Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
-
Chương 26: Hỏa lực không đủ
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc dù tự nói là Lăng Kỳ Tuyết của Lăng phủ, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được, trong truyền thuyết phế vật Lăng phủ là người nhát gan hèn yếu, sao có can đảm ngăn bước chân của Tam hoàng tử lại.
Tam hoàng tử ở hoàng thất không được cưng chiều, nhưng đặt vào trong gia đình bình thường thì thân phận thật sự tôn quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy Nam Cung Ngọc do dự, cũng không để ý xung quanh có người đi qua hay không, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói: "Nói như thế này, Tam hoàng tử ngươi muốn tăng kỹ năng luyện đan lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng mà việc trả thù lao, ta muốn cái lò luyện đan kia!"
Nam Cung Ngọc ngẩn ra, buột miệng nói: "Mới vừa rồi tranh giành lò luyện đan với bản vương là ngươi?"
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu một cái.
Nam Cung Ngọc còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đông Phương Linh Thiên ngắt lời: "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, là một nam nhân thì đi theo chúng ta!"
Nam Cung Ngọc: ". . . . . ."
Đi theo bọn họ có phải là nam nhân hay không thì có liên quan gì!
Chỉ là, bước chân không tự chủ được đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết, hắn thật sự rất muốn tăng kỹ thuật luyện đan của mình lên rồi.
Dù gì hắn cũng có vương phủ của mình, nhưng mẫu phi của hắn ở trong cung cuộc sống cũng không dễ chịu, vì không để mẫu phi bị phi tần khác khi dễ, hắn nhất định phải tăng kỹ thuật luyện đan hoặc là tu vi của mình lên, nhưng mà nỗ lực nhiều năm, vẫn không hề có biện pháp.
Hắn không tin Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà Đông Phương Linh Thiên mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được, vì mẫu phi, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, đánh cược một lần.
Tùy tùng của Nam Cung Ngọc muốn đi theo, bị Nam Cung Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại.
Một hàng ba người đi đến tửu lâu lớn nhất Giáo La Thành—— Thiên Nhiên Cư.
Tìm một phòng yên tĩnh ngồi xuống, Nam Cung Ngọc không che giấu vội vàng của hắn chút nào, hỏi: "Xin hỏi Lăng đại tiểu thư làm sao có thể để cho ta tăng kỹ thuật luyện đan lên?"
Lò luyện đan có thể mua lần nữa, cơ hội tăng kỹ thật luyện đan lên lại không nhiều.
Đừng nhìn trước kia quốc chủ đã từng mời sư phụ cấp bậc Đan Vương cho hắn, người sư phụ kia lúc ban đầu là sư phụ của Nhị hoàng tử, cũng không lạnh không nhạt với Nam Cung Ngọc, hắn cảm giác sư phụ không muốn dạy hắn, mà chỉ là dạy hắn một chút thông thường gì đó.
Nhưng mà luyện đan sư cấp bậc Đan Vương ở Nam Lăng quốc một tay cũng có thể đếm được, mà mỗi người cũng có tính khí riêng, mọi người dạy dỗ đồ đệ cũng giữ lại vì lợi ích của bản thân, học cũng học không ra trò trống gì, học tập luyện đan hoàn toàn dựa vào một chữ "ngộ".
Cho nên dù là Lăng Kỳ Tuyết đang câu hắn, Nam Cung Ngọc cũng muốn để cho mình một cơ hội đánh cược.
Về sau hắn mới biết, trong cuộc đời của hắn đây là đánh cược đúng lớn nhất.
"Cái này đơn giản, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong ta nhìn ngươi luyện đan như thế nào, sẽ chỉ ra chỗ thiếu sót của ngươi, sau đó dạy ngươi một ít phương pháp, không phải kỹ thuật luyện đan của ngươi sẽ tăng lên sao?"
Lăng Kỳ Tuyết là người từng trải, trước kia, cho dù là luyện đan sư trong gia tộc, đều giữ lại một chút với nàng, chỉ sợ tài năng luyện đan của nàng vượt qua ông ta, địa vị của ông trong gia tộc sẽ giảm xuống, lúc dạy Lăng Kỳ Tuyết luyện đan thì chỉ nói một nửa, còn lại toàn dựa vào tự mình Lăng Kỳ Tuyết lĩnh ngộ.
Cũng may sức hiểu biết của Lăng Kỳ Tuyết mạnh, tất cả mọi thứ đều có thể dựa vào mình hiểu và đi nghiên cứu, sau này mới có thành tựu, về sau nữa, nàng trở thành Gia chủ tương lai, lấy được《 cổ y ngàn phương 》, thành tích càng thêm một ngày một dặm.
Luyện đan sư trong gia tộc còn như vậy, huống chi là luyện đan sư bên ngoài.
Tư chất bình thường là một điều, chỗ mấu chốt của Nam Cung Ngọc là không ai chỉ bảo, chỉ cần nàng chỉ bảo thêm một chút, tin tưởng Nam Cung Ngọc tăng chỗ trống lên vẫn là rất lớn.
Nam Cung Ngọc hiển nhiên không tin, Lăng Kỳ Tuyết tức giận lườm hắn một cái: "Trình độ kia của ngươi, cho dù là nhập môn luyện đan sư đều bị coi thường, ta muốn trộm cũng sẽ không chọn ngươi!"
Nam Cung Ngọc bị Lăng Kỳ Tuyết vạch trần tâm tư, vẻ mặt có chút lúng túng, Lăng Kỳ Tuyết quá thẳng thắn rồi.
Nhưng mà, Lăng Kỳ Tuyết như vậy ngược lại để cho hắn loại bỏ phòng bị, ngồi xuống ăn cơm.
. . . . . .
Sau khi ăn xong, Lăng Kỳ Tuyết muốn Nam Cung Ngọc tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị dạy hắn luyện đan.
Nam Cung Ngọc lựa chọn phủ đệ của hắn, Ngọc Vương phủ.
Đi vào Ngọc Vương phủ, khắp nơi đều là trang trí sang trọng, hơi thở thổ hào xa xỉ xông tới trước mặt, Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ: Nam Cung Ngọc dám không ngừng tăng giá, quả thật là có thực lực đó!
Chẳng qua, quốc chủ chưa chết, không có hoàng ân, mẫu phi hắn ngay cả một ngày cũng không được rời hoàng cung vào ở Ngọc Vương phủ với hắn, Nam Cung Ngọc này hiếu thuận, cũng là người đáng thương!
Nhìn Đông Phương Linh Thiên như cái đuôi nhỏ đi theo, Nam Cung Ngọc bất mãn cau mày: "Ta chỉ mời Lăng đại tiểu thư, không có mời ngươi đến!"
Không chút khách khí ra lệnh đuổi khách, sắc mặt của Đông Phương Linh Thiên rất khó nhìn, chẳng lẽ giá trị của hắn còn không bằng Lăng Kỳ Tuyết.
Vì không muốn Lăng Kỳ Tuyết làm hạ thấp mình, hắn tự giới thiệu: "Ta là cung chủ Thiên Hoa Cung cũng không thể đi vào sao?"
Nam Cung Ngọc lại trợn to hai mắt, nhìn Đông Phương Linh Thiên từ trên xuống dưới từ trái qua phải, trong miệng tự lẩm bẩm: "Kỳ quái, lần trước ta nghe người ta nói cung chủ Thiên Hoa Cung là một lão đầu, làm sao lại biến thành một người trẻ tuổi vậy?"
"Chẳng lẽ hắn là giả?"
Đông Phương Linh Thiên tức điên lấy ra một khối ngọc bài có thể chứng minh thân phận cung chủ Thiên Hoa Cung của hắn: "Thấy rõ chưa, khối ngọc bài này chỉ có Thiên Hoa Cung!"
Hắn hối hận trước kia không thường lộ diện ở Nam Lăng quốc, bằng không trên giang hồ làm sao sẽ nghe nhầm đồn bậy, còn kém truyền Đông Phương Linh Thiên hắn thành một quái vật rồi!
Đông Phương Linh Thiên âm thầm thề, về sau hắn nhất định phải ở Nam Lăng quốc đi lại nhiều một chút.
Nam Cung Ngọc nhận ra khối ngọc bài này, đã từng có người cầm bài vào trong hoàng cung yêu cầu quốc chủ làm việc, hắn nhìn thấy rõ ràng không khác khối ngọc bài này lắm, nhưng mà thoạt nhìn cấp bậc khối ngọc bài này cao hơn.
Quốc chủ cũng kiêng kỵ thế lực của Thiên Hoa Cung, hắn cũng chỉ là một hoàng tử nho nhỏ, Nam Cung Ngọc thỏa hiệp, dù sao giống như Lăng Kỳ Tuyết từng nói, hắn là luyện đan sư cấp thấp nhất, còn sợ người trộm hay sao?
Nam Cung Ngọc chọn là phòng luyện đan của hắn, bên trong phòng đầy đủ mọi thứ, còn có rất nhiều dược liệu trân quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy tà tâm lại nổi lên, trong hai mắt kim tệ bay đầy.
Nếu luyện những dược liệu này thành đan dược, nên cần bao nhiêu kim tệ, không thể đếm hết được!
"Lăng đại tiểu thư, ta muốn bắt đầu rồi!" Nam Cung Ngọc đầu đầy hắc tuyến, hắn nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết hai lần rồi, nhưng Lăng Kỳ Tuyết hừ cũng không hừ một tiếng, lại đưa ánh mắt đặt ở trên tất cả dược liệu của hắn, lộ ra. . . . . . Ặc, tia tham lam.
"Bắt đầu đi, bắt đầu nhanh lên một chút." Lăng Kỳ Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên.
Nam Cung Ngọc đột nhiên hối hận, Lăng Kỳ Tuyết này có đáng tin không?
Dù sao nàng mang danh hiệu một phế vật rất nhiều năm!
Nhưng mà, việc đã đến nước này, hắn muốn đổi ý đã không kịp nữa rồi.
Một Lăng Kỳ Tuyết thì không sợ, mà cung chủ Thiên Hoa Cung đứng ở một bên như hổ rình mồi, hắn không có can đảm đuổi người đi ra ngoài!
"Ta muốn bắt đầu luyện chế Phục Nguyên Đan." Nam Cung Ngọc ho khan hai tiếng, ra dấu nhắc nhở.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết vẫn dừng lại ở một gốc dược liệu trân quý.
Nam Cung Ngọc bỏ qua nhắc nhở, cam chịu khẩu quyết, lấy ra nguyên tố Hỏa, bắt đầu cho lò luyện đan tăng nhiệt độ lên.
"Hỏa lực của ngươi quá nhỏ, tăng thêm một chút!"
Vừa đi lên Lăng Kỳ Tuyết đã chỉ ra điểm thiếu sót đầu tiên của hắn.
Mặc dù tự nói là Lăng Kỳ Tuyết của Lăng phủ, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được, trong truyền thuyết phế vật Lăng phủ là người nhát gan hèn yếu, sao có can đảm ngăn bước chân của Tam hoàng tử lại.
Tam hoàng tử ở hoàng thất không được cưng chiều, nhưng đặt vào trong gia đình bình thường thì thân phận thật sự tôn quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy Nam Cung Ngọc do dự, cũng không để ý xung quanh có người đi qua hay không, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói: "Nói như thế này, Tam hoàng tử ngươi muốn tăng kỹ năng luyện đan lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng mà việc trả thù lao, ta muốn cái lò luyện đan kia!"
Nam Cung Ngọc ngẩn ra, buột miệng nói: "Mới vừa rồi tranh giành lò luyện đan với bản vương là ngươi?"
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu một cái.
Nam Cung Ngọc còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đông Phương Linh Thiên ngắt lời: "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, là một nam nhân thì đi theo chúng ta!"
Nam Cung Ngọc: ". . . . . ."
Đi theo bọn họ có phải là nam nhân hay không thì có liên quan gì!
Chỉ là, bước chân không tự chủ được đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết, hắn thật sự rất muốn tăng kỹ thuật luyện đan của mình lên rồi.
Dù gì hắn cũng có vương phủ của mình, nhưng mẫu phi của hắn ở trong cung cuộc sống cũng không dễ chịu, vì không để mẫu phi bị phi tần khác khi dễ, hắn nhất định phải tăng kỹ thuật luyện đan hoặc là tu vi của mình lên, nhưng mà nỗ lực nhiều năm, vẫn không hề có biện pháp.
Hắn không tin Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà Đông Phương Linh Thiên mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được, vì mẫu phi, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, đánh cược một lần.
Tùy tùng của Nam Cung Ngọc muốn đi theo, bị Nam Cung Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại.
Một hàng ba người đi đến tửu lâu lớn nhất Giáo La Thành—— Thiên Nhiên Cư.
Tìm một phòng yên tĩnh ngồi xuống, Nam Cung Ngọc không che giấu vội vàng của hắn chút nào, hỏi: "Xin hỏi Lăng đại tiểu thư làm sao có thể để cho ta tăng kỹ thuật luyện đan lên?"
Lò luyện đan có thể mua lần nữa, cơ hội tăng kỹ thật luyện đan lên lại không nhiều.
Đừng nhìn trước kia quốc chủ đã từng mời sư phụ cấp bậc Đan Vương cho hắn, người sư phụ kia lúc ban đầu là sư phụ của Nhị hoàng tử, cũng không lạnh không nhạt với Nam Cung Ngọc, hắn cảm giác sư phụ không muốn dạy hắn, mà chỉ là dạy hắn một chút thông thường gì đó.
Nhưng mà luyện đan sư cấp bậc Đan Vương ở Nam Lăng quốc một tay cũng có thể đếm được, mà mỗi người cũng có tính khí riêng, mọi người dạy dỗ đồ đệ cũng giữ lại vì lợi ích của bản thân, học cũng học không ra trò trống gì, học tập luyện đan hoàn toàn dựa vào một chữ "ngộ".
Cho nên dù là Lăng Kỳ Tuyết đang câu hắn, Nam Cung Ngọc cũng muốn để cho mình một cơ hội đánh cược.
Về sau hắn mới biết, trong cuộc đời của hắn đây là đánh cược đúng lớn nhất.
"Cái này đơn giản, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong ta nhìn ngươi luyện đan như thế nào, sẽ chỉ ra chỗ thiếu sót của ngươi, sau đó dạy ngươi một ít phương pháp, không phải kỹ thuật luyện đan của ngươi sẽ tăng lên sao?"
Lăng Kỳ Tuyết là người từng trải, trước kia, cho dù là luyện đan sư trong gia tộc, đều giữ lại một chút với nàng, chỉ sợ tài năng luyện đan của nàng vượt qua ông ta, địa vị của ông trong gia tộc sẽ giảm xuống, lúc dạy Lăng Kỳ Tuyết luyện đan thì chỉ nói một nửa, còn lại toàn dựa vào tự mình Lăng Kỳ Tuyết lĩnh ngộ.
Cũng may sức hiểu biết của Lăng Kỳ Tuyết mạnh, tất cả mọi thứ đều có thể dựa vào mình hiểu và đi nghiên cứu, sau này mới có thành tựu, về sau nữa, nàng trở thành Gia chủ tương lai, lấy được《 cổ y ngàn phương 》, thành tích càng thêm một ngày một dặm.
Luyện đan sư trong gia tộc còn như vậy, huống chi là luyện đan sư bên ngoài.
Tư chất bình thường là một điều, chỗ mấu chốt của Nam Cung Ngọc là không ai chỉ bảo, chỉ cần nàng chỉ bảo thêm một chút, tin tưởng Nam Cung Ngọc tăng chỗ trống lên vẫn là rất lớn.
Nam Cung Ngọc hiển nhiên không tin, Lăng Kỳ Tuyết tức giận lườm hắn một cái: "Trình độ kia của ngươi, cho dù là nhập môn luyện đan sư đều bị coi thường, ta muốn trộm cũng sẽ không chọn ngươi!"
Nam Cung Ngọc bị Lăng Kỳ Tuyết vạch trần tâm tư, vẻ mặt có chút lúng túng, Lăng Kỳ Tuyết quá thẳng thắn rồi.
Nhưng mà, Lăng Kỳ Tuyết như vậy ngược lại để cho hắn loại bỏ phòng bị, ngồi xuống ăn cơm.
. . . . . .
Sau khi ăn xong, Lăng Kỳ Tuyết muốn Nam Cung Ngọc tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị dạy hắn luyện đan.
Nam Cung Ngọc lựa chọn phủ đệ của hắn, Ngọc Vương phủ.
Đi vào Ngọc Vương phủ, khắp nơi đều là trang trí sang trọng, hơi thở thổ hào xa xỉ xông tới trước mặt, Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ: Nam Cung Ngọc dám không ngừng tăng giá, quả thật là có thực lực đó!
Chẳng qua, quốc chủ chưa chết, không có hoàng ân, mẫu phi hắn ngay cả một ngày cũng không được rời hoàng cung vào ở Ngọc Vương phủ với hắn, Nam Cung Ngọc này hiếu thuận, cũng là người đáng thương!
Nhìn Đông Phương Linh Thiên như cái đuôi nhỏ đi theo, Nam Cung Ngọc bất mãn cau mày: "Ta chỉ mời Lăng đại tiểu thư, không có mời ngươi đến!"
Không chút khách khí ra lệnh đuổi khách, sắc mặt của Đông Phương Linh Thiên rất khó nhìn, chẳng lẽ giá trị của hắn còn không bằng Lăng Kỳ Tuyết.
Vì không muốn Lăng Kỳ Tuyết làm hạ thấp mình, hắn tự giới thiệu: "Ta là cung chủ Thiên Hoa Cung cũng không thể đi vào sao?"
Nam Cung Ngọc lại trợn to hai mắt, nhìn Đông Phương Linh Thiên từ trên xuống dưới từ trái qua phải, trong miệng tự lẩm bẩm: "Kỳ quái, lần trước ta nghe người ta nói cung chủ Thiên Hoa Cung là một lão đầu, làm sao lại biến thành một người trẻ tuổi vậy?"
"Chẳng lẽ hắn là giả?"
Đông Phương Linh Thiên tức điên lấy ra một khối ngọc bài có thể chứng minh thân phận cung chủ Thiên Hoa Cung của hắn: "Thấy rõ chưa, khối ngọc bài này chỉ có Thiên Hoa Cung!"
Hắn hối hận trước kia không thường lộ diện ở Nam Lăng quốc, bằng không trên giang hồ làm sao sẽ nghe nhầm đồn bậy, còn kém truyền Đông Phương Linh Thiên hắn thành một quái vật rồi!
Đông Phương Linh Thiên âm thầm thề, về sau hắn nhất định phải ở Nam Lăng quốc đi lại nhiều một chút.
Nam Cung Ngọc nhận ra khối ngọc bài này, đã từng có người cầm bài vào trong hoàng cung yêu cầu quốc chủ làm việc, hắn nhìn thấy rõ ràng không khác khối ngọc bài này lắm, nhưng mà thoạt nhìn cấp bậc khối ngọc bài này cao hơn.
Quốc chủ cũng kiêng kỵ thế lực của Thiên Hoa Cung, hắn cũng chỉ là một hoàng tử nho nhỏ, Nam Cung Ngọc thỏa hiệp, dù sao giống như Lăng Kỳ Tuyết từng nói, hắn là luyện đan sư cấp thấp nhất, còn sợ người trộm hay sao?
Nam Cung Ngọc chọn là phòng luyện đan của hắn, bên trong phòng đầy đủ mọi thứ, còn có rất nhiều dược liệu trân quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy tà tâm lại nổi lên, trong hai mắt kim tệ bay đầy.
Nếu luyện những dược liệu này thành đan dược, nên cần bao nhiêu kim tệ, không thể đếm hết được!
"Lăng đại tiểu thư, ta muốn bắt đầu rồi!" Nam Cung Ngọc đầu đầy hắc tuyến, hắn nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết hai lần rồi, nhưng Lăng Kỳ Tuyết hừ cũng không hừ một tiếng, lại đưa ánh mắt đặt ở trên tất cả dược liệu của hắn, lộ ra. . . . . . Ặc, tia tham lam.
"Bắt đầu đi, bắt đầu nhanh lên một chút." Lăng Kỳ Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên.
Nam Cung Ngọc đột nhiên hối hận, Lăng Kỳ Tuyết này có đáng tin không?
Dù sao nàng mang danh hiệu một phế vật rất nhiều năm!
Nhưng mà, việc đã đến nước này, hắn muốn đổi ý đã không kịp nữa rồi.
Một Lăng Kỳ Tuyết thì không sợ, mà cung chủ Thiên Hoa Cung đứng ở một bên như hổ rình mồi, hắn không có can đảm đuổi người đi ra ngoài!
"Ta muốn bắt đầu luyện chế Phục Nguyên Đan." Nam Cung Ngọc ho khan hai tiếng, ra dấu nhắc nhở.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết vẫn dừng lại ở một gốc dược liệu trân quý.
Nam Cung Ngọc bỏ qua nhắc nhở, cam chịu khẩu quyết, lấy ra nguyên tố Hỏa, bắt đầu cho lò luyện đan tăng nhiệt độ lên.
"Hỏa lực của ngươi quá nhỏ, tăng thêm một chút!"
Vừa đi lên Lăng Kỳ Tuyết đã chỉ ra điểm thiếu sót đầu tiên của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook