Thần Tượng Nữ Phụ
-
Chương 76: Thú tội
Tôi là Tiếu Khang, một nam sinh rất đỗi bình thường từ diện mạo đến gia cảnh. Nhưng tôi thật sự ghét điều đó! Tại sao mọi người xung quanh lại có một cuộc sống tốt đẹp hơn tôi, họ giàu có và xinh đẹp hơn, tài giỏi và thông minh hơn tôi? Tôi vừa ghen tị vừa ghen ghét những kẻ hào nhoáng đó. Tôi chưa bao giờ hối hận về việc làm của mình khi nghiện ma túy, bởi vì nó là thứ giúp tôi có cảm giác còn sống trong thế giới nghiệt ngã này. Gia đình tôi luôn luôn cãi vã, xích mích, một người cha bị hoại tử đôi chân suốt ngày say xỉn rồi chửi rủa, một người mẹ và đứa em gái nhu nhược, suốt ngày khóc lóc than thở mà chẳng dám lên tiếng. Tôi chán ghét cuộc sống tồi tàn, nghèo túng này!
Tiền, đó là thứ tôi luôn luôn thiếu, việc làm thêm tạm bợ của đứa em gái không đủ để tôi mua một liều ma túy, tôi cần nhiều hơn thế nữa.
...
“Anh hai, anh đừng làm chuyện đó. Anh sẽ vào tù mất. Em sẽ kiếm việc làm thêm nữa mà.” em gái của Tiếu Khang nước mắt lã chã níu áo hắn.
“Buông ra, muốn bị ăn tát nữa phải không? Chuyện của tao mày đừng xen vào! Vào tù thì sao chứ? Cùng lắm là chờ vài năm, sau khi ra lại có một cọc tiền kếch xù.”
“Anh hai... anh không nghĩ rằng khi trong tù sẽ không có ma túy gì đó sao? Anh nghĩ lại... được không?” cô bé đỏ mắt ra sức thuyết phục anh trai.
“Không có tiền thì cũng chẳng mua được gì, cùng lắm làm liều một phen. Tao nhắc lại một lần cuối, Vy An, câm miệng lại trước khi tao đánh mày bể đầu.” Tiếu Khang hằn học hất tay em gái ra, mở điện thoại gọi cho người giao dịch.
“Hôm nay cô phải đặt cọc trước cho tôi một nửa số tiền, tôi sẽ làm chuyện đó ngày hôm nay.” gương mặt Tiếu Khang tiền tụy được che kín dưới mũ lưỡi trai, hắn đang bước đi trên con đường sai lầm tối tăm không thể lùi bước được nữa.
''Được thôi, nhưng hãy nhớ nếu anh tiết lộ ra tôi thì đừng nghĩ tới chuyện lấy phần tiền còn lại.”
“Đương nhiên rồi, tôi làm ăn sòng phẳng mà.”
Tiếu Khang không ngờ rằng lại tạt trúng người khác, khi hắn nhanh chóng rời khỏi thì bị hai kẻ lạ mặt bắt lại, hắn chỉ mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
“Chết tiệt, không ngờ chúng ta lại sơ suất như vậy. Đi về biết nói như thế nào với ông chủ đây?”
“Phù... may mắn là tiểu thư Lộ Lộ không có mệnh hệ gì, trước tiên cứ đưa hắn ta cho cảnh sát, tôi nghĩ ông chủ sẽ không muốn để Lộ Lộ phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta đâu.”
“Phải rồi...” âm thanh khinh thường của cô gái đó vang lên “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi không lọt váo tay của ông chủ, chỉ vì tiền mà đắc tội với người không nên chạm váo dù chỉ một sợi tóc... đúng là một hành động ngu xuẩn.”
“Các người là ai?” Tiếu Khang bắt đầu hoảng sợ khi thoáng thấy hàng nóng vốn chỉ có trên phim ảnh. Là súng ống, đã vậy còn là hàng thật nữa! Dù là tổ chức buôn bán ma túy cũng không có nhiều súng ống nguy hiểm và hiện đại như vậy. Người yêu cầu chưa từng nói hắn phải đối mặt với những kẻ nguy hiểm ngoài vòng pháp luật thế này... Tiếu Khang bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình, hắn đã nghe rất nhiều thứ từ đám người buôn ma túy, thế giới ngầm của đất nước này to lớn hơn mọi người thường nghĩ rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, Tiếu Khang bị một công tố viên đưa đến tra khảo, tên công tố viên đó như muốn ra sức cạy mồm Tiếu Khang để lấy lời khai nhưng vẫn không kết quả.
“Rốt cuộc cậu có chịu thành thật thú tội không? Nếu hợp tác thì tôi sẽ giảm nhẹ án cho cậu, còn không...”
Reng reng...
“Có chuyện gì vậy?” công tố viên bực bội bắt điện thoại, dường như hắn nghe được chuyện gì đó, liếc nhìn sang Tiếu Khang rồi tiếp lời điện thoại “Tôi biết rồi.”
“Tiếu Khang, có người muốn gặp cậu, tốt nhất cậu đừng làm trò gì mờ ám.”
Cạch!
Tiếu Khang không thể tin vào mắt mình, hắn không ngờ người muốn gặp hắn lại là Minh Nhạc Y, nữ thần tượng mà vị khách yêu cầu tạt axit nhưng thất bại. Tại sao cô lại tới đây chứ?
“Xem ra anh vẫn cố chấp không chịu khai báo nhỉ?” Lộ Lộ mím môi mỉm cười khó lường, cô đẩy ghế ra bằng một âm thanh lớn vang vọng khắp căn phòng kín, không hiểu sao điều đó càng làm Tiếu Khang thêm hối hộp. Hắn vì sao lại lo sợ trước một nữ sinh yếu đuối chứ?
Lộ Lộ nhìn thẳng vào mắt Tiếu Khang, như thấu triệt mọi suy nghĩ của hắn. Thời gian trôi chậm tới mức Tiếu Khang không chịu được nữa thì Lộ Lộ bình thản nói “Đừng cứng đầu nữa, người thuê anh đã đi ra đầu thú rồi.”
Tiếu Khang cứng nhắc nhìn Lộ Lộ, vẻ mặt không thể tin được hoảng hốt la lên “Không thể nào, cô đừng hòng gạt được tôi. Tôi tạt axit chỉ vì cực kì chướng mắt khi thấy cô trên tivi.”
“Thật sao?” Lộ Lộ chống cằm mỉm cười “Vậy anh có nghe thấy cái tên 'Ngộ Ái' rất quen thuộc không?” Tiếu Khang nghe xong thì tát nhợt mặt mày, hắn siết chặt tay để giảm bớt sự hoảng loạn của mình.
“Nhìn cử chỉ này hẳn quen biết rồi!” Lộ Lộ nghịch chiếc điện thoại cảm ứng của Tiếu Khang trên tay “Ngươi quả thật quá sơ sót rồi. Mặc dù ngươi đã xóa nhật kí cuộc gọi nhưng tôi vẫn có thể khôi phục dữ liệu dễ dàng. Đáng lẽ anh nên đập nát điện thoại luôn thì tốt rồi.” điều này cũng nhờ ơn của Đặng Hiểu Văn đã chỉ dẫn Lộ Lộ một cách dễ hiểu nhất.
“Đó chẳng thể nào là bằng chứng để kết tội một ai đó.” Tiếu Khang không chịu khuất phục nói.
“Ồ, anh nói đúng.” Lộ Lộ nở nụ cười rạng rỡ “Anh đoán thử xem, tôi sẽ bắt anh thú tội bằng cách nào?”
Tiếu Khang có một cảm giác chẳng lành trước vẻ mặt ngây thơ vô số tội này của Lộ Lộ, hắn mong muốn đối mặt với tên công tố viên lúc nãy hơn bao giờ hết.
“Anh hẳn không biết... tôi có khá nhiều mối quan hệ đặc biệt với một số người. Bọn họ có thể làm anh sống không bằng chết... ừm, điển hình của các nhân vật trong phim truyền hình, anh có thể bị bắt tới hộp đêm trở thành trai bao, hay là bị tra tấn...” Lộ Lộ kể ra hàng loạt ý tưởng phim kinh dị cô coi bấy lâu, hù dọa người khác khiến cô cảm thấy thoải mái, coi như trả thù cho San San.
“Tôi... tôi thú nhận.” Tiếu Khang nghĩ tới đống súng ống và thân thủ lợi hại của hai người lạ mặt thì tâm trạng tồi tệ, tuyệt vọng, bởi vì Minh Nhạc Y này không hề nói dối.
Lộ Lộ nhếch môi mỉm cười hài lòng, thật sự Ngộ Ái chưa từng tới đây đầu thú, toàn bộ chỉ do cô bốc phét mà thôi. Nhưng kết quả không phụ sự kì vọng của cô.
Lộ Lộ bước ra thản nhiên nhìn đội điều tra và công tố viên “Đã tìm ra hung thủ đứng sau vụ này rồi, mong mọi người hợp tác bắt giữ nữ sinh viên đại học M tên Ngộ Ái.”
Bọn họ trân trối nhìn bóng dáng thanh mảnh của Lộ Lộ đi xa, trong lòng thầm than: 'Cô gái này có phải 19 tuổi không vậy? Đáng sợ quá!'
Tiền, đó là thứ tôi luôn luôn thiếu, việc làm thêm tạm bợ của đứa em gái không đủ để tôi mua một liều ma túy, tôi cần nhiều hơn thế nữa.
...
“Anh hai, anh đừng làm chuyện đó. Anh sẽ vào tù mất. Em sẽ kiếm việc làm thêm nữa mà.” em gái của Tiếu Khang nước mắt lã chã níu áo hắn.
“Buông ra, muốn bị ăn tát nữa phải không? Chuyện của tao mày đừng xen vào! Vào tù thì sao chứ? Cùng lắm là chờ vài năm, sau khi ra lại có một cọc tiền kếch xù.”
“Anh hai... anh không nghĩ rằng khi trong tù sẽ không có ma túy gì đó sao? Anh nghĩ lại... được không?” cô bé đỏ mắt ra sức thuyết phục anh trai.
“Không có tiền thì cũng chẳng mua được gì, cùng lắm làm liều một phen. Tao nhắc lại một lần cuối, Vy An, câm miệng lại trước khi tao đánh mày bể đầu.” Tiếu Khang hằn học hất tay em gái ra, mở điện thoại gọi cho người giao dịch.
“Hôm nay cô phải đặt cọc trước cho tôi một nửa số tiền, tôi sẽ làm chuyện đó ngày hôm nay.” gương mặt Tiếu Khang tiền tụy được che kín dưới mũ lưỡi trai, hắn đang bước đi trên con đường sai lầm tối tăm không thể lùi bước được nữa.
''Được thôi, nhưng hãy nhớ nếu anh tiết lộ ra tôi thì đừng nghĩ tới chuyện lấy phần tiền còn lại.”
“Đương nhiên rồi, tôi làm ăn sòng phẳng mà.”
Tiếu Khang không ngờ rằng lại tạt trúng người khác, khi hắn nhanh chóng rời khỏi thì bị hai kẻ lạ mặt bắt lại, hắn chỉ mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
“Chết tiệt, không ngờ chúng ta lại sơ suất như vậy. Đi về biết nói như thế nào với ông chủ đây?”
“Phù... may mắn là tiểu thư Lộ Lộ không có mệnh hệ gì, trước tiên cứ đưa hắn ta cho cảnh sát, tôi nghĩ ông chủ sẽ không muốn để Lộ Lộ phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta đâu.”
“Phải rồi...” âm thanh khinh thường của cô gái đó vang lên “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi không lọt váo tay của ông chủ, chỉ vì tiền mà đắc tội với người không nên chạm váo dù chỉ một sợi tóc... đúng là một hành động ngu xuẩn.”
“Các người là ai?” Tiếu Khang bắt đầu hoảng sợ khi thoáng thấy hàng nóng vốn chỉ có trên phim ảnh. Là súng ống, đã vậy còn là hàng thật nữa! Dù là tổ chức buôn bán ma túy cũng không có nhiều súng ống nguy hiểm và hiện đại như vậy. Người yêu cầu chưa từng nói hắn phải đối mặt với những kẻ nguy hiểm ngoài vòng pháp luật thế này... Tiếu Khang bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình, hắn đã nghe rất nhiều thứ từ đám người buôn ma túy, thế giới ngầm của đất nước này to lớn hơn mọi người thường nghĩ rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, Tiếu Khang bị một công tố viên đưa đến tra khảo, tên công tố viên đó như muốn ra sức cạy mồm Tiếu Khang để lấy lời khai nhưng vẫn không kết quả.
“Rốt cuộc cậu có chịu thành thật thú tội không? Nếu hợp tác thì tôi sẽ giảm nhẹ án cho cậu, còn không...”
Reng reng...
“Có chuyện gì vậy?” công tố viên bực bội bắt điện thoại, dường như hắn nghe được chuyện gì đó, liếc nhìn sang Tiếu Khang rồi tiếp lời điện thoại “Tôi biết rồi.”
“Tiếu Khang, có người muốn gặp cậu, tốt nhất cậu đừng làm trò gì mờ ám.”
Cạch!
Tiếu Khang không thể tin vào mắt mình, hắn không ngờ người muốn gặp hắn lại là Minh Nhạc Y, nữ thần tượng mà vị khách yêu cầu tạt axit nhưng thất bại. Tại sao cô lại tới đây chứ?
“Xem ra anh vẫn cố chấp không chịu khai báo nhỉ?” Lộ Lộ mím môi mỉm cười khó lường, cô đẩy ghế ra bằng một âm thanh lớn vang vọng khắp căn phòng kín, không hiểu sao điều đó càng làm Tiếu Khang thêm hối hộp. Hắn vì sao lại lo sợ trước một nữ sinh yếu đuối chứ?
Lộ Lộ nhìn thẳng vào mắt Tiếu Khang, như thấu triệt mọi suy nghĩ của hắn. Thời gian trôi chậm tới mức Tiếu Khang không chịu được nữa thì Lộ Lộ bình thản nói “Đừng cứng đầu nữa, người thuê anh đã đi ra đầu thú rồi.”
Tiếu Khang cứng nhắc nhìn Lộ Lộ, vẻ mặt không thể tin được hoảng hốt la lên “Không thể nào, cô đừng hòng gạt được tôi. Tôi tạt axit chỉ vì cực kì chướng mắt khi thấy cô trên tivi.”
“Thật sao?” Lộ Lộ chống cằm mỉm cười “Vậy anh có nghe thấy cái tên 'Ngộ Ái' rất quen thuộc không?” Tiếu Khang nghe xong thì tát nhợt mặt mày, hắn siết chặt tay để giảm bớt sự hoảng loạn của mình.
“Nhìn cử chỉ này hẳn quen biết rồi!” Lộ Lộ nghịch chiếc điện thoại cảm ứng của Tiếu Khang trên tay “Ngươi quả thật quá sơ sót rồi. Mặc dù ngươi đã xóa nhật kí cuộc gọi nhưng tôi vẫn có thể khôi phục dữ liệu dễ dàng. Đáng lẽ anh nên đập nát điện thoại luôn thì tốt rồi.” điều này cũng nhờ ơn của Đặng Hiểu Văn đã chỉ dẫn Lộ Lộ một cách dễ hiểu nhất.
“Đó chẳng thể nào là bằng chứng để kết tội một ai đó.” Tiếu Khang không chịu khuất phục nói.
“Ồ, anh nói đúng.” Lộ Lộ nở nụ cười rạng rỡ “Anh đoán thử xem, tôi sẽ bắt anh thú tội bằng cách nào?”
Tiếu Khang có một cảm giác chẳng lành trước vẻ mặt ngây thơ vô số tội này của Lộ Lộ, hắn mong muốn đối mặt với tên công tố viên lúc nãy hơn bao giờ hết.
“Anh hẳn không biết... tôi có khá nhiều mối quan hệ đặc biệt với một số người. Bọn họ có thể làm anh sống không bằng chết... ừm, điển hình của các nhân vật trong phim truyền hình, anh có thể bị bắt tới hộp đêm trở thành trai bao, hay là bị tra tấn...” Lộ Lộ kể ra hàng loạt ý tưởng phim kinh dị cô coi bấy lâu, hù dọa người khác khiến cô cảm thấy thoải mái, coi như trả thù cho San San.
“Tôi... tôi thú nhận.” Tiếu Khang nghĩ tới đống súng ống và thân thủ lợi hại của hai người lạ mặt thì tâm trạng tồi tệ, tuyệt vọng, bởi vì Minh Nhạc Y này không hề nói dối.
Lộ Lộ nhếch môi mỉm cười hài lòng, thật sự Ngộ Ái chưa từng tới đây đầu thú, toàn bộ chỉ do cô bốc phét mà thôi. Nhưng kết quả không phụ sự kì vọng của cô.
Lộ Lộ bước ra thản nhiên nhìn đội điều tra và công tố viên “Đã tìm ra hung thủ đứng sau vụ này rồi, mong mọi người hợp tác bắt giữ nữ sinh viên đại học M tên Ngộ Ái.”
Bọn họ trân trối nhìn bóng dáng thanh mảnh của Lộ Lộ đi xa, trong lòng thầm than: 'Cô gái này có phải 19 tuổi không vậy? Đáng sợ quá!'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook