Thần Y Ngốc Phi
Chương 107: Hối Hận Không Kịp Bạch Dật Thần Bất Ngờ Kinh Hỉ

Sau một ngày nghỉ ngơi, hôm sau Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp nhập Cung. Nàng không có tiếp tục hóa trang, mà là giữ nguyên dung mạo bình thường để gặp mặt mọi người. Khi ấy, những thái giám cung nữ vừa nhìn thấy nàng liền sửng người, ngây ngốc.

“Người đó là Thất Vương phi sao?” Các cung nữ nhịn không được nhỏ giọng bàn tán. Thật sự không thể trách các nàng được, bởi vì sự việc này khiến người ta quá đỗi kinh ngạc.

“Không phải là Điện hạ đang vui vẻ với người mới đấy chứ?” Một cung nữ nhỏ giọng suy đoán. Các nàng đoán non đoán già vì bọn họ ở trong Cung, không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Các ngươi đang nói bậy cái gì đó? Cả đám đều không muốn sống nữa hay sao mà dám xàm ngôn sau lưng chủ tử như vậy?” Một cung nữ tương đối lớn tuổi nghe được các nàng bàn tán, tức giận quát.

“Mọi người đừng ăn nói lung tung nữa! Nàng ấy đúng là Thất Vương phi đó! Chắc các ngươi chưa nghe thấy chuyện ngày hôm qua phải không? Trước kia Thất vương phi đã dịch dung, hiện tại mới chính là dung nhan thật của người.” Một cung nữ khác vừa đi tới vừa thấp giọng vì mọi người giải thích, nàng bình thường tương đối hiền hòa hơn những người khác.

“À, thì ra là như vậy!” Đám cung nữ ào ào đáp lời, cũng không có ai dám nói này nói nọ gì thêm nữa.

……………….

“Ảnh nha đầu, con rốt cuộc đã tới.” Thái hậu nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh, bà tươi cười, mặt mừng rỡ, vui vẻ nắm thật chặt tay nàng. “Hoàng nãi nãi đã nghe qua chuyện ngày hôm qua, ta thật không ngờ, Ảnh nha đầu con còn có bản lãnh như vậy.”

Thái hậu bởi vì đã sớm biết dung mạo thật của Mạnh Phất Ảnh nên bà cũng không quá đỗi ngạc nhiên, nhưng bà có chút bất ngờ và không khỏi khen ngợi tài hoa của nàng.

Nhưng những người khác hiện đang có mặt tại Vĩnh Thọ Cung lúc này thì khác. Bọn họ nhìn thấy nàng xinh đẹp, tất cả đều bị nàng làm kinh sợ. Hôm nay tất cả mọi người gần như đều có mặt ở đây, Mị Phi, Liễu Phi, Minh Phi, còn có vài Phi tử có chút địa vị khác. Mọi người sau khi nghe kể chuyện ngày hôm qua bèn cố ý chờ ở chỗ này để xem tận mắt dung nhan tuyệt trần của Mạnh Phất Ảnh.

Ban đầu, bọn họ đều tưởng rằng người ngoài quá mức khoa trương vẻ đẹp của nàng, nhưng mà hiện thời thì tất cả đều kinh diễm khi vừa nhìn thấy nàng. Có người hâm mộ, cũng có người đố kỵ. Đặc biệt là Mị Phi, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mạnh Phất Ảnh, con ngươi nàng ta hiện rõ sự ganh tị, hận không thể đem khuôn mặt xinh đẹp kia chuyển qua ình.

Ánh mắt Minh Phi thì pha lẫn nhiều cảm xúc, trong kinh ngạc còn có ẩn qua chút hối hận. Trước kia Phàm nhi thích Mạnh Phất Ảnh, nhưng nàng cảm thấy Ảnh nha đầu không xứng với Phàm nhi của nàng. Bây giờ… Thật không ngờ, nha đầu kia không những thông minh hơn người, mà còn có dung nhan tuyệt thế như vậy.

“Thật không ngờ, Phất nhi lại là một tuyệt thế mỹ nhân! Ngay cả bản cung cũng cảm thấy si mê.” Vẫn là Liễu Phi phản ứng mau, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nàng ta nhìn Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, lời nói nửa thật nửa giả, gương mặt tươi cười, như đang thật lòng khen ngợi, trong đáy mắt không thấy nửa điểm đố kỵ.

Mạnh Phất Ảnh hơi chau mày, nhưng vẫn mỉm cười đáp lễ. Tuy rằng lời nói và vẻ mặt của Liễu Phi đều không có gì khác thường, nhưng sao nàng luôn có cảm giác Liễu Phi không phải là người đơn giản.

Tất cả mọi người đều đoán rằng Thái Tử có gài người ở trong Hoàng cung. Hơn nữa, người được gài này dường như đặc biệt quen thuộc đối với Hoàng Thượng. Khởi đầu, nàng từng hoài nghi người kia có phải là Liễu Phi hay không, nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng thấy hình như không phải. Liễu Phi mặc dù là cung nữ của Hoàng Hậu khi trước, nhưng về sau Hoàng Hậu vì ngăn cản nàng cùng Hoàng Thượng nên đã từng nghĩ cách hại nàng. Thế nên, chỉ sợ Liễu Phi hiện tại hận Thái Tử còn không kịp, không có lý đâu lại đi giúp Thái Tử.

“Tốt lắm, các ngươi cũng đã thỉnh an Ai gia, muốn nhìn cũng đã nhìn thấy, bây giờ mọi người hãy trở về đi.” Thái Hậu đảo mắt nhìn qua mấy vị phi tử rồi thấp giọng nói. Tuy rằng trên mặt bà không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng và lời nói vẫn có một chút bất mãn. Bà thật sự không hy vọng những nữ nhân kia sẽ tới quấy rầy bà.

’’Vâng ạ!’’ Chúng phi tần nghe Thái Hậu nói, vội vàng đứng dậy, cung kính đáp lời rồi làm hành lễ ra về.

“Nàng ở đây nói chuyện cùng Hoàng nãi nãi, ta phải đi lâm triều.” Hiên Viên Diệp đợi cho các phi tử đi khỏi, hắn mới nhìn Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói.

” Đi đi! Bây giờ đã là giờ gì rồi mà con còn không mau một chút!” Không đợi Mạnh Phất Ảnh trả lời, Thái Hậu liền liên tục thúc giục Hiên Viên Diệp. Nàng hơi kinh ngạc, không phải Thái Hậu đang đuổi hắn đấy chứ?

“Phất nhi, con tới đây kể chuyện ngày hôm qua cho Hoàng nãi nãi nghe đi.” Hiên Viên Diệp vừa đi khỏi, Thái Hậu bèn lôi kéo Mạnh Phất Ảnh ngồi xuống bên cạnh bà, không ngăn được tò mò, bà gấp rút hỏi chuyện hôm qua. Tuy rằng bà ở trong Hoàng cung này đã lâu, gần như đã đánh mất hết cảm hứng hay kích tình đối với thế sự, nhưng mà khi nghe cung nữ kể chuyện ngày hôm qua, bà vẫn không nhịn được kích động, không nhịn được tò mò. Nếu biết như vậy bà đã đi xem rồi.

“Ha ha…” Mạnh Phất Ảnh cười to ra tiếng, thì ra Thái Hậu gấp gáp đuổi đi Hiên Viên Diệp là vì muốn nghe kể chuyện. Thế mới nói, già trẻ giống nhau quả thật không sai chút nào! Tính tình lão tử có đôi khi lại càng giống tiểu hài tử.

Mạnh Phất Ảnh đem chuyện ngày hôm qua tỉ mỉ kể lại cho Thái Hậu nghe. Bà càng nghe gương mặt càng hưng phấn. Đến cuối cùng, khi nghe nàng kể đến Hiên Viên Tinh, vẻ mặt bà có chút đau lòng. Bà khẽ nói: “Tình nhi nha đầu kia, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình nó quá quật cường. Thật ra Thái Tử của Bắc Nguyên cũng là một nam tử tốt khó gặp, hơn nữa đối với nó cũng có tình ý, nhưng mà nha đầu kia lại cố tình cự tuyệt.”

Mạnh Phất Ảnh nghe Thái Hậu đột nhiên nhắc đến chuyện tình của Hiên Viên Tinh, trong lòng nàng cũng không khỏi có chút đau lòng. Nàng cũng nhìn ra Đông Phương Sóc thật sự thích Hiên Viên Tinh. Hơn nữa, nhiều năm như vậy hắn vẫn không lập phi, chắc cũng bởi vì Tinh nhi. Nàng biết nếu như Tinh nhi gả cho Đông Phương Sóc, hắn nhất định sẽ xem nàng ấy như trân châu bảo ngọc. Nói thật, nàng cũng hy vọng Tinh nhi có thể cùng Đông Phương Sóc thành một đôi. Chỉ tiếc là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tất cả còn phải tùy vào tình cảm của Tinh nhi.

Thái hậu hơi nhíu mày suy tư rồi nói: “Ảnh nha đầu, con nói Thái Tử Bắc Nguyên đến bây giờ vẫn chưa lập phi, có phải là vì Tinh nhi hay không? Lần trước, hắn đến đây vấn an, Hoàng nãi nãi nhìn ra hắn đối với Tinh nhi hình như…”

Lời nói của bà hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: ” nha đầu Tình nhi không thể cứ tiếp tục như vậy được. Đã trải qua ba năm, có lẽ nó sẽ không quyết liệt cự tuyệt Đông Phương Sóc như hồi trước. Hoàng nãi nãi thật muốn vì bọn chúng mà đứng ra làm chủ…”

“Hoàng nãi nãi, đừng gấp! Chuyện này hãy hỏi qua Tinh nhi trước rồi nói sau.” Mạnh Phất Ảnh giật mình, lập tức phản đối. Thái Hậu thật tình lo lắng cho Hiên Viên Tinh, dù sao Tinh nhi cũng không còn nhỏ, nếu bây giờ còn chần chừ thì sợ sẽ thành gái lỡ thì. Nhưng mà nàng biết tính Tinh nhi, nếu trong lòng nàng ấy có nam nhân khác, thì đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm thì sự tình cũng chưa chắc đã có thay đổi. Nàng không muốn Tinh nhi lại một lần nữa khó xử.

“Hỏi nó, nó sẽ ưng thuận sao?” Thái Hậu chau mày, nhăn mặt lại: “Hoàng nãi nãi thấy Đông Phương Sóc là người không tệ, Tinh nhi gả đi chắc chắn sẽ không phải chịu khổ. Nó hiện tại tuy rằng không đồng ý, có lẽ sẽ trách Hoàng nãi nãi, nhưng về sau sẽ có một ngày nó hiểu ra.”

Là một nữ nhân, việc quan trọng nhất cả đời có lẽ là được gả ột người có thể thật tâm đối xử tốt với mình. Tinh nhi quá mức tùy hứng, và nàng ấy hiện tại vẫn không rõ đạo lý này. Nhưng nếu nàng ấy gả cho Đông Phương Sóc, nhất định có thể từ từ hiểu được. Nghe ý tứ Thái Hậu là muốn mau chóng gả Hiên Viên Tinh đi, Mạnh Phất Ảnh không khỏi âm thầm lo lắng. Nàng hiểu được Thái Hậu làm như vậy kỳ thực cũng là vì Tinh nhi. Nhưng chỉ sợ cá tính nàng ấy…

Nàng cũng tin tưởng là nếu như Hiên Viên Tinh gả cho Đông Phương Sóc, nhất định nàng ấy sẽ hạnh phúc hơn so với hiện tại. Nhưng mà nàng không mong muốn thấy Thái Hậu bắt buộc Hiên Viên Tinh. Vì thế, nàng nhẹ giọng khuyên: “Hoàng nãi nãi, hãy để cho Ảnh nhi đi trước thăm dò ý tứ của Tình nhi đã. Tính tình Tinh nhi người cũng đã biết rồi đó, ngộ nhỡ muội ấy lại bướng bỉnh, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

“Phải, con nói cũng có lý. Vậy con đi hỏi thử xem ý của nó thế nào.” Thái Hậu trầm ngâm một chút, sau đó không khỏi thở dài một hơi: “Haiz, Hoàng nãi nãi rất thương Tinh nhi. Ta thật không hiểu được tại sao nó lại cự tuyệt Bắc Nguyên Thái tử như vậy?“

“Hoàng nãi nãi đừng quá lo lắng. Tinh nhi luôn có ý tưởng riêng của mình. Ảnh nhi ngay bây giờ sẽ đi nói chuyện với muội ấy.” Mạnh Phất Ảnh an ủi Thái Hậu rồi sau đó đứng lên định đi tìm Tinh nhi. Nàng mấy ngày nay đã muốn tìm Tinh nhi nói chuyện, chỉ tiếc là không có cơ hội thích hợp, hôm nay vừa vặn nàng có thể đi thăm nàng ấy.

“Được, cũng tốt. Con đi đi!” Thái hậu gật đầu ưng thuận.

Mạnh Phất Ảnh ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, dọc theo đường đi đến chỗ Tinh nhi, nàng thấy đám thái giám và cung nữ, thậm chí cả bọn thị vệ đều nhìn nàng chằm chằm. Ai ai nhìn thấy dung mạo bây giờ của nàng thì cũng đều ngây ngẩn, mỗi một người đều đều ngơ ngác nhìn nàng cho đến khi nàng đi rất xa mới hồi phục lại tinh thần.

Đến chỗ ở của Hiên Viên Tinh, nàng nhìn thấy chung quanh cực kì yên tĩnh, trong cung viên cũng không có lấy một âm thanh nào hết. Nàng lên tiếng gọi: “Tinh nhi…”

Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng gọi rồi chờ một lát, nhưng không có nghe thấy tiếng người trả lời. Cả khu vườn hình như không có ai, ngay cả cung nữ cũng không biết đã chạy đi đâu mất. Chẳng lẽ không có ai ở đây? Mạnh Phất Ảnh hơi thắc mắc, vừa định đẩy cửa vào xem thử thì ngay lúc đó cửa phòng lại đột nhiên mở ra, và người mở cửa chính là Hiên Viên Tinh.

“Ta ở đây. Ngươi đã đến rồi à.” Tinh nhi đang đứng ở trước mặt nàng, thấp giọng nói, nhưng mắt nàng ấy lại hơi khép lại né tránh nàng, dường như đang che dấu cái gì.

Kỳ thật thì Mạnh Phất Ảnh đã nhanh mắt nhìn thấy hai con ngươi của nàng ấy hơi hơi ửng đỏ. Chỉ sợ là vừa rồi có một người đang trốn ở trong phòng vụng trộm khóc đây mà! Haiz, nha đầu si tình này, tại sao không thể nào quên người kia, tại sao không thể bắt đầu lại từ đầu?

Bất quá, nàng giả bộ như không nhìn thấy, bước chân chầm chậm đi vào phòng, ra vẻ tự nhiên nói: “Thất ca ngươi đã đi lâm triều, ta không có chuyện gì làm nên ghé thăm ngươi một chút.”

Hiên Viên Tinh thừa dịp Mạnh Phất Ảnh đang đi vào phòng, đang đưa lưng về phía nàng, nàng ấy vội vàng lau mắt, sau đó cũng nửa thật nửa giả nói: “Hừ, Thất ca không có thời gian bồi ngươi, ngươi mới nhớ tới ta.”

Giờ phút này, Hiên Viên Tinh cũng miễn cưỡng mỉm cười, cực lực che dấu mình đang đau lòng. Nàng không muốn bị Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy bởi vì không muốn cho tẩu ấy lo lắng.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy bộ dáng che dấu của nàng thì càng thêm đau lòng. Nàng có thể tưởng tượng được trong lòng của Hiên Viên Tinh giờ phút này có bao nhiêu thống khổ. Nhưng Tinh nhi lại đem tất cả đau khổ, âm thầm cố gắng nuốt vào, không muốn làm cho bất luận người nào lo lắng cho nàng ấy. Một nữ tử thiện lương như vậy tại sao ông trời lại để cho nàng ấy phải chịu khổ như vậy? Giờ đây Mạnh Phất Ảnh không thể giả bộ nổi nữa, bởi vì nàng không muốn Hiên Viên Tinh một mình gánh chịu tất cả thống khổ, nàng muốn chia sẻ cùng Tinh nhi. Cho dù nàng không thể giúp được Tinh nhi, ít nhất nàng cũng không để Tinh nhi phải cố sức che đậy ở trước mặt nàng.

“Tình nhi, ngươi hãy nghe ta nói… Ở trước mặt ta, ngươi không cần phải che dấu, ngươi càng che dấu thì ta càng đau lòng.” Mạnh Phất Ảnh gắt gao ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ giọng an ủi, trong thâm tâm thật đau lòng cho Tinh nhi.

Thân mình Hiên Viên Tinh chợt cứng lại, hai mắt vốn đỏ giờ càng thêm đỏ. Tuy rằng nàng đã muốn cực lực chịu đựng, nhưng lại không nhịn được, giờ đây nàng nằm phủ ở trong lòng Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nức nở.

“Khóc đi… Khóc lên thì ngươi sẽ thoải mái hơn một chút.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, thấp giọng an ủi. Nàng biết Hiên Viên Tinh đè nén đã quá lâu, nếu bây giờ khóc lên thì sẽ mới giải phóng được một chút, có thế thì bản thân nàng ấy mới có thể thả lỏng hơn một chút.

Hiên Viên Tinh thật sự không đè nén được nữa, nàng ấy khóc lớn lên, lúc đầu thì tiếng khóc còn có chút nhỏ, nhưng từ từ càng lúc càng lớn. Nước mắt tựa như đê vỡ bờ, không thể khống chế trào ra không ngừng, chỉ thoáng mắt đã ướt đẫm cả vai áo của Mạnh Phất Ảnh. Mạnh Phất Ảnh ôm chặt lấy Tinh nhi, vòng tay nàng càng xiết chặt, dường như đang thay lời an ủi, đồng tình. Nghe được tiếng khóc nức nở của Tinh nhi, tâm nàng cũng không khỏi se lại. Có lẽ không có ai có thể hiểu được nỗi lòng của Tinh nhi cũng như bao thống khổ đè nén trong lòng nàng ấy.

Hiên Viên Tinh khóc thật lâu, mãi một lúc sau, tiếng khóc của nàng mới từ từ nhỏ đi, từ từ ngừng lại… Mặt nàng ấy giờ đây vẫn như cũ, chôn ở trong lòng Mạnh Phất Ảnh. Nàng nức nở, nghẹn ngào nói: “Phất nhi, cám ơn ngươi.”

Nhiều năm qua như vậy, Hiên Viên Tinh chưa bao giờ muốn cho bất cứ ai biết tâm sự của nàng. Thứ nhất là nàng không muốn làm cho người khác lo lắng, thứ hai cũng là sợ người ta cười nàng. Vì vậy, nàng ở trước mặt mọi người luôn luôn giả bộ rất vui vẻ, rất khoái lạc… Nhưng mỗi khi nàng ở một mình thì không nhịn được. Có rất nhiều lần, giữa đêm khuya nàng khóc đến tỉnh ngủ. Nàng biết mình rất ngu, nhưng nàng thật sự không có biện pháp, nàng không có cách nào quên được hắn.

“Nha đầu ngốc.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vuốt tóc của Tinh nhi, giọng nàng trầm thấp, tràn đầy đau lòng.

Thân mình Hiên Viên Tinh lại se thắt, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phất Ảnh, bờ môi nàng run run, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta cũng biết mình rất ngu, thật sự rất ngu… Biết rõ hắn căn bản cũng không thật lòng… Có lẽ nhân lúc trời tối lấy ta trêu ghẹo… Những lời hắn nói, có lẽ chỉ có ta còn nhớ…. Có lẽ khi hắn rời khỏi hoàng cung này, chỉ sợ đã quên lời hắn nói, cũng như đã quên mất còn có một người như ta… Nhưng mà ta lại suy nghĩ ba năm, đợi ba năm, hẹn ba năm…Cho tới bây giờ còn không thể nào quên hắn, ta thật sự quá ngốc, thật sự quá ngốc.”

Mạnh Phất Ảnh giật mình, thật không ngờ Hiên Viên Tinh sẽ nói với nàng chuyện này. Lần trước nàng ấy nói qua trong lúc nàng ấy uống say, nhưng về sau, khi Tinh nhi thanh tỉnh thì lại không có nói tới sự kiện kia lần nào nữa. Mặc dù trong lòng nàng có chút tò mò, nhưng lại sợ chạm đến chỗ thương tâm của Hiên Viên Tinh nên nàng chưa từng hỏi lại. Bây giờ nàng nghe được Hiên Viên Tinh kể chuyện cũ, nàng có chút hồ đồ.

“Ta rõ ràng biết, hắn sớm đã đem ta quên sạch, không còn nhớ một chút nào. Nhưng mà, ta lại như cũ không thể nào quên hắn, ta…” Hiên Viên Tinh lại lầm bầm nói nhỏ.

Một câu này, Mạnh Phất Ảnh nghe thật rõ ràng, lập tức bắt lấy vai nàng, vội vàng hỏi: “Tình nhi, ngươi gặp lại được hắn sao?” Trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần gặp được người kia thì mọi chuyện sẽ liền dễ dàng giải quyết.

Hiên Viên Tinh do dự, suy tư một chút rồi hơi chua sót cười nói: “Phải, ta đã gặp lại được hắn, nhưng mà ta thật sự mong là chưa hề nhìn thấy lại hắn… Nếu như vậy, ta ít nhất có thể tự lừa gạt mình, tự viện cớ là hắn vì vội vã, vì có việc trì hoãn nên không có thời gian tới tìm ta… Nhưng mà, sau khi gặp lại hắn, ngay cả một cái cớ cuối cùng này để tự lừa gạt ta cũng không có.”

“Tình nhi, hắn rốt cuộc là ai?” Mạnh Phất Ảnh nhịn không được hỏi. Nàng hiện tại thật sự muốn biết xem rốt cuộc là cái loại đàn ông nào, hạng người nào mà lại lừa gạt Tinh nhi như thế, cũng không coi trọng Tình nhi như vậy. Theo lý thuyết, một thiếu nữ hoạt bát, xinh tươi như Tinh nhi sao lại có nam nhân không quý trọng, không thương yêu.

“Hắn…” Hiên Viên Tinh thân mình lại cứng đờ. Nàng nhìn Mạnh Phất Ảnh, con ngươi hơi lóe lóe, khóe môi khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lại có vẻ như do dự. Sâu trong đôi mắt nàng đang ẩn một chút đau xót.

“Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy!” Mạnh Phất Ảnh thấy bộ dáng nàng thương tâm, lại nhẹ giọng nói. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy Hiên Viên Tinh thương tâm.

“Ảnh nhi, ở trước mặt ngươi, ta còn có cái gì phải che dấu. Kỳ thực, trước kia ta cũng không biết hắn là ai, bởi vì ta cũng không nhìn thấy được diện mạo thật của hắn. Nhưng mà, lần rồi… tại đại hội bán đấu giá ta rốt cuộc biết được thân phận thật của hắn.” Hiên Viên Tinh cười buồn, giọng hơi chua xót nói.

Mạnh Phất Ảnh nhẹ chau mày lại. Tại đại hội bán đấu giá? Không lẽ Tinh nhi đã gặp lại nam nhân kia ở đại hội bán đấu giá? Nhưng mà, khi đó có nhiều nam nhân như vậy, rốt cuộc thì là ai? Hơn nữa, lúc ấy nàng cũng không có phát hiện Hiên Viên Tinh đặc biệt chú ý đến một nam nhân nào.

“Hắn chính là Bộ Kinh Vũ.” Hiên Viên Tinh thở ra một hơi, sau đó từng chữ chậm rãi nói tên người đó. Giờ phút này, nàng dường như đang đau lòng kịch liệt, tuy giọng nói của nàng rất nhẹ nhưng lại có vẻ như đang dùng toàn thân khí lực.

“Bộ… Bộ Kinh Vũ!” Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ. Hiên Viên Tinh vừa nói nam nhân kia là Bộ Kinh Vũ ư?

Hiên Viên Tinh vừa nói, nàng trước kia vốn cũng không biết nam nhân kia là ai, bởi vì nàng ngay cả diện mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua? Nàng là ở lần đó, tại đại hội bán đấu giá mới biết hắn chính là Bộ Kinh Vũ? Như vậy, Hiên Viên Tinh e là căn bản cũng chưa có thấy qua diện mạo thật của nam nhân kia, có lẽ nàng ấy chỉ căn cứ vào cái mặt nạ kia để nhận diện hắn?

Mạnh Phất Ảnh biết người mang theo mặt nạ trong đại hội đấu giá thật ra là Phi Ưng, không phải là Bộ Kinh Vũ. Vậy thì Bộ Kinh Vũ mà Tinh nhi gặp trước kia khẳng định không phải là Phi Ưng. Cho nên nói, Bộ Kinh Vũ mà nàng ấy gặp trước sau đều không phải là một người. Hơn nữa Phi Ưng trong lúc đó cũng không nhận ra Hiên Viên Tinh. Vậy Bộ Kinh Vũ mà Tinh nhi gặp qua trước kia là ai?

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ lại, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Kinh Vũ… người kia lời nói lưu manh, giọng cười cười ha ha, thực sự chính là…

Trời ơi, có thể hay không? Người Hiên Viên Tinh thích kia, lại chính là…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương