Thần Y Đích Nữ
-
Chương 47: Ngươi còn hay leo tường của Đại tiểu thư
Nàng nhếch lên một bên môi, hiện ra nụ cười quỷ quái.
Đã lâu cũng chưa sử dụng quyền cước, thật đúng là đang sợ không có ai cùng nàng luyện tập, một thân gân cốt này chưa có cơ hội phát triển.
Tay chân nhẹ nhàng sắp xếp đệm chăn, tạo thành một hình người, thoạt nhìn giống như nàng đang còn ngủ. Sau đó thân người chợt lóa, trốn sau trướng mạn.
Động tĩnh ngoài cửa sổ ban đầu chỉ là thử, về sau càng lúc càng làm càn, rốt cuộc, "phanh" một tiếng, cửa sổ bị người bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh nhảy vào.
Khi rơi xuống đất tạo ra động tĩnh lớn, sợ tới mức người nọ đứng lại một hồi lâu mới động đậy.
Phượng Vũ Hành khinh bỉ xem thường, thầm nghĩ hóa ra là một phế vật.
Nhưng phế vật kia cũng không cho là như vậy, chỉ thấy hắn nhón chân, từng bước một đi đến cạnh mép giường thăm dò, còn chưa tiến vào đã vung đầu, gảy mấy sợ tóc rơi trên trán.
Thị lực trong đêm của Phượng Vũ Hành rất chuẩn, tuy người nọ che mặt, nhưng vẫn có thể từ thân hình nhìn ra là một nam tử. Đặc biệt, một đôi mắt phượng lộ ra, gần như là cùng lúc, người này xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ.
Hóa ra là hắn!
Được lắm!
Nàng vặn cổ tay, thấy người nọ rốt cuộc đi đến mép giường, một bàn tay thò vào chăn tìm kiếm.
Nàng vươn chân ra, ngay lúc thân thể kia đang dò xét đồng thời dùng sức đá vào bắp chân hắn, đồng chí phế vật đã ngã quỵ trên giường.
Chăn vốn đang phồng đã xẹp xuống, đồng chí phế vật lúc này mới ý thức được trên giường căn bản không có người, mình bị lừa rồi!
Hắn muốn chạy trốn, cũng không biết quyền cước từ chỗ nào toàn bộ đều rơi xuống người, từng chút từng chút rơi xuống hắn căn bản không thể đứng dậy, chỉ có thể ghé vào trên giường chịu đựng quyền cước đấm đá này.
Phượng Vũ Hành cũng phát ra căm hận, một bàn tay phủ lên cổ tay trái, trong hai, ba giây lấy ra mấy cây ngân châm để ở giữa các ngón tay.
Chỉ thấy một tay nàng là quyền, một tay là chưởng trên mặt chưởng còn kèm theo châm, đã lâu chưa hoạt động gân cốt nhưng đã tính chuẩn bị rèn luyện, trực tiếp đánh người nọ ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có khí lực.
Hoàng Tuyền canh bên ngoài viện sáng sớm đã nghe thấy thanh âm, nhưng khi xông tới, lại thấy tiểu thư nhà mình đánh rất thống khoái, cũng không vội vã tiến lên, rõ ràng tựa vào bình phong cười hì hì xem náo nhiệt.
Đến khi Vong Xuyên, Thanh Ngọc cũng bị động tĩnh làm tỉnh dậy, mấy người lúc này mới đồng loạt tiến lên, hỏi Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư, sao lại thế này?"
Phượng Vũ Hành ít khi hiện ra xảo trá, chỉ vào người bị đánh chết khiếp trên giường: "Một tên tiểu tặc nửa đêm xông vào, đi thẳng đến giường bổn tiểu thư, chắc chắn là tên hái hoa tặc."
Tên tặc nhân kia vừa nghe lời này liền bất chấp: "Ta không phải hái hoa! Cái bộ dáng kia của ngươi, có quỷ mới muốn ngươi."
Phượng Vũ Hành vui vẻ: "Ô, ngươi còn biết bộ dạng bổn tiểu thư là dạng gì, nói như vậy ngươi là người quen? Vong Xuyên, vạch mặt nạ của hắn ra nhìn xem."
"Không được!" Người nọ vừa nghe đã oa oa kêu to, cũng không quản đau xót trên người, nghiêng người đứng lên, kết quả chưa đứng vững, lại nằm úp sấp trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn cố gắng bò ra ngoài cửa, đồng thời miệng còn không sạch sẽ nói: "Hôm nay lão tử chịu thiệt thòi, ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về báo thù."
"Vong Xuyên!" Phượng Vũ Hành tức giận, "Hắn nói hắn còn muốn đến nữa, đánh cho ta, đánh chết luôn đi! Đại Thuận chúng ta có luật tự vệ hay không? Đánh chết tên tặc nhân nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử thì không cần ngồi tù chứ?"
Vong Xuyên một cước trực tiếp đá người nọ ở cửa vào trong sân, đồng thời nói: "Tiểu thư yên tâm, ngài là Ngự Vương phi tương lai, pháp luật là cái gì ngài không cần quản."
Huyền Tuyền vừa thấy Vong Xuyên động thủ, rốt cuộc kiềm chế không được, nhẹ hô: "Tiểu thư, ta cũng chơi một lát." Liền phi thân ra ngoài cùng Vong Xuyên tiếp đón phế vật kia.
Phượng Vũ Hành cầm một chén trà lạnh, cười hì hì bên khung cửa chỉ huy: "Cái chân bên trái kia, đá nhiều vào hai chân, đừng để hắn còn có thể động đậy! Cánh tay phải, cánh tay phải, đừng để hắn giương nanh múa vuốt."
"Tiểu thư yên tâm!" Hoàng Tuyền cười nói: "Hắn còn dám múa móng vuốt, ta trực tiếp đem cánh tay hắn tháo xuống."
Động tĩnh này trong viện, tất nhiên là người khác cũng không ngủ được, rất nhanh, các chủ tử và hạ nhân tất cả đều đến, ngay cả Phượng Tử Duệ đều xoa mắt ngái ngủ chạy đến bên người nàng: "Tỷ tỷ, sao nửa đêm còn đánh nhau nha?"
Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hỏi: "Tử Duệ có sợ không?"
Tử Duệ lắc đầu: "Không sợ. Tử Duệ là nam tử hán, về sau cũng muốn học võ, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ."
"Tốt lắm!" Phượng Vũ Hành bắt đầu cân nhắc chuyện để Vong Xuyên và Hoàng Tuyền dạy võ Tử Duệ.
Diêu thị có chút sợ hãi, tiến lên hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Phượng Vũ Hành trầm xuống, trừng mắt nhìn người đã bị đánh đến hấp hối kia, hướng về phía Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hô một tiếng: "Dừng tay đi!" Sau đó phân phó Tôn ma ma: "Đi Thư Nhã viên báo cao với lão thái thái, nói có tặc nhân ban đêm xông vào Liễu viên, từ bên ngoài cửa sổ phòng ta tiền vào, đi thẳng đến giường ngủ của ta sờ soạng. Vừa vặn ban đêm ta dậy uống nước, tặc nhân vừa vặn bị tóm."
Tôn ma ma đáp ứng, nhanh chóng chạy đi.
Phượng Vũ Hành lại nói với Vong Xuyên: "Cũng nói như thế, đi nói với phụ thân ta." Vẫn còn nghĩ, "À, trước mắt chắc là ở Như Ý viện với Kim Trân."
Vong Xuyên cười lạnh, cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này Phượng Vũ Hành mới trả lời Diêu thị: "Mẫu thân đều nghe thấy rồi, nguyên nhân hậu quả là như thế này."
Diêu thị sợ hãi không nhẹ, Phượng Vũ Hành chỉ là đại cô nương, nửa đêm bị người vào phòng, sao lại thế được. Không khỏi oán thầm câu: "Xem ngươi về sau có lưu lại người phòng không." Lại nhìn người bịt mặt kia, đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
Không bao lâu, mọi người Phượng phủ đã vội vàng chạy tới Liễu viên, Lão thái thái vừa tiến vào viện đã hô: "Tôn nhi của ta, ngươi không sao chứ?"
Phượng Vũ Hành cao giognj nói: "Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi không sao. May mắn có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền được Ngự vương điện hạ đưa tới, tên trộm kia đã bị chúng ta chế phục!"
Bên kia, Phượng Cẩn Nguyên đi vào đã tự mình tiến lên tháo mặt nạ phế vật kia, xem xét một chút thật sự quá sợ hãi, lỡ lời kêu lên: "Sao lại là ngươi?"
Nói tới Phượng Cẩn Nguyên, hắn nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, thậm chí còn nghĩ có phải Trầm thị vung tiền tìm người ám sát Phượng Vũ Hành hay không.
Nhưng vạn nhất không ngờ, khi vạch trần mặt nạ, nhìn đến cư nhiên là mặt trưởng tử của hắn, Phượng Tử Hạo.
Ha, hoặc phải nói là đầu heo Phượng Tử Hạo.
Người đã sớm bị ba vị nữ hiệp ở Liễu viên đánh cho đến không nhận ra, cũng may Phượng Cẩn Nguyên này làm cha có đủ quen thuộc với con nhà mình.
Phượng Trầm Ngư hỏi han rồi mới tiến lên xem, sau khi Phượng Cẩn Nguyên nói một tiếng "Sao lại là ngươi?", nàng vẫn không nhận ra người trước mặt, đến khi Phượng Cẩn Nguyên nói hai câu: "Tử Hạo, ngươi có thể nói hay không? Có thể nghe được nữa hay không?"
Trầm Ngư lúc này mới kinh hô: "Ca?" Lập tức nói tiếp. "Ca, ca ngươi làm sao vậy? Sao lại bị đánh đến nỗi này?"
Nàng bổ nhào về phía trước, vết thương trên người Phượng Tự Hạo nhát mắt lại đau, người bị đau liền tỉnh.
Vừa mở mắt, trước nhìn đến Trầm Ngư, lại ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên.
"Phụ thân!" Hắn khóc lóc ủy khuất, "Phụ thân, Phượng Vũ Hành đánh ta, còn để nha đầu của nàng cùng đánh ta, phụ thân ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!... Ô, ta có phải đã bị đánh chết hay không? Phụ thân, phụ thân cứu mạng!"
Hắn vừa khóc vừa nháo, tâm lão thái thái bắt đầu đau xót. Tuy nàng không thích Trầm thị, nhưng Trầm Ngư và Tử Hạo là sinh mạng của nàng!
Lập tức cũng bất chấp thắt lưng đau đớn, hai, ba bước tiến lên: "Hạo nhi! Hạo nhi của ta!" Hô hai tiếng lền khóc.
Trầm Ngư quay đầu nhìn về phía Phượng Vũ Hành, trên mặt lộ vẻ ủy khuất: "Ca ca bất quá chỉ đến thăm ngươi, sao ngươi có thể hạ ngoan thủ như thế? Nhị muội muội nếu ngươi oán giận mẫu thân, vậy ngươi có thể tức giận với ta thì được, ca ca là trưởng tử Phượng gia, hy vọng cả nhà chúng ta đều ở trên người hắn!"
Phượng Vũ Hành nháy mắt mấy cái. Gì? Hy vọng Phượng gia ở trên người Phượng Tử Hạo?
Ha ha, nàng thật muốn cười to. Một tên không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, còn nói là hy vọng Phượng gia?
Nếu đúng theo trí nhớ nguyên chủ, nàng còn có thể nhớ rõ chuyện năm Phượng Tử Hạo mười tuổi đem tiên sinh dạy học đánh ra khỏi Phượng phủ, hồi đầu Phượng Cẩn Nguyên hỏi hắn việc học, hắn ngay cả ba chữ, hai câu đều không thuộc. Mọi người nói ba tuổi còn thấy tương lai, nàng thật không tin Phượng Tử Hạo như vậy có thể trở thành hy vọng của Phượng gia.
"Đại tỷ tỷ sao nói như vậy, ta thật không rõ là ý tứ gì." Phượng Vũ Hành nghiêm mặt lạnh lùng nhìn về phía Trầm Ngư: "Vừa rồi phụ thân mới lột mặt nạ ra, ngươi đều nhìn nửa ngày mới nhận ra đại ca, như vậy xin hỏi, người làm thế nào để ta có thể nhận ra một người đang bịt mặt hắn là ai? Huống chi..." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Phượng Trầm Ngư bị nàng nói không nói được, ú ớ nửa ngày mới nói một câu: "Ca ca chỉ muốn đùa với ngươi thôi."
"Đùa giỡn?" Phượng Vũ Hành lại cười lạnh một tiếng, chỉ Diêu thị và Tử Duệ bên người: "Tử Duệ năm nay sáu tuổi, đã phải phân viện tử rồi. Một đứa nhỏ sáu tuổi còn biết tránh để tỷ tỷ ruột ngại, huống nhi là Đại ca đã mười tám tuổi?"
"Nhưng..." Phượng Trầm Ngư không cam lòng, ban ngày mẫu thân vì Phượng Vũ Hành mà bị phạt, buổi tối ca ca lại bị đánh trúng, phong thủy ở Phượng phủ bị ba người Diêu thị vừa trở về xoay chuyển rồi sao?
"Đại tỷ tỷ." Phượng Vũ Hành đi về phía trước hai bước, tới gần Trầm Ngư: "Nhà mẹ đẻ mẫu thân bên kia còn có mấy vị biểu ca, không biết khi bọn họ đến thăm tỷ tỷ, có phải cũng nửa đêm che mặt vào khuê phòng của ngươi hay không, nhưng lại đem móng vuốt vào trong chăn của ngươi?"
"Câm miệng!" Phượng Cẩn Nguyên gầm một tiếng, "Ngươi nói cái gì? Giống một đại cô nương chưa lấy chồng sao?"
Con trai bị đánh, hắn cũng sinh một bụng tức giận.
"Ta chỉ nói thôi, phụ thân đều cảm thấy không thể làm, Đại ca đã làm rồi, vì sao phụ thân còn dung túng Đại tỷ tỷ bao che như thế?"
Lão thái thái cũng tức giận, tay chỉ vào Phượng Vũ Hành: "Hắn là ca ca ngươi! Ngươi sao có thể xuống tay?"
Phượng Vũ Hành khó hiểu: "Mắt tổ mẫu ngài là không tốt, ngày mai A Hành cho ngươi đi khám mắt. Nhưng trước mắt phải nhắc tỉnh tổ mẫu một lần, vừa nãy Đại ca che mặt, ngài thật sự không thấy sao? Người bịt mặt nửa đêm trộm nhập vào khuê phòng nữ nhi Phượng gia, không nên đánh sao? Tổ mẫu, A Hành hôm nay muốn nói cho rõ ràng, đêm nay A Hành đánh là một tên trộm, hơn nữa là vì danh dự Phượng gia mà đánh. Lần sau nếu có loại sự tình này, ta vẫn đánh như cũ!"
Phượng Tử Hạo oa oa kêu to: "Ngươi còn muốn đánh ta? Tổ mẫu ngươi nghe thấy không, nàng còn muốn đánh ta!"
Phượng Vũ Hành quát chói tai: "Ý của ngươi là ngươi còn muốn leo tường của ta?"
Lúc An thị tới đã nổi lên nước mắt, như tự nhủ nói: "Nhị tiểu thư thật sự đáng thương."
Phượng Cẩn Nguyên không rõ lời này có ý gì, chợt nghe Kim Trân bên cạnh hắn nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại không nghe lời phu nhân? Năm trước ngài cũng nửa đêm đi vào khuê phòng Đại tiểu thư, phu nhân cũng chỉ trách phạt một chút."
"A!" An thị kinh hãi, "Có chuyện như vậy?"
Hàn thị cũng ồn ào theo, "Chưa từng nghe Đại phu nhân nói qua!"
Đã lâu cũng chưa sử dụng quyền cước, thật đúng là đang sợ không có ai cùng nàng luyện tập, một thân gân cốt này chưa có cơ hội phát triển.
Tay chân nhẹ nhàng sắp xếp đệm chăn, tạo thành một hình người, thoạt nhìn giống như nàng đang còn ngủ. Sau đó thân người chợt lóa, trốn sau trướng mạn.
Động tĩnh ngoài cửa sổ ban đầu chỉ là thử, về sau càng lúc càng làm càn, rốt cuộc, "phanh" một tiếng, cửa sổ bị người bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh nhảy vào.
Khi rơi xuống đất tạo ra động tĩnh lớn, sợ tới mức người nọ đứng lại một hồi lâu mới động đậy.
Phượng Vũ Hành khinh bỉ xem thường, thầm nghĩ hóa ra là một phế vật.
Nhưng phế vật kia cũng không cho là như vậy, chỉ thấy hắn nhón chân, từng bước một đi đến cạnh mép giường thăm dò, còn chưa tiến vào đã vung đầu, gảy mấy sợ tóc rơi trên trán.
Thị lực trong đêm của Phượng Vũ Hành rất chuẩn, tuy người nọ che mặt, nhưng vẫn có thể từ thân hình nhìn ra là một nam tử. Đặc biệt, một đôi mắt phượng lộ ra, gần như là cùng lúc, người này xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ.
Hóa ra là hắn!
Được lắm!
Nàng vặn cổ tay, thấy người nọ rốt cuộc đi đến mép giường, một bàn tay thò vào chăn tìm kiếm.
Nàng vươn chân ra, ngay lúc thân thể kia đang dò xét đồng thời dùng sức đá vào bắp chân hắn, đồng chí phế vật đã ngã quỵ trên giường.
Chăn vốn đang phồng đã xẹp xuống, đồng chí phế vật lúc này mới ý thức được trên giường căn bản không có người, mình bị lừa rồi!
Hắn muốn chạy trốn, cũng không biết quyền cước từ chỗ nào toàn bộ đều rơi xuống người, từng chút từng chút rơi xuống hắn căn bản không thể đứng dậy, chỉ có thể ghé vào trên giường chịu đựng quyền cước đấm đá này.
Phượng Vũ Hành cũng phát ra căm hận, một bàn tay phủ lên cổ tay trái, trong hai, ba giây lấy ra mấy cây ngân châm để ở giữa các ngón tay.
Chỉ thấy một tay nàng là quyền, một tay là chưởng trên mặt chưởng còn kèm theo châm, đã lâu chưa hoạt động gân cốt nhưng đã tính chuẩn bị rèn luyện, trực tiếp đánh người nọ ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có khí lực.
Hoàng Tuyền canh bên ngoài viện sáng sớm đã nghe thấy thanh âm, nhưng khi xông tới, lại thấy tiểu thư nhà mình đánh rất thống khoái, cũng không vội vã tiến lên, rõ ràng tựa vào bình phong cười hì hì xem náo nhiệt.
Đến khi Vong Xuyên, Thanh Ngọc cũng bị động tĩnh làm tỉnh dậy, mấy người lúc này mới đồng loạt tiến lên, hỏi Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư, sao lại thế này?"
Phượng Vũ Hành ít khi hiện ra xảo trá, chỉ vào người bị đánh chết khiếp trên giường: "Một tên tiểu tặc nửa đêm xông vào, đi thẳng đến giường bổn tiểu thư, chắc chắn là tên hái hoa tặc."
Tên tặc nhân kia vừa nghe lời này liền bất chấp: "Ta không phải hái hoa! Cái bộ dáng kia của ngươi, có quỷ mới muốn ngươi."
Phượng Vũ Hành vui vẻ: "Ô, ngươi còn biết bộ dạng bổn tiểu thư là dạng gì, nói như vậy ngươi là người quen? Vong Xuyên, vạch mặt nạ của hắn ra nhìn xem."
"Không được!" Người nọ vừa nghe đã oa oa kêu to, cũng không quản đau xót trên người, nghiêng người đứng lên, kết quả chưa đứng vững, lại nằm úp sấp trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn cố gắng bò ra ngoài cửa, đồng thời miệng còn không sạch sẽ nói: "Hôm nay lão tử chịu thiệt thòi, ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về báo thù."
"Vong Xuyên!" Phượng Vũ Hành tức giận, "Hắn nói hắn còn muốn đến nữa, đánh cho ta, đánh chết luôn đi! Đại Thuận chúng ta có luật tự vệ hay không? Đánh chết tên tặc nhân nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử thì không cần ngồi tù chứ?"
Vong Xuyên một cước trực tiếp đá người nọ ở cửa vào trong sân, đồng thời nói: "Tiểu thư yên tâm, ngài là Ngự Vương phi tương lai, pháp luật là cái gì ngài không cần quản."
Huyền Tuyền vừa thấy Vong Xuyên động thủ, rốt cuộc kiềm chế không được, nhẹ hô: "Tiểu thư, ta cũng chơi một lát." Liền phi thân ra ngoài cùng Vong Xuyên tiếp đón phế vật kia.
Phượng Vũ Hành cầm một chén trà lạnh, cười hì hì bên khung cửa chỉ huy: "Cái chân bên trái kia, đá nhiều vào hai chân, đừng để hắn còn có thể động đậy! Cánh tay phải, cánh tay phải, đừng để hắn giương nanh múa vuốt."
"Tiểu thư yên tâm!" Hoàng Tuyền cười nói: "Hắn còn dám múa móng vuốt, ta trực tiếp đem cánh tay hắn tháo xuống."
Động tĩnh này trong viện, tất nhiên là người khác cũng không ngủ được, rất nhanh, các chủ tử và hạ nhân tất cả đều đến, ngay cả Phượng Tử Duệ đều xoa mắt ngái ngủ chạy đến bên người nàng: "Tỷ tỷ, sao nửa đêm còn đánh nhau nha?"
Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hỏi: "Tử Duệ có sợ không?"
Tử Duệ lắc đầu: "Không sợ. Tử Duệ là nam tử hán, về sau cũng muốn học võ, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ."
"Tốt lắm!" Phượng Vũ Hành bắt đầu cân nhắc chuyện để Vong Xuyên và Hoàng Tuyền dạy võ Tử Duệ.
Diêu thị có chút sợ hãi, tiến lên hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Phượng Vũ Hành trầm xuống, trừng mắt nhìn người đã bị đánh đến hấp hối kia, hướng về phía Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hô một tiếng: "Dừng tay đi!" Sau đó phân phó Tôn ma ma: "Đi Thư Nhã viên báo cao với lão thái thái, nói có tặc nhân ban đêm xông vào Liễu viên, từ bên ngoài cửa sổ phòng ta tiền vào, đi thẳng đến giường ngủ của ta sờ soạng. Vừa vặn ban đêm ta dậy uống nước, tặc nhân vừa vặn bị tóm."
Tôn ma ma đáp ứng, nhanh chóng chạy đi.
Phượng Vũ Hành lại nói với Vong Xuyên: "Cũng nói như thế, đi nói với phụ thân ta." Vẫn còn nghĩ, "À, trước mắt chắc là ở Như Ý viện với Kim Trân."
Vong Xuyên cười lạnh, cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này Phượng Vũ Hành mới trả lời Diêu thị: "Mẫu thân đều nghe thấy rồi, nguyên nhân hậu quả là như thế này."
Diêu thị sợ hãi không nhẹ, Phượng Vũ Hành chỉ là đại cô nương, nửa đêm bị người vào phòng, sao lại thế được. Không khỏi oán thầm câu: "Xem ngươi về sau có lưu lại người phòng không." Lại nhìn người bịt mặt kia, đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
Không bao lâu, mọi người Phượng phủ đã vội vàng chạy tới Liễu viên, Lão thái thái vừa tiến vào viện đã hô: "Tôn nhi của ta, ngươi không sao chứ?"
Phượng Vũ Hành cao giognj nói: "Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi không sao. May mắn có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền được Ngự vương điện hạ đưa tới, tên trộm kia đã bị chúng ta chế phục!"
Bên kia, Phượng Cẩn Nguyên đi vào đã tự mình tiến lên tháo mặt nạ phế vật kia, xem xét một chút thật sự quá sợ hãi, lỡ lời kêu lên: "Sao lại là ngươi?"
Nói tới Phượng Cẩn Nguyên, hắn nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, thậm chí còn nghĩ có phải Trầm thị vung tiền tìm người ám sát Phượng Vũ Hành hay không.
Nhưng vạn nhất không ngờ, khi vạch trần mặt nạ, nhìn đến cư nhiên là mặt trưởng tử của hắn, Phượng Tử Hạo.
Ha, hoặc phải nói là đầu heo Phượng Tử Hạo.
Người đã sớm bị ba vị nữ hiệp ở Liễu viên đánh cho đến không nhận ra, cũng may Phượng Cẩn Nguyên này làm cha có đủ quen thuộc với con nhà mình.
Phượng Trầm Ngư hỏi han rồi mới tiến lên xem, sau khi Phượng Cẩn Nguyên nói một tiếng "Sao lại là ngươi?", nàng vẫn không nhận ra người trước mặt, đến khi Phượng Cẩn Nguyên nói hai câu: "Tử Hạo, ngươi có thể nói hay không? Có thể nghe được nữa hay không?"
Trầm Ngư lúc này mới kinh hô: "Ca?" Lập tức nói tiếp. "Ca, ca ngươi làm sao vậy? Sao lại bị đánh đến nỗi này?"
Nàng bổ nhào về phía trước, vết thương trên người Phượng Tự Hạo nhát mắt lại đau, người bị đau liền tỉnh.
Vừa mở mắt, trước nhìn đến Trầm Ngư, lại ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên.
"Phụ thân!" Hắn khóc lóc ủy khuất, "Phụ thân, Phượng Vũ Hành đánh ta, còn để nha đầu của nàng cùng đánh ta, phụ thân ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!... Ô, ta có phải đã bị đánh chết hay không? Phụ thân, phụ thân cứu mạng!"
Hắn vừa khóc vừa nháo, tâm lão thái thái bắt đầu đau xót. Tuy nàng không thích Trầm thị, nhưng Trầm Ngư và Tử Hạo là sinh mạng của nàng!
Lập tức cũng bất chấp thắt lưng đau đớn, hai, ba bước tiến lên: "Hạo nhi! Hạo nhi của ta!" Hô hai tiếng lền khóc.
Trầm Ngư quay đầu nhìn về phía Phượng Vũ Hành, trên mặt lộ vẻ ủy khuất: "Ca ca bất quá chỉ đến thăm ngươi, sao ngươi có thể hạ ngoan thủ như thế? Nhị muội muội nếu ngươi oán giận mẫu thân, vậy ngươi có thể tức giận với ta thì được, ca ca là trưởng tử Phượng gia, hy vọng cả nhà chúng ta đều ở trên người hắn!"
Phượng Vũ Hành nháy mắt mấy cái. Gì? Hy vọng Phượng gia ở trên người Phượng Tử Hạo?
Ha ha, nàng thật muốn cười to. Một tên không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, còn nói là hy vọng Phượng gia?
Nếu đúng theo trí nhớ nguyên chủ, nàng còn có thể nhớ rõ chuyện năm Phượng Tử Hạo mười tuổi đem tiên sinh dạy học đánh ra khỏi Phượng phủ, hồi đầu Phượng Cẩn Nguyên hỏi hắn việc học, hắn ngay cả ba chữ, hai câu đều không thuộc. Mọi người nói ba tuổi còn thấy tương lai, nàng thật không tin Phượng Tử Hạo như vậy có thể trở thành hy vọng của Phượng gia.
"Đại tỷ tỷ sao nói như vậy, ta thật không rõ là ý tứ gì." Phượng Vũ Hành nghiêm mặt lạnh lùng nhìn về phía Trầm Ngư: "Vừa rồi phụ thân mới lột mặt nạ ra, ngươi đều nhìn nửa ngày mới nhận ra đại ca, như vậy xin hỏi, người làm thế nào để ta có thể nhận ra một người đang bịt mặt hắn là ai? Huống chi..." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Phượng Trầm Ngư bị nàng nói không nói được, ú ớ nửa ngày mới nói một câu: "Ca ca chỉ muốn đùa với ngươi thôi."
"Đùa giỡn?" Phượng Vũ Hành lại cười lạnh một tiếng, chỉ Diêu thị và Tử Duệ bên người: "Tử Duệ năm nay sáu tuổi, đã phải phân viện tử rồi. Một đứa nhỏ sáu tuổi còn biết tránh để tỷ tỷ ruột ngại, huống nhi là Đại ca đã mười tám tuổi?"
"Nhưng..." Phượng Trầm Ngư không cam lòng, ban ngày mẫu thân vì Phượng Vũ Hành mà bị phạt, buổi tối ca ca lại bị đánh trúng, phong thủy ở Phượng phủ bị ba người Diêu thị vừa trở về xoay chuyển rồi sao?
"Đại tỷ tỷ." Phượng Vũ Hành đi về phía trước hai bước, tới gần Trầm Ngư: "Nhà mẹ đẻ mẫu thân bên kia còn có mấy vị biểu ca, không biết khi bọn họ đến thăm tỷ tỷ, có phải cũng nửa đêm che mặt vào khuê phòng của ngươi hay không, nhưng lại đem móng vuốt vào trong chăn của ngươi?"
"Câm miệng!" Phượng Cẩn Nguyên gầm một tiếng, "Ngươi nói cái gì? Giống một đại cô nương chưa lấy chồng sao?"
Con trai bị đánh, hắn cũng sinh một bụng tức giận.
"Ta chỉ nói thôi, phụ thân đều cảm thấy không thể làm, Đại ca đã làm rồi, vì sao phụ thân còn dung túng Đại tỷ tỷ bao che như thế?"
Lão thái thái cũng tức giận, tay chỉ vào Phượng Vũ Hành: "Hắn là ca ca ngươi! Ngươi sao có thể xuống tay?"
Phượng Vũ Hành khó hiểu: "Mắt tổ mẫu ngài là không tốt, ngày mai A Hành cho ngươi đi khám mắt. Nhưng trước mắt phải nhắc tỉnh tổ mẫu một lần, vừa nãy Đại ca che mặt, ngài thật sự không thấy sao? Người bịt mặt nửa đêm trộm nhập vào khuê phòng nữ nhi Phượng gia, không nên đánh sao? Tổ mẫu, A Hành hôm nay muốn nói cho rõ ràng, đêm nay A Hành đánh là một tên trộm, hơn nữa là vì danh dự Phượng gia mà đánh. Lần sau nếu có loại sự tình này, ta vẫn đánh như cũ!"
Phượng Tử Hạo oa oa kêu to: "Ngươi còn muốn đánh ta? Tổ mẫu ngươi nghe thấy không, nàng còn muốn đánh ta!"
Phượng Vũ Hành quát chói tai: "Ý của ngươi là ngươi còn muốn leo tường của ta?"
Lúc An thị tới đã nổi lên nước mắt, như tự nhủ nói: "Nhị tiểu thư thật sự đáng thương."
Phượng Cẩn Nguyên không rõ lời này có ý gì, chợt nghe Kim Trân bên cạnh hắn nói: "Đại thiếu gia, sao ngài lại không nghe lời phu nhân? Năm trước ngài cũng nửa đêm đi vào khuê phòng Đại tiểu thư, phu nhân cũng chỉ trách phạt một chút."
"A!" An thị kinh hãi, "Có chuyện như vậy?"
Hàn thị cũng ồn ào theo, "Chưa từng nghe Đại phu nhân nói qua!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook