Thần Võ Chiến Vương
-
Chương 54: Linh Giáp
Vừa vào trận, Trương Sĩ Siêu đã đối mặt với mấy thanh phi kiếm công kích.
- Cái gì?
Trương Sĩ Siêu bị dọa cho phát sợ, ở bên trong nhận thức của hắn. Thứ đồ chơi như phi kiếm không phải là thứ mà hắn có thể tiếp xúc được vào lúc này.
Phi kiếm thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân sẽ qua lại khắp nơi, hai mắt hoàn toàn theo không kịp.
Trong giây lát đó, có năm thanh phi kiếm từ các phương hướng khác nhau giết tới.
Trương Sĩ Siêu không hổ là tồn tại top 500 Tân hỏa bảng. Trong thời khắc mấu chốt, thanh đao đã được đề lên bên hông, người lại xoay tròn tạo thành một người lửa.
Một cột lửa bay lên trời cao, phi kiếm đánh lên phía trên, chỉ truyền ra tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc.
- Khai sơn nhất trảm!
Lúc này, tay trái của Giang Thần cầm đao nhảy lên trên không trung, bổ xuống một đao.
Một chém nhìn như thường thường không có gì lạ chém ra lại có khí thế rất kinh khủng, đao uy như ngục, tiếng kêu to rất lâu giống như hung thú đang gầm thét.
- Trời ạ, đây là đao pháp gì vậy?
- Hắn nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, làm sao còn có thể có một đao đáng sợ như thế cơ chứ?
- Thiếu niên này thực sự là khó mà tin nổi a!
Các trưởng lão Thiên Đạo môn cùng cả kinh, bọn họ đứng trên không trung quan sát xuống phía dưới cho nên có thể nhìn rất rõ ràng. Dùng Giang Thần làm trung tâm, chu vi trăm thước chung quanh đều trở thành đao vực, không người nào có thể tới gần.
Dưới đao kính, chắc chắn Trương Sĩ Siêu sẽ phải chết.
Hắn cũng có giác ngộ như vậy, lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi. Hắn nghĩ lời nói của Giang Thần trước khi tiến vào nơi thí luyện.
- Thì ra, ta chính là con mồi.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Trương Sĩ Siêu, khi Khai sơn nhất trảm chém xuống, cột lửa đã tắt, người cũng mất đi sinh cơ.
Trên mặt đất, vết đao dài đến trăm thước nhìn nhìn thấy mà giật mình, chỗ nó đi qua, vạn vật đều bị chém thành hai nửa.
- Nhanh lùi về sau! Có trận pháp!
Ninh Bình bị dọa cho sợ hãi, hắn cũng không biết là mình sợ phi kiếm, hay là sợ một đao đáng sợ kia.
- Chậm rồi!
Giang Thần chủ động xuất kích, phi kiếm vờn quanh ở quanh thân hắn, nhằm về phía thuộc hạ của Ninh Bình.
Những người này mang theo cung nỏ, nhất định phải giết chết.
Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, người chết liên tục từ trên lưng vật cưỡi rơi rụng xuống dưới.
Đồng bạn chết đã tranh thủ thời gian cho những người khác. Khi năm người chết đi thì những người khác đã lùi ra ngoài trận pháp.
Nhưng không chờ bọn họ kịp thở phào một hơi, Giang Thần đã lấy linh cung ra, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng bắn tên ra.
Khi bắn về phía Ninh Bình, hắn đã dùng tới mũi tên lửa thứ hai.
- Hắn lại còn có linh tiễn để phối hợp với linh cung? Tiểu tử này thực sự là người đến từ Thập vạn đại sơn sao?
Lý trưởng lão chửi ầm lên, dù cho là linh cung cấp một và linh tiễn cấp một thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng được.
Một mũi tên lửa là vật tiêu hao, giá trị có thể sánh ngang một thanh linh kiếm cấp một.
Bởi vì lực sát thương đáng sợ của nó.
Lúc trước một mũi tên của Giang Thần đã bắn Nhị đương gia Huyết Thủ Môn. Người kia là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ nhập môn, từ đó có thể thấy được uy lực của nó mạnh mẽ đến đâu.
Chỉ có điều, mũi tên lửa trước đó đắc thủ, mũi tên sau lại không đắc thủ được.
Khi mũi tên còn cách thân thể Ninh Bình nửa thước thì đã tản ra uy năng đáng sợ, lửa vô cùng vô tận rơi vào trên người hắn và vật cưỡi dưới chân.
Ngoại trừ vật cưỡi kêu thảm thiết ra, Ninh Bình lại từ bên trong ngọn lửa đi ra.
Lúc này Giang Thần mới phát hiện ra trên người hắn mặc khôi giáp màu đen, trên mặt có ánh sáng đang lưu chuyển, là linh giáp!
Vừa nãy mũi tên lửa đã bắn trúng một bức tường vô hình, là hiệu quả phòng ngự của linh giáp.
Vẻ mặt Ninh Bình rất âm trầm, trong giây lát ngắn ngủi thì đội ngũ của hắn đã tổn thất nặng nề.
Rốt cục hắn đã ý thức được, so với trong tưởng tượng của hắn còn khó giết Giang Thần hơn rất nhiều.
- Giang Thần, trận pháp này không biết di chuyển. Ta rất muốn xem xem ngươi có thể duy trì được tới khi nào.
Dự tính của Ninh Bình rất hay, nếu như Giang Thần chạy ra khỏi trận pháp, hắn sẽ động thủ nữa. Trước lúc đó, hắn rất tình nguyện chờ ở bên ngoài.
Thân là đệ tử Hắc Long thành, hắn cũng có chút hiểu biết đối với trận pháp.
Vấn đề lớn nhất của trận pháp mới được bố trí chính là tiêu hao năng lượng.
Năng lượng bị dùng hết, đương nhiên trận pháp sẽ không phát huy ra được uy lực.
- Nhìn một chút, không nên để cho hắn lấy trận kỳ đi.
Ninh Bình ra lệnh một tiếng.
Hắn đã tổn thất nhiều như vậy, đương nhiên cũng phải làm cho Giang Thần đánh đổi khá nhiều.
- Ninh Bình, một mũi tên vừa nãy cũng tiêu hao linh giáp trên người ngươi không ít a.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Sao vậy? Ngươi muốn đi ra động thủ với ta sao?
Ninh Bình châm chọc hỏi một tiếng.
- Không phải, ta rất muốn biết xem ngươi còn có thể chịu đựng được một mũi tên nữa hay không.
Trong khi nói chuyện, Giang Thần lần nữa bắn ra một mũi tên lửa, đây là cái cuối cùng của hắn.
Vừa nãy linh giáp của Ninh Bình có thể ngăn cản, là do linh giáp đang nằm ở trong trạng thái đỉnh cao. Mà hiện tại, đã không đủ năng lượng để ngăn cản một mũi tên nữa.
- Ngươi chỉ là một tiểu tử từ Thập vạn đại sơn đi ra, sao lại có nhiều linh khí như vậy chứ?
Ninh Bình cảm thấy mình đã hiểu khá rõ về Giang Thần, biết Thập vạn đại sơn, hiểu rõ Nam phong lĩnh. Biết nơi đó ngoại trừ Phong Lý Kiếm ra thì ngay cả một Thần du cảnh cũng không có, yếu đến mức đáng thương.
Nhưng mà, một thân trang bị của Giang Thần so với hắn còn nhiều hơn.
Ninh Bình không có cách nào giữ vững được sự bình tĩnh nữa, bắp thịt cả người căng thẳng, kêu với đám thuộc hạ:
- Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Nhìn hắn chơi trò xạ kích sao?
Mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, liên tục lấy ra cung tên rồi bắn về phía Giang Thần.
Chỉ có điều, mũi tên tiến vào trong trận pháp lập tức bị phi kiếm đánh rơi xuống.
- Đi chết đi.
Giang Thần thả lỏng ngón tay ra, khi linh cung run rẩy kịch liệt, mũi tên lửa đã như ngựa hoang thoát cương bắn ra.
Ninh Bình cắn răng, hai tay che ở trước ngực, hắn rất thông minh không có lựa chọn chạy trốn.
Khoảng cách của hai người rất gần, tốc độ của tên lửa kia hầu như là trong chớp mắt đã bắn tới.
Lần này, không có tường ngăn cản mũi tên lửa, Ninh Bình như bị trúng bom, bay lên, lúc rơi xuống đất đã ở vị trí cách đó hơn mười trượng.
- Chết tiệt!
Chỉ có điều, rất nhanh Ninh Bình đã bò lên, ngoại trừ mặt mày xám xịt ra, không có bị trọng thương quá nghiêm trọng.
Chỉ là, linh giáp trên người hắn đã bị lu mờ ảm đạm, đã mất đi ánh sáng lộng lẫy.
- Nếu như còn một mũi tên nữa thì tốt rồi.
Giang Thần không khỏi tiếc nuối thầm nghĩ.
- Cho dù ngươi có hai mũi tên. Thế nhưng ở trước mặt Hắc Long thành vẫn không đỡ nổi một đòn, Nam phong lĩnh các ngươi đều là giun dế mà thôi!
- Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!
Ninh Bình tức giận, hắn cởi linh giáp trên người ra, tiện tay vứt lên trên mặt đất. Sau đó, hắn đeo hai cái găng tay màu bạc lên trên tay.
- Chuyện này...
Con ngươi của Giang Thần đột nhiên trợn lên, chỉ thấy bao tay của Ninh Bình dọc theo thân thể hắn bắt đầu tăng lên. Rất nhanh đã hình thành một bộ ngân giáp bao trùm toàn thân, so với bộ giáp vừa nãy còn uy phong hơn.
Càng quan trọng hơn chính là, đây là linh giáp cấp hai!
- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn so sánh tài lực với Hắc Long thành sao? Nực cười!
Ninh Bình cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào trong trận pháp.
Phi kiếm đánh tới, tất cả đều không thể để lại dấu vết trên ở bộ linh giáp này.
Linh giáp như vậy, thường thường chỉ có cường giả Thần du cảnh mới có một bộ.
Đệ tử trẻ tuổi như Ninh Bình mà cũng có được một bộ, từ đó có thể thấy được thế lực của Hắc Long thành mạnh mẽ đến đâu.
- Giang Thần, ngươi phải biết rằng ta có thể ung dung giết chết ngươi. Chỉ là ta không muốn lãng phí tinh lực, nhưng ngươi đã buộc ta dùng tới Ngân long giáp, như vậy thì đừng trách ta.
- Ha ha ha ha.
Điều mà mọi người không nghĩ tới chính là lúc này Giang Thần lại không sợ hãi chút nào, trái lại còn cười phá lên.
- Ngươi cười cái gì?
Giống như Trương Sĩ Siêu không hiểu tại sao Giang Thần lại cười trước đó vậy, Ninh Bình cũng không hiểu.
- Linh giáp của ngươi rất mạnh. Trong Tụ nguyên cảnh hầu như không có người nào có thể phá, còn có thể tăng cường chân nguyên của bản thân. Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao mặc vào nó cũng có thể chống lại mấy giây với Thần du cảnh nhập môn, thế nhưng...
Giang Thần nói tới chỗ này, miệng nở nụ cười thần bí.
- Thế nhưng làm sao?
Ninh Bình muốn nghe một chút xem hắn sẽ nói gì.
- Ngươi xem chỗ này mà xem.
Giang Thần chỉ chỉ vào hai chân của chính mình, nói:
- Chỗ này linh giáp của ngươi không hề có tác dụng.
- Thật sao?
Ngoài miệng Ninh Bình không tin, nhưng trong lòng lại lo lắng, chẳng lẽ trên đùi hắn còn có linh khí gì lợi hại hay sao?
- Bởi vì, ngươi mặc linh giáp vào sẽ rất ngốc, mà hai chân của ta, sẽ trợ giúp ta... Chạy trốn!
Tiếng nói vừa dứt thì Giang Thần đã chạy đi, ngay cả trận kỳ cũng không cần.
Ninh Bình sửng sốt một chút, hai mắt trừng lớn, tức giận đến mức nổ phổi muốn đuổi theo. Kết quả đúng như Giang Thần từng nói, mặc Ngân long giáp vào cho nên hắn không chạy nhanh được!
Bất đắc dĩ, Ninh Bình ngửa đầu hét dài một tiếng:
- Nếu ai có thể giết chết Giang Thần, Ninh Bình ta sẽ có thưởng!
- Cái gì?
Trương Sĩ Siêu bị dọa cho phát sợ, ở bên trong nhận thức của hắn. Thứ đồ chơi như phi kiếm không phải là thứ mà hắn có thể tiếp xúc được vào lúc này.
Phi kiếm thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân sẽ qua lại khắp nơi, hai mắt hoàn toàn theo không kịp.
Trong giây lát đó, có năm thanh phi kiếm từ các phương hướng khác nhau giết tới.
Trương Sĩ Siêu không hổ là tồn tại top 500 Tân hỏa bảng. Trong thời khắc mấu chốt, thanh đao đã được đề lên bên hông, người lại xoay tròn tạo thành một người lửa.
Một cột lửa bay lên trời cao, phi kiếm đánh lên phía trên, chỉ truyền ra tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc.
- Khai sơn nhất trảm!
Lúc này, tay trái của Giang Thần cầm đao nhảy lên trên không trung, bổ xuống một đao.
Một chém nhìn như thường thường không có gì lạ chém ra lại có khí thế rất kinh khủng, đao uy như ngục, tiếng kêu to rất lâu giống như hung thú đang gầm thét.
- Trời ạ, đây là đao pháp gì vậy?
- Hắn nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, làm sao còn có thể có một đao đáng sợ như thế cơ chứ?
- Thiếu niên này thực sự là khó mà tin nổi a!
Các trưởng lão Thiên Đạo môn cùng cả kinh, bọn họ đứng trên không trung quan sát xuống phía dưới cho nên có thể nhìn rất rõ ràng. Dùng Giang Thần làm trung tâm, chu vi trăm thước chung quanh đều trở thành đao vực, không người nào có thể tới gần.
Dưới đao kính, chắc chắn Trương Sĩ Siêu sẽ phải chết.
Hắn cũng có giác ngộ như vậy, lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi. Hắn nghĩ lời nói của Giang Thần trước khi tiến vào nơi thí luyện.
- Thì ra, ta chính là con mồi.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Trương Sĩ Siêu, khi Khai sơn nhất trảm chém xuống, cột lửa đã tắt, người cũng mất đi sinh cơ.
Trên mặt đất, vết đao dài đến trăm thước nhìn nhìn thấy mà giật mình, chỗ nó đi qua, vạn vật đều bị chém thành hai nửa.
- Nhanh lùi về sau! Có trận pháp!
Ninh Bình bị dọa cho sợ hãi, hắn cũng không biết là mình sợ phi kiếm, hay là sợ một đao đáng sợ kia.
- Chậm rồi!
Giang Thần chủ động xuất kích, phi kiếm vờn quanh ở quanh thân hắn, nhằm về phía thuộc hạ của Ninh Bình.
Những người này mang theo cung nỏ, nhất định phải giết chết.
Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, người chết liên tục từ trên lưng vật cưỡi rơi rụng xuống dưới.
Đồng bạn chết đã tranh thủ thời gian cho những người khác. Khi năm người chết đi thì những người khác đã lùi ra ngoài trận pháp.
Nhưng không chờ bọn họ kịp thở phào một hơi, Giang Thần đã lấy linh cung ra, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng bắn tên ra.
Khi bắn về phía Ninh Bình, hắn đã dùng tới mũi tên lửa thứ hai.
- Hắn lại còn có linh tiễn để phối hợp với linh cung? Tiểu tử này thực sự là người đến từ Thập vạn đại sơn sao?
Lý trưởng lão chửi ầm lên, dù cho là linh cung cấp một và linh tiễn cấp một thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng được.
Một mũi tên lửa là vật tiêu hao, giá trị có thể sánh ngang một thanh linh kiếm cấp một.
Bởi vì lực sát thương đáng sợ của nó.
Lúc trước một mũi tên của Giang Thần đã bắn Nhị đương gia Huyết Thủ Môn. Người kia là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ nhập môn, từ đó có thể thấy được uy lực của nó mạnh mẽ đến đâu.
Chỉ có điều, mũi tên lửa trước đó đắc thủ, mũi tên sau lại không đắc thủ được.
Khi mũi tên còn cách thân thể Ninh Bình nửa thước thì đã tản ra uy năng đáng sợ, lửa vô cùng vô tận rơi vào trên người hắn và vật cưỡi dưới chân.
Ngoại trừ vật cưỡi kêu thảm thiết ra, Ninh Bình lại từ bên trong ngọn lửa đi ra.
Lúc này Giang Thần mới phát hiện ra trên người hắn mặc khôi giáp màu đen, trên mặt có ánh sáng đang lưu chuyển, là linh giáp!
Vừa nãy mũi tên lửa đã bắn trúng một bức tường vô hình, là hiệu quả phòng ngự của linh giáp.
Vẻ mặt Ninh Bình rất âm trầm, trong giây lát ngắn ngủi thì đội ngũ của hắn đã tổn thất nặng nề.
Rốt cục hắn đã ý thức được, so với trong tưởng tượng của hắn còn khó giết Giang Thần hơn rất nhiều.
- Giang Thần, trận pháp này không biết di chuyển. Ta rất muốn xem xem ngươi có thể duy trì được tới khi nào.
Dự tính của Ninh Bình rất hay, nếu như Giang Thần chạy ra khỏi trận pháp, hắn sẽ động thủ nữa. Trước lúc đó, hắn rất tình nguyện chờ ở bên ngoài.
Thân là đệ tử Hắc Long thành, hắn cũng có chút hiểu biết đối với trận pháp.
Vấn đề lớn nhất của trận pháp mới được bố trí chính là tiêu hao năng lượng.
Năng lượng bị dùng hết, đương nhiên trận pháp sẽ không phát huy ra được uy lực.
- Nhìn một chút, không nên để cho hắn lấy trận kỳ đi.
Ninh Bình ra lệnh một tiếng.
Hắn đã tổn thất nhiều như vậy, đương nhiên cũng phải làm cho Giang Thần đánh đổi khá nhiều.
- Ninh Bình, một mũi tên vừa nãy cũng tiêu hao linh giáp trên người ngươi không ít a.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Sao vậy? Ngươi muốn đi ra động thủ với ta sao?
Ninh Bình châm chọc hỏi một tiếng.
- Không phải, ta rất muốn biết xem ngươi còn có thể chịu đựng được một mũi tên nữa hay không.
Trong khi nói chuyện, Giang Thần lần nữa bắn ra một mũi tên lửa, đây là cái cuối cùng của hắn.
Vừa nãy linh giáp của Ninh Bình có thể ngăn cản, là do linh giáp đang nằm ở trong trạng thái đỉnh cao. Mà hiện tại, đã không đủ năng lượng để ngăn cản một mũi tên nữa.
- Ngươi chỉ là một tiểu tử từ Thập vạn đại sơn đi ra, sao lại có nhiều linh khí như vậy chứ?
Ninh Bình cảm thấy mình đã hiểu khá rõ về Giang Thần, biết Thập vạn đại sơn, hiểu rõ Nam phong lĩnh. Biết nơi đó ngoại trừ Phong Lý Kiếm ra thì ngay cả một Thần du cảnh cũng không có, yếu đến mức đáng thương.
Nhưng mà, một thân trang bị của Giang Thần so với hắn còn nhiều hơn.
Ninh Bình không có cách nào giữ vững được sự bình tĩnh nữa, bắp thịt cả người căng thẳng, kêu với đám thuộc hạ:
- Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Nhìn hắn chơi trò xạ kích sao?
Mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, liên tục lấy ra cung tên rồi bắn về phía Giang Thần.
Chỉ có điều, mũi tên tiến vào trong trận pháp lập tức bị phi kiếm đánh rơi xuống.
- Đi chết đi.
Giang Thần thả lỏng ngón tay ra, khi linh cung run rẩy kịch liệt, mũi tên lửa đã như ngựa hoang thoát cương bắn ra.
Ninh Bình cắn răng, hai tay che ở trước ngực, hắn rất thông minh không có lựa chọn chạy trốn.
Khoảng cách của hai người rất gần, tốc độ của tên lửa kia hầu như là trong chớp mắt đã bắn tới.
Lần này, không có tường ngăn cản mũi tên lửa, Ninh Bình như bị trúng bom, bay lên, lúc rơi xuống đất đã ở vị trí cách đó hơn mười trượng.
- Chết tiệt!
Chỉ có điều, rất nhanh Ninh Bình đã bò lên, ngoại trừ mặt mày xám xịt ra, không có bị trọng thương quá nghiêm trọng.
Chỉ là, linh giáp trên người hắn đã bị lu mờ ảm đạm, đã mất đi ánh sáng lộng lẫy.
- Nếu như còn một mũi tên nữa thì tốt rồi.
Giang Thần không khỏi tiếc nuối thầm nghĩ.
- Cho dù ngươi có hai mũi tên. Thế nhưng ở trước mặt Hắc Long thành vẫn không đỡ nổi một đòn, Nam phong lĩnh các ngươi đều là giun dế mà thôi!
- Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!
Ninh Bình tức giận, hắn cởi linh giáp trên người ra, tiện tay vứt lên trên mặt đất. Sau đó, hắn đeo hai cái găng tay màu bạc lên trên tay.
- Chuyện này...
Con ngươi của Giang Thần đột nhiên trợn lên, chỉ thấy bao tay của Ninh Bình dọc theo thân thể hắn bắt đầu tăng lên. Rất nhanh đã hình thành một bộ ngân giáp bao trùm toàn thân, so với bộ giáp vừa nãy còn uy phong hơn.
Càng quan trọng hơn chính là, đây là linh giáp cấp hai!
- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn so sánh tài lực với Hắc Long thành sao? Nực cười!
Ninh Bình cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào trong trận pháp.
Phi kiếm đánh tới, tất cả đều không thể để lại dấu vết trên ở bộ linh giáp này.
Linh giáp như vậy, thường thường chỉ có cường giả Thần du cảnh mới có một bộ.
Đệ tử trẻ tuổi như Ninh Bình mà cũng có được một bộ, từ đó có thể thấy được thế lực của Hắc Long thành mạnh mẽ đến đâu.
- Giang Thần, ngươi phải biết rằng ta có thể ung dung giết chết ngươi. Chỉ là ta không muốn lãng phí tinh lực, nhưng ngươi đã buộc ta dùng tới Ngân long giáp, như vậy thì đừng trách ta.
- Ha ha ha ha.
Điều mà mọi người không nghĩ tới chính là lúc này Giang Thần lại không sợ hãi chút nào, trái lại còn cười phá lên.
- Ngươi cười cái gì?
Giống như Trương Sĩ Siêu không hiểu tại sao Giang Thần lại cười trước đó vậy, Ninh Bình cũng không hiểu.
- Linh giáp của ngươi rất mạnh. Trong Tụ nguyên cảnh hầu như không có người nào có thể phá, còn có thể tăng cường chân nguyên của bản thân. Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao mặc vào nó cũng có thể chống lại mấy giây với Thần du cảnh nhập môn, thế nhưng...
Giang Thần nói tới chỗ này, miệng nở nụ cười thần bí.
- Thế nhưng làm sao?
Ninh Bình muốn nghe một chút xem hắn sẽ nói gì.
- Ngươi xem chỗ này mà xem.
Giang Thần chỉ chỉ vào hai chân của chính mình, nói:
- Chỗ này linh giáp của ngươi không hề có tác dụng.
- Thật sao?
Ngoài miệng Ninh Bình không tin, nhưng trong lòng lại lo lắng, chẳng lẽ trên đùi hắn còn có linh khí gì lợi hại hay sao?
- Bởi vì, ngươi mặc linh giáp vào sẽ rất ngốc, mà hai chân của ta, sẽ trợ giúp ta... Chạy trốn!
Tiếng nói vừa dứt thì Giang Thần đã chạy đi, ngay cả trận kỳ cũng không cần.
Ninh Bình sửng sốt một chút, hai mắt trừng lớn, tức giận đến mức nổ phổi muốn đuổi theo. Kết quả đúng như Giang Thần từng nói, mặc Ngân long giáp vào cho nên hắn không chạy nhanh được!
Bất đắc dĩ, Ninh Bình ngửa đầu hét dài một tiếng:
- Nếu ai có thể giết chết Giang Thần, Ninh Bình ta sẽ có thưởng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook