Thần Y Ngốc Phi
Chương 129: Hiên Viên Diệp Bình Tĩnh Đánh Trả Kết Cuộc Của Địch Nhân

Vào lúc này, sau khi Tốc Phong dẫn Thanh Trúc đi vào tiền viện, có mấy thị vệ đi theo sau bọn họ đã kéo ra một tấm ván gỗ, chuẩn bị dụng hình. Tốc Phong cả kinh, lập tức nói: “Để ta, để ta tự mình tra hỏi.”

Thanh Trúc từ nãy giờ vẫn cúi đầu đi theo hắn, đôi mắt nàng luôn cụp xuống che dấu sự đau xót. Giờ nghe lệnh của hắn, nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía hắn, trên mặt hiện ra chút nghi hoặc, khó hiểu.

“Đợi lát nữa, kêu lớn tiếng một chút.” Tốc Phong tới gần bên người Thanh Trúc, nói nhỏ. Hắn và Thanh Trúc đều là người tập võ, hai người nói nhỏ như vậy đương nhiên là không sợ người khác nghe được.

Thân mình Thanh Trúc hơi khựng lại, nhưng nàng cũng lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Ánh mắt nàng lộ vẻ cảm động, nhưng cũng ẩn chứa một chút lo lắng. Nàng cũng hạ giọng cực thấp: “Nhưng mà, Điện hạ đã…”

“Chuyện này nàng cứ mặc kệ đi. Có ta đây.” Tốc Phong lập tức ngắt lời nàng, vẫn như cũ hạ thấp giọng nói, nhưng trong giọng nói kia lại ẩn ẩn một thứ kiên định khiến người khác không thể xem nhẹ.

Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm trái mệnh lệnh của chủ tử, nhưng lần này… vì Thanh Trúc, hắn cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là hắn tin tưởng Thanh Trúc, Thanh Trúc không phải là loại người dám hại Vương phi. Lần này Điện hạ xử sự như vậy, ngay cả hắn cũng không thể tán thành. Có lẽ vì Điện hạ quá lo lắng cho Vương phi nên mới hạ một quyết định mà theo hắn, nghiêng nhiều về tình cảm hơn lý trí, không giống như Điện hạ của ngày thường.

Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng thoáng thấy cái gì đó sâu nơi đáy mắt hắn, nàng bất chợt cảm động. Không ngờ vì che chở cho nàng mà ngay cả lệnh của Điện hạ hắn cũng dám cãi. Càng nghĩ nàng càng thêm cảm động. Nàng từ từ đi tới và nằm sấp trên ván gỗ trước mặt.

Tốc Phong thấy vậy mới cầm trượng đi qua, hắn giơ cao cây trượng lên, hung hăng nện xuống, làm như đang dùng hết mười phần sức lực, bộ dáng cực kì hung tợn. Nhưng thật sự thì khi cây trượng rơi xuống trên người Thanh Trúc đã bị hắn dùng nội lực kiềm hãm, không có bao nhiêu lực đạo đánh xuống người nàng.

Thanh Trúc cảm giác được một trượng kia dừng ở trên người nàng, nhưng căn bản không có bao nhiêu lực đạo, nàng cũng không đau không ngứa. Nàng sửng sốt, và trong lúc nhất thời nàng quên mất phải kêu lên đau đớn. Hắn giả bộ ít nhất cũng phải giống một chút chứ? Dù sao cũng phải đánh nàng đau một chút, bằng không nàng làm sao thấy đau mà kêu đau cho được, nàng không biết phải giả đau như thế nào cả. Nhưn giờ đây, cuối cùng nàng đã hiểu được tâm tình của Tốc Phong, nếu hắn đã thật lòng thương yêu nàng thì làm sao hắn nhẫn tâm khiến nàng bị nửa điểm thương tổn. Nhưng như vậy sợ là sẽ bị Điện hạ phát hiện, nàng thầm nghĩ hắn sẽ phải đánh tiếp.

Tốc Phong không nghe thấyThanh Trúc la lên, hắn giơ cao trượng lên nhưng hơi dừng lại một chút, sau đó cố ý hừ lạnh: “Hừ, ngươi thật gan lì, có thể nhịn đau đớn mà không kêu la?”

Thanh Trúc hơi kinh ngạc, nhưng nàng lập tức hiểu được hắn là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng giả bộ kêu đau. Nhưng mà nàng một chút cũng không có cảm giác đau, thật sự nàng không biết phải làm như thế nào mà. Nàng cũng không thể nói hắn đánh mạnh tay một chút. Trời ơi, khổ hơn là bị đánh thật, cũng may lần này khi một trượng trong tay Tốc Phong vừa hạ xuống, nàng phối hợp với hắn giả kêu to đau đớn.

Tốc Phong lần này âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Hắn lập tức tiếp tục đánh cho đủ ba mươi đại bản. Đánh đến nửa ngày, Thanh Trúc không có cảm giác đau, nhưng Tốc Phong lại mệt đến đổ mồ hôi trán. Dù sao hắn cũng phải dùng nội lực để khống chế lực đạo của chính mình khi nện xuống, không thể để cho người ta nhìn ra khác thường.

Ba mươi đại bản đánh xong, hắn bèn ngừng lại, sau đó đi đến trước mặt Thanh Trúc, cố ý hung hăng nói: “Ngươi còn không mau khai, chẳng lẽ còn muốn bị đánh đến tan da nát thịt hay sao?” Nhưng sau đó hắn hạ giọng thật thấp nói: “Giả bộ bất tỉnh đi.”

Thanh Trúc kinh sợ, nàng âm thầm nuốt nước miếng, sau đó nhắm mắt lại, làm bộ vì quá đau đớn nên ngất đi.

“Nàng ta ngất rồi, chờ ta đi trước xin chỉ thị mới của Điện hạ.” Tốc Phong đứng lên, sau đó vội vã đi tới chỗ của Hiên Viên Diệp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương