Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
-
Chương 1112: Tân thủ lợi hại nhất
Hoàng Tuyền Thành?
Khi mới nghe thấy tin tức của Diệp Lăng Nguyệt, Vũ Duyệt rất vui.
Đế Tân ngồi ở bên cạnh làm tượng đá hai ngày cũng lập tức mở mắt.
Chỉ là hai người ngay sau đó đều sực tỉnh lại, Hoàng Tuyền Thành?
Sao lại đến Hoàng Tuyền Thành, đó không phải là thành tân thủ mà trước đây Nguyệt Mộc Bạch đã nói là nơi tỉ lệ tân thủ tử vong cao nhất, môi trường cũng tồi tệ nhất đó sao?
“Tướng mạo không giống là có ý gì?”
Đế Tân vút một tiếng, đứng dậy rảo bước lớn đi đến trước mặt Chương Toàn.
Chương Toàn vừa nhìn thấy Đế Tân thì vẫn có mấy phần kiêng dè, tuy nói Đế Tân về tu vi thì không bằng mình nhưng, Chương Toàn nhìn thấy hắn thì vẫn luôn có cảm giác áp bức, trên người tiểu tử này có luồng khí thế không thể diễn tả được.
Đó dường như là một loại sắc bén tựa như bảo kiếm được tôi luyện ra sau khi giết chóc cùng vô số máu tanh.
“Tức là không phải người mà các ngươi nói. Bức tranh mà Vũ Duyệt cô nương cung cấp là như vậy, nhưng người ở Hoàng Tuyền Thành đó nghe nói có dung mạo xấu xí.”
Trong tay Chương Toàn có bức chân dung mà Vũ Duyệt vẽ Diệp Lăng Nguyệt, bức tranh đó tuyệt đối là mỹ nhân khuynh thành. Còn tin tức mà Chương Toàn nhận được lại là Diệp Lăng Nguyệt đó đen nhẻm giống như cục than đen vậy, dĩ nhiên lời này hắn không thể nói trước mặt Đế Tân, nếu không dựa vào thể chất ái thê cuồng ma thể của tiểu tử đó thì chỉ sợ sẽ lại liều mạng với hắn.
“Ta muốn đến Hoàng Tuyền Thành.”
Đế Tân cũng không hỏi nhiều, đôi chân dài vừa xải bước thì muốn rời đi.
Mặc kệ nữ nhân của Hoàng Tuyền Thành có phải là cô gái giặt đồ không, chàng ta cũng phải đi xác nhận một phen.
“Này, tiểu tử, ngươi không thể làm loạn được. Chín thành tân thủ lớn một khi đăng ký vào sổ thì không thể tùy tiện thay đổi được, trừ phi ngươi vượt qua sát hạch tân thủ, nếu không ngươi không thể rời khỏi Ngũ Linh Thành, Hoàng Tuyền Thành cũng không thể thu nhận ngươi. Ngươi như vậy sẽ trở thành lưu dân của Cửu Châu Cổ, bị liên minh Cửu Châu truy sát đó.”
Chương Toàn sốt ruột.
Nhưng Đế Tân mà ngay cả Ngũ Linh thành chủ cũng không ngăn được, dựa vào một Chương Toàn sao có thể ngăn được đây.
“Đế Tân, ngươi còn bước lên trước thêm một bước thì ta lập tức sai người bắt ngươi lại. Đừng tưởng rằng thành chủ nhân nhượng ngươi một lần thì ngươi có thể hết lần này đến lần khác khiên chiến quyền uy của Ngũ Linh Thành.”
Chương Toàn rất tức giận, hắn hạ lệnh một tiếng, cổng thành Ngũ Linh lập tức đóng lại, trên tường thành lượng lớn thị vệ giương cung gắn tên nhắm chuẩn vào Đế Tân.
Nhưng chính vào lúc này, chân của Đế Tân khựng lại.
Chương Toàn vui mừng, còn tưởng rằng Đế Tân bị mình dọa cho sợ rồi.
Chỉ thấy Đế Tân vội vàng mò vào trong ngực, trên mặt vốn dĩ không có bất cứ biểu cảm gì thì giờ đã có một chút vết rạn.
Hắn dường như vội vã mò ra một mảnh lệnh bài.
Đó là một mảnh lệnh bài bằng ngọc, lúc này trên lệnh bài đang phát ra một vùng tia sáng ấm áp.
Có một giọng nói dịu dàng và mang theo mấy phần hồn nhiên từ trên lệnh bài truyền ra.
“Đế Tân, ta là Lăng Nguyệt, chàng đến Ngũ Linh Thành chưa? Rất xin lỗi, giữa đường ta xảy ra chuyện bất ngờ nên giờ mới liên lạc với chàng, chàng không giận đó chứ?”
“Cô gái giặt đồ!”
Ánh mắt của Đế Tân thay đổi trong chốc lát, trên gương mặt vạn năm không đổi đó đã xuất hiện một nụ cười cưng chiều khiến núi băng cũng tan ra trong chớp mắt.
Tốc độ thay đổi gương mặt nhanh chóng khiến Chương Toàn và cả đám thị vệ đều trố mắt.
Duy chỉ có Vũ Duyệt khi nghe thấy giọng nói của đầu bên kia Phụng Lệnh thì đã lộ ra vẻ mừng vui thanh thản.
Nàng biết rằng trên thế giới này chỉ có Diệp Lăng Nguyệt mới có thể khiến Đế Tân trở lại là Đế Tân bình thường.
“Là ta, chàng lớn tiếng như vậy làm gì, muốn dọa chết ta hay sao.” Diệp Lăng Nguyệt đang vui mừng, may mà Hoàng Lệnh vẫn dùng được, nhưng giọng nói của Đế Tân sao lại kỳ lạ vậy.
“Cô gái giặt đồ, nàng có phải ở Hoàng Tuyền Thành không, ta lập tức đi tìm nàng.”
Đế Tân nghe thấy giọng của Diệp Lăng Nguyệt thì như trút được gánh nặng, ít nhất nàng ấy không xảy ra chuyện.
“Ta đúng là ở Hoàng Tuyền Thành, chàng qua đây làm gì, chàng không được qua đây, ngoan ngoãn ở lại Ngũ Linh Thành tu luyện. Ta nói với chàng nè, không khí của Hoàng Tuyền Thành tệ lắm, thức ăn cũng dở, vật giá thì đắt, việc quá đáng nhất là huấn luyện tân thủ còn phải tự bỏ chi phí. Nhưng cô gái giặt đồ của chàng đã tìm được một nhiệm vụ tân thủ bao ăn ở rồi, chàng hãy tự lo tốt cho mình là được rồi, ta sẽ hoàn thành sát hạch thuận lợi và sẽ đến gặp chàng.” Diệp Lăng Nguyệt dùng giọng điệu mệnh lệnh để nói, rất không đồng ý cho Đế Tân đến Hoàng Tuyền Thành.
Đùa à, cái nơi như Hoàng Tuyền Thành, nếu mà Đế Tân đến, rồi còn biết đồ đạc của nàng bị cướp mất thì còn không đi triệt phá Quần Anh Xã đó ư.
Ngũ Linh Thành bao ăn bao ở, món hời này không ăn vậy tức là kẻ ngốc rồi.
Nghe đến đây, Đế Tân có chút khóc dở mếu dở.
Chỉ nghe thấy bên tai một tiếng hì hì, có người không nhịn được mà cười lên.
Thấy đám thị vệ đó và Chương Toàn đều dỏng tai lên nghe lén sự “thắm thiết” của hắn và cô gái giặt đồ.
Đế Tân vừa nhìn thì nổi trận lôi đình.
Lời mà cô gái giặt đồ nói với hắn, dù là đang mắng hắn thì cũng là của cá nhân hắn, sao có thể bị đám người này nghe được.
“Tứ tỷ, nhà ở tập thể tân thủ mà tỷ nói ở nơi nào, đệ quyết định không đến Hoàng Tuyền Thành nữa.”
Chỉ nghe giọng nói của cô gái giặt đồ nhà mình thì Đế Tân đã biết, nếu hắn dám đến Hoàng Tuyền Thành thì nàng ấy sẽ nổi cáu, chưa biết chừng sẽ còn không để ý đến chàng ta.
Vừa xác định được sự an nguy của cô gái giặt đồ, lại có thể dùng Phụng Lệnh liên lạc, nghe cô gái giặt đồ ca thán nên Đế Tân cảm thấy nàng ấy như ở bên cạnh vậy.
Hắn lập tức thay đổi chủ ý, quyết định ở lại Ngũ Linh Thành.
Cứ như vậy, Đế Tân dưới cái nhìn chăm chăm ngẩn tò te của đám thị vệ đó và Chương Toàn, đã đi thẳng đến nhà ở tập thể tân thủ.
“Nói đi nói lại, lợi hại nhất vẫn là cái người tên Diệp Lăng Nguyệt, một phen mắng mỏ thì đã mắng cho cái tên bướng bỉnh Đế Tân đó phải quay về.”
Chương Toàn không nén nổi dâng lên lòng hiếu kỳ đối với cô gái giặt đồ đó của Đế Tân.
Nhưng cũng phải nói lại, một thiếu nữ ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có thì làm sao vượt qua sát hạch tân thủ ở Hoàng Tuyền Thành?
Hoàng Tuyền Thành, ở đó sớm đã khác xưa rồi.
Chương Toàn lắc lắc đầu, chuyện của thành tân thủ khác bản thân hắn cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng tin tức Đế Tân chịu ở lại thì vẫn phải nhanh chóng báo cho Ngũ Linh thành chủ.
Suy cho cùng Ngũ Linh thành chủ rất tán thưởng Đế Tân, nghe nói ông ấy thậm chí còn muốn để Đế Tân tham gia hạng mục tân thủ của tháng này.
Chương Toàn không nghĩ thêm nhiều nữa, lướt đi về hướng của phủ thành chủ.
Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân hai ngày chưa gặp, thật sự như cách ba thu, phần lớn thời gian là Diệp Lăng Nguyệt nói còn Đế Tân nghe.
Không biết nói chuyện bao lâu, giọng của Diệp Lăng Nguyệt càng lúc càng nhẹ, cho đến cuối cùng trở thành tiếng hít thở đều đều.
Đế Tân thì lại không cam lòng cất đi Phụng Lệnh.
Cẩn thân đặt Phụng Lệnh ở bên gối, nghe tiếng hít thở của cô gái giặt đồ, Đế Tân cảm thấy cuộc sống dường như quay về lại hai năm lúc cô gái giặt đồ ở cạnh hắn, cảm giác trống trải trong lòng trước đó được lấp đầy.
Chàng ta hướng về mảnh Phụng Lệnh nói một câu.
“Cô gái giặt đồ, ngủ ngon.”
Sau khi nói xong, Đế Tân mới nhắm mắt lại một cách thỏa mãn, khóe miệng có thêm một chút dịu dàng.
Trong Hoàng Tuyền Thành ngăn cách hơn nửa đại lục Cửu Châu Cổ, Diệp Lăng Nguyệt trong giấc mộng dường như nghe thấy câu nói này, khóe miệng của nàng cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Khi mới nghe thấy tin tức của Diệp Lăng Nguyệt, Vũ Duyệt rất vui.
Đế Tân ngồi ở bên cạnh làm tượng đá hai ngày cũng lập tức mở mắt.
Chỉ là hai người ngay sau đó đều sực tỉnh lại, Hoàng Tuyền Thành?
Sao lại đến Hoàng Tuyền Thành, đó không phải là thành tân thủ mà trước đây Nguyệt Mộc Bạch đã nói là nơi tỉ lệ tân thủ tử vong cao nhất, môi trường cũng tồi tệ nhất đó sao?
“Tướng mạo không giống là có ý gì?”
Đế Tân vút một tiếng, đứng dậy rảo bước lớn đi đến trước mặt Chương Toàn.
Chương Toàn vừa nhìn thấy Đế Tân thì vẫn có mấy phần kiêng dè, tuy nói Đế Tân về tu vi thì không bằng mình nhưng, Chương Toàn nhìn thấy hắn thì vẫn luôn có cảm giác áp bức, trên người tiểu tử này có luồng khí thế không thể diễn tả được.
Đó dường như là một loại sắc bén tựa như bảo kiếm được tôi luyện ra sau khi giết chóc cùng vô số máu tanh.
“Tức là không phải người mà các ngươi nói. Bức tranh mà Vũ Duyệt cô nương cung cấp là như vậy, nhưng người ở Hoàng Tuyền Thành đó nghe nói có dung mạo xấu xí.”
Trong tay Chương Toàn có bức chân dung mà Vũ Duyệt vẽ Diệp Lăng Nguyệt, bức tranh đó tuyệt đối là mỹ nhân khuynh thành. Còn tin tức mà Chương Toàn nhận được lại là Diệp Lăng Nguyệt đó đen nhẻm giống như cục than đen vậy, dĩ nhiên lời này hắn không thể nói trước mặt Đế Tân, nếu không dựa vào thể chất ái thê cuồng ma thể của tiểu tử đó thì chỉ sợ sẽ lại liều mạng với hắn.
“Ta muốn đến Hoàng Tuyền Thành.”
Đế Tân cũng không hỏi nhiều, đôi chân dài vừa xải bước thì muốn rời đi.
Mặc kệ nữ nhân của Hoàng Tuyền Thành có phải là cô gái giặt đồ không, chàng ta cũng phải đi xác nhận một phen.
“Này, tiểu tử, ngươi không thể làm loạn được. Chín thành tân thủ lớn một khi đăng ký vào sổ thì không thể tùy tiện thay đổi được, trừ phi ngươi vượt qua sát hạch tân thủ, nếu không ngươi không thể rời khỏi Ngũ Linh Thành, Hoàng Tuyền Thành cũng không thể thu nhận ngươi. Ngươi như vậy sẽ trở thành lưu dân của Cửu Châu Cổ, bị liên minh Cửu Châu truy sát đó.”
Chương Toàn sốt ruột.
Nhưng Đế Tân mà ngay cả Ngũ Linh thành chủ cũng không ngăn được, dựa vào một Chương Toàn sao có thể ngăn được đây.
“Đế Tân, ngươi còn bước lên trước thêm một bước thì ta lập tức sai người bắt ngươi lại. Đừng tưởng rằng thành chủ nhân nhượng ngươi một lần thì ngươi có thể hết lần này đến lần khác khiên chiến quyền uy của Ngũ Linh Thành.”
Chương Toàn rất tức giận, hắn hạ lệnh một tiếng, cổng thành Ngũ Linh lập tức đóng lại, trên tường thành lượng lớn thị vệ giương cung gắn tên nhắm chuẩn vào Đế Tân.
Nhưng chính vào lúc này, chân của Đế Tân khựng lại.
Chương Toàn vui mừng, còn tưởng rằng Đế Tân bị mình dọa cho sợ rồi.
Chỉ thấy Đế Tân vội vàng mò vào trong ngực, trên mặt vốn dĩ không có bất cứ biểu cảm gì thì giờ đã có một chút vết rạn.
Hắn dường như vội vã mò ra một mảnh lệnh bài.
Đó là một mảnh lệnh bài bằng ngọc, lúc này trên lệnh bài đang phát ra một vùng tia sáng ấm áp.
Có một giọng nói dịu dàng và mang theo mấy phần hồn nhiên từ trên lệnh bài truyền ra.
“Đế Tân, ta là Lăng Nguyệt, chàng đến Ngũ Linh Thành chưa? Rất xin lỗi, giữa đường ta xảy ra chuyện bất ngờ nên giờ mới liên lạc với chàng, chàng không giận đó chứ?”
“Cô gái giặt đồ!”
Ánh mắt của Đế Tân thay đổi trong chốc lát, trên gương mặt vạn năm không đổi đó đã xuất hiện một nụ cười cưng chiều khiến núi băng cũng tan ra trong chớp mắt.
Tốc độ thay đổi gương mặt nhanh chóng khiến Chương Toàn và cả đám thị vệ đều trố mắt.
Duy chỉ có Vũ Duyệt khi nghe thấy giọng nói của đầu bên kia Phụng Lệnh thì đã lộ ra vẻ mừng vui thanh thản.
Nàng biết rằng trên thế giới này chỉ có Diệp Lăng Nguyệt mới có thể khiến Đế Tân trở lại là Đế Tân bình thường.
“Là ta, chàng lớn tiếng như vậy làm gì, muốn dọa chết ta hay sao.” Diệp Lăng Nguyệt đang vui mừng, may mà Hoàng Lệnh vẫn dùng được, nhưng giọng nói của Đế Tân sao lại kỳ lạ vậy.
“Cô gái giặt đồ, nàng có phải ở Hoàng Tuyền Thành không, ta lập tức đi tìm nàng.”
Đế Tân nghe thấy giọng của Diệp Lăng Nguyệt thì như trút được gánh nặng, ít nhất nàng ấy không xảy ra chuyện.
“Ta đúng là ở Hoàng Tuyền Thành, chàng qua đây làm gì, chàng không được qua đây, ngoan ngoãn ở lại Ngũ Linh Thành tu luyện. Ta nói với chàng nè, không khí của Hoàng Tuyền Thành tệ lắm, thức ăn cũng dở, vật giá thì đắt, việc quá đáng nhất là huấn luyện tân thủ còn phải tự bỏ chi phí. Nhưng cô gái giặt đồ của chàng đã tìm được một nhiệm vụ tân thủ bao ăn ở rồi, chàng hãy tự lo tốt cho mình là được rồi, ta sẽ hoàn thành sát hạch thuận lợi và sẽ đến gặp chàng.” Diệp Lăng Nguyệt dùng giọng điệu mệnh lệnh để nói, rất không đồng ý cho Đế Tân đến Hoàng Tuyền Thành.
Đùa à, cái nơi như Hoàng Tuyền Thành, nếu mà Đế Tân đến, rồi còn biết đồ đạc của nàng bị cướp mất thì còn không đi triệt phá Quần Anh Xã đó ư.
Ngũ Linh Thành bao ăn bao ở, món hời này không ăn vậy tức là kẻ ngốc rồi.
Nghe đến đây, Đế Tân có chút khóc dở mếu dở.
Chỉ nghe thấy bên tai một tiếng hì hì, có người không nhịn được mà cười lên.
Thấy đám thị vệ đó và Chương Toàn đều dỏng tai lên nghe lén sự “thắm thiết” của hắn và cô gái giặt đồ.
Đế Tân vừa nhìn thì nổi trận lôi đình.
Lời mà cô gái giặt đồ nói với hắn, dù là đang mắng hắn thì cũng là của cá nhân hắn, sao có thể bị đám người này nghe được.
“Tứ tỷ, nhà ở tập thể tân thủ mà tỷ nói ở nơi nào, đệ quyết định không đến Hoàng Tuyền Thành nữa.”
Chỉ nghe giọng nói của cô gái giặt đồ nhà mình thì Đế Tân đã biết, nếu hắn dám đến Hoàng Tuyền Thành thì nàng ấy sẽ nổi cáu, chưa biết chừng sẽ còn không để ý đến chàng ta.
Vừa xác định được sự an nguy của cô gái giặt đồ, lại có thể dùng Phụng Lệnh liên lạc, nghe cô gái giặt đồ ca thán nên Đế Tân cảm thấy nàng ấy như ở bên cạnh vậy.
Hắn lập tức thay đổi chủ ý, quyết định ở lại Ngũ Linh Thành.
Cứ như vậy, Đế Tân dưới cái nhìn chăm chăm ngẩn tò te của đám thị vệ đó và Chương Toàn, đã đi thẳng đến nhà ở tập thể tân thủ.
“Nói đi nói lại, lợi hại nhất vẫn là cái người tên Diệp Lăng Nguyệt, một phen mắng mỏ thì đã mắng cho cái tên bướng bỉnh Đế Tân đó phải quay về.”
Chương Toàn không nén nổi dâng lên lòng hiếu kỳ đối với cô gái giặt đồ đó của Đế Tân.
Nhưng cũng phải nói lại, một thiếu nữ ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có thì làm sao vượt qua sát hạch tân thủ ở Hoàng Tuyền Thành?
Hoàng Tuyền Thành, ở đó sớm đã khác xưa rồi.
Chương Toàn lắc lắc đầu, chuyện của thành tân thủ khác bản thân hắn cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng tin tức Đế Tân chịu ở lại thì vẫn phải nhanh chóng báo cho Ngũ Linh thành chủ.
Suy cho cùng Ngũ Linh thành chủ rất tán thưởng Đế Tân, nghe nói ông ấy thậm chí còn muốn để Đế Tân tham gia hạng mục tân thủ của tháng này.
Chương Toàn không nghĩ thêm nhiều nữa, lướt đi về hướng của phủ thành chủ.
Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân hai ngày chưa gặp, thật sự như cách ba thu, phần lớn thời gian là Diệp Lăng Nguyệt nói còn Đế Tân nghe.
Không biết nói chuyện bao lâu, giọng của Diệp Lăng Nguyệt càng lúc càng nhẹ, cho đến cuối cùng trở thành tiếng hít thở đều đều.
Đế Tân thì lại không cam lòng cất đi Phụng Lệnh.
Cẩn thân đặt Phụng Lệnh ở bên gối, nghe tiếng hít thở của cô gái giặt đồ, Đế Tân cảm thấy cuộc sống dường như quay về lại hai năm lúc cô gái giặt đồ ở cạnh hắn, cảm giác trống trải trong lòng trước đó được lấp đầy.
Chàng ta hướng về mảnh Phụng Lệnh nói một câu.
“Cô gái giặt đồ, ngủ ngon.”
Sau khi nói xong, Đế Tân mới nhắm mắt lại một cách thỏa mãn, khóe miệng có thêm một chút dịu dàng.
Trong Hoàng Tuyền Thành ngăn cách hơn nửa đại lục Cửu Châu Cổ, Diệp Lăng Nguyệt trong giấc mộng dường như nghe thấy câu nói này, khóe miệng của nàng cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook