Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi
-
22: Ép Ký Hợp Đồng
Đằng Hải Ninh tức giận nói: "Thời Phi, nếu cậu còn tiếp tục ngông cuồng, có tin tôi ngay hôm nay có thể loại trừ cậu ra khỏi chương trình hay không."
"Được rồi, đạo diễn Đằng, đừng dọa cậu ấy." Ngô Tự Cường nhìn Thời Phi đến bây giờ vẫn còn có thể bình tĩnh được, không khỏi khen ngợi: "Cậu đúng là rất trầm ổn, tuổi còn nhỏ đã có tính tình như vậy không tệ.
Một khi đã như vậy, nói vậy cậu cũng là người thông minh, biết phải lựa chọn như thế nào là tốt nhất đối với cậu đúng chứ."
"Chỉ cần cậu trở thành nghệ sĩ của công ty chúng tôi,chẳng những sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, thậm chí công ty còn cung cấp tài nguyên cho cậu, thay cậu tìm người viết ca khúc cho cậu ra album.
Ngay cả thi đấu lần này, cậu muốn giành giải quán quân cũng không phải không có khả năng."
"Vậy bạn tôi thì sao?" Thời Phi tiếp tục hỏi.
"Vốn dĩ cậu ta đã ở khu dự bị, chương trình quyết định 1 tuần sau sẽ đào thải cậu ta, thấy cậu ta cũng có chút tiềm lực, chỉ cần hai cậu đều ký hợp đồng với công ty, công ty sẽ đồng ý cho cậu ta một cơ hội cạnh tranh công bằng." Ngô Tự Cường trực tiếp bày tấm màn đen lên bàn cho Thời Phi biết.
Đây có thể nói là một uy hiếp trắng trợn, Thời Phi vươn tay cầm lấy hợp đồng lật xem.
Nhìn thấy động tác của Thời Phi, Ngô Tự Cường cười cười, cầm lấy cốc nước bên cạnh chậm rãi uống một ngụm, cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi, lúc trước có giả bộ bình tĩnh đến đâu, gã tư cũng không hề bất ngờ về sự lựa chọn của Thời Phi.
Đáy mắt Đằng Hải Ninh cũng lộ ra một tia khinh thường, biết ngay là vậy mà, khi đối mặt với một cơ hội trở thành đại minh tinh, có người trẻ tuổi nào dám từ bỏ chứ.
Thời Phi nhanh chóng lật xem, nói: "Cái hợp đồng này thời gian ký là 10 năm, có phải quá dài rồi không? Còn cả tiền vi phạm hợp đồng lên tới 80 triệu, có chút cao."
Ngô Tự Cường nói: "Giai đoạn đầu chúng tôi phải tốn đại lượng thời gian tinh lực nhân lực tài lực để bồi dưỡng, nếu đến lúc đó người nổi tiếng rồi liền đi ăn máng khác hoặc chấm dứt hợp đồng, đối với công ty chúng tôi mà nói là một tổn thất rất lớn.
Thời gian và tiền vi phạm trong hợp đồng là một bảo đảm với công ty mà thôi, còn tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần cậu không đi ăn máng khác sau khi nổi tiếng, vậy thì không có vấn đề gì."
Thời Phi lại lần nữa hỏi: "Hợp đồng này chẳng ghi rõ gì cả, một năm sẽ cho tôi bao nhiêu đại ngôn, ra bao nhiêu album đều không ghi vào hợp đồng, bên trong chỉ toàn trói buộc với cá nhân tôi, hình như không có cái gì có lợi đối với tôi."
Ngô Tự Cường đặt cái ly lên trên bàn, nói: "Một công ty lớn như Truyền thông Thiên Tinh, muốn đóng gói một người là việc trong tích tắc, chẳng lẽ còn lừa cậu sao.
Chỉ cần cậu ký hợp đồng với công ty, quán quân cuộc thi này sẽ là của cậu, trong vòng một năm công ty sẽ chế tạo cậu thành đỉnh lưu, đỉnh lưu giống như Giang Dục vậy.
Cậu ngẫm lại xem đến lúc đó cảm giác có vạn người truy phủng, chẳng lẽ cậu không muốn có một ngày như vậy sao?"
Đối với việc lừa dối người mới ký hợp đồng như này, Ngô Tự Cường có thể coi là hạ bút thành văn, quen thuộc đến hoàn hảo.
Lần trước gã không thể thuận lợi ký hợp đồng với Thời Phi, lần này nói ra điều kiện tốt như vậy, lợi hại cũng đã nói rõ ràng, chỉ cần ký, chính là một chuyến tàu đến thẳng con đường trở thành ngôi sao, không có người nào không động tâm.
Ngô Tự Cường nâng ly trà lên tự tin uống, kết quả còn chưa uống vào trong miệng, liền nghe thấy Thời Phi nói: "Tôi từ chỗi."
Ngô Tự Cường siết cái ly trong tay, đôi mắt híp lại hỏi thêm lần nữa: "Cậu nói cái gì?"
Thời Phi đẩy hợp đồng trở về nói: "Hợp đồng như vậy tôi cũng không dám ký."
Ngô Tự Cường híp mắt uy hiếp: "Cậu có thể tưởng tượng rõ ràng, không ký hợp đồng cậu sẽ rơi vào tình trạng như thế nào.
Chương trình này là do công ty chúng tôi vào bảng xếp hạng âm nhạc Chim Cánh Cụt cùng nhau chế tác, công ty tốn nhiều công sức chế tạo chương trình này như vậy, không có khả năng sẽ tạo ra tuyển thủ có nhân khí cao rồi dâng cho công ty khác."
Nói cách khác, muốn tiếp tục thi đấu bình thường, chỉ còn cách phải ký cái hợp đồng này.
Thời Phi thu lại vẻ mặt phẫn nộ lúc trước, trên mặt lại hiện lên nụ cười lười nhác, nhàn nhạt nói: "Tôi còn chưa rơi vào tay các người, cũng đã bắt đầu trong tối ngoài sáng uy hiếp, nếu thật ký 10 năm, chỉ sợ mười mấy năm đó tôi phải làm trâu làm ngựa cho các người."
Ngô Tự Cường cười lạnh một tiếng: "Rất tốt, hi vọng sau này cậu sẽ không hồi hận."
Lời nói mang theo nồng đậm uy hiếp, Thời Phi không thèm để ý, trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Đằng Hải Ninh bóng dáng Thời Phi, hỏi Ngô Tự Cường: "Cứ để cậu ta đi như vậy?"
Ngô Tự Cường lộ ra nụ cười khinh thường: "Người trẻ tuổi làm việc thường xúc động không suy xét hậu quả, người như vậy cần phải cho cậu ta nếm thử một chút khổ sở, nếu không sau khi ký hợp đồng không chừng sẽ gây ra nhiều rắc rối."
"Ngô tổng giám, anh còn không định từ bỏ cậu ta sao? Người này quá gai góc."
"Ông không hiểu, ngũ quan cả cậu ta rất xuất sắc, diện mạo lại không có tính công kích, ngũ quan như vậy rất dễ hút fan, trời sinh là để lăn lộn trong giới giải trí, người như vậy cho dù không có thực lực, dựa vào mặt cũng có thể hút fan, thêm vào khả năng ca hát của cậu ta, đến lúc đó tùy tiện đóng gói một chút đều sẽ phát hỏa, công ty sao có thể buông tha cho một cây rụng tiền như vậy chứ." Đương nhiên nếu đến cuối vẫn không chịu thuận theo, cũng không ngại hủy hoại luôn.
Người như vậy rơi vào tay công ty khác, không chừng về sau trưởng thành sẽ là một đối thủ đáng gờm.
............
Lúc thời phi trở về mới phát hiện, mọi người đều dang luyện tập trong phòng thanh nhạc, chỉ có Hà Tiểu Bắc bị phân công tới phòng nghỉ.
"Giáo viên thanh nhạc nói ca khúc tôi chọn để thi đấu không phải phong cách cô ấy am hiểu, cho nên bảo tôi không cần lên lớp." Hà Tiểu Bắc ngồi ở ghế trên, vẻ mặt hơi bất lực và mất mát.
Chương trình bắt đầu công khai chèn ép Hà Tiểu Bắc, ngay cả một lý do có lý cũng không tìm.
Kế quả của sáu tuyển thủ dự bị phải một tuần sau mới biết, trận đấu tiếp theo Hà Tiểu Bắc căn bản còn chưa chọn bài hát nào, giáo viên thanh nhạc làm sao biết không phải phong cách cô ta am hiểu.
Huống chi giáo viên thanh nhạc hôm nay chỉ dạy kỹ xảo thanh nhạc, liên quan gì tới phong cách, chương trình hành động cũng nhanh đây.
"Không dạy thì thôi, về ký túc xá tôi dạy cho cậu, hiện tại chúng ta đi thu một bài hát trước đã." Thời Phi không khách khí khoe khoang.
Hà Tiểu Bắc gật đầu, hai mắt sáng ngời, người khác không biết trình độ ca hát của Thời Phi, Hà Tiểu Bắc lại rõ ràng, chỉ sợ hiểu biết của Thời Phi cũng không kém giáo viên thanh nhạc.
Thời Phi mang Hà Tiểu Bắc tới phòng thu âm, đại khái là không ngờ hai người sẽ đi thu âm, bên kia không có ai ngăn cản.
............
Tập 3 phát sóng, Hà Tiểu Bắc tăng lên không ít nhân khí, thậm chí tối hôm qua còn lên hot search.
Cả buổi sáng cậu ta cũng không tham dự luyện tập thanh nhạc, hai người tránh trong phòng thu âm, lần này Thời Phi để Hà Tiểu Bắc thu một bài hát cổ vũ tinh thần《 A Điêu 》.
Sau khi thu âm xong, trực tiếp để cậu ta đăng lên Weibo.
Bài hát《 A Điêu 》 này là một bài dân ca, lời bát hát viết vể một cô gái vô cùng kiên cường, gặp khó khăn cũng không từ bỏ, không muốn trở thành một người bình thường.
Nốt cao nhất lên tới F5, Hà Tiểu Bắc cũng lấy ra tất cả tinh lực để hát bài hát này, tuy còn chưa hiểu mục đích Thời Phi bảo cậu ta hát bài này là gì.
Nhưng khi hát, Hà Tiểu Bắc đã hòa nhập vào tình trạng của mình hiện tại, hát với một cảm xúc cực kỳ đồng cảm.
Thu âm xong liền đi ăm cơm trưa, Thời Phi có việc đến muộn một chút.
Hà Tiểu Bắc mới vừa tiến vào căng tin liền gặp phải Trang Tân Nhiên, Hà Tiểu Bắc nhìn thấy y có chút khó chịu, không nói lời nào cầm khay đồ ăn tự lấy đồ ăn cho mình, cảm xúc không tốt vừa phát tiết khi thu âm lúc nãy lại quay lại, đọng ở trong lòng.
Sau khi lấy đồ ăn tìm một góc ngồi xuống, ai ngờ cậu ta vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, Trang Tân Nhiên liền đến ngồi ở đối diện.
"Anh muốn làm gì?" Hà Tiểu Bắc nhíu mày..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook