Thần Vương Lệnh
-
67: Ông Là Cái Thá Gì
Tôi dùng lực!
Tôi dùng lực!
Tôi dùng lực nữa này!
Đồng Xuyên còn tưởng rằng là ảo giác, anh ta cắn răng và dùng hết sức mạnh của mình.
Tần Thiên vẫn cười híp mắt như cũ, hồn nhiên như không biết gì.
Chẳng lẽ tay của người này còn cứng hơn sắt sao?
Đồng Xuyên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt của mình.
“Đồng Xuyên, làm sao vậy?”
“Anh với Tần Thiên lần đầu tiên gặp mặt, không phải vừa gặp đã thân, không nỡ buông tay đấy chứ?” Dương Lâm thâm sâu hỏi.
Đồng Xuyên cắn răng, đang chuẩn bị dùng lực thêm một lần nữa.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy bàn tay của Tần Thiên nóng lên.
Trong nháy mắt trở nên giống như một khối sắt nóng.
Trong tiếng kêu quái dị, anh ta hất tay ra và nhanh chóng lui về phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.
“Chuyện gì vậy?” Lúc này sắc mặt của Dương Lâm cũng đột nhiên thay đổi.
“Tiểu tử, anh mưu hại tôi?” Đồng Xuyên vừa sợ vừa giận.
Anh ta chắc chắn rằng Tần Thiên nhất định là đã làm gì đó.
Tần Thiên buông tay, vô tội nói: “Anh bạn, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Hai tay của hắn rõ ràng trống rỗng.
Đồng Xuyên vô cùng nghi ngờ.
“Đàn ông các anh thật kỳ lạ, toàn nói những thứ nghe không hiểu gì.”
“Anh họ, cậu mợ, ông bà ngoại đều khỏe cả chứ? Chúng ta mau đi thôi.” Tô Tô cười nói.
Dương Lâm lo lắng nhìn về phía Đồng Xuyên.
Là anh em họ, anh ta không tiện trực tiếp ra tay.
Cố ý mời Đồng Xuyên tới đây chính là để chỉnh đốn Tần Thiên.
Chẳng lẽ, Tần Thiên này là cao thủ, Đồng Xuyên vừa tới đã bại rồi?
Sao có thể được.
Anh ta kiên quyết không tin.
Đồng Xuyên cắn răng, lớn tiếng nói: “Tần Thiên, Sở Châu chúng tôi chỉ hoan nghênh anh hùng, không hoan nghênh những tên khốn nạn chỉ biết ăn bám.”
“Anh muốn tiến vào Sở Châu cũng được, nhưng trước tiên phải so tài với tôi một trận đã!”
Dương Ngọc Lan có vẻ lo lắng, bà biết người dân Sở Châu rất hung dữ, rất dễ xảy ra chuyện.
Chỉ là bà cũng không ngờ tới vừa mới lên bờ đã đụng phải đối thủ.
Tô Tô không vui nói: “Anh họ, ý của anh là sao?”
Dương Lâm cười nói: “Tô Tô, chuyện giữa đàn ông với nhau em đừng quan tâm.”
“Em cũng không muốn người đàn ông của mình là một kẻ hèn nhát đúng không?”
Anh ta nhìn về phía Đồng Xuyên, nói: “Anh chuẩn bị thi như thế nào? Tôi đã đồng ý thay em rể tôi rồi.”
Đây là muốn nướng Tần Thiên trên lửa đây mà.
Đồng Xuyên lấy một tờ báo từ trong túi ra và nói: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì.”
Sau khi nhìn thấy, Tô Tô kinh ngạc tái mặt, tức giận nói: “Trên đời này sao lại có người tán tận lương tâm như vậy!”
Hóa ra là một thông báo treo thưởng được in trên từ báo.
Nghi phạm họ Lăng, vốn là một người vô gia cư được một gia đình tốt bụng ở Sở Châu nhận nuôi.
Không ngờ ông ta phát rồ, sau khi nam chủ nhân qua đời vi bệnh, ông ta đã cưỡng đoạt nữ chủ nhân.
Không chỉ vậy, ông ta còn cưỡng ép con dâu, đánh đập cháu trai.
Sau khi bị con trai phát hiện, ông ta còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con trai rồi phân xác.
Càng quá đáng hơn đó, cảnh sát sau khi điều tra phát hiện, họ Lăng này sở dĩ trước đó trở thành kẻ lang thang là bởi vì ông ta đã tàn nhẫn giết chết cả nhà vợ cũ.
Bây giờ sau khi sự việc xảy ra, họ Lăng lái xe bỏ trốn, cảnh sát treo thưởng mười vạn để truy bắt hung thủ.
Ở phía bên dưới còn đặc biệt nhắc nhở, nghi phạm hung ác xảo trá, cực kỳ nguy hiểm, đề nghị người dân nhất định phải cẩn thận hơn.
Dương Lâm nghi hoặc nói: “Vụ án này tôi biết.
Không phải tên súc sinh này tự biết mình tội nghiệt nặng nên đã lái xe chạy đến bờ sông, nhảy sông tự sát rồi sao?”
“Chiếc xe đằng kia không phải là của tên họ Lăng đấy chứ?”
Đồng Xuyên gật gật đầu, đắc ý nói: “Tất cả mọi người đều đã bị tên họ Lăng lừa rồi.”
“Theo như tôi biết, họ Lăng cố ý bỏ lại chiếc xe bên bờ sông là vì để che mắt người khác.”
“Ông ta muốn mọi người nghĩ rằng ông ta đã chết, chờ sóng gió qua đi, ông ta sẽ đổi tên đổi họ, và lại tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Có chuyện này sao?”
“Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?”
Đồng Xuyên nhìn về phía một ngọn núi xanh bên trái.
“Ý anh là, ông ta trốn ở ngọn núi bên kia?”
“Phải, ông ta trốn ở đó chờ sóng gió đi qua, vừa hay có thể vượt sông chạy trốn.”
“Đồng Xuyên, anh chuẩn bị làm như thế nào?”
Đồng Xuyên cười lạnh nói: “Trừ gian diệt ác, nhận tiền thưởng.
Đây vốn là công việc của tôi.”
“Hôm nay tôi đến bờ sông, cũng là muốn bắt họ Lăng về quy án.”
“Bây giờ tôi muốn hỏi anh Tần, anh có dám thi đấu với tôi không?”
“Chúng ta cùng đi vào núi, ai bắt được họ Lăng trước, người đó sẽ thắng.”
Hóa ra là như vậy!
Đồng Xuyên vậy mà lại muốn thi bắt nghi phạm với Tần Thiên.
“Không được.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Tô Tô vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt vô cùng lo lắng, ý muốn bảo Tần Thiên đừng đồng ý.
Tần Thiên cười nói: “Loại người táng tận lương tâm này, để cho ông ta sống thêm một giây cũng rất lãng phí oxi.”
“Chỉ có điều, anh thi với tôi ắt hẳn là còn có ý khác nhỉ?”
“Đúng vậy!” Đồng Xuyên lớn tiếng nói: “Nếu anh thua, anh phải buông bỏ cô Tô.”
“Bởi vì chỉ có người thắng, mới có tư cách làm chồng của cô ấy.”
Nghe xong lời này Tô Tô lập tức đỏ mặt, cô phồng má có chút khó chịu.
Tên to con này đúng là không có một chút lịch sự nào, anh ta coi mình là cái gì chứ?
Lần đầu tiên gặp mặt đã coi mình là thứ để cá cược giữa đàn ông các anh?
“Chúng ta đi!” Cô kéo tay Tần Thiên chuẩn bị rời đi.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Một loại cảm giác như thể theo bản năng, khiến hắn chợt quay đầu nhìn về phía phía một khu rừng rậm trên sườn núi bên phải.
Đôi mắt lúc này giống như thể thần chết mở mắt giữa ban ngày.
“Anh bị sao vậy?” Tô Tô đứng bên cạnh bị dọa cho một phen.
“Ở đây chờ anh.” Tần Thiên nói một câu rồi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi bên phải.
“Tiểu tử, anh chạy sai hướng rồi.”
“Là ngọn núi bên trái này!” Đồng Xuyên hô lên.
Dương Lâm kích động nói: “Anh còn chờ cái gì nữa, mau đi đi!”
“Đi bắt tên họ Lăng, vì dân trừ hại, nhận lấy tiền thưởng, cưới em muội tôi!”
“Đợi tôi!” Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, giống như một con hổ chạy về phía ngọn núi bên trái.
Dương Lâm nhìn Tần Thiên chạy đến ngọn núi bên phải thì cười lớn.
“Cái tên họ Tần kia, cậu cũng quá nhát gan rồi?”
“Không dám đấu thì nói thẳng, cũng không cần phải chạy trốn như thế.”
“Tiểu tử cậu có gan, đi rồi thì không cần quay về đâu!”
Sở dĩ Tần Thiên nghiêm trọng như vậy, là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn đã cảm nhận thấy có sát thủ đang ẩn nấp ở sườn núi bên phải.
Đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, người sát thủ nhắm vào không phải hắn, mà là Tô Tô.
Hắn biết mục tiêu của sát thủ là hắn, nhắm vào Tô Tô chỉ là để quấy nhiễu tâm trí của hắn.
Tuy nhiên, điều này đã chạm vào điểm yếu chí mạng cả Tần Thiên.
Bất cứ ai dám đe dọa người phụ nữ của Tần Thiên hắn, hắn nhất định sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
“Xem ra Thiết Ảnh Vương nói không sai, đại thiếu gia xa nhà đã nhiều năm, thật đúng là làm nên chuyện.”
Có một chòi nghỉ ở lưng chừng núi.
Một người đàn ông một mắt khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế bành uống trà.
Tuy rằng đang cười, nhưng một bên mắt lại lóe lên lòng dạ độc ác của kẻ có dã tâm.
Ở phía sau ông ta có mấy vệ sĩ đằng đằng sát khí đang đứng.
“Ông là người nhà họ Hạ?” Giọng nói của Tần Thiên vô cùng lạnh lùng.
“Lúc tôi gia nhập nhà họ Hạ, đại thiếu gia đã bị đuổi ra ngoài, cho nên không nhận ra tôi cũng là bình thường.”
“Bây giờ để tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là người đứng đầu tám tướng quân nhà họ Hạ gia của cậu, Trấn Thiên Nam.”
“Đại thiếu gia, nếu đã tới rồi thì ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Thử trà xuân ở Sở Châu này đi, cũng khá ngon đấy.”
Trấn Thiên Nam tự rót cho mình một ly, dường như ông ta không hề để tâm Tần Thiên.
Tần Thiên đi tới trước bàn trà, cầm một chén trà nóng lên, để dưới mũi ngửi một chút.
Sau đó, vung tay và hất vào mặt Trấn Thiên Nam.
“Ông là cái thá gì? Mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook