Thần Ý Sát Thủ
222: Anh Ta Không Tặng Thì Tôi Tặng


Nghe thấy lời này, đáy lòng Nhan Tuấn Vũ cười khinh thường.

Khó trách dám đến nhà họ Nhan, khó trách không trốn chạy, thì ra là anh điên rồi.
Chiến thần như Nhan Tuấn Vũ đương nhiên không thèm so đo cùng Trần Hạo Hiên làm gì, anh ta nói: “Hôm nay là tiệc ăn mừng của tôi, tôi không muốn giết người nên anh mới có tư cách kiêu ngạo.

Nhưng tôi cũng thuận miệng nói cho anh biết, hôm nay Tây vương muốn đến dự tiệc mừng của tôi, anh chuẩn bị giải thích như thế nào về việc giả mạo mũi tên xuyên mây Bắc giới cấp Thiên đi! Đừng chạy trốn, cho dù có chạy trốn cũng phải chết thôi.”
Nói xong, Nhan Tuấn Vũ trở về chủ trì bữa tiệc.
Sắc mặt Phương Hy Văn không tốt lắm, nhìn Trần Hạo Hiên hỏi: “Chồng, giả mạo Mũi tên xuyên mây là tội lớn, đợi lát nữa Tây vương thật sự sẽ đến sao?”
Trần Hạo Hiên kéo tay Phương Hy Văn, dùng cách đơn giản nhất nói: “Thế giới này có công lý tồn tại, chờ Tây vương đến em sẽ biết mà thôi.”
Phương Hy Văn vẫn liên tục đổ mồ hôi hột, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hạt Tiêu không muốn tách ra.

Hạt Tiêu ngược lại rất ngây thơ, xung quanh có cái gì ngon cô bé đều muốn ăn hết vào bụng.

Chỉ chốc lát sau, nhà họ Nhan bắt đầu lễ nhận quà.

Vô số người của thành phố Giang Châu đều đem thứ tốt nhất trong nhà lấy ra đưa cho nhà họ Nhan.

Bây giờ nhà họ Nhan chính là mặt trời của cả thành phố Giang Châu rồi.
“Nhà họ Tần ở thành phố Giang Châu tặng lên một bộ chiến giáp cổ, chúc Nhan chiến thần lên một tầng cao hơn, chúc nhà họ Nhan ngày sau càng thêm huy hoàng!”
“Nhà họ Khương ở thành phố Giang Châu đưa lên trăm vạn quả pháo, đã sẵn sàng bên ngoài nhà họ Nhan, chỉ cần Nhan chiến thần ra lệnh một câu, vạn pháo sẽ đồng loạt bắn ra!”
“Nhà họ Hạ ở thành phố Giang Châu đưa đến mười tám tòa biệt thự Liễu Hà thành phố Giang Châu đón tiếp chiến thần Nhan Tuấn Vũ!”
Từng đợt vỗ tay vang lên như sấm sét.
Chiến giáp cổ là mua từ một hội đấu giá ở nươc ngoài, có trị giá mấy tỷ đồng.

Trăm vạn lễ pháo là mua toàn bộ xưởng pháo của thành phố Giang Châu mới có thể gom được nhiều pháo như vậy.

Mười tám biệt thự càng đắt đến mức ngang ngược, có thể nhìn ra mỗi một nhà vì được kết thân với chiến thần Nhan Tuấn Vũ mà không tiếc tay bỏ ra rất nhiều tiền.
Ngay cả những gia tộc như nhà họ Lưu cũng tặng lễ vật, tuy rằng không nổi bật cho lắm nhưng cũng là một chút thành ý.

Sau khi nghi lễ tặng quà hoàn thành, chỉ còn lại hai người chưa tặng mà thôi.
Một người là khách quý được mời đến, Trần Hạo Hiên.

Người còn lại là Tây vương.
“Trần Hạo Hiên này sao có thể là khách quý vậy!” Bây giờ mọi người đang nói về anh.
Cả nhà họ Nhan tổ chức bữa tiệc lớn, khách quý lại chỉ có hai người.


Một là Tây vương, một là Trần Hạo Hiên.

Tây vương có địa vị cao quý, được mời đương nhiên không có gì đáng nói.

Nhưng không ai có thể hiểu tại sao Trần Hạo Hiên lại được mời nữa.
Nhan Tuấn Vũ ở trên sân khấu, cao ngạo nhìn Trần Hạo Hiên nói: “Trần Hạo Hiên là khách quý đầu tiên, đến anh rồi đấy!”
Nhan Tuấn Vũ làm như vậy là để sỉ nhục Trần Hạo Hiên trước mặt mọi người.

Dưới sân khấu cũng có người nhìn ra.

Dù sao em trai Nhan Tuấn Vũ đã chết, trước khi em trai anh ta chết còn rất si tình với Phương Hy Văn nữa chứ.
Trần Hạo Hiên ngẩng đầu lên, đơn giản nói: “Tôi không tặng, nếu nhất định phải đưa thì sẽ đưa anh một chuyến đi nhé.

Cho dù Tây giới có lớn hơn nữa, về sau cũng không có chỗ cho anh trốn đâu.”

Mắt Nhan Tuấn Vũ sáng lên, cười sảng khoái: “Trần Hạo Hiên, tôi chính là chiến thần đấy! Anh nói trong Tây giới không có chỗ cho tôi ư? Cũng đúng, một bác sĩ như anh làm sao có thể hiểu được tầm quan trọng địa vị của chiến thần được cơ chứ! Hôm nay Tây vương sẽ đến chào đón tôi, anh nói tôi không có chỗ ở đây sao?”
Anh ta nhíu mày, bên ngoài nhà họ Nhan đồng loạt vang lên tiếng động như sấm.

Người bình thường đều có thể nghe ra là âm thanh lên đạn.

Âm thanh đều đặn đến rung trời động đất!
Hạt Tiêu bám lấy Phương Hy Văn, thì thầm: “Mẹ ơi, con sợ lắm.”
Phương Hy Văn cũng sợ, nhưng cô nguyện tin tưởng Trần Hạo Hiên: “Đừng sợ, có bố ở đây rồi.”
Hạt Tiêu chu chu môi nói: “Vậy thì con không sợ nữa.”
Nhan Tuấn Vũ thấy khách khứa đều ở đây, cũng không nói gì, chỉ chờ cơ hội chuẩn bị khai chiến mà thôi.
Nhưng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gầm của Tây vương: “Anh ta không tặng thì tôi tặng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương