Thần Trộm Cuồng Phi
-
Chương 34: Khó bề phân biệt
Đối mặt với lời Lý Tinh Hành, Hoa Thiên Vũ thật sự không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành duy trì nụ cười không nói gì, rồi đưa mắt nhìn Bạch Thu Nguyên, nàng không có cách nào với hài tử trước mắt này, mặc dù dáng vẻ hài tử này không khó nhìn, thậm chí còn rất đẹp mắt, nhưng nàng cũng không có thói quen trâu già gặm cỏ non!
Khiến Hoa Thiên Vũ không nghĩ tới chính là, Bạch Thu Nguyên lại cảm thấy hứng thú rõ với lời Lý Tinh Hành, hắn thấy Hoa Thiên Vũ chuyển mắt nhìn mình, cũng không biết hắn hiểu lầm ý của Hoa Thiên Vũ, hay vốn là cố ý, lời hắn nói trực tiếp khiến trước mắt Hoa Thiên Vũ bỗng tối sầm: “Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy, Tinh Hành, không bằng chúng ta cùng nhau kết bạn tìm kiếm tiên thảo đi?”
Hoa Thiên Vũ còn chưa kịp nói lời phản đối, thì Lý Tinh Hành đã không ngừng gật đầu đồng ý: “Như vậy là tốt nhất, yên tâm, có ta ở đây, tiên thảo chạy không thoát!”
Hoa Thiên Vũ thấy ván đã đóng thuyền, ngoại trừ chỉ có thể trừng mẳt Bạch Thu Nguyên hết lần này đến lần khác, cũng không có bất kỳ cách nào, nàng quay đầu bắt gặp vẻ mặt khả ái của Lý Tinh Hành đang nhìn mình, Hoa Thiên Vũ cũng không biết phải nói sao, chỉ có thể tiếp nhận sự thực trước mắt.
Chuyện xảy ra tiếp theo, làm Hoa Thiên Vũ không còn nhiều mâu thuẫn với Lý Tinh Hành nữa, hài tử này rất hiểu chuyện, cũng không quấn quít lấy nàng, ngoại trừ sau đó nàng tự khiến bản thân không thoải mái, thì những lúc khác hắn đều rất yên tĩnh, hơn nữa dường như hắn thật sự có năng lực biết trước tương lai, nhiều lần ngay cả Bạch Thu Nguyên cũng không chú ý đến nguy hiểm ở phía trước, thì cách đó rất xa hắn đã cảnh báo trước, sau khi Hoa Thiên Vũ và Bạch Thu Nguyên thấy cách trước đó vài chục trượng, là một hồng linh đại xà to khoảng chừng bằng eo của Hoa Thiên Vũ đang chậm rãi bò trên mặt đất rồi chui vào dưới sơn cốc, thì sắc mặt hai người đều có chút trắng bệch!
Lúc này Hoa Thiên Vũ mới ý thức được, kỳ thật bây giờ xung quanh nàng đều tồn tại nguy hiểm! Thế giới này không hoàn toàn chỉ là thời cổ đại trong truyền thuyết, mà còn có những dã thú khủng bố trong truyền thuyết!
Hoa Thiên Vũ nghĩ lại cũng muốn xấu hổ thay mình, rõ ràng, ai cũng biết thế giới này có thần tiên và thần khí, mà trong tay nàng còn có một thần khí Phong Linh sáo, là người của hai thế giới, Hoa Thiên Vũ ít nhiều cũng biết được truyền thuyết về thần thú, giờ phút này nàng mới thật sự nhận thức được, quả thật thế giới này cũng không phải là an toàn như vậy!
Hồng linh đại xà mới vừa lướt qua trước mặt ba người dài khoảng chừng hơn ba mươi trượng, ở trước mặt nó Hoa Thiên Vũ quả thực giống như con kiến hôi, nếu như hồng linh đại xà công kích Hoa Thiên Vũ, Hoa Thiên Vũ vốn không có nửa phần năng lực để chống cự, hơn nữa với thân thể này của nàng, ngay cả dâng lên cho hồng linh đại xà cũng không nhét đủ vào kẽ răng!
Kỳ thật trong trí nhớ của Liễu Nhược Liên có ấn tượng với hồng linh đại xà, cự xà này hiếm thấy, chỉ xuất hiện trong thâm sơn, bình thường đều không có tính công kích, hơn nữa thịt xà không thể ăn, cho dù có người nhàm chán đi lên muốn đồ sát nó, thì vào một khắc nó chết, đại xà sẽ trực tiếp tự bạo, sẽ không để cho người giết nó có bất kỳ một lợi ích nào, hơn nữa bởi vì nó tự bạo, nói không chừng sẽ trực tiếp xử lý người tàn sát mình, bởi vì trong phạm vi thân nó, sức mạnh và tự bạo đều bằng nhau! Mà thực lực của một hồng linh đại xà, so với một siêu cao thủ trên giang hồ, không phân cao thấp.
Giống như Bạch Thu Nguyên, thật ra là một siêu cao thủ trong giang hồ, nhưng cho dù là hắn, khi đối mặt với hồng linh đại xà cũng sẽ nhượng bộ lui binh, không phải là sợ đánh không lại, chỉ sợ lỡ ra tay giết xà thì nó sẽ trực tiếp tự bạo, ai cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân rút lui ở trước mặt phạm vi tự bạo của hồng linh đại xà dài hơn ba mươi trượng.
Cho nên đối mặt với lời cảnh báo đúng lúc của Lý Tinh Hành, hảo cảm của Hoa Thiên Vũ với hài tử này từ từ tăng cao, trong lòng từ từ bắt đầu chấp nhận một tuỳ tùng ở bên cạnh, dù sao có một công cụ hình người cảnh báo nguy hiểm ở đây, thì hệ số an toàn của tất cả mọi người đều sẽ tăng lên rất nhiều!
Hành trình kế tiếp, Lý Tinh Hành đi đầu ở phía trước, càng đi sâu vào trong Hoa Mị tiên sơn, thì con người càng ngày càng vô cùng thưa thớt, trong sơn cốc không rõ phương hướng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thê lương và tiếng gầm gừ không rõ của sinh vật, không thể nghi ngờ những người này đều như bản cảnh cáo tất cả những người giang hồ đi vào Hoa Mị tiên sơn, sâu trong tiên sơn không chỉ riêng tiên thảo, mà còn có quái thú gây nguy hiểm đến tính mạng!
Đi đến một bước này, quả thật Hoa Thiên Vũ cũng rất hối hận, so sánh với chuyện loại bỏ đi độc tố trong thân thể, thì mạng nhỏ lại quan trọng rõ hơn, nhưng nam nhân trong thế giới này lại không như nam nhân trong thế giới của nàng! Một đám người đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, lại không có sợ hãi, trái lại còn hưng phấn kích động! Điều này khiến Hoa Thiên Vũ có chút ăn không tiêu! Trong nội tâm không khỏi cảm khái, khó trách cho tới bây giờ đều là xã hội nam quyền, chuyện nam nữ ngang hàng vĩnh viễn cũng không thể, từ tình cảnh trước mắt nàng cũng có thể nhìn ra được, dù sao mình cũng coi như là gan lớn, nhưng khi đến nơi quỷ quái vẫn nhịn không được có ý nghĩ e ngại muốn chạy trốn trong đầu.
Thời gian cách trời tối còn vài canh, ba người đứng trước một khe núi lớn, trước mặt còn phải vượt qua một dòng sông rộng chừng vài chục trượng, Lý Tinh Hành đứng ở trên bờ sông quan sát một phen, sau đó lẩm bẩm nhìn trời xem đất, thậm chí còn quỳ rạp xuống đất không biết làm cái gì đợi chơi đùa xong nửa ngày, sau đó mới đứng dậy nói với Hoa Thiên Vũ và Bạch Thu Nguyên ở sau lưng: “Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước rồi, phía trước là lãnh địa của U Minh hỏa sư, lúc này bọn họ đã bắt đầu hoạt động, muốn qua sông chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi!”
U Minh hỏa sư! Bạch Thu Nguyên nghe được tên này vẻ mặt thoáng trắng bệch, còn Hoa Thiên Vũ nghe thấy cái tên này lại cảm thấy sâu tận cùng trong linh hồn như đang thầm run rẩy, ở trong thế giới này không có mấy người có thể thấy rõ hình dáng của nó, bởi vì thông thường người chứng kiến được nó, dường như không có cơ hội có thể trốn thoát khỏi công kích của nó!
Thực lực của U Minh hỏa sư còn mạnh hơn hồng linh đại xà, hơn nữa càng khiến người ta phải cảm thấy phát run chính là, nó là một giống động vật sống tụ tập thành đàn, bình thường mỗi khi xuất hiện đều là cả đàn, đặc biệt bọn chúng còn có ý thức về lãnh địa của mình, một khi có người dám cả gan xông vào phạm vi lãnh địa bọn chúng đã xác định, thì bọn chúng sẽ chủ động hợp lại tấn công!
Đối tượng hung ác như vậy, ở thiên hạ này vốn không có người nào dám chủ động trêu chọc, nhưng thật may là U Minh hỏa sư chỉ xuất hiện ở trong lãnh địa bọn chúng đã tự phân chia, hơn nữa bình thường đều xuất hiện vào lúc gần tối hoặc ban đêm, nếu không, nghe thấy có một giống động vật ở trên đường như vậy, ai cũng sẽ dâng lên ý niệm buông tha tìm kiếm tiên thảo ở trong đầu.
Dựa theo hướng dẫn của Lý Tinh Hành, ba người tìm một chỗ thích hợp để dựng lều qua đêm, dưới mắt chỉ có thể đợi đến hừng đông ngày mai mới có thể đi vào trong núi, lúc này quả thật Hoa Thiên Vũ không còn nhiều hi vọng có thể tìm thấy được tiên thảo, một hơi tràn ngập nguy hiểm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ mạng nhỏ ở nơi này, Hoa Thiên Vũ chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng bỏ trốn cho bất cứ lúc nào!
Bạch Thu Nguyên nàng không xen vào rồi, hài tử Lý Tinh Hành này nàng lại lười phải quản, mỗi một người bọn họ đều là siêu cao thủ số nhất, một người trong đó còn có thể biết trước quái vật nguy hiểm ở phía trước, bọn họ như vậy nói không chừng vào lúc nguy hiểm đặc biệt thì còn chạy trốn nhanh hơn nàng, Hoa Thiên Vũ sẽ không đặt sinh mạng mình trên người hai người nàng chưa biết đến một tháng, cho nên Hoa Thiên Vũ hạ quyết tâm, chỉ cần nhìn thấy tình huống không thích hợp, trực tiếp chạy trốn, chuyện gì cũng không quan tâm.
Đêm đó, căn bản Hoa Thiên Vũ không dám ngủ, nghe gió núi thổi phần phật ngoài lều, Hoa Thiên Vũ cảm thấy có phải là có người xấu hay quái thú nguy hiểm đang đến gần nàng hay không, đối mặt với cục diện này, Hoa Thiên Vũ vô cùng hối hận, tại sao nàng lại không hỏi thăm trước, mà lại vỗ mông chạy đến một nơi quỷ quái như vậy!
Đôi khi chính xác cũng do người dọa người, hù chết người! Cũng không biết là lúc nào, Hoa Thiên Vũ thật sự nghe được bên ngoài lều có tiếng bước chân từ từ đến gần lều nàng, Bạch Thu Nguyên và Lý Tinh Hành ở chung một cái lều, còn nàng thì một mình một cái, mặc dù hai cái lều cách nhau không xa, nhưng lúc này Hoa Thiên Vũ không tín nhiệm hai người kia, căng thẳng đến ngay cả kêu lên cũng quên mất, đương nhiên nàng cũng không dám lớn tiếng gọi, sợ thật sự sẽ chọc giận đến quái thú có khả năng ở bên ngoài, trong nội tâm thầm cầu nguyện, thứ bên ngoài kia không có hứng thú gì với bên trong lều của nàng, mà tự động rời đi.
Nhưng thứ bên ngoài lại cảm thấy hết sức hứng thú rõ ràng với trong lều của nàng, bởi vì Hoa Thiên Vũ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân dừng lại trước màn cửa lều của mình, hơn nữa còn bắt đầu đưa tay muốn mở cửa lều, nhìn qua màn cửa lay động, rốt cuộc Hoa Thiên Vũ hoảng sợ đến la hét ra tiếng: “Bên ngoài là ai, có ai không, cứu mạng, Bạch Thu Nguyên, Lý Tinh Hành! Mau đến cứu mạng, quái thú đến!”
“Hoa Thiên Vũ, đừng kêu, là ta, Lý Tinh Hành!” Bên ngoài truyền đến một giọng nam non nớt khiến Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên một trận, “Ngươi không thể nói nhỏ tiếng hơn được sao, làm ta nghĩ tại sao nửa đêm trong khu vực dựng lều lại có quái thú chạy tới! Nhưng ngươi gọi lớn tiếng như vậy, thật đúng là nói không chừng sẽ gọi quái thú cổ quái chạy đến!”
Trong lòng Hoa Thiên Vũ trước sợ hãi sau lửa giận đến ngút trời, đứng dậy mở cửa lều, men theo bóng đêm nhìn thấy bóng dáng Lý Tinh Hành, lập tức Hoa Thiên Vũ không chút khách khí vỗ một cái lên đầu Lý Tinh Hành, mắng to: “Đã trễ thế này rồi, tại sao ngươi còn không đi ngủ mà chạy chỗ này? Chạy đến này còn không nói, trước ngươi không lên tiếng chào hỏi, ngươi im lặng hay là bị câm rồi? Ngươi có biết hay không, ngươi định dọa người muốn hù chết người sao! Ngươi muốn dọa ta chết sao, ngươi muốn lấy cái gì bồi thường cho ta?”
Lý Tinh Hành bị Hoa Thiên Vũ vỗ oa oa kêu lớn, liên tục không ngừng tránh né cầu xin tha thứ: “Tha mạng, làm sao ta biết lá gan ngươi lại nhỏ như vậy, ta mới vừa chuẩn bị chào hỏi ngươi chào hỏi, thì ngươi đã bắt đầu kêu rồi, ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi, không thấy Bạch Thu Nguyên!”
Không thấy Bạch Thu Nguyên? Vốn trong lúc giận dữ Hoa Thiên Vũ nghe được tin tức này lập tức trong lòng rơi lộp bộp, tại sao lại không thấy Bạch Thu Nguyên? Đã trễ thế này rồi, không có duyên cớ nào mà một mình hắn rời khỏi trước, lúc nãy đã nói được được, ngày mai sẽ cùng nhau đi qua sông vào sâu trong dãy núi phía trước tìm kiếm tiên thảo sao, làm sao tự dưng không thấy hắn?
Nhưng tựa hồ Hoa Thiên Vũ nhìn thấy sắc mặt của Lý Tinh Hành trước mắt không thay đổi, trong nội tâm vừa động, dò hỏi: “Bạch Thu Nguyên đi đâu, có phải ngươi đã biết rồi hay không?”
Khiến Hoa Thiên Vũ không nghĩ tới chính là, Bạch Thu Nguyên lại cảm thấy hứng thú rõ với lời Lý Tinh Hành, hắn thấy Hoa Thiên Vũ chuyển mắt nhìn mình, cũng không biết hắn hiểu lầm ý của Hoa Thiên Vũ, hay vốn là cố ý, lời hắn nói trực tiếp khiến trước mắt Hoa Thiên Vũ bỗng tối sầm: “Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy, Tinh Hành, không bằng chúng ta cùng nhau kết bạn tìm kiếm tiên thảo đi?”
Hoa Thiên Vũ còn chưa kịp nói lời phản đối, thì Lý Tinh Hành đã không ngừng gật đầu đồng ý: “Như vậy là tốt nhất, yên tâm, có ta ở đây, tiên thảo chạy không thoát!”
Hoa Thiên Vũ thấy ván đã đóng thuyền, ngoại trừ chỉ có thể trừng mẳt Bạch Thu Nguyên hết lần này đến lần khác, cũng không có bất kỳ cách nào, nàng quay đầu bắt gặp vẻ mặt khả ái của Lý Tinh Hành đang nhìn mình, Hoa Thiên Vũ cũng không biết phải nói sao, chỉ có thể tiếp nhận sự thực trước mắt.
Chuyện xảy ra tiếp theo, làm Hoa Thiên Vũ không còn nhiều mâu thuẫn với Lý Tinh Hành nữa, hài tử này rất hiểu chuyện, cũng không quấn quít lấy nàng, ngoại trừ sau đó nàng tự khiến bản thân không thoải mái, thì những lúc khác hắn đều rất yên tĩnh, hơn nữa dường như hắn thật sự có năng lực biết trước tương lai, nhiều lần ngay cả Bạch Thu Nguyên cũng không chú ý đến nguy hiểm ở phía trước, thì cách đó rất xa hắn đã cảnh báo trước, sau khi Hoa Thiên Vũ và Bạch Thu Nguyên thấy cách trước đó vài chục trượng, là một hồng linh đại xà to khoảng chừng bằng eo của Hoa Thiên Vũ đang chậm rãi bò trên mặt đất rồi chui vào dưới sơn cốc, thì sắc mặt hai người đều có chút trắng bệch!
Lúc này Hoa Thiên Vũ mới ý thức được, kỳ thật bây giờ xung quanh nàng đều tồn tại nguy hiểm! Thế giới này không hoàn toàn chỉ là thời cổ đại trong truyền thuyết, mà còn có những dã thú khủng bố trong truyền thuyết!
Hoa Thiên Vũ nghĩ lại cũng muốn xấu hổ thay mình, rõ ràng, ai cũng biết thế giới này có thần tiên và thần khí, mà trong tay nàng còn có một thần khí Phong Linh sáo, là người của hai thế giới, Hoa Thiên Vũ ít nhiều cũng biết được truyền thuyết về thần thú, giờ phút này nàng mới thật sự nhận thức được, quả thật thế giới này cũng không phải là an toàn như vậy!
Hồng linh đại xà mới vừa lướt qua trước mặt ba người dài khoảng chừng hơn ba mươi trượng, ở trước mặt nó Hoa Thiên Vũ quả thực giống như con kiến hôi, nếu như hồng linh đại xà công kích Hoa Thiên Vũ, Hoa Thiên Vũ vốn không có nửa phần năng lực để chống cự, hơn nữa với thân thể này của nàng, ngay cả dâng lên cho hồng linh đại xà cũng không nhét đủ vào kẽ răng!
Kỳ thật trong trí nhớ của Liễu Nhược Liên có ấn tượng với hồng linh đại xà, cự xà này hiếm thấy, chỉ xuất hiện trong thâm sơn, bình thường đều không có tính công kích, hơn nữa thịt xà không thể ăn, cho dù có người nhàm chán đi lên muốn đồ sát nó, thì vào một khắc nó chết, đại xà sẽ trực tiếp tự bạo, sẽ không để cho người giết nó có bất kỳ một lợi ích nào, hơn nữa bởi vì nó tự bạo, nói không chừng sẽ trực tiếp xử lý người tàn sát mình, bởi vì trong phạm vi thân nó, sức mạnh và tự bạo đều bằng nhau! Mà thực lực của một hồng linh đại xà, so với một siêu cao thủ trên giang hồ, không phân cao thấp.
Giống như Bạch Thu Nguyên, thật ra là một siêu cao thủ trong giang hồ, nhưng cho dù là hắn, khi đối mặt với hồng linh đại xà cũng sẽ nhượng bộ lui binh, không phải là sợ đánh không lại, chỉ sợ lỡ ra tay giết xà thì nó sẽ trực tiếp tự bạo, ai cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân rút lui ở trước mặt phạm vi tự bạo của hồng linh đại xà dài hơn ba mươi trượng.
Cho nên đối mặt với lời cảnh báo đúng lúc của Lý Tinh Hành, hảo cảm của Hoa Thiên Vũ với hài tử này từ từ tăng cao, trong lòng từ từ bắt đầu chấp nhận một tuỳ tùng ở bên cạnh, dù sao có một công cụ hình người cảnh báo nguy hiểm ở đây, thì hệ số an toàn của tất cả mọi người đều sẽ tăng lên rất nhiều!
Hành trình kế tiếp, Lý Tinh Hành đi đầu ở phía trước, càng đi sâu vào trong Hoa Mị tiên sơn, thì con người càng ngày càng vô cùng thưa thớt, trong sơn cốc không rõ phương hướng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thê lương và tiếng gầm gừ không rõ của sinh vật, không thể nghi ngờ những người này đều như bản cảnh cáo tất cả những người giang hồ đi vào Hoa Mị tiên sơn, sâu trong tiên sơn không chỉ riêng tiên thảo, mà còn có quái thú gây nguy hiểm đến tính mạng!
Đi đến một bước này, quả thật Hoa Thiên Vũ cũng rất hối hận, so sánh với chuyện loại bỏ đi độc tố trong thân thể, thì mạng nhỏ lại quan trọng rõ hơn, nhưng nam nhân trong thế giới này lại không như nam nhân trong thế giới của nàng! Một đám người đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, lại không có sợ hãi, trái lại còn hưng phấn kích động! Điều này khiến Hoa Thiên Vũ có chút ăn không tiêu! Trong nội tâm không khỏi cảm khái, khó trách cho tới bây giờ đều là xã hội nam quyền, chuyện nam nữ ngang hàng vĩnh viễn cũng không thể, từ tình cảnh trước mắt nàng cũng có thể nhìn ra được, dù sao mình cũng coi như là gan lớn, nhưng khi đến nơi quỷ quái vẫn nhịn không được có ý nghĩ e ngại muốn chạy trốn trong đầu.
Thời gian cách trời tối còn vài canh, ba người đứng trước một khe núi lớn, trước mặt còn phải vượt qua một dòng sông rộng chừng vài chục trượng, Lý Tinh Hành đứng ở trên bờ sông quan sát một phen, sau đó lẩm bẩm nhìn trời xem đất, thậm chí còn quỳ rạp xuống đất không biết làm cái gì đợi chơi đùa xong nửa ngày, sau đó mới đứng dậy nói với Hoa Thiên Vũ và Bạch Thu Nguyên ở sau lưng: “Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước rồi, phía trước là lãnh địa của U Minh hỏa sư, lúc này bọn họ đã bắt đầu hoạt động, muốn qua sông chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi!”
U Minh hỏa sư! Bạch Thu Nguyên nghe được tên này vẻ mặt thoáng trắng bệch, còn Hoa Thiên Vũ nghe thấy cái tên này lại cảm thấy sâu tận cùng trong linh hồn như đang thầm run rẩy, ở trong thế giới này không có mấy người có thể thấy rõ hình dáng của nó, bởi vì thông thường người chứng kiến được nó, dường như không có cơ hội có thể trốn thoát khỏi công kích của nó!
Thực lực của U Minh hỏa sư còn mạnh hơn hồng linh đại xà, hơn nữa càng khiến người ta phải cảm thấy phát run chính là, nó là một giống động vật sống tụ tập thành đàn, bình thường mỗi khi xuất hiện đều là cả đàn, đặc biệt bọn chúng còn có ý thức về lãnh địa của mình, một khi có người dám cả gan xông vào phạm vi lãnh địa bọn chúng đã xác định, thì bọn chúng sẽ chủ động hợp lại tấn công!
Đối tượng hung ác như vậy, ở thiên hạ này vốn không có người nào dám chủ động trêu chọc, nhưng thật may là U Minh hỏa sư chỉ xuất hiện ở trong lãnh địa bọn chúng đã tự phân chia, hơn nữa bình thường đều xuất hiện vào lúc gần tối hoặc ban đêm, nếu không, nghe thấy có một giống động vật ở trên đường như vậy, ai cũng sẽ dâng lên ý niệm buông tha tìm kiếm tiên thảo ở trong đầu.
Dựa theo hướng dẫn của Lý Tinh Hành, ba người tìm một chỗ thích hợp để dựng lều qua đêm, dưới mắt chỉ có thể đợi đến hừng đông ngày mai mới có thể đi vào trong núi, lúc này quả thật Hoa Thiên Vũ không còn nhiều hi vọng có thể tìm thấy được tiên thảo, một hơi tràn ngập nguy hiểm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ mạng nhỏ ở nơi này, Hoa Thiên Vũ chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng bỏ trốn cho bất cứ lúc nào!
Bạch Thu Nguyên nàng không xen vào rồi, hài tử Lý Tinh Hành này nàng lại lười phải quản, mỗi một người bọn họ đều là siêu cao thủ số nhất, một người trong đó còn có thể biết trước quái vật nguy hiểm ở phía trước, bọn họ như vậy nói không chừng vào lúc nguy hiểm đặc biệt thì còn chạy trốn nhanh hơn nàng, Hoa Thiên Vũ sẽ không đặt sinh mạng mình trên người hai người nàng chưa biết đến một tháng, cho nên Hoa Thiên Vũ hạ quyết tâm, chỉ cần nhìn thấy tình huống không thích hợp, trực tiếp chạy trốn, chuyện gì cũng không quan tâm.
Đêm đó, căn bản Hoa Thiên Vũ không dám ngủ, nghe gió núi thổi phần phật ngoài lều, Hoa Thiên Vũ cảm thấy có phải là có người xấu hay quái thú nguy hiểm đang đến gần nàng hay không, đối mặt với cục diện này, Hoa Thiên Vũ vô cùng hối hận, tại sao nàng lại không hỏi thăm trước, mà lại vỗ mông chạy đến một nơi quỷ quái như vậy!
Đôi khi chính xác cũng do người dọa người, hù chết người! Cũng không biết là lúc nào, Hoa Thiên Vũ thật sự nghe được bên ngoài lều có tiếng bước chân từ từ đến gần lều nàng, Bạch Thu Nguyên và Lý Tinh Hành ở chung một cái lều, còn nàng thì một mình một cái, mặc dù hai cái lều cách nhau không xa, nhưng lúc này Hoa Thiên Vũ không tín nhiệm hai người kia, căng thẳng đến ngay cả kêu lên cũng quên mất, đương nhiên nàng cũng không dám lớn tiếng gọi, sợ thật sự sẽ chọc giận đến quái thú có khả năng ở bên ngoài, trong nội tâm thầm cầu nguyện, thứ bên ngoài kia không có hứng thú gì với bên trong lều của nàng, mà tự động rời đi.
Nhưng thứ bên ngoài lại cảm thấy hết sức hứng thú rõ ràng với trong lều của nàng, bởi vì Hoa Thiên Vũ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân dừng lại trước màn cửa lều của mình, hơn nữa còn bắt đầu đưa tay muốn mở cửa lều, nhìn qua màn cửa lay động, rốt cuộc Hoa Thiên Vũ hoảng sợ đến la hét ra tiếng: “Bên ngoài là ai, có ai không, cứu mạng, Bạch Thu Nguyên, Lý Tinh Hành! Mau đến cứu mạng, quái thú đến!”
“Hoa Thiên Vũ, đừng kêu, là ta, Lý Tinh Hành!” Bên ngoài truyền đến một giọng nam non nớt khiến Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên một trận, “Ngươi không thể nói nhỏ tiếng hơn được sao, làm ta nghĩ tại sao nửa đêm trong khu vực dựng lều lại có quái thú chạy tới! Nhưng ngươi gọi lớn tiếng như vậy, thật đúng là nói không chừng sẽ gọi quái thú cổ quái chạy đến!”
Trong lòng Hoa Thiên Vũ trước sợ hãi sau lửa giận đến ngút trời, đứng dậy mở cửa lều, men theo bóng đêm nhìn thấy bóng dáng Lý Tinh Hành, lập tức Hoa Thiên Vũ không chút khách khí vỗ một cái lên đầu Lý Tinh Hành, mắng to: “Đã trễ thế này rồi, tại sao ngươi còn không đi ngủ mà chạy chỗ này? Chạy đến này còn không nói, trước ngươi không lên tiếng chào hỏi, ngươi im lặng hay là bị câm rồi? Ngươi có biết hay không, ngươi định dọa người muốn hù chết người sao! Ngươi muốn dọa ta chết sao, ngươi muốn lấy cái gì bồi thường cho ta?”
Lý Tinh Hành bị Hoa Thiên Vũ vỗ oa oa kêu lớn, liên tục không ngừng tránh né cầu xin tha thứ: “Tha mạng, làm sao ta biết lá gan ngươi lại nhỏ như vậy, ta mới vừa chuẩn bị chào hỏi ngươi chào hỏi, thì ngươi đã bắt đầu kêu rồi, ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi, không thấy Bạch Thu Nguyên!”
Không thấy Bạch Thu Nguyên? Vốn trong lúc giận dữ Hoa Thiên Vũ nghe được tin tức này lập tức trong lòng rơi lộp bộp, tại sao lại không thấy Bạch Thu Nguyên? Đã trễ thế này rồi, không có duyên cớ nào mà một mình hắn rời khỏi trước, lúc nãy đã nói được được, ngày mai sẽ cùng nhau đi qua sông vào sâu trong dãy núi phía trước tìm kiếm tiên thảo sao, làm sao tự dưng không thấy hắn?
Nhưng tựa hồ Hoa Thiên Vũ nhìn thấy sắc mặt của Lý Tinh Hành trước mắt không thay đổi, trong nội tâm vừa động, dò hỏi: “Bạch Thu Nguyên đi đâu, có phải ngươi đã biết rồi hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook