nói của bà cụ Phương lập tức vang lên ầm ầm từ trong điện thoại: "Phương Hy Văn, cô còn đang dây dưa cái gì thế hả? Sao còn chưa tới tập đoàn Vạn Nam đi, cô có biết là Tổng giám đốc Hạ đã gọi điện thoại thúc giục rồi hay không hả?"
Trần Hạo Hiên nhíu mày lại, anh cảm thấy rất kỳ quái: "Hạ Cơ Uyển giục Phương Hy Văn đi làm cái gì?"
Bà cụ Phương nghe thấy giọng của Trần Hạo Hiên thì có vẻ rất không bình tĩnh:
"Còn có thể làm cái gì nữa? Không phải đều do tên rác rưởi cậu làm hại hay sao? Phương Hy Văn lo lắng bị Đổng Quân Ngôn trả thù nên đi cầu xin Hạ Cơ Uyển rồi. Cũng may là Hạ Cơ Uyển tốt bụng nên hôm nay mới cho Phương Hy Văn một cơ hội, chỉ cần Phương Hy Văn ở trước truyền thông thừa nhận năm năm trước đã quyến rũ chồng chưa cưới của cô ấy thì cô ấy có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước."
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm tay lại.
Phương Hy Văn bị Hạ Cơ Uyển bắt nạt năm năm.
Năm năm qua, Hạ Cơ Uyển ăn bánh bao chấm máu người.
Bây giờ, công ty của cô ta được niêm yết trên sàn chứng khoán thì còn muốn bắt Phương Hy Văn phải thừa nhận chuyện vốn không xảy ra ư?
Cô ta muốn Phương Hy Văn phải chịu nhục nhã nhiều đến mức nào cơ chứ?
Hạ Cơ Uyển muốn cô ấy phải thừa nhận chuyện sẽ kéo cô ấy xuống vực sâu trước mặt truyền thông!
Chẳng trách bây giờ cô ấy không có mặt ở bệnh viện này.
Nghĩa trang đã đang được xây dựng rồi, Trần Hạo Hiên cầm điện thoại nói với bà cụ Phương: "Không cần, ngày hôm nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho Phương Hy Văn phải chịu bất cứ sự oan ức nào nữa."
Anh muốn tới tập đoàn Vạn Nam.
Anh phải rửa sạch tất cả oan khuất cho Phương Hy Văn.
Nhưng bà cụ Phương nghe anh nói như thế thì lại bật cười: "Trần Hạo Hiên, cậu đã bị Hạ Cơ Uyển bỏ rồi thì còn giả bộ cái gì nữa? Toàn bộ thành phố Ninh Hạ cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là cậu bị vợ bỏ thôi đấy, oắt con vô dụng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook