Thần Xách Góc Váy Giúp Quận Chúa
-
Chương 9
Thọ yến vẫn đang diễn ra, đại trưởng công chúa Huệ Đức khi nghe ma ma nói quận chúa Triều Dương bị thương rồi tim muốn lệch một nhịp, ngay sau đó lại nghe được ma ma nói rằng con trai thứ hai của Vệ quốc công đích thân đưa quận chúa Triều Dương về phủ, nàng có chút ngạc nhiên.
"Mật nhi cũng đồng ý?" Đại trưởng công chúa Huệ Đức liếc nhìn ma ma, giả vờ không để ý, nhưng thực ra lại rất quan tâm.
Vị ma ma đó cung kính đáp: "Quận chúa bị bong gân ở chân, đại tiểu thư đi cùng, quận vương cũng phái người đi cùng."
Biết rằng con trai mình đã sắp xếp, đại trưởng công chúa Huệ Đức không nói gì nữa.
*
Trong xe ngựa là hai người Lục Mật và Lưu Phạn Ngọc, Lục Mịch cả người đều đang dựa vào người Lưu Phạn Ngọc, cả khuôn mặt đầy vẻ buồn bực nhìn xuống chân mình, rất không vui.
Lưu Phạn Ngọc mím mím môi, lại nhìn bóng lưng ưu nhã ở phía cửa sổ, trầm giọng nói: "Hắn thật sự tới đưa muội đi sao?"
Lục Mật chớp chớp mắt, bỗng nhiên trở nên linh động: "Đây có được tính là bước đầu thành công của muội không?"
"Có lẽ chỉ là cảm thấy muội ngốc." Lưu Phạn Ngọc một lúc nữa là sẽ biết rồi, nếu cô cho Lục Mật hi vọng, nếu ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, Lục Mật sẽ cảm thấy rằng Hoắc Vô Châu giống như một miếng bánh thơm phức, cho dù như thế nào cũng muốn ăn một miếng.
Nghe vậy, Lục Mật lập tức ỉu xìu, đáng thương nói: "Muội thực sự không ngốc."
"..." Lưu Phạn Ngọc cảm thấy đau đầu, vì sao lại cứ dây dưa không buông vậy?
Thấy tỷ tỷ không lên tiếng, liền nhỏ tiếng nói: "Tỷ nhìn đi, sau này sẽ có ngày, hắn sẽ là thừa tướng dưới váy của muội.
Lưu Phạn Ngọc không quan tâm, cảm thấy giữa Lục Mật và những ngày trong tượng tưởng vẫn còn xa, liền thuận miệng đưa ra một lời đặt cược: "Nếu đã như vậy, ta với muội cược ngôi làng suối nước nóng ngoại ô thành phố đi."
"Được, đã nói là làm."
"Tứ mã nan truy*"
*Lời đã nói không thể rút lại
Lưu Phạn Ngọc vội vã đặt cược với Lục Mật ngày hôm nay, sau này Lục Mật yêu cầu nàng thực hiện điều đó trong tương lai, nàng mới nhận ra bản thân khi ấy đã bất cẩn như thế nào.
Một bữa thọ yến đã có không biết bao nhiều chuyện, bây giờ bản thân còn bị thương nhẹ, chỉ sợ khi về phủ lại bị phụ thân và nhị thiếp cằn nhằn. Nghĩ đến lúc bị phụ thân cằn nhằn, Lục Mật bây giờ đã cảm thấy hai tai nàng bắt đầu muốn nổ tung, nhanh chóng bịt hai tai lại.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lưu Phạn Ngọc nghĩ rằng cô không được khỏe, vừa định hỏi thăm thì xe ngựa liền đột ngột chồm lên, có lẽ đã kinh động đến ngựa! Nhưng Lưu Phạn Ngọc không tránh được, trực tiếp đụng phải Lục Mật, chân của Lục Mật rất khó cử động, Lưu Phạn Ngọc bị đụng kêu lên một tiếng, nghe có vẻ vô cùng đau đớn.
"Mật nhi!" Lưu Phạn Ngọc thấp giọng kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi dậy, muốn kiểm tra vết thương của Lục Mật.
Lục Mật tay mắt nhanh nhẹn, nắm lấy tay của Lưu Phạn Ngọc, lắc lắc đầu: "Muội không sao. Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi!"
Câu sau đấy, đương nhiên là nói với người đánh xe.
- 0—0-Nói—nhỏ--đây là giải phân cách tuyệt đẹp.
"Thưa quận chúa, là, là đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương." Người đánh xe đã đi theo quận chúa Triều Dương nhiều năm, các công tử quý tộc ở thành Trường An cũng biết một hai người người, chưa kể, Hầu phủ Thành Dương còn là thông gia của phủ Phúc Thân Vương "
Lục Mật nghe vậy, nhếch mép cười: "Bảo nàng ta tránh ra đi."
Ngay lúc này chặn xe của nàng chẳng qua là cái chuyện nhức đầu của Thành Dương Hầu Phủ, nhưng thái tử của Hầu phủ Thành Dương vẫn ở Bắc Kinh, vậy để nàng ta-một cô nương chưa xuất giá đến đây sao? Nghĩ rằng nàng sẽ giữ thể diện cho ư?
Chưa đợi người bên ngoài trả lời lại, Lục Mật quay đầu khóc với Lưu Phạn Ngọc nói: "Có lẽ, căn nhà đấy vẫn là của tỷ. Hắn ta chắc đã nhìn thấy bộ dạng hung dữ của muội rồi, haizz..."
Nàng tựa như đang thở dài, nhưng không thấy được bao nhiêu lo âu giữa hai lông mày của Lục Mật. Lưu Phạn Ngọc hiểu cực kỳ rõ, cho dù Lục Mật có trông như thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn có người yêu cô ấy.
Như thể rằng trên đời này, có người yêu hoa mẫu đơn, có người yêu hoa đào. Nói một cách khác, nếu Hoắc Vũ Châu thực sự yêu Mật nhi, cho dù Lục Mật trông như thế nào, hắn cũng nên thích không phải sao?
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài đã cãi nhau, loáng thoáng do đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương đang giả vờ đáng thương, muốn quận chúa Triều Dương cho thế tử phi về nhà để cho xương cốt của Hầu phủ được đoàn viên.
Lục Mật không muốn làm lỡ thời gian, đột ngột kéo màn lên, sự lạnh lùng liền hiện lên, mọi người xung quanh không ai dám tạo ra một tiếng động gì.
Vị này, tính khí thực sự rất xấu.
Lục Mật chẳng qua chỉ là vén tấm màn ra, lạnh lùng nhìn đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương đang bị người khống chế, tên là gì ấy nhỉ, Chử Trường Khê?
"Không ai dạy ngươi một chú chó ngoan thì không bao giờ chắn đường hả?" Ánh mắt Lục Mật như kiếm sắc bén nhìn xuyên qua Chử Trường Khê: "Ngươi vu oan cho ta, lúc nữa liền đưa ngươi tới trước mặt thánh nhân phân xử. Xem ra lời của quở trách của Hầu phủ Thành Dương không đủ lâu để nhớ."
Chử Trường Khê có thể ngờ được Lục Mật lại là người dùng cái cách này, chính là vì bất kể lý do gì, cứ ép người khác là đúng.
Nhưng Chử Trường Khê không có thân phận của quận chúa Triều Dương, nếu không nàng ta sẽ biết được, cảm giác áp đảo người khác là một cảm giác tốt đến nhường nào. Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều có thể bị áp đảo...tính khí tốt? Không tồn tại.
"Quận chúa, thần không có ý đó. Mẹ thần ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nghĩ đến cháu trai cả, thần nữ Trường Khê vì lo lắng cho mẹ, nên mới cả gan ngăn cản xe của quận chúa, mong quận chúa khoan dung để chị dâu hồi phủ.
Chử Trường Khê cúi đầu, hai mắt đẫm lệ, ngay cả tư thế quỳ gối cũng đặc biệt đẹp mắt. Nhưng lời mà nàng ta nói, lại khiến mọi người cảm thấy rằng đâu đâu cũng đều có âm mưu giảo hoạt.
Cái gì mà mỗi ngày đều khóc, nhớ cháu trai cả? Chẳng nhẽ không phải là bà già xảo quyệt đấy muốn đuổi người mẹ và để lại đứa con sao! Lời này từ trong ra ngoài đều là nàng ta hiếu thuận, hiểu chuyện, dập tắt sự kiêu ngạo và độc đoán của quận chúa Triều Dương.
Thật đúng là một đóa hoa sen*
*thuần khiết trong trắng
"Mật nhi cũng đồng ý?" Đại trưởng công chúa Huệ Đức liếc nhìn ma ma, giả vờ không để ý, nhưng thực ra lại rất quan tâm.
Vị ma ma đó cung kính đáp: "Quận chúa bị bong gân ở chân, đại tiểu thư đi cùng, quận vương cũng phái người đi cùng."
Biết rằng con trai mình đã sắp xếp, đại trưởng công chúa Huệ Đức không nói gì nữa.
*
Trong xe ngựa là hai người Lục Mật và Lưu Phạn Ngọc, Lục Mịch cả người đều đang dựa vào người Lưu Phạn Ngọc, cả khuôn mặt đầy vẻ buồn bực nhìn xuống chân mình, rất không vui.
Lưu Phạn Ngọc mím mím môi, lại nhìn bóng lưng ưu nhã ở phía cửa sổ, trầm giọng nói: "Hắn thật sự tới đưa muội đi sao?"
Lục Mật chớp chớp mắt, bỗng nhiên trở nên linh động: "Đây có được tính là bước đầu thành công của muội không?"
"Có lẽ chỉ là cảm thấy muội ngốc." Lưu Phạn Ngọc một lúc nữa là sẽ biết rồi, nếu cô cho Lục Mật hi vọng, nếu ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, Lục Mật sẽ cảm thấy rằng Hoắc Vô Châu giống như một miếng bánh thơm phức, cho dù như thế nào cũng muốn ăn một miếng.
Nghe vậy, Lục Mật lập tức ỉu xìu, đáng thương nói: "Muội thực sự không ngốc."
"..." Lưu Phạn Ngọc cảm thấy đau đầu, vì sao lại cứ dây dưa không buông vậy?
Thấy tỷ tỷ không lên tiếng, liền nhỏ tiếng nói: "Tỷ nhìn đi, sau này sẽ có ngày, hắn sẽ là thừa tướng dưới váy của muội.
Lưu Phạn Ngọc không quan tâm, cảm thấy giữa Lục Mật và những ngày trong tượng tưởng vẫn còn xa, liền thuận miệng đưa ra một lời đặt cược: "Nếu đã như vậy, ta với muội cược ngôi làng suối nước nóng ngoại ô thành phố đi."
"Được, đã nói là làm."
"Tứ mã nan truy*"
*Lời đã nói không thể rút lại
Lưu Phạn Ngọc vội vã đặt cược với Lục Mật ngày hôm nay, sau này Lục Mật yêu cầu nàng thực hiện điều đó trong tương lai, nàng mới nhận ra bản thân khi ấy đã bất cẩn như thế nào.
Một bữa thọ yến đã có không biết bao nhiều chuyện, bây giờ bản thân còn bị thương nhẹ, chỉ sợ khi về phủ lại bị phụ thân và nhị thiếp cằn nhằn. Nghĩ đến lúc bị phụ thân cằn nhằn, Lục Mật bây giờ đã cảm thấy hai tai nàng bắt đầu muốn nổ tung, nhanh chóng bịt hai tai lại.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lưu Phạn Ngọc nghĩ rằng cô không được khỏe, vừa định hỏi thăm thì xe ngựa liền đột ngột chồm lên, có lẽ đã kinh động đến ngựa! Nhưng Lưu Phạn Ngọc không tránh được, trực tiếp đụng phải Lục Mật, chân của Lục Mật rất khó cử động, Lưu Phạn Ngọc bị đụng kêu lên một tiếng, nghe có vẻ vô cùng đau đớn.
"Mật nhi!" Lưu Phạn Ngọc thấp giọng kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi dậy, muốn kiểm tra vết thương của Lục Mật.
Lục Mật tay mắt nhanh nhẹn, nắm lấy tay của Lưu Phạn Ngọc, lắc lắc đầu: "Muội không sao. Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi!"
Câu sau đấy, đương nhiên là nói với người đánh xe.
- 0—0-Nói—nhỏ--đây là giải phân cách tuyệt đẹp.
"Thưa quận chúa, là, là đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương." Người đánh xe đã đi theo quận chúa Triều Dương nhiều năm, các công tử quý tộc ở thành Trường An cũng biết một hai người người, chưa kể, Hầu phủ Thành Dương còn là thông gia của phủ Phúc Thân Vương "
Lục Mật nghe vậy, nhếch mép cười: "Bảo nàng ta tránh ra đi."
Ngay lúc này chặn xe của nàng chẳng qua là cái chuyện nhức đầu của Thành Dương Hầu Phủ, nhưng thái tử của Hầu phủ Thành Dương vẫn ở Bắc Kinh, vậy để nàng ta-một cô nương chưa xuất giá đến đây sao? Nghĩ rằng nàng sẽ giữ thể diện cho ư?
Chưa đợi người bên ngoài trả lời lại, Lục Mật quay đầu khóc với Lưu Phạn Ngọc nói: "Có lẽ, căn nhà đấy vẫn là của tỷ. Hắn ta chắc đã nhìn thấy bộ dạng hung dữ của muội rồi, haizz..."
Nàng tựa như đang thở dài, nhưng không thấy được bao nhiêu lo âu giữa hai lông mày của Lục Mật. Lưu Phạn Ngọc hiểu cực kỳ rõ, cho dù Lục Mật có trông như thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn có người yêu cô ấy.
Như thể rằng trên đời này, có người yêu hoa mẫu đơn, có người yêu hoa đào. Nói một cách khác, nếu Hoắc Vũ Châu thực sự yêu Mật nhi, cho dù Lục Mật trông như thế nào, hắn cũng nên thích không phải sao?
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài đã cãi nhau, loáng thoáng do đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương đang giả vờ đáng thương, muốn quận chúa Triều Dương cho thế tử phi về nhà để cho xương cốt của Hầu phủ được đoàn viên.
Lục Mật không muốn làm lỡ thời gian, đột ngột kéo màn lên, sự lạnh lùng liền hiện lên, mọi người xung quanh không ai dám tạo ra một tiếng động gì.
Vị này, tính khí thực sự rất xấu.
Lục Mật chẳng qua chỉ là vén tấm màn ra, lạnh lùng nhìn đại tiểu thư Hầu phủ Thành Dương đang bị người khống chế, tên là gì ấy nhỉ, Chử Trường Khê?
"Không ai dạy ngươi một chú chó ngoan thì không bao giờ chắn đường hả?" Ánh mắt Lục Mật như kiếm sắc bén nhìn xuyên qua Chử Trường Khê: "Ngươi vu oan cho ta, lúc nữa liền đưa ngươi tới trước mặt thánh nhân phân xử. Xem ra lời của quở trách của Hầu phủ Thành Dương không đủ lâu để nhớ."
Chử Trường Khê có thể ngờ được Lục Mật lại là người dùng cái cách này, chính là vì bất kể lý do gì, cứ ép người khác là đúng.
Nhưng Chử Trường Khê không có thân phận của quận chúa Triều Dương, nếu không nàng ta sẽ biết được, cảm giác áp đảo người khác là một cảm giác tốt đến nhường nào. Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều có thể bị áp đảo...tính khí tốt? Không tồn tại.
"Quận chúa, thần không có ý đó. Mẹ thần ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nghĩ đến cháu trai cả, thần nữ Trường Khê vì lo lắng cho mẹ, nên mới cả gan ngăn cản xe của quận chúa, mong quận chúa khoan dung để chị dâu hồi phủ.
Chử Trường Khê cúi đầu, hai mắt đẫm lệ, ngay cả tư thế quỳ gối cũng đặc biệt đẹp mắt. Nhưng lời mà nàng ta nói, lại khiến mọi người cảm thấy rằng đâu đâu cũng đều có âm mưu giảo hoạt.
Cái gì mà mỗi ngày đều khóc, nhớ cháu trai cả? Chẳng nhẽ không phải là bà già xảo quyệt đấy muốn đuổi người mẹ và để lại đứa con sao! Lời này từ trong ra ngoài đều là nàng ta hiếu thuận, hiểu chuyện, dập tắt sự kiêu ngạo và độc đoán của quận chúa Triều Dương.
Thật đúng là một đóa hoa sen*
*thuần khiết trong trắng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook