Thần Y Phục Thù!
-
Chương 241
Chương 241
Ngay sau đó, hắn đưa tay quét ngang, trong chốc lát, cương khí hóa thành ánh kiếm ngàn mét, lại xé rách đệ tử Thiết Quyền Môn đang tiến lên!
Sức mạnh cuồng bạo dọa đám đệ tử Thiết Quyền Môn triệt để đánh mất dũng khí chiến đấu!
Hai giây trước, bọn họ còn sĩ khí phấn chấn xông lên, sau hai giây, bọn họ đã như chó mất chủ mà tranh nhau chen lấn chạy trốn về phía sau.
Bộ dạng kêu cha gọi mẹ kia muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thảm!
Quanh người Lăng Việt có lôi điện quấn quanh, thân thể kia tràn đầy lực sát thương, không ai dám tới gần!
Thiết Quyền Môn binh bại như núi đổ, không kéo dài được mấy giây!
Toàn bộ Thiết Quyền Môn, môn phái được xếp trong top 100 của võ lâm Hoa Hạ lại như bị trực tiếp tiêu diệt trong tay Lăng Việt chỉ trong nháy mắt!
Khả năng hủy diệt đáng sợ này làm Thiết Quyền Môn lâm vào tuyệt vọng và hối hận khốn cùng.
Sớm biết Lăng Việt lợi hại như thế, sao bọn họ dám trêu chọc Lăng Việt? Sớm biết Lăng Việt lợi hại như vậy, bọn họ đầu hàng sớm không phải tốt hơn sao?
Nói không chừng đi theo Lăng Việt, tương lai Thiết Quyền Môn còn có thể nâng cao một bước! Bây giờ trêu chọc sát tinh này, Thiết Quyền Môn bọn họ còn không có thời gian để hối hận!
Đêm hôm đó, Thiết Quyền Môn máu chảy thành sông, thây phơi khắp đồng!
Nó đã đứng sừng sững ngàn năm, lại không địch lại lửa giận của Lăng Việt!
Thiết Quyền Môn phơi thây ngang khắp đồng, Lăng Việt giống như Tử Thần tùy ý thu gặt lấy sinh mệnh của bọn họ.
Sự của hủy diệt Thiết Quyền Môn đã sắp đến.
Trong lúc giết hại, Lăng Việt nhìn thấy hai bóng người quần áo lộng lẫy đang nhanh chóng bỏ chạy về một hướng, hắn híp mắt lại, bước chân điểm nhẹ, thân thể hóa thành một tia sáng trắng rồi thuấn di qua.
Hình như cảm nhận được uy áp của Lăng Việt buông xuống, người lớn tuổi hơn trong hai bóng người kia trực tiếp quay đầu đón lấy.
Oanh — —!
Ngũ trảo thành phong, trực tiếp ép thẳng tới ba tấc dưới thân của Lăng Việt.
Lăng Việt nheo mắt lại, quất mạnh một chân ra.
Hai người va chạm vào nhau, ngay lập tức, ngón tay của đối phương đã gãy.
“A — —!” Ông ta kêu thảm một tiếng, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt vô cùng đau khổ!
“Ba! Ba không sao chứ! Ba thế nào rồi?” Thanh niên kia lập tức vồ lên, đỡ lấy cha của mình.
Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói: “Môn chủ, Thiếu chủ Thiết Quyền Môn?”
Hai người nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
“Lăng Việt, rốt cuộc mày muốn giết bao nhiêu người mới cam tâm? Mày thật sự muốn giết sạch Thiết Quyền Môn, không sợ môn phái khác thảo phạt? Không sợ Long Tổ trách cứ?”
Lăng Việt lạnh lùng cười một tiếng: “Sao có thể để mày ngủ say khi nằm trên giường tao? Trước mặt Lăng Việt này, nếu như không quỳ xuống thì chỉ có thể nằm xuống!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook