Thần Văn Đạo
Quyển 1 - Chương 27: Thiên tài tuyệt thế

Đề mục rất khó?

Những câu hỏi ở trong đề mục này, đều là do Dịch đại sư tự mình viết ra, Dịch đại sư thu đồ đệ vô cùng nghiêm khắc, ra câu hỏi đến như là những lão giả kia khổ tâm nghiên cứu tri thức Thần Văn mấy mươi năm cũng phải cẩn thận suy nghĩ một phen, mới có thể làm được.

Lâm Tử Nghiên nhìn qua thần sắc sững sốt của Diệp Duy, đôi mi thanh tú cau lại, thần sắc có chút khẩn trương, chẳng lẽ Diệp Duy một câu cũng sẽ không làm được sao?

Tuy rằng những câu hỏi naỳ xác thực là rất khó, nhưng Diệp Duy tốt xấu gì cũng trả lời được vài câu mới phải chứ! Dù là chọn vài câu hỏi đơn giản để làm cũng được.

Lâm Tử Nghiên nhìn thẳng vào Diệp Duy, nắm tay ngọc thon gầy đẹp đẽ nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ chờ đợi.

Trong lòng Dịch đại sư thầm nghĩ, Diệp Duy vẫn còn quá trẻ tuổi, cảm giác Linh Hồn lực cho dù có cường đại đị nữa thì cũng không thể lấp bù được phương diện tri thức về Thần Văn tri chưa đủ, cũng tốt, sau lần này khảo thí này, có thể làm cho Diệp Duy thu liễm bớt ngạo khí ở trong lòng, sẽ phải chuyên tâm học tập tri thức về Thần Văn cho tốt.

"Muốn trở thành Thần Văn đại sư thì cảm giác Linh Hồn lực, tri thức về Thần Văn, dộ phù hợp Thần Văn, ba phương diện này thiếu đi một thứ cũng không được, cho nên muốn trở thành Thần Văn đại sư, cũng không phải là một chuyện đơn giản" Dịch đại sư bình tĩnh nói, những năm gần đây, hắn khảo hạch qua những người trẻ tuổi không có mấy vạn cũng có mấy nghìn rồi, từng người đều là thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người, thế nhưng là có thể đạt tới yêu cầu của Thần Văn đại sư, lại chỉ rải rác vẹn vẹn có mấy người mà thôi, hơn nữa cũng không tính là xuất sắc cho lắm.

Diệp Duy trong lòng nặng nề, trước khi làm bài thi hắn đã có chuẩn bị tâm lý, có câu hỏi không làm được cũng là chuyện rất bình thường, dù sao hắn mới mười ba tuổi.

Nhưng mà, lúc Diệp Duy nhìn những câu hỏi khảo hạch, trong đầu lại tự nhiên liền hiện lên đáp án, những thứ tri thức Thần Văn thần bí thâm sâu này, giống như là một mực đã khắc sâu ở trong linh hồn Diệp Duy từ trước rồi, trong đôi mắt hình như có một tia kim quang hiện lên, hắn liền vung bút .

Sau khi Diệp Duy có chút ngây người qua đi, bèn cầm bút viết như bay.

Không thể không nói, những câu hỏi bên trên đề thi khảo hạch, khai thác tư duy của Diệp Duy rất nhiều, những câu hỏi này làm cho Diệp Duy đối với tri thức về Thần Văn nắm giữ chưa tới cực hạn hiện tại đã rõ ràng, bắt đầu đi đến lý giải về Thần Văn.

"Diệp gia cùng Đỗ gia thi đấu không biết thế nào rồi, đường ca Diệp Trọng bọn hắn có bị thương hay không?" Diệp Duy trong nội tâm lo lắng Diệp gia Đỗ gia thi đấu.

"Đường ca đường tỷ, cố gắng chống đỡ, Ta sẽ trở lại thật nhanh" Diệp Duy nắm chặt bút trong tay, tập trung tư tưởng suy nghĩ viết lên bài thi.

Bá bá bá!

Diệp Duy vùi đầu làm bài, hạ bút thành văn, dùng tốc độ khủng khiếp trả lời đề thi.


Thấy một màn như vậy, Dịch đại không nhịn được mà lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Duy tràn đầy thất vọng, ở trong mắt hắn, Diệp Duy hiển nhiên là không hiểu những câu hỏi này, bắt đầu viết loạn rồi.

Không thể không nghi ngờ vì chưa thấy ai có thể trả lời nhanh như vậy, cho dù là Thần Văn đại sư bình thường có trả lời những câu hỏi này, ít nhất cũng phải làm khoảng trên dưới một canh giờ, mà dựa theo tốc độ trả lời bài thi của Diệp Duy bây giờ, đoán chừng thời gian tối đa khoảng uống cạn chung trà là đã đáp xong, chẳng lẽ tri thức về Thần Văn của Diệp Duy so với Thần Văn đại sư bình thường còn nắm vững hơn sao?

Khó biết khó đoán, nhưng khả năng hắn đáp loạn là nhiều.

Dịch đại sư hơi nhắm mắt lại, trong đầu suy diễn từng cái biến hóa của Thần Văn, tiếp tục sáng tạo môn thần thông Huyền giai trung cấp chưa hoàn thành kia, cũng không thèm nhìn xem Diệp Duy đến cùng viết cái gì.

Nhìn thấy thần sắc của Dịch đại sư, khóe miệng Lâm Tử Nghiên nổi lên nụ cười khổ, có chút bất đắc dĩ mà buông một tiếng thở dài, xem ra Dịch đại sư đối với Diệp Duy cũng không hài lòng cho lắm.

Lâm Tử Nghiên đi đến bên người Diệp Duy, cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng rất tò mò xem Diệp Duy đến cùng là đang viết cái gì, nhưng mà Lâm Tử Nghiên xem xong lại hoàn toàn không hiểu được.

"Dịch đại sư thỉnh xem qua"

Một lát công phu, Diệp Duy liền buông bút trong tay xuống, chậm rãi thở hắt ra một hơi, cầm lấy cuốn sách thật dày, đi tới trước người của Dịch đại sư, cung kính đem quyển sách đưa cho Dịch đại sư.

"Ân" Dịch đại sư thuận miệng lên tiếng, nhưng hắn vẫn như cũ đang suy tư chuyện gì đấy, hắn còn đắm chìm trong thế giưới Thần Văn của chính mình, trong lúc nhất thời có chút quên hết mọi thứ xung quanh, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Duy nhanh như vậy liền hoàn thành bài thi.

Diệp Duy cũng không rõ ràng cho lắm, mờ mịt giương mắt nhìn nhìn Dịch đại sư, cuối cùng lại nhìn hướng về phía Lâm Tử Nghiên, Dịch đại sư như thế nào không thèm nhìn bài thi của mình?

Lâm Tử Nghiên cuống quít cười khổ, không khỏi lớn tiếng kêu lên: "Dịch đại sư!"

"Nha đầu Tử Nghiên, làm sao vậy?" Dịch đại sư thoáng như mới tỉnh, nhìn thoáng qua Lâm Tử Nghiên.

"Diệp Duy đã hoàn thành bài thi rồi!" Lâm Tử Nghiên chỉ có thể cười khổ nói.

"Nhanh như vậy hả?" Dịch đại sư sửng sốt một chút, hắn một bên tiếp nhận quyển sách trên tay Diệp Duy quyển, một bên ân cần dạy bảo nói, "Nếu như đụng phải câu hỏi nào không biết, thì đem nó ghi chép lại, sau này lại đọc qua tư liệu giải quyết, Thần Văn tri thức mênh mông hổn tạp, không có mấy mươi năm cần cù học hỏi, đều không có cách nào mà tinh thông được, ngươi còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian. . ."

Lúc Dịch đại sư mở bài thi ra, nhìn vào bài thi trong nháy mắt, lời của hắn im bặt mà dừng lại, trong giây lát đôi mắt trừng tròn xoe, bàn tay đang cầm bài thi trở nên run rẩy một hồi.

"Đề thứ nhất, đáp án chính xác!"

"Đề thứ hai, đáp án chính xác!"

"Đề thứ ba, đề thứ tư, đề thứ năm. . . Đều chính xác!"

Theo ánh mắt dời xuống, hai con mắt Dịch đại sư dần dần híp lại chỉ còn một khe hở, trong đôi mắt thần quang lóng lánh, trên mặt toát ra vẻ khiếp sợ không cách nào che giấu được.

"Chuyện này, chuyện này sao có thể?"

Vèo vèo, Dịch đại sư lật xem bài thi với tốc độ cực nhanh, cuối cùng hắn kinh ngạc muôn phần phát hiện ra, Diệp Duy chẳng những tra lời không có bất luận chút sai lầm nào, hơn nữa đáp án vô cùng chuẩn xác, quả thực là đáp án hoàn mỹ.

Dịch đại sư đối với đôi mắt của mình có chút không dám tin, đi tới đi lui, tỉ mỉ đích xác nhận lại tiếp ba lượt, rồi nhẹ nhàng đem bài thi hạ xuống, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Duy.

Thần Văn đại sư bình thường nếu trả lời những đề mục này ít nhất cũng phải một canh giờ mới xong, hơn nữa nhất định sẽ xuất hiện một ít chỗ sơ suất, nhưng Diệp Duy một tên nhóc mới mười ba tuổi, lại chỉ dùng vẻn vẹn thời gian uống một chén trà nhỏ, liền đã trả lời xong tất cả đề mục, chuyện thật là quá kinh thế hãi tục rồi.

"Dịch đại sư, ngài làm sao vậy?" Lâm Tử Nghiên nhìn thấy thần sắc của Dịch đại sư có chút khác thường, không khỏi nghi ngờ mà hỏi.

Diệp Duy cũng nhìn qua Dịch đại sư, hắn đối với chính mình vẫn rất có lòng tin, dù sao khi hắn xem tất cả đề mục đều không thấy có gì khó.

Nhìn thần sắc của Dịch đại sư, trong lòng Diệp Duy không khỏi khẩn trương lên , vì muốn được Dịch đại sư coi trọng mình, tại thời khắc mấu chốt khi Diệp gia cùng Đỗ gia thi đấu, chính mình liều lĩnh theo Lâm Tử Nghiên chạy tới đây. Nếu là cuối cùng không có được Dịch đại sư xem trọng, Diệp Duy sẽ cảm thấy có lỗi với Diệp gia, thực xin lỗi đường ca Diệp Trọng.

Nếu như là một Thần Văn đại sư, ở trong thời gian như vậy trả lời được đáp án này, cũng coi như vô cùng ưu tú rồi, mà Diệp Duy, vẻn vẹn chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi mà thôi.

"Nhóc con mười ba tuổi? Quái thai, quái thai?" Dịch đại sư ánh mắt quái dị nhìn Diệp Duy, đứa bé mười ba tuổi có thể trong thời gian uốn cạn chén trà ngắn ngủn, giải đáp bài thi Thần Văn đại sư một cách hoàn mỹ? Đây là chuyện mà một nhóc mười ba tuổi có thể hoàn thành sao?

Linh Hồn cảm giác lực mạnh đến nỗi không hợp thói thường, đối với tri thức về Thần Văn lại lý giải được thấu triệt như thế, nếu là độ phù hợp với Thần Văn độ không yếu, vậy đây chính là một khối bảo ngọc tuyệt thế còn thô chưa mài dũa rồi, thêm chút tạo hình là có thể trở thành bảo vật kinh thế rồi.

Thiên tài luôn là người khó có thể đo lường được.

"Đứa nhỏ Diệp Duy này quả thực chính là Thần Văn đại sư trời sinh! Linh Hồn cảm giác lực hơn người ta còn có thể hiểu được, Nhưng nhóc con gần mười ba tuổi không ngờ lại thật tinh thông tri thức về Thần Văn, ngoại trừ thiên tài, ta tìm không thấy bất luận cái từ ngữ nào có thể hình dung về hắn." Dịch đại sư chậm rãi hít vào một hơi, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Diệp Duy, giống như là vừa phát hiện ra tuyệt thế trân bảo vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương