Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
-
Chương 1114: Nguyên thần của diệp lăng nguyệt
Dọn dẹp đay thiên kiếm là một việc tương đối hao tổn tinh thần lực và sức mạnh Thiên Địa, sau khi trở về nơi ở thì Diệp Lăng Nguyệt tọa thiền điều tức một lúc.
Khi mở mắt ra lần nữa đã là lúc canh ba.
Diệp Lăng Nguyệt xem kỹ lại tinh thần lực trong cơ thể mình, vui mừng phát hiện rằng tinh thần lực của mình đã tăng trưởng không ít, hơn nữa nhìn từ mức độ tăng trưởng thì còn nhiều hơn một ít so với luyện chế đan dược và linh khí thông thường.
“Không ngờ học linh vân còn hỗ trợ cho sự tăng trưởng của tinh thần lực, từ sau khi tăng bậc đến cấp Phương Tôn, mình vẫn luôn cảm thấy tinh thần lực của bản thân tăng trưởng không nhiều, lần này lại bất ngờ tìm được một cách hay.” Diệp Lăng Nguyệt tự nói một mình.
Con đường Phương Sĩ của nàng bởi vì có Càn Đỉnh nên vẫn luôn tiến lên trước như đi trên vùng đất bằng phẳng, rất thuận lợi.
Nhưng cho đến sau khi nàng đột phá cấp Phương Tôn thì cảm thấy bản thân không có tiến bộ gì cả.
Bất luận luyện đan hoặc luyện khí thế nào thì dường như đều giậm chân tại chỗ, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã thử rất nhiều cách.
Nhưng do ở đại lục Thanh Châu, trên con đường tu luyện Phương Sĩ quả thực không có mấy người xuất chúng, nàng chỉ có thể dựa vào tìm kiếm của bản thân. May mà sau khi đến Cửu Châu Cổ thì đã có đột phá, chỉ là Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết tu luyện Phương Sĩ chia làm nhất đỉnh đến cửu đỉnh, không biết sau khi đến Phương Tôn thì có gì khác biệt.
Khi Diệp Lăng Nguyệt đang nghĩ ngợi, Đỉnh Linh đột nhiên phát ra tiếng.
“Chủ nhân, thực ra cách tu luyện tinh thần lực tốt nhất chính là tu luyện nguyên thần đó.”
Diệp Lăng Nguyệt đã dự chi tiền công trong một tháng, Đỉnh Linh hôm nay cũng không dễ gì có được một bữa no nê, nên khi nói chuyện cũng dồi dào tinh thần.
“Lời này của ngươi đã nhắc nhở ta, nói ra thì thời gian trước bộ Thần Tàm Quyết có được từ Cô Nguyệt Hải đó ta vẫn chưa có cơ hội tập luyện.”
Tuy đã là canh ba rồi, song Diệp Lăng Nguyệt vì điều tức nên tinh thần lại rất tốt.
Chuyện gặp phải ở Hoàng Tuyền Thành khiến cảm giác nguy cơ của Diệp Lăng Nguyệt tăng thêm, không có lúc nào nghĩ đến tu luyện.
Nàng dứt khoát phải tu luyện Thần Tàm Quyết.
Ngày đó ở trong Thiên Động, Thần Tàm Quyết đã được Diệp Lăng Nguyệt ghi nhớ không sót chữ nào.
Nàng chỉ cần suy nghĩ lại một chút thì tự quyết của Thần Tàm Quyết đã xuất hiện ở trong đầu nàng.
Tự quyết chỉ có hơn một trăm chữ, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại cảm thấy trong mỗi chữ dường như đều có điều thần bí.
Nhớ là một chuyện, lĩnh hội lại là chuyện khác.
Diệp Lăng Nguyệt vừa lĩnh hội thì lại trôi qua hai tiếng, rất nhanh từ canh ba đã đến gần lúc bình minh.
Thời khắc đó là lúc tối tăm nhất trong một ngày.
Diệp Lăng Nguyệt đắm chìm trong việc tu luyện Thần Tàm Quyết, trên người đột nhiên hiện ra một vùng ánh sáng vàng đẹp đẽ.
Ánh sáng vàng đó tựa như mặt trời mới mọc vàng rực rỡ.
Dần dần từ trong thân thể của Diệp Lăng Nguyệt phân hóa ra một cái bóng ảo.
Bóng ảo đó mới vừa hình thành không lâu, vì vậy vẫn có hơi mờ nhạt.
Đến lúc qua hơn một khắc, bóng ảo mới dần dần ổn định lại, các đường nét ngũ quan cũng dần rõ nét, chính là nguyên thần của Diệp Lăng Nguyệt.
“Chà, thật đúng là giống y như đúc.”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người nhìn thân xác Diệp Lăng Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường.
“Chủ nhân, chúc mừng người tu luyện ra nguyên thần thứ nhất của mình, người đây gọi là nguyên thần xuất khiếu. Nhưng mà chủ nhân, nguyên thần của người mới vừa thành hình chưa bao lâu nên vẫn còn yếu, chỉ thích hợp đi lại trong đêm, hơn nữa không thể tấn công phòng ngự giống người thường, ban ngày cũng không tiện ra ngoài. Chờ sau khi nguyên thần của người mạnh hơn một chút, có thể có thực lực bằng năm phần xác thịt rồi thì có thể ra ngoài cả đêm lẫn ngày.”
Thấy Diệp Lăng Nguyệt thuận lợi xuất khiếu nguyên thần.
Đỉnh Linh cũng không chịu yên tĩnh, trực tiếp hóa hình, cứ giống như một con bọ chét nhỏ, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt lần đầu xuất khiếu thành công, dĩ nhiên là muốn thử xem sao.
Nàng nhìn sắc trời, lúc này vẫn là bình minh, còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng.
Chi bằng ra ngoài đi dạo đêm một lần, cũng không đi xa mà chỉ ở phủ thành chủ xem thử, xem xem cảm giác nguyên thần xuất khiếu này như thế nào.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ rằng ở trong phủ thành chủ cũng sẽ không có gì nguy hiểm, nên cứ mạnh dạn mang theo Càn Đỉnh rời khỏi nơi ở.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt đi dạo trong phủ thành chủ, không giống với khi là xác thịt, nguyên thần bởi vì hoàn toàn dùng tinh thần lực để ngưng tụ nên tuy thực lực thật sự vẫn không sánh được với người thật của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng ngũ cảm lục thức lại không hề kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Cộng thêm có thể tự do xuyên qua tường và một số vật ngăn cách, không mất bao lâu thì Diệp Lăng Nguyệt đã đi một vòng đến những nơi có thể đi và không thể đi, chỉ thiếu phòng ngủ của thành chủ và Tiểu Xuân là chưa đi.
Sau khi dạo chơi một vòng ở phủ thành chủ, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt vô tình đã đến vườn hoa trồng đay thiên kiếm.
“Không biết đay thiên kiếm có khắc linh vân gặp phải nguyên thần sẽ thế nào?”
Diệp Lăng Nguyệt nhất thời trỗi lên ý nghịch ngợm, nên đi về phía vườn hoa.
Mỗi ngày đến buổi tối thì Tư Tiểu Xuân đều sẽ tuần tra phủ thành chủ, bị khóa ư, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt không kỵ những thứ này nên trực tiếp xuyên qua cổng sân.
Vườn hoa lúc bình minh, bởi vì được dọn dẹp không ít đay thiên kiếm nên trông trống trải và yên tĩnh.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt thuận thế xuyên qua một đám đay thiên kiếm, đay thiên kiếm ngay cả sắt lưu tinh cũng có thể chém đứt lại không hề nhúc nhích.
Hiển nhiên linh vân đối với nguyên thần cũng không có tác dụng gì cả.
Lúc này, trời cũng dần sáng tỏ, Đỉnh Linh nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt nên quay về rồi.
“Cũng được, sáng sớm hôm nay vẫn phải bàn bạc với Tiểu Xuân làm sao xử lý đám đay thiên kiếm còn lại này.”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt cũng chơi đủ rồi, nên chuẩn bị quay về.
Nhưng chính vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy mặt đất có từng loạt tiếng gầm lên như dã thú phẫn nộ, từ một góc nào đó truyền tới.
“Cảm giác này? Đỉnh Linh, người có cảm nhận được không?”
Diệp Lăng Nguyệt đã nghe thấy âm thanh tương tự lúc hoàng hôn, chỉ là lúc đó nàng tưởng bản thân nghe nhầm.
“Nghe thấy rồi, hình như là thứ gì đó đang va đập.”
Đỉnh Linh cũng chú ý đến.
“Lẽ nào là có thích khách, âm thanh hình như từ hướng đó truyền tới.”
Diệp Lăng Nguyệt đang lẩm bẩm, trong lòng nghĩ là tên thích khách không có mắt nào quay về phủ thành chủ.
Nơi này một là không có tiền, hai là không có người.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh tìm đến nơi phát ra âm thanh đó.
“Hòn non bộ?”
Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh nhìn thấy một hòn non bộ nhân tạo có tạo hình đặc biệt ở phía trước, kích thước bằng nửa mẫu đất.
Khi Diệp Lăng Nguyệt tiếp quản khu vườn hoa này thì từ chỗ Tư Tiểu Xuân biết được rằng lão thành chủ là người rất nhã nhặn, hòn non bộ trong sân vườn chính là năm đó ông ấy sai người thi công, nghe nói là có ích cho ông ấy tu luyện minh tưởng.
Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh lại tìm kiếm một vòng trên hòn non bộ, nhưng vẫn không có phát hiện gì cả.
Đừng nói là người nào hay là thú nào, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
“Kỳ lạ, âm thanh rốt cuộc là truyền ra từ đâu.” Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt lo lắng tự hỏi, lúc này một hòn đá núi rơi xuống.
Rơi lên trên tường núi, phát ra một tiếng vang nặng nề.
“!”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt bất giác trở nên cảnh giác.
Trước đó nàng ở trong núi đã tiếp xúc một lúc rồi, nghe âm thanh đá núi này rơi xuống đất, hòn non bộ này chỉ sợ có vấn đề.
Nếu đoán không lầm thì bên trong của hòn non bộ chắc là rỗng!
Khi mở mắt ra lần nữa đã là lúc canh ba.
Diệp Lăng Nguyệt xem kỹ lại tinh thần lực trong cơ thể mình, vui mừng phát hiện rằng tinh thần lực của mình đã tăng trưởng không ít, hơn nữa nhìn từ mức độ tăng trưởng thì còn nhiều hơn một ít so với luyện chế đan dược và linh khí thông thường.
“Không ngờ học linh vân còn hỗ trợ cho sự tăng trưởng của tinh thần lực, từ sau khi tăng bậc đến cấp Phương Tôn, mình vẫn luôn cảm thấy tinh thần lực của bản thân tăng trưởng không nhiều, lần này lại bất ngờ tìm được một cách hay.” Diệp Lăng Nguyệt tự nói một mình.
Con đường Phương Sĩ của nàng bởi vì có Càn Đỉnh nên vẫn luôn tiến lên trước như đi trên vùng đất bằng phẳng, rất thuận lợi.
Nhưng cho đến sau khi nàng đột phá cấp Phương Tôn thì cảm thấy bản thân không có tiến bộ gì cả.
Bất luận luyện đan hoặc luyện khí thế nào thì dường như đều giậm chân tại chỗ, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã thử rất nhiều cách.
Nhưng do ở đại lục Thanh Châu, trên con đường tu luyện Phương Sĩ quả thực không có mấy người xuất chúng, nàng chỉ có thể dựa vào tìm kiếm của bản thân. May mà sau khi đến Cửu Châu Cổ thì đã có đột phá, chỉ là Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết tu luyện Phương Sĩ chia làm nhất đỉnh đến cửu đỉnh, không biết sau khi đến Phương Tôn thì có gì khác biệt.
Khi Diệp Lăng Nguyệt đang nghĩ ngợi, Đỉnh Linh đột nhiên phát ra tiếng.
“Chủ nhân, thực ra cách tu luyện tinh thần lực tốt nhất chính là tu luyện nguyên thần đó.”
Diệp Lăng Nguyệt đã dự chi tiền công trong một tháng, Đỉnh Linh hôm nay cũng không dễ gì có được một bữa no nê, nên khi nói chuyện cũng dồi dào tinh thần.
“Lời này của ngươi đã nhắc nhở ta, nói ra thì thời gian trước bộ Thần Tàm Quyết có được từ Cô Nguyệt Hải đó ta vẫn chưa có cơ hội tập luyện.”
Tuy đã là canh ba rồi, song Diệp Lăng Nguyệt vì điều tức nên tinh thần lại rất tốt.
Chuyện gặp phải ở Hoàng Tuyền Thành khiến cảm giác nguy cơ của Diệp Lăng Nguyệt tăng thêm, không có lúc nào nghĩ đến tu luyện.
Nàng dứt khoát phải tu luyện Thần Tàm Quyết.
Ngày đó ở trong Thiên Động, Thần Tàm Quyết đã được Diệp Lăng Nguyệt ghi nhớ không sót chữ nào.
Nàng chỉ cần suy nghĩ lại một chút thì tự quyết của Thần Tàm Quyết đã xuất hiện ở trong đầu nàng.
Tự quyết chỉ có hơn một trăm chữ, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại cảm thấy trong mỗi chữ dường như đều có điều thần bí.
Nhớ là một chuyện, lĩnh hội lại là chuyện khác.
Diệp Lăng Nguyệt vừa lĩnh hội thì lại trôi qua hai tiếng, rất nhanh từ canh ba đã đến gần lúc bình minh.
Thời khắc đó là lúc tối tăm nhất trong một ngày.
Diệp Lăng Nguyệt đắm chìm trong việc tu luyện Thần Tàm Quyết, trên người đột nhiên hiện ra một vùng ánh sáng vàng đẹp đẽ.
Ánh sáng vàng đó tựa như mặt trời mới mọc vàng rực rỡ.
Dần dần từ trong thân thể của Diệp Lăng Nguyệt phân hóa ra một cái bóng ảo.
Bóng ảo đó mới vừa hình thành không lâu, vì vậy vẫn có hơi mờ nhạt.
Đến lúc qua hơn một khắc, bóng ảo mới dần dần ổn định lại, các đường nét ngũ quan cũng dần rõ nét, chính là nguyên thần của Diệp Lăng Nguyệt.
“Chà, thật đúng là giống y như đúc.”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người nhìn thân xác Diệp Lăng Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường.
“Chủ nhân, chúc mừng người tu luyện ra nguyên thần thứ nhất của mình, người đây gọi là nguyên thần xuất khiếu. Nhưng mà chủ nhân, nguyên thần của người mới vừa thành hình chưa bao lâu nên vẫn còn yếu, chỉ thích hợp đi lại trong đêm, hơn nữa không thể tấn công phòng ngự giống người thường, ban ngày cũng không tiện ra ngoài. Chờ sau khi nguyên thần của người mạnh hơn một chút, có thể có thực lực bằng năm phần xác thịt rồi thì có thể ra ngoài cả đêm lẫn ngày.”
Thấy Diệp Lăng Nguyệt thuận lợi xuất khiếu nguyên thần.
Đỉnh Linh cũng không chịu yên tĩnh, trực tiếp hóa hình, cứ giống như một con bọ chét nhỏ, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt lần đầu xuất khiếu thành công, dĩ nhiên là muốn thử xem sao.
Nàng nhìn sắc trời, lúc này vẫn là bình minh, còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng.
Chi bằng ra ngoài đi dạo đêm một lần, cũng không đi xa mà chỉ ở phủ thành chủ xem thử, xem xem cảm giác nguyên thần xuất khiếu này như thế nào.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ rằng ở trong phủ thành chủ cũng sẽ không có gì nguy hiểm, nên cứ mạnh dạn mang theo Càn Đỉnh rời khỏi nơi ở.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt đi dạo trong phủ thành chủ, không giống với khi là xác thịt, nguyên thần bởi vì hoàn toàn dùng tinh thần lực để ngưng tụ nên tuy thực lực thật sự vẫn không sánh được với người thật của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng ngũ cảm lục thức lại không hề kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Cộng thêm có thể tự do xuyên qua tường và một số vật ngăn cách, không mất bao lâu thì Diệp Lăng Nguyệt đã đi một vòng đến những nơi có thể đi và không thể đi, chỉ thiếu phòng ngủ của thành chủ và Tiểu Xuân là chưa đi.
Sau khi dạo chơi một vòng ở phủ thành chủ, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt vô tình đã đến vườn hoa trồng đay thiên kiếm.
“Không biết đay thiên kiếm có khắc linh vân gặp phải nguyên thần sẽ thế nào?”
Diệp Lăng Nguyệt nhất thời trỗi lên ý nghịch ngợm, nên đi về phía vườn hoa.
Mỗi ngày đến buổi tối thì Tư Tiểu Xuân đều sẽ tuần tra phủ thành chủ, bị khóa ư, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt không kỵ những thứ này nên trực tiếp xuyên qua cổng sân.
Vườn hoa lúc bình minh, bởi vì được dọn dẹp không ít đay thiên kiếm nên trông trống trải và yên tĩnh.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt thuận thế xuyên qua một đám đay thiên kiếm, đay thiên kiếm ngay cả sắt lưu tinh cũng có thể chém đứt lại không hề nhúc nhích.
Hiển nhiên linh vân đối với nguyên thần cũng không có tác dụng gì cả.
Lúc này, trời cũng dần sáng tỏ, Đỉnh Linh nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt nên quay về rồi.
“Cũng được, sáng sớm hôm nay vẫn phải bàn bạc với Tiểu Xuân làm sao xử lý đám đay thiên kiếm còn lại này.”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt cũng chơi đủ rồi, nên chuẩn bị quay về.
Nhưng chính vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy mặt đất có từng loạt tiếng gầm lên như dã thú phẫn nộ, từ một góc nào đó truyền tới.
“Cảm giác này? Đỉnh Linh, người có cảm nhận được không?”
Diệp Lăng Nguyệt đã nghe thấy âm thanh tương tự lúc hoàng hôn, chỉ là lúc đó nàng tưởng bản thân nghe nhầm.
“Nghe thấy rồi, hình như là thứ gì đó đang va đập.”
Đỉnh Linh cũng chú ý đến.
“Lẽ nào là có thích khách, âm thanh hình như từ hướng đó truyền tới.”
Diệp Lăng Nguyệt đang lẩm bẩm, trong lòng nghĩ là tên thích khách không có mắt nào quay về phủ thành chủ.
Nơi này một là không có tiền, hai là không có người.
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh tìm đến nơi phát ra âm thanh đó.
“Hòn non bộ?”
Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh nhìn thấy một hòn non bộ nhân tạo có tạo hình đặc biệt ở phía trước, kích thước bằng nửa mẫu đất.
Khi Diệp Lăng Nguyệt tiếp quản khu vườn hoa này thì từ chỗ Tư Tiểu Xuân biết được rằng lão thành chủ là người rất nhã nhặn, hòn non bộ trong sân vườn chính là năm đó ông ấy sai người thi công, nghe nói là có ích cho ông ấy tu luyện minh tưởng.
Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh lại tìm kiếm một vòng trên hòn non bộ, nhưng vẫn không có phát hiện gì cả.
Đừng nói là người nào hay là thú nào, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
“Kỳ lạ, âm thanh rốt cuộc là truyền ra từ đâu.” Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt lo lắng tự hỏi, lúc này một hòn đá núi rơi xuống.
Rơi lên trên tường núi, phát ra một tiếng vang nặng nề.
“!”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt bất giác trở nên cảnh giác.
Trước đó nàng ở trong núi đã tiếp xúc một lúc rồi, nghe âm thanh đá núi này rơi xuống đất, hòn non bộ này chỉ sợ có vấn đề.
Nếu đoán không lầm thì bên trong của hòn non bộ chắc là rỗng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook