Thần Ý Sát Thủ
-
234: Hạt Tiêu Sao
Trần Cảnh Khôn thật thà nói: “Trước đây Hạo Hiên thích ăn mấy cái này, à đúng rồi, Hạt Tiêu đâu, không phải lúc gọi điện con nói con với Trần Hạo Hiên có một đứa con tên là Hạt Tiêu sao?”
Phương Hy Văn hối lỗi nói: “Hạt Tiêu cũng muốn gặp ông nội lắm nhưng gần đây con bé giống như chó con vậy, cả người không thoải mái cho lắm nên con không cho con bé ra ngoài.”
Trần Cảnh Khôn cười ha ha rồi gật đầu nói được thôi, nhưng trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.
Sau đó cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Phương Hy Văn đưa thực đơn cho Trần Cảnh Khôn, ông ta nhận lấy rồi tự gọi cả một bàn toàn món ngon, lúc ăn cơm thì chỉ chú tâm ăn một mình, không quan tâm đến người khác.
Trong suốt cả quá trình, Lưu Phương Lan nghiến chặt răng, vừa kéo Phương Hy Văn vừa nói: “Mẹ thấy ông già chết tiệt này đâu có phải tới thăm con và Hạt Tiêu đâu, rõ ràng là đến để ăn uống mà.
Chuyện ăn chực này cũng rõ ràng quá đi, cũng chỉ có đứa con dâu như con mới dẫn ông ta vào khách sạn năm sao này thôi."
Phương Hy Văn ngược lại vẫn dịu dàng nói: “Mẹ, không sao, nhà con không phải không trả được một bữa này, mẹ nói thế bố chồng con nghe được lại không vui.”
Ăn xong một bữa là hết hơn ba mươi triệu.
Trần Cảnh Khôn ngồi một bên xỉa răng còn Phương Hy Văn thì đứng lên đi thanh toán trước.
Thanh toán xong, Trần Cảnh Khôn mới vội vàng chạy đến nhưng cũng chẳng có ý định thanh toán gì.
Phương Hy Văn đứng trước cửa khách sạn, vui vẻ mời Trần Cảnh Khôn đến nhà cô chơi, tiện thể đi thăm thành phố Ninh Hạ một chuyến.
Trần Cảnh Khôn từ chối ngay, bộ dạng hơi khó chịu, giống như không còn giả vờ được nữa, ngẩng đầu không vui hỏi: “Tình trạng của Hạt Tiêu có gì nghiêm trọng không? Nếu như có vấn đề gì nghiêm trọng thì bố có thể mời bác sĩ từ tỉnh Tâm Hợp đến khám cho.”
Phương Hy Văn lắc đầu: “Bố chồng, không nghiêm trọng đâu, hơn nữa y thuật của Trần Hạo Hiên cũng rất cao, con cũng đã bốc ít thuốc cho Hạt Tiêu rồi.
Đứa nhỏ này rất ngoan, nếu không phải là dạo này nó bệnh thì con rất muốn đưa nó đến gặp bố đó, bố nhất định sẽ rất thích con bé.”
Trần Cảnh Khôn nhíu mày lấy ra một cái hộp từ trong túi, nói: “Phương Hy Văn, bố cũng không có gì tặng con được.
Nhưng cái này là vật tổ truyền của nhà họ Trần chúng ta, khi Linh Lung còn sống đã đưa cho bố, nói rằng sau này nhất định phải tự tay đưa cho con dâu.
Bố đảm bảo, trong mắt bố con chính là đứa con dâu tốt nhất, đây là vật tổ truyền của nhà họ Trần chúng ta, con cứ cầm đi, nhớ kỹ… Nhất định, nhất định không được làm mất, cho dù là gặp hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng phải bảo vệ nó, nhưng lúc cần thiết thì phải đeo lên tay!”
Phương Hy Văn vui vẻ nhận lấy, chiếc hộp trông không cao cấp cho lắm, chính xác mà nói, nó là một chiếc hộp đầy mạt sắt, không hề tinh xảo và không thể bình thường hơn được nữa.
Trước khi đi, Trần Cảnh Khôn còn không yên tâm nói: “Còn nữa, nói với Trần Hạo Hiên nhất định không được đến tỉnh Tâm Hợp, nếu như nó có muốn đến thì con phải ngăn nó lại.”
Nói rồi, Trần Cảnh Khôn rời đi.
Đợi ông ta đi rồi Lưu Phương Lan mới vội vàng mở cái hộp ra, bà suýt chút nữa thì ngất ra đấy.
“Ôi trời, chỉ là một cái nhẫn mỹ ký thôi.
Cái lão già này thế mà cũng tặng được, con mời ông ta một bữa cơm đến cả ba mươi triệu!” Lưu Phương Lan tức đến hộc cả máu.
Phương Hy Văn cầm chiếc nhẫn lên, nói: “Mẹ, của ít lòng nhiều, bố chồng con đã mang từ tỉnh Tâm Hợp đến đó.
Vả lại, mẹ nhìn xem, chiếc nhẫn này còn khắc tên con nữa.”
Lưu Phương Lan bất lực nói: “Cái thứ đồ chơi này còn chưa đến ba mươi nghìn nữa.”
Phương Hy Văn không nói nhiều nữa, cô luôn cảm thấy trước đây Trần Hạo Hiên và Trần Cảnh Khôn có khúc mắc gì đó rất lớn, nhưng cô cũng không thể giải quyết chuyện này được.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Cảnh Khôn rời khỏi khách sạn, một chiếc Rolls Royce đi đến trước mặt ông.
Người trên xe thấp giọng nói: "Ông chủ, mời ông lên xe."
Trần Cảnh Khôn bình tĩnh gật đầu, giống như so với người vừa nãy là hai người hoàn toàn khác nhau vậy
Người trên xe tò mò hỏi: “Ông chủ, hôm nay ông đặc biệt đến thăm Phương Hy Văn, thấy thế nào?’
Trần Cảnh Khôn cười nói: “Vũ Vương Nhất, Trần Hạo Hiên có một người vợ tốt.
Phương Hy Văn này thật sự quá giống Liêu Linh Lung rồi!”
Vũ Vương Nhất đen mặt: “Ông chủ, nếu đúng là như vậy thì ông không nên tặng thứ có giá trị như vậy.
Đó là…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook