Thần Y Phục Thù!
-
Chương 14: 14: Quy Củ Không Thể Phá Vỡ!
Liễu Thanh nhíu mày.
"Hồng tỷ, tên này dám gây rối tại địa bàn Hoa Hồng Đen chúng ta, còn dám lấy tên tuổi của bà chủ để phách lối, tỷ...!Khẳng định muốn cứu cậu ta?"
Hồng tỷ hé miệng cười một tiếng, khẽ nói:
"Cậu ta là vì cứu thủ hạ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không có lý do gì không cứu.
Hi vọng Thanh ca có thể nể mặt tôi một chút."
"Ha ha...!mặt mũi của Hồng tỷ rất đáng tiền sao?"
Nhất thời ngón tay của Hồng tỷ nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn được đeo ở trên ngón tay, cười nhạt một tiếng.
"So sánh với Thanh ca, mặt mũi của tôi tự nhiên là không đáng giá mấy đồng tiền.
Nhưng mà mọi người dù sao cũng là thủ hạ của Hoa Hồng tỷ, cũng sẽ có lúc Thanh ca cần đến tôi nha."
Đỗ tổng giận dữ hét:
"Liễu Thanh, không thể dễ dàng đồng ý với cô ta, nếu không thì mặt mũi của tôi để ở chỗ nào hã?"
Liễu Thanh vỗ vỗ bả vai của Đỗ tổng, an ủi:
"Đỗ tổng chớ hoảng sợ.
Ngài là bạn bè của tôi, tại cái hội sở này không có một người nào dám ức hiếp ngài!"
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Hồng tỷ, hừ nhẹ một tiếng, gằn giọng:
"Hồng tỷ, không phải tôi không nể mặt của cô.
Thật sự là vị bạn này của tôi bị người ta đánh vào mặt! Cô không thể làm lửa giận của anh ta lắng lại, vậy thì hôm nay mặt mũi của cô tôi cũng không thể cho rồi!"
Hồng tỷ cười gật gật đầu.
"Không sai, dù sao là người của tôi không hầu hạ chu đáo cho bạn của Thanh ca.
Như vậy đi Thanh ca, tôi sẽ phái hai cô gái hầu hạ Đỗ tổng một chút, xem như là nhận lỗi với Đỗ tổng.
Mặt khác, lại thêm hai bình Conti cho hai vị giảm nhiệt, ngài thấy thế nào?"
Đỗ tổng cười đắc ý, nhưng lại không thỏa mãn, hai tay của hắn đặt ở sau lưng, hất cằm lên mỉm cười liếc nhìn Hồng tỷ, quát lớn:
"Không được! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chuyện ta bị đánh chỉ giải quyết như vậy sao?"
Hồng tỷ khẽ nhíu mày, đối với sự vô lễ của Đỗ tổng, nàng cũng cảm thấy không vui.
Nhưng, cách làm người của nàng cũng không để lộ ra sự tức giận của mình, sắc mặt vẫn như cũ khẽ cười nói:
"Vậy rốt cuộc Đỗ tổng muốn giải quyết như thế nào đây?"
Đỗ tổng trợn trắng mắt, hừ nhẹ một tiếng, duỗi ra hai đầu ngón tay.
"Ta muốn nha, không nhiều lắm chỉ cần hai điều kiện!"
"Một là, để Tiểu Tuyết đi theo ta! Người khác ta không muốn! Ta nhất định phải chơi đùai cô ta mới được!"
Sắc mặt của Hồng tỷ bắt đầu lạnh lùng.
"Chuyện này không được.
Tiểu Tuyết là một cô gái khổ cực, nàng đến đây làm việc chỉ muốn có một chút tiền chữa bênh cho mẹ, chứ nàng không bán thân! Hồng tỷ ta xưa nay cũng sẽ không ép buộc thủ hạ của mình."
Đỗ tổng thấy thái độ cường ngạnh của Hồng tỷ, hắn suy tư một chút, liền khoát tay.
"Được, vậy liền đổi hai cô gái khác, bất quá ta phải nói trước, là cô mời khách tiền ta sẽ không trả!"
Hồng tỷ khoan thai thở dài.
"Chuyện này tôi có thể đồng ý với ngài!"
Đỗ tổng hài lòng gật đầu.
"Cái này còn tạm được.
Còn yêu cầu thứ hai ...."
Nói đến đây, ông ta hung hăng liếc Lăng Việt một cái, chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát lớn:
"Tôi muốn tên nhóc con này quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta."
Hồng tỷ sững sờ, chợt thở dài một hơi.
"Không có cách nào để giảng hoà sao? Tôi đưa cho ngài hai bình rượu quý, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho cậu ta ư?"
Đỗ tổng cười lạnh.
"Đánh tôi một cái cũng không phải đưa hai bình rượu là xong! Tôi nói cho cô biết, ngay hôm nay hoặc là cậu ta quỳ hoặc là ta để Liễu Thanh tìm người đánh gãy chân của cậu ta, làm cho cậu ta đến sinh hoạt hằng ngày cũng không thể lo được!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Ông đúng là loại người không phải muốn chết bình thường nha!"
Đỗ tổng gắt một cái.
"Tao nhổ vào! Nhóc con, sắp chết đến nơi rồi còn dám phách lối ở trước mặt của tao hã? Mày cũng không nhìn thử tình cảnh của mình đi? Tao chỉ cần tùy tiện đi tiểu cũng có thể tiểu chết đuối cả nhà của mày đấy!"
Lăng Việt lắc đầu.
"Thôi, cùng nói chuyện với cái loại ngu ngốc này, thật là lãng phí thời gian của tôi."
"Được rồi! Tao nhìn mày là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, muốn chết!"
Tiểu Tuyết lo lắng liền vội vàng nắm tay của Hồng tỷ.
"Hồng tỷ, em van cầu chị, chị mau cứu cậu ta đi! Cậu ta cũng là vì cứu em mà!"
Hồng tỷ nhịn không được mở miệng khuyên nhủ:
"Nhóc con à, cậu chịu thua một chút cũng được, nhận sai một chút, cần gì phải bướng bỉnh như vậy chứ?"
Sắc mặt của Lăng Việt không chút thay đổi, hắn gằn giọng:
"Hắn...!Còn chưa xứng."
Ánh mắt của Liễu Thanh lạnh lẽo hừ một tiếng.
"Hừ! Rất mạnh miệng đấy! Chẳng lẽ mày tưởng mày là loại nhân vật lớn nào rồi hã? Người đâu, đem thằng nhãi này bắt lại cho tao, đánh gãy hai chân của nó, để cho tao chống mắt lên xem thử nó còn phách lối được nữa không!"
Tiểu Tuyết hoảng sợ chảy nước mắt cầu khẩn Hồng tỷ, nhưng Hồng tỷ cũng lắc đầu, ý của cô rất rõ ràng là không muốn nói thêm gì nữa!
Nàng đã cầu xin giúp cho Lăng Việt rồi, nhưng mà vì Lăng Việt không biết tốt xấu.
Người trẻ tuổi quá mức ngông cuồng, cho dù hôm nay cô cứu được cậu ta, thì sau này cũng sẽ có một ngày cậu ta lại gây ra họa lớn!
Hồng tỷ, cũng lười nói thêm gì nữa.
Đám thủ hạ của Liễu Thanh đang muốn động thủ thì phía trên hành lang lại một lần nữa truyền tới một tiếng quát nhẹ.
"Các ngươi đang làm gì đó? Tại sao lại tụ tập ở phòng vệ sinh? Không cần đi làm sao?"
Nghe được tiếng quát, mọi người sững sờ, Liễu Thanh cùng Hồng tỷ lập tức đi đến trước mặt người phụ nữ vừa lên tiếng, hai người cúi đầu chào.
"Hoa Hồng tỷ, tỷ xuống đây làm gì?"
Người tới chính là Hoa Hồng Đen, nàng chờ Lăng Việt ở trên lầu rất lâu cũng không thấy lên, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Ai biết rằng, lúc nàng vừa xuống tới liền thấy một đám người tụ tập ở cửa phòng vệ sinh, không biết đang làm cái gì.
Lông mày của nàng nhăn lại hỏi:
"Tôi làm gì, không cần các ngươi lắm miệng.
Ngược lại là các ngươi, tất cả đều tụ ở chỗ này, làm cái gì đây?"
Không đợi Hồng tỷ mở miệng, Liễu Thanh liền lập tức mở miệng nói:
"Bẩm Hoa Hồng tỷ, là một tên nhóc con đánh một khách hàng của chúng ta, hắn không những không xin lỗi còn dám chống cự, thuộc hạ đang chuẩn bị để các huynh đệ trừng trị hắn một trận đây!"
"Nhóc con?"
Hoa Hồng Đen nheo mắt một cái, đột nhiên nàng có loại cảm giác không tốt lắm.
"Mang ta tới nhìn xem."
"Vâng!"
Liễu Thanh lập tức đem Hoa Hồng Đen đưa đến trước mặt mọi người, chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát lớn:
"Hoa Hồng tỷ, chính là tên nhóc con này!"
Có trời mới biết được, trong tích tắc khi hoa hồng đen nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Việt, hai chân nàng liền mềm nhũn ra! Toàn bộ phía sau lưng, trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
"Hoa Hồng tỷ, tỷ đi làm việc trước đi, đợi chút nữa có thể có một chút máu tươi, miễn làm ô uế con mắt của tỷ a."
Hoa Hồng Đen vung tay dùng sức đánh mạnh vào khuôn mặt của Liễu Thanh!
"Đồ đáng chết này!"
Sau khi đánh xong, đến nghĩ cũng không dám suy nghĩ nhiều, nàng liền lập tức chạy đến trước mặt Lăng Việt, không để ý mặt đất dơ bẩn, tại chỗ quỳ xuống dập đầu.
"Thiếu chủ tha mạng! Thuộc hạ quản giáo không nghiêm, để Thiếu chủ bị nhục! Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!"
Toàn bộ hành lang, trong nháy mắt yên lặng lại, tất cả mọi người liền thở mạnh cũng không dám, tất cả đều dùng hai con mắt trừng lẫn nhau, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
Đây chính là Hoa Hồng tỷ lừng lẫy tại Giang Thành đây sao?
Ông trời ơi, người con gái này không biết bao nhiêu người sợ hãi không dám đắc tội.
Tại toàn bộ Giang Thành, có thể nói nàng là một trong những người có máu mặt.
Thế nhưng là, ngay lúc này nàng đang quỳ xuống trước một tên thiếu niên lạ mặt!
Chỗ chết người nhất chính là, một đám người Liễu Thanh thế mà còn không biết sống chết, vừa vặn đắc tội Lăng Việt.
Ông trời, chết kiểu như này cũng thật là quá vãi đi mà?
Giờ khắc này, là Liễu Thanh cũng tốt, là Đỗ tổng cũng được, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ ra vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook