Thần Võ Chiến Vương
-
Chương 10: Linh Đan Sư
Công pháp mà Giang Thần sắp sửa tu luyện tên là Thôn thiên quyết, từ cái tên đã có thể nghe ra là công pháp Thiên cấp.
Công pháp tu luyện của bộ thân thể này trước đó chỉ vẻn vẹn là Huyền cấp mà thôi.
- Có công pháp Thiên cấp, ta không tin tới trước tết không đạt tới Tụ nguyên cảnh.
- Thiếu gia, Tụ khí đan đã được đưa tới.
Lúc này, một vị nha hoàn đi tới trước người hắn, trong tay cầm một cái bình ngọc.
Lúc này Giang Thần mới nhớ tới là khen thưởng từ săn bắn mùa đông, năm đầu mãnh thú Tướng cấp, năm viên Tụ khí đan.
- Vừa Đúng lúc lắmvặn, lấy ra đi.
Cấp bậc của Linh đan chia làm thất phẩm.
Tụ khí đan là nhất phẩm, ở Thiên vực, loại linh đan này chỉ có những đứa trẻ nhà nghèo khó mới dùng. Chỉ có điều nhìn xe phản ứng vừa nãy của Giang phủ, linh đan nhất phẩm bình thường này là tài nguyên tương đối hiếm có.
- Hả?
Tiếp nhận bình ngọc, Giang Thần đổ một hạt ra trên tay, lông mày nhất thời nhíu lại.
- Linh đan trong phủ là ai luyện chế vậy?
Hắn hỏi.
- Thiếu gia, Linh đan sư cao quý vô cùng, sao Giang phủ có khả năng có Linh đan sư cơ chứ? Đều là tự mình chuẩn bị dược liệu, lại đi tới Bạch Thủy thành mời Linh đan sư đến giúp đỡ luyện chế a.
- Thì ra như vậy.
Linh đan mà một thế lực cần đều là lượng lớn, bình thường đều sẽ có Linh đan sư của bản thân mình.
Thế nhưng Giang phủ lại không có, cần phải mời người ngoài, có thể tưởng tượng ra được phải trả một khoản phí đắt tới cỡ nào.
Quan trọng nhất chính là, Giang Thần phát hiện ra trình độ của người luyện chế linh đan kia căn bản không cao, hoặc là không để tâm tới việc luyện chế.
Có khả năng là nhận được thù lao, Linh đan sư không cần đau phải bỏ công bỏ sứclòng, quan tâm tới tài liệu, vì vậy cho nên đã làm xằng làm bậy một chút.
Giang Thần liếc mắt là đã nhìn ra được, có mấy vị tài nguyên liệu của năm viên Tụ khí đan trên tay hắn là có thể dùng luyện linh đan nhị phẩm.
Dùng ở trên người linh đan nhất phẩm, có thể nói là lãng phí.
Đương nhiên, chỗ tốt khi làm như vậy là bảo đảm cho tỷ lệ luyện đan thành công.
Giang phủ không biết gì về chuyện này, bị lừa bịp mà vô cùng cảm kích còn đối với tên Linh đan sư kia.
- Là trình độ không được, cho nên mới dùng tài liệu tốt hơn để luyện chế, hay là cố ý hại người?
Độ khả thi trước đó cao hơn, bởi vì lựa chọn sau đối với tên Linh đan sư kia cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
- Cứ dùng như vậy quả thực là lãng phí.
Giang Thần cảm thấy mình nên làm gì đó, hắn phân phó một tiếng:
- Mang một chậu nước đến đây cho ta, phải là nước giếng.
- vVâng.
Nha hoàn không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không có một chút chần chờ nào cả.
Cũng không lâu sau, một chậu nước trong được bưng đến trước mặt của Giang Thần.
Giang Thần nắm năm viên Tụ khí đan vào trong lòng bàn tay, lại đặt bàn tay vào trong nước, khép hờ hai mắt, dẫn dắt linh khí thiên địa tụ vào trong tay.
Chậm rãi, trong bàn tay của hắn xuất hiện ánh sáng nhỏ yếu, cùng lúc đó, ở khe hở giữa năm ngón tay có vật lắng đọng tràn ra tới.
Chờ đến lúc kết thúc, Tụ khí đan trong tay của Giang Thần đã nhỏ hơn một chút, giống như có một tầng tạp chất vô dụng đã bị hắn bóc ra vậy.
- Thực sự là đơn giản a.
Giang Thần không biến nó thành nhị phẩm linh đan, muốn làm được điều này cần phải có bản lĩnh. Hắn chỉ đề thăng phẩm chất linh đan lên thêm mà thôi.
Mỗi một phẩm linh đan, căn cứ trình độ của người luyện đan khác biệt cùng với dược liệu sẽ dẫn tới phẩm chất khác nhau.
Ví dụ như như: linh đan nhất phẩm phổ thông, linh đan nhất phẩm cực phẩm, linh đan nhất phẩm chính phẩm, linh đan nhất phẩm thần phẩm.
Bởi vì Linh đan sư lúc trước đã lãng phí tài liệu để luyện chế ra linh đan phổ thông như cũ, vì lẽ đó cho nên Giang Thần đã tăng nó lên tới cực phẩm, trong đó có một viên còn đạt đến đẳng cấp chính phẩm.
Giang Thần đang muốn đột phá nhìn thấy kết quả như thế trong lòng vô cùng cao hứng.
...
...
Sau bảy ngày, Giang Thần bế quan tu luyện nghe thấy bên ngoài có không ít tiếng ngựa hí, hẳn nở nụ cười hiểu ý.
Sau đó hắn đã nghe thấy tiếng cười cao hứng của Phạm Đồ.
Phạm Đồ đẩy cửa đi vào, nói:
- Ha ha ha, thiếu gia, bộ quyền pháp mà người cho ta quả thực như thần, ta mới tìm hiểu chút da lông thì đã đánh cho Lý Hoành kia tới mức ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra được a.
Đối với kết quả như thế, Giang Thần không có một chút ngạc nhiên nào.
- Một trăm thớt con Hỏa long mã, lần này Đông viện có thể giữ lại không ít mặt mũi, mùa đông cũng sẽ dễ chịu đi rất nhiều.
Phạm Đồ bắt đầu cảm thấy kính nể từ đáy lòng đối với Thiếu chủ nhân nhà mình.
- Phạm thúc, chọn cho ta một con ngựa tốt, ta đang cần một con để cưỡi.
- Không thành vấn đề, cứ gi bao việc này lên người Phạm thúc.
Phạm Đồ vỗ vỗ ngực bảo đảm, lập tức đi chọn ngựa cho hắn.
Lúc xế chiều, lại có một tin tức truyền đến, Cao Nguyệt đi gọi người hỗ trợ đã trở về.
- Hi vọng có tin tức tốt a.
Giang Thần đi tới chính điện của Đông viện để nghênh đón Cao Nguyệt. Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân, hắn đã biết chuyện này có chút gay go.
- Mẫu thân cũng thật là, cái gì cũng bày ở trên mặt a.
Giang Thần vừa nghĩ, lại vừa nói:
- Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?
Cao Nguyệt không quá tình nguyện nói, vẻ mặt mang theo vẻ bi phẫn và oan ức, còn có bất đắc dĩ sâu sắc, nàng nói:
- Thần nhi, mẫu thân thực sự rất vô dụng a.
- Ài.
Giang Thần biết tật xấu đáng yêu này của mẫu thân, cũng còn may nha hoàn Tuyết nhi này lại không quản được miệng mình.
- Tuyết nhi, ngươi tới nói đi.
- Thiếu gia, Tô gia kia quá đáng ghét!
Quả nhiên, Tuyết nhi không nhịn được mà bạo phát, lên án Tô gia này.
Lần này Cao Nguyệt đi Tô gia thỉnh cầu hỗ trợ, lẽ ra không phải là chuyện khó khăn gì.
- Lúc chúng ta vừa tới không có gặp được chủ nhân của Tô phủ, lại bị Tô Thiến dẫn tới sảnh chờ, đợi tới một canh giờ.
- Tiếp theo có một nam nhân chạy tới, nói mình là bằng hữu nam của Tô Thiến, bảo chúng ta không nên mơ mộng Tô Thiến, nói lấy vớidùng tình huống của Đông việnv quả thực là mơ mộng hão huyền.
- Ban đầu ta và phu nhân cho rằng Tô Thiến muốn từ hôn cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cho nên chúng ta muốn gặp Tô phủ chủ nói rõ ràng, rồi mới lại tính tiếp.
- Kết quả, Tô Thiến kia trực tiếp gọi người đuổi chúng ta đi!
Tô Thiến chính là vị hôn thê của Giang Thần, trước đây khi nữ nhân kia đi tới Giang phủ làm khách, vô cùng tôn kính và hiếu thuận đối với Cao Nguyệt, miệng cũng rất ngọt.
Thế nhưng bây giờ lại đối xử với một trưởng bối như vậy, thực sự đã chứng minh được câu nói kia, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Trước đây Tô gia coi trọng Giang Thần, là bởi vì Giang Thần có một phụ thân, cùng với một thân phận có thể trở thành chủ nhân của Giang phủ.
Nhưng hiện tại hai thứ này đã mất đi một, còn có một thứ đang mất đi.
Tô gia không phải là kẻ ngớ ngẩn, làm sao còn có thể gả nữ nhi tới đây được chứ? Vì lẽ đó, tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên.
Nghe thấy mẫu thân không chỉ không mời được người tới, trái lại còn bị Tô gia nhục nhã như vậy, trong lòng Giang Thần rất là uất ức, từ hôn thì cũng thôi đi. Thế nhưng không ngờ lại làm chuyện này tuyệt như vậy.
- Đến cuối cùng cũng không gặp được chủ nhân của Tô phủ sao?
- Không có, chỉ là, trên đường chúng ta về, Phủ chủ Tô phủ đưa tới hai phong thư, một phong là nói Tô Thiến còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, hi vọng phu nhân không phiền lòng. Chỉ có điều cũng đã nói rõ, mọi việc đều có hợp có tan, chỉ cần kí giấy từ hôn thì Tô gia có thể nể tình cảm ngày xưa đến giúp đỡ chúng ta.
- Giấy từ hôn?
Con mắt Giang Thần híp lại.
Hôn ước là chuyện lớn, không phải phủ nhận ở trên đầu môi hay là đơn phương là có thể giải trừ. Nếu muốn, song phương đều phải ký tên trên giấy thì mới xem như là hết hiệu lực.
- Xem ra đây không phải là ý của Tô Thiến, là ý của toàn bộ Tô gia. Chỉ có điều Tô gia ở Thập vạn đại sơn cũng không phải là thế lực quá hiển hách, tại sao lại dám không nể mặt mũi từ chối Giang phủ như vậy chứ?
Đây là điểm mà Giang Thần không hiểu.
- Thiếu gia, Tô Thiến cũng tiến hành nghi thức khai mạch, kích thích ra tiềm năng rất là kinh người, rất nhiều thế lực và cường giả trong Thập vạn đại sơn đều thể hiện hòa hoãnduỗi cành ô-liu ra, địa vị của toàn bộ Tô gia đang nhanh chóng tăng lên.
- Tuyết nhi!
Cao Nguyệt vốn vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên quát bảo nàng im lặng.
Giang Thần sửng sốt một chút, rất nhanh hắn đã hiểu được:
- Không sao, coi như là Thần mạch thì ta cũng không để ý.
Công pháp tu luyện của bộ thân thể này trước đó chỉ vẻn vẹn là Huyền cấp mà thôi.
- Có công pháp Thiên cấp, ta không tin tới trước tết không đạt tới Tụ nguyên cảnh.
- Thiếu gia, Tụ khí đan đã được đưa tới.
Lúc này, một vị nha hoàn đi tới trước người hắn, trong tay cầm một cái bình ngọc.
Lúc này Giang Thần mới nhớ tới là khen thưởng từ săn bắn mùa đông, năm đầu mãnh thú Tướng cấp, năm viên Tụ khí đan.
- Vừa Đúng lúc lắmvặn, lấy ra đi.
Cấp bậc của Linh đan chia làm thất phẩm.
Tụ khí đan là nhất phẩm, ở Thiên vực, loại linh đan này chỉ có những đứa trẻ nhà nghèo khó mới dùng. Chỉ có điều nhìn xe phản ứng vừa nãy của Giang phủ, linh đan nhất phẩm bình thường này là tài nguyên tương đối hiếm có.
- Hả?
Tiếp nhận bình ngọc, Giang Thần đổ một hạt ra trên tay, lông mày nhất thời nhíu lại.
- Linh đan trong phủ là ai luyện chế vậy?
Hắn hỏi.
- Thiếu gia, Linh đan sư cao quý vô cùng, sao Giang phủ có khả năng có Linh đan sư cơ chứ? Đều là tự mình chuẩn bị dược liệu, lại đi tới Bạch Thủy thành mời Linh đan sư đến giúp đỡ luyện chế a.
- Thì ra như vậy.
Linh đan mà một thế lực cần đều là lượng lớn, bình thường đều sẽ có Linh đan sư của bản thân mình.
Thế nhưng Giang phủ lại không có, cần phải mời người ngoài, có thể tưởng tượng ra được phải trả một khoản phí đắt tới cỡ nào.
Quan trọng nhất chính là, Giang Thần phát hiện ra trình độ của người luyện chế linh đan kia căn bản không cao, hoặc là không để tâm tới việc luyện chế.
Có khả năng là nhận được thù lao, Linh đan sư không cần đau phải bỏ công bỏ sứclòng, quan tâm tới tài liệu, vì vậy cho nên đã làm xằng làm bậy một chút.
Giang Thần liếc mắt là đã nhìn ra được, có mấy vị tài nguyên liệu của năm viên Tụ khí đan trên tay hắn là có thể dùng luyện linh đan nhị phẩm.
Dùng ở trên người linh đan nhất phẩm, có thể nói là lãng phí.
Đương nhiên, chỗ tốt khi làm như vậy là bảo đảm cho tỷ lệ luyện đan thành công.
Giang phủ không biết gì về chuyện này, bị lừa bịp mà vô cùng cảm kích còn đối với tên Linh đan sư kia.
- Là trình độ không được, cho nên mới dùng tài liệu tốt hơn để luyện chế, hay là cố ý hại người?
Độ khả thi trước đó cao hơn, bởi vì lựa chọn sau đối với tên Linh đan sư kia cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
- Cứ dùng như vậy quả thực là lãng phí.
Giang Thần cảm thấy mình nên làm gì đó, hắn phân phó một tiếng:
- Mang một chậu nước đến đây cho ta, phải là nước giếng.
- vVâng.
Nha hoàn không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không có một chút chần chờ nào cả.
Cũng không lâu sau, một chậu nước trong được bưng đến trước mặt của Giang Thần.
Giang Thần nắm năm viên Tụ khí đan vào trong lòng bàn tay, lại đặt bàn tay vào trong nước, khép hờ hai mắt, dẫn dắt linh khí thiên địa tụ vào trong tay.
Chậm rãi, trong bàn tay của hắn xuất hiện ánh sáng nhỏ yếu, cùng lúc đó, ở khe hở giữa năm ngón tay có vật lắng đọng tràn ra tới.
Chờ đến lúc kết thúc, Tụ khí đan trong tay của Giang Thần đã nhỏ hơn một chút, giống như có một tầng tạp chất vô dụng đã bị hắn bóc ra vậy.
- Thực sự là đơn giản a.
Giang Thần không biến nó thành nhị phẩm linh đan, muốn làm được điều này cần phải có bản lĩnh. Hắn chỉ đề thăng phẩm chất linh đan lên thêm mà thôi.
Mỗi một phẩm linh đan, căn cứ trình độ của người luyện đan khác biệt cùng với dược liệu sẽ dẫn tới phẩm chất khác nhau.
Ví dụ như như: linh đan nhất phẩm phổ thông, linh đan nhất phẩm cực phẩm, linh đan nhất phẩm chính phẩm, linh đan nhất phẩm thần phẩm.
Bởi vì Linh đan sư lúc trước đã lãng phí tài liệu để luyện chế ra linh đan phổ thông như cũ, vì lẽ đó cho nên Giang Thần đã tăng nó lên tới cực phẩm, trong đó có một viên còn đạt đến đẳng cấp chính phẩm.
Giang Thần đang muốn đột phá nhìn thấy kết quả như thế trong lòng vô cùng cao hứng.
...
...
Sau bảy ngày, Giang Thần bế quan tu luyện nghe thấy bên ngoài có không ít tiếng ngựa hí, hẳn nở nụ cười hiểu ý.
Sau đó hắn đã nghe thấy tiếng cười cao hứng của Phạm Đồ.
Phạm Đồ đẩy cửa đi vào, nói:
- Ha ha ha, thiếu gia, bộ quyền pháp mà người cho ta quả thực như thần, ta mới tìm hiểu chút da lông thì đã đánh cho Lý Hoành kia tới mức ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra được a.
Đối với kết quả như thế, Giang Thần không có một chút ngạc nhiên nào.
- Một trăm thớt con Hỏa long mã, lần này Đông viện có thể giữ lại không ít mặt mũi, mùa đông cũng sẽ dễ chịu đi rất nhiều.
Phạm Đồ bắt đầu cảm thấy kính nể từ đáy lòng đối với Thiếu chủ nhân nhà mình.
- Phạm thúc, chọn cho ta một con ngựa tốt, ta đang cần một con để cưỡi.
- Không thành vấn đề, cứ gi bao việc này lên người Phạm thúc.
Phạm Đồ vỗ vỗ ngực bảo đảm, lập tức đi chọn ngựa cho hắn.
Lúc xế chiều, lại có một tin tức truyền đến, Cao Nguyệt đi gọi người hỗ trợ đã trở về.
- Hi vọng có tin tức tốt a.
Giang Thần đi tới chính điện của Đông viện để nghênh đón Cao Nguyệt. Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân, hắn đã biết chuyện này có chút gay go.
- Mẫu thân cũng thật là, cái gì cũng bày ở trên mặt a.
Giang Thần vừa nghĩ, lại vừa nói:
- Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?
Cao Nguyệt không quá tình nguyện nói, vẻ mặt mang theo vẻ bi phẫn và oan ức, còn có bất đắc dĩ sâu sắc, nàng nói:
- Thần nhi, mẫu thân thực sự rất vô dụng a.
- Ài.
Giang Thần biết tật xấu đáng yêu này của mẫu thân, cũng còn may nha hoàn Tuyết nhi này lại không quản được miệng mình.
- Tuyết nhi, ngươi tới nói đi.
- Thiếu gia, Tô gia kia quá đáng ghét!
Quả nhiên, Tuyết nhi không nhịn được mà bạo phát, lên án Tô gia này.
Lần này Cao Nguyệt đi Tô gia thỉnh cầu hỗ trợ, lẽ ra không phải là chuyện khó khăn gì.
- Lúc chúng ta vừa tới không có gặp được chủ nhân của Tô phủ, lại bị Tô Thiến dẫn tới sảnh chờ, đợi tới một canh giờ.
- Tiếp theo có một nam nhân chạy tới, nói mình là bằng hữu nam của Tô Thiến, bảo chúng ta không nên mơ mộng Tô Thiến, nói lấy vớidùng tình huống của Đông việnv quả thực là mơ mộng hão huyền.
- Ban đầu ta và phu nhân cho rằng Tô Thiến muốn từ hôn cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cho nên chúng ta muốn gặp Tô phủ chủ nói rõ ràng, rồi mới lại tính tiếp.
- Kết quả, Tô Thiến kia trực tiếp gọi người đuổi chúng ta đi!
Tô Thiến chính là vị hôn thê của Giang Thần, trước đây khi nữ nhân kia đi tới Giang phủ làm khách, vô cùng tôn kính và hiếu thuận đối với Cao Nguyệt, miệng cũng rất ngọt.
Thế nhưng bây giờ lại đối xử với một trưởng bối như vậy, thực sự đã chứng minh được câu nói kia, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Trước đây Tô gia coi trọng Giang Thần, là bởi vì Giang Thần có một phụ thân, cùng với một thân phận có thể trở thành chủ nhân của Giang phủ.
Nhưng hiện tại hai thứ này đã mất đi một, còn có một thứ đang mất đi.
Tô gia không phải là kẻ ngớ ngẩn, làm sao còn có thể gả nữ nhi tới đây được chứ? Vì lẽ đó, tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên.
Nghe thấy mẫu thân không chỉ không mời được người tới, trái lại còn bị Tô gia nhục nhã như vậy, trong lòng Giang Thần rất là uất ức, từ hôn thì cũng thôi đi. Thế nhưng không ngờ lại làm chuyện này tuyệt như vậy.
- Đến cuối cùng cũng không gặp được chủ nhân của Tô phủ sao?
- Không có, chỉ là, trên đường chúng ta về, Phủ chủ Tô phủ đưa tới hai phong thư, một phong là nói Tô Thiến còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, hi vọng phu nhân không phiền lòng. Chỉ có điều cũng đã nói rõ, mọi việc đều có hợp có tan, chỉ cần kí giấy từ hôn thì Tô gia có thể nể tình cảm ngày xưa đến giúp đỡ chúng ta.
- Giấy từ hôn?
Con mắt Giang Thần híp lại.
Hôn ước là chuyện lớn, không phải phủ nhận ở trên đầu môi hay là đơn phương là có thể giải trừ. Nếu muốn, song phương đều phải ký tên trên giấy thì mới xem như là hết hiệu lực.
- Xem ra đây không phải là ý của Tô Thiến, là ý của toàn bộ Tô gia. Chỉ có điều Tô gia ở Thập vạn đại sơn cũng không phải là thế lực quá hiển hách, tại sao lại dám không nể mặt mũi từ chối Giang phủ như vậy chứ?
Đây là điểm mà Giang Thần không hiểu.
- Thiếu gia, Tô Thiến cũng tiến hành nghi thức khai mạch, kích thích ra tiềm năng rất là kinh người, rất nhiều thế lực và cường giả trong Thập vạn đại sơn đều thể hiện hòa hoãnduỗi cành ô-liu ra, địa vị của toàn bộ Tô gia đang nhanh chóng tăng lên.
- Tuyết nhi!
Cao Nguyệt vốn vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên quát bảo nàng im lặng.
Giang Thần sửng sốt một chút, rất nhanh hắn đã hiểu được:
- Không sao, coi như là Thần mạch thì ta cũng không để ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook