Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật
-
Quyển 1 - Chương 59: Tiệc mừng thọ ở Vinh phủ (1)
Mộ Dung Dật cười lạnh một tiếng "Vừa rồi huynh đệ ta chẳng qua là thuận miệng nói một chút mà thôi, Lương huynh xin đừng trách, chẳng qua ta rất hiếu kỳ, vị hôn thê của ngươi rơi vào trong nước, Lương huynh vì sao không đi cứu? Ngược lại cùng mọi người cùng nhau ở chỗ này xem trò hay?"
Lương Khải cười lạnh một tiếng "Hừ! Ta ước gì con tiện nhân kia chết, đỡ phải ủy khuất ta sau này còn phải cưới người quái dị kia."
Lúc này Diệp Đàn đứng ở một bên cười tà một tiếng, mỉm cười cất bước chuyển qua sau lưng Lương Khải, lập tức lưu loát nhấc chân, một cước liền đá vào trên mông Lương Khải.
Một cước này đá ra vừa vặn đạp Lương Khải đứng ở cạnh thuyền vào trong nước.
Chỉ nghe thấy "Phù phù" một tiếng, lập tức truyền đến tiếng kêu như lợn chết vang lên "A - - cứu - - cứu mạng."
Lúc này Diệp Đàn mới làm bộ như kinh ngạc, hô to một tiếng.
"Ai, Lương Thế tử sao lại rơi xuống nước rồi? Chẳng lẽ là vội vã cứu vị hôn thê của ngươi? A, thật đúng là phu thê tình thâm nha."
Mộ Dung Dật cùng Âu Dương Văn Cẩn đều là vẻ mặt không nhịn được vui vẻ, nhìn xem Lương Khải vùng vẫy ở trong nước, mọi người cũng cười nhạo một hồi.
Người trên thuyền này hơn phân nửa cũng biết thân phận mấy vị này, mặc dù không biết , chỉ nhìn khí độ quanh thân cùng cách ăn mặc cũng cơ bản có thể suy đoán đại khái, hơn nữa Lương Khải trong kinh thành thường hành động lỗ mãng, cậy quyền thế mà bắt nạt kẻ yếu, tiếng xấu đã sớm vang xa.
Mọi người thấy hắn rơi xuống nước đều âm thầm cười trộm!
- -
Bên này, sau khi Hạ Thanh Ca rơi vào trong hồ nước, liền bơi về phía bờ, nàng nếu đã dự định làm cho Hạ Du Hàm nếm thử tư vị bị người khác chỉ chỏ thì tự nhiên sẽ không nổi lên sớm như vậy.
Lúc ấy, khi Hạ Du Hàm nhắc tới chuyện đi thăm quan hồ, nàng trên cơ bản cũng đã đoán được âm mưu của Hạ Du Hàm, chẳng qua là lúc đó nàng chưa xác định được rốt cuộc là Hạ Du Hàm dùng cách gì để hãm hại mình.
Cho tới bây giờ Hạ Thanh Ca không phải không thừa nhận, để hai đại hán đang múa may "Không cẩn thận" đẩy nàng nước vào là biện pháp tốt nhất, Hạ Du Hàm kia chẳng những không cần ra tay còn có thể rút ra được cái gai trong mắt là mình.
Hạ Du Hàm là biết rõ Hạ Thanh Ca không biết bơi, nhưng là nàng ta như thế nào cũng không nghĩ ra Hạ Thanh Ca bây giờ sớm không còn là người xưa nữa.
Thời tiết ngày hè, bơi lội trong hồ nước cũng không tính là gì, nhưng là do Hồ Đông Bình quá mức rộng lớn, chủ yếu nhất là, nàng quên mất mình là một bệnh nhân chưa khỏi hẳn bệnh.
Mắt thấy phía trước cách đó không xa chính là một rừng cây, mà vào thời điểm mấu chốt nhất, Hạ Thanh Ca phát hiện hai chân của mình đã tê dại, dường như mỗi lần dùng sức, thì trên chân sẽ nhói đau.
Hạ Thanh Ca thầm mắng một tiếng đáng chết, vội vàng dùng sức bơi về phía bờ hồ, khi nàng ló đầu ra dự định xem gần đó có khúc gỗ mục nào có thể dựa vào hay không, thì nàng lại vui mừng phát hiện cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang bơi về phía mình.
Chỉ trong chốc lát, nàng thấy rõ được tình trạng trên thuyền, một nam tử bạch y bồng bềnh, mang trên mặt mặt nạ quen thuộc, đang đứng ở mũi thuyền nhìn qua phía bên nàng.
Không nghĩ tới lúc gặp được phiền toái thì người này lại vừa vặn xuất hiện, nếu nói là duyên phận ngẫu nhiên, Hạ Thanh Ca dù thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Lúc này thuyền nhỏ của nam nhân áo trắng cũng đã bơi đến bên cạnh nàng, khi hắn thấy Hạ Thanh Ca, ánh mắt rõ ràng phát sáng lên.
Lập tức như lại nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đột nhiên lại trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Hắn đứng ở đầu thuyền cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca mặt mũi đầy nước, khóe miệng nhếch lên nụ cười ta mị quen thuộc, lần này Hạ Thanh Ca lại phát hiện trong gương mặt tươi cười của hắn dường như còn mang theo tức giận mơ hồ.
"Đại tiểu thư thật hăng hái nha, có hứng thú bơi lội trong hồ Đông Bình rộng lớn này, thật sự là thoải mái."
Hạ Thanh Ca híp mắt, khẽ nhếch miệng "Công tử chạy một đường xa tới đây là để cười nhạo ta?"
"Làm gì có? Ta chỉ là hiếu kỳ là nếu Hạ tiểu thư đã biết bơi, lại vì sao bỏ gần cầu xa? Mấy chiếc thuyền hoa đằng sau kia chẳng lẽ không nhận tiểu thư?"
Bạch y nhân thu hết tức giận trong đáy mắt của Hạ Thanh Ca vào mắt, vừa rồi hắn cùng thủ hạ của mình ẩn giấu vài chiếc thuyền tỉ mỉ lục soát khu vực gần thuyền hoa một phen, kết quả ngay cả một sợi tóc của nha đầu này cũng không phát hiện, đến lúc đó, hắn mới có cảm giác là mình khẩn trương sẽ bị loạn, hoàn toàn quên mất tính tình của nha đầu kia.
Nàng làm sao để cho thứ muội dễ dàng ám toán mình như vậy? Nếu không phải là có toan tính , nàng không thể nào có thời gian kéo cả Hạ Du Hàm vào trong nước.
Nghĩ đến chỗ này, hắn liền phác họa tất cả địa phương gần Hồ Đông Bình trong đầu một lần, sau một lúc thì phát hiện rừng cây này là nơi gần thuyền hoa nhất, cho nên hắn liền lập tức cưỡi thuyền nhỏ chạy tới, quả nhiên là, nha đầu kia thật sự ở chỗ này.
Nghĩ đến nàng vì phản kích Hạ Du Hàm mà không cần để ý tính mạng của mình, hắn liền tức giận.
Hạ Thanh Ca lúc này mới chú ý tới, trên thân nam nhân này thế nhưng cũng đã ướt đẫm , chẳng lẽ là vì tìm nàng?
Nghĩ tới khả năng này, Hạ Thanh Ca có chút buồn cười, hắn cùng mình chỉ có duyên phận hai lần, hơn nữa, hắn đến tột cùng là ai, có than phận gì, mình đều một mực không biết, một nam nhân coi như xa lạ như vậy, như thế nào lại tìm nàng?
Trong lúc nàng tập trung tinh thần phỏng đoán lung tung hết sức, đột nhiên dưới chân tê rần, Hạ Thanh Ca thầm kêu không tốt, vỗ mạnh hai cái liền nhanh chóng chìm xuống, Bạch y nhân thấy vậy cũng bất chấp đang tức giận, tung người nhảy xuống nước, khi hắn chìm vào trong nước, rất nhanh thấy được bóng dáng vẫn đang chìm xuống kia, vì vậy hắn vội vàng bơi qua, ôm người đã lâm vào hôn mê vào trong ngực, nhanh chóng lên thuyền.
Sau khi bạch y nhân cứu Hạ Thanh Ca lên thuyền, Hạ Thanh Ca bởi vì sặc nước đã lâm vào hôn mê, hắn giúp đỡ Hạ Thanh Ca ép nước ra ngoài, đồng thời tự trách chính mình chỉ lo tức giận, thế nhưng quên nha đầu kia ở trong nước đợi một thời gian quá dài, thân thể tứ chi chỉ sợ đã sớm tê dại.
Sau khi ôm Hạ Thanh Ca vào trong ngực, hắn vội vàng di chuyển thuyền nhỏ bơi tới bên bờ, đến trên bờ, nam nhân dè dặt ôm Hạ Thanh Ca đến một mảnh đất trống gần rừng cây.
Nhanh chóng tìm một ít củi khô xung quanh nhóm lửa, hắn ngồi ở bên người Hạ Thanh Ca, ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ cau, như là dù ngủ mê cũng mang theo một tia cảnh giác không an tâm, chẳng biết tại sao? Thấy nàng như vậy, trong lòng của hắn lại khẽ đau lòng.
Đưa tay dự định vén mấy sợi tóc trên mặt nàng, lại đúng lúc này Hạ Thanh Ca mở mạnh hai mắt, mang theo một tia khí lạnh chết người, dưới tình huống mà Bạch y nhân không đề phòng, Hạ Thanh Ca cũng đã lấy tốc độ cực nhanh nhổ cây tram trên đầu đâm về phía ngực Bạch y nhân.
Bạch y nhân thấy vậy vội vàng ngã về phía sau, đồng thời chuẩn xác nắm tay của nàng.
Trong lòng thất kinh vì mình sơ suất, kinh ngạc hơn là phản ứng nhạy bén kia của Hạ Thanh Ca chỉ có người nghiêm chỉnh huấn luyện mới có thể phản ứng.
Trong ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng ngược lại mỉm cười "Cứu nàng một mạng, chẳng lẽ nàng báo đáp ta như vậy? Dường như mỗi lần ta cứu nàng đều phải coi chừng bị nàng giết lầm."
Lúc này Hạ Thanh Ca mới khôi phục thần chí, cũng nhớ tới tình huống vừa rồi thân thể nàng tê dại chìm vào trong hồ nước, nhìn Bạch y nhân một cái, lập tức thu hồi cây trâm trong tay mình.
"Thật ngại, đó là thói quen của ta, chỉ cần lúc ta ngủ, có người lạ đến gần, ta sẽ phản kích theo bản năng."
Công việc kiếp trước khiến nàng phải cẩn thận bội phần, cho nên, mặc dù trong cơn ngủ say, tính cảnh giác cũng cao hơn người thường nhiều lần.
Hơn nữa sau khi hợp nhất với thân thể Hạ Thanh Ca, ở nơi sóng gió mãnh liệt như Hạ phủ, nàng cũng không thể lơ là sơ suất!
Bạch y nhân không trêu chọc nàng, một năm nay hắn vì tìm kiếm đồ, cơ hồ liên tục chú ý động tĩnh ở Hạ phủ, chuyện Hạ Thanh Ca gặp phải hắn tự nhiên trong mắt, kể cả việc nàng thay đổi khác hoàn toàn trong nháy mắt cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Cho nên, đối với một nữ tử mười hai tuổi, bị người khi dễ ở nơi ăn tươi nuốt sống kia, có thể tránh khỏi ám toán của người khác là gian nan đến mức nào? Hắn cũng biết rõ.
"Nàng vừa ngâm trong nước lâu như vậy, vẫn nên hong khô quần áo đi, nơi này bí mật, nếu như nàng tin tưởng ta, ta có thể đi đến phía trước nhặt chút ít củi khô, nàng cởi áo ngoài hong khô sẽ tương đối mau một chút."
Lúc này Hạ Thanh Ca mới chú ý tới khung cảnh chung quanh, chắc là sau khi nàng té xỉu, người này mang nàng tới rừng cây này.
Toàn bộ y phục trên người mình đều ướt đẫm, cảm giác dính ở trên da cực kỳ không thoải mái, Bạch y nhân nói rất đúng, nàng nhất định phải mau chóng hong khô quần áo, ngày mai chính là tiệc mừng thọ của ngoại tổ mẫu, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội thân thiết với Dương gia này.
Giương mắt nhìn về phía Bạch y nhân bên cạnh, mặc dù hắn có thần bí, đôi khi tính tình quái đản, nhưng mà cũng coi như là một quân tử, hơn nữa hiện giờ thân thể của mình cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, hắn có thể thấy cái gì?
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng cũng an ủi không ít, vì vậy gật đầu nhẹ "Vậy thì phiền toái ngươi rời đi trước một lát ."
Bạch y nhân nhếch môi cười, nhanh chóng đứng lên đi về phía bờ hồ, hắn còn có thể giúp nàng canh chừng ở đó, hơn nữa còn có thể tranh thủ bắt hai con cá nướng ăn, cũng không phải lựa chọn tồi.
Nghĩ lại cảm giác mấy lần mình ôm tiểu nha đầu này, không ngừng âm thầm lắc đầu, thật sự là quá gầy, ôm ở trong tay không có cảm giác gì, xem ra sau này nhất định phải bồi bổ thật tốt.
Chờ sao khi Bạch y nhân đi, Hạ Thanh Ca liền cởi quần áo ngoài của mình, chỉ mặc quần áo trong ngồi ở bên cạnh đám lửa, lại nhặt lên củi khô Bạch y nhân chuẩn bị bên cạnh thả vào trong đống lửa, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ bên cạnh liền tăng lên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, y phục trên người Hạ Thanh Ca trên cơ bản đã khô, nàng cầm lên mặc vào, lập tức xoay người nhìn về phía bên hồ, chỉ thấy một bóng dáng từ rất xa cũng hướng tới bên này.
Sauk hi hắn đi vào Hạ Thanh Ca mới phát hiện, trong tay hắn thế nhưng dùng một cây côn gỗ cắm hai con cá lớn. Bụng cá đã được hắn xử lý sạch sẽ.
Hắn ngồi ở đối diện Hạ Thanh Ca, đem cá trong tay mình đến cạnh đống lửa bắt đầu nướng, Hạ Thanh Ca nhìn hắn thuần thục xoay côn gỗ trong tay, giống như là thường xuyên làm chuyện như vậy, cực kỳ thành thạo.
Nhìn ở trong mắt, Hạ Thanh Ca thấy ngoài ý muốn, nàng đã từng cảm thấy trên thân người này lộ ra một dòng quý khí, mặc dù không nhìn rõ được dung nhan của hắn, nhưng là chỉ nhìn khí chất phát ra khi hắn giơ tay nhấc chân, Hạ Thanh Ca có thể đại khái đoán được người nam nhân này nhất định có thân phận khác thường.
Cho nên ở trong mắt của nàng, một người như vậy tất nhiên là hai tay không dính nước, mặc dù cái này dùng để hình dung nữ tử, nhưng mà các thiếu gia, các công tử thế gia đại tộc bình thường, ai mà không được nuông chiều từ bé?
Nhưng hiện giờ nhìn động tác nướng cá của hắn, Hạ Thanh Ca đột nhiên có chút buồn cười, người này mặc cẩm phục thêu hoa, lại phải kéo quần áo, tháo giày nhảy vào nước bắt cá, bộ dáng kia chẳng lẽ không buồn cười sao?
Lúc bạch y nhân giương mắt nhìn, vừa thấy được vẻ buồn cười giấu trong mắt Hạ Thanh Ca, hắn khẽ cười một tiếng, lập tức nói "Buồn cười thì cười, vì sao phải nghẹn chính mình?"
Hạ Thanh Ca bật cười hì hì một tiếng, trong lòng thầm nói người này thật đúng là thần thánh, vì sao lại có thể đoán được suy nghĩ của nàng?
"Ta chẳng qua là cảm thấy, hai lần trước gặp ngươi, dường như đều là lúc ta chật vật nhất, hôm nay thấy bộ dạng của ngươi như vậy, ta cảm thấy được ông trời rất là công bằng, chúng ta hòa với nhau ."
Bạch y nhân đưa cá đã nướng chín cho Hạ Thanh Ca, sau đó mới mở miệng "Đây coi là cái gì? Chỉ là bắt hai con cá mà thôi mà thôi, chuyện ta có thể làm nằm xa ngoài trí tưởng tượng của nàng, nếm thử cá nướng của bổn công tử như thế nào? Tất nhiên là mỹ vị nhân gian, coi như nàng có lộc ăn."
Hạ Thanh Ca chu môi, vẻ mặt không hài lòng, tiếp nhận côn gỗ hắn đưa tới, nhẹ nhàng ngửi một chút, hương vị bay vào mũi xác thực cực kỳ mùi thơm ngát, còn kèm theo một loại mùi thơm của thịt nướng, thoáng cái khơi gợi khẩu vị của nàng.
Lập tức nàng cúi đầu xuống cắn một cái, cảm giác vào miệng trơn nhẵn, hơn nữa còn mang theo một chút vị mặn, làm nổi bật lên hương vị của cá.
Nhìn đôi mắt tràn đầy mong chờ ở đối diện, Hạ Thanh Ca thầm tự suy đoán, người này nhất định ở đang dương dương đắc ý chờ đợi mình khen thưởng hắn một phen đi?
"Ai." Hạ Thanh Ca thở dài một tiếng "Thịt của con cá này hình như hơi già một chút, mà mùi của con cá này cũng hơi nặng một chút, chủ yếu nhất là, hình như còn mang theo mùi máu tươi, ta nói công tử, ngài có rửa sạch không đây? Nên biết là ăn đồ không sạch sẽ thì sẽ bị tiêu chảy đấy."
Bạch y nhân trừng lớn mắt, trong đôi mắt phượng tràn đầy không thể tin "Không thể nào, ta rửa là tuyệt đối sạch sẽ, hơn nữa cá ở Hồ Đông Bình hơn phân nửa là theo sông Gia Ngọc xuôi dòng lội tới , cho nên mặc dù đầu cá to nặng, lại cực kỳ tươi, bằng không Phượng Tiên Lâu này cần gì mở ở bên cạnh Hồ Đông Bình?"
Bạch y nhân ngầm bực trong lòng, tiểu nha đầu này, nàng có biết trước giờ hắn chưa bao giờ hầu hạ ai không hả, hắn cực cưc khổ khổ đánh cá, bỏ công sức xử lý sạch sẽ con cá này mang tới nướng cho nàng ăn, nàng lại vẫn không cảm kích?
Lập tức mang theo một chút tính trẻ con, hắn tự tay đoạt lấy côn gỗ trong tay Hạ Thanh Ca, hung hăng cắn một cái ở chỗ Hạ Thanh Ca cắn qua, cảm giác vào miệng còn ngon hơn cả cá hắn vẫn nướng thường ngày.
Ngẩng đầu buồn bực nhìn về phía đối diện, mà Hạ Thanh Ca lại cực kỳ vui vẻ cười không ngừng, nhìn cái người giống như thần tiên không dính khói lửa bụi trần kia cũng có thể tính toán chi li như vậy, Hạ Thanh Ca đột nhiên cảm thấy, hắn cũng không phải là không có gì không làm được, tối thiểu hắn cũng yêu cầu ca ngợi .
Chủ yếu nhất, Hạ Thanh Ca lần này xem như trả thù hắn, có thể giải tỏa buồn bực của nàng.
Bạch y nhân phản ứng rất nhanh, lập tức lại lần nữa thay lại vẻ tà mị lạnh nhạt như trước"Nếu như thế, Đại tiểu thư kia đừng ăn cá của tại, nếu ngài thật sự tiêu chảy còn trách cứ ý tốt của ta."
Lắc đầu, một mình bắt đầu ăn, lúc này Hạ Thanh Ca ngược lại bực mình , nàng lại lần nữa đoạt lấy côn gỗ trong tay Bạch y nhân, mang theo ánh mắt đắc ý, hung hăng cắn một miếng thịt cá ngay trước mặt Bạch y nhân.
Trên mặt Bạch y nhân hiện ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ.
Nhìn xem cái miệng nhỏ nhắn kia mãnh liệt nhai lấy thịt cá trong miệng, môi hồng khi đóng khi mở kia dường như là đôi môi mê người nhất mà hắn từng gặp.
Cứ như vậy, Hạ Thanh Ca đang giận lẫy mà nghiêm chỉnh ăn sạch con cá, chỉ để lại một bộ xương cá coi như đầy đủ.
Bạch y nhân tặc lưỡi, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng thỏa mãn của nàng, hắn âm thầm lắc đầu, từ trước hắn còn cảm thấy nha đầu kia coi như là một thục nữ, mặc dù hết sức nhạy bén, thủ đoạn cay độc, chẳng qua ở trong mắt người sáng suốt, hình tượng thục nữ của nàng vẫn được giữ tốt, cơ mà bây giờ hình như hắn muốn thay đổi toàn bộ cái nhìn.
Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, xem ra nữ nhân cho dù có độ lượng thì chỉ sợ nam nhân bọn họ cũng khó có thể tưởng tượng a!
Hai người xử lý sạch sẽ cá đã nướng chín, lúc Hạ Thanh Ca nhìn thấy tướng ăn của Bạch y nhân, trong lòng hơi bối rối.
Nhớ tới chính mình vừa rồi vì muốn kích thích hắn, thế nhưng lại cắn từng miếng lớn, mà hắn lại cực kỳ ưu nhã ăn từng chút một, tương phản như vậy, bộ dạng của nàng thật không giống một tiểu thư khuê các.
Bạch y nhân giương mắt nhìn sắc trời một chút, lập tức mở miệng nói: "Thời gian không sai biệt lắm, những người kia không tìm được nàng tất nhiên sẽ cho rằng nàng bị nước hồ đẩy xuống hạ lưu, nàng dự định như thế nào?"
Lúc này Hạ Thanh Ca mới thật sự bắt đầu suy tính chuyện của mình, Hạ Du Hàm tất nhiên là cho là mình đã chết rồi, sao nàng không lợi dụng cơ hội lần này?
Nghĩ tới điều gì, Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Ta tự nhiên muốn trở về, chẳng qua không phải là bây giờ."
Nửa đêm,
Hạ Thanh Ca được Bạch y nhân an toàn đưa về sân nhỏ của mình, sau khi Bạch y nhân rời đi, Hạ Thanh Ca liền vào gian phòng của mình.
Vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bốn người Khương ma ma, Xảo Lan, Vô Song cùng Tập Xuân đang mang vẻ mặt khuôn mặt u sầu chờ trong phòng. Mà sau khi Hạ Thanh Ca vào nhà, Khương ma ma là người đầu tiện thấy nàng .
"Trời ạ, ta đã nói cô nương không có việc gì." Khương ma ma vừa nhìn thấy Hạ Thanh Ca trong chớp mắt, nước mắt lập tức chảy xuống, đêm nay trong phủ đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Sau buổi trưa, Nhị tiểu thư cực kỳ chật vật trở về phủ, Vô Song cùng Tập Xuân về sau thì mang đôi mắt khóc xưng đỏ đến Tử Hà Viện, đến lúc này Khương ma ma cùng Xảo Vân mới biết được chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó Lương di nương liền nổi giận đùng đùng chạy tới, sau một phen trào phúng liền phái người tìm kiếm ở trong phòng Đại tiểu thư một hồi.
Khương ma ma biết rõ, Lương di nương liên tục đỏ mắt phần đồ cưới Dương thị lưu cho Đại tiểu thư, hiện giờ Đại tiểu thư chết, nàng chỉ cần đem phần chứng từ kia tìm được thì có thể tiến đến nhận.
Khương ma ma trong cơn tức giận cùng Lương di nương tranh rùm beng, về sau trong phòng bị mấy tên thủ hạ của Lương di nương tìm kiếm hỗn loạn không chịu nổi, nhất là sau khi Lương di nương không tìm được vật mình muốn, liền tức giận hò hét rời đi.
Hạ Thanh Ca vừa nghe xong tức giận không thôi, hung hăng đánh một chưởng lên bàn trà ở bên cạnh, trong lòng thầm nói, Lương Tâm Đình, giỏi lắm.
"Vô Song, Tập Xuân, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Hai nha đầu đều quỳ gối trước mặt Hạ Thanh Ca "Đại tiểu thư, tụi nô tỳ hôm nay không bảo vệ tốt tiểu thư, kính xin tiểu thư trách phạt."
Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Nếu đã biết sai rồi, trở về suy nghĩ thật tốt một chút, lần sau nên làm như thế nào, ta phải nhắc nhở hai người các ngươi một câu, nhìn cho rõ tình trạng hiện giờ, xui xẻo đi sai đường, thì ngẫm một chút kết cục của Chu Vân, Thụy Châu, đi xuống đi."
Lúc này Vô Song ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy chân thành tha thiết "Nô tỳ biết rõ trong lòng Đại tiểu thư vẫn cho rằng hai người nô tỳ là người Lương di nương an bài, kỳ thật Đại tiểu thư có điều không biết, nô tỳ cùng Tập Xuân đều là ám vệ lão gia bài ở bên cạnh Đại tiểu thư an, hôm nay tụi nô tỳ không kịp thời cứu tiểu thư, hại tiểu thư thân vùi hiểm cảnh, tụi nô tỳ nhất định sẽ báo cáo chuyện này cho lão gia, cũng sẽ ấn lấy quy củ trong phủ ám vệ để thỉnh tội."
Hạ Thanh Ca khẽ nhăn lông mi, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn về phía Vô Song "Ngươi có gì chứng minh hai người các ngươi là ta cha phái tới ?"
Lúc này Tập Xuân quỳ về phía trước, nhẹ nhàng vung ống tay áo của mình lên "Tiểu thư mời xem, dấu hiệu này đều là hoa văn của ám vệ bên cạnh lão gia, nô tỳ cùng Vô Song đều có, lúc tiểu thư tám tuổi, lão gia an bài hai người nô tỳ đến bảo vệ, tụi nô tỳ là nằm vùng trong mấy nha đầu Lương di nương phái đi."
Hạ Thanh Ca cúi đầu xem hình vẽ phía trên, là một con Hùng Ưng ( Chim ưng đực) màu đỏ sậm, tổ tiên Hạ phủ nghe nói là người du mục dân tộc thiểu số, về sau đi theo tiên đế chinh chiến thiên hạ, cuối cùng mới đổi thành người Hán.
Con hùng ưng này là đồ đằng của người Hạ gia, trên người phụ thân cùng Nhị thúc, Tam thúc đều có, mà ám vệ bọn họ cũng dùng tiêu chí như vậy, chỉ là màu gốc có hơi khác, mà hùng ưng của phụ thân chính là màu đỏ sậm, hình xăm như vậy một khi ấn ở trên người sẽ không biến mất.
Như vậy xem ra hai người kia hẳn là phụ thân phái đến bên người nàng bảo vệ, Hạ Thanh Ca thầm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chờ tiệc mừng thọ của lão thái quân Phủ Vinh Quốc Công vừa qua, nàng sẽ viết một phong thơ mang đến chỗ phụ thân, đến lúc đó thật giả tự nhiên có thể phân biệt.
Nếu là thật sự , Hạ Thanh Ca nhìn hai người Vô Song cùng Tập Xuân một cái, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nếu là thật sự , nàng chẳng những như hổ thêm cánh, hơn nữa còn có thể mượn miệng hai người gián tiếp truyền những hành động của Lương Tâm Đình trong mấy năm này cho phụ thân biết được.
Hạ Thanh Ca mặc dù biết phụ thân chưa gặp mặt này yêu thương nàng, đúng là nàng cũng không quên Hạ Du Hàm cũng là nữ nhi của hắn, hơn nữa còn là nữ nhi hắn nhìn xem lớn lên.
Xuất phát từ điểm này, muốn phụ thân biết được Hạ Du Hàm cùng Lương Tâm Đình ác độc đúng là không dễ, đây là một con đường dài dòng buồn chán.
Thu lại suy nghĩ, Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn về phía hai người "Chuyện này ta sẽ đi thăm dò, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nhớ lấy, không được mang tin tức ta đã hồi phủ tiết lộ ra ngoài."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
Chờ sau khi Vô Song cùng Tập Xuân lui xuống, Xảo Lan đóng cửa phòng, lúc này Hạ Thanh Ca mới chú ý tới hành vi có chút quái dị của Xảo Lan.
"Xảo Lan, ngươi vì sao liên tục cúi đầu?"
Khương ma ma nhìn thoáng qua Xảo Lan, thở dài, Hạ Thanh Ca thấy vậy liền biết rõ nhất định còn có chuyện gì Khương ma ma chưa nói.
"Ma ma, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
Khương ma ma thương tiếc nhìn về phía Xảo Lan, lập nói đầu đuôi chuyện xảy ra.
Vốn là bà theo lệnh Hạ Thanh Ca mệnh liên tục canh giữ ở Tử Hà Viện chưa từng đi ra ngoài, đúng là Hạ Thanh Ca đi không được bao lâu, Ương Nhi tam đẳng nha hoàn ngoài cửa liền vội vội vàng vàng chạy vào, nói cho nàng biết Xảo Lan bị mấy bà tử ở cửa thuỳ hoa bên kia đánh.
Bà lúc ấy nóng lòng liền chạy theo đi ra ngoài, lúc đến đó liền nhìn đến Xảo Lan bò trên mặt đất, nhiều mấy bà tử đè trên người của nàng, trong tay còn cầm lấy ngân châm hung hăng đâm lên người nàng.
Nói tới chỗ này hốc mắt Khương ma ma cũng đỏ lên, bà đời này không lập gia đình, nha đầu Xảo Lan kia xem như nàng chăm sóc lớn lên, đã đem nàng coi như con gái của mình, hiện giờ thấy bộ dáng nàng như vậy, tự nhiên rất đau lòng.
Hạ Thanh Ca nghe Khương ma ma đơn giản tự thuật, trong lòng đã sớm tức giận không chịu nổi, nàng đi đến bên người Xảo Lan nâng cằm của nàng lên, khuôn mặt vốn là thanh tú trong ký ức của nàng bị đánh thay đổi hoàn toàn.
Một chút lý tính còn sót lại của nàng cũng biến mất hầu như không còn.
"Tiểu thư ngài vẫn chớ nhìn, nô tỳ không có chuyện gì."
Hạ Thanh Ca không nghe khuyện một chút nào, lại kéo ống tay áo của nàng, khi thấy hết những điểm đỏ lớn nhỏ trên tay, Hạ Thanh Ca hít vào một hơi.
Nàng mắng to một tiếng "Đám cẩu nô tài đáng chết kia thật sự là ác độc, Xảo Lan ngươi nói, đến tột cùng là bà tử nào làm? Ta sẽ làm cho các nàng chết không được tử tế."
Xảo Lan nhìn ra tâm tình Hạ Thanh Ca bây giờ cực kỳ phẫn nộ, nàng vội vàng phúc thân nói: "Đại tiểu thư đừng tức giận vì chuyện này, ngài quên mất sao, nô tỳ có võ công, hôm nay bị đánh là nô tỳ nguyện ý ."
Hạ Thanh Ca lắc đầu, thở dài một tiếng nâng nàng dậy "Ta biết rõ tâm tư của ngươi, ngươi yên tâm đi, ta không phải là người hành động theo cảm tình, ta chỉ là muốn biết tại sao ngươi lại biến thành như vậy?"
Nàng biết rõ dựa vào thân thủcủa Xảo Lan, đối phó với mấy bà tử tuyệt đối là dư dả, Xảo Lan không ra tay thì nhất định có đạo lý của nàng.
Nếu như Hạ Thanh Ca không sai, Xảo Lan hơn phân nửa vẫn là băn khoăn vì nàng.
Xảo Lan cắn chặt môi, bộ dạng muốn nói lại thôi, qua thật lâu nàng mới từ từ mở miệng nói: "Nô tỳ biết rõ, hôm nay nô tỳ không nói cùng tiểu thư, ngài cũng nhất định sẽ thăm dò, chuyện hôm nay là nô tỳ mở miệng trước, cho nên, cho dù là tiểu thư dự định trút giận cho nô tỳ, mấy bà tử kia cũng nhất định sẽ lên tiếng phủ nhận lời các nàng nói."
"Các nàng nói gì?"
Hạ Thanh Ca mặc dù hỏi, nhưng hơn phân nửa đã đoán được tình hình đại khái.
Xảo Lan tâm tư thông tuệ, tuyệt đối không phải là hạng người tính tình lỗ mãng, nguyên nhân có thể làm cho nàng tức giận chỉ sợ nhất định là mấy bà tử kia nói gì đó làm cho nàng không thể chịu được.
Xảo Lan giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca, bộ dạng cực kỳ khó xử "Đại tiểu thư, nô tỳ nói ngài không nên tức giận, lại càng không nên ra mặt vì nô tỳ, nếu không nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, Xảo Lan được bảo đảm mới nói ra chuyện hồi xế chiều.
"Hôm nay nô tỳ đi tiền viện tìm tiểu nha đầu Tuyết Nhi kia, đang trên đường trở về liền nhìn thấy mấy bà tử nhàn rỗi vô sự ngồi ở một gốc cây dưới cây đa hóng mát, lúc ấy nô tỳ vội vã trở lại cũng không để ý, nhưng là, lúc nô tỳ đi vào lại nghe được các nàng đang vũ nhục tiểu thư, ta nhất thời tức giận liền không nhịn được mới lý luận."
"Tề ma ma kia miệng lưỡi bén nhọn, đổi trắng thay đen, nàng không ngừng bịa đặt sinh sự, nói Đại tiểu thư cố ý khó xử di nương trong phủ, khắt khe, khe khắt thứ muội, huống chi phạt di nương đóng cửa suy nghĩ. Nàng không ngừng sinh sự từ việc không đâu, nô tỳ tức giận tiến lên tát nàng một cái, kết quả mấy bà tử bên cạnh liền đồng loạt xông lên, vây quanh nô tỳ."
Tâm tình Hạ Thanh Ca lúc này dần dần ổn định, không thèm để ý chút nào đối với chuyện mấy bà tử cố ý bôi nhọ mình.
Nàng ngồi ở trên ghế kế bên, vẻ mặt nhìn không ra vui giận, giống như đang rơi vào trầm tư.
Khương ma ma nhìn Xảo Lan một cái, lập tức đi đến trước mặt Hạ Thanh Ca: "Đại cô nương, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, nghe Xảo Lan kể lại lão nô cảm thấy chuyện hôm nay kỳ quặc."
Hạ Thanh Ca mím môi, giống như cười mà như không.
Lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt dường như rõ ràng không ít "Ma ma nói rất đúng, chuyện này sợ là những người kia cố ý, mà Xảo Lan lại thành mục tiêu cho người khác hạ thủ."
Xảo Lan gật đầu nhẹ, cũng cực kỳ đồng ý với Hạ Thanh Ca "Nô tỳ vừa mới bắt đầu không kịp phản ứng, nhưng là lúc đám phụ nữ kia chen chúc lên, nô tỳ đột nhiên hiểu, những người này cứ như sớm có chuẩn bị, như là cố ý ở chỗ này chờ nô tỳ, cho nên, lúc ấy nô tỳ cũng không có vội vã đánh lại, chỉ sợ các nàng có âm mưu gì."
Hạ Thanh Ca cực kỳ đau lòng nhìn về khuôn mặt xanh tím của nàng "Ủy khuất ngươi, ngươi yên tâm thù này ta nhớ kỹ."
Xảo Lan dường như muốn bày tỏ mình không có việc gì, cho nên còn cười cười, nhưng là nụ cười này lại khẽ động miệng vết thương.
"Ma ma, mau cầm cao xanh ngọc trong phòng ta tới cho Xảo Lan bôi vào vết trầy, để tránh để lại sẹo."
"Vâng, lão nô đi ngay."
Chờ Khương ma ma bôi thuốc mỡ lên Xảo Lan xong, ba người mới bắt đầu cẩn thận phân tích chân tướng chuyện này, các nàng ba cái nhất trí cho rằng chuyện này không thoát được quan hệ với Hạ Du Hàm.
Hạ Thanh Ca đột nhiên nhớ lại một việc, nàng nhìn Xảo Lan cùng Khương ma ma một cái, cẩn thận phân tích.
"Hạ Du Hàm hẹn ta ra ngoài, mà ta lưu lại ma ma ở Tử Hà Viện phòng thủ, lúc này, Xảo Lan đã xảy ra chuyện, ma ma bị tiểu nha đầu trong sân vội vội vàng vàng kêu đi ra ngoài, lúc này Tử Hà Viện không có người ta có thể tin được, xem ra mục đích hôm nay của Hạ Du Hàm không chỉ là muốn mạng của ta, nàng ta còn có chuẩn bị."
Khương ma ma vừa nghe xong thì trong lòng căng thẳng, tức giận nói: " Ương Nhi đáng chết kia quả nhiên là bên kia phái tới, để lão nô xử lý nàng ta."
"Không cần, bây giờ còn không phải là thời điểm thu thập nàng, để tránh đả thảo kinh xà."
Khương ma ma nghe Hạ Thanh Ca phân tích cũng gật đầu tán thành.
"Đại cô nương, lão nô vừa rồi cũng nghĩ đến khả năng này, cho nên vừa về đã kiểm tra lại các chỗ trong phòng, lại không thấy nhiều thêm cái gì hay thiếu cái gì, cái này kỳ quái, Nhị tiểu thư đến tột cùng là muốn tìm cái gì?"
"Đúng rồi, bức tranh thêu của ta đã làm xong tốt rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, trưa nay lão nô tự mình đi đến chỗ sư phụ đó xem."
"Ừ, ma ma lấy ra ta coi một chút đi."
Khương ma ma gật đầu nhẹ, vội vàng lấy bức tranh thêu trong phòng ra, Hạ Thanh Ca thả bức tranh thêu trên mặt bàn, cúi đầu đưa bức tranh đến gần thêu cẩn thận ngửi một cái, lại xoay người cầm lấy một ngọn nến lắc lư qua lại ở trên bức tranh thêu, lúc này chuyện không tưởng được xuất hiện.
Khương ma ma kinh hô một tiếng "Làm sao lại biến thành như vậy?"
Lúc này, bức tranh thêu biến thành màu đỏ như máu trong nháy mắt, màu sắc tươi đẹp như máu bao trùm cả tú phẩm.
Xảo Lan sau khi thấy hít vào một hơi, rồi lập tức chuyển thành phẫn nộ " Nhị tiểu thư này thật đúng là hèn hạ vô sỉ, sao lại nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy? Nếu như Đại tiểu thư không phát hiện ra, hậu quả kia - - "
Nàng không dám nói tiếp, nhưng là ba người đều hiểu, nếu như Hạ Thanh Ca thật sự cầm bức tranh thêu này đi đế Phủ Vinh Quốc Công đưa cho Dương lão thái quân, như vậy danh dự của nàng sẽ hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa có khả năng bởi vì chuyện này Phủ Vinh Quốc Công sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc cùng Đại tiểu thư.
Hạ Thanh Ca không tự giác nắm chặt tay, âm thầm may mắn nàng kiếp trước am hiểu dụng độc, cho nên mới thấy được trên bức tranh này có một lớp xanh đen.
Kiếp trước nàng cũng biết loại vật này, nó là một loại khoáng chất ở Tây Tạng, đem nghiền nát sử sau đó ngâm qua nước có thể trở thành một loại giống như thuốc màu.
Nhưng nó khác thuốc màu ở chỗ thoa lên là trong suốt, chỉ có ở nhiệt độ nhất định mới hiện ra.
Nàng chỉ là tò mò làm sao Hạ Du Hàm lại có loại vật này ?
"Đại cô nương, cái này phải làm thế nào? Ngài ngày mai sẽ phải đi đến Phủ Vinh Quốc Công." Khương ma ma cực kỳ lo lắng, lại càng thầm hận mình sơ suất để người khác được lợi.
Trên khuôn mặt của Hạ Thanh Ca lóe qua một tia âm ngoan "Trả lễ lại, lúc này ta tất nhiên là sẽ hoàn trả lại cho nàng ."
"Khương ma ma, ta viết một phương thuốc, hiện tại đã là giờ hợi, ngươi cần phải thu hết những loại viết trên giấy lại giúp ta, sợ là mấy tiệm thuốc đều đóng cửa, ta nghe nói Thanh Phong Đường lúc nào cũng có người coi chừng, có chuyện này không?"
Khương ma ma vội vàng gật đầu "Có chuyện này, dược liệu ở Thanh Phong Đường rất nhiều đều là loai quý báu hiếm có, cho nên chỗ đó mỗi ngày đều an bài hai gã sai vặt gác đêm."
Hạ Thanh Ca thoáng yên tâm không ít "Vậy là tốt rồi, bây giờ ngươi nhanh đi ra ngoài, nếu có người hỏi tới, ngươi hãy nói là đi ra ngoài tìm ta, như vậy ngày mai ta cũng có lý do danh chính ngôn thuận hồi phủ."
Khương ma ma vừa nghe, trên mặt vui mừng "Lão nô hiểu, cô nương xin yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ lấy tốc độ nhanh nhất trở về."
Hạ Thanh Ca đi trở về trước thư án lấy bút nhanh chóng viết xuống một phương thuốc giao cho Khương ma ma.
Khương ma ma lấy được liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua Xảo Lan đứng bên cạnh "Hôm nay đi nghe được cái gì?"
Xảo Lan vội vàng gật đầu "Ta hỏi Tuyết Nhi, nàng nói sáng nay nhìn thấy qua một gia đinh phủ khác được ở cửa chính chờ một chút, Lục Tử giữ cửa tiến lên tiếp đãi, về sau hình như là nhận lấy một thứ gì, gia đinh kia đi được một lát, Băng Cầm ở viện Tử Yên liền tiến lên nói với Lục Tử gì đó, sau đó Lục Tử liền cung kính đem đồ trong tay giao cho Băng Cầm, nô tỳ đoán rằng nàng cầm nhất định là thiếp mời của Phủ Vinh Quốc Công."
Hạ Thanh Ca nghe lời của nàng, hơi suy tư trong chốc lát "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Xảo Lan nhìn Hạ Thanh Ca một cái, mới đắn đo một hồi nói ra "Nô tỳ cảm thấy Nhị tiểu thư chuẩn bị hai tay, nếu như hôm nay nàng có thể thành công đẩy tiểu thư vào trong hồ nước, thì nàng dĩ nhiên là trừ đi chướng ngại lớn nhất của mình, nhưng nếu có việc ngoài ý muốn, như tiểu thư ngài bình yên vô sự trở về trong phủ, bức tranh thêu này chính là đả kích trí mệnh với ngài. Ngài mai nếu không đi chúc thọ Dương lão thái quân thì thôi, nhưng nếu ngài đi, bức tranh thêu này nếu như lộ ra ngay trước mặt Dương lão thái quân, tất nhiên sẽ bị người nói là xuất hiện màu đỏ, đây chính là đại hung nha, đến lúc đó quan hệ giữa tiểu thư ngài cùng Dương phủ chỉ sợ là hoàn toàn bị phá hủy."
Hạ Thanh Ca tán thưởng nhìn nàng một cái, nàng không nhìn lầm, Xảo Lan quả nhiên là người thận trọng.
"Ngươi nói rất có lý, cho nên hiện tại ngươi diễn một tuồng kịch ở trong sân cho ta, còn phải cả đêm phái người có thể tin được đưa một phần phong thư đi Phủ Vinh Quốc Công, chuyện này ngươi giao cho Vô Song đi làm, ta là muốn đánh cuộc một keo nàng nói có phải là thật hay không."
Xảo Lan vừa nghe thì ánh mắt sáng lên, nàng biết rõ Đại tiểu thư nói như vậy liền nhất định có phương pháp xử lý mọi chuyện.
Hạ Thanh Ca đi lên trước vài bước nói vài câu ở bên tai Xảo Lan, Xảo Lan càng nghe càng kích động.
"Tiểu thư thông tuệ, như vậy nô tỳ ngược lại muốn nhìn một chút ngày mai Nhị tiểu thư giải thích như thế nào."
Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Tốt lắm, đi đi, chuyện hoàn thành xong ngươi liền trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay đều không cần lên đây hầu hạ, cái này cầm lấy, dưỡng thương cho tốt."
Xảo Lan nhìn xem thuốc mỡ Hạ Thanh Ca cầm trong tay, hốc mắt nàng không tự giác đỏ hồng "Đại tiểu thư đối với nô tỳ là tốt nhất, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng."
Hạ Thanh Ca không nói thêm gì, Xảo Lan những ngày này sinh hoạt cùng Hạ Thanh Ca cũng ít nhiều biết tính cách của nàng, cho nên, những lời nói khác cũng không nói, tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Hạ Thanh Ca rồi phúc thân đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Xảo Lan rời đi, Hạ Thanh Ca trầm tư một hồi.
Xảo Lan xác thực thông minh, mặc dù nàng cũng là người Dương phu nhân lưu lại, nhưng là nàng dù sao cũng không giống Khương ma ma, Khương ma ma là nhìn xem Dương thị lớn lên, cơ hồ giống như là mẹ đẻ mà chăm sóc Dương thị, nhưng là Xảo Lan không giống vậy, nàng là đi theo Khương ma ma lớn lên, trí nhớ đối với Dương thị nhất định rất mơ hồ.
Cho nên, nha đầu như vậy nếu có thể thành người của mình tuyệt đối là cánh tay trái đắc lực nhất, nhưng nếu trở thành kẻ địch - -?
Hạ Thanh Ca không tiếp tục suy nghĩ nữa, nàng vẫn có mong đợi đối với Xảo Lan, hy vọng nàng sẽ luôn luôn trung thành với mình.
Ước chừng một lúc lâu sau, Khương ma ma từ bên ngoài chạy về sân nhỏ, đến trước mặt Hạ Thanh Ca, giao đồ tìm được cho Hạ Thanh Ca.
Nhìn trên bàn đặt một bức bình phong thêu hình cây quạt, Khương ma ma thở dài một tiếng.
"Vốn là cái này thêu thật sự là cực phẩm, ngay cả sư phụ ở Xảo Công Các nhìn hình thêu đều đều liên tục tán dương, chỉ tiếc bị đồ bỉ ổi kia biến thành như vậy, thật sự là nát bét."
Hạ Thanh Ca đang cúi đầu kiểm tra đồ trong tay, nghe lời nói của Khương ma ma mới cười nhìn bà.
"Ma ma không cần cuống, Thanh Ca đã sớm nghĩ kỹ biện pháp, ngày mai ngươi sẽ chờ xem."
"Chẳng lẽ tiểu thư có biện pháp nào xóa đi màu đỏ trên bức tranh này? Nếu quả thật là như vậy, mang bức tranh thêu của tiểu thư đi tất nhiên sẽ được Dương lão phu cực kỳ nhân thích."
Hạ Thanh Ca cười nhạt không nói.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hạ Thanh Ca đã ra khỏi giường từ rất sớm, được Khương ma ma cùng Xảo Lan tỉ mỉ hầu hạ mặc quần áo, nàng mặc một trường sam bằng gấm, hạ thân mặc váy dày màu trắng thêu hoa mai.
Trên đầu búi tóc vân kế, ở búi tóc cài một cây trâm bằng mã não, hai bên búi tóc đều cài trâm hoa mai.
Xảo Lan lại trang điểm nhẹ cho nàng, toàn thể trang phục không mất phú quý trang nhã lại không tục tằng, Khương ma ma cùng Xảo Lan nhìn Hạ Thanh Ca đứng ở trước mặt các nàng, đều lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh diễm, Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Hôm nay đi Vinh Phủ Quốc công, Khương ma ma hãy theo ta đi, Xảo Lan trong phủ nghỉ ngơi thật tốt."
Xảo Lan cắn cắn đôi môi mang theo xin lỗi nói: "Hôm nay đối với tiểu thư mà nói là ngày cực kỳ quan trọng, nô tỳ lại không thể làm bạn hầu hạ, trong tâm nô tỳ cảm thấy khó chịu."
Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười, đi đến trước người của nàng kéo tay nàng an ủi: "Ngươi đừng nói lời nói ủ rũ như vậy, ngươi làm đã nhiều vì ta, hôm nay ở nhà dưỡng thương đi, sau này còn nhiều chỗ cần ngươi."
Xảo Lan sau khi được Hạ Thanh Ca khuyên giải một lúc, tâm tình tốt lên rất nhiều.
"Tiểu thư, hiện tại thời gian không còn sớm, nô tỳ vừa rồi nghe Tuyết Nhi tới đây nói, viện Tử Yên bên kia đã sớm ly rời đi."
Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Thật đúng là đủ tích cực, ta lại là muốn nhìn một chút tài nữ kinh thành hôm nay đẹp mặt như thế nào."
Xảo Lan cười cười nói: "Hôm qua Nhị tiểu thư đã mất hết thể diện, hôm nay nàng đến thì có thể chiếm được chỗ gì tốt? Chỉ là tự rước lấy nhục thôi, đúng rồi, nô tỳ đã đem lời tiểu thư truyền đến bên cạnh, ta nghĩ nàng hôm nay nhìn thấy tiểu thư nhất định sẽ bị hù chết."
Lúc này Khương ma ma lấy một cái áo choàng phủ thêm cho Hạ Thanh Ca phủ thêm: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cô nương, chúng ta bây giờ đứng dậy đi, xe ngựa đã sớm đợi ở cửa."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, được Khương ma ma cùng Tập Xuân,Vô Song cùng đi ngang qua cửa thuỳ hoa, hướng tới cửa chính.
Dọc theo con đường này lúc, người làm trong phủ nhìn thấy Hạ Thanh Ca, đều bị hù dọa liên tiếp lui về phía sau.
Lúc này, lính gác cửa nhìn thấy xa xa có một đám người tầng tầng lớp lớp đi tới bên này, lính gác cửa đứng ở bên trái khuôn mặt gầy gò, vóc người như cây gậy trúc liền nhìn về phía bên này.
Lúc vừa thấy nữ tử đi đầu, ánh mắt rõ ràng lóe qua một tia kinh diễm, lập tức liền kịp phản ứng ngườ đang đi tới bên này đến tột cùng là ai, trên mặt lại lóe qua một tia khiếp đảm.
Hôm qua không phải nói Đại tiểu thư chìm vào Hồ Đông Bình sao? Từ đầu đến cuối không vớt được thi thể, nghe người trong phủ nói, nếu như hôm nay không tìm được, trên cơ bản xác định Đại tiểu thư hẳn phải đã chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà - - nữ tử dung nhan đẹp đẽ đang đi về phía mình kia là ai?
Sau khi Hạ Thanh Ca đi vào, lính gác cửa cửa đều lui về phía sau mấy bước, lúc có thể ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện Hạ Thanh Ca giương mắt mang một nụ cười nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn xem Khương ma ma cùng vài tiểu nha đầu đi theo phía sau, trên mặt các nàng không có vẻ sợ hãi chút nào.
Như vậy xem ra Đại tiểu thư không chết? Biết rõ Hạ Thanh Ca còn sống, lá gan tiểu Lục cũng lớn mạnh không ít, thấy Hạ Thanh Ca đi vào, hắn liền vội vàng bỉ ổi cười cười đi lên trước chặn lại Hạ Thanh Ca.
"Đại tiểu thư,vừa sớm tinh mơ ngài đã ra cửa là có chuyện gì gấp?"
Lương Khải cười lạnh một tiếng "Hừ! Ta ước gì con tiện nhân kia chết, đỡ phải ủy khuất ta sau này còn phải cưới người quái dị kia."
Lúc này Diệp Đàn đứng ở một bên cười tà một tiếng, mỉm cười cất bước chuyển qua sau lưng Lương Khải, lập tức lưu loát nhấc chân, một cước liền đá vào trên mông Lương Khải.
Một cước này đá ra vừa vặn đạp Lương Khải đứng ở cạnh thuyền vào trong nước.
Chỉ nghe thấy "Phù phù" một tiếng, lập tức truyền đến tiếng kêu như lợn chết vang lên "A - - cứu - - cứu mạng."
Lúc này Diệp Đàn mới làm bộ như kinh ngạc, hô to một tiếng.
"Ai, Lương Thế tử sao lại rơi xuống nước rồi? Chẳng lẽ là vội vã cứu vị hôn thê của ngươi? A, thật đúng là phu thê tình thâm nha."
Mộ Dung Dật cùng Âu Dương Văn Cẩn đều là vẻ mặt không nhịn được vui vẻ, nhìn xem Lương Khải vùng vẫy ở trong nước, mọi người cũng cười nhạo một hồi.
Người trên thuyền này hơn phân nửa cũng biết thân phận mấy vị này, mặc dù không biết , chỉ nhìn khí độ quanh thân cùng cách ăn mặc cũng cơ bản có thể suy đoán đại khái, hơn nữa Lương Khải trong kinh thành thường hành động lỗ mãng, cậy quyền thế mà bắt nạt kẻ yếu, tiếng xấu đã sớm vang xa.
Mọi người thấy hắn rơi xuống nước đều âm thầm cười trộm!
- -
Bên này, sau khi Hạ Thanh Ca rơi vào trong hồ nước, liền bơi về phía bờ, nàng nếu đã dự định làm cho Hạ Du Hàm nếm thử tư vị bị người khác chỉ chỏ thì tự nhiên sẽ không nổi lên sớm như vậy.
Lúc ấy, khi Hạ Du Hàm nhắc tới chuyện đi thăm quan hồ, nàng trên cơ bản cũng đã đoán được âm mưu của Hạ Du Hàm, chẳng qua là lúc đó nàng chưa xác định được rốt cuộc là Hạ Du Hàm dùng cách gì để hãm hại mình.
Cho tới bây giờ Hạ Thanh Ca không phải không thừa nhận, để hai đại hán đang múa may "Không cẩn thận" đẩy nàng nước vào là biện pháp tốt nhất, Hạ Du Hàm kia chẳng những không cần ra tay còn có thể rút ra được cái gai trong mắt là mình.
Hạ Du Hàm là biết rõ Hạ Thanh Ca không biết bơi, nhưng là nàng ta như thế nào cũng không nghĩ ra Hạ Thanh Ca bây giờ sớm không còn là người xưa nữa.
Thời tiết ngày hè, bơi lội trong hồ nước cũng không tính là gì, nhưng là do Hồ Đông Bình quá mức rộng lớn, chủ yếu nhất là, nàng quên mất mình là một bệnh nhân chưa khỏi hẳn bệnh.
Mắt thấy phía trước cách đó không xa chính là một rừng cây, mà vào thời điểm mấu chốt nhất, Hạ Thanh Ca phát hiện hai chân của mình đã tê dại, dường như mỗi lần dùng sức, thì trên chân sẽ nhói đau.
Hạ Thanh Ca thầm mắng một tiếng đáng chết, vội vàng dùng sức bơi về phía bờ hồ, khi nàng ló đầu ra dự định xem gần đó có khúc gỗ mục nào có thể dựa vào hay không, thì nàng lại vui mừng phát hiện cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang bơi về phía mình.
Chỉ trong chốc lát, nàng thấy rõ được tình trạng trên thuyền, một nam tử bạch y bồng bềnh, mang trên mặt mặt nạ quen thuộc, đang đứng ở mũi thuyền nhìn qua phía bên nàng.
Không nghĩ tới lúc gặp được phiền toái thì người này lại vừa vặn xuất hiện, nếu nói là duyên phận ngẫu nhiên, Hạ Thanh Ca dù thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Lúc này thuyền nhỏ của nam nhân áo trắng cũng đã bơi đến bên cạnh nàng, khi hắn thấy Hạ Thanh Ca, ánh mắt rõ ràng phát sáng lên.
Lập tức như lại nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đột nhiên lại trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Hắn đứng ở đầu thuyền cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca mặt mũi đầy nước, khóe miệng nhếch lên nụ cười ta mị quen thuộc, lần này Hạ Thanh Ca lại phát hiện trong gương mặt tươi cười của hắn dường như còn mang theo tức giận mơ hồ.
"Đại tiểu thư thật hăng hái nha, có hứng thú bơi lội trong hồ Đông Bình rộng lớn này, thật sự là thoải mái."
Hạ Thanh Ca híp mắt, khẽ nhếch miệng "Công tử chạy một đường xa tới đây là để cười nhạo ta?"
"Làm gì có? Ta chỉ là hiếu kỳ là nếu Hạ tiểu thư đã biết bơi, lại vì sao bỏ gần cầu xa? Mấy chiếc thuyền hoa đằng sau kia chẳng lẽ không nhận tiểu thư?"
Bạch y nhân thu hết tức giận trong đáy mắt của Hạ Thanh Ca vào mắt, vừa rồi hắn cùng thủ hạ của mình ẩn giấu vài chiếc thuyền tỉ mỉ lục soát khu vực gần thuyền hoa một phen, kết quả ngay cả một sợi tóc của nha đầu này cũng không phát hiện, đến lúc đó, hắn mới có cảm giác là mình khẩn trương sẽ bị loạn, hoàn toàn quên mất tính tình của nha đầu kia.
Nàng làm sao để cho thứ muội dễ dàng ám toán mình như vậy? Nếu không phải là có toan tính , nàng không thể nào có thời gian kéo cả Hạ Du Hàm vào trong nước.
Nghĩ đến chỗ này, hắn liền phác họa tất cả địa phương gần Hồ Đông Bình trong đầu một lần, sau một lúc thì phát hiện rừng cây này là nơi gần thuyền hoa nhất, cho nên hắn liền lập tức cưỡi thuyền nhỏ chạy tới, quả nhiên là, nha đầu kia thật sự ở chỗ này.
Nghĩ đến nàng vì phản kích Hạ Du Hàm mà không cần để ý tính mạng của mình, hắn liền tức giận.
Hạ Thanh Ca lúc này mới chú ý tới, trên thân nam nhân này thế nhưng cũng đã ướt đẫm , chẳng lẽ là vì tìm nàng?
Nghĩ tới khả năng này, Hạ Thanh Ca có chút buồn cười, hắn cùng mình chỉ có duyên phận hai lần, hơn nữa, hắn đến tột cùng là ai, có than phận gì, mình đều một mực không biết, một nam nhân coi như xa lạ như vậy, như thế nào lại tìm nàng?
Trong lúc nàng tập trung tinh thần phỏng đoán lung tung hết sức, đột nhiên dưới chân tê rần, Hạ Thanh Ca thầm kêu không tốt, vỗ mạnh hai cái liền nhanh chóng chìm xuống, Bạch y nhân thấy vậy cũng bất chấp đang tức giận, tung người nhảy xuống nước, khi hắn chìm vào trong nước, rất nhanh thấy được bóng dáng vẫn đang chìm xuống kia, vì vậy hắn vội vàng bơi qua, ôm người đã lâm vào hôn mê vào trong ngực, nhanh chóng lên thuyền.
Sau khi bạch y nhân cứu Hạ Thanh Ca lên thuyền, Hạ Thanh Ca bởi vì sặc nước đã lâm vào hôn mê, hắn giúp đỡ Hạ Thanh Ca ép nước ra ngoài, đồng thời tự trách chính mình chỉ lo tức giận, thế nhưng quên nha đầu kia ở trong nước đợi một thời gian quá dài, thân thể tứ chi chỉ sợ đã sớm tê dại.
Sau khi ôm Hạ Thanh Ca vào trong ngực, hắn vội vàng di chuyển thuyền nhỏ bơi tới bên bờ, đến trên bờ, nam nhân dè dặt ôm Hạ Thanh Ca đến một mảnh đất trống gần rừng cây.
Nhanh chóng tìm một ít củi khô xung quanh nhóm lửa, hắn ngồi ở bên người Hạ Thanh Ca, ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ cau, như là dù ngủ mê cũng mang theo một tia cảnh giác không an tâm, chẳng biết tại sao? Thấy nàng như vậy, trong lòng của hắn lại khẽ đau lòng.
Đưa tay dự định vén mấy sợi tóc trên mặt nàng, lại đúng lúc này Hạ Thanh Ca mở mạnh hai mắt, mang theo một tia khí lạnh chết người, dưới tình huống mà Bạch y nhân không đề phòng, Hạ Thanh Ca cũng đã lấy tốc độ cực nhanh nhổ cây tram trên đầu đâm về phía ngực Bạch y nhân.
Bạch y nhân thấy vậy vội vàng ngã về phía sau, đồng thời chuẩn xác nắm tay của nàng.
Trong lòng thất kinh vì mình sơ suất, kinh ngạc hơn là phản ứng nhạy bén kia của Hạ Thanh Ca chỉ có người nghiêm chỉnh huấn luyện mới có thể phản ứng.
Trong ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng ngược lại mỉm cười "Cứu nàng một mạng, chẳng lẽ nàng báo đáp ta như vậy? Dường như mỗi lần ta cứu nàng đều phải coi chừng bị nàng giết lầm."
Lúc này Hạ Thanh Ca mới khôi phục thần chí, cũng nhớ tới tình huống vừa rồi thân thể nàng tê dại chìm vào trong hồ nước, nhìn Bạch y nhân một cái, lập tức thu hồi cây trâm trong tay mình.
"Thật ngại, đó là thói quen của ta, chỉ cần lúc ta ngủ, có người lạ đến gần, ta sẽ phản kích theo bản năng."
Công việc kiếp trước khiến nàng phải cẩn thận bội phần, cho nên, mặc dù trong cơn ngủ say, tính cảnh giác cũng cao hơn người thường nhiều lần.
Hơn nữa sau khi hợp nhất với thân thể Hạ Thanh Ca, ở nơi sóng gió mãnh liệt như Hạ phủ, nàng cũng không thể lơ là sơ suất!
Bạch y nhân không trêu chọc nàng, một năm nay hắn vì tìm kiếm đồ, cơ hồ liên tục chú ý động tĩnh ở Hạ phủ, chuyện Hạ Thanh Ca gặp phải hắn tự nhiên trong mắt, kể cả việc nàng thay đổi khác hoàn toàn trong nháy mắt cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Cho nên, đối với một nữ tử mười hai tuổi, bị người khi dễ ở nơi ăn tươi nuốt sống kia, có thể tránh khỏi ám toán của người khác là gian nan đến mức nào? Hắn cũng biết rõ.
"Nàng vừa ngâm trong nước lâu như vậy, vẫn nên hong khô quần áo đi, nơi này bí mật, nếu như nàng tin tưởng ta, ta có thể đi đến phía trước nhặt chút ít củi khô, nàng cởi áo ngoài hong khô sẽ tương đối mau một chút."
Lúc này Hạ Thanh Ca mới chú ý tới khung cảnh chung quanh, chắc là sau khi nàng té xỉu, người này mang nàng tới rừng cây này.
Toàn bộ y phục trên người mình đều ướt đẫm, cảm giác dính ở trên da cực kỳ không thoải mái, Bạch y nhân nói rất đúng, nàng nhất định phải mau chóng hong khô quần áo, ngày mai chính là tiệc mừng thọ của ngoại tổ mẫu, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội thân thiết với Dương gia này.
Giương mắt nhìn về phía Bạch y nhân bên cạnh, mặc dù hắn có thần bí, đôi khi tính tình quái đản, nhưng mà cũng coi như là một quân tử, hơn nữa hiện giờ thân thể của mình cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, hắn có thể thấy cái gì?
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng cũng an ủi không ít, vì vậy gật đầu nhẹ "Vậy thì phiền toái ngươi rời đi trước một lát ."
Bạch y nhân nhếch môi cười, nhanh chóng đứng lên đi về phía bờ hồ, hắn còn có thể giúp nàng canh chừng ở đó, hơn nữa còn có thể tranh thủ bắt hai con cá nướng ăn, cũng không phải lựa chọn tồi.
Nghĩ lại cảm giác mấy lần mình ôm tiểu nha đầu này, không ngừng âm thầm lắc đầu, thật sự là quá gầy, ôm ở trong tay không có cảm giác gì, xem ra sau này nhất định phải bồi bổ thật tốt.
Chờ sao khi Bạch y nhân đi, Hạ Thanh Ca liền cởi quần áo ngoài của mình, chỉ mặc quần áo trong ngồi ở bên cạnh đám lửa, lại nhặt lên củi khô Bạch y nhân chuẩn bị bên cạnh thả vào trong đống lửa, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ bên cạnh liền tăng lên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, y phục trên người Hạ Thanh Ca trên cơ bản đã khô, nàng cầm lên mặc vào, lập tức xoay người nhìn về phía bên hồ, chỉ thấy một bóng dáng từ rất xa cũng hướng tới bên này.
Sauk hi hắn đi vào Hạ Thanh Ca mới phát hiện, trong tay hắn thế nhưng dùng một cây côn gỗ cắm hai con cá lớn. Bụng cá đã được hắn xử lý sạch sẽ.
Hắn ngồi ở đối diện Hạ Thanh Ca, đem cá trong tay mình đến cạnh đống lửa bắt đầu nướng, Hạ Thanh Ca nhìn hắn thuần thục xoay côn gỗ trong tay, giống như là thường xuyên làm chuyện như vậy, cực kỳ thành thạo.
Nhìn ở trong mắt, Hạ Thanh Ca thấy ngoài ý muốn, nàng đã từng cảm thấy trên thân người này lộ ra một dòng quý khí, mặc dù không nhìn rõ được dung nhan của hắn, nhưng là chỉ nhìn khí chất phát ra khi hắn giơ tay nhấc chân, Hạ Thanh Ca có thể đại khái đoán được người nam nhân này nhất định có thân phận khác thường.
Cho nên ở trong mắt của nàng, một người như vậy tất nhiên là hai tay không dính nước, mặc dù cái này dùng để hình dung nữ tử, nhưng mà các thiếu gia, các công tử thế gia đại tộc bình thường, ai mà không được nuông chiều từ bé?
Nhưng hiện giờ nhìn động tác nướng cá của hắn, Hạ Thanh Ca đột nhiên có chút buồn cười, người này mặc cẩm phục thêu hoa, lại phải kéo quần áo, tháo giày nhảy vào nước bắt cá, bộ dáng kia chẳng lẽ không buồn cười sao?
Lúc bạch y nhân giương mắt nhìn, vừa thấy được vẻ buồn cười giấu trong mắt Hạ Thanh Ca, hắn khẽ cười một tiếng, lập tức nói "Buồn cười thì cười, vì sao phải nghẹn chính mình?"
Hạ Thanh Ca bật cười hì hì một tiếng, trong lòng thầm nói người này thật đúng là thần thánh, vì sao lại có thể đoán được suy nghĩ của nàng?
"Ta chẳng qua là cảm thấy, hai lần trước gặp ngươi, dường như đều là lúc ta chật vật nhất, hôm nay thấy bộ dạng của ngươi như vậy, ta cảm thấy được ông trời rất là công bằng, chúng ta hòa với nhau ."
Bạch y nhân đưa cá đã nướng chín cho Hạ Thanh Ca, sau đó mới mở miệng "Đây coi là cái gì? Chỉ là bắt hai con cá mà thôi mà thôi, chuyện ta có thể làm nằm xa ngoài trí tưởng tượng của nàng, nếm thử cá nướng của bổn công tử như thế nào? Tất nhiên là mỹ vị nhân gian, coi như nàng có lộc ăn."
Hạ Thanh Ca chu môi, vẻ mặt không hài lòng, tiếp nhận côn gỗ hắn đưa tới, nhẹ nhàng ngửi một chút, hương vị bay vào mũi xác thực cực kỳ mùi thơm ngát, còn kèm theo một loại mùi thơm của thịt nướng, thoáng cái khơi gợi khẩu vị của nàng.
Lập tức nàng cúi đầu xuống cắn một cái, cảm giác vào miệng trơn nhẵn, hơn nữa còn mang theo một chút vị mặn, làm nổi bật lên hương vị của cá.
Nhìn đôi mắt tràn đầy mong chờ ở đối diện, Hạ Thanh Ca thầm tự suy đoán, người này nhất định ở đang dương dương đắc ý chờ đợi mình khen thưởng hắn một phen đi?
"Ai." Hạ Thanh Ca thở dài một tiếng "Thịt của con cá này hình như hơi già một chút, mà mùi của con cá này cũng hơi nặng một chút, chủ yếu nhất là, hình như còn mang theo mùi máu tươi, ta nói công tử, ngài có rửa sạch không đây? Nên biết là ăn đồ không sạch sẽ thì sẽ bị tiêu chảy đấy."
Bạch y nhân trừng lớn mắt, trong đôi mắt phượng tràn đầy không thể tin "Không thể nào, ta rửa là tuyệt đối sạch sẽ, hơn nữa cá ở Hồ Đông Bình hơn phân nửa là theo sông Gia Ngọc xuôi dòng lội tới , cho nên mặc dù đầu cá to nặng, lại cực kỳ tươi, bằng không Phượng Tiên Lâu này cần gì mở ở bên cạnh Hồ Đông Bình?"
Bạch y nhân ngầm bực trong lòng, tiểu nha đầu này, nàng có biết trước giờ hắn chưa bao giờ hầu hạ ai không hả, hắn cực cưc khổ khổ đánh cá, bỏ công sức xử lý sạch sẽ con cá này mang tới nướng cho nàng ăn, nàng lại vẫn không cảm kích?
Lập tức mang theo một chút tính trẻ con, hắn tự tay đoạt lấy côn gỗ trong tay Hạ Thanh Ca, hung hăng cắn một cái ở chỗ Hạ Thanh Ca cắn qua, cảm giác vào miệng còn ngon hơn cả cá hắn vẫn nướng thường ngày.
Ngẩng đầu buồn bực nhìn về phía đối diện, mà Hạ Thanh Ca lại cực kỳ vui vẻ cười không ngừng, nhìn cái người giống như thần tiên không dính khói lửa bụi trần kia cũng có thể tính toán chi li như vậy, Hạ Thanh Ca đột nhiên cảm thấy, hắn cũng không phải là không có gì không làm được, tối thiểu hắn cũng yêu cầu ca ngợi .
Chủ yếu nhất, Hạ Thanh Ca lần này xem như trả thù hắn, có thể giải tỏa buồn bực của nàng.
Bạch y nhân phản ứng rất nhanh, lập tức lại lần nữa thay lại vẻ tà mị lạnh nhạt như trước"Nếu như thế, Đại tiểu thư kia đừng ăn cá của tại, nếu ngài thật sự tiêu chảy còn trách cứ ý tốt của ta."
Lắc đầu, một mình bắt đầu ăn, lúc này Hạ Thanh Ca ngược lại bực mình , nàng lại lần nữa đoạt lấy côn gỗ trong tay Bạch y nhân, mang theo ánh mắt đắc ý, hung hăng cắn một miếng thịt cá ngay trước mặt Bạch y nhân.
Trên mặt Bạch y nhân hiện ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ.
Nhìn xem cái miệng nhỏ nhắn kia mãnh liệt nhai lấy thịt cá trong miệng, môi hồng khi đóng khi mở kia dường như là đôi môi mê người nhất mà hắn từng gặp.
Cứ như vậy, Hạ Thanh Ca đang giận lẫy mà nghiêm chỉnh ăn sạch con cá, chỉ để lại một bộ xương cá coi như đầy đủ.
Bạch y nhân tặc lưỡi, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng thỏa mãn của nàng, hắn âm thầm lắc đầu, từ trước hắn còn cảm thấy nha đầu kia coi như là một thục nữ, mặc dù hết sức nhạy bén, thủ đoạn cay độc, chẳng qua ở trong mắt người sáng suốt, hình tượng thục nữ của nàng vẫn được giữ tốt, cơ mà bây giờ hình như hắn muốn thay đổi toàn bộ cái nhìn.
Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, xem ra nữ nhân cho dù có độ lượng thì chỉ sợ nam nhân bọn họ cũng khó có thể tưởng tượng a!
Hai người xử lý sạch sẽ cá đã nướng chín, lúc Hạ Thanh Ca nhìn thấy tướng ăn của Bạch y nhân, trong lòng hơi bối rối.
Nhớ tới chính mình vừa rồi vì muốn kích thích hắn, thế nhưng lại cắn từng miếng lớn, mà hắn lại cực kỳ ưu nhã ăn từng chút một, tương phản như vậy, bộ dạng của nàng thật không giống một tiểu thư khuê các.
Bạch y nhân giương mắt nhìn sắc trời một chút, lập tức mở miệng nói: "Thời gian không sai biệt lắm, những người kia không tìm được nàng tất nhiên sẽ cho rằng nàng bị nước hồ đẩy xuống hạ lưu, nàng dự định như thế nào?"
Lúc này Hạ Thanh Ca mới thật sự bắt đầu suy tính chuyện của mình, Hạ Du Hàm tất nhiên là cho là mình đã chết rồi, sao nàng không lợi dụng cơ hội lần này?
Nghĩ tới điều gì, Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Ta tự nhiên muốn trở về, chẳng qua không phải là bây giờ."
Nửa đêm,
Hạ Thanh Ca được Bạch y nhân an toàn đưa về sân nhỏ của mình, sau khi Bạch y nhân rời đi, Hạ Thanh Ca liền vào gian phòng của mình.
Vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bốn người Khương ma ma, Xảo Lan, Vô Song cùng Tập Xuân đang mang vẻ mặt khuôn mặt u sầu chờ trong phòng. Mà sau khi Hạ Thanh Ca vào nhà, Khương ma ma là người đầu tiện thấy nàng .
"Trời ạ, ta đã nói cô nương không có việc gì." Khương ma ma vừa nhìn thấy Hạ Thanh Ca trong chớp mắt, nước mắt lập tức chảy xuống, đêm nay trong phủ đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Sau buổi trưa, Nhị tiểu thư cực kỳ chật vật trở về phủ, Vô Song cùng Tập Xuân về sau thì mang đôi mắt khóc xưng đỏ đến Tử Hà Viện, đến lúc này Khương ma ma cùng Xảo Vân mới biết được chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó Lương di nương liền nổi giận đùng đùng chạy tới, sau một phen trào phúng liền phái người tìm kiếm ở trong phòng Đại tiểu thư một hồi.
Khương ma ma biết rõ, Lương di nương liên tục đỏ mắt phần đồ cưới Dương thị lưu cho Đại tiểu thư, hiện giờ Đại tiểu thư chết, nàng chỉ cần đem phần chứng từ kia tìm được thì có thể tiến đến nhận.
Khương ma ma trong cơn tức giận cùng Lương di nương tranh rùm beng, về sau trong phòng bị mấy tên thủ hạ của Lương di nương tìm kiếm hỗn loạn không chịu nổi, nhất là sau khi Lương di nương không tìm được vật mình muốn, liền tức giận hò hét rời đi.
Hạ Thanh Ca vừa nghe xong tức giận không thôi, hung hăng đánh một chưởng lên bàn trà ở bên cạnh, trong lòng thầm nói, Lương Tâm Đình, giỏi lắm.
"Vô Song, Tập Xuân, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Hai nha đầu đều quỳ gối trước mặt Hạ Thanh Ca "Đại tiểu thư, tụi nô tỳ hôm nay không bảo vệ tốt tiểu thư, kính xin tiểu thư trách phạt."
Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Nếu đã biết sai rồi, trở về suy nghĩ thật tốt một chút, lần sau nên làm như thế nào, ta phải nhắc nhở hai người các ngươi một câu, nhìn cho rõ tình trạng hiện giờ, xui xẻo đi sai đường, thì ngẫm một chút kết cục của Chu Vân, Thụy Châu, đi xuống đi."
Lúc này Vô Song ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy chân thành tha thiết "Nô tỳ biết rõ trong lòng Đại tiểu thư vẫn cho rằng hai người nô tỳ là người Lương di nương an bài, kỳ thật Đại tiểu thư có điều không biết, nô tỳ cùng Tập Xuân đều là ám vệ lão gia bài ở bên cạnh Đại tiểu thư an, hôm nay tụi nô tỳ không kịp thời cứu tiểu thư, hại tiểu thư thân vùi hiểm cảnh, tụi nô tỳ nhất định sẽ báo cáo chuyện này cho lão gia, cũng sẽ ấn lấy quy củ trong phủ ám vệ để thỉnh tội."
Hạ Thanh Ca khẽ nhăn lông mi, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn về phía Vô Song "Ngươi có gì chứng minh hai người các ngươi là ta cha phái tới ?"
Lúc này Tập Xuân quỳ về phía trước, nhẹ nhàng vung ống tay áo của mình lên "Tiểu thư mời xem, dấu hiệu này đều là hoa văn của ám vệ bên cạnh lão gia, nô tỳ cùng Vô Song đều có, lúc tiểu thư tám tuổi, lão gia an bài hai người nô tỳ đến bảo vệ, tụi nô tỳ là nằm vùng trong mấy nha đầu Lương di nương phái đi."
Hạ Thanh Ca cúi đầu xem hình vẽ phía trên, là một con Hùng Ưng ( Chim ưng đực) màu đỏ sậm, tổ tiên Hạ phủ nghe nói là người du mục dân tộc thiểu số, về sau đi theo tiên đế chinh chiến thiên hạ, cuối cùng mới đổi thành người Hán.
Con hùng ưng này là đồ đằng của người Hạ gia, trên người phụ thân cùng Nhị thúc, Tam thúc đều có, mà ám vệ bọn họ cũng dùng tiêu chí như vậy, chỉ là màu gốc có hơi khác, mà hùng ưng của phụ thân chính là màu đỏ sậm, hình xăm như vậy một khi ấn ở trên người sẽ không biến mất.
Như vậy xem ra hai người kia hẳn là phụ thân phái đến bên người nàng bảo vệ, Hạ Thanh Ca thầm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chờ tiệc mừng thọ của lão thái quân Phủ Vinh Quốc Công vừa qua, nàng sẽ viết một phong thơ mang đến chỗ phụ thân, đến lúc đó thật giả tự nhiên có thể phân biệt.
Nếu là thật sự , Hạ Thanh Ca nhìn hai người Vô Song cùng Tập Xuân một cái, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nếu là thật sự , nàng chẳng những như hổ thêm cánh, hơn nữa còn có thể mượn miệng hai người gián tiếp truyền những hành động của Lương Tâm Đình trong mấy năm này cho phụ thân biết được.
Hạ Thanh Ca mặc dù biết phụ thân chưa gặp mặt này yêu thương nàng, đúng là nàng cũng không quên Hạ Du Hàm cũng là nữ nhi của hắn, hơn nữa còn là nữ nhi hắn nhìn xem lớn lên.
Xuất phát từ điểm này, muốn phụ thân biết được Hạ Du Hàm cùng Lương Tâm Đình ác độc đúng là không dễ, đây là một con đường dài dòng buồn chán.
Thu lại suy nghĩ, Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn về phía hai người "Chuyện này ta sẽ đi thăm dò, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nhớ lấy, không được mang tin tức ta đã hồi phủ tiết lộ ra ngoài."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
Chờ sau khi Vô Song cùng Tập Xuân lui xuống, Xảo Lan đóng cửa phòng, lúc này Hạ Thanh Ca mới chú ý tới hành vi có chút quái dị của Xảo Lan.
"Xảo Lan, ngươi vì sao liên tục cúi đầu?"
Khương ma ma nhìn thoáng qua Xảo Lan, thở dài, Hạ Thanh Ca thấy vậy liền biết rõ nhất định còn có chuyện gì Khương ma ma chưa nói.
"Ma ma, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
Khương ma ma thương tiếc nhìn về phía Xảo Lan, lập nói đầu đuôi chuyện xảy ra.
Vốn là bà theo lệnh Hạ Thanh Ca mệnh liên tục canh giữ ở Tử Hà Viện chưa từng đi ra ngoài, đúng là Hạ Thanh Ca đi không được bao lâu, Ương Nhi tam đẳng nha hoàn ngoài cửa liền vội vội vàng vàng chạy vào, nói cho nàng biết Xảo Lan bị mấy bà tử ở cửa thuỳ hoa bên kia đánh.
Bà lúc ấy nóng lòng liền chạy theo đi ra ngoài, lúc đến đó liền nhìn đến Xảo Lan bò trên mặt đất, nhiều mấy bà tử đè trên người của nàng, trong tay còn cầm lấy ngân châm hung hăng đâm lên người nàng.
Nói tới chỗ này hốc mắt Khương ma ma cũng đỏ lên, bà đời này không lập gia đình, nha đầu Xảo Lan kia xem như nàng chăm sóc lớn lên, đã đem nàng coi như con gái của mình, hiện giờ thấy bộ dáng nàng như vậy, tự nhiên rất đau lòng.
Hạ Thanh Ca nghe Khương ma ma đơn giản tự thuật, trong lòng đã sớm tức giận không chịu nổi, nàng đi đến bên người Xảo Lan nâng cằm của nàng lên, khuôn mặt vốn là thanh tú trong ký ức của nàng bị đánh thay đổi hoàn toàn.
Một chút lý tính còn sót lại của nàng cũng biến mất hầu như không còn.
"Tiểu thư ngài vẫn chớ nhìn, nô tỳ không có chuyện gì."
Hạ Thanh Ca không nghe khuyện một chút nào, lại kéo ống tay áo của nàng, khi thấy hết những điểm đỏ lớn nhỏ trên tay, Hạ Thanh Ca hít vào một hơi.
Nàng mắng to một tiếng "Đám cẩu nô tài đáng chết kia thật sự là ác độc, Xảo Lan ngươi nói, đến tột cùng là bà tử nào làm? Ta sẽ làm cho các nàng chết không được tử tế."
Xảo Lan nhìn ra tâm tình Hạ Thanh Ca bây giờ cực kỳ phẫn nộ, nàng vội vàng phúc thân nói: "Đại tiểu thư đừng tức giận vì chuyện này, ngài quên mất sao, nô tỳ có võ công, hôm nay bị đánh là nô tỳ nguyện ý ."
Hạ Thanh Ca lắc đầu, thở dài một tiếng nâng nàng dậy "Ta biết rõ tâm tư của ngươi, ngươi yên tâm đi, ta không phải là người hành động theo cảm tình, ta chỉ là muốn biết tại sao ngươi lại biến thành như vậy?"
Nàng biết rõ dựa vào thân thủcủa Xảo Lan, đối phó với mấy bà tử tuyệt đối là dư dả, Xảo Lan không ra tay thì nhất định có đạo lý của nàng.
Nếu như Hạ Thanh Ca không sai, Xảo Lan hơn phân nửa vẫn là băn khoăn vì nàng.
Xảo Lan cắn chặt môi, bộ dạng muốn nói lại thôi, qua thật lâu nàng mới từ từ mở miệng nói: "Nô tỳ biết rõ, hôm nay nô tỳ không nói cùng tiểu thư, ngài cũng nhất định sẽ thăm dò, chuyện hôm nay là nô tỳ mở miệng trước, cho nên, cho dù là tiểu thư dự định trút giận cho nô tỳ, mấy bà tử kia cũng nhất định sẽ lên tiếng phủ nhận lời các nàng nói."
"Các nàng nói gì?"
Hạ Thanh Ca mặc dù hỏi, nhưng hơn phân nửa đã đoán được tình hình đại khái.
Xảo Lan tâm tư thông tuệ, tuyệt đối không phải là hạng người tính tình lỗ mãng, nguyên nhân có thể làm cho nàng tức giận chỉ sợ nhất định là mấy bà tử kia nói gì đó làm cho nàng không thể chịu được.
Xảo Lan giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca, bộ dạng cực kỳ khó xử "Đại tiểu thư, nô tỳ nói ngài không nên tức giận, lại càng không nên ra mặt vì nô tỳ, nếu không nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, Xảo Lan được bảo đảm mới nói ra chuyện hồi xế chiều.
"Hôm nay nô tỳ đi tiền viện tìm tiểu nha đầu Tuyết Nhi kia, đang trên đường trở về liền nhìn thấy mấy bà tử nhàn rỗi vô sự ngồi ở một gốc cây dưới cây đa hóng mát, lúc ấy nô tỳ vội vã trở lại cũng không để ý, nhưng là, lúc nô tỳ đi vào lại nghe được các nàng đang vũ nhục tiểu thư, ta nhất thời tức giận liền không nhịn được mới lý luận."
"Tề ma ma kia miệng lưỡi bén nhọn, đổi trắng thay đen, nàng không ngừng bịa đặt sinh sự, nói Đại tiểu thư cố ý khó xử di nương trong phủ, khắt khe, khe khắt thứ muội, huống chi phạt di nương đóng cửa suy nghĩ. Nàng không ngừng sinh sự từ việc không đâu, nô tỳ tức giận tiến lên tát nàng một cái, kết quả mấy bà tử bên cạnh liền đồng loạt xông lên, vây quanh nô tỳ."
Tâm tình Hạ Thanh Ca lúc này dần dần ổn định, không thèm để ý chút nào đối với chuyện mấy bà tử cố ý bôi nhọ mình.
Nàng ngồi ở trên ghế kế bên, vẻ mặt nhìn không ra vui giận, giống như đang rơi vào trầm tư.
Khương ma ma nhìn Xảo Lan một cái, lập tức đi đến trước mặt Hạ Thanh Ca: "Đại cô nương, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, nghe Xảo Lan kể lại lão nô cảm thấy chuyện hôm nay kỳ quặc."
Hạ Thanh Ca mím môi, giống như cười mà như không.
Lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt dường như rõ ràng không ít "Ma ma nói rất đúng, chuyện này sợ là những người kia cố ý, mà Xảo Lan lại thành mục tiêu cho người khác hạ thủ."
Xảo Lan gật đầu nhẹ, cũng cực kỳ đồng ý với Hạ Thanh Ca "Nô tỳ vừa mới bắt đầu không kịp phản ứng, nhưng là lúc đám phụ nữ kia chen chúc lên, nô tỳ đột nhiên hiểu, những người này cứ như sớm có chuẩn bị, như là cố ý ở chỗ này chờ nô tỳ, cho nên, lúc ấy nô tỳ cũng không có vội vã đánh lại, chỉ sợ các nàng có âm mưu gì."
Hạ Thanh Ca cực kỳ đau lòng nhìn về khuôn mặt xanh tím của nàng "Ủy khuất ngươi, ngươi yên tâm thù này ta nhớ kỹ."
Xảo Lan dường như muốn bày tỏ mình không có việc gì, cho nên còn cười cười, nhưng là nụ cười này lại khẽ động miệng vết thương.
"Ma ma, mau cầm cao xanh ngọc trong phòng ta tới cho Xảo Lan bôi vào vết trầy, để tránh để lại sẹo."
"Vâng, lão nô đi ngay."
Chờ Khương ma ma bôi thuốc mỡ lên Xảo Lan xong, ba người mới bắt đầu cẩn thận phân tích chân tướng chuyện này, các nàng ba cái nhất trí cho rằng chuyện này không thoát được quan hệ với Hạ Du Hàm.
Hạ Thanh Ca đột nhiên nhớ lại một việc, nàng nhìn Xảo Lan cùng Khương ma ma một cái, cẩn thận phân tích.
"Hạ Du Hàm hẹn ta ra ngoài, mà ta lưu lại ma ma ở Tử Hà Viện phòng thủ, lúc này, Xảo Lan đã xảy ra chuyện, ma ma bị tiểu nha đầu trong sân vội vội vàng vàng kêu đi ra ngoài, lúc này Tử Hà Viện không có người ta có thể tin được, xem ra mục đích hôm nay của Hạ Du Hàm không chỉ là muốn mạng của ta, nàng ta còn có chuẩn bị."
Khương ma ma vừa nghe xong thì trong lòng căng thẳng, tức giận nói: " Ương Nhi đáng chết kia quả nhiên là bên kia phái tới, để lão nô xử lý nàng ta."
"Không cần, bây giờ còn không phải là thời điểm thu thập nàng, để tránh đả thảo kinh xà."
Khương ma ma nghe Hạ Thanh Ca phân tích cũng gật đầu tán thành.
"Đại cô nương, lão nô vừa rồi cũng nghĩ đến khả năng này, cho nên vừa về đã kiểm tra lại các chỗ trong phòng, lại không thấy nhiều thêm cái gì hay thiếu cái gì, cái này kỳ quái, Nhị tiểu thư đến tột cùng là muốn tìm cái gì?"
"Đúng rồi, bức tranh thêu của ta đã làm xong tốt rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, trưa nay lão nô tự mình đi đến chỗ sư phụ đó xem."
"Ừ, ma ma lấy ra ta coi một chút đi."
Khương ma ma gật đầu nhẹ, vội vàng lấy bức tranh thêu trong phòng ra, Hạ Thanh Ca thả bức tranh thêu trên mặt bàn, cúi đầu đưa bức tranh đến gần thêu cẩn thận ngửi một cái, lại xoay người cầm lấy một ngọn nến lắc lư qua lại ở trên bức tranh thêu, lúc này chuyện không tưởng được xuất hiện.
Khương ma ma kinh hô một tiếng "Làm sao lại biến thành như vậy?"
Lúc này, bức tranh thêu biến thành màu đỏ như máu trong nháy mắt, màu sắc tươi đẹp như máu bao trùm cả tú phẩm.
Xảo Lan sau khi thấy hít vào một hơi, rồi lập tức chuyển thành phẫn nộ " Nhị tiểu thư này thật đúng là hèn hạ vô sỉ, sao lại nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy? Nếu như Đại tiểu thư không phát hiện ra, hậu quả kia - - "
Nàng không dám nói tiếp, nhưng là ba người đều hiểu, nếu như Hạ Thanh Ca thật sự cầm bức tranh thêu này đi đế Phủ Vinh Quốc Công đưa cho Dương lão thái quân, như vậy danh dự của nàng sẽ hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa có khả năng bởi vì chuyện này Phủ Vinh Quốc Công sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc cùng Đại tiểu thư.
Hạ Thanh Ca không tự giác nắm chặt tay, âm thầm may mắn nàng kiếp trước am hiểu dụng độc, cho nên mới thấy được trên bức tranh này có một lớp xanh đen.
Kiếp trước nàng cũng biết loại vật này, nó là một loại khoáng chất ở Tây Tạng, đem nghiền nát sử sau đó ngâm qua nước có thể trở thành một loại giống như thuốc màu.
Nhưng nó khác thuốc màu ở chỗ thoa lên là trong suốt, chỉ có ở nhiệt độ nhất định mới hiện ra.
Nàng chỉ là tò mò làm sao Hạ Du Hàm lại có loại vật này ?
"Đại cô nương, cái này phải làm thế nào? Ngài ngày mai sẽ phải đi đến Phủ Vinh Quốc Công." Khương ma ma cực kỳ lo lắng, lại càng thầm hận mình sơ suất để người khác được lợi.
Trên khuôn mặt của Hạ Thanh Ca lóe qua một tia âm ngoan "Trả lễ lại, lúc này ta tất nhiên là sẽ hoàn trả lại cho nàng ."
"Khương ma ma, ta viết một phương thuốc, hiện tại đã là giờ hợi, ngươi cần phải thu hết những loại viết trên giấy lại giúp ta, sợ là mấy tiệm thuốc đều đóng cửa, ta nghe nói Thanh Phong Đường lúc nào cũng có người coi chừng, có chuyện này không?"
Khương ma ma vội vàng gật đầu "Có chuyện này, dược liệu ở Thanh Phong Đường rất nhiều đều là loai quý báu hiếm có, cho nên chỗ đó mỗi ngày đều an bài hai gã sai vặt gác đêm."
Hạ Thanh Ca thoáng yên tâm không ít "Vậy là tốt rồi, bây giờ ngươi nhanh đi ra ngoài, nếu có người hỏi tới, ngươi hãy nói là đi ra ngoài tìm ta, như vậy ngày mai ta cũng có lý do danh chính ngôn thuận hồi phủ."
Khương ma ma vừa nghe, trên mặt vui mừng "Lão nô hiểu, cô nương xin yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ lấy tốc độ nhanh nhất trở về."
Hạ Thanh Ca đi trở về trước thư án lấy bút nhanh chóng viết xuống một phương thuốc giao cho Khương ma ma.
Khương ma ma lấy được liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua Xảo Lan đứng bên cạnh "Hôm nay đi nghe được cái gì?"
Xảo Lan vội vàng gật đầu "Ta hỏi Tuyết Nhi, nàng nói sáng nay nhìn thấy qua một gia đinh phủ khác được ở cửa chính chờ một chút, Lục Tử giữ cửa tiến lên tiếp đãi, về sau hình như là nhận lấy một thứ gì, gia đinh kia đi được một lát, Băng Cầm ở viện Tử Yên liền tiến lên nói với Lục Tử gì đó, sau đó Lục Tử liền cung kính đem đồ trong tay giao cho Băng Cầm, nô tỳ đoán rằng nàng cầm nhất định là thiếp mời của Phủ Vinh Quốc Công."
Hạ Thanh Ca nghe lời của nàng, hơi suy tư trong chốc lát "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Xảo Lan nhìn Hạ Thanh Ca một cái, mới đắn đo một hồi nói ra "Nô tỳ cảm thấy Nhị tiểu thư chuẩn bị hai tay, nếu như hôm nay nàng có thể thành công đẩy tiểu thư vào trong hồ nước, thì nàng dĩ nhiên là trừ đi chướng ngại lớn nhất của mình, nhưng nếu có việc ngoài ý muốn, như tiểu thư ngài bình yên vô sự trở về trong phủ, bức tranh thêu này chính là đả kích trí mệnh với ngài. Ngài mai nếu không đi chúc thọ Dương lão thái quân thì thôi, nhưng nếu ngài đi, bức tranh thêu này nếu như lộ ra ngay trước mặt Dương lão thái quân, tất nhiên sẽ bị người nói là xuất hiện màu đỏ, đây chính là đại hung nha, đến lúc đó quan hệ giữa tiểu thư ngài cùng Dương phủ chỉ sợ là hoàn toàn bị phá hủy."
Hạ Thanh Ca tán thưởng nhìn nàng một cái, nàng không nhìn lầm, Xảo Lan quả nhiên là người thận trọng.
"Ngươi nói rất có lý, cho nên hiện tại ngươi diễn một tuồng kịch ở trong sân cho ta, còn phải cả đêm phái người có thể tin được đưa một phần phong thư đi Phủ Vinh Quốc Công, chuyện này ngươi giao cho Vô Song đi làm, ta là muốn đánh cuộc một keo nàng nói có phải là thật hay không."
Xảo Lan vừa nghe thì ánh mắt sáng lên, nàng biết rõ Đại tiểu thư nói như vậy liền nhất định có phương pháp xử lý mọi chuyện.
Hạ Thanh Ca đi lên trước vài bước nói vài câu ở bên tai Xảo Lan, Xảo Lan càng nghe càng kích động.
"Tiểu thư thông tuệ, như vậy nô tỳ ngược lại muốn nhìn một chút ngày mai Nhị tiểu thư giải thích như thế nào."
Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Tốt lắm, đi đi, chuyện hoàn thành xong ngươi liền trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay đều không cần lên đây hầu hạ, cái này cầm lấy, dưỡng thương cho tốt."
Xảo Lan nhìn xem thuốc mỡ Hạ Thanh Ca cầm trong tay, hốc mắt nàng không tự giác đỏ hồng "Đại tiểu thư đối với nô tỳ là tốt nhất, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng."
Hạ Thanh Ca không nói thêm gì, Xảo Lan những ngày này sinh hoạt cùng Hạ Thanh Ca cũng ít nhiều biết tính cách của nàng, cho nên, những lời nói khác cũng không nói, tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Hạ Thanh Ca rồi phúc thân đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Xảo Lan rời đi, Hạ Thanh Ca trầm tư một hồi.
Xảo Lan xác thực thông minh, mặc dù nàng cũng là người Dương phu nhân lưu lại, nhưng là nàng dù sao cũng không giống Khương ma ma, Khương ma ma là nhìn xem Dương thị lớn lên, cơ hồ giống như là mẹ đẻ mà chăm sóc Dương thị, nhưng là Xảo Lan không giống vậy, nàng là đi theo Khương ma ma lớn lên, trí nhớ đối với Dương thị nhất định rất mơ hồ.
Cho nên, nha đầu như vậy nếu có thể thành người của mình tuyệt đối là cánh tay trái đắc lực nhất, nhưng nếu trở thành kẻ địch - -?
Hạ Thanh Ca không tiếp tục suy nghĩ nữa, nàng vẫn có mong đợi đối với Xảo Lan, hy vọng nàng sẽ luôn luôn trung thành với mình.
Ước chừng một lúc lâu sau, Khương ma ma từ bên ngoài chạy về sân nhỏ, đến trước mặt Hạ Thanh Ca, giao đồ tìm được cho Hạ Thanh Ca.
Nhìn trên bàn đặt một bức bình phong thêu hình cây quạt, Khương ma ma thở dài một tiếng.
"Vốn là cái này thêu thật sự là cực phẩm, ngay cả sư phụ ở Xảo Công Các nhìn hình thêu đều đều liên tục tán dương, chỉ tiếc bị đồ bỉ ổi kia biến thành như vậy, thật sự là nát bét."
Hạ Thanh Ca đang cúi đầu kiểm tra đồ trong tay, nghe lời nói của Khương ma ma mới cười nhìn bà.
"Ma ma không cần cuống, Thanh Ca đã sớm nghĩ kỹ biện pháp, ngày mai ngươi sẽ chờ xem."
"Chẳng lẽ tiểu thư có biện pháp nào xóa đi màu đỏ trên bức tranh này? Nếu quả thật là như vậy, mang bức tranh thêu của tiểu thư đi tất nhiên sẽ được Dương lão phu cực kỳ nhân thích."
Hạ Thanh Ca cười nhạt không nói.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hạ Thanh Ca đã ra khỏi giường từ rất sớm, được Khương ma ma cùng Xảo Lan tỉ mỉ hầu hạ mặc quần áo, nàng mặc một trường sam bằng gấm, hạ thân mặc váy dày màu trắng thêu hoa mai.
Trên đầu búi tóc vân kế, ở búi tóc cài một cây trâm bằng mã não, hai bên búi tóc đều cài trâm hoa mai.
Xảo Lan lại trang điểm nhẹ cho nàng, toàn thể trang phục không mất phú quý trang nhã lại không tục tằng, Khương ma ma cùng Xảo Lan nhìn Hạ Thanh Ca đứng ở trước mặt các nàng, đều lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh diễm, Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Hôm nay đi Vinh Phủ Quốc công, Khương ma ma hãy theo ta đi, Xảo Lan trong phủ nghỉ ngơi thật tốt."
Xảo Lan cắn cắn đôi môi mang theo xin lỗi nói: "Hôm nay đối với tiểu thư mà nói là ngày cực kỳ quan trọng, nô tỳ lại không thể làm bạn hầu hạ, trong tâm nô tỳ cảm thấy khó chịu."
Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười, đi đến trước người của nàng kéo tay nàng an ủi: "Ngươi đừng nói lời nói ủ rũ như vậy, ngươi làm đã nhiều vì ta, hôm nay ở nhà dưỡng thương đi, sau này còn nhiều chỗ cần ngươi."
Xảo Lan sau khi được Hạ Thanh Ca khuyên giải một lúc, tâm tình tốt lên rất nhiều.
"Tiểu thư, hiện tại thời gian không còn sớm, nô tỳ vừa rồi nghe Tuyết Nhi tới đây nói, viện Tử Yên bên kia đã sớm ly rời đi."
Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng "Thật đúng là đủ tích cực, ta lại là muốn nhìn một chút tài nữ kinh thành hôm nay đẹp mặt như thế nào."
Xảo Lan cười cười nói: "Hôm qua Nhị tiểu thư đã mất hết thể diện, hôm nay nàng đến thì có thể chiếm được chỗ gì tốt? Chỉ là tự rước lấy nhục thôi, đúng rồi, nô tỳ đã đem lời tiểu thư truyền đến bên cạnh, ta nghĩ nàng hôm nay nhìn thấy tiểu thư nhất định sẽ bị hù chết."
Lúc này Khương ma ma lấy một cái áo choàng phủ thêm cho Hạ Thanh Ca phủ thêm: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cô nương, chúng ta bây giờ đứng dậy đi, xe ngựa đã sớm đợi ở cửa."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, được Khương ma ma cùng Tập Xuân,Vô Song cùng đi ngang qua cửa thuỳ hoa, hướng tới cửa chính.
Dọc theo con đường này lúc, người làm trong phủ nhìn thấy Hạ Thanh Ca, đều bị hù dọa liên tiếp lui về phía sau.
Lúc này, lính gác cửa nhìn thấy xa xa có một đám người tầng tầng lớp lớp đi tới bên này, lính gác cửa đứng ở bên trái khuôn mặt gầy gò, vóc người như cây gậy trúc liền nhìn về phía bên này.
Lúc vừa thấy nữ tử đi đầu, ánh mắt rõ ràng lóe qua một tia kinh diễm, lập tức liền kịp phản ứng ngườ đang đi tới bên này đến tột cùng là ai, trên mặt lại lóe qua một tia khiếp đảm.
Hôm qua không phải nói Đại tiểu thư chìm vào Hồ Đông Bình sao? Từ đầu đến cuối không vớt được thi thể, nghe người trong phủ nói, nếu như hôm nay không tìm được, trên cơ bản xác định Đại tiểu thư hẳn phải đã chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà - - nữ tử dung nhan đẹp đẽ đang đi về phía mình kia là ai?
Sau khi Hạ Thanh Ca đi vào, lính gác cửa cửa đều lui về phía sau mấy bước, lúc có thể ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện Hạ Thanh Ca giương mắt mang một nụ cười nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn xem Khương ma ma cùng vài tiểu nha đầu đi theo phía sau, trên mặt các nàng không có vẻ sợ hãi chút nào.
Như vậy xem ra Đại tiểu thư không chết? Biết rõ Hạ Thanh Ca còn sống, lá gan tiểu Lục cũng lớn mạnh không ít, thấy Hạ Thanh Ca đi vào, hắn liền vội vàng bỉ ổi cười cười đi lên trước chặn lại Hạ Thanh Ca.
"Đại tiểu thư,vừa sớm tinh mơ ngài đã ra cửa là có chuyện gì gấp?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook