Thần Y Phục Thù!
-
Chương 50: 50: Giang Châu Từ Nay Đổi Thành Họ Lăng
Giang Châu từ trước đến này đều là vật vô chủ.
Tuy nói có Từ Long, nhưng là Từ Long chung quy chỉ là người thế tục!
Lúc này, Từ Long muốn đem Giang Châu chắp tay đưa tới cho phái Không Động, chuyện này có nghĩa là từ nay ở trên đỉnh đầu Giang Châu có thêm một cái mái nhà, vĩnh viễn khó có thể thoát khỏi phái Không Động!
Đương nhiên chuyện này là có tốt có xấu!
Chỗ tốt là, Giang Châu từ nay sẽ do phái Không Động quản lí, sẽ không có người nào dám tuỳ tiện trêu chọc Giang Châu.
Nhất là một số tu luyện giả!
Bọn họ đối với các phú hào Giang Châu, vẫn là có tính uy hiếp rất lớn.
Nhưng chỗ xấu là từ nay về sau, mọi người ở Giang Châu, sợ phải cắt không ít lợi nhuận hàng năm tiến cống nộp cho phái Không Động!
Bởi vậy, tin tức này làm cho mọi người nghị luận to nhỏ!
Từ Long nhìn lướt qua, thấy mọi người chưa trả lời, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Làm sao? Mọi người đối với ý kiến này của lão phu, có gì không đồng ý sao?"
Vừa dứt lời, nhóm người thuộc hạ dưới trướng của Từ Long, không nói hai lời lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Từ gia đã lo xa rồi, chúng tôi nguyện ý đi theo Từ gia, quy nhập vào phái Không Động.
Chúc mừng Từ gia trở thành Giang Châu Vương!"
Từ Long hài lòng cười cười, nhẹ gật đầu.
Thế nhưng bên trong đám người ở đây vẫn có một số ít người vẫn chưa quỳ xuống đất.
Từ Long nhìn lướt qua, ánh mắt ngập tràn sát khí.
"Mấy người các ngươi, vì sao không quỳ?"
Mấy ông chủ kia, cười lạnh.
"Từ Long, ông chỉ vì ích lợi của mình, đem toàn bộ Giang Châu chúng ta bán đi, ông còn muốn chúng tôi quỳ lạy ông.
Quả thực là nói chuyện viển vông!"
"Đúng! Không Động ở Tây Bắc cách Giang Châu chúng ta xa như vậy! Nếu như chúng ta gặp phải phiền phức đợi được đệ tử phái Không Động chạy tới, chúng ta cũng đã sớm toi đời rồi!"
"Cùng là tìm nơi nương tựa, chẳng bằng nương tựa vào Thiết Quyền Môn! Chí ít dưới trướng Thiết Quyền Môn có Hổ môn đóng ngay tại Giang Châu chúng ta!"
Từ Long cười lạnh một tiếng.
"Chỉ cần chúng ta thần phục Không Động, Không Động tự sẽ phái cao thủ đến đây, đóng quân tại Giang Châu chúng ta! Còn gì phải sợ?"
"Hừ! Vậy chúng ta cũng sẽ không thần phục Không Động! Giang Châu Chúng ta tiếp giáp Giang Nam, tuy nói kém hơn so với Giang Nam màu mỡ, thế nhưng so với Tây Bắc bọn họ còn hơn xa.
Muốn để chúng ta thần phục Tây Bắc? nếu mà chuyện này bị truyền ra ngoài, còn không phải cho người khác cười rơi mất răng hàm sao?"
"Đúng rồi!"
Hàn ý trên mặt Từ Long càng ngày càng lớn, ông ta híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những người kia.
"Mấy người các ngươi, có gan chó thật lớn! Giang Châu này là chỗ của Từ Long tôi nói chuyện! Mấy người các ngươi là cái thá gì cũng xứng ở đây chỉ trích quyết định của lão phu?"
Mấy người khẽ cắn môi.
"Chúng ta chỉ là luận sự mà thôi!"
"Thân là người Giang Châu, không vì lợi ích của Giang Châu, ngược lại bán đất cầu vinh, như vậy đáng xấu hổ, còn muốn làm Giang Châu Vương? Quả thực buồn cười! Nếu ông không cấu kết với Không Động, tự mình làm Giang Châu Vương, bọn takhâm phục ông! Nhưng bây giờ, cho dù ông có giết bọn tôi, cũng đừng hòng bọn tôi quỳ lạy ông!"
"Tốt! Tốt!"
Từ Long cười lạnh một tiếng.
"Các ngươi là một đám cứng đầu! Đã như vậy, cũng đừng trách ta! Mọi người...!Có thể chết!"
"Người đâu, đem mấy cái tên hỗn xược lắm mồm này kéo ra ngoài đánh gãy xương cốt! Ta muốn nhìn xem, là xương cốt của bọn chúng cứng hay là gậy của Từ Long ta cứng!"
Mấy người này liền biến sắc.
Chính vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng trào phúng.
"Từ lão gia, khẩu khí thật là lớn! Ông còn chưa có lên làm Giang Châu Vương đâu, thì đã phách lối như vậy rồi, nếu là thành Giang Châu Vương thật không phải một tay che trời sao?"
"Người nào? Là ai dám cả gan nói như thế?"
Từ Long gắt gao nhìn chằm chằm cửa chính, lạnh giọng quát lớn.
Mọi người cùng nhau quay đầu, hướng về cửa nhìn qua, chỉ thấy Trương Đạo Sơ chậm rãi đi vào bên trong sảnh tiệc, ở phía sau ông ta còn có mấy vị Quỷ cốc và mấy kẻ lạ mặt.
Trong đám người, nhất thời bắt đầu khe khẽ bàn luận.
"Đây không phải Trương gia, Trương Đạo Sơ sao? Sao ông ta cũng tới?"
"Nghe nói Trương Đạo Sơ tại Giang Châu chúng ta luôn luôn khiêm nhường, xưa nay không có tham gia bất kì tranh đấu nào.
Sao hôm nay, ông ta lại đến tranh đấu với Từ gia?"
Từ Long nheo mắt lại, ánh mắt nhìn thẳng tới Trương Đạo Sơ.
"Trương Đạo Sơ, gan chó ông cũng thật lớn! Ai cho ông lá gan đối đầu với tôi?"
Trương Đạo Sơ cười ha ha.
"Trương Đạo Sơ tôi dù sao cũng là người Giang Châu, hôm nay đến nhìn một con chó vẩy đuôi mừng chủ muốn đem Giang Châu bán cho phái Không Động, tâm tình không thoải mái, cho nên đứng ra nói vài câu!"
"Hỗn xược! Dám mắng ta là chó? Ông không muốn sống nữa?"
Những người khác cũng càng nghi hoặc nhìn lấy Trương Đạo Sơ, không biết trong hồ lô của ông ta bán là thuốc gì đây!
Tại Giang Châu, dám đắc tội Từ Long đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng là hết lần này tới lần khác, trên mặt Trương Đạo Sơ không có chút nào bối rối sợ hãi!
Nụ cười trên mặt ông ta dần dần đạm mạc lắng xuống, nhẹ hừ một tiếng.
"Từ Long, ông tranh đấu ở đây.
Hươu chết vào tay ai, còn chưa biết đâu!"
Nói xong, Trương Đạo Sơ hướng về phía bên ngoài hô một tiếng.
"Thiếu chủ, lão tặc Từ Long, đang ở ngay trong khách sạn này!"
Dứt lời, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài.
Sau một lát, Lăng Việt hai tay đặt ở sau lưng, Tú Nhi và Minh Thừa đi theo phía sau, chậm rãi đi vào trong đại sảnh!
Hắn tiến đến dung mạo thoát phàm xuất trần, trong ánh mắt mọi người không nhịn được lóe qua một vệt kinh diễm.
Tuy Lăng Việt tuy có mang bộ dáng lãng tử hào hoa, thế nhưng ở giữa chính giữa trán của hắn giống như mang một cỗ khí chất khiến người nhìn mà phát khiếp.
Mọi người chỉ bị dung mạo và khí chất của Lăng Việt làm cho rung động, nhưng trong góc Trầm Vạn Thông kia lại là đang híp lại hai mắt, ánh mắt đặt trên người Lăng Việt, không ngừng vừa đi vừa di chuyền xuống phía dưới!
Không đợi Từ Long mở miệng, dưới đài Từ Bắc Thần đột nhiên kinh hô lên một tiếng, chỉ tới Lăng Việt liền la lớn:
"Ông nội, chính là là hắn! Chính là tiểu tử này, xuất thủ đánh cháu!"
"Ồ?"
Từ Long nheo mắt lại, ánh mắt b ắn ra càng thêm sắc bén, ép thẳng tới Lăng Việt.
"Cậu thật to gan! Ngay cả con cháu Từ gia ta cũng dám đánh? Đánh còn chưa tính, thế mà không chạy, còn dám tới ta Từ gia làm loạn, cậu quả thực là chán sống rồi!"
Lăng Việt một mặt lạnh nhạt.
"Có phải là chán sống hay không, chuyện này không trọng yếu, tối nay ta tới không phải đến tính sổ với ông!"
"Thế câuh muốn đây làm gì?"
"Ta muốn...!Giang Châu!"
"Cậu nói cái gì?"
Từ lão gia trừng to mắt, dáng vẻ trên mặt giống như không thể tin vậy.
"Ta nói, ta muốn Giang Châu!"
Lăng Việt lặp lại một lần nữa, Từ lão gia liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha ha...!A ha ha ha....!thú vị, vô cùng thú vị! Tôi sống đã nhiều năm như vậy.
Vẫn là lần đầu gặp sự việc buồn cười như thế!"
Cười cười, sắc mặt của ông ta dần dần chuyển thành băng lãnh, nụ cười cũng dần biến thành bộ dạng đang nhe răng cười vậy!
"Cậu muốn Giang Châu? Cậu tính là thứ gì? Cũng dám tranh đoạt Giang Châu với tôi?"
"Ta tính là gì, ông không có tư cách biết, ông cần phải biết, Giang Châu từ nay là của họ Lăng, là được rồi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook