Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật
Quyển 1 - Chương 61-1: Mộ Dung Ngọc phúc hắc (1)

"Thanh Ca tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau ngồi xuống đi, tảng đá này được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, tuyệt đối sẽ không lạnh."

Thấy Dương Tử Nguyệt ra sức mời mọc, Hạ Thanh Ca cũng cởi giầy ngồi xuống.

"Tiểu Nguyệt, có phải muội thường xuyên đến nơi này hay không."

"Đúng vậy, ta thường xuyên chạy đến đây chơi một mình."

"Một mình? Tại sao là một mình?" Hạ Thanh Ca đến gần nàng, học theo bộ dáng của nàng, vén váy lên, đá đá chân ở trong nước, mấy con cá trong hồ như bị hoảng sợ, vội vàng bơi thục mạng đến chỗ khác.

Hạ Thanh Ca hỏi như vậy, Dương Tử Nguyệt có chút chột dạ nhìn thoáng qua sau lưng, sau khi xác định không có người hậu kề sát lỗ tai Hạ Thanh Ca nhẹ giọng nói "Bởi vì ta thường xuyên trộm chạy đến nơi đây bắt cá ăn, ngươi không biết, tổ mẫu nuôi những con cá tốt này lại không ăn, ăn ngon hơn so với mấy con cá bán ở ngoài nhiều, ta vụng trộm dấu gia vị cùng lưới đánh cá ở chỗ này, không bằng hôm nay chúng ta trộm bắt một con nướng ăn như thế nào?"

Nhìn xem bộ dáng vừa hưng phấn lại sợ hãi của Dương Tử Nguyệt, Hạ Thanh Ca đột nhiên nghẹn cười ra tiếng "Thì ra người có ý nghĩ nàng không chỉ có mình ta nha."

"Cái gì? Thanh Ca tỷ tỷ cũng có loại ý niệm này trong đầu? Vậy thì tốt quá, không bằng chúng ta hợp tác đi."

Hạ Thanh Ca gật đầu mãnh liệt "Tốt, ta cũng rất muốn nếm thử, chẳng qua muội nói xem nếu cá trong hồ bị thiếu, có thể bị người phát hiện hay không?"

Dương Tử Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt đầy tin tưởng "Yên tâm đi, sẽ không phát hiện, cái ao này lớn như vậy, bên trong ít nhất cũng có bảy tám trăm con cá, hơn nữa cá lớn còn có thể sinh cá nhỏ, tổ mẫu không thường xuyên đến nơi này, cho nên cho tới bây giờ ta vẫn không bị tóm."

"Vậy còn chờ gì? Chúng ta bắt đầu đi?" Hạ Thanh Ca cũng là vẻ mặt nhao nhao muốn thử, tựa hồ đi theo Dương Tử Nguyệt, nàng cũng hoạt bát thêm không ít.

Sau khi hai người ước định xong, Dương Tử Nguyệt liền đứng dậy đi đến gần hòn non bộ, hì hục ôm ra một cái bao nàng lén giấu ra.

Sau khi Dương Tử Nguyệt đem bảo bối của nàng đến, Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua, bên trong có hai cái lưới bắt cá, còn có một chút thì là cùng muối ăn, thậm chí còn có một ít bình bột tiêu cùng dầu.

Hạ Thanh Ca âm thầm sợ hãi than "Thật sự là đầy đủ mọi thứ nha."

Dương Tử Nguyệt vô cùng kiêu ngạo cười cười "Đó là tự nhiên, muốn ăn cá, thế nào cũng phải mang đầy đủ những vật này đi, như vậy nướng thịt mới ngon hơn."

"Nghe muội nói làm ta thật muốn ăn, chúng ta mau xuống nước đi."

Dương Tử Nguyệt gật gật đầu, hai người vén váy lên, lộ ra bắp chân, sau đó đều xuống nước.

Hạ Thanh Ca dù sao cũng có kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại, chỉ chốc lát sau, nàng đã mò được một con cá lớn.

Tiểu Nguyệt hưng phấn chạy đến bên cạnh nàng, khuôn mặt sùng bái "Thanh Ca tỷ tỷ, sao tỷ nhanh như vậy, cá ở đây bơi rất nhanh, bình thường muội mất thời gian rất lâu để bắt được một con đấy."

"Ha ha, không phải bây giờ bắt nhanh sao, mau lấy dao, chúng ta xử lý xong rồi vào rừng trúc nướng ăn, còn có thể nướng măng nữa, đợi tí nữa ta làm cho muội."

"Được."

Hai người hưng phấn xử lý cá sạch sẽ ở trên tảng đá lớn, sau đó dùng nước trong rửa sạch, phơi nắng chờ khô chân, đi giày vào liền một đường đi trở về rừng trúc.

Hai người tìm một chỗ bí mật, Hạ Thanh Ca phủi một gậy trúc non, dùng dao nhỏ Dương Tử Nguyệt chuẩn bị gọt một đầu gậy trúc thành hình mũi tên, sau đó xuyên gậy trúc qua cá.

Lúc này Dương Tử Nguyệt đã nhặt được một đống củi khô, đốt lửa lên, Hạ Thanh Ca phết một lớp dầu lên thân cá, sau đó xoa thêm một lớp thì là, muối, ớt, rồi mang đi nướng.

Hai người đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm con cá trên lửa, mùi thơm thịt cá mang theo hương vị của thì là và ớt truyền ra.

Dương Tử Nguyệt hít mũi một cái thật sâu"Oa, thơm quá a!"

"Xác thực rất thơm." Một giọng nói cực kỳ lười biếng từ trên gốc cây liễu bên cạnh truyền đến, Dương Tử Nguyệt cùng Hạ Thanh Ca đều chấn động, lập tức cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên cây liễu.

Chỉ thấy Mộ Dung Ngọc một thân áo trắng lười biếng nằm ở trên một cành cây, đầu gối lên tay, mang theo một tia vui vẻ theo thói quen, một cỗ ưu nhã mị hoặc không nói ra được, Hạ Thanh Ca âm thầm oán thầm trong lòng, nam nhân này thật như một con mèo Ba Tư, giữa lười biếng mang theo một tia thanh thản cao quý!

"Tiểu Nguyệt muội muội, bây giờ muội ngoan ngoãn trở về? Hay là đợi tí nữa ta và muội cùng nhau trở về?"

"Ngọc ca ca, người sẽ không nói cho tổ mẫu chuyện ta trộm cá chứ?" Dương Tử Nguyệt bày ra vẻ mặt cầu xin.

Mộ Dung Ngọc nhìn Hạ Thanh Ca một cái, lập tức mở miệng "Ta có thể không nói muội, nhưng là vị Hạ tiểu thư này ta tự nhiên là không cần bảo vệ."

"Không được." Dương Tử Nguyệt cự tuyệt mà không cần suy nghĩ "Người ra chủ ý trộm cá là ta, không quan hệ gì với Thanh Ca tỷ tỷ, nếu huynh nói cho tổ mẫu, cứ nói mình ta là được."

Dương Tử Nguyệt cực kỳ kiên định trả lời, làm cho Hạ Thanh Ca khẽ khiếp sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tiểu nha đầu này có tính tình hiệp nữ như vậy.

Mộ Dung Ngọc khẽ cười một tiếng, lập tức xuất hiện trước mặt hai người "Vậy chỗ ta có một biện pháp, muội có muốn nghe một chút không?"

Dương Tử Nguyệt suy tư một hồi, gật đầu nhẹ "Chỉ cần không nói cho tổ mẫu, huynh muổn ta làm gì cũng được."

Mộ Dung Ngọc vui vẻ trong lòng, khóe miệng ngoéo một cái "Bây giờ muội ngoan ngoãn trở về, con cá này do ta và Thanh Ca tỷ tỷ của muội xử lý thay muội, muội nghĩ đi, ngay cả ta cũng ăn, không phải chúng ta là người trên cùng một thuyền sao?"

Dương Tử Nguyệt vừa nghe cảm thấy rất có đạo lý, hôm nay là ngày sinh của tổ mẫu, nàng tuyệt đối không thể để cho tổ mẫu biết mình ăn trộm mấy con cá cực kỳ trân quý của bà, nếu biết bà sẽ rất thất vọng về mình, hơn nữa nàng càng không thể liên lụy Thanh Ca tỷ tỷ.

Nghĩ đến chỗ này, Dương Tử Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu "Được rồi, vậy muội trở về đây."

Hạ Thanh Ca vừa nghe cũng đứng lên theo "Con cá này để cho cho Tiểu vương gia, tiểu Nguyệt, chúng ta cùng đi."

Nhìn Hạ Thanh Ca phải đi, Mộ Dung Ngọc cà lơ phất phơ nói: "Nếu nàng không sợ ta đem thi thể con cá này đặt tới trước bàn ăn của lão thái quân, thì cứ đi đi!"

Hạ Thanh Ca nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cảm thấy tên Mộ Dung Ngọc này là nhằm về phía nàng, chẳng lẽ hắn thật sự là vị Đại tiên kia?

Đây khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, vì vậy nàng cúi đầu nhìn về phía tiểu Nguyệt "Muội đi về trước đi, nhớ kỹ, nhất định không được nói cho ai biết chuyện ở đây, để tránh người khác biết rõ chuyện chúng ta trộm cá."

Kỳ thật nàng là sợ hãi mình và Mộ Dung Ngọc cô nam quả nữ ở chỗ này, lỡ như để người ta đụng phải, hoặc là tiểu Nguyệt không cẩn thận nói lỡ miệng, thì nàng thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Yên tâm đi Thanh Ca tỷ tỷ, ta nhất định không sẽ nói cho bất luận kẻ nào."

Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Ừ, đi nhanh lên đi."

Sau khi Dương Tử Nguyệt buồn bực đi về, Hạ Thanh Ca xoay người nhìn về phía Mộ Dung Ngọc đã tự coi mình làm chủ mà ngồi xuống, Hạ Thanh Ca không nói lời nào, cũng ngồi xuống theo.

Mộ Dung Ngọc vuốt vuốt cá nướng, giống như là chơi rất vui.

Hạ Thanh Ca suy tư trong chốc lát, mở miệng trước "Tiểu vương gia - - ngài- - ngài có biết ta hay không?"

"Biết." Mộ Dung Ngọc gật đầu " Không phải hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Chẳng lẽ nàng không phải là Đại tiểu thư phủ Tu Quốc Công?"

Hạ Thanh Ca lắc đầu "Ta không phải là ý này, ý của ta là, chúng ta từ trước đã gặp, ngài không nhớ rõ?"

Mộ Dung Ngọc cúi đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ quái, nhưng là giọng nói lại tùy ý lạnh nhạt, không nghe ra cái gì "Hạ tiểu thư sợ là trí nhớ không tốt, chúng ta rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt."

Hạ Thanh Ca không nổi giận, đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi "Vừng ơi - - mở cửa - - ?"

Mộ Dung Ngọc tà khí cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thanh Ca, giống như là nhìn một kẻ ngốc, nói: "Nàng điên rồi sao?"

Hạ Thanh Ca buồn bực đến cực điểm, tức giận phản kích một câu "Ngài mới điên đấy."

Kỳ thật ngày đó gặp được Minh thần kia, sau khi Hạ Thanh Ca tỉnh lại, cảm giác mình chỉ mơ một giấc mộng kỳ quái mà thôi, hắn đã cho nàng một ngọc bội.

Lúc ấy, sau khi nàng tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là nghĩ tới miếng ngọc bội kia, theo đạo lý mà nói, nếu như vị Minh thần kia tồn tại thật, ngọc bội hắn đưa cho mình như thế nào cũng có thể ở trên người mình hoặc là đầu giường chứ? Tiểu thuyết, ti vi bình thường không phải đều diễn như vậy sao?

Đúng là nàng cẩn thận tìm kiếm một lần thì cái gì cũng không phát hiện, về sau nàng cũng đã từng lật tung phòng lên nhưng chưa từng nhìn thấy ngọc bội cùng loại, lúc ấy Hạ Thanh Ca liền hoàn toàn bỏ qua, xem ra Minh thần kia thực chính là một giấc mộng nhất thời của mình mà thôi.

Nhưng là bây giờ, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Ngọc, nàng lại cảm thấy vậy hẳn là thật nha, nếu không thế gian tại sao lại có khuôn mặt giống hệt như vậy? Hạ Thanh Ca tin chắc đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Mộ Dung Ngọc giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca đối diện "Thịt cá tốt lắm, nàng có muốn nếm thử hay không?"

Hạ Thanh Ca chớp mắt vài cái, rồi mới phục hồi tinh thần lại từ trong mạch suy nghĩ của mình, vội vàng gật đầu nhẹ, vừa rồi ăn những món điểm tâm ngọt kia không no bụng, hiện tại nàng quả thật có chút đói bụng.

Mộ Dung Ngọc cầm lấy dao nhỏ cắt một miếng đầy thịt cho Hạ Thanh Ca, vót nhọn một đầu cây trúc khác đưa cho nàng.

"Coi chừng nóng."

"Cám ơn nhiều." Hạ Thanh Ca nhận lấy, cúi đầu nếm thử một miếng, vội vàng le lưỡi một cái "Thật cay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương