Thần Vương Lệnh
24: Thần Vương Chân Chính


“Tôi muốn gặp Thần Vương!”
“Nhanh, mang tôi đi gặp Thần Vương!”
Tôi có tình báo trọng đại!
“Diêm Vương lệnh xuất hiện, chỉ có Thần Vương mới có thể ngăn cản!”
“Cầu thần vương cứu vớt Tô gia!”
Tô Bắc Sơn thấy mấy đại nhân vật vẻ vui rời đi cho nên tin chắc rằng Thần Vương thần bí không gì không làm được kia đang ở phía sau cánh gà.
Thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh cho bọn họ sắp tới.
Cả nhà già trẻ cơ nghiệp nhiều năm của Tô gia có bị hủy hoại hay không thì phải dựa vào ngày hôm nay rồi.
Ông ta không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Ông ta Kích động từ chỗ ngồi chạy ra, thất tha thất thểu xông về phía sau.
Mấy bảo an Long Nha, tạo thành một bức tường rào ngăn ở trước mặt.
Cục diện nhất thời có chút mất khống chế.
Trong phòng, Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, đều nhìn về phía Tần Thiên chờ hắn lên tiếng.
Dù sao đi nữa quan hệ giữa Tô Bắc Sơn và Tần Thiên có chút đặc thù, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.
“Lão đại, làm sao bây giờ?" Nhiếp Thanh Long xin chỉ thị.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua kích động vênh váo của Tô Bắc Sơn trên màn hình, lạnh lùng nói: "Dẫn ông ta vào.”
“Vâng!" Nhiếp Thanh Long lĩnh mệnh.
Tô Bắc Sơn vô cùng kích động vọt vào.

Trong lòng ông ta ôm một chồng tài liệu, vừa vào cửa nhìn thấy khối Thần Vương lệnh kim quang rạng rỡ kia ông ta vui mừng như mở cờ trong bụng.
Ông ta không nói hai lời liền hướng về phía Vương Bá Niên quỳ bụp xuống.
“Cầu thần vương khai ân!”
“Cầu thần vương phù hộ Tô gia!”
“Đây là tất cả khế đất và tài sản của Tô gia, tất cả đều hiến cho Thần Vương!”
Ông ta vừa nói vừa thình thịch dập đầu.
Vương Bá Niên lúc này mới hiểu ra vội ho khan một tiếng, nói: “Ông nhận lầm người rồi, tôi không phải thần vương.”
“Hả?”
Tô Bắc Sơn ngây ra một lúc.
Trong đám người này chỉ có Vương Bá Niên thoạt nhìn là có dáng vẻ của một Thần Vương, ông ta không phải Thần Vương, chẳng lẽ là người trẻ tuổi mặt đen bên cạnh sao?
Chủ nhân Thần Vương lệnh, sao có thể trẻ tuổi như vậy?
Nhưng mà ông ta cũng không dám nói gì.
Xoay người, lại dập đầu với Nhiếp Thanh Long.
“Thần Vương tuổi trẻ tài cao, phúc trạch thiên hạ!”
"Lần này, nhất định phải khai ân, đánh lui Diêm Vương, cứu vớt Tô gia!"
“Chỉ cần Thần Vương đồng ý, từ nay về sau Tô Bắc Sơn và toàn bộ Tô gia sẽ vâng mệnh là ngài!”
Thần sắc Niếp Thanh Long cổ quái, nói: "Ông già, ông là nói Diêm Vương tìm Tô gia các ông?”
“Đúng vậy!”
Tô Bắc Sơn phẫn nộ lên án: "Mười ngày trước, Diêm Vương lệnh xuất hiện tại yến hội của gia tộc chúng tôi!"
"Mười ngày qua, Tô gia chúng tôi gặp tai ương ngập đầu, đều là do tên Diêm Vương ác độc kia làm ra!"
“Ngài là Thần Vương, không phải chuyên môn khắc chế Diêm Vương sao? Ngài không thể khoanh tay đứng nhìn được!”

Nhiếp Thanh Long cười lạnh nói: "Vậy sao?”
“Theo tôi được biết, Diêm Vương Lệnh cũng không phải tùy tiện xuất thế.”
“Ông già, ông suy nghĩ cho kĩ, có phải ông đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Tô Bắc Sơn đỏ mặt, ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: "Không có!”
“Tô gia tôi lấy nhân nghĩa lập thế, chưa bao giờ làm chuyện xấu!”
“Tôi biết rồi, nhất định là Tần Thiên!”
“Hắn là con rể trong nhà chúng tôi, năm năm trước đã từng cưỡng hiếp cháu gái tôi.”
"Hắn mất tích năm năm, sau khi trở về thì trăm phương ngàn kế muốn lừa bịp tống tiền Tô gia chúng tôi!"
“Nhất định là hắn bịa đặt, nói xấu Tô gia chúng tôi, cho nên Diêm Vương lệnh mới xuất thế.
“Chúng tôi bị oan!”
“Tất cả là tại Tần Thiên!”
“Là tên chó Tần Thiên hãm hại chúng tôi, xin Thần Vương minh giám, đánh lui Diêm Vương, trừng phạt Tần Thiên lấy lại công đao cho Tô gia chúng tôi!”
Thấy Tô Bắc Sơn đến lúc này còn khăng khăng một mực luôn miệng chửi bới Tần Thiên, Niếp Thanh Long cũng không còn gì để nói.
Nếu không phải có Tần Thiên ở phía sau, chỉ dựa vào mấy câu nói này của Tô Bắc Sơn, Thanh Long liền lấy mạng già của ông ta!
Đừng nhìn Thanh Long bình thường ở trước mặt Tần Thiên hi hi ha ha, kì thực ở trong lòng của hắn Tần Thiên chính là một vị thần không thể khinh nhờn!
Mạng của Thanh Long hắn, cũng là Tần Thiên cho.
“Tôi không phải Thần Vương.”
“Cầm lệnh bài, đi vào bên trong, gặp mặt Thần Vương chân chính!”
Nhiếp Thanh Long chỉ chỉ vào gian mật thất phía sau.

Tô Bắc Sơn ngây người một chút, vội vàng quỳ xuống trước bàn, hai tay cầm "Thần Vương lệnh", giống như đang cầm một khối trân bảo hiếm có.
Sau đó, vừa quỳ vừa lếch vào bênh trong.
Ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: "Tô Bắc Sơn bái kiến Thần Vương!"
“Xin Thần Vương đánh lui Diêm Vương, tru sát nghịch tặc Tần Thiên, phù hộ Tô gia!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Tru sát Tần Thiên? Ông ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”
Tô Bắc Sơn run một cái!
Thanh âm này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt.

Đối diện với ông ta là một Khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập uy nghiêm.
“Tần Thiên......!Sao mày lại ở đây?" Ông ta không tin vào mắt mình tuyệt vọng gào lên.
Tần Thiên đưa tay về phía trước, khối Thần Vương lệnh kia từ trong tay Tô Bắc Sơn bay ra, treo lơ lửng ở đỉnh đầu của ông ta.
“Ông nhìn lại xem, tôi là ai!" Một cỗ nội kình rót vào lệnh bài.
Một ánh sáng vàng chói mắt từ trong lệnh bài phóng ra ngoài, cả căn phòng sáng rực một màu vàng rực rỡ.
Cả người Tần Thiên được kim quang bao phủ, uy nghiêm giống như một vị thần giáng thế.
Tô Bắc Sơn trợn mắt há hốc mồm, tê liệt tại chỗ.
“Làm sao có thể, điều này sao có thể......”
“Nói như vậy, Diêm Vương lệnh cũng là của mày?”
“Mày là chủ nhân của Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh......”
“Điều này không thể nào......!Tần Thiên, mày lại muốn gạt tao!”
“Tao liều mạng với mày!”
Sau khi ông ta chửi bới xong thì bỗng nhiên vọt đứng lên đánh về phía Tần Thiên.
Vừa mới vọt tới gần Tần Thiên, thình thịch một tiếng, bị một cỗ sóng khí không nhìn thấy bắn ngược ra ngoài.
Tần Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Thần Vương lệnh phù hộ, chỉ sợ là ông không có phúc được hưởng.”

“Tô Bắc Sơn, sắp đến thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nhà.”
“Tôi đưa ra hai yêu cầu hi vọng ông sẽ không quên, tự mình xem mà làm đi.”
Nhiếp Thanh Long tức giận nói: "Lão thất phu, còn không mau cút!”
"Muốn sống, chỉ có một con đường, ngẫm lại những yêu cầu mà lão đại đã đưa ra, đừng để cho hắn thất vọng!"
Tô Bắc Sơn sợ tới mức run rẩy, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thần Vương......!Hắn chính là Thần Vương!”
“Bọn họ là một người!”
“Tô gia sắp xong rồi!”
Mười ngày qua ông ta chịu nhiều áp lực, cộng thêm vừa mới bị đã một kích, giờ phút này ông ta giống như một người bị điên vừa chạy vừa gào thét.
“Chuyện gì xảy ra?" Dương Ngọc Lan ngồi ở phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Thần Vương phát uy, Tần Thiên nhất định đã chết không có chỗ chôn thây, ngay cả Tô Bắc Sơn cũng bị liên lụy!"
“Ha ha ha ha, Dương Ngọc Lan, bây giờ bà còn có cái gì để nói?”
“Đắc tội tôi là phải chết!”
Lục Tân Kiến kích động ngồi không yên.
Lúc này trong đầu ông ta cho rằng Tần Thiên là con rể mà Tô gia năm năm trước chiêu tới cửa, cho nên Tô Bắc Sơn bị trừng phạt là bởi vì ông ta làông nội vợ Tần Thiên.
Mà Tần Thiên đắc tội ông ta làm nhiễu loạn hội trường, cho nên mới khiến cho Thần Vương tức giận.
Thân là ủy viên phân hội Long Giang, cho nên Lục Tân Kiến cho rằng Thần Vương sẽ bênh ông ta.
Thật sự là quá sung sướng!
Thần Vương!
Tôi muốn đi gặp Thần Vương!
Tôi muốn gả cho Thần Vương!
Những cô gái đeo hoa tulip ngồi ở hàng thứ hai, chờ không được nữa nhao nhao đứng dậy nũng nịu chạy về phía sau hội trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương