Edit: Nguyệt Kỳ Di Di 

"Thái hoàng thái hậu rất thẩn trọng, Tôn nhi không dám tự ý phỏng đoán."

Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình cười một cách yếu ớt, thản nhiên nói.

Túc thân vương khóe môi nở nụ cười, "Hiểu rồi, hôm nay ngươi ở đây hầu hạ lão phu cũng được. Trên đường ngươi từ Đan Nhân Nhai đến đây chắc cũng đã mệt, nên đi nghỉ ngơi trước. Tiện thể cho ngươi đi vấn an với Túc thím, nàng đang ở nhà trong."

"Là, Túc Vương thúc. "

Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình gật đầu, sau đó liền nghe theo rồi đi vào nhà.

Đợi lúc bóng dáng của hắn biến mất trong mắt Quý Như Yên cùng Túc thân vương đứng đối diện, rồi Quý Như Yên mới lên tiếng, "Túc Vương Thúc, ngươi nói thái hoàng thái hậu có phải đang đề phòng người?"

Túc thân vương cười khổ, "Có lẽ là vậy."

Dù sao thái hoàng thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của hắn, lại đề phòng hắn cũng chẳng có gì lạ.

Hắn mới đến Đan Nhân Nhai chẳng bao lâu, kết quả lại có Ngũ điện hạ đi theo.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần dùng đầu óc, là có thể biết được.

Quý Như Yên liếc nhìn Túc thân vương, "Túc Vương Thúc, chuyện của Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Nếu như hắn cũng tới, muốn đuổi hắn đi cũng không thể được. Xem ra, cháu trai Thuấn Thần nếu như muốn thành lập chiến công, sợ rằng cũng phải phân chia cho Ngũ điện hạ."

Túc thân vương có chút đắn đo.

Quý Như Yên thì lại chớp chớp mắt, "Chia chút chiến công thì không vấn đề gì, chỉ cần chớ đem tất cả các chiến công đều ghi chép lên tên hắn là được!"

Túc thân vương lắc đầu, "Vậy cũng không được, việc này có bản vương ở đây. Chỉ bất quá, hay là việc này cùng thương lượng kỹ lượng với Thuấn Thần đã, đến lúc đó Ngũ điện hạ sẽ phải làm theo."

"Dạ. Mọi thứ đều theo Túc Vương thúc sắp xếp!"

Quý Như Yên mỉm cười, không có chỗ nào không hài lòng.

Chỉ cần không phải tới cản, nàng sẽ đồng ý.

Không phải là chia cho chút chiến công, có thể chấp nhận.

Buổi tối đến, Lạc Thuấn Thần từ bên ngoài trở về, Quý Như Yên ở trong phòng đợi hắn rất lâu.

Lạc Thuấn Thần trở về đến nơi, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Vô Tình lộ cả là vẻ mặt lo lắng, dìu Lạc Thuấn Thần đi vào phòng.

Quý Như Yên vừa thấy, vội vàng đi đến đón, "Thế này là thế nào?"

"Trong rừng của Đan Nhân Nhai có mảnh cắt, có người mai phục. Điện hạ không cẩn thận trúng mai phục, là nô tài vô dụng, không bảo vệ tốt chủ tử, xin Thất hoàng phi trách phạt!"

Vô Tình quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu Quý Như Yên trách phạt.

Quý Như Yên không để ý đến hắn, vội vàng đỡ Lạc Thuấn Thần lên giường, sau đó kiểm tra một chút, phát hiện hơi thở hắn có chút kỳ lạ, cả người lâm vào trạng thái hôn mê, tạm thời mà nói, là không có nguy hiểm tính mạng.

Thở dài một hơi, thận trọng đắp chăn cho hắn.

Lúc này mới quay đầu nhìn sang Vô Tình, "Ngươi kể lại tỉ mỉ cho ta biết, đây là chuyện gì!"

"Vâng!"

Vô Tình gật đầu, vội vàng kể ra chuyện ngày hôm nay.

Thì ra, ngày hôm nay Lạc Thuấn Thần dự xây một cái nhà nhỏ ở nơi có đom đóm trong địa phương, bởi vì kế bên có một cái hồ nhỏ, hồ nước trong suốt, cũng thuận tiện cho Quý Như Yên thích sạch sẽ tắm rửa rửa mặt tùy thích.

Bọn họ mới nói đến đó, kết quả có rất nhiều người mặc áo đen xuất hiện, tiến đến chỗ Lạc Thuấn Thần bắt đầu tấn công, nếu không phải Lạc Thuấn Thần đã đạt đến Võ thần điên phong kỳ, nếu không thì sẽ chết trong tay thích khách.

Vết thương trên người hắn cửa tất cả lớn nhỏ không đồng đều, đều là do kiếm gây ra, may mà bị thương cũng không nặng, chỉ cần xử lý đơn giản một chút thì ổn rồi.

Quý Như Yên nhíu, "Những người đó trình độ như thế nào?"

"Theo lời Hoàng phi mà nói, bọn họ đều là trình độ võ thần. Có chừng mười người! Vì vậy, nô tài mới không thể bảo vệ chủ tử!"

Vô Tình hổ thẹn vô cùng, cúi thấp đầu xuống.

"Cái gì?"

Quý Như Yên kinh ngạc, mười tên thích khách trình độ võ thần! Cái này là số lượng kiểu gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương