Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
-
Quyển 1 - Chương 83: Cái con công nhân yêu
“Đừng miễn cưỡng nữa, nghe ta, tất cả theo ý trời đi. Thật ra cho dù chủ nhân ngươi liều mạng muốn phá hủy đá Liệt Địa, cũng chưa chắc đã thành công.” Vạn Sự Tri xem mặt gửi lời, biết Trùng Trùng khó cả đôi đường, than một tiếng rồi nói: “Có người không tin ý trời, nhưng ta thấy ý trời là có tồn tại đấy. Cũng giống ta loài thần thú mang lại vận may vậy, nếu không phải ý trời, thì sao lại đẩy ta đi làm người hầu cho cái người không có não nào đó chứ.” Nó nói xong, lập tức tránh xa ra, sợ vị ma nữ hỗn thế này phát cáu đánh gà, nhưng Trùng Trùng lại không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng ở đó.
Nàng không rãnh đấu võ mồm với Vạn Sự Tri, cũng không rãnh để suy nghĩ. Tuy trên tháp vẫn còn đánh rất hăng, trong phút chốc sẽ không phân được thắng bại, nhưng nàng lại không còn bao nhiêu thời gian để chậm trễ. Nàng không muốn đối địch với Hoa Tứ Hải, lúc trước nàng tưởng là mình sợ hắn, bây giờ xem ra tình hình khá là phức tạp, tạm thời nàng cũng làm không rõ nội tâm của mình, nhưng người đời có câu ai vì chủ nấy, vẫn là công trước tư sau đi, đợi giải được mối nguy của phái Thiên Môn trước rồi nói sau.
Tất cả khó khăn, đều chỉ vì hắn là Ma Vương của Ma đạo, kẻ thù của Tiên đạo!
Nhưng Vạn Sự Tri nói rất đúng, vẫn là theo ý trời đi, dựa vào chút đạo hạnh của nàng, muốn phá hủy đá Liệt Địa chỉ e là chuyện viễn vông. Đó là đá thần, còn thêm vào lực cấm từ pháp lực tối cao của Hoa Tứ Hải, chỉ e là nàng có liều cả cái mạng nhỏ cũng khó làm được.
Đây chính là cái gọi là mọi người cùng tận lực, thành bại chờ ý trời.
Và nếu đã đưa ra quyết định, lòng nàng cũng trở nên kiên định, rất không thương tiếc gì mà cắm Khước Tà Song Kiếm vào trong bùn, vừa nghĩ xem làm sao dùng luồng năng lực có hạn của nàng mà phá hủy đá Liệt Địa, vừa ngồi xổm xuống một vũng nước không quá bẩn, thấm ướt khăn tay, soi chiếc gương nhỏ mang theo bên mình rồi lau mặt.
Lường gạt! Đây là cái loại mascara chống nước gì thế, một cây nhỏ xíu tốn hơn ba trăm đồng của nàng (1 đồng Trung Quốc khoảng 3,500 đồng Việt Nam, vậy suy ra cái mascara này khoảng hơn 1 triệu đồng tiền Việt), kết quả bị mưa xối qua một cái, trên mặt toàn là vệt đen, trông như mặt đất bị bánh xe phanh gấp qua, son môi và màu mắt cũng bị lem, phấn thì không còn sót lại chút nào, thảo nào Tây Bối Liễu Ty nói nàng giả ma. Bây giờ trên mặt lau sạch sẽ rồi, trắng nõn nà còn được xem là mềm mại, nhưng mí mắt vẫn còn đen đen, thôi mặc kệ, xem như là trang điểm mắt khói vậy, dù sao cũng đang thịnh hành.
Đang ảo não, trong lòng bỗng chốc căng lên như dây cung, lông tơ cả người đều dựng cả lên. Không phải vì trông thấy hoặc nghe thấy cái gì, mà là trong tiềm thức đang phát ra tiến hiệu cảnh báo ―― trong khu rừng này không chỉ có nàng và Vạn Sự Tri, còn có người trốn đâu đó nghe lén!
“Chíp chíp chíp chíp!” Vạn Sự Tri cũng phát hiện ra, vội đổi tiếng người thành tiếng gà, báo động đại một cái, sau đó rất không chính nghĩa mà trốn trong một lùm cỏ to.
Cả người Trùng Trùng đều căng hết lên, rút Khước Tà Song Kiếm ra, nhìn theo cảm giác, thấy khu rừng đối diện có chút ánh sáng khác thường, không phải ánh sáng của lá cây sau cơn mưa, cũng không phải ánh sáng phản chiếu của nước đọng trên mặt đất, mà là ―― hai con mắt! Lúc nhìn kĩ, trong bụi cây cỏ dại có hai luồng sáng xanh rờn lạnh lẽo quét qua, thật sự dọa Trùng Trùng nhảy dựng.
“Ai ở đó, mau ra đây, bằng không đừng trách Khước Tà Kiếm vô tình!” Trùng Trùng tay cầm song kiếm, tư thế rất oai phong, cũng rất đẹp, nhưng giọng nói run rẩy, rõ ràng là miệng hùm gan sứa, bồn chồn lo lắng.
Thứ trong bụi cây không thèm để ý tới nàng.
“Ra đây! Không thì ra tay thật đó!” Nàng thử chuyển chân khí vào trong Khước Tà Kiếm, chẳng qua chỉ là thử nghiệm thôi, mà Khước Tà Kiếm lại phấn khích tới rung lên, vèo một tiếng bắn ra hai luồng sáng một tím một xanh (lá), thanh dài màu tím, thanh ngắn màu xanh, ngược lại Trùng Trùng hoảng sợ, Khước Tà Song Kiếm suýt nữa vụt khỏi tay.
Không phải là Tử Thanh Song Kiếm của phái Thục Sơn chứ? Sao lại chạy tới tay nàng vậy? Hay là thần kiếm vốn đều mang hai màu tím xanh đây?
Xào xạc ――
Không đợi nàng tỉnh táo lại, khu rừng rậm đối diện bị dạt ra một lỗ, một thứ gì đó chậm rãi đi ra, hóa ra là một con công.
Nhưng mà nàng không quá chắc chắn đây có phải là công thật không, bởi vì khi động vật bị kinh hãi sẽ không mang bộ dáng chậm rì rì như thế. Sự uy hiếp của Khước Tà Kiếm lại không làm gì được nó, nhìn bước chân của nó, ngược lại giống như là thăm dò và khiêu khích.
Con này, không phải là yêu chứ? Nàng rất hối hận vì không mang theo Cửu Mạng tới đây, nếu y có mặt, ít nhất có thể nhận ra đây có phải cái thứ thuộc yêu đạo của y hay không. Trông mong vào Vạn Sự Tri là không xong, nó chuyên phá hỏng chuyện vào thời khắc mấu chốt.
Nàng kinh ngạc đứng đó không lên tiếng, con công kia cũng không động đậy, cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ, qua rất lâu, thân thể con công kia run lên một cái, xòe đuôi của nó ra.
Khổng tước xòe đuôi!
Chim công chỉ vào lúc so sắc đẹp mới xòe đuôi, điều này không khỏi làm nàng vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên đi nguy hiểm trước mắt, tự sướng nghĩ rằng, ở đây chỉ có một mình nàng, con công chắc chắn là đang so đẹp với nàng, hoặc là nó cho rằng nàng đẹp, cho nên mới làm như vậy.
Nàng gom song kiếm lại cầm bằng tay trái, tay phải vén mấy lớp váy voan mỏng lên, thêu đỏ, thấp thoáng có thêu vàng kim, cùng màu với vết xăm trên mông nàng, tuy trên váy có rất nhiều chỗ dính bẩn, nhưng nàng vẫn quay mấy vòng. Con công chết dẫm, muốn so đẹp với ta, cho mi tức chết!
Quả nhiên con công bị chọc tức, càng xòe cái đuôi to hơn, không thể không nói, đúng là rất đẹp, đôi cánh xanh biếc, lông vũ ngũ sắc, con công này không phải động vật phàm trần.
Nhưng mà nghe nói tính chim công rất dữ, nàng vừa đề phòng con yêu vật này hại người, vừa đung đưa làn váy lại quay thêm vài vòng, đáng tiếc chiếc váy đã bị bẩn, lớp trang điểm cũng bị rửa trôi, không thì e là lực sát thương càng lớn hơn.
“Ngươi chẳng đẹp một chút nào!” Con công bỗng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào êm ái, nhưng khá trung tính, nghe không ra là đực hay cái, nhưng mà biết xòe đuôi có lẽ là con đực.
Trùng Trùng không ngạc nhiên, nhìn Cửu Mạng, A Đẩu và Vạn Sự Tri quen rồi, còn có loài động vật gì đột ngột biến hình mà dọa được nàng chứ?
“Nếu ta đã không đẹp, ngươi tức cái gì chứ?” Trùng Trùng cười nói, từ lúc xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên thấy vui, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói nàng đẹp trá hình, tuy nàng không phủ nhận chiếc váy này góp tác dụng không ít, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, vóc người lả lướt, vòng eo mảnh khảnh của nàng.
“Ít nhất ta mang hình người, còn ngươi? Chẳng qua chỉ là một con chim xanh lè mà thôi.” Nàng dùng kế khích tướng, muốn xem xem nó có phải là con yêu đã tu thành hình người không.
Con yêu vật này quả thật không chịu nổi kích thích, bùm một tiếng biến mất trên không, lúc xuất hiện lại đã là hình người ―― mặt phấn má đào dáng người anh tuấn, đôi mắt câu hồn lạc phách, như trợn mà không phải trợn, mái tóc đen như mực dài đến tận đầu gối, được buộc lỏng lại bằng một sợi dây lụa trắng như tuyết, bộ áo tơ mỏng màu xanh (lá) trên người mở rộng phần cổ, bởi thân hình gầy gò nên trông có phong thái thanh nhã, còn lộ ra hai bên xương quai xanh đẹp đẽ mê người, chỉ tiếc y là nam, ngoài ngực bằng phẳng, không thì chắc chắn sẽ là báu vật trên đời.
“Hình người của ta thế nào?” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của y hỏi, liếc qua Khước Tà Kiếm.
Sắc đẹp trước mắt, Trùng Trùng hiếm khi vẫn còn giữ được tỉnh táo, không bị mê hoặc chút nào, cầm chắc song kiếm trong tay. Đây không phải là vì nàng đổi tính thành đứng đắn, mà là vì tên yêu nam này tuy đẹp tới nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tiếc là khí chất yếu ớt, có chút nữ hóa, không phải mẫu nàng thích.
Y không giống Tây Bối Liễu Ty, tên hồ ly chết tiệt kia tuy có bộ mặt đẹp như mỹ nhân, nhưng trong ánh mắt chứa chút gian tà chút mị hoặc, trên người mang theo sự cao quý của đàn ông, bề ngoài thì bình dị gần gũi, nhưng thật chất thì là ăn trên ngồi trước, không nhiễm bụi trần.
Y cũng không giống Cửu Mạng, tuy Cửu Mạng có gương mặt làm điên đảo chúng sinh, hơn nữa nhìn như là rất muốn người ta bắt nạt và hành hạ mình, nhưng trong non nớt ẩn chứa hơi thở mạnh mẽ nam tính, rất có tính xâm lược, như là lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy, chỉ e cũng thuộc dạng nhân lang (người lai sói, ý chỉ nguy hiểm).
Mà con công trước mắt, lại chiến thắng tất thảy, cả nam lẫn nữ đều giết sạch, nhưng không làm dậy nổi chút tâm tư sắc nữ của Trùng Trùng.
“Quả thật là tuyệt thế hào hoa!” Một giọng nói tán thưởng từ đáy lòng vang lên.
Giọng nói này rất lớn, âm vừa thô vừa vang, tất nhiên không phải của Trùng Trùng, mà là truyền tới từ khu rừng rậm. Kế sau đó vút một tiếng, một thứ đen thui thủi lao ra khỏi khu rừng, làm đổ cả một mảng cỏ dại to
Nàng không rãnh đấu võ mồm với Vạn Sự Tri, cũng không rãnh để suy nghĩ. Tuy trên tháp vẫn còn đánh rất hăng, trong phút chốc sẽ không phân được thắng bại, nhưng nàng lại không còn bao nhiêu thời gian để chậm trễ. Nàng không muốn đối địch với Hoa Tứ Hải, lúc trước nàng tưởng là mình sợ hắn, bây giờ xem ra tình hình khá là phức tạp, tạm thời nàng cũng làm không rõ nội tâm của mình, nhưng người đời có câu ai vì chủ nấy, vẫn là công trước tư sau đi, đợi giải được mối nguy của phái Thiên Môn trước rồi nói sau.
Tất cả khó khăn, đều chỉ vì hắn là Ma Vương của Ma đạo, kẻ thù của Tiên đạo!
Nhưng Vạn Sự Tri nói rất đúng, vẫn là theo ý trời đi, dựa vào chút đạo hạnh của nàng, muốn phá hủy đá Liệt Địa chỉ e là chuyện viễn vông. Đó là đá thần, còn thêm vào lực cấm từ pháp lực tối cao của Hoa Tứ Hải, chỉ e là nàng có liều cả cái mạng nhỏ cũng khó làm được.
Đây chính là cái gọi là mọi người cùng tận lực, thành bại chờ ý trời.
Và nếu đã đưa ra quyết định, lòng nàng cũng trở nên kiên định, rất không thương tiếc gì mà cắm Khước Tà Song Kiếm vào trong bùn, vừa nghĩ xem làm sao dùng luồng năng lực có hạn của nàng mà phá hủy đá Liệt Địa, vừa ngồi xổm xuống một vũng nước không quá bẩn, thấm ướt khăn tay, soi chiếc gương nhỏ mang theo bên mình rồi lau mặt.
Lường gạt! Đây là cái loại mascara chống nước gì thế, một cây nhỏ xíu tốn hơn ba trăm đồng của nàng (1 đồng Trung Quốc khoảng 3,500 đồng Việt Nam, vậy suy ra cái mascara này khoảng hơn 1 triệu đồng tiền Việt), kết quả bị mưa xối qua một cái, trên mặt toàn là vệt đen, trông như mặt đất bị bánh xe phanh gấp qua, son môi và màu mắt cũng bị lem, phấn thì không còn sót lại chút nào, thảo nào Tây Bối Liễu Ty nói nàng giả ma. Bây giờ trên mặt lau sạch sẽ rồi, trắng nõn nà còn được xem là mềm mại, nhưng mí mắt vẫn còn đen đen, thôi mặc kệ, xem như là trang điểm mắt khói vậy, dù sao cũng đang thịnh hành.
Đang ảo não, trong lòng bỗng chốc căng lên như dây cung, lông tơ cả người đều dựng cả lên. Không phải vì trông thấy hoặc nghe thấy cái gì, mà là trong tiềm thức đang phát ra tiến hiệu cảnh báo ―― trong khu rừng này không chỉ có nàng và Vạn Sự Tri, còn có người trốn đâu đó nghe lén!
“Chíp chíp chíp chíp!” Vạn Sự Tri cũng phát hiện ra, vội đổi tiếng người thành tiếng gà, báo động đại một cái, sau đó rất không chính nghĩa mà trốn trong một lùm cỏ to.
Cả người Trùng Trùng đều căng hết lên, rút Khước Tà Song Kiếm ra, nhìn theo cảm giác, thấy khu rừng đối diện có chút ánh sáng khác thường, không phải ánh sáng của lá cây sau cơn mưa, cũng không phải ánh sáng phản chiếu của nước đọng trên mặt đất, mà là ―― hai con mắt! Lúc nhìn kĩ, trong bụi cây cỏ dại có hai luồng sáng xanh rờn lạnh lẽo quét qua, thật sự dọa Trùng Trùng nhảy dựng.
“Ai ở đó, mau ra đây, bằng không đừng trách Khước Tà Kiếm vô tình!” Trùng Trùng tay cầm song kiếm, tư thế rất oai phong, cũng rất đẹp, nhưng giọng nói run rẩy, rõ ràng là miệng hùm gan sứa, bồn chồn lo lắng.
Thứ trong bụi cây không thèm để ý tới nàng.
“Ra đây! Không thì ra tay thật đó!” Nàng thử chuyển chân khí vào trong Khước Tà Kiếm, chẳng qua chỉ là thử nghiệm thôi, mà Khước Tà Kiếm lại phấn khích tới rung lên, vèo một tiếng bắn ra hai luồng sáng một tím một xanh (lá), thanh dài màu tím, thanh ngắn màu xanh, ngược lại Trùng Trùng hoảng sợ, Khước Tà Song Kiếm suýt nữa vụt khỏi tay.
Không phải là Tử Thanh Song Kiếm của phái Thục Sơn chứ? Sao lại chạy tới tay nàng vậy? Hay là thần kiếm vốn đều mang hai màu tím xanh đây?
Xào xạc ――
Không đợi nàng tỉnh táo lại, khu rừng rậm đối diện bị dạt ra một lỗ, một thứ gì đó chậm rãi đi ra, hóa ra là một con công.
Nhưng mà nàng không quá chắc chắn đây có phải là công thật không, bởi vì khi động vật bị kinh hãi sẽ không mang bộ dáng chậm rì rì như thế. Sự uy hiếp của Khước Tà Kiếm lại không làm gì được nó, nhìn bước chân của nó, ngược lại giống như là thăm dò và khiêu khích.
Con này, không phải là yêu chứ? Nàng rất hối hận vì không mang theo Cửu Mạng tới đây, nếu y có mặt, ít nhất có thể nhận ra đây có phải cái thứ thuộc yêu đạo của y hay không. Trông mong vào Vạn Sự Tri là không xong, nó chuyên phá hỏng chuyện vào thời khắc mấu chốt.
Nàng kinh ngạc đứng đó không lên tiếng, con công kia cũng không động đậy, cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ, qua rất lâu, thân thể con công kia run lên một cái, xòe đuôi của nó ra.
Khổng tước xòe đuôi!
Chim công chỉ vào lúc so sắc đẹp mới xòe đuôi, điều này không khỏi làm nàng vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên đi nguy hiểm trước mắt, tự sướng nghĩ rằng, ở đây chỉ có một mình nàng, con công chắc chắn là đang so đẹp với nàng, hoặc là nó cho rằng nàng đẹp, cho nên mới làm như vậy.
Nàng gom song kiếm lại cầm bằng tay trái, tay phải vén mấy lớp váy voan mỏng lên, thêu đỏ, thấp thoáng có thêu vàng kim, cùng màu với vết xăm trên mông nàng, tuy trên váy có rất nhiều chỗ dính bẩn, nhưng nàng vẫn quay mấy vòng. Con công chết dẫm, muốn so đẹp với ta, cho mi tức chết!
Quả nhiên con công bị chọc tức, càng xòe cái đuôi to hơn, không thể không nói, đúng là rất đẹp, đôi cánh xanh biếc, lông vũ ngũ sắc, con công này không phải động vật phàm trần.
Nhưng mà nghe nói tính chim công rất dữ, nàng vừa đề phòng con yêu vật này hại người, vừa đung đưa làn váy lại quay thêm vài vòng, đáng tiếc chiếc váy đã bị bẩn, lớp trang điểm cũng bị rửa trôi, không thì e là lực sát thương càng lớn hơn.
“Ngươi chẳng đẹp một chút nào!” Con công bỗng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào êm ái, nhưng khá trung tính, nghe không ra là đực hay cái, nhưng mà biết xòe đuôi có lẽ là con đực.
Trùng Trùng không ngạc nhiên, nhìn Cửu Mạng, A Đẩu và Vạn Sự Tri quen rồi, còn có loài động vật gì đột ngột biến hình mà dọa được nàng chứ?
“Nếu ta đã không đẹp, ngươi tức cái gì chứ?” Trùng Trùng cười nói, từ lúc xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên thấy vui, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói nàng đẹp trá hình, tuy nàng không phủ nhận chiếc váy này góp tác dụng không ít, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, vóc người lả lướt, vòng eo mảnh khảnh của nàng.
“Ít nhất ta mang hình người, còn ngươi? Chẳng qua chỉ là một con chim xanh lè mà thôi.” Nàng dùng kế khích tướng, muốn xem xem nó có phải là con yêu đã tu thành hình người không.
Con yêu vật này quả thật không chịu nổi kích thích, bùm một tiếng biến mất trên không, lúc xuất hiện lại đã là hình người ―― mặt phấn má đào dáng người anh tuấn, đôi mắt câu hồn lạc phách, như trợn mà không phải trợn, mái tóc đen như mực dài đến tận đầu gối, được buộc lỏng lại bằng một sợi dây lụa trắng như tuyết, bộ áo tơ mỏng màu xanh (lá) trên người mở rộng phần cổ, bởi thân hình gầy gò nên trông có phong thái thanh nhã, còn lộ ra hai bên xương quai xanh đẹp đẽ mê người, chỉ tiếc y là nam, ngoài ngực bằng phẳng, không thì chắc chắn sẽ là báu vật trên đời.
“Hình người của ta thế nào?” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của y hỏi, liếc qua Khước Tà Kiếm.
Sắc đẹp trước mắt, Trùng Trùng hiếm khi vẫn còn giữ được tỉnh táo, không bị mê hoặc chút nào, cầm chắc song kiếm trong tay. Đây không phải là vì nàng đổi tính thành đứng đắn, mà là vì tên yêu nam này tuy đẹp tới nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tiếc là khí chất yếu ớt, có chút nữ hóa, không phải mẫu nàng thích.
Y không giống Tây Bối Liễu Ty, tên hồ ly chết tiệt kia tuy có bộ mặt đẹp như mỹ nhân, nhưng trong ánh mắt chứa chút gian tà chút mị hoặc, trên người mang theo sự cao quý của đàn ông, bề ngoài thì bình dị gần gũi, nhưng thật chất thì là ăn trên ngồi trước, không nhiễm bụi trần.
Y cũng không giống Cửu Mạng, tuy Cửu Mạng có gương mặt làm điên đảo chúng sinh, hơn nữa nhìn như là rất muốn người ta bắt nạt và hành hạ mình, nhưng trong non nớt ẩn chứa hơi thở mạnh mẽ nam tính, rất có tính xâm lược, như là lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy, chỉ e cũng thuộc dạng nhân lang (người lai sói, ý chỉ nguy hiểm).
Mà con công trước mắt, lại chiến thắng tất thảy, cả nam lẫn nữ đều giết sạch, nhưng không làm dậy nổi chút tâm tư sắc nữ của Trùng Trùng.
“Quả thật là tuyệt thế hào hoa!” Một giọng nói tán thưởng từ đáy lòng vang lên.
Giọng nói này rất lớn, âm vừa thô vừa vang, tất nhiên không phải của Trùng Trùng, mà là truyền tới từ khu rừng rậm. Kế sau đó vút một tiếng, một thứ đen thui thủi lao ra khỏi khu rừng, làm đổ cả một mảng cỏ dại to
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook