Thần Vương Lệnh
-
31: Hắn Là Chó Của Tôi
Lúc ăn cơm, Dương Ngọc Lan múc một chén canh nấm cho Tô Tô, lấy lòng nói:
"Con nếm thử, có phải hương vị mà con thích uống nhất hay không?"
Tô Tô nếm thử một ngụm, tuy rằng không nói gì, nhưng thông qua biểu hiện trên khuôn mặt cô có thể nhìn ra, cô rất thích.
Dương Ngọc Lan vui vẻ nói: "Đây là Tần Thiên làm!”
Biết con thích uống cái này, nó liền nghiêm túc học tập nghiên cứu, bây giờ nấu còn ngon hơn mẹ.
Tô Tô lập tức đem chén đặt lên bàn, tức giận nói: "Khó uống muốn chết!”
"Họ Tần kia, đường đường là một thằng đàn ông, ngoại trừ cáo mượn oai hùm dùng danh tiếng người khác đi lừa gạt thì không có chút bản lĩnh nào khác sao?"
“Ngay cả một bữa cơm cũng làm không xong, cần anh làm gì!”
Dương Ngọc Lan xấu hổ một trận.
Tần Thiên cũng không nói gì.
Hai người đều thật không ngờ, một người tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành như Tô Tô, mất trí nhớ năm năm, sau khi tỉnh dậy lại trở nên điêu ngoa như vậy.
Nhưng mà hai người đều cảm thấy là do Tô Tô bị thương quá nặng, tạo thành phản ứng kích thích.
Họ cần phải thận trọng hơn.
Cơm nước xong, Tô Tô tức giận nói: "Buồn chết đi được!”
“Mẹ, mẹ đẩy con ra vườn hoa nhỏ bên ngoài đi dạo đi.”
“Được!" Dương Ngọc Lan vội vàng đứng lên, nhưng bà nghĩ đến cái gì đó nhíu mày nói: "Mẹ phải làm việc.”
Tần Thiên vội vàng nói: "Để con.”
Dương Ngọc Lan cười nói: "Tô Tô, mẹ phải làm việc để Tần Thiên đưa con đi được không?"
Mặt Tô Tô trầm xuống, nhưng mà lần này cô không có từ chối.
Mà lạnh lùng nói: "Họ Tần kia, tôi không biết anh trăm phương ngàn kế ở lại đây đến tột cùng có mục đích gì.”
“Nhưng mà tôi muốn anh đồng ý với tôi ba điều kiện.”
Tần Thiên cười nói: "Em nói đi.”
“Đừng cười nói với tôi!”
“Nói cho anh biết, anh chỉ là một thằng shipper quèn mà thôi.
Bổn tiểu thư hiện tại tuy rằng tàn phế thì anh cũng không xứng với tôi!”
Sau khi quát mắng, Tô Tô mới nói: "Thứ nhất, không được chạm vào tôi!”
"Thứ hai, không được sự cho phép của tôi, không được nhắc lại chuyện chữa bệnh!"
Nghĩ đến lần trước, sau khi lâu tỉnh lại nhìn thấy mình trần truồng như nhộng, mặt cô đỏ ửng lên.
Tần Thiên gật đầu, nói: "Còn gì nữa?”
Tô Tô lạnh lùng nói: "Nghĩ không ra, bấy nhiêu trước đã!”
“Dù sao chỉ cần anh dám chọc tôi tức giận thì lập tức cút đi!”
Thật là một đại tiểu thư bốc đồng.
Dương Ngọc Lan thật sự lo lắng Tần Thiên sẽ chịu không nổi mà bỏ đi.
Có câu là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Bất tri bất giác bà đã xem Tần Thiên trở thành chỗ dựa của mình.
Đàn ông tốt như vậy, khó tìm.
Bà phải giữ cho con gái mình.
Cũng may, thấy Tần Thiên không tức giận bà cuối cùng yên tâm đi làm việc.
Giờ phút này, trong một tòa thành ở bên kia đại dương.
Một ông già râu bạc nhìn cô gái mặt ủ mày chau ngồi trên xích đu trước mặt, vẻ mặt đau lòng.
Cô gái xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích.
Lạc Lạc, nếu không chúng ta đổi mục tiêu đi.
“Ngoại trừ Thần Vương kia, đàn ông trên toàn thế giới, tùy con chọn.”
“Con nhìn trúng ai gia gia lập tức đi bắt hắn về!”
“Không!”
“Con muốn hắn thôi!”
“Con có một loại cảm giác con đã từng cách hắn chỉ có một bước.
Gia gia, con sẽ không từ bỏ!”
Lão Locker Schiller thở dài, lớn tiếng nói quản gia: "Truyền tin tức, chỉ cần Thần Vương nguyện ý cưới cháu gái tôi, tôi đem mỏ dầu Garval làm của hồi môn!"
Quản gia run một cái: "Lão gia, đây là mỏ dầu lớn nhất trên thế giới, cũng là trụ cột của gia tộc chúng ta!"
"Mỏ dầu trên toàn thế giới cộng lại, cũng không quan trọng bằng cháu gái bảo bối của tôi vui vẻ!"
“Vâng!" Quản gia cắn răng vâng lên đi sắp xếp.
.........
Tần Thiên chẳng những không tức giận, còn ân cần cầm một cái chăn, che hai chân Tô Tô che lại sau đó cẩn thận đẩy cô ra cửa.
Hoa viên nhỏ cùng với không khí trong lành, làm vẻ mặt Tô Tô hòa hoãn lại một chút.
Nhìn đám bướm tung tăng bay múa, cô có chút xuất thần.
Năm năm.
Đối với ký ức thế giới này, cô thiếu năm năm.
Bây giờ nhìn mọi thứ, đều có một loại cảm giác không chân thật.
“Tôi khát." Cô lạnh lùng nói.
Tần Thiên vội vàng chạy vào trong phòng, rót một ly nước ấm đi ra.
Không ngờ Tô Tô không cầm chén trà, mà nhìn ra bên ngoài hoa viên có một cô gái đang đứng, cô cười lạnh nói: "Cô ta là ai?"
“Từ khi chúng ta ra đây, cô ta liền đứng ở nơi đó, hơn nữa vẫn luôn nhìn anh.”
“Họ Tần, không ngờ anh còn có thể dụ dỗ được một cô gái xinh đẹp như vậy.”
“Có loại cực phẩm này, anh còn ở bên một người tàn phế như tôi làm gì.”
Tần Thiên lập tức nói với Thiết Ngưng Sương: "Mời cô vào.”
Thiết Ngưng Sương run một cái, có chút sợ hãi chậm rãi đi vào.
Cô cúi đầu như một cô gái nhỏ đã làm sai chuyện.
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Cô tới nơi này làm gì?”
Thiết Ngưng Sương kích động nói: "Tôi muốn cùng anh......”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Theo tôi làm gì?”
“Thiết tiểu thư, giữa chúng ta hình như cũng không có quan hệ gì?”
“Để tránh cho vợ tôi hiểu lầm, xin cô sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Thiết Ngưng Sương không ngờ Tần Thiên vì bảo vệ người phụ nữ trên xe lăn này mà đối xử lạnh lùng với mình như vậy.
Trong mắt cô liền ửng đỏ.
“Nghe thấy không?”
Tô Tô đắc ý nói: "Em gái à, cô vẫn còn non lắm.”
“Cô cho rằng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này là có thể câu dẫn chồng tôi?”
“Tôi nói cho cô biết, anh ta chơi đùa với cô mà thôi.”
“Đàn ông giống như chó, ở bên ngoài ăn thịt rừng, ăn xong rồi vẫn phải ngoan ngoãn đi về nhà.”
Thiết Ngưng Sương ngạc nhiên: "Cô biết anh ta là ai không? Cô dám nói là chó!”
Tô Tô cười lạnh nói: "Hắn, chính là chó của tôi.”
“Có bản lĩnh, cô dắt anh ta đi đi?”
Thiết Ngưng Sương lại há to miệng.
Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Thiên, nói: "Anh đối với tôi lạnh lùng như thế, lại cam chịu cho cô ta sỉ nhục?”
“Cô ta chỉ là một người tàn phế, có gì phải sợ?”
Tần Thiên Chân tức giận, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện nhà của tôi, không cần cô lắm miệng!"
“Thiết tiểu thư, vẫn là câu nói kia, không có chuyện gì cô có thể rời đi!”
“Anh....." nước mắt Thiết Ngưng Sương cuồn cuộn chảy ra, cô cố găng nhịn xuống không dám khóc thành tiếng.
Cô tức giận đến ngực phập phồng, lớn tiếng nói: "Ba tôi bảo tôi nói cho anh biết, có một tập đoàn tài chính lớn muốn tới Long Giang mở một hội nghị đầu tư, nhà chúng tôi là ban tổ chức.”
"Anh chữa khỏi bệnh của gia gia tôi, để báo đáp, nhà tôi cho anh một vé vào cổng!"
“Tần Thiên, anh thật sự là......!Làm cho tôi quá thất vọng rồi!”
Nói xong, cô ném xuống một cái thiếp mời, che miệng, tông cửa rời đi.
Khó khắn lắm hình tượng Tần Thiên trong lòng cô mới trở nên cao lớn, không ngờ nhanh như vậy đã sụp đổ.
Tô Tô cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Còn không đuổi theo?”
Tần Thiên không nói gì, đưa ly rượu trong tay tới trước mặt cô.
Tô Tô uống một ngụm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hứng thú nói: "Tập đoàn tài chính gì?"
Tần Thiên tức giận nói: "Quản nó là tập đoàn gì, dỗ Tô đại tiểu thư vui vẻ mới là quan trọng nhất!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook