Thần Văn Đạo
-
Quyển 1 - Chương 22: Cường Giả Thất Tinh Ngưng Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, tại nơi diễn võ trường của Diệp gia.
Người đến dần dần nhiều lên, nếu so sánh thì Diệp gia là thế gia uy tín lâu năm ở Thanh Nguyệt thành, còn Đỗ gia mặc dù chỉ là trong vòng trăm năm gần đây mới quật khởi, nhưng hôm nay đã có tên ở trên danh sách ba đại thế gia của Thanh Nguyệt thành.
Các hạng mục sinh ý của Diệp gia liên tiếp gặp chèn ép, tin tức gia tộc dần suy yếu, sớm đã lan truyền giữa các thế gia khác. Một ít gia tộc cùng Diệp gia từng có đụng chạm, cũng có ý định không kìm nén nữa, lục tục chuẩn bị. Mà mấy gia tộc cùng Diệp gia có quan hệ tốt, thì lại lo lắng không yên.
Tin tức hậu bối Diệp gia cùng Đỗ gia quyết đấu đã truyền khắp từng cái thế gia, hấp dẫn không ít thế gia phái người đến đây quan sát thi đấu.
Đám người quan sát vây quanh ở võ tràng, đều đang nhỏ giọng mà nghị luận với nhau.
"Lần này Diệp gia sợ là lành ít dữ nhiều rồi. Đỗ gia mang tâm bất thiện mà đến, nghe nói là hướng đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia mà đến đấy"
"Đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia chính là phần mộ của tổ tiên, làm sao có thể đơn giản mà chắp tay dâng cho người ngoài được. Nếu quả thật là nhượng bộ rồi, Diệp gia kia ở tại Thanh Nguyệt thành cũng mơ tưởng mà có thể ngẩng đầu lên rồi"
"Mà dù sao Diệp gia cũng đã xuống dốc rồi, chỉ có hai cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, hơn nữa một cái tam tinh Ngưng Nguyên, một cái mới nhất Ngưng Nguyên. Mà Đỗ gia, mặc dù chỉ là trăm năm gần đây mới quật khởi đấy, nhưng trong gia tộc đã có đến sáu cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, tu vi mạnh nhất gia chủ Đỗ Nguyên Minh đã là cảnh giới lục tinh Ngưng Nguyên rồi"
"Hậu bối Diệp gia so với hậu bối Đỗ gia kém nhau quá xa, lần này đoán chắc là Diệp gia bị thua không thể nghi ngờ"
Đám người vây xem hướng phía trước võ tràng nhìn lại, Diệp Chính Thanh ngồi ngay ngắn ở bên trên, nghiêm nghị uy nghiêm, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn quanh quẩn bên người.
Đám người Đại bá Diệp Hải, Nhị bá Diệp Hàn, phụ thân Diệp Dịch, tiểu thúc Diệp Vũ, tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh đều đứng ở phía sau Diệp Chính Thanh, Diệp Trọng, Diệp Hiên, Diệp Thu những thanh niên đồng lứa nỗi bật của Diệp gia đứng ở hai bên trái phải, Diệp Duy không có tư cách tham gia tỷ thí lần này, chỉ có thể đứng ở nơi hẻo lánh hầu như không có người chú ý tới.
Cuộc tỷ thí này liên quan đến mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia, không người nào dám không coi trọng, người của Diệp gia cả đám đều mang thần sắc ngưng trọng, Diệp Trọng, Diệp Hiên mấy vị nổi bật thanh niên đồng lứa trên mặt càng mang theo vẻ khẩn trương không cách nào che giấu.
Diệp Duy tập trung nắm chặt nắm đấm, trận chiến này liên quan trọng đại, hy vọng đường ca Diệp Trọng có thể đứng vững trước áp lực, ngàn vạn lần không để thua, bằng không mà nói Diệp gia liền tràn đầy nguy cơ rồi. Một khi từ vị trí thế gia rơi xuống, nếu muốn leo lên sẽ rất khó khăn, hơn nữa Diệp Duy cảm giác được, võ xung quanh võ tràng có rất nhiều thế người của thế gia khác họ tới là để xem kịch vui đấy, nếu như Diệp gia suy tàn rồi, bọn hắn nhất định sẽ ném đá xuống giếng. ( Ý là thấy người té giếng chết đuối lại không cứu mà còn tặng thêm vài viên đá )
Người của Đỗ gia còn chưa tới, bầu không khí đã vô cùng ngưng trọng.
"Gia chủ Đỗ Nguyên Minh của Đỗ gia, tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà thương hội Đổng Hạ đến thăm" Theo âm thanh một tộc nhân bẩm báo truyền đến, không khí bên trong võ tràng lập tức biến đổi.
Mọi người vây xem đang nhỏ giọng nghị luận to nhỏ đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, thần sắc khác nhau mà nhìn về phía cửa vào võ tràng.
"Để cho bọn chúng tiến vào" Diệp Chính Thanh hừ lạnh một tiếng, cánh tay nổi lên gân xanh, trầm giọng nói, "Đỗ gia thật đúng là nhọc lòng, vậy mà mời tới tướng quân Chu Vũ cùng hội trưởng Lăng Hà" Sớm đã nghe đồn, hai người kia cùng Đỗ gia cấu kết với nhau làm việc xấu, quả nhiên là như thế.
Đỗ gia mời đến tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà, chính là muốn hướng Diệp gia tạo áp lực, nếu như Diệp gia thua, nhưng vẫn không muốn giao ra mảnh đất Bắc Sơn Vịnh, chỉ sợ cũng phải chịu đã kích đến như lôi đình.
Ở cửa lớn của Diệp gia, một đám người chen chúc mà vào, thảm hồng trải đất, chiêng to trống lớn mà vào, đám người kia mặc đồng phục Đỗ gia, trước người vẽ Xích Huyết Ngân Kiếm, một cỗ kình khí khắc nghiệt đập vào mặt.
So sánh mà nói, Diệp gia bên này khí thế liền yếu đi rất nhiều.
Mọi người túm tụm vào bên trong, gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh một đường đi tới, cùng hai người bên cạnh chuyện trò vui vẻ, không có đem Diệp gia để vào mắt chút nào.
Hai người bên cạnh hắn, một người trong đó là tráng hán trung niên, mặc chiến bào đen kịt, cắt đầu đinh, trên khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo, tướng đi trầm ổn, quanh người toàn bộ tản ra sát khí máu tanh đáng sợ, khí thế rất kinh người, người này chính là tướng quân Chu Vũ của Phủ Thành chủ, cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên.
Nghe nói tướng quân Chu Vũ này tại Thần triều lúc vây quét phản nghịch, từng suất quân vây giết loạn dân, thây người chất đầy đồng, hung danh truyền xa ở bên ngoài.
Một người khác trên người mặc một thân trường bào bằng Thiên Tằm Ti quý báu, dáng người hơi mập, trên mặt dáng tươi cười thanh thản, phú quý bức người, tự nhiên mà tản ra khí thế cao quý chỉ mỗi hắn mới có.
Người này chính là hội trưởng Đổng Hạ của Lăng Hà thương hội tại Thanh Nguyệt thành, cảnh giới cấp bậc ngũ tinh Ngưng Nguyên.
Tại sau lưng ba người bọn họ, mười tên thanh niên đi theo, những thanh niên kia trên mặt đều mang theo vẽ nghênh ngang không ai bì nổi, đối với Diệp gia xoi mói, trong ngôn ngữ tràn đầy khinh thường. Hậu bối Đỗ gia nhân tài đông đúc, mười tên thanh niên này chính là những người nỗi bật nhất trong đám hậu bối của Đỗ gia, nhất là Đỗ Hàn Nguyệt trong đó, cảnh giới lục tinh Võ giả, tại toàn bộ thế hệ trẻ tuổi bên trong Thanh Nguyệt thành, cũng có thể sắp xếp vào danh sách năm vị trí đầu.
Mọi người Diệp gia đứng ở xa mà hướng phía bên này nhìn lại, đều toát ra ánh mắt cừu hận không che dấu, hai tháng này bởi vì Đỗ gia chèn ép, sinh ý của Diệp gia rớt xuống nghìn trượng, khổ không thể tả.
Nghèo khổ một chút cũng không có gì, nhưng mà mục tiêu của Đỗ gia là mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia.
Mặc dù thịt nát xương tan, cũng không thể vứt bỏ mảnh đất tổ của Diệp gia đã qua nhiều thế hệ truyền thừa tới nay.
"Nguyên Minh huynh, xem ra, Đỗ gia các ngươi đắc tội với người của Diệp gia không nhẹ a" Dáng người hơi mập, phú quý bức người Đổng Hạ lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người Diệp gia, cười ha ha mà trêu ghẹo nói.
"Không thể trách tội người khác, chỉ là do bọn chúng tài trí bình thường mà thôi" gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh khóe miệng hơi nhếch lên, có vài phần khinh thường mà nói, "Thương trường như chiến trường, thua chỉ có thể trách chính mình không có bổn sự, không thể trách người bên ngoài"
"Vậy cũng được, có Lữ Phong công tử tọa trấn Đỗ gia, hơn nữa con đường làm ăn của Đỗ gia các ngươi, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí, ai có thể cạnh tranh qua được các ngươi?" Đổng Hạ hặc hặc cười sang sảng một tiếng, giữa Lăng Hà thương hội cùng Đỗ gia cũng có hợp tác rất nhiều.
Lữ Phong trong miệng Đổng Hạ là đệ tử cao cấp nhất của Mục đại sư, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí sinh ý của Diệp gia sở dĩ khó có thể cạnh tranh được, đều là bởi vì người kia.
Toàn bộ Thanh Nguyệt thành tổng cộng ba vị Thần Văn đại sư, theo thứ tự là Dịch đại sư, Ninh đại sư cùng Mục đại sư. Bên ngoài có tung tin vịt, cái vị Lữ Phong kia là con riêng của Mục đại sư, không biết chính xác có phải hay không.
"Lữ công tử cùng Đỗ gia chúng ta hợp tác, đó là vì hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hy vọng Diệp gia có thể thức thời chút ít, thứ mà Lữ công tử muốn, Diệp gia tốt nhất ngoan ngoãn mà dâng lên" Đỗ Nguyên Minh có chút cười lạnh nói, trong mắt hiện lên một tia tình thế bắt buộc, Lữ công tử muốn mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia là đất tổ của Diệp gia, chỉ cần Đỗ gia giúp đỡ Lữ công tử lấy được mảnh đất tổ kia, Lữ công tử sẽ cùng Đỗ gia ký một bản khế ước hợp tác ba mươi năm.
Về phần vì cái gì Lữ công tử đối với mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh kia cảm thấy hứng thú, Đỗ Nguyên Minh trong nội tâm cũng có vài phần nghi hoặc.
"Diệp gia không còn sự lựa chọn nào khác, trận chiến này Diệp gia phải thua, thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Đỗ gia, Diệp gia căn bản không thể nào có thể so sánh được" Khuôn mặt tràn đầy âm khí tướng quân Chu Vũ trầm giọng nói ra, giữa hắn và Lữ Phong, cũng có một ít giao dịch, chuyện này hắn nhất định phải giúp đỡ Lữ Phong làm cho thỏa đáng.
"Diệp huynh, hai ba tháng không gặp, ngươi tựa hồ già đi rất nhiều, Thân là Diệp gia gia chủ, ngươi cần phải chú ý thân thể của mình, nếu là lão nhân gia người không cẩn thận mà qua đời, một đại gia đình của ngươi đều muốn lang thang đi ăn xin rồi!" Đỗ Nguyên Minh nhìn về phía Diệp Chính Thanh bên trên võ tràng cười vang nói, âm thanh cuồn cuộn như sét đánh vang lên, làm cho mọi người xung quanh võ tràng khí huyết đều chấn động.
Cái này là thực lực của cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên sao?
Xung quanh võ tràng từng người của các thế gia sắc mặt đều tái nhợt, đạp đạp trên mặt đất lui về phía sau. Bọn họ đều là đệ tử bình thường của các thế gia khác, bình thường cơ hội gặp được gia chủ đều rất ít, ở đâu từng gặp qua cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên?
Toàn bộ Thanh Nguyệt thành, có thể đạt tới được cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên, số lượng cũng đếm không quá mười ngón đầu tay mà thôi.
Một đám tộc nhân đang đứng sau lưng Diệp Chính Thanh cảm nhận được khí tức cường đại kia áp bách mà đến, sắc mặt không khỏi tái nhợt, đây chính là khí tức của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên.
Diệp Chính Thanh quanh người mênh mông cuồn cuộn chi khí từ người phát ra, bảo vệ quanh thân, chống cự lại khí tức áp bách tràn đầy đến từ Đỗ Nguyên Minh, trầm giọng nói ra: "Không cần nhọc sức Đỗ gia chủ hao tâm tổn trí, lão già ta đây thân thể tốt lắm, tối thiểu còn phải sống tiếp năm mươi năm nữa. Ta sống lâu như vậy, so với sự mạnh mẽ bá đạo của Đỗ huynh đây, cũng đã thấy qua không biết bao nhiêu người, thế nhưng kết cục của những người này nguyên một đám đều rất thê thảm, duy chỉ có lão già ta còn đang sống rất tốt đấy"
Diệp Chính Thanh không chút nào yếu thế, tuy rằng khí thế không bằng Đỗ Nguyên Minh, lại có một loại lực lượng đánh thẳng vào nhân tâm.
Mặc dù là có ông nội hỗ trợ cản trở một bộ phận khí thế, Diệp Duy đứng ở trong góc phía sau khí tức áp đến vẫn cuồn cuộn như củ, dưới cỗ lực lượng áp bách này, Diệp Duy cảm giác Thức Hải đều muốn bị đập vụn rồi.
Thực lực của hắn quá yếu, cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên chỉ cần một tia lực lượng tản ra, cũng có thể mang hắn nghiền cho nát bấy.
"Không được. mọi người trong nhà của ta đều không khuất phục trước khí thế của Đỗ Nguyên Minh, ta cũng sẽ không thể" Diệp Duy trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mịn, trong Thức Hải đang dốc sức liều mạng mà ngăn cản.
Dưới khí thế áp bách của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên, Thức Hải của Diệp Duy mãnh liệt mà co rút lại, cái loại kịch liệt đau đớn này giống như là muốn đem đầu của hắn làm cho nổ tung.
"Ta không thể thua!" Trong nội tâm Diệp Duy điên cuồng hét lên, cho tới bây giờ, hắn đều là một kẻ yếu nhất trong gia tộc, hắn rất không cam lòng, hắn phải thay đổi trở thành mạnh mẽ.
Diệp Duy nhìn không tới chính là, trong lòng của hắn cỗ ý niệm kiên định này, đang hóa thành một cỗ lực lượng vô hình, xông thẳng lên trời mà đi.
Lờ mờ giữa Thức Hải, Diệp Duy lại thấy được tòa Thần Sơn nguy nga, trong thức hải một đạo ánh sáng thâm sâu chợt lóe lên.
Oanh!
Trong thức hải của hắn giống như là vật gì đó vừa mới nổ tung, cơn bùng nổ này làm Diệp Duy đau đớn vô cùng sắc mặt trắng bệch, nhưng là tại nơi này thời khắc, Thức Hải Diệp Duy nhanh chóng khuếch trương lên, thân thể đối với Nguyên khí cảm ứng tựa hồ như càng mạnh, tu vi đột nhiên tăng vọt.
Bành!
Nguyên khí bắt đầu khởi động, thân thể Diệp Duy dưới sự tẩm bổ của Nguyên khí, gân cốt cũng đều trở nên cường tráng rất nhiều.
Dưới khí thế áp bách của cường giả cảnh giới thất tinh Nguyên, tu vi Diệp Duy từ cảnh giới nhị tinh Học đồ đã đột phá đến cảnh giới tam tinh Học Đồ, nhanh chóng mà tăng lên một cấp.
Cảm xúc của Diệp Duy không khỏi ba động dâng trào, không nghĩ tới rõ ràng mình lại nhân họa đắc phúc, thăng cấp đến cảnh giới tam tinh Học đồ rồi.
Nếu như đổi lại là trước kia, chỉ sợ hắn phải trải qua mấy năm khổ tu, mới có thể đạt tới cảnh giới tam tinh Học Đồ. Cùng với người khác bất đồng chính là, Diệp Duy từ ngộ Thần Văn, có thiên phú trở thành Thần Văn đại sư, người khác là càng về sau tu luyện càng khó, mà Diệp Duy, chỉ cần tu luyện tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, là hắn có thể bắt đầu hoàn thiện hoặc là tự nghĩ ra thần thông, đạt được lực lượng Thiên Đạo, đến lúc đó tu vi tăng lên ngược lại sẽ nhanh hơn.
Nhưng mà nếu muốn tăng lên tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, đối với Diệp Duy chỉ có Thức Hải Hồng cấp mà nói là quá khó khăn, mỗi khi tăng lên một cái cảnh giới, khoảng cách tới cảnh giới thất tinh Học Đồ lại càng gần, Diệp Duy lại càng kích động.
Thế cục của Gia tộc đang đầy nguy cơ, hắn nhất định phải mau chóng đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ.
Chỉ có đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, hắn mới có thể có được năng lực cải biến vận mệnh của gia tộc.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, tại nơi diễn võ trường của Diệp gia.
Người đến dần dần nhiều lên, nếu so sánh thì Diệp gia là thế gia uy tín lâu năm ở Thanh Nguyệt thành, còn Đỗ gia mặc dù chỉ là trong vòng trăm năm gần đây mới quật khởi, nhưng hôm nay đã có tên ở trên danh sách ba đại thế gia của Thanh Nguyệt thành.
Các hạng mục sinh ý của Diệp gia liên tiếp gặp chèn ép, tin tức gia tộc dần suy yếu, sớm đã lan truyền giữa các thế gia khác. Một ít gia tộc cùng Diệp gia từng có đụng chạm, cũng có ý định không kìm nén nữa, lục tục chuẩn bị. Mà mấy gia tộc cùng Diệp gia có quan hệ tốt, thì lại lo lắng không yên.
Tin tức hậu bối Diệp gia cùng Đỗ gia quyết đấu đã truyền khắp từng cái thế gia, hấp dẫn không ít thế gia phái người đến đây quan sát thi đấu.
Đám người quan sát vây quanh ở võ tràng, đều đang nhỏ giọng mà nghị luận với nhau.
"Lần này Diệp gia sợ là lành ít dữ nhiều rồi. Đỗ gia mang tâm bất thiện mà đến, nghe nói là hướng đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia mà đến đấy"
"Đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia chính là phần mộ của tổ tiên, làm sao có thể đơn giản mà chắp tay dâng cho người ngoài được. Nếu quả thật là nhượng bộ rồi, Diệp gia kia ở tại Thanh Nguyệt thành cũng mơ tưởng mà có thể ngẩng đầu lên rồi"
"Mà dù sao Diệp gia cũng đã xuống dốc rồi, chỉ có hai cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, hơn nữa một cái tam tinh Ngưng Nguyên, một cái mới nhất Ngưng Nguyên. Mà Đỗ gia, mặc dù chỉ là trăm năm gần đây mới quật khởi đấy, nhưng trong gia tộc đã có đến sáu cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, tu vi mạnh nhất gia chủ Đỗ Nguyên Minh đã là cảnh giới lục tinh Ngưng Nguyên rồi"
"Hậu bối Diệp gia so với hậu bối Đỗ gia kém nhau quá xa, lần này đoán chắc là Diệp gia bị thua không thể nghi ngờ"
Đám người vây xem hướng phía trước võ tràng nhìn lại, Diệp Chính Thanh ngồi ngay ngắn ở bên trên, nghiêm nghị uy nghiêm, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn quanh quẩn bên người.
Đám người Đại bá Diệp Hải, Nhị bá Diệp Hàn, phụ thân Diệp Dịch, tiểu thúc Diệp Vũ, tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh đều đứng ở phía sau Diệp Chính Thanh, Diệp Trọng, Diệp Hiên, Diệp Thu những thanh niên đồng lứa nỗi bật của Diệp gia đứng ở hai bên trái phải, Diệp Duy không có tư cách tham gia tỷ thí lần này, chỉ có thể đứng ở nơi hẻo lánh hầu như không có người chú ý tới.
Cuộc tỷ thí này liên quan đến mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia, không người nào dám không coi trọng, người của Diệp gia cả đám đều mang thần sắc ngưng trọng, Diệp Trọng, Diệp Hiên mấy vị nổi bật thanh niên đồng lứa trên mặt càng mang theo vẻ khẩn trương không cách nào che giấu.
Diệp Duy tập trung nắm chặt nắm đấm, trận chiến này liên quan trọng đại, hy vọng đường ca Diệp Trọng có thể đứng vững trước áp lực, ngàn vạn lần không để thua, bằng không mà nói Diệp gia liền tràn đầy nguy cơ rồi. Một khi từ vị trí thế gia rơi xuống, nếu muốn leo lên sẽ rất khó khăn, hơn nữa Diệp Duy cảm giác được, võ xung quanh võ tràng có rất nhiều thế người của thế gia khác họ tới là để xem kịch vui đấy, nếu như Diệp gia suy tàn rồi, bọn hắn nhất định sẽ ném đá xuống giếng. ( Ý là thấy người té giếng chết đuối lại không cứu mà còn tặng thêm vài viên đá )
Người của Đỗ gia còn chưa tới, bầu không khí đã vô cùng ngưng trọng.
"Gia chủ Đỗ Nguyên Minh của Đỗ gia, tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà thương hội Đổng Hạ đến thăm" Theo âm thanh một tộc nhân bẩm báo truyền đến, không khí bên trong võ tràng lập tức biến đổi.
Mọi người vây xem đang nhỏ giọng nghị luận to nhỏ đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, thần sắc khác nhau mà nhìn về phía cửa vào võ tràng.
"Để cho bọn chúng tiến vào" Diệp Chính Thanh hừ lạnh một tiếng, cánh tay nổi lên gân xanh, trầm giọng nói, "Đỗ gia thật đúng là nhọc lòng, vậy mà mời tới tướng quân Chu Vũ cùng hội trưởng Lăng Hà" Sớm đã nghe đồn, hai người kia cùng Đỗ gia cấu kết với nhau làm việc xấu, quả nhiên là như thế.
Đỗ gia mời đến tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà, chính là muốn hướng Diệp gia tạo áp lực, nếu như Diệp gia thua, nhưng vẫn không muốn giao ra mảnh đất Bắc Sơn Vịnh, chỉ sợ cũng phải chịu đã kích đến như lôi đình.
Ở cửa lớn của Diệp gia, một đám người chen chúc mà vào, thảm hồng trải đất, chiêng to trống lớn mà vào, đám người kia mặc đồng phục Đỗ gia, trước người vẽ Xích Huyết Ngân Kiếm, một cỗ kình khí khắc nghiệt đập vào mặt.
So sánh mà nói, Diệp gia bên này khí thế liền yếu đi rất nhiều.
Mọi người túm tụm vào bên trong, gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh một đường đi tới, cùng hai người bên cạnh chuyện trò vui vẻ, không có đem Diệp gia để vào mắt chút nào.
Hai người bên cạnh hắn, một người trong đó là tráng hán trung niên, mặc chiến bào đen kịt, cắt đầu đinh, trên khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo, tướng đi trầm ổn, quanh người toàn bộ tản ra sát khí máu tanh đáng sợ, khí thế rất kinh người, người này chính là tướng quân Chu Vũ của Phủ Thành chủ, cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên.
Nghe nói tướng quân Chu Vũ này tại Thần triều lúc vây quét phản nghịch, từng suất quân vây giết loạn dân, thây người chất đầy đồng, hung danh truyền xa ở bên ngoài.
Một người khác trên người mặc một thân trường bào bằng Thiên Tằm Ti quý báu, dáng người hơi mập, trên mặt dáng tươi cười thanh thản, phú quý bức người, tự nhiên mà tản ra khí thế cao quý chỉ mỗi hắn mới có.
Người này chính là hội trưởng Đổng Hạ của Lăng Hà thương hội tại Thanh Nguyệt thành, cảnh giới cấp bậc ngũ tinh Ngưng Nguyên.
Tại sau lưng ba người bọn họ, mười tên thanh niên đi theo, những thanh niên kia trên mặt đều mang theo vẽ nghênh ngang không ai bì nổi, đối với Diệp gia xoi mói, trong ngôn ngữ tràn đầy khinh thường. Hậu bối Đỗ gia nhân tài đông đúc, mười tên thanh niên này chính là những người nỗi bật nhất trong đám hậu bối của Đỗ gia, nhất là Đỗ Hàn Nguyệt trong đó, cảnh giới lục tinh Võ giả, tại toàn bộ thế hệ trẻ tuổi bên trong Thanh Nguyệt thành, cũng có thể sắp xếp vào danh sách năm vị trí đầu.
Mọi người Diệp gia đứng ở xa mà hướng phía bên này nhìn lại, đều toát ra ánh mắt cừu hận không che dấu, hai tháng này bởi vì Đỗ gia chèn ép, sinh ý của Diệp gia rớt xuống nghìn trượng, khổ không thể tả.
Nghèo khổ một chút cũng không có gì, nhưng mà mục tiêu của Đỗ gia là mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia.
Mặc dù thịt nát xương tan, cũng không thể vứt bỏ mảnh đất tổ của Diệp gia đã qua nhiều thế hệ truyền thừa tới nay.
"Nguyên Minh huynh, xem ra, Đỗ gia các ngươi đắc tội với người của Diệp gia không nhẹ a" Dáng người hơi mập, phú quý bức người Đổng Hạ lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người Diệp gia, cười ha ha mà trêu ghẹo nói.
"Không thể trách tội người khác, chỉ là do bọn chúng tài trí bình thường mà thôi" gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh khóe miệng hơi nhếch lên, có vài phần khinh thường mà nói, "Thương trường như chiến trường, thua chỉ có thể trách chính mình không có bổn sự, không thể trách người bên ngoài"
"Vậy cũng được, có Lữ Phong công tử tọa trấn Đỗ gia, hơn nữa con đường làm ăn của Đỗ gia các ngươi, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí, ai có thể cạnh tranh qua được các ngươi?" Đổng Hạ hặc hặc cười sang sảng một tiếng, giữa Lăng Hà thương hội cùng Đỗ gia cũng có hợp tác rất nhiều.
Lữ Phong trong miệng Đổng Hạ là đệ tử cao cấp nhất của Mục đại sư, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí sinh ý của Diệp gia sở dĩ khó có thể cạnh tranh được, đều là bởi vì người kia.
Toàn bộ Thanh Nguyệt thành tổng cộng ba vị Thần Văn đại sư, theo thứ tự là Dịch đại sư, Ninh đại sư cùng Mục đại sư. Bên ngoài có tung tin vịt, cái vị Lữ Phong kia là con riêng của Mục đại sư, không biết chính xác có phải hay không.
"Lữ công tử cùng Đỗ gia chúng ta hợp tác, đó là vì hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hy vọng Diệp gia có thể thức thời chút ít, thứ mà Lữ công tử muốn, Diệp gia tốt nhất ngoan ngoãn mà dâng lên" Đỗ Nguyên Minh có chút cười lạnh nói, trong mắt hiện lên một tia tình thế bắt buộc, Lữ công tử muốn mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia là đất tổ của Diệp gia, chỉ cần Đỗ gia giúp đỡ Lữ công tử lấy được mảnh đất tổ kia, Lữ công tử sẽ cùng Đỗ gia ký một bản khế ước hợp tác ba mươi năm.
Về phần vì cái gì Lữ công tử đối với mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh kia cảm thấy hứng thú, Đỗ Nguyên Minh trong nội tâm cũng có vài phần nghi hoặc.
"Diệp gia không còn sự lựa chọn nào khác, trận chiến này Diệp gia phải thua, thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Đỗ gia, Diệp gia căn bản không thể nào có thể so sánh được" Khuôn mặt tràn đầy âm khí tướng quân Chu Vũ trầm giọng nói ra, giữa hắn và Lữ Phong, cũng có một ít giao dịch, chuyện này hắn nhất định phải giúp đỡ Lữ Phong làm cho thỏa đáng.
"Diệp huynh, hai ba tháng không gặp, ngươi tựa hồ già đi rất nhiều, Thân là Diệp gia gia chủ, ngươi cần phải chú ý thân thể của mình, nếu là lão nhân gia người không cẩn thận mà qua đời, một đại gia đình của ngươi đều muốn lang thang đi ăn xin rồi!" Đỗ Nguyên Minh nhìn về phía Diệp Chính Thanh bên trên võ tràng cười vang nói, âm thanh cuồn cuộn như sét đánh vang lên, làm cho mọi người xung quanh võ tràng khí huyết đều chấn động.
Cái này là thực lực của cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên sao?
Xung quanh võ tràng từng người của các thế gia sắc mặt đều tái nhợt, đạp đạp trên mặt đất lui về phía sau. Bọn họ đều là đệ tử bình thường của các thế gia khác, bình thường cơ hội gặp được gia chủ đều rất ít, ở đâu từng gặp qua cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên?
Toàn bộ Thanh Nguyệt thành, có thể đạt tới được cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên, số lượng cũng đếm không quá mười ngón đầu tay mà thôi.
Một đám tộc nhân đang đứng sau lưng Diệp Chính Thanh cảm nhận được khí tức cường đại kia áp bách mà đến, sắc mặt không khỏi tái nhợt, đây chính là khí tức của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên.
Diệp Chính Thanh quanh người mênh mông cuồn cuộn chi khí từ người phát ra, bảo vệ quanh thân, chống cự lại khí tức áp bách tràn đầy đến từ Đỗ Nguyên Minh, trầm giọng nói ra: "Không cần nhọc sức Đỗ gia chủ hao tâm tổn trí, lão già ta đây thân thể tốt lắm, tối thiểu còn phải sống tiếp năm mươi năm nữa. Ta sống lâu như vậy, so với sự mạnh mẽ bá đạo của Đỗ huynh đây, cũng đã thấy qua không biết bao nhiêu người, thế nhưng kết cục của những người này nguyên một đám đều rất thê thảm, duy chỉ có lão già ta còn đang sống rất tốt đấy"
Diệp Chính Thanh không chút nào yếu thế, tuy rằng khí thế không bằng Đỗ Nguyên Minh, lại có một loại lực lượng đánh thẳng vào nhân tâm.
Mặc dù là có ông nội hỗ trợ cản trở một bộ phận khí thế, Diệp Duy đứng ở trong góc phía sau khí tức áp đến vẫn cuồn cuộn như củ, dưới cỗ lực lượng áp bách này, Diệp Duy cảm giác Thức Hải đều muốn bị đập vụn rồi.
Thực lực của hắn quá yếu, cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên chỉ cần một tia lực lượng tản ra, cũng có thể mang hắn nghiền cho nát bấy.
"Không được. mọi người trong nhà của ta đều không khuất phục trước khí thế của Đỗ Nguyên Minh, ta cũng sẽ không thể" Diệp Duy trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mịn, trong Thức Hải đang dốc sức liều mạng mà ngăn cản.
Dưới khí thế áp bách của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên, Thức Hải của Diệp Duy mãnh liệt mà co rút lại, cái loại kịch liệt đau đớn này giống như là muốn đem đầu của hắn làm cho nổ tung.
"Ta không thể thua!" Trong nội tâm Diệp Duy điên cuồng hét lên, cho tới bây giờ, hắn đều là một kẻ yếu nhất trong gia tộc, hắn rất không cam lòng, hắn phải thay đổi trở thành mạnh mẽ.
Diệp Duy nhìn không tới chính là, trong lòng của hắn cỗ ý niệm kiên định này, đang hóa thành một cỗ lực lượng vô hình, xông thẳng lên trời mà đi.
Lờ mờ giữa Thức Hải, Diệp Duy lại thấy được tòa Thần Sơn nguy nga, trong thức hải một đạo ánh sáng thâm sâu chợt lóe lên.
Oanh!
Trong thức hải của hắn giống như là vật gì đó vừa mới nổ tung, cơn bùng nổ này làm Diệp Duy đau đớn vô cùng sắc mặt trắng bệch, nhưng là tại nơi này thời khắc, Thức Hải Diệp Duy nhanh chóng khuếch trương lên, thân thể đối với Nguyên khí cảm ứng tựa hồ như càng mạnh, tu vi đột nhiên tăng vọt.
Bành!
Nguyên khí bắt đầu khởi động, thân thể Diệp Duy dưới sự tẩm bổ của Nguyên khí, gân cốt cũng đều trở nên cường tráng rất nhiều.
Dưới khí thế áp bách của cường giả cảnh giới thất tinh Nguyên, tu vi Diệp Duy từ cảnh giới nhị tinh Học đồ đã đột phá đến cảnh giới tam tinh Học Đồ, nhanh chóng mà tăng lên một cấp.
Cảm xúc của Diệp Duy không khỏi ba động dâng trào, không nghĩ tới rõ ràng mình lại nhân họa đắc phúc, thăng cấp đến cảnh giới tam tinh Học đồ rồi.
Nếu như đổi lại là trước kia, chỉ sợ hắn phải trải qua mấy năm khổ tu, mới có thể đạt tới cảnh giới tam tinh Học Đồ. Cùng với người khác bất đồng chính là, Diệp Duy từ ngộ Thần Văn, có thiên phú trở thành Thần Văn đại sư, người khác là càng về sau tu luyện càng khó, mà Diệp Duy, chỉ cần tu luyện tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, là hắn có thể bắt đầu hoàn thiện hoặc là tự nghĩ ra thần thông, đạt được lực lượng Thiên Đạo, đến lúc đó tu vi tăng lên ngược lại sẽ nhanh hơn.
Nhưng mà nếu muốn tăng lên tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, đối với Diệp Duy chỉ có Thức Hải Hồng cấp mà nói là quá khó khăn, mỗi khi tăng lên một cái cảnh giới, khoảng cách tới cảnh giới thất tinh Học Đồ lại càng gần, Diệp Duy lại càng kích động.
Thế cục của Gia tộc đang đầy nguy cơ, hắn nhất định phải mau chóng đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ.
Chỉ có đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, hắn mới có thể có được năng lực cải biến vận mệnh của gia tộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook