Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
-
Chương 149: Thần Nhà
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thấy thế nàp thì Tiểu Tỏa cũng chỉ là một chuồn chuồn nhỏ bằng ngón tay, trứng tròn của một con ma thú lớn như vậy nó lại ăn vào trong bụng, mà không có ý tứ bành trướng chút nào.
Thấy thế nào thì bụng của Tiểu Tỏa cũng đều dẹp.
Cái này sẽ tức chết bao nhiêu thiếu nữ đang ra sức giảm cân đó!
Tiểu Tỏa dùng xúc tua nhỏ bé lau miệng, Lăng Kỳ Tuyết đoán có lẽ là đang lau khóe miệng.
"Chủ nhân ta còn có thể ăn nữa không?" Một quả trứng ma thú không đủ để hắn nhét kẽ răng.
Lăng Kỳ Tuyết giật mình gật đầu một cái: "Có thể!"
Ăn không chết là được.
Sau đó, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Lăng Kỳ Tuyết, Tiểu Tỏa đã ăn sạch tất cả món ăn ở trên bàn, còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, dùng xúc tua cọ miệng.
Chọc cho Lăng Kỳ Tuyết buồn cười.
Tiểu Tỏa ăn uống no đủ, xoa xoa cái bụng, đang muốn tìm một nơi dựa vào một cái, chợt phát hiện có một ánh mắt giết người đang nhìn nó.
Giật mình một cái nhảy dựng lên, bay lên trên bả vai của Lăng Kỳ Tuyết, trực tiếp tiến vào Hỗn Độn Thế Giới của Lăng Kỳ Tuyết.
Lúc này, Lăng Kỳ Tuyết mới chú ý đến ánh mắt oán giận của Đông Phương Linh Thiên: "Sao vậy, Tiểu Tỏa chỉ là một hài tử."
Tiểu Tỏa trốn ở trong Hỗn Độn Thế Giới: "Đúng nha đúng nha, ta chính là một hài tử, so đo với một hài tử thật không có phong độ rồi."
Tất nhiên, lời nói của nó chỉ có Lăng Kỳ Tuyết nghe được, Đông Phương Linh Thiên không thể nghe được, nếu không hắn sẽ phải ngày đêm không ngủ nghĩ biện pháp tiến vào trong Hỗn Độn Thế Giới, tìm con tiểu chuồn chuồn này tính sổ!
"Tuyết Nhi!" Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên rất oan ức, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy đã nổi da gà lên.
"Ăn no rồi thì đi thôi!" Lăng Kỳ Tuyết dẫn đầu đứng dậy, con hàng này cho chút ánh mặt trời thì rực rỡ.
Đông Phương Linh Thiên đi theo sát.
. . . . . .
Trở về tổng bộ Thiên Hoa Cung, đèn đã được đốt lên, nhà nhà đốt đèn.
Đông Phương Linh Thiên lại lấy sáu nạp giới hôm nay thu được ra, lau từng cái một phía trên có thần thức của các trưởng lão để lại, mở nạp giới ra, giao cho Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết đổ đồ vật bên trong ra, đan dược không nhiều lắm, sáu nạp giới cũng chỉ có mấy viên Phục Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Vương.
Nàng cũng hiểu, mặc dù tài nguyên của trưởng lão những đại gia tộc này nhiều, nhưng dù sao muốn trông nom vào hậu bối trong gia tộc bọn họ, những đan dược vô dụng với bọn họ cũng đã phân phát xuống rồi.
Lăng Kỳ Tuyết thu hoạch lớn nhất chính là dược liệu, những lão gia hỏa này sống đã mấy ngàn năm rồi, trong tay có một đống dược liệu quý hiếm, so với bảo khố Lăng gia còn phong phú hơn, trước kia bảo khố Lăng gia chỉ có một gốc cây Thông Huyết Thảo, Lăng Kỳ Tuyết ở trong nạp giới đại trưởng lão có được ba cây, thu hoạch rất phong phú.
Trừ dược liệu còn có một số vũ khí, chất lượng cũng không coi là tệ.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết đã có Ngũ Hành Kiếm rồi, với mấy cái vũ khí này đều không có hứng thú, gọi Lục Sa và Bình Nhạc đến, để cho bọn họ mỗi người chọn một thanh vừa tay.
Lục Sa đã có bảo kiếm Đông Phương Linh Thiên đưa cho hắn, lúc nhìn thấy nhiều bảo bối thế này, trong mắt còn là bắn ra một tia sáng, nhanh chóng nói cảm ơn rồi chọn một thanh bảo kiếm.
Bình Nhạc cũng rất vui mừng, kích động dập đầu ba cái liên tiếp với Lăng Kỳ Tuyết, mới chọn một thanh nhuyễn kiếm xinh xắn.
Lăng Kỳ Tuyết nhìn lại một chút, bảo Lục Sa phân phát những vũ khí này xuống, trang bị đồ cho lực lượng Thiên Hoa Cung.
Phân loại toàn bộ gì đó thật tốt, nên phát xuống thì phát xuống, nên giữ lại thì giữ lại, Lăng Kỳ Tuyết mân mê một khắc đồng hồ.
Còn có một số đồ tán loạn không phân loại được, lúc này, ánh mắt của nàng bị một cái hộp màu sắc sặc sỡ hấp dẫn.
Đây là một cái hộp hình chữ nhật lớn bằng bàn tay, lẳng lặng nằm ở trong đống vật phẩm không nơi để ý.
Khó trách lúc ấy lừa gạt được Lăng Nhạc lọt qua cửa, cái hộp này và cái nàng giao cho Lăng Nhạc kia quả thật là huynh đệ sinh đôi ra từ một khuôn mẫu, chỉ có một chút màu sắc là khác nhau, những thứ khác, căn bản là không nhìn ra điểm khác biệt!
Chẳng lẽ đây chính là bảo bối năm đó mẫu thân để lại?
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ thì theo thói quen nhíu mày lại.
Đúng rồi, lần trước giết chết Lăng Nhạc thì nạp giới của ông ta vẫn đang ở chỗ nàng.
Lăng Kỳ Tuyết lấy nạp giới của Lăng Nhạc ra, ở bên trong tìm ra một cái hộp gần như là giống hộp kia như đúc.
Đặt hai cái hộp ở một chỗ, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nhịn được kêu lên cẩu huyết!
Nàng giẫm phải vận cứt chó gì vậy, lại đụng phải chuyện như vậy.
Năm đó bảo bối của mẫu thân bị đại trưởng lão nuốt đi, mà mình cũng vô ý lấy được một cái hộp không sai biệt lắm, giả mạo lừa gạt Lăng Nhạc.
Hôm nay, hai cái hộp này đều vào trong tay của nàng.
Mở hộp ra, rỗng tuếch, nhưng rõ ràng trên mặt cái hộp này có một tầng linh khí dao động mà.
Chẳng lẽ là dùng để chứa đồ?
Nhưng nhỏ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ chứa được mấy viên dược.
Lăng Kỳ Tuyết đột phát ý tưởng, bảo bối của thế giới này đều cần máu để nuôi, có phải nhỏ một giọt máu thì có thể sinh ra kỳ tích hay không?
Nghĩ đến đây thì bắt đầu hành động, Lăng Kỳ Tuyết cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên hai cái hộp, sau đó nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào, yên lặng chờ kỳ biến.
Mấy phút đã qua, máu còn dừng lại ở mặt ngoài cái hộp, cũng không có biến hóa xảy ra, Lăng Kỳ Tuyết có chút thất vọng, ném cái hộp sang một bên, tiếp tục sửa sang lại vật phẩm còn lại.
Ở trong nháy mắt nàng xoay người, hai cái hộp lại đồng thời phát ra một tia sáng chói mắt.
Ánh sáng lớn dần, chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày.
Đông Phương Linh Thiên vẫn an tĩnh ngồi ở một bên nhìn Lăng Kỳ Tuyết sửa sang lại vật phẩm thì vội vàng nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết: "Tuyết Nhi mau nhìn!"
Trong tim của hắn cũng không phải kinh ngạc bình thường, giữa hai cái hộp này thật sự vẫn có liên hệ nào đó!
Ở bên trong ánh sáng lóng lánh, hai cái hộp từ từ bay lên không, sau đó tụ đến một nơi, lại từ từ dung hợp vào nhau, cho đến khi biến thành một cái hộp vừa vặn.
Cuối cùng, cái hộp hợp thành một thể rơi xuống mặt đất, an tĩnh nằm ở đấy, ánh sáng kỳ dị rực rỡ này cũng từ từ quay về yên tĩnh rồi biến mất.
Lăng Kỳ Tuyết buông việc trong tay xuống, nhặt cái hộp lên, ném vào trong Hỗn Độn Thế Giới.
Đông Phương Linh Thiên lại khiếp sợ mở to hai mắt!
Có điển tịch ghi lại: Thần Nhà chia ra làm hai, thất lạc khắp Hoằng Diệc, người hữu duyên có được, rỉ máu nhận người, hợp hai làm một, Thần Nhà tái hiện.
Chẳng lẽ đây chính là Thần Nhà trong truyền thuyết?
Đông Phương Linh Thiên nói: "Tuyết nhi ngươi lấy cái hộp ra."
"Sao thế?" Lăng kỳ Tuyết hỏi.
Nhưng vẫn lấy cái hộp ra.
Nhìn dáng vẻ của Đông Phương Linh Thiên như biết vật này.
"Ta cũng không dám khẳng định, ngươi lấy ra thử một chút, ở trong lòng tưởng tượng một chút, nếu cái hộp này có thể thay đổi hình dáng, ngươi muốn cho nó biến thành dạng gì thì sẽ ra dáng đó."
"Như vậy cũng có thể sao?" Lăng Kỳ Tuyết lẩm bẩm tưởng tượng ở trong lòng, nếu cái hộp có thể biến thành một tòa phòng nhỏ là tốt, trong Hỗn Độn Thế Giới còn thiếu một tòa phòng nhỏ.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng nghĩ đến những cái hộp này đồng thời phòng cũng thay đổi, cái hộp này thật sự biến thành một tòa phòng.
Ở trong phòng, phòng không ngừng trở nên to lớn.
Lăng Kỳ Tuyết bị chen chật cứng, đành phải lui sang một bên.
Đông Phương Linh Thiên thấy thế đứng lên đến gần Lăng Kỳ Tuyết, ngộ nhỡ cái hộp này gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể bảo vệ nàng đầu tiên.
Không được, nếu tiếp tục biến lớn sẽ phá hủy nhà cửa mất.
Thấy thế nàp thì Tiểu Tỏa cũng chỉ là một chuồn chuồn nhỏ bằng ngón tay, trứng tròn của một con ma thú lớn như vậy nó lại ăn vào trong bụng, mà không có ý tứ bành trướng chút nào.
Thấy thế nào thì bụng của Tiểu Tỏa cũng đều dẹp.
Cái này sẽ tức chết bao nhiêu thiếu nữ đang ra sức giảm cân đó!
Tiểu Tỏa dùng xúc tua nhỏ bé lau miệng, Lăng Kỳ Tuyết đoán có lẽ là đang lau khóe miệng.
"Chủ nhân ta còn có thể ăn nữa không?" Một quả trứng ma thú không đủ để hắn nhét kẽ răng.
Lăng Kỳ Tuyết giật mình gật đầu một cái: "Có thể!"
Ăn không chết là được.
Sau đó, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Lăng Kỳ Tuyết, Tiểu Tỏa đã ăn sạch tất cả món ăn ở trên bàn, còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, dùng xúc tua cọ miệng.
Chọc cho Lăng Kỳ Tuyết buồn cười.
Tiểu Tỏa ăn uống no đủ, xoa xoa cái bụng, đang muốn tìm một nơi dựa vào một cái, chợt phát hiện có một ánh mắt giết người đang nhìn nó.
Giật mình một cái nhảy dựng lên, bay lên trên bả vai của Lăng Kỳ Tuyết, trực tiếp tiến vào Hỗn Độn Thế Giới của Lăng Kỳ Tuyết.
Lúc này, Lăng Kỳ Tuyết mới chú ý đến ánh mắt oán giận của Đông Phương Linh Thiên: "Sao vậy, Tiểu Tỏa chỉ là một hài tử."
Tiểu Tỏa trốn ở trong Hỗn Độn Thế Giới: "Đúng nha đúng nha, ta chính là một hài tử, so đo với một hài tử thật không có phong độ rồi."
Tất nhiên, lời nói của nó chỉ có Lăng Kỳ Tuyết nghe được, Đông Phương Linh Thiên không thể nghe được, nếu không hắn sẽ phải ngày đêm không ngủ nghĩ biện pháp tiến vào trong Hỗn Độn Thế Giới, tìm con tiểu chuồn chuồn này tính sổ!
"Tuyết Nhi!" Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên rất oan ức, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy đã nổi da gà lên.
"Ăn no rồi thì đi thôi!" Lăng Kỳ Tuyết dẫn đầu đứng dậy, con hàng này cho chút ánh mặt trời thì rực rỡ.
Đông Phương Linh Thiên đi theo sát.
. . . . . .
Trở về tổng bộ Thiên Hoa Cung, đèn đã được đốt lên, nhà nhà đốt đèn.
Đông Phương Linh Thiên lại lấy sáu nạp giới hôm nay thu được ra, lau từng cái một phía trên có thần thức của các trưởng lão để lại, mở nạp giới ra, giao cho Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết đổ đồ vật bên trong ra, đan dược không nhiều lắm, sáu nạp giới cũng chỉ có mấy viên Phục Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Vương.
Nàng cũng hiểu, mặc dù tài nguyên của trưởng lão những đại gia tộc này nhiều, nhưng dù sao muốn trông nom vào hậu bối trong gia tộc bọn họ, những đan dược vô dụng với bọn họ cũng đã phân phát xuống rồi.
Lăng Kỳ Tuyết thu hoạch lớn nhất chính là dược liệu, những lão gia hỏa này sống đã mấy ngàn năm rồi, trong tay có một đống dược liệu quý hiếm, so với bảo khố Lăng gia còn phong phú hơn, trước kia bảo khố Lăng gia chỉ có một gốc cây Thông Huyết Thảo, Lăng Kỳ Tuyết ở trong nạp giới đại trưởng lão có được ba cây, thu hoạch rất phong phú.
Trừ dược liệu còn có một số vũ khí, chất lượng cũng không coi là tệ.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết đã có Ngũ Hành Kiếm rồi, với mấy cái vũ khí này đều không có hứng thú, gọi Lục Sa và Bình Nhạc đến, để cho bọn họ mỗi người chọn một thanh vừa tay.
Lục Sa đã có bảo kiếm Đông Phương Linh Thiên đưa cho hắn, lúc nhìn thấy nhiều bảo bối thế này, trong mắt còn là bắn ra một tia sáng, nhanh chóng nói cảm ơn rồi chọn một thanh bảo kiếm.
Bình Nhạc cũng rất vui mừng, kích động dập đầu ba cái liên tiếp với Lăng Kỳ Tuyết, mới chọn một thanh nhuyễn kiếm xinh xắn.
Lăng Kỳ Tuyết nhìn lại một chút, bảo Lục Sa phân phát những vũ khí này xuống, trang bị đồ cho lực lượng Thiên Hoa Cung.
Phân loại toàn bộ gì đó thật tốt, nên phát xuống thì phát xuống, nên giữ lại thì giữ lại, Lăng Kỳ Tuyết mân mê một khắc đồng hồ.
Còn có một số đồ tán loạn không phân loại được, lúc này, ánh mắt của nàng bị một cái hộp màu sắc sặc sỡ hấp dẫn.
Đây là một cái hộp hình chữ nhật lớn bằng bàn tay, lẳng lặng nằm ở trong đống vật phẩm không nơi để ý.
Khó trách lúc ấy lừa gạt được Lăng Nhạc lọt qua cửa, cái hộp này và cái nàng giao cho Lăng Nhạc kia quả thật là huynh đệ sinh đôi ra từ một khuôn mẫu, chỉ có một chút màu sắc là khác nhau, những thứ khác, căn bản là không nhìn ra điểm khác biệt!
Chẳng lẽ đây chính là bảo bối năm đó mẫu thân để lại?
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ thì theo thói quen nhíu mày lại.
Đúng rồi, lần trước giết chết Lăng Nhạc thì nạp giới của ông ta vẫn đang ở chỗ nàng.
Lăng Kỳ Tuyết lấy nạp giới của Lăng Nhạc ra, ở bên trong tìm ra một cái hộp gần như là giống hộp kia như đúc.
Đặt hai cái hộp ở một chỗ, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nhịn được kêu lên cẩu huyết!
Nàng giẫm phải vận cứt chó gì vậy, lại đụng phải chuyện như vậy.
Năm đó bảo bối của mẫu thân bị đại trưởng lão nuốt đi, mà mình cũng vô ý lấy được một cái hộp không sai biệt lắm, giả mạo lừa gạt Lăng Nhạc.
Hôm nay, hai cái hộp này đều vào trong tay của nàng.
Mở hộp ra, rỗng tuếch, nhưng rõ ràng trên mặt cái hộp này có một tầng linh khí dao động mà.
Chẳng lẽ là dùng để chứa đồ?
Nhưng nhỏ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ chứa được mấy viên dược.
Lăng Kỳ Tuyết đột phát ý tưởng, bảo bối của thế giới này đều cần máu để nuôi, có phải nhỏ một giọt máu thì có thể sinh ra kỳ tích hay không?
Nghĩ đến đây thì bắt đầu hành động, Lăng Kỳ Tuyết cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên hai cái hộp, sau đó nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào, yên lặng chờ kỳ biến.
Mấy phút đã qua, máu còn dừng lại ở mặt ngoài cái hộp, cũng không có biến hóa xảy ra, Lăng Kỳ Tuyết có chút thất vọng, ném cái hộp sang một bên, tiếp tục sửa sang lại vật phẩm còn lại.
Ở trong nháy mắt nàng xoay người, hai cái hộp lại đồng thời phát ra một tia sáng chói mắt.
Ánh sáng lớn dần, chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày.
Đông Phương Linh Thiên vẫn an tĩnh ngồi ở một bên nhìn Lăng Kỳ Tuyết sửa sang lại vật phẩm thì vội vàng nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết: "Tuyết Nhi mau nhìn!"
Trong tim của hắn cũng không phải kinh ngạc bình thường, giữa hai cái hộp này thật sự vẫn có liên hệ nào đó!
Ở bên trong ánh sáng lóng lánh, hai cái hộp từ từ bay lên không, sau đó tụ đến một nơi, lại từ từ dung hợp vào nhau, cho đến khi biến thành một cái hộp vừa vặn.
Cuối cùng, cái hộp hợp thành một thể rơi xuống mặt đất, an tĩnh nằm ở đấy, ánh sáng kỳ dị rực rỡ này cũng từ từ quay về yên tĩnh rồi biến mất.
Lăng Kỳ Tuyết buông việc trong tay xuống, nhặt cái hộp lên, ném vào trong Hỗn Độn Thế Giới.
Đông Phương Linh Thiên lại khiếp sợ mở to hai mắt!
Có điển tịch ghi lại: Thần Nhà chia ra làm hai, thất lạc khắp Hoằng Diệc, người hữu duyên có được, rỉ máu nhận người, hợp hai làm một, Thần Nhà tái hiện.
Chẳng lẽ đây chính là Thần Nhà trong truyền thuyết?
Đông Phương Linh Thiên nói: "Tuyết nhi ngươi lấy cái hộp ra."
"Sao thế?" Lăng kỳ Tuyết hỏi.
Nhưng vẫn lấy cái hộp ra.
Nhìn dáng vẻ của Đông Phương Linh Thiên như biết vật này.
"Ta cũng không dám khẳng định, ngươi lấy ra thử một chút, ở trong lòng tưởng tượng một chút, nếu cái hộp này có thể thay đổi hình dáng, ngươi muốn cho nó biến thành dạng gì thì sẽ ra dáng đó."
"Như vậy cũng có thể sao?" Lăng Kỳ Tuyết lẩm bẩm tưởng tượng ở trong lòng, nếu cái hộp có thể biến thành một tòa phòng nhỏ là tốt, trong Hỗn Độn Thế Giới còn thiếu một tòa phòng nhỏ.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng nghĩ đến những cái hộp này đồng thời phòng cũng thay đổi, cái hộp này thật sự biến thành một tòa phòng.
Ở trong phòng, phòng không ngừng trở nên to lớn.
Lăng Kỳ Tuyết bị chen chật cứng, đành phải lui sang một bên.
Đông Phương Linh Thiên thấy thế đứng lên đến gần Lăng Kỳ Tuyết, ngộ nhỡ cái hộp này gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể bảo vệ nàng đầu tiên.
Không được, nếu tiếp tục biến lớn sẽ phá hủy nhà cửa mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook