Một ngàn kim linh tệ thì tính là cái gì, chờ nàng ta khoẻ lại rồi, cho dù là gấp mười lần kim linh tệ thì Thanh Mạt cũng phải phun ra.
Khúc Khuynh Mặc thản nhiên đứng đó, mặc cho nàng ta trừng mắt, dường như không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì, từ đầu đến cuối trên mặt đều là một bộ dáng tiểu bạch thỏ vô tội hoảng sợ, chỉ có đôi mắt kia, trong lúc lơ đãng có ý cười cùng sự giảo hoạt nhoáng lên.
“Đi, bảo người đi lấy tiền bạc trở về!” Phương Nhị quản gia cũng không dám trì hoãn, vội vàng gọi người trở về phủ lấy kim linh tệ.
Người của Phương gia vội vàng đi, chỉ một khắc đồng hồ đã nâng hai rương kim linh tệ tiến vào.

Khúc Khuynh Mặc nhìn sau đó, chậm rãi viết phương thuốc ngâm mình.
Thuốc ngâm tốn thời gian, chờ người Phương gia ở y quán nấu thuốc, Phương Duyệt Dung đã đau đớn ngất xỉu mấy lần.
Chờ thuốc xong được nấu xong, nàng ta vội vàng giãy dụa muốn bước vào, nhưng còn chưa tới gần, một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn đã ập tới, lại nhìn thấy bên trong thùng thuốc có cái gì đó trôi nổi trên mặt nước, giống như thứ vô cùng ghê tởm.
"Oẹ.

.


.

.

Thanh Mạt!” Phương Duyệt Dung nhịn xuống sự ghê tởm, trừng mắt nhìn Khúc Khuynh Mặc, ánh mắt kia hận không thể chém nàng thành nghìn mảnh tại chỗ.
Để nàng ta ngâm mình trong thứ kinh tởm như vậy cũng chẳng khác nào tra tấn nàng ta!
"Ta, ta chỉ biết phương pháp trị bệnh như thế này thôi, nếu như Phương tỷ tỷ không muốn, vậy thì đành chịu đau đớn.” Khúc Khuynh Mặc sợ hãi liếc nàng ta một cái, giọng điệu yếu đuối.
"Ngươi!” Phương Duyệt Dung rên rỉ, cắn đến môi đến mức rách da.
"Tiểu thư, có thể để Thanh Trúc đi xuống thử trước.” Phương Nhị quản gia ở bên cạnh đề nghị.
Con ngươi Phương Duyệt Dung sáng lên, nàng ta gật đầu.

Thanh Trúc sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, nàng ta muốn giãy dụa nhưng người của Phương gia làm sao có thể để cho nàng ta thoát được, phốc một tiếng, cả người nàng ta bị ném vào trong thùng thuốc một cách dễ dàng.
Một mùi khó chịu nhất thời chui vào lỗ mũi, Thanh Trúc nôn khan mấy tiếng, thiếu chút nữa phun ra.
Khúc Khuynh Mặc ở bên cạnh vui vẻ xem kịch cũng muốn lấy dưa hấu gặm.
*Tương đương với ngân lượng của cổ đại
"Có hiệu quả gì không?” Phương Nhị quản gia vội vàng ép hỏi.
Thanh Trúc bị mùi hương này hun đến mức không nói nên lời, nhất thời trống rỗng lắc đầu.
Người Phương gia nhìn nàng ta sau đó nhanh chóng chuyển hướng về phía Khúc Khuynh Mặc, sắc mặt hung ác.
“A, sao các ngươi đều nhìn ta?” Khúc Khuynh Mặc xem kịch mà bị trừng mắt như vậy, lập tức chớp chớp ánh mắt sáng ngời bổ sung: "Ồ, vị tiểu tỷ tỷ này đại khái là bị khói hun, chờ thích ứng thì không sao.”
Người của Phương gia chỉ có thể hỏi Thanh Trúc.
Lúc này, Thanh Trúc hơi thích ứng với mùi buồn nôn trong thùng tắm, phát hiện cảm giác đau bụng đã giảm đi rất nhiều.
"Có, có hiệu quả, bụng tôi không đau nữa!"
“Mau, đỡ ta vào!” Phương Duyệt Dung nghe xong, nàng ta giãy dụa muốn vào, mặc kệ bồn tắm thuốc kia nhìn ghê tởm, khó ngửi thấy cỡ nào.
Người Phương gia luống cuống tay chân đỡ nàng ta vào trong bồn tắm, đồng thời cũng đưa Thanh Trúc lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương