Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
-
Quyển 1 - Chương 75: Chủ nhân mệnh lệnh số một
“Là do nó thần khí chưa thành.” Vạn Sự Tri xưa nay luôn biết phỏng đoán tâm tư của Trùng Trùng, ở một bên lên tiếng giải thích: “Lúc ngươi tìm được nó, thấy nó có một mình đúng không? Nói cho ngươi nghe, tuổi thọ của Qua Đẩu khá là dài, cho nên lớn cũng chậm, số lượng càng là hiếm hoi, có lẽ cả trời đất chỉ có một, hai con. Bọn chúng không phân đực cái, sinh con đời sau không cần **, khi bọn chúng cảm thấy nạn lớn sắp tới, thì sẽ nhổ đan lửa trong bụng ra, đan lửa đó sẽ hóa thành thú con, sau đó được nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ, cho tới trăm năm sau, Qua Đẩu đời trước sẽ hóa thành hơi lửa rồi tiêu tan, Qua Đẩu con ―― đại khái chính là bộ dáng mà ngươi nhìn thấy.”
Trăm năm? Nghĩa là con chó cưng này đã hơn một trăm tuổi rồi?
Trùng Trùng hoài nghi cúi nửa người xuống vuốt ve đầu cẩu cẩu, không phải, là đầu Qua Đẩu, xúc cảm trong tay không phải tốt bình thường, mà nó càng là nịnh nọt liếm tay Trùng Trùng một cái.
“Từ hôm nay trở đi, mi tên A Đẩu đi.” Trong lòng Trùng Trùng bỗng bừng sáng, mặc kệ nó là chó hay là thần thú tên Qua Đẩu hay là qua ngưu (ốc sên) gì đó, mặc kệ nó biết phun lửa hay không, nó là vật cưng của nàng, bạn của nàng, thậm chí là người thân của nàng, vậy thì nó là cái gì thì có liên quan gì chứ.
A Đẩu hưng phấn nhảy lên, chạy vòng quanh Trùng Trùng hết mấy vòng, đồng thời Cửu Mạng đã biến thành hình người cũng dính đầu lại gần, Trùng Trùng dùng ngón trỏ đẩy trán y nói: “Ta đã nói rồi, người không được đánh lén ta nữa, bằng không thì ta không cần ngươi nữa.”
Cửu Mạng sợ tới lùi về sau một bước, vừa muốn nhảy qua nhào lên người Trùng Trùng, vừa không dám động đậy, chỉ đành đáng thương nhìn Trùng Trùng, cứ như là Trùng Trùng bỏ rơi y một cái thôi thì y sẽ không sống được nữa vậy, hại Trùng Trùng mềm lòng, lời thốt ra khỏi miệng: “Ngươi muốn theo ta, vậy sau này tên A Cửu đi.”
“Không được!” Cửu Mạng còn chưa biểu đạt ý, Vạn Sự Tri đã gọi to: “Y là người của yêu đạo, không phải thần thú, không được thu làm của riêng. Ta thấy y căn cốt bất phàm, không phải loài yêu bình thường, mà y bây giờ yêu tính chưa bộc phát, nhưng nếu có một ngày ―― nói không chừng sẽ ăn cả ngươi!”
“Y muốn ăn cũng là ăn ta, ngươi sợ cái gì?” Trùng Trùng phản bác.
Cửu Mạng trông vô hại như vậy, sao lại dã man tới mức ăn thịt người chứ. Nàng đoán y dính lấy nàng, chẳng qua là vì mang tâm lý chim non, giống hệt như A Đẩu mà thôi.
Khi mẹ của A Đẩu – hoặc có thể nói là Qua Đẩu đời trước – biến mất, vừa đúng nàng xuất hiện trước mặt con vật nhỏ nhắn vừa cô độc vừa hoảng sợ này, hơn nữa còn rất nồng nàn mà cho nó một cây xúc xích, tất nhiên là A Đẩu sẽ nhận nàng làm chủ nhân rồi.
Khi nàng ép luồng chân khí trong người kia biến thành móng vuốt sắc nhọn như Wolverine, vì quá tập trung tinh thần nên làm mặt mình mọc cả râu, có lẽ Cửu Mạng tưởng nàng là đồng loại, cho nên mới đi theo.
Đạo lý chỉ đơn giản vậy thôi, chỉ là bản năng của động vật thôi mà, có âm mưu gì cơ chứ? Lại có kinh khủng phô trương gì đâu?!
“Ngươi là người của tiên đạo, thu người của yêu đạo làm thủ hạ, đoán xem Bạch Trầm Hương có lột da của ngươi hay không?” Vạn Sự Tri thấy Trùng Trùng mang vẻ mặt không sao cả, vội nói. Nhưng đối tượng nó chọn để dọa dẫm quá kém rồi, ba chữ Bạch Trầm Hương này trong lòng Trùng Trùng trời sinh đã là đấu đá nhau, không nhắc tới tên của sư phụ kỳ quặc còn đỡ, vừa nhắc tới, Trùng Trùng đã kiên quyết quyết định thu Cửu Mạng.
Hừ, biết rõ pháp lực nàng không đủ, mà chuyện nguy hiểm gì cũng bắt nàng đi làm, hại nàng vừa mới thoát khỏi sự truy sát của ma đạo, bây giờ đã phải đi núi Vô Cùng chịu chết. Bạch Trầm Hương rõ ràng là muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng sao phải nghe mệnh lệnh của hắn chứ? Nàng vốn đã không phải người của thế giới này, vốn muốn được phái Thiên Môn che chắn, nào biết mình lại trở thành đầy tớ, hơn nữa còn là cái loại kẻ chết thay lúc nào cũng có thể chết nữa.
“Bạch Trầm Hương là ai? Không quen!” Trùng Trùng kéo Vạn Sự Tri trên vai xuống, đưa tới sát mặt mình, “Ta chính là muốn thu con mèo yêu này làm tiểu đệ của ta, xem ai làm gì được ta?”
Meo một tiếng, Cửu Mạng vui vẻ nhào qua, do tốc độ quá nhanh, Trùng Trùng không tránh kịp, bị ôm eo bế bổng lên, bị ném lên trên không trong tiếng kêu thất thanh của nàng, sau đó lại lọt vào lòng của y, kế đó lại bị ném lên, cứ vậy ba lần mới thả nàng xuống, xem dáng vẻ vẫn có chút muốn làm nữa.
“Sau này cái này cũng không được làm!” Trùng Trùng rống lên, túm chặt cánh tay Cửu Mạng để mình không bị té ngã, không ngờ con mèo con này trông gầy gò vậy mà sức lực lại không nhỏ, lén véo một cái, cảm giác được bắp thịt trên cánh tay y nổi lên, hình như là trổ mã rất không tệ. Lại nhìn gương mặt vừa đẹp vừa ngốc của y, vậy mà lại thấy đó là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cậu nhóc này không phải là gặp tình yêu sét đánh với nàng đó chứ? Bằng không thì chính là có sở thích yêu mẹ. Cũng không cần hỏi tuổi của y nữa, y là người của yêu đạo tu thành hình người, trừ vài sợi râu ra thì đuôi cũng tu tới mất rồi, nói không chừng đã mấy ngàn tuổi rồi.
Phỏng đoán thêm một chút, y một con tiểu quái, tự mình tới nơi loài người sinh sống, mỗi ngày ngồi chực thuyền của Người Vượt Biển, chắc là vì muốn gia nhập với loài người, nhận lấy chút ấm áp từ nhân gian chăng. Nói không chừng xuất xứ của y rất bi thảm, cuộc sống rất cô độc, cho nên gặp được người mình thích thì sẽ ỷ lại vô cùng, đúng là tội nghiệp, thật sự bỏ mặc y thì nàng cũng không nỡ nhẫn tâm.
Chỉ là, lúc nãy nàng lỡ kích động, bây giờ mới nhớ tới vấn đề của hiện thực. Nàng cả gan thu người của yêu đạo làm tiểu đệ ngay trên địa bàn của Bạch Trầm Hương, để hắn phát hiện chắc chắn sẽ đuổi tân giết cùng.
Khi trông thấy nàng mang A Đẩu về thì sắc mặt hắn đã không vui rồi, bây giờ thêm một con mèo yêu, một con gà lắm chuyện không biết ở đâu ra, tức giận quá lấy trượng Vô Song ra, vậy thì bốn người nàng từng người một chắc chắn sẽ mất mạng. Đến lúc đó thịt người, thịt gà, thịt chó, thịt mèo trộn vào nhau, phân cũng phân không ra.
Không được để Bạch Trầm Hương phát hiện, mà nàng cũng không được mang chúng tới núi Vô Cùng, bây giờ chỉ đành giấu hắn trước, đợi nàng lần nữa thoát thân về rồi nói tiếp. Nhưng mà núi Vô Cùng thần bí như vậy, nàng sợ gặp phải chuyện gì kỳ lạ, cho nên Vạn Sự Tri phải theo bên người nàng, vấn đề là chó mèo khắc nhau, Cửu Mạng không biến hình còn đỡ, nếu không thì một khi mà đánh nhau, y chạy ra khỏi động, bị Mặc Vũ sư thúc ở lại canh giữ trông thấy thì hỏng bét.
“A Cửu qua đây.” Nàng hất đầu một cái.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi Cửu Mạng, y vui vẻ lao thẳng qua, ôm lấy eo nàng quay một vòng. Trùng Trùng hoàn toàn hết nói nổi, con mèo yêu này không biết nói tiếng người, cứ luôn sử dụng ngôn ngữ tay chân để bày tỏ sự yêu mến y dành cho Trùng Trùng, có dọa nạt sao cũng không ăn thua. Nhưng nếu y thật sự chỉ là một loài yêu thôi thì còn đỡ, vậy mà trớ trêu thay vẻ ngoài lại là một nam nhân trẻ tuổi, còn đẹp tới mức khiến người khác chảy nước miếng, cứ bế đi bế lại như vậy, nàng mà không kiềm chế được nữa, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì thật là quá nguy hiểm.
“Đứng ngay ngắn nói chuyện!” Nàng ngăn cản hành động muốn mặt dán mặt nàng của Cửu Mạng, “Ngươi mà không nghe lời ta thì cút xa ra chút, không phải ta đã nói là không được đánh lén rồi sao! Rốt cuộc ngươi có muốn theo ta không đây?”
Cửu Mạng dùng sức gật đầu, đồng thời vươn hai tay ra, nhưng lại lập tức nhớ tới lời uy hiếp của Trùng Trùng, cố gắng nhịn xuống động tác muốn ôm nàng, hai tay lại bối rối ngừng ở trên không.
Đứa trẻ này thiếu hụt tình thương nghiêm trọng, còn mắc chứng thèm khát da thịt[*] nữa, phải khởi xướng hành động “Xúc giác truyền đạt tình thương của chúng ta” cho y mới được.
[*] Chứng bệnh thèm khát da thịt (tạm gọi là vậy, vì B không biết dùng từ nào hơn), là chứng bệnh hay xảy ra ở những người trường kỳ đối mặt với cô độc, hoặc bị hắt hủi, ít tiếp xúc da thịt với người khác. Vì tâm lý học đã chứng minh tiếp xúc da thịt là nhu cầu cơ bản của con người, nếu da thịt thiếu cảm giác tiếp xúc nhau dài hạn thì người đó sẽ mắc phải chứng thèm khát da thịt. (Nguồn: sina)
Trong lòng Trùng Trùng nghĩ ngợi lung tung, không nhìn vẻ mặt giả đáng yêu của con mèo này, nghiêm mặt nói: “Nếu đã muốn theo ta, thì phải tuân theo quy tắc của ta. Thứ nhất, không được tùy ý ôm ta, hôn ta, trừ khi có được sự đồng ý của ta, không phải, cái của ngươi phải gọi là liếm. Thứ hai, mệnh lệnh ta ra thì bắt buộc phải phục tùng. Thứ ba ―― thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, ngươi cứ hứa trước đi, không thì ta mãi mãi sẽ không nói chuyện với ngươi!”
Nàng uy hiếp trắng trợn như vậy, Cửu Mạng nào dám không nghe, nàng lại cứ lặp đi lặp lại hết mấy lần, không chỉ A Đẩu và Cửu Mạng, ngay cả Vạn Sự Tri cũng bị ép phải gật đầu, đương nhiên lúc uy hiếp Vạn Sự Tri thì khác so với hai kẻ kia.
“Vậy thì ―― chủ nhân mệnh lệnh số một, Vạn Sự Tri đi núi Vô Cùng với ta, hai ngươi thì ở lại đây trốn, A Đẩu luyện phun lửa, A Cửu luyện thu râu vào, không được để người khác phát hiện, không được lén theo ta. Đây là mệnh lệnh, không được làm trái, lặp lại, đây là mệnh lệnh, cấm làm trái.”
Trăm năm? Nghĩa là con chó cưng này đã hơn một trăm tuổi rồi?
Trùng Trùng hoài nghi cúi nửa người xuống vuốt ve đầu cẩu cẩu, không phải, là đầu Qua Đẩu, xúc cảm trong tay không phải tốt bình thường, mà nó càng là nịnh nọt liếm tay Trùng Trùng một cái.
“Từ hôm nay trở đi, mi tên A Đẩu đi.” Trong lòng Trùng Trùng bỗng bừng sáng, mặc kệ nó là chó hay là thần thú tên Qua Đẩu hay là qua ngưu (ốc sên) gì đó, mặc kệ nó biết phun lửa hay không, nó là vật cưng của nàng, bạn của nàng, thậm chí là người thân của nàng, vậy thì nó là cái gì thì có liên quan gì chứ.
A Đẩu hưng phấn nhảy lên, chạy vòng quanh Trùng Trùng hết mấy vòng, đồng thời Cửu Mạng đã biến thành hình người cũng dính đầu lại gần, Trùng Trùng dùng ngón trỏ đẩy trán y nói: “Ta đã nói rồi, người không được đánh lén ta nữa, bằng không thì ta không cần ngươi nữa.”
Cửu Mạng sợ tới lùi về sau một bước, vừa muốn nhảy qua nhào lên người Trùng Trùng, vừa không dám động đậy, chỉ đành đáng thương nhìn Trùng Trùng, cứ như là Trùng Trùng bỏ rơi y một cái thôi thì y sẽ không sống được nữa vậy, hại Trùng Trùng mềm lòng, lời thốt ra khỏi miệng: “Ngươi muốn theo ta, vậy sau này tên A Cửu đi.”
“Không được!” Cửu Mạng còn chưa biểu đạt ý, Vạn Sự Tri đã gọi to: “Y là người của yêu đạo, không phải thần thú, không được thu làm của riêng. Ta thấy y căn cốt bất phàm, không phải loài yêu bình thường, mà y bây giờ yêu tính chưa bộc phát, nhưng nếu có một ngày ―― nói không chừng sẽ ăn cả ngươi!”
“Y muốn ăn cũng là ăn ta, ngươi sợ cái gì?” Trùng Trùng phản bác.
Cửu Mạng trông vô hại như vậy, sao lại dã man tới mức ăn thịt người chứ. Nàng đoán y dính lấy nàng, chẳng qua là vì mang tâm lý chim non, giống hệt như A Đẩu mà thôi.
Khi mẹ của A Đẩu – hoặc có thể nói là Qua Đẩu đời trước – biến mất, vừa đúng nàng xuất hiện trước mặt con vật nhỏ nhắn vừa cô độc vừa hoảng sợ này, hơn nữa còn rất nồng nàn mà cho nó một cây xúc xích, tất nhiên là A Đẩu sẽ nhận nàng làm chủ nhân rồi.
Khi nàng ép luồng chân khí trong người kia biến thành móng vuốt sắc nhọn như Wolverine, vì quá tập trung tinh thần nên làm mặt mình mọc cả râu, có lẽ Cửu Mạng tưởng nàng là đồng loại, cho nên mới đi theo.
Đạo lý chỉ đơn giản vậy thôi, chỉ là bản năng của động vật thôi mà, có âm mưu gì cơ chứ? Lại có kinh khủng phô trương gì đâu?!
“Ngươi là người của tiên đạo, thu người của yêu đạo làm thủ hạ, đoán xem Bạch Trầm Hương có lột da của ngươi hay không?” Vạn Sự Tri thấy Trùng Trùng mang vẻ mặt không sao cả, vội nói. Nhưng đối tượng nó chọn để dọa dẫm quá kém rồi, ba chữ Bạch Trầm Hương này trong lòng Trùng Trùng trời sinh đã là đấu đá nhau, không nhắc tới tên của sư phụ kỳ quặc còn đỡ, vừa nhắc tới, Trùng Trùng đã kiên quyết quyết định thu Cửu Mạng.
Hừ, biết rõ pháp lực nàng không đủ, mà chuyện nguy hiểm gì cũng bắt nàng đi làm, hại nàng vừa mới thoát khỏi sự truy sát của ma đạo, bây giờ đã phải đi núi Vô Cùng chịu chết. Bạch Trầm Hương rõ ràng là muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng sao phải nghe mệnh lệnh của hắn chứ? Nàng vốn đã không phải người của thế giới này, vốn muốn được phái Thiên Môn che chắn, nào biết mình lại trở thành đầy tớ, hơn nữa còn là cái loại kẻ chết thay lúc nào cũng có thể chết nữa.
“Bạch Trầm Hương là ai? Không quen!” Trùng Trùng kéo Vạn Sự Tri trên vai xuống, đưa tới sát mặt mình, “Ta chính là muốn thu con mèo yêu này làm tiểu đệ của ta, xem ai làm gì được ta?”
Meo một tiếng, Cửu Mạng vui vẻ nhào qua, do tốc độ quá nhanh, Trùng Trùng không tránh kịp, bị ôm eo bế bổng lên, bị ném lên trên không trong tiếng kêu thất thanh của nàng, sau đó lại lọt vào lòng của y, kế đó lại bị ném lên, cứ vậy ba lần mới thả nàng xuống, xem dáng vẻ vẫn có chút muốn làm nữa.
“Sau này cái này cũng không được làm!” Trùng Trùng rống lên, túm chặt cánh tay Cửu Mạng để mình không bị té ngã, không ngờ con mèo con này trông gầy gò vậy mà sức lực lại không nhỏ, lén véo một cái, cảm giác được bắp thịt trên cánh tay y nổi lên, hình như là trổ mã rất không tệ. Lại nhìn gương mặt vừa đẹp vừa ngốc của y, vậy mà lại thấy đó là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cậu nhóc này không phải là gặp tình yêu sét đánh với nàng đó chứ? Bằng không thì chính là có sở thích yêu mẹ. Cũng không cần hỏi tuổi của y nữa, y là người của yêu đạo tu thành hình người, trừ vài sợi râu ra thì đuôi cũng tu tới mất rồi, nói không chừng đã mấy ngàn tuổi rồi.
Phỏng đoán thêm một chút, y một con tiểu quái, tự mình tới nơi loài người sinh sống, mỗi ngày ngồi chực thuyền của Người Vượt Biển, chắc là vì muốn gia nhập với loài người, nhận lấy chút ấm áp từ nhân gian chăng. Nói không chừng xuất xứ của y rất bi thảm, cuộc sống rất cô độc, cho nên gặp được người mình thích thì sẽ ỷ lại vô cùng, đúng là tội nghiệp, thật sự bỏ mặc y thì nàng cũng không nỡ nhẫn tâm.
Chỉ là, lúc nãy nàng lỡ kích động, bây giờ mới nhớ tới vấn đề của hiện thực. Nàng cả gan thu người của yêu đạo làm tiểu đệ ngay trên địa bàn của Bạch Trầm Hương, để hắn phát hiện chắc chắn sẽ đuổi tân giết cùng.
Khi trông thấy nàng mang A Đẩu về thì sắc mặt hắn đã không vui rồi, bây giờ thêm một con mèo yêu, một con gà lắm chuyện không biết ở đâu ra, tức giận quá lấy trượng Vô Song ra, vậy thì bốn người nàng từng người một chắc chắn sẽ mất mạng. Đến lúc đó thịt người, thịt gà, thịt chó, thịt mèo trộn vào nhau, phân cũng phân không ra.
Không được để Bạch Trầm Hương phát hiện, mà nàng cũng không được mang chúng tới núi Vô Cùng, bây giờ chỉ đành giấu hắn trước, đợi nàng lần nữa thoát thân về rồi nói tiếp. Nhưng mà núi Vô Cùng thần bí như vậy, nàng sợ gặp phải chuyện gì kỳ lạ, cho nên Vạn Sự Tri phải theo bên người nàng, vấn đề là chó mèo khắc nhau, Cửu Mạng không biến hình còn đỡ, nếu không thì một khi mà đánh nhau, y chạy ra khỏi động, bị Mặc Vũ sư thúc ở lại canh giữ trông thấy thì hỏng bét.
“A Cửu qua đây.” Nàng hất đầu một cái.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi Cửu Mạng, y vui vẻ lao thẳng qua, ôm lấy eo nàng quay một vòng. Trùng Trùng hoàn toàn hết nói nổi, con mèo yêu này không biết nói tiếng người, cứ luôn sử dụng ngôn ngữ tay chân để bày tỏ sự yêu mến y dành cho Trùng Trùng, có dọa nạt sao cũng không ăn thua. Nhưng nếu y thật sự chỉ là một loài yêu thôi thì còn đỡ, vậy mà trớ trêu thay vẻ ngoài lại là một nam nhân trẻ tuổi, còn đẹp tới mức khiến người khác chảy nước miếng, cứ bế đi bế lại như vậy, nàng mà không kiềm chế được nữa, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì thật là quá nguy hiểm.
“Đứng ngay ngắn nói chuyện!” Nàng ngăn cản hành động muốn mặt dán mặt nàng của Cửu Mạng, “Ngươi mà không nghe lời ta thì cút xa ra chút, không phải ta đã nói là không được đánh lén rồi sao! Rốt cuộc ngươi có muốn theo ta không đây?”
Cửu Mạng dùng sức gật đầu, đồng thời vươn hai tay ra, nhưng lại lập tức nhớ tới lời uy hiếp của Trùng Trùng, cố gắng nhịn xuống động tác muốn ôm nàng, hai tay lại bối rối ngừng ở trên không.
Đứa trẻ này thiếu hụt tình thương nghiêm trọng, còn mắc chứng thèm khát da thịt[*] nữa, phải khởi xướng hành động “Xúc giác truyền đạt tình thương của chúng ta” cho y mới được.
[*] Chứng bệnh thèm khát da thịt (tạm gọi là vậy, vì B không biết dùng từ nào hơn), là chứng bệnh hay xảy ra ở những người trường kỳ đối mặt với cô độc, hoặc bị hắt hủi, ít tiếp xúc da thịt với người khác. Vì tâm lý học đã chứng minh tiếp xúc da thịt là nhu cầu cơ bản của con người, nếu da thịt thiếu cảm giác tiếp xúc nhau dài hạn thì người đó sẽ mắc phải chứng thèm khát da thịt. (Nguồn: sina)
Trong lòng Trùng Trùng nghĩ ngợi lung tung, không nhìn vẻ mặt giả đáng yêu của con mèo này, nghiêm mặt nói: “Nếu đã muốn theo ta, thì phải tuân theo quy tắc của ta. Thứ nhất, không được tùy ý ôm ta, hôn ta, trừ khi có được sự đồng ý của ta, không phải, cái của ngươi phải gọi là liếm. Thứ hai, mệnh lệnh ta ra thì bắt buộc phải phục tùng. Thứ ba ―― thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, ngươi cứ hứa trước đi, không thì ta mãi mãi sẽ không nói chuyện với ngươi!”
Nàng uy hiếp trắng trợn như vậy, Cửu Mạng nào dám không nghe, nàng lại cứ lặp đi lặp lại hết mấy lần, không chỉ A Đẩu và Cửu Mạng, ngay cả Vạn Sự Tri cũng bị ép phải gật đầu, đương nhiên lúc uy hiếp Vạn Sự Tri thì khác so với hai kẻ kia.
“Vậy thì ―― chủ nhân mệnh lệnh số một, Vạn Sự Tri đi núi Vô Cùng với ta, hai ngươi thì ở lại đây trốn, A Đẩu luyện phun lửa, A Cửu luyện thu râu vào, không được để người khác phát hiện, không được lén theo ta. Đây là mệnh lệnh, không được làm trái, lặp lại, đây là mệnh lệnh, cấm làm trái.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook