Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lúc trước đã đấu giá vài vật phẩm, sự kiên nhẫn của bọn họ đã hết rồi, đâu nào còn muốn nghe người đấu giá dài dòng.

Không khí không nâng tự lên, đây cũng là lần đầu tiên người đấu giá gặp phải sau nhiều năm bán đấu giá, không khỏi không nén được vui mừng.

"Giá của Thuần Nguyên Đan này bắt đầu là một vạn kim tệ, nhưng mà người bán yêu cầu, muốn tăng giá đấu giá không kém một ngàn kim tệ!" Người đấu giá cao giọng hét to, làm cho giọng nói của mình nổi bật ở trong rất nhiều người đấu giá sốt ruột.

Dường như, không khí quá cao làm người đấu giá cũng có áp lực!

"Ta ra hai vạn!"

"Ta ra ba vạn!"

"Năm vạn!"

Không khí còn sôi động hơn Lăng Kỳ Tuyết tưởng tượng, vốn nàng cảm thấy một viên Thuần Nguyên Đan lấy mười vạn kim tệ đã là không lên nổi rồi, xem ra nàng còn đánh giá thấp cuồng nhiệt của mọi người với Thuần Nguyên Đan, viên Thuần Nguyên Đan đầu tiên đã bán ra giá cao là hai mươi vạn.

Không chê tiền nhiều, càng nhiều càng tốt.

Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng ngồi ở phòng nghỉ phía sau phòng đấu giá, cười híp mắt nhìn cảnh tượng sôi động phía dưới, khuôn mặt vui vẻ.

Nếu tính như thế, hôm nay nàng có thể có hai trăm vạn nhập vào sổ sách, có thể mua nhiều nguyên liệu hơn, luyện chế nhiều đan dược hơn, tiến vào Ma Vân rừng rậm càng thêm một phần bảo vệ.

Viên Thuần Nguyên Đan thứ hai nhiều hơn viên thứ nhất một vạn, viên thứ ba lại tăng thêm một vạn.

Đến viên thứ năm thì mắt thấy Thuần Nguyên Đan càng ngày càng ít, người phía dưới thấy ánh mắt cũng tái đi, nếu không lấy được sẽ không còn nữa.
Viên thứ năm nâng lên giá cao là ba trăm ngàn!

Đang chuẩn bị bắt đầu viên thứ sáu, trong đám người truyền đến trận rối loạn, Lăng Kỳ Tuyết theo tầm mắt của mọi người nhìn lại.

Chỉ thấy đám người chen chúc với nhau tự động nhường ra một lối đi, từ trong đi ra là một nam tử mặc áo mãng bào màu đen nạm viền vàng.

Cơ thể nam tử to lớn, khuôn mặt bất phàm, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách tự nhiên.

Đây không phải là thái tử Nam Cung Kình thì là ai!

Tất nhiên, đi theo phía sau hắn là cái đuôi nhỏ Lăng Kỳ Liên.

Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi cười tà, khó trách trong khoảng thời gian này không thấy Lăng Kỳ Liên đến tìm nàng gây phiền phức, thì ra là nàng nhắm đến thái tử phi tương lai.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng vui vẻ được yên tĩnh, quản nàng ta nhắm đến thái tử phi hay là phi cái gì, khép lại việc vớ vẩn của nàng ta.

Đoàn người chỉ dao động một cái, lực chú ý lại lần nữa tập trung ở trên Thuần Nguyên Đan.

Nói lời khó nghe, nói không chừng thái tử ngươi còn theo chân bọn họ đến đây giành Thuần Nguyên Đan, bọn họ để cho ngươi một con đường cũng đã không tệ rồi.

Giá tiền viên Thuần Nguyên Đan thứ sáu rất nhanh đã lên cao đến hai năm vạn.

"Lăng đại tiểu thư ngươi thực sự rất trâu bò!"

Trong phòng nghỉ, mặt của Nam Cung Ngọc lấp lánh nhìn Lăng Kỳ Tuyết, ý sùng bái không che giấu chút nào.

"Đúng vậy!" Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết đặt ở trên người thái tử và Lăng Kỳ Liên, không quay đầu lại.

Thấy thế Nam Cung Ngọc có chút mất mát, thái tử chói lọi như vậy, ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết dừng ở trên người của hắn cũng dễ hiểu thôi.

Chỉ là, trong lòng vẫn cảm thấy mất mác.

"Thái tử có thiên phú tu luyện cao nhất ở Nam Lăng quốc, đại tiểu thư nhất định rất thích hắn!" Lòng của Nam Cung Ngọc chua xót giọng nói còn chua hơn.

Lăng Kỳ Tuyết xoay đầu lại, cau mày: "Sao ta phải thích hắn, hắn tính là cái gì?"

Không thể không nói, lời nói của Lăng Kỳ Tuyết khiến hai mắt của Nam Cung Ngọc tỏa sáng, buồn bực trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Cho đến bây giờ, hắn được công nhận là phế vật của hoàng thất, người người khinh bỉ, mà Nam Cung Kình lại là kiêu ngạo của hoàng thất, mọi người đều ngưỡng mộ, đầu hắn đầy hào quang, đi đến đâu cũng đều có khen ngợi, mà hắn, ngay cả tư cách làm nền cũng không có.

Lăng Kỳ Tuyết lại nói thái tử tính là cái gì.

Mặc dù những lời này không đại diện được cái gì, nhưng vẫn để cho hắn cảm thấy tối tăm trong lòng trở thành hư không.

"Ta còn tưởng ngươi cũng thích thái tử, giống như là nhị tiểu thư Lăng gia!"

"Ta nhổ vào! Đừng đánh đồng bạch liên hoa Lăng Kỳ Liên đó với bản tiểu thư, nàng - không - xứng!" Đôi mắt thanh tú của Lăng Kỳ Tuyết trừng lớn, kiếp trước kiếp này, bạch liên hoa Lăng Kỳ Liên gì đó cũng không xứng đánh đồng với nàng!

Nam Cung Ngọc ngẩn ra, nghĩ đến địa vị xấu hổ của mình ở hoàng thất, lại nghĩ đến Lăng Kỳ Tuyết gặp phải khi dễ ở Lăng phủ, đột nhiên hiểu vì sao Lăng Kỳ Tuyết chán ghét Lăng Kỳ Liên như vậy, lúng túng cười nói: "Đúng vậy, cái gọi là thiên tài, đại tiểu thư ngươi mới thật sự là thiên tài!"

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Nam Cung Ngọc trong ấn tượng của nàng là một nam nhân ấm áp thậm chí là có chút nhát gan, bỗng nhiên bộc phát thô tục, trong nháy mắt khiến Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy hình tượng sụp đổ, cũng chỉ có chút khí phách của nam tử hán thôi.

"Thật xin lỗi, thái tử điện hạ, ở đây. . . . . ."

"Tránh ra!"

Ngoài cửa phòng nghỉ ngơi truyền tới một trận ồn ào, một giọng nói bá đạo chặn ngang lời của người giữ cửa, tiếp theo, cửa bị người dùng lực mạnh đá văng ra.

Thái tử Nam Cung Kình lạnh lùng đứng, sau lưng vẫn là đuôi nhỏ Lăng Kỳ Liên.

Người giữ cửa kinh sợ giải thích với Nam Cung Ngọc: "Thật xin lỗi tam hoàng tử, thái tử điện hạ ngài. . . . . ."

"Một tên thủ hạ phế vật cũng dám ngăn cản bản thái tử, đáng chết!" Nói xong Nam Cung Kình giơ tay lên, đánh về phía người giữ cửa.

Người giữ cửa không phải cao thủ trấn giữ ở đây, bị một chưởng của Nam Cung Kình làm chấn động lùi về sau mấy bước, đụng vào trên tường, khóe môi tràn ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương.

Lần thứ hai Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy thiên tài trong truyền thuyết này, mày nhíu chặt lại.

Lúc quân vương nhân ái cầm quyền trị nước, thái tử ra tay tàn nhẫn, tác phong lãnh khốc, ngày sau người dân hạnh phúc nha!

Lăng Kỳ Tuyết bình tĩnh ngồi, Nam Cung Ngọc cũng cẩn thận cười làm lành tiến lên, khẽ làm lễ: "Thần đệ tham kiến thái tử điện hạ! Không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm có gì muốn làm?"

Lỗ mũi thái tử hếch lên trời, tự cao tự đại, khinh thường nhìn Nam Cung Ngọc một cái, lạnh lùng nói: "Ta muốn Thuần Nguyên Đan! Ở đây có ba nghìn kim tệ!"

Nói xong ý bảo Lăng Kỳ Liên, Lăng Kỳ Liên móc ra một túi kim tệ, đi về phía Nam Cung Ngọc.

Lăng Kỳ Tuyết thiếu chút nữa thì muốn nói: Mẹ nó!

Ngươi cho rằng ngươi là thổ phỉ hay là cường đạo, mở miệng đã là Thuần Nguyên Đan!

Hơn nữa nhìn hành động nói quen thuộc của thái tử, chuyện này còn làm không chỉ một lần!

Cũng khó trách lúc trước Nam Cung Ngọc đang nói đến vấn đề an ninh ở dưới tình huống bình thường, thỉnh thoảng hoàng thất nào đó đến đây gây rối.

Thì ra là người trong hoàng gia có thể đến chỗ này của hắn tùy ý cướp bóc.

Thế nhưng Nam Cung Ngọc là người có thế lực yếu, nếu thái tử dùng sức mạnh hắn thật sự không có cách nào phản kháng.

Lăng Kỳ Liên dịu dàng đi đến bên cạnh Nam Cung Ngọc, đưa một túi tiền ra, giống như là rất khổ sở nói: "Tam hoàng tử, chuyện này. . . . . ."

Lăng Kỳ Tuyết không nhìn được nhất bức bạch liên hoa dối trá này, đoạt lấy túi tiền ném đến trên mặt của nàng: "Than bùn, muốn Thuần Nguyên Đan mời điện hạ đi đấu giá!"

Chẳng bao lâu trước, nguyên chủ phải chịu hết khi dễ như vậy, chịu hết uất ức, có lẽ là sâu trong nội tâm nguyên chủ để lại trí nhớ, cuối cùng khiến cho Lăng Kỳ Tuyết không thể ngồi yên.

Thái tử?

Lăng Kỳ Liên?

Đắc tội thì như thế nào!

Cấp bậc của Lăng Kỳ Liên ở Nguyên Giả hậu kỳ, thái tử này thiên phú tuy cao, nhưng cũng chỉ là Nguyên Tướng trung kỳ, với thực lực Nguyên Giả hậu kỳ của nàng cộng thêm năm loại thuộc tính nguyên khí và các loại độc dược, vẫn phải có khả năng đánh một trận.

Vì mạng sống có thể nhịn, nhưng mà. . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương