Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
-
Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lần này, nàng càn phải hỏi Bình Nhạc một chút, kẻ thù của nàng đến tột cùng là người nào, về sau thật sự có cơ hội báo thù, cũng phải biết là ai có phải hay không.
"Ngươi có thể nói cho ta những cặn bã kia là ai được không?"
Lăng Kỳ Tuyết hỏi rất cẩn thận, chỉ sợ Bình Nhạc nhớ đến đoạn kí ức kia không chịu nổi sẽ khó chịu.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Nhạc luôn bình tĩnh cũng lập tức tái nhợt mấy phần, khiến Cho Lăng Kỳ Tuyết Đau Lòng, Bàn Về Số Tuổi, Nàng Còn Lớn Hơn Bình Nhạc Hai Tuổi, Bình Nhạc cũng chỉ là một hài tử.
Ở thế kỷ hai mốt, đứa bé mười ba tuổi vẫn còn đang đi học, vẫn còn làm nũng ở trong ngực cha mẹ.
Nhưng Bình Nhạc lại gặp phải nhiều khổ nạn như vậy.
Thật là một hài tử đáng thương.
"Không sao, về sau ngươi đi theo bên cạnh ta, không ai dám bắt nạt ngươi, nếu người nào trêu chọc ngươi, ngươi sẽ dùng quả đấm đánh cho hắn chạy về, thật sự đánh không lại còn có ta, trở lại nói cho ta biết, ta ra mặt thay ngươi!" Lăng Kỳ Tuyết an ủi.
Bình Nhạc đã khóc không thành tiếng, quỳ xuống trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết: "Tiểu thư! Cám ơn tiểu thư!"
Nàng còn muốn dập đầu với Lăng Kỳ Tuyết, bị Lăng Kỳ Tuyết ngăn lại: "Nói gì vậy, ngươi đã cứu ta một mạng, về sau ta chính là tỷ tỷ của ngươi, có lời gì thì nói với tỷ tỷ!"
Lăng Kỳ Tuyết đỡ Bình Nhạc dậy, giúp nàng vỗ sau lưng, tiếng khóc dần ngừng lại.
Tâm tình của Bình Nhạc từ từ bình phục lại, nói từ đầu tới đuôi câu chuyện.
"Ta vốn là nữ nhi của một tiểu hộ nhân ở Hải Chu quốc, vốn phụ thân đã gả ta cho một nam tử môn đăng hộ đối, chỉ chờ sau khi cập kê là thành thân, nhưng nào nghĩ đến có một ngày, phủ Thừa Tướng dán ra thông báo, nói mặc kệ gia thế địa vị như thế nào, có nữ nhi ra đời vào ngày tháng năm này cũng có thể đưa đến trong phủ thừa tướng làm tiểu thiếp, không may, ta chính là người ra đời ngày đó, tiểu thiếp phủ thừa tướng, mặc dù chỉ là thiếp, nhưng người xuất thân từ tiểu hộ gia như ta cũng coi như là vẻ vang gia tộc rồi, phụ thân không nói hai lời đã phá hủy hôn ước, đưa ta vào phủ thừa tướng,
Ai ngờ sau khi tiến vào, thừa tướng đại nhân không hề lộ diện, tiếp đãi chúng ta là thừa tướng phu nhân, bà ta thẳng thừng nói cho phụ thân ta biết, nói dán thông báo ra chỉ là vì che giấu tai mắt người ta, thật ra thì mục đích thật sự của bọn họ là cho thừa tướng chọn đỉnh lô, chỉ cần phụ thân ta nguyện ý, vẫn sẽ cho hắn rất nhiều chỗ tốt.
Phụ thân vì lấy được chỗ tốt, nên đã để ta ở lại phủ thừa tướng, sau đó. . . . . ."
Những ngày về sau kia khó giãy bày, là ác mộng cả đời nàng vẩy không ra, Bình Nhạc cũng không nói nữa.
Lăng Kỳ Tuyết ôm Bình Nhạc, ngày về sau nàng đã hiểu.
Kết cục của lô là cái gì, cho dù tu vi của ngươi cao hơn nữa, chỉ cần không phải hai người đều ngừng, thì tu vi đều sẽ bị hút sạch.
Ở trong thế giới cường giả vi tôn này, không có tu vi, lại ở phủ thừa tướng nhà cao cửa rộng, trên có một thừa tướng phu nhân lợi hại, dưới có nha hoàn tiểu nhân nịnh bợ, có thể nghĩ cuộc sống của Bình Nhạc có nhiều thê thảm.
Lại nói đến đoạn thời gian nghĩ lại mà kinh kia, Bình Nhạc đau lòng muốn chết.
Quên mất mình chỉ là thân phận nha hoàn Lăng Kỳ Tuyết mua về, nhào vào trong ngực của nàng lớn tiếng khóc rống.
Trong cuộc sống bị bán đi, không lúc nào nàng không lo lắng đề phòng, đồng thời nữ tử bị bán vào mỗi ngày đều có người náo đến tự sát, nếu không phải giữ khư khư một oán khí muốn báo thù, thậm chí nàng không tiếp tục kiên trì được, đã sớm tự sát năm đầu rồi.
Cho đến khi được Lăng Kỳ Tuyết mua, cho nàng cuộc sống mới, lại cho nàng rất nhiều chỗ tốt tu luyện, tu vi bị hút khô cũng bắt đầu tu luyện trở lại lần nữa, mặc dù cấp bậc còn chưa đạt đến tài nghệ trước kia, nhưng nàng nghĩ, chỉ cần liều mạng, đợi một thời gian, đều sẽ khôi phục được thực lực như trước kia.
Là Lăng Kỳ Tuyết cho nàng cơ hội sống sót lần nữa, cũng là Lăng Kỳ Tuyết cho nàng hy vọng báo thù lần nữa, cho nên nàng mới có thể ở trong nháy mắt sát thủ Thiên Diệt bắn mũi tên đến, không chút do dự chắn ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ vỗ sau lưng Bình Nhạc, như là đang dỗ một hài tử, nhẹ nhàng an ủi tâm tình của nàng.
Nhớ đến cha mẹ yêu quý của nàng đời trước, lại nhớ đến phụ thân căn bã đời này bị nàng giết chết, nhớ lại Nam Cung Ngọc cũng có một phụ thân cặn bã, Lăng Kỳ Tuyết không khỏi cảm thán: Thế giới này thật đúng là nhiều phụ thân cặn bã mà!
Hồi lâu, Bình Nhạc mới bình phục tâm tình, kéo tay áo xoa mắt, có chút quẫn bách cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi tiểu thư, ta lại ở trước mặt người thất lễ rồi!"
"Không có việc gì, về sau trong lòng không vui cũng có thể nói với ta, ngươi mà nói, ta đã là chủ tử của ngươi, cũng là tỷ tỷ của ngươi, biết không?" Lăng Kỳ Tuyết dịu dàng nói.
"Cám ơn tiểu thư!"
"Tốt lắm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta cũng cần nghỉ ngơi rồi !" Lăng Kỳ Tuyết cần có thời gian để tiêu hóa tin tức chuyện xưa ẩn chứa sau lưng Bình Nhạc.
Hải Chu quốc? Không phải là bổn quốc của Đông Phương Linh Thiên sao?
Còn có phủ thừa tướng kia, Đông Phương Linh Thiên từng nói qua, lần đó hắn bị mẫu phi gọi về, tìm cho hắn một mối hôn sự, đối tượng chính là dòng chính nữ phủ thừa Tướng.
Thật đúng là đúng dịp!
Xem ra, trời đã định nàng phải làm kẻ thù với phủ thừa tướng Hải Chu quốc!
. . . . . .
Đông Phương Linh Thiên giúp Nam Cung Ngọc giải quyết quốc chủ Nam Lăng quốc rồi mới trở lại, về phần những thứ ngổn ngang kia trong hoàng cung, toàn bộ đều ném cho Nam Cung Ngọc tự mình hoàn thành.
Hắn tin chắc, nếu việc nhỏ như vậy mà cũng không làm xong, Nam Cung Ngọc cũng không có thực lực hợp tác với hắn, về sau cũng không thành việc lớn.
Cũng may, năng lực xử lý chuyện của Nam Cung Ngọc để cho hắn rất yên tâm, không chọn sai đối tượng hợp tác.
Đông Phương Linh Thiên trở lại Thiên Hoa Cung, Lăng Kỳ Tuyết vẫn ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.
Trời gần sẩm tối, ánh nắng chiều còn dư lại chiếu vào góc cửa sổ, một tia sáng ấm áp chiếu vào đồ đạc ở trong phòng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Đông Phương Linh Thiên từ phía sau ôm lấy hông của Lăng Kỳ Tuyết, cướp sách từ trong tay nàng, để sang một bên: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa!" Lăng Kỳ Tuyết thuận thế nằm ở trong ngực Đông Phương Linh Thiên, mấy ngày nay tăng thêm giờ xem sách, nàng cũng vô cùng mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn tu luyện.
Tựa vào trong ngực ấm áp, một ngày mệt mỏi cũng được thư giải.
"Ta không ở nhà nàng lại để bụng đói, về sau ta không ở bên người nàng thì làm thế nào?" Đông Phương Linh Thiên cảm khái một lúc, có mấy lời cũng đã quên mất, cảm xúc có chút thương cảm hết sức căng thẳng.
"Vậy chàng vẫn ở bên cạnh ta thôi!" Lăng Kỳ Tuyết nói, đưa tay ôm lấy cổ của Đông Phương Linh Thiên: "Chàng có ý gì, đuổi ta đến tay rồi lại muốn bỏ rơi ta. Ta nói cho chàng biết, chọc đến bản cô nương, cũng đừng nghĩ chạy mất!"
"Tốt! Về sau cầm sợi dây thừng cột vào bên cạnh nàng!" Đông Phương Linh Thiên ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết, hôn bẹp một cái ở trên gương mặt mềm mại của nàng.
"Vậy không phải là Husky rồi hả?" Lăng Kỳ Tuyết sợ đến cười khúc khích.
Nhớ lại một đường đi đến đây, Đông Phương Linh Thiên hết sức lấy lòng nàng, các loại cưng chiều, không phải như là một Husky lớn sao?
Suy nghĩ một chút Lăng Kỳ Tuyết tự mình vui vẻ.
"Cười cái gì mà cười đến vui vẻ như vậy!"
Đông Phương Linh Thiên không biết cái gì là Husky, chỉ là nhìn Lăng Kỳ Tuyết cười "Âm hiểm" như vậy, hắn đã cảm thấy "Husky" này không phải là cái đồ tốt gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook