Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật
-
Quyển 1 - Chương 48: Gặp phải đuổi giết
Xe ngựa chạy nhanh rời khỏi Phượng Tiên Lâu không xa, đột nhiên xe lay động một lúc, trong lòng Hạ Thanh Ca cả kinh, Xảo Lan vội vươn tay đỡ nàng.
Hạ Thanh Ca nhìn Xảo Lan dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết, nô tỳ đi ra xem một chút, tiểu thư ngồi chờ." Hạ Thanh Ca gật gật đầu, Xảo Lan giở màn xe nhảy xuống.
Xảo Lan đi rồi, Hạ Thanh Ca đang định đưa tay mở rèm cửa sổ nhìn quanh ra ngoài, lại không nghĩ một làn gió tàn nhẫn hướng tới trên mặt của nàng.
Trong lòng Hạ Thanh Ca lạnh lẽo, vội vàng quay mặt đi, trong một khoảnh khắc chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một mũi tên sắc bén bắn vào trên ván gỗ trong xe ngựa.
Chỉ kém một tấc, nếu không phải nàng tránh né kịp thời, mũi tên này đã ở giữa mi tâmcủa nàng, là ai ác độc như vậy?
Muốn đi ra ngoài xem rõ, Hạ Thanh Ca thầm kêu một tiếng không tốt, người sợ đều không phải là nhân vật đơn giản, một mình nàng khẳng định không đối phó được, nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca lấy ra một cái bình sứ màu trắng, ném ra ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng ngã xuống, trong lòng vui mừng, xem ra Hồ Điệp Lân nàng nghiên cứu chế ra có tác dụng, chỉ cần thứ này ra ngoài, người nọ không thể nghi ngờ hẳn phải chết.
Lúc này Xảo Lan ở phía ngoài hô to một tiếng "Tiểu thư, người đi mau."
Nghe được giọng của Xảo Lan cùng tiếng đánh nhau phía ngoài, Hạ Thanh Ca biết rõ nhất định là nàng gặp phải nguy hiểm, lúc này nàng nói gì cũng không thể bỏ lại Xảo Lan.
Không nghĩ nhiều, Hạ Thanh Ca vén rèm xe định nhảy xuống, chuẩn bị tốt các loại kịch độc trong tay. Ở chỗ này, tất cả kỹ thuật của nàng ở kiếp trước đều không phải sử dụng đến, tán đả* cùng vật lộn đối với thân thể hiện tại mà nói chỉ có thể khoa chân múa tay, cho nên, độc dược là lựa chọn tốt nhất để nàng bảo vệ tính mạng.
*Tán đả: là một loại hình đấu võ trong Wushu, chiến đấu bằng tay không.
Những độc chất này đều là nàng nhốt mình trong thư phòng hàng ngày mà nghiên cứu ra trong thời gian trước, cho nên chén thuốc mỗi ngày Chu Vân cho nàng lúc đó sớm đã bị nàng giải trừ!
Khi nàng vạch rèm che ra, liền có một thanh đao sáng thẳng hướng tới mặt nàng, Hạ Thanh Ca cực kỳ bén nhạy tránh đi, đưa tay vung mạnh lên, một mảng phấn trắng bay ra ngoài.
Lúc này, nàng mới nhìn rõ ràng nam nhân vung đao tới, hắn mặc trên người một thân hắc y, chỉ lộ ra hai mắt hung ác lạnh như băng.
Chỉ là thuốc bột Hạ Thanh Ca vung ra, đúng lúc tất cả đều rơi vào trên mặt của hắn, chỉ trong chốc lát, thân thể hắn liền lùi lại hai bước.
Thấy vậy, Hạ Thanh Ca lưu loát bay lên, một cước đạp người nọ đến trên mặt đất, lúc này nàng mới có thời gian quan sát tình huống bên ngoài, Xảo Lan đang đánh nhau cùng một người, mà lúc này hai ba người đã nằm xuống trên mặt đất.
Trong đó có hai người cổ họng bị cái gì đốt một, nàng biết rõ là tác dụng của Hồ Điệp Lân của mình, mà hắc y nhân đánh nhau cùng Xảo Lan dường như ngang sức với Xảo Lan, hai người đã dây dưa thời gian rất lâu.
Hạ Thanh Ca đang định nhảy xuống xe ngựa hỗ trợ, nhưng vào lúc này, hai con tuấn mã màu rám nắng phía trước nàng đột nhiên thét dài, cứ như là bị cái gì làm kinh sợ.
Dưới sự xúc động của bọn chúng, thân thể Hạ Thanh Ca đung đưa, nàng vội vàng đỡ cạnh xe, lúc này mới nhìn đến thế nhưng ở bên phải nàng, một phu xe hung hăng cầm đao trong tay chém lên lưng ngựa.
Lý sư phó? Hạ Thanh Ca khó mà tin được, Lý sư phó này đã làm phu xe ở phủ Tu quốc công mấy chục năm, hắn làm sao muốn giết nàng?
Mà lúc này Lý sư phó cũng đang nhìn nàng, khóe miệng dẫn ra một tia cười lạnh, không tiếp tục vẻ thật thà phúc hậu vừa rồi "Đại tiểu thư, muốn trách thì trách ngươi đắc tội người không nên đắc tội."
Nói xong lại giơ đao trong tay lên, hung hăng đâm về lưng ngựa lần nữa, lúc này, hai con ngựa phía trước đau đến hoàn toàn cáu kỉnh, nhấc vó trước mạnh mẽ chạy về phía trước.
Hạ Thanh Ca cố gắng hết sức làm cho mình ổn định, hai tay ôm chặt lấy cửa xe ngựa, lúc này nàng mới hiểu được vì cái gì phu xe ra tay với ngựa mà không phải ra tay với nàng.
Lúc này phương hướng xe ngựa chạy đi đúng là một vách núi đá, như té xuống nàng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là tìm được thi thể của nàng, cũng chỉ có thể được nhận định là vì ngựa hoảng loạn mà rơi xuống vực.
Mà đúng vào lúc này một việc tồi tệ hơn đã xảy ra, Hạ Thanh Ca thầm mắng, vừa rồi lúc nàng đang cố gắng ổn định thân thể, Lý sư phó thế nhưng ném thuốc mê về phía nàng!
Thân thể dường như từ từ mất ý thức, Hạ Thanh Ca lắc đầu thật mạnh, cố gắng khiến mình duy trì đầu óc thanh tỉnh, lúc này nàng chỉ có một lựa chọn, chỉ có nhảy ngựa mới là cơ hội sống duy nhất.
Nhưng là, thân thể trúng thuốc mê thì đâu còn có chút sức lực nào? Hạ Thanh Ca cắn răng, một tay rút một cây trâm bằng sắt trên đầu hung hăng đâm vào cánh tay trái của mình, máu đỏ tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo của nàng, đau đớn thấu xương lại làm cho ý thức của nàng khôi phục không ít.
Nàng rút cây trâm ra, mắt thấy vách núi đang ở trước mắt, Hạ Thanh Ca không trì hoãn chút nào nữa, nắm đúng thời cơ nhảy xuống.
Kiếp trước, lăn xuống từ trên cao cùng cấp lăn xuống từ xe đang chạy với vận tốc cao đều là trải qua qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu như nàng không trúng thuốc mê có thể có tám phần cơ hội, nhưng là lúc này ngay cả chính nàng cũng không biết mình đánh bạc như vậy sẽ có mấy phần còn sống?
Hạ Thanh Ca nhắm chặt mắt, cố gắng bảo vệ đầu, để tránh sau khi té xuống sẽ làm bị thương đến bộ phận quan trọng, trong một nháy mắt, nàng vốn cho là mình sẽ nếm được đau đớn thấu xương, lại không nghĩ, lúc nàng rơi xuống, một đôi tay dùng hết sức lực ôm nàng vào ngực.
Lập tức nàng ở trong lòng người kia lăn vài vòng trên thảm cỏ, cũng không có đau đớn như tưởng tượng.
Hạ Thanh Ca từ từ mở mắt ra, rơi vào trong mắt chính là một đôi mắt tà tứ "Là ngươi?"
Nam nhân áo trắng mang mặc nạ chớp chớp lông mày tuấn tú "Thật bất ngờ?"
Hạ Thanh Ca cảm giác được bàn tay bên hông, nàng mạnh đẩy hắn ra, lảo đảo mà quật cường đứng thẳng lên, người áo trắng cũng không tức giận, lập tức ngồi dậy, nhưng cũng đứng lên.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút oán hận nói: "Chẳng lẽ nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy?"
Hạ Thanh Ca nhếch miệng "Ai biết ngươi bảo vệ ta với ý định gì? Đừng nói với ta công tử ngài đi ra loanh quanh tản bộ vào đêm khuya, đúng lúc thấy ta bị ám sát, cho nên đã chạy tới cứu ta ?"
Nhìn hai mắt kỳ tỉnh táo của Hạ Thanh Ca cực, người đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại trên người, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lại nàng "Thật đúng là bị nàng nói đúng, ta chính là nhàn rỗi vô sự đi tản bộ loanh quanh."
"Ngươi - -" Hạ Thanh Ca có chút tức giận, như thế nào người này lại không đứng đắn như vậy? Hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của nàng, ít nhất theo như người bình thường, nếu như bị đối phương phát hiện, trên mặt hắn tất nhiên sẽ xuất hiện một tia biến hóa rất nhỏ.
Nhưng người nam nhân này lại hoàn toàn không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, ngược lại nói theo lời của nàng, Hạ Thanh Ca thầm mắng, người này tuyệt đối không bình thường!
Mà lúc này, người áo trắng mượn ánh trăng thấy được cánh tay Hạ Thanh Ca, trên quần áo bị máu tươi nhiễm một mảng lớn, hắn kéo Hạ Thanh Ca cánh tay nhìn kỹ.
Ánh mắt lập tức trầm xuống, không tiếp tục cười giỡn như vừa rồi "Thân thể là cha mẹ cho, nàng thật không biết yêu quý chính mình."
Vừa nhìn vết thương phía trên là hắn biết đây là chính nàng dùng cây trâm đâm bị thương
Hạ Thanh Ca nhìn Xảo Lan dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết, nô tỳ đi ra xem một chút, tiểu thư ngồi chờ." Hạ Thanh Ca gật gật đầu, Xảo Lan giở màn xe nhảy xuống.
Xảo Lan đi rồi, Hạ Thanh Ca đang định đưa tay mở rèm cửa sổ nhìn quanh ra ngoài, lại không nghĩ một làn gió tàn nhẫn hướng tới trên mặt của nàng.
Trong lòng Hạ Thanh Ca lạnh lẽo, vội vàng quay mặt đi, trong một khoảnh khắc chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một mũi tên sắc bén bắn vào trên ván gỗ trong xe ngựa.
Chỉ kém một tấc, nếu không phải nàng tránh né kịp thời, mũi tên này đã ở giữa mi tâmcủa nàng, là ai ác độc như vậy?
Muốn đi ra ngoài xem rõ, Hạ Thanh Ca thầm kêu một tiếng không tốt, người sợ đều không phải là nhân vật đơn giản, một mình nàng khẳng định không đối phó được, nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca lấy ra một cái bình sứ màu trắng, ném ra ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng ngã xuống, trong lòng vui mừng, xem ra Hồ Điệp Lân nàng nghiên cứu chế ra có tác dụng, chỉ cần thứ này ra ngoài, người nọ không thể nghi ngờ hẳn phải chết.
Lúc này Xảo Lan ở phía ngoài hô to một tiếng "Tiểu thư, người đi mau."
Nghe được giọng của Xảo Lan cùng tiếng đánh nhau phía ngoài, Hạ Thanh Ca biết rõ nhất định là nàng gặp phải nguy hiểm, lúc này nàng nói gì cũng không thể bỏ lại Xảo Lan.
Không nghĩ nhiều, Hạ Thanh Ca vén rèm xe định nhảy xuống, chuẩn bị tốt các loại kịch độc trong tay. Ở chỗ này, tất cả kỹ thuật của nàng ở kiếp trước đều không phải sử dụng đến, tán đả* cùng vật lộn đối với thân thể hiện tại mà nói chỉ có thể khoa chân múa tay, cho nên, độc dược là lựa chọn tốt nhất để nàng bảo vệ tính mạng.
*Tán đả: là một loại hình đấu võ trong Wushu, chiến đấu bằng tay không.
Những độc chất này đều là nàng nhốt mình trong thư phòng hàng ngày mà nghiên cứu ra trong thời gian trước, cho nên chén thuốc mỗi ngày Chu Vân cho nàng lúc đó sớm đã bị nàng giải trừ!
Khi nàng vạch rèm che ra, liền có một thanh đao sáng thẳng hướng tới mặt nàng, Hạ Thanh Ca cực kỳ bén nhạy tránh đi, đưa tay vung mạnh lên, một mảng phấn trắng bay ra ngoài.
Lúc này, nàng mới nhìn rõ ràng nam nhân vung đao tới, hắn mặc trên người một thân hắc y, chỉ lộ ra hai mắt hung ác lạnh như băng.
Chỉ là thuốc bột Hạ Thanh Ca vung ra, đúng lúc tất cả đều rơi vào trên mặt của hắn, chỉ trong chốc lát, thân thể hắn liền lùi lại hai bước.
Thấy vậy, Hạ Thanh Ca lưu loát bay lên, một cước đạp người nọ đến trên mặt đất, lúc này nàng mới có thời gian quan sát tình huống bên ngoài, Xảo Lan đang đánh nhau cùng một người, mà lúc này hai ba người đã nằm xuống trên mặt đất.
Trong đó có hai người cổ họng bị cái gì đốt một, nàng biết rõ là tác dụng của Hồ Điệp Lân của mình, mà hắc y nhân đánh nhau cùng Xảo Lan dường như ngang sức với Xảo Lan, hai người đã dây dưa thời gian rất lâu.
Hạ Thanh Ca đang định nhảy xuống xe ngựa hỗ trợ, nhưng vào lúc này, hai con tuấn mã màu rám nắng phía trước nàng đột nhiên thét dài, cứ như là bị cái gì làm kinh sợ.
Dưới sự xúc động của bọn chúng, thân thể Hạ Thanh Ca đung đưa, nàng vội vàng đỡ cạnh xe, lúc này mới nhìn đến thế nhưng ở bên phải nàng, một phu xe hung hăng cầm đao trong tay chém lên lưng ngựa.
Lý sư phó? Hạ Thanh Ca khó mà tin được, Lý sư phó này đã làm phu xe ở phủ Tu quốc công mấy chục năm, hắn làm sao muốn giết nàng?
Mà lúc này Lý sư phó cũng đang nhìn nàng, khóe miệng dẫn ra một tia cười lạnh, không tiếp tục vẻ thật thà phúc hậu vừa rồi "Đại tiểu thư, muốn trách thì trách ngươi đắc tội người không nên đắc tội."
Nói xong lại giơ đao trong tay lên, hung hăng đâm về lưng ngựa lần nữa, lúc này, hai con ngựa phía trước đau đến hoàn toàn cáu kỉnh, nhấc vó trước mạnh mẽ chạy về phía trước.
Hạ Thanh Ca cố gắng hết sức làm cho mình ổn định, hai tay ôm chặt lấy cửa xe ngựa, lúc này nàng mới hiểu được vì cái gì phu xe ra tay với ngựa mà không phải ra tay với nàng.
Lúc này phương hướng xe ngựa chạy đi đúng là một vách núi đá, như té xuống nàng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là tìm được thi thể của nàng, cũng chỉ có thể được nhận định là vì ngựa hoảng loạn mà rơi xuống vực.
Mà đúng vào lúc này một việc tồi tệ hơn đã xảy ra, Hạ Thanh Ca thầm mắng, vừa rồi lúc nàng đang cố gắng ổn định thân thể, Lý sư phó thế nhưng ném thuốc mê về phía nàng!
Thân thể dường như từ từ mất ý thức, Hạ Thanh Ca lắc đầu thật mạnh, cố gắng khiến mình duy trì đầu óc thanh tỉnh, lúc này nàng chỉ có một lựa chọn, chỉ có nhảy ngựa mới là cơ hội sống duy nhất.
Nhưng là, thân thể trúng thuốc mê thì đâu còn có chút sức lực nào? Hạ Thanh Ca cắn răng, một tay rút một cây trâm bằng sắt trên đầu hung hăng đâm vào cánh tay trái của mình, máu đỏ tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo của nàng, đau đớn thấu xương lại làm cho ý thức của nàng khôi phục không ít.
Nàng rút cây trâm ra, mắt thấy vách núi đang ở trước mắt, Hạ Thanh Ca không trì hoãn chút nào nữa, nắm đúng thời cơ nhảy xuống.
Kiếp trước, lăn xuống từ trên cao cùng cấp lăn xuống từ xe đang chạy với vận tốc cao đều là trải qua qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu như nàng không trúng thuốc mê có thể có tám phần cơ hội, nhưng là lúc này ngay cả chính nàng cũng không biết mình đánh bạc như vậy sẽ có mấy phần còn sống?
Hạ Thanh Ca nhắm chặt mắt, cố gắng bảo vệ đầu, để tránh sau khi té xuống sẽ làm bị thương đến bộ phận quan trọng, trong một nháy mắt, nàng vốn cho là mình sẽ nếm được đau đớn thấu xương, lại không nghĩ, lúc nàng rơi xuống, một đôi tay dùng hết sức lực ôm nàng vào ngực.
Lập tức nàng ở trong lòng người kia lăn vài vòng trên thảm cỏ, cũng không có đau đớn như tưởng tượng.
Hạ Thanh Ca từ từ mở mắt ra, rơi vào trong mắt chính là một đôi mắt tà tứ "Là ngươi?"
Nam nhân áo trắng mang mặc nạ chớp chớp lông mày tuấn tú "Thật bất ngờ?"
Hạ Thanh Ca cảm giác được bàn tay bên hông, nàng mạnh đẩy hắn ra, lảo đảo mà quật cường đứng thẳng lên, người áo trắng cũng không tức giận, lập tức ngồi dậy, nhưng cũng đứng lên.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút oán hận nói: "Chẳng lẽ nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy?"
Hạ Thanh Ca nhếch miệng "Ai biết ngươi bảo vệ ta với ý định gì? Đừng nói với ta công tử ngài đi ra loanh quanh tản bộ vào đêm khuya, đúng lúc thấy ta bị ám sát, cho nên đã chạy tới cứu ta ?"
Nhìn hai mắt kỳ tỉnh táo của Hạ Thanh Ca cực, người đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại trên người, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lại nàng "Thật đúng là bị nàng nói đúng, ta chính là nhàn rỗi vô sự đi tản bộ loanh quanh."
"Ngươi - -" Hạ Thanh Ca có chút tức giận, như thế nào người này lại không đứng đắn như vậy? Hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của nàng, ít nhất theo như người bình thường, nếu như bị đối phương phát hiện, trên mặt hắn tất nhiên sẽ xuất hiện một tia biến hóa rất nhỏ.
Nhưng người nam nhân này lại hoàn toàn không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, ngược lại nói theo lời của nàng, Hạ Thanh Ca thầm mắng, người này tuyệt đối không bình thường!
Mà lúc này, người áo trắng mượn ánh trăng thấy được cánh tay Hạ Thanh Ca, trên quần áo bị máu tươi nhiễm một mảng lớn, hắn kéo Hạ Thanh Ca cánh tay nhìn kỹ.
Ánh mắt lập tức trầm xuống, không tiếp tục cười giỡn như vừa rồi "Thân thể là cha mẹ cho, nàng thật không biết yêu quý chính mình."
Vừa nhìn vết thương phía trên là hắn biết đây là chính nàng dùng cây trâm đâm bị thương
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook