Thần Vương Lệnh
C1005: Chương 1005

“Lão Mã, anh phản bội tôi?” Tề Xuân nghĩ tới điều gì đó vội vàng lùi lại.

Sắc mặt lão Mã rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng kĩ thuật không bằng người khác!”

Nghĩ đến vừa rồi anh ta thi triển Nhị Lộ Miêu Đao, vốn tưởng rằng nhất định sẽ thắng, nhưng lại bất cẩn nên đã bị Tần Thiên đoạt đao.

Thậm chí anh ta còn không thấy rõ Tần Thiên ra tay như thế nào.

Tần Thiên phá hoại camera trước khi ra tay. Đương nhiên, hắn không muốn Tề Xuân nhìn thấy, chỉ như vậy mới có thể dẫn dụ được tên này đến.

“Bây giờ, mày còn muốn công thức từ vợ tao?” Tần Thiên vỗ vỗ Miêu đao trong tay, cười nhìn Tề Xuân.

Tề Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ là tao sơ suất rồi…”
.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||


Anh ta lùi lại từng bước, nghĩ rằng mình đã ở khoảng cách an toàn rồi hét lên và chạy về phía xe.

Anh ta đưa tay mở cửa xe.


Tần Thiên hừ một tiếng, vung tay lên, Miêu đao hóa thành một đạo tia chớp.

Một tiếng nổ vang lên, xuyên thẳng vào lòng bàn tay Tề Xuân, đánh vào cửa xe.

“Á!”

Cơn đau thấu xương khiến Tề Xuân lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt và hét lên.

Tần Thiên đứng dậy, chậm rãi đi tới.

“Đừng mà!”

“Không liên quan tới tôi, đừng giết tôi!” Hoàng Oánh Oánh sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ xuống mặt đất.

Tần Thiên nhấc chân lên, giẫm lên lòng bàn tay bị xuyên thủng của Tề Xuân, chậm rãi rút cán đao ra.

Tề Xuân bất lực nhìn lưỡi kiếm trắng đỏ bị rút ra khỏi tay, biến thành màu máu.

Tề Xuân thậm chí còn nghe thấy tiếng thân đao cọ vào xương, hét lên và ngất đi.


Anh ta là một thanh niên bẩm sinh đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cuộc sống sung sướng, từng phải chịu loại đau đớn này bao giờ?

Những người xung quanh, kể cả Mã Hồng Đào đều cảm thấy như gặp ma khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Thiên không thay đổi.

“Tần Thiên, đừng giết người!” Tô Tô không nhẫn tâm nhìn thấy.

“Vợ yên tâm.” Tần Thiên mỉm cười đồng ý.

“Hả?” Cuối cùng Trịnh Cát cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vô thức hỏi: “Cô ta là vợ mày ư?”

“Vợ của mày không phải là vợ cũ của tao sao?”

“ Vợ” mà Tần Thiên nói trước đó, mọi người đều tưởng rằng hắn đang ám chỉ Cung Lệ.

Bởi vì Trịnh Cát tin rằng vợ cũ của anh ta đã bỏ trốn cùng Tần Thiên. Bây giờ có vẻ như, người vợ mà Tần Thiên nói đến thực ra chính là Tô Tô?

Sao có thể chứ!

“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!” Cung Lệ giận dữ đỏ mặt nói: “Anh Tần và Chủ tịch Tô đã kết hôn nhiều năm rồi!”

“Lần này, anh Tần đã cứu tôi, nhưng giữa chúng tôi trong sạch.”

Trịnh Cát mở miệng không nói nên lời

Đột nhiên anh ta nhìn thấy Tần Thiên cầm Miêu đao đi tới, anh ta sợ hãi hét lên rồi quay người bỏ chạy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương