Trong sự tinh tế lại mang theo cảm xúc ấm áp đặc biệt của làn da thiếu nữ.

Khi chạm vào Diệp Lăng Nguyệt, tay của Tử Đường Túc hơi run, giống như có một loại cảm giác tê dại không diễn tả được từ đầu ngón tay chạy loạn khắp trong người.

Trong đầu của Tử Đường Túc lóe qua một câu nói.

Mười ngón tay liền với tim, đó có phải là ông ấy đã chạm đến trái tim của nàng ấy không.

“Tử sư phụ?” Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên.

Sắc mặt của Tử Đường Túc hơi đỏ, lại vừa không nỡ buông tay của Diệp Lăng Nguyệt ra. Ông ấy biết rằng nếu buông tay thì sẽ là sau hai năm nữa.

Nếu không phải vì giao ước đó thì ông ấy thật sự muốn cùng đồ nhi đến chiến trường cổ rồi.

Chỉ là... chim ưng non cuối cùng cũng phải giương cánh bay cao, Diệp Lăng Nguyệt của ông ấy vốn dĩ không nên thuộc về vùng trời nhỏ hẹp của đại lục Thanh Châu này.

Tử Đường Túc lấy ra một chiếc lá ngô đồng đặt vào trong tay Diệp Lăng Nguyệt.

“Tử sư phụ, sao lại là chiếc lá? Không lẽ trên chiếc lá này cũng có dịch chuyển trận?”

Diệp Lăng Nguyệt nói đùa, từ lần trước sau khi Tử sư phụ mang một chậu hoa Tiên Nhân Chưởng tặng cho nàng thì nàng đã biết, những thứ như quà cáp tuyệt đối không thể trông mong gì ở Tử sư phụ.

“Gặp nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện.”

Tử Đường Túc gật gật đầu.

Cũng giống với lá ngô đồng lần trước, trong cái lá này cũng có một dịch chuyển trận, chỉ là so với cái trước đây thì càng cao minh hơn.

“Vậy thì xin đa tạ sư phụ.”

Sau khi trải qua chuyện của Vòng Thiên Địa, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã biết thứ mà Tử sư phụ tặng chắc chắc đều là đồ tốt, nàng cũng không hỏi nhiều mà nhận lấy.

Sau khi chào tạm biệt Tử sư phụ, Diệp Lăng Nguyệt lại đến Dã Luyện Đường cáo biệt các huynh đệ, Hùng quản sự bên đó.

Không có những tên ác bá như Tuyết trưởng lão và Đàn Nhất Chân Quân, tin rằng cuộc sống của Dã Luyện Đường sẽ ngày càng tốt lên.

Hai ngày còn lại, Diệp Lăng Nguyệt lại lần lượt đi chào hỏi các quản sự ở ngoại môn có giao thiệp trong hai năm nay, thu dọn hành lý, rồi lại viết thư cho mẫu thân và Lam Thải Nhi.

Vì tránh để người nhà và bằng hữu lo lắng, ở trong thư nàng chỉ nói với mọi người rằng nàng cần bế quan một thời gian, đại khái cần thời gian hai năm.

Trong hai năm này, nàng không thể dùng thư để liên lạc bình thường, nếu thật sự có việc gì khẩn cấp thì tìm Tử Đường Túc của Độc Cô Thiên.

Có Tử Đường Túc che chở, Diệp Lăng Nguyệt tin rằng người của Diệp gia và Lam Thải Nhi chắc sẽ không có việc gì.

Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị rời khỏi Cô Nguyệt Hải, trong Nguyệt Phong, Nguyệt Mộc Bạch và Nguyệt trưởng lão cũng đã biết được việc kế hoạch của Tuyết trưởng lão thất bại, rất có thể đã chết ở trong Lang Gia Thiên Động từ miệng của Hồng Minh Nguyệt.

“Lẽ nào lại như vậy, Tuyết trưởng lão cũng thật là vô dụng, ngay cả một tạp dịch cũng không xử lý nổi.”

Nguyệt trưởng lão vừa nghe thì hầm hầm tức giận.

Việc Tuyết trưởng lão mất tích đã truyền khắp trong môn phái.

Hiện giờ người được chọn thay thế vị trí của Tuyết trưởng lão có tiếng nói cao nhất chính là tổng quản của ngoại môn, Ông Lão Câu Cá.

Lão già đó vẫn luôn đối đầu với Nguyệt trưởng lão, nếu ông ta kế vị thì địa vị của Nguyệt trưởng lão ở Cô Nguyệt Hải lại càng cô lập.

“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ vẫn chưa nhìn ra Diệp Lăng Nguyệt đó không phải là một tạp dịch hèn mọn đơn giản như vậy ư. Đúng rồi, hôm nay Diệp Lăng Nguyệt đã nhận được thứ gì trong Lang Gia Thiên Động vậy?” Nguyệt Mộc Bạch nghe đoạn, tuy có hơi kinh ngạc nhưng cũng không đặc biệt bất ngờ.

Ông ta trước đó đã từng nghi ngờ, độc của Tuyết Huyên trước đây cũng có liên quan đến Diệp Lăng Nguyệt.

Nếu đối phương chỉ là người bình thường, sao lại dẫn đến sự phân biệt đối xử của Tử Đường Túc.

“Nghe nói là một bộ công pháp tinh thần, tên Thần Tàm Quyết gì đó. Chủ nhân, người có biết lai lịch của công pháp đó không?”

Hồng Minh Nguyệt chưa từng nghe đến có công pháp này.

“Công pháp tinh thần? Ta cũng chưa nghe nói đến, ta nghĩ chắc sẽ không quá cao thâm, suy cho cùng võ học lợi hại nhất của Cô Nguyệt Hải không phải là loại tinh thần.” Nguyệt Mộc Bạch suy nghĩ một hồi, ông ta từ nhỏ tập luyện các loại công pháp, nhưng cũng chưa nghe nói Cô Nguyệt Hải có loại công pháp tinh thần này, chắc cũng không đáng lo.

“Lẽ nào chủ nhân cứ bỏ qua Diệp Lăng Nguyệt như vậy?”

Hồng Minh Nguyệt vẫn có chút không chịu từ bỏ.

Diệp Lăng Nguyệt giống như là một cái gai trong tim nàng ta, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy thì Hồng Minh Nguyệt sẽ không nhịn được mà nhớ đến Tử Đường Túc.

Nam nhân đó hoàn toàn không thèm để ý nàng ta, nhưng lại quay người tặng cho Diệp Lăng Nguyệt một chậu hoa. (Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt, cho xin đi, là hoa Tiên Nhân Chưởng, ngươi cần thì tặng cho ngươi đó, đạp chết ngươi cái đồ gián sống dai)

“Nóng ruột không ăn được đậu phụ nóng. Chỉ cần ở Cô Nguyệt Hải một ngày thì phải kiêng kị Tử Đường Túc. Nhưng nếu rời khỏi Cô Nguyệt Hải thì khác rồi.”

Nguyệt Mộc Bạch nói với vẻ không đồng ý.

Hiện giờ danh vọng của Diệp Lăng Nguyệt ở Cô Nguyệt Hải đang cao, nhưng đó đều là bởi vì sự bao che của Tử Đường Túc, song một khi vào chiến trường cổ thì nàng ta không thể hung hăng càn quấy nữa rồi.

Hồng Minh Nguyệt nghe đoạn, lại nhìn vào đôi mắt âm u của Nguyệt Mộc Bạch, sáng tỏ trong lòng.

Chiến trường cổ ắt hẳn chính là nơi chôn thân của Diệp Lăng Nguyệt.

Ba ngày sau, tuyển thủ Thập Cường bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt, Nguyệt Mộc Bạch và mấy đệ tử cũ của tông môn tập trung đông đủ ở cửa núi Cô Nguyệt Hải.

Khi đám người Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân đến là đi qua dịch chuyển trận của thác Ngân Hà tiến vào Cô Nguyệt Hải.

Cửa núi của Cô Nguyệt Hải, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lúc này nàng mới biết, cửa núi nằm ở phía sau Vô Nhai Phong.

“Mộc Bạch, lần này đến chiến trường cổ thì ngươi là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong tất cả mọi người, sự an nguy của những đệ tử này đều giao cho ngươi đó.”

Chưởng giáo Vô Nhai dặn dò một cách trịnh trọng nghiêm túc, ba đệ tử của ông ấy cũng đều là lần đầu vào chiến trường cổ, tiền đồ chưa biết thế nào, nhưng thân là sư phụ nên chưởng giáo Vô Nhai vừa mừng vừa lo.

Các trưởng lão của mấy Phong khác cũng sôi nổi dặn dò đệ tử của mình.

“Sao không thấy Hoa trưởng lão?”

Chưởng giáo Vô Nhai lúc này mới phát hiện, Hoa trưởng lão không đến.

Chính vào lúc này, chỉ thấy Hoa trưởng lão, Hoa Vãn Vân bước nhanh tới.

“Chưởng giáo.” Hoa trưởng lão hành lễ.

“Các ngươi đây là?”

Hoa trưởng lão nhìn Hoa Vãn Vân, rồi lại thấy sau lưng nàng ta vác một cây trường côn. Trường côn đó nếu không nhìn nhầm thì rõ ràng chính là linh khí của đệ tử đã qua đời Triệu Thiên Lang, Thiên Lang Côn.

Nguyệt Mộc Bạch cũng nhìn thấy Thiên Lang Côn, khi nhìn thấy nó thì con ngươi của Nguyệt Mộc Bạch có lóe qua tia sáng âm u.

Thiên Lang Côn vẫn còn ư? Ông ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy côn đã gãy nát rồi mà.

Che đậy nghi vấn trong mắt lại, Nguyệt Mộc Bạch khoanh tay đứng ở một bên.

“Chưởng giáo, thi thể của Thiên Lang vẫn chưa tìm được. Ta muốn xin đến chiến trường cổ.”

Hoa Vãn Vân đi lên trước, hành lễ.

“Vãn Vân ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ, ngươi đã trải qua thời gian phục dịch mười năm, nếu quay trở lại chiến trường cổ thì phải ở thêm mười năm nữa.”

Vẻ mặt chưởng giáo Vô Nhai phức tạp, Triệu Thiên Lang chết, tin tức này ông ấy cũng rất buồn.

Ông ấy cũng lệnh cho các đệ tử ở chiến trường cổ tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Chưởng giáo Vô Nhai nói như vậy thì chúng đệ tử bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt mới biết, Hoa Vãn Vân cũng đã từng đến chiến trường cổ, hơn nữa còn ở đó đủ mười năm và đã giải ngũ thuận lợi.

Đối với những đệ tử từng đi chiến trường cổ mà nói, khi ra vào chiến trường thì họ đều hả lòng hả dạ.

Nhưng đến lúc họ ở đó hết năm thứ nhất, năm thứ hai thì mỗi một ngày sau đó đều là sự giày vò.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương