Thần Ý Sát Thủ
205: Mẹ Ơi Mẹ Ơi


Vào lúc này, những ngôi sao trên bầu trời đêm có vẻ như ảm đạm vô cùng, chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt! Một mũi tên xuyên mây kia, đừng nói là thành phố Giang Châu nhìn thấy, thành phố Ninh Hạ nhìn thấy, tỉnh Hà Bảo, thậm chí là toàn bộ Bắc Giới đều có thể nhìn thấy.
Thành phố Giang Châu có hàng trăm triệu cư dân, trong trăm triệu cư dân này không có ai từng thực sự được diện kiến qua loại Mũi tên xuyên mây trình độ cao cấp tới như vậy.
Giờ phút này, vô số người ở chỗ này, tất cả đều dừng lại nhìn Mũi tên xuyên mây, người nào không biết còn tưởng là sao chổi từ trên không trung rơi xuống, thế giới này sắp bị hủy diệt mất rồi.
Lúc Nhan Viễn Lương nhìn thấy Mũi tên xuyên mây do anh bắn ra, anh ta quả thực đã bị khiếp sợ.

Mũi tên xuyên mây này còn mạnh mẽ hơn Mũi tên xuyên mây của bản thân anh ta gấp mười lần! Nhưng anh ta chỉ là nhất thời giật mình hoảng sợ, sau đó cười lạnh một tiếng, tiếp tục chơi đùa.
Trên xe, Thẩm Mộng Thần đã bị bắt lại, bị anh ta nhốt trong lồng sắt trên xe.
Thẩm Mộng Thần không ngừng nện vào lồng sắt, hét lớn: “Nhan Viễn Lương, rốt cuộc anh có còn là con người nữa hay không? Nếu như anh thật sự thích Phương Hy Văn thì sẽ không dùng những cách thức cực đoan như thế này theo đuổi cô ấy.

Anh nên tôn trọng cảm nhận của cô ấy mới đúng.”

Nhan Viễn Lương biết Thẩm Mộng Thần đang muốn kéo dài thêm thời gian, anh ta cười lạnh một tiếng, nói: “Không có chuyện đó đâu, chỉ có tình yêu của tầng lớp hạ lưu mới nói tới chuyện tôn trọng mà thôi, trong xã hội thượng lưu chỉ nói đến tiền bạc! Thẩm Mộng Thần, chẳng lẽ cô không biết chỉ có xã hội hạ lưu mới bàn về chuyện nam nữ ngang hàng à? Trong xã hội thượng lưu, đàn ông và phụ nữ không hề bình đẳng, bộ cô không thấy phụ nữ của những dòng họ lớn đều dùng để hòa hiếu kết giao hay sao, chỉ có đàn ông mới có tư cách để kế thừa gia nghiệp.”
“Thẩm Mộng Thần, cô đúng là ngực lớn nhưng mà não nhỏ, cô đang kéo dài thời gian vì ai vậy? Trần Hạo Hiên à, cô đang đợi anh ta đến đúng không?”
“Cô cảm thấy anh ta có thể là đối thủ của tôi được sao?”
Hừ! Nhan Viễn Lương nói xong, lập tức tăng vọt hết tốc độ.
“Tặng cho các người chơi trước đấy, mặc dù dáng vóc Thẩm Mộng Thần cũng ổn áp, ngực lại lớn, nhưng tôi không có hứng thú gì với cô ta cả.” Nhan Viễn Lương phân phó cho người ở phía sau xe.
Những người đàn ông ở phía sau xe, có mấy người đã giương nanh múa vuốt, thò tay tới chỗ Thẩm Mộng Thần rồi.

Thẩm Mộng Thần cực kỳ sợ hãi.
Cô ấy đã trốn ở một góc khuất trong xe, nhưng mà đám đàn ông kia vẫn nhào lên, toan xé rách quần áo ở trên người cô.
Thẩm Mộng Thần bật khóc, liều mạng giãy dụa, lúc này nước mắt chính là thứ không đáng một đồng nhất.
“Đây là kết cục dám chống đối lại Cậu Nhan đấy.”
Thẩm Mộng Thần đưa một tay lên che ngực, nhưng lại rất khó che đậy được, bàn tay còn lại không ngừng xua đuổi những kẻ trước mặt: “Cút ngay, cút ngay, đừng chạm vào tôi.

A a a, cầu xin các người, đừng chạm vào tôi, cầu xin các người!”
Rốt cuộc, tính tình nóng nảy của một cô chủ phút chốc đã bị đánh tan.

Mà Nhan Viễn Lương nghe thấy tiếng động này, đáy lòng anh ta càng thêm hưng phấn.
Anh ta nhìn chằm chằm Phương Hy Văn đang nằm yên không hề chạy trốn trên mặt đất, đạp xuống chân ga, chiếc SUV xông thẳng về phía trước.

Cô không nhúc nhích cũng không chạy trốn, không muốn chạy mà chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bé gái ở bên cạnh ngã vào trong vũng vùn, dùng hai cánh tay bẩn thỉu dụi dụi mắt, liều mạng lay hai tay của cô, hét lớn: “Mẹ ơi, mẹ mau đứng dậy! Mẹ ơi, mẹ mau dậy đi, ngôi sao trên không trung kia đang phát sáng, chắc chắn là bố tới cứu chúng ta rồi đó.”
Cô hầu như đã không còn sức lực để đứng dậy nữa rồi, chỉ có thể dùng chút khí lực cuối cùng đẩy bé Hạt Tiêu ra, cố hết sức đẩy bé Hạt Tiêu tới chỗ xa nhất.
“Chạy đi, con nhất định không được từ bỏ hy vọng.” Cô hét lên với Hạt Tiêu bằng giọng nói nát tim nát phổi.
Cô không hề biết rằng ngôi sao đang phát sáng trên trời hôm nay chính là Mũi tên xuyên mây của Bắc Giới.
Hạt Tiêu không chạy trốn, bé lắc lắc đầu, vậy mà còn dũng cảm đứng ở trước mặt của cô, dang đôi tay nho nhỏ ra, hét lớn: “Người xấu, các người không được tới đây! Các người không được đụng vào mẹ của tôi! Tôi nhất định phải bảo vệ mẹ tôi!”
Nước mắt tuôn rơi như thể có đại dương trong mắt của cô bé vậy.
“Vậy thì mày cũng chết chung đi!” Nhan Viễn Lương bắt đầu phát cáu rồi, chiếc xe bay vụt lên không trung, cả người anh ta khí thế điên cuồng.
Cô và Hạt Tiêu nhắm mắt lại, hai mẹ con không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng cuối cùng xe của Nhan Viễn Lương cũng không đụng vào trên người bọn họ.
Một tiếng nổ “ầm” vang lên.

Một bóng người xuất hiện.

Tốc độ của bóng người kia cực kỳ nhanh, giống như một con trâu bằng sắt ngăn ở trước xe Nhan Viễn Lương vậy.

Anh ta cắn chặt răng, hai tay vững vàng nắm lấy, phát ra một tiếng rống to.
Chiếc xe kia vậy mà bị anh ta nhấc lên! Anh ta, chính là Hồng Thanh Vũ.
Hai mắt Hồng Thanh Vũ đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cơ thể.

Cơ bắp cả người giống như tay không bắt hổ, mạnh mẽ hất văng chiếc xe ra!
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Còn có người có thể mạnh tới mức độ này sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương