Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
-
Quyển 1 - Chương 41: Dao cùn xẻ thịt
Oa ――
Lại một tiếng khóc, nghe rất thê lương, hơi giống tiếng mèo
bị giẫm phải đuôi. Kế đó, tiếng gió xào xạc quét qua, thế
gió mạnh mẽ làm Kinh Nghê Kiếm lung lay kịch liệt.
Trùng Trùng dốc hết sức lực giữ cân bằng, hơi ngửa đầu lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng đen ở trên không bao trùm xuống, bộ lông cứng như sắt, đôi mắt ưng đỏ như máu, móng vuốt sắc như dao, còn có chiếc sừng tỏa sáng lấp lánh nữa, con Cổ Điêu này lao xuống mang theo hơi thở của cơn thèm máu!
“Ngồi vững!” Yến Tiểu Ất kêu to, kiếm quyết đã sớm niệm xong thoáng chốc xuất ra, kiếm quang xanh nhạt theo đó khuếch ra, kiếm khí sắc bén xoẹt một tiếng chém thẳng vào ngực con Cổ Điêu.
Đôi mắt như máu của nó lật ngược, như chuồn chuồn lướt nước vậy, bóng dáng khẽ rung, giương cánh lại ra sức bay lên cao, kèm theo tiếng kêu thảm thiết kéo dài, từng nhánh lông và máu lũ lượt rơi xuống nước sau đó chìm sâu đáy biển.
Nó bắt người chưa xong, ngược lại còn bị thương nặng khiến thú tính nổi lên, chuyển một vòng dưới thấp, sau đó lại lao xuống, đồng thời, những con khác cũng bị mùi máu hấp dẫn, toàn bộ đều bổ nhào qua.
Yến Tiểu Ất cắn chặt khớp răng, gắng sức vung Đoạn Thủy Kiếm trong tay, kiếm khí tung hoành chém khắp mọi phía, ép đến bọn Cổ Điêu không cách nào lại gần được, chỉ có thể bay vòng quanh bên ngoài, kêu khóc không thôi.
Hắn biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, ngũ sư muội đã phí toàn bộ pháp lực để giữ vững Kinh Nghê Kiếm, không có thời gian giúp hắn, thất sư muội thì trừ phép Chướng Nhãn thì chả biết gì, căn bản là không trông mong được chi, nếu hắn không thể chống đỡ, vậy ba người họ không phải trở thành thức ăn cho Cổ Điêu thì chính là rơi xuống Biển Chết mãi mãi không thể hồi sinh.
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, hắn phát huy năng lực tối đa, thấy công lực lại nâng cao một bậc, nhưng cũng vì thế mà hắn dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm. Bọn Cổ Điêu này chiếm ưu thế trên không, tham lam khát vọng vị ngọt của thịt người nên không chịu bỏ đi, kiếm khí vốn sắc bén của Đoạn Thủy Kiếm cũng đã chậm lại theo sự tổn hao pháp lực của hắn.
Nếu đổi thất sư muội thành tứ sư đệ Trình Thiên Ất thì tốt rồi, cho dù bọn chim trên trời có hung ác bao nhiêu, bay nhanh bao nhiêu đi nữa, gặp phải Huyền Tiễn Kiếm của tứ sư đệ cũng sẽ rơi rụng lả tả. Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng mà thất sư muội ―― thật sự là không thể đảm đương nổi, muội ấy ngoài việc chọc cho sư phụ tức run người, nhiều lần thất thố thì hình như trước mắt vẫn không diệt trừ được gì.
Lòng Yến Tiểu Ất nghĩ vậy, nhưng lập tức kinh ngạc phát hiện mình đạo tâm bất thành, ngay cả kiếm khí cũng yếu đi do bị suy nghĩ của hắn ảnh hưởng. Hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh liên tục, lòng nghĩ đối phó yêu thú, bảo vệ đồng môn vốn là việc thân làm sư huynh như hắn nên làm, sao có thể có ý nghĩ oán thán chứ? Hôm nay hắn chính là có liều chết cũng phải đưa hai vị sư muội này đến Tụ Quật Châu an toàn.
Vừa quyết định xong, hắn cắn nát lưỡi mình, nâng cao tiềm năng của mình đến cực điểm, lại ép bọn Cổ Điêu mon men đến gần ra xa.
Trong cơn sóng Biển Chết đen kịt, dưới tình thế gió lạnh đẩy đưa ngang dọc, trên chiếc thuyền hình cá hóa từ thần kiếm, ba đệ tử Thiên Môn đang gắng sức đi giữa sóng gió, lao về hướng bắc nơi trông không thấy bờ. Trên không có bảy, tám con chim thượng cổ hung ác vây lấy con thuyền không ngừng kêu khóc, chờ thời cơ hành động, nếu không phải cột sáng xanh nhạt đang bay múa khắp trời, e là đã thuyền hủy người vong rồi.
“Nhị sư huynh.” Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, giọng nói ngọt ngào của Trùng Trùng rất không đúng lúc mà chen vào, nghe giọng điệu còn có chút kinh hỉ, “Muội có kế này, không biết được không?”
Yến Tiểu Ất giữ một miệng chân khí, gắng sức đối phó bọn chim hung ác, nào có năng lực trả lời.
“Huynh không đáp, muội xem như là ngầm đồng ý.” Trùng Trùng lại nói, đồng thời bám lên đầu gối của Yến Tiểu Ất, làm hắn hơi loạng choạng, suýt nữa hai sư huynh muội tay nắm tay cùng nhau rơi xuống biển.
Kẻ đầu sỏ cũng giật mình, thét lên một tiếng rồi nói: “Sư huynh, có một hiện tượng vật lý gọi là thất tốc[1]. Chính là nói những vật bay lao xuống mặt đất với tốc độ quá nhanh, đến một khoảng cách nhất định sẽ bay không nổi nữa, trực tiếp đâm xuống đất đi đời nhà ma, rất nhiều máy bay gặp sự cố chính vì nguyên nhân này.”
[1] Thất tốc là máy bay rơi vào tình trạng thiếu tốc độ, đến mức đôi cánh không sinh ra đủ lực nâng để giữ máy bay trên trời nữa, sẽ rớt như một hòn đá. Thất tốc thường xảy ra khi máy bay đang lấy độ cao, ví dụ như khi cất cánh phi công cho máy bay lao lên với góc lên quá lớn mà động cơ thì không cung cấp đủ lực kéo. Giống như một người đạp xe lên dốc, chưa đến nơi đã hết sức, sẽ ngã lăn kênh ra. (trích mohinhvn.org)
Gà bay [2]? Đó là loại gà gì? Lẽ nào thất sư muội gọi bọn Cổ Điêu này là gà bay? Yến Tiểu Ất trong lúc bận tối mắt nghe được những lời nhảm nhỉ này của Trùng Trùng, nửa hiểu nửa không, nhưng hắn cũng là người thông minh, đầu lóe lên một cái, lập tức hiểu ý của Trùng Trùng.
[2] Máy bay (phi cơ) và gà bay (phi kê) phát âm như nhau.
Biển Chết rơi sợi lông cũng chìm, đây là mối đe dọa của họ, với bọn Cổ Điêu cũng vậy, chỉ cần hắn lợi dụng lòng tham máu thịt loài người của Cổ Điêu, dụ chúng cấp tốc lao xuống thì sẽ rất có khả năng làm chúng đâm thẳng xuống nước.
Chỉ là, thực hiện kế hoạch này có chút phiền phức, phải biết là Cổ Điêu không chỉ có một con, thế kiếm hắn mà yếu đi, chúng đồng loạt xông lên, hắn sẽ không thể lo cho an toàn của ba người. Còn nữa, lấy gì để thu hút bọn Cổ Điêu?
“Muội có một cách hay.” Thấy mày của Yến Tiểu Ất cau chặt sau đó giãn ra một cái rồi lại cau tiếp, Trùng Trùng hiểu nỗi lo của hắn. Thật ra lúc nàng ngồi trên ván trượt làm phần tử nhát gan, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ vô số cách đào thoát, cho nên cách của nàng vẫn là rất chu đáo, nhưng lúc thực hiện thì có chút khó khăn. Nhưng xem tình hình trước mắt, không mạo hiểm thì không thể sống, so với mạng sống thì cái hiểm nào cũng đáng để mạo.
“Chốc nữa muội chuẩn bị xong, sư huynh chỉ cần khoét một lỗ hổng trong kiếm khí của huynh, còn lại thì để cho bọn chim vô sỉ này tự lao vào biển tìm cái chết.” Nàng vừa nói vừa gian nan lấy sọt trúc trên lưng xuống, lòng tự khen mình có tầm nhìn xa, có tài tiên đoán trước.
Lúc mua thì chê phiền, lúc mang thì chê nặng, bây giờ những thứ này cũng có lúc dùng tới rồi. Không chỉ có thể làm trụy ngàn cân, giúp nàng giữ cân bằng trên mặt biển lắc lư mà những đồ vật trong đó còn có thể làm mồi nhử nữa.
Chỗ trên Kinh Nghê Kiếm chật hẹp, Trùng Trùng bày không xuể nhiều đồ như vậy, đành ném hết những món quà cho Ha đại thúc và bốn đại sư thúc xuống nước, đem tế thần biển, đương nhiên là nếu thần tiên sống được dưới đó; sau đó cắn răng ném cả các gói to gói nhỏ chứa lương thực điểm tâm xuống, còn đống trang sức đẹp đẽ nàng không nỡ ném, cắm được bao nhiêu lên chiếc mũ trên đầu thì cắm, cuối cùng mới mở mấy chiếc túi bằng giấy dầu, lấy gà quay, vịt quay, ngỗng quay ra, lại dùng sức xỏ chúng lên mấy thanh kiếm gỗ đầu tròn.
Nàng nghe người ta nói Tụ Quật Châu hoang vắng, sợ ăn không no, cho nên mới mua không ít đồ thịt để dự trữ, còn kiếm gỗ là nàng mua ở hàng lề đường, bởi vì nàng nghĩ sau khi về núi sẽ bị Bạch Trầm Hương ép luyện kiếm. Nếu đã luyện kiếm thì sẽ có so chiêu, đánh nhau với các sư huynh sư tỷ bằng kiếm thật, chắc chắn nàng sẽ bị thiệt, cho nên mua vài thanh kiếm gỗ, lúc so chiêu thì đưa cho các sư huynh sư tỷ, như vậy thì nàng sẽ không bị thương rồi.
Nào ngờ những thứ này lại có ích nhanh như vậy.
Nhưng bọn Cổ Điêu này rõ là thích mùi máu thịt của loài người, tìm đâu ra mùi máu tanh rưới lên trên món ngon đây?
Ngũ sư tỷ? Không được! Một mỹ nhân duyên dáng như vậy, sao nàng nhẫn tâm xuống tay được. Hơn nữa tỷ ấy còn đang tập trung chế ngự Kinh Nghê Kiếm, mất tập trung một cái thôi là cả bọn đều phải đi gặp Ngọc Đế. Vậy thì chỉ còn nhị sư huynh thôi.
“Nhị sư huynh, đứng vững! Tính mạng mọi người là nhất, huynh đừng trách muội nha!” Trùng Trùng nói tới cuối thì cắn răng, rút cây dao đa năng treo ở eo ra, nhắm chuẩn bắp chân rắn chắc của Yến Tiểu Ất mà rạch.
Yến Tiểu Ất chỉ thấy cơn đau kịch liệt truyền tới từ bắp chân, tuy đã sớm chuẩn bị khi nghe Trùng Trùng nói, nhưng chân vẫn bị khuỵ xuống. Hắn không rãnh cúi đầu hỏi, nhưng cơn đau này lại kích thích hắn, kiếm khí yếu ớt lại sáng lên, bên tai truyền đến tiếng của Trùng Trùng: “Không còn cách nào khác, nhịn một chút. Đây là hàng giả bán lề đường, dao cùn xẻ thịt chính là vậy.”
Trùng Trùng xé ống quần của Yến Tiểu Ất, trong lúc vội vã cũng chưa kịp sàm sỡ một chút, chỉ lăn mấy con gà vịt dầu mỡ lên nơi trào ra máu, hút không chừa một giọt.
Thì ra mình có tiềm năng làm bác sĩ ngoại khoa, xuống tay với thịt người vẫn rất thuận tay. Nhìn xem, vừa ra tay đã nhiều máu như vậy, trong lòng nàng vẫn rất vui mừng mà nghĩ. Nhưng mà, hình như, vẫn còn thiếu chút máu. Hay là, xẻ tiếp bên bắp chân kia một phát.
Trùng Trùng nhìn cái chân còn lành lặn của Yến Tiểu Ất, đang đo xem xuống tay ở đâu thì tiện, bỗng thân mình rung một phát, một con sóng ập đến làm con thuyền nảy lên. Nàng không ngồi vững, đập thẳng mặt lên ván thuyền.
Lần này có máu rồi! Nàng đau lòng sờ sờ mũi, phủ cả con gà quay lên khuôn mặt đã đau đến mất tri giác của mình.
Trùng Trùng dốc hết sức lực giữ cân bằng, hơi ngửa đầu lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng đen ở trên không bao trùm xuống, bộ lông cứng như sắt, đôi mắt ưng đỏ như máu, móng vuốt sắc như dao, còn có chiếc sừng tỏa sáng lấp lánh nữa, con Cổ Điêu này lao xuống mang theo hơi thở của cơn thèm máu!
“Ngồi vững!” Yến Tiểu Ất kêu to, kiếm quyết đã sớm niệm xong thoáng chốc xuất ra, kiếm quang xanh nhạt theo đó khuếch ra, kiếm khí sắc bén xoẹt một tiếng chém thẳng vào ngực con Cổ Điêu.
Đôi mắt như máu của nó lật ngược, như chuồn chuồn lướt nước vậy, bóng dáng khẽ rung, giương cánh lại ra sức bay lên cao, kèm theo tiếng kêu thảm thiết kéo dài, từng nhánh lông và máu lũ lượt rơi xuống nước sau đó chìm sâu đáy biển.
Nó bắt người chưa xong, ngược lại còn bị thương nặng khiến thú tính nổi lên, chuyển một vòng dưới thấp, sau đó lại lao xuống, đồng thời, những con khác cũng bị mùi máu hấp dẫn, toàn bộ đều bổ nhào qua.
Yến Tiểu Ất cắn chặt khớp răng, gắng sức vung Đoạn Thủy Kiếm trong tay, kiếm khí tung hoành chém khắp mọi phía, ép đến bọn Cổ Điêu không cách nào lại gần được, chỉ có thể bay vòng quanh bên ngoài, kêu khóc không thôi.
Hắn biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, ngũ sư muội đã phí toàn bộ pháp lực để giữ vững Kinh Nghê Kiếm, không có thời gian giúp hắn, thất sư muội thì trừ phép Chướng Nhãn thì chả biết gì, căn bản là không trông mong được chi, nếu hắn không thể chống đỡ, vậy ba người họ không phải trở thành thức ăn cho Cổ Điêu thì chính là rơi xuống Biển Chết mãi mãi không thể hồi sinh.
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, hắn phát huy năng lực tối đa, thấy công lực lại nâng cao một bậc, nhưng cũng vì thế mà hắn dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm. Bọn Cổ Điêu này chiếm ưu thế trên không, tham lam khát vọng vị ngọt của thịt người nên không chịu bỏ đi, kiếm khí vốn sắc bén của Đoạn Thủy Kiếm cũng đã chậm lại theo sự tổn hao pháp lực của hắn.
Nếu đổi thất sư muội thành tứ sư đệ Trình Thiên Ất thì tốt rồi, cho dù bọn chim trên trời có hung ác bao nhiêu, bay nhanh bao nhiêu đi nữa, gặp phải Huyền Tiễn Kiếm của tứ sư đệ cũng sẽ rơi rụng lả tả. Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng mà thất sư muội ―― thật sự là không thể đảm đương nổi, muội ấy ngoài việc chọc cho sư phụ tức run người, nhiều lần thất thố thì hình như trước mắt vẫn không diệt trừ được gì.
Lòng Yến Tiểu Ất nghĩ vậy, nhưng lập tức kinh ngạc phát hiện mình đạo tâm bất thành, ngay cả kiếm khí cũng yếu đi do bị suy nghĩ của hắn ảnh hưởng. Hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh liên tục, lòng nghĩ đối phó yêu thú, bảo vệ đồng môn vốn là việc thân làm sư huynh như hắn nên làm, sao có thể có ý nghĩ oán thán chứ? Hôm nay hắn chính là có liều chết cũng phải đưa hai vị sư muội này đến Tụ Quật Châu an toàn.
Vừa quyết định xong, hắn cắn nát lưỡi mình, nâng cao tiềm năng của mình đến cực điểm, lại ép bọn Cổ Điêu mon men đến gần ra xa.
Trong cơn sóng Biển Chết đen kịt, dưới tình thế gió lạnh đẩy đưa ngang dọc, trên chiếc thuyền hình cá hóa từ thần kiếm, ba đệ tử Thiên Môn đang gắng sức đi giữa sóng gió, lao về hướng bắc nơi trông không thấy bờ. Trên không có bảy, tám con chim thượng cổ hung ác vây lấy con thuyền không ngừng kêu khóc, chờ thời cơ hành động, nếu không phải cột sáng xanh nhạt đang bay múa khắp trời, e là đã thuyền hủy người vong rồi.
“Nhị sư huynh.” Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, giọng nói ngọt ngào của Trùng Trùng rất không đúng lúc mà chen vào, nghe giọng điệu còn có chút kinh hỉ, “Muội có kế này, không biết được không?”
Yến Tiểu Ất giữ một miệng chân khí, gắng sức đối phó bọn chim hung ác, nào có năng lực trả lời.
“Huynh không đáp, muội xem như là ngầm đồng ý.” Trùng Trùng lại nói, đồng thời bám lên đầu gối của Yến Tiểu Ất, làm hắn hơi loạng choạng, suýt nữa hai sư huynh muội tay nắm tay cùng nhau rơi xuống biển.
Kẻ đầu sỏ cũng giật mình, thét lên một tiếng rồi nói: “Sư huynh, có một hiện tượng vật lý gọi là thất tốc[1]. Chính là nói những vật bay lao xuống mặt đất với tốc độ quá nhanh, đến một khoảng cách nhất định sẽ bay không nổi nữa, trực tiếp đâm xuống đất đi đời nhà ma, rất nhiều máy bay gặp sự cố chính vì nguyên nhân này.”
[1] Thất tốc là máy bay rơi vào tình trạng thiếu tốc độ, đến mức đôi cánh không sinh ra đủ lực nâng để giữ máy bay trên trời nữa, sẽ rớt như một hòn đá. Thất tốc thường xảy ra khi máy bay đang lấy độ cao, ví dụ như khi cất cánh phi công cho máy bay lao lên với góc lên quá lớn mà động cơ thì không cung cấp đủ lực kéo. Giống như một người đạp xe lên dốc, chưa đến nơi đã hết sức, sẽ ngã lăn kênh ra. (trích mohinhvn.org)
Gà bay [2]? Đó là loại gà gì? Lẽ nào thất sư muội gọi bọn Cổ Điêu này là gà bay? Yến Tiểu Ất trong lúc bận tối mắt nghe được những lời nhảm nhỉ này của Trùng Trùng, nửa hiểu nửa không, nhưng hắn cũng là người thông minh, đầu lóe lên một cái, lập tức hiểu ý của Trùng Trùng.
[2] Máy bay (phi cơ) và gà bay (phi kê) phát âm như nhau.
Biển Chết rơi sợi lông cũng chìm, đây là mối đe dọa của họ, với bọn Cổ Điêu cũng vậy, chỉ cần hắn lợi dụng lòng tham máu thịt loài người của Cổ Điêu, dụ chúng cấp tốc lao xuống thì sẽ rất có khả năng làm chúng đâm thẳng xuống nước.
Chỉ là, thực hiện kế hoạch này có chút phiền phức, phải biết là Cổ Điêu không chỉ có một con, thế kiếm hắn mà yếu đi, chúng đồng loạt xông lên, hắn sẽ không thể lo cho an toàn của ba người. Còn nữa, lấy gì để thu hút bọn Cổ Điêu?
“Muội có một cách hay.” Thấy mày của Yến Tiểu Ất cau chặt sau đó giãn ra một cái rồi lại cau tiếp, Trùng Trùng hiểu nỗi lo của hắn. Thật ra lúc nàng ngồi trên ván trượt làm phần tử nhát gan, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ vô số cách đào thoát, cho nên cách của nàng vẫn là rất chu đáo, nhưng lúc thực hiện thì có chút khó khăn. Nhưng xem tình hình trước mắt, không mạo hiểm thì không thể sống, so với mạng sống thì cái hiểm nào cũng đáng để mạo.
“Chốc nữa muội chuẩn bị xong, sư huynh chỉ cần khoét một lỗ hổng trong kiếm khí của huynh, còn lại thì để cho bọn chim vô sỉ này tự lao vào biển tìm cái chết.” Nàng vừa nói vừa gian nan lấy sọt trúc trên lưng xuống, lòng tự khen mình có tầm nhìn xa, có tài tiên đoán trước.
Lúc mua thì chê phiền, lúc mang thì chê nặng, bây giờ những thứ này cũng có lúc dùng tới rồi. Không chỉ có thể làm trụy ngàn cân, giúp nàng giữ cân bằng trên mặt biển lắc lư mà những đồ vật trong đó còn có thể làm mồi nhử nữa.
Chỗ trên Kinh Nghê Kiếm chật hẹp, Trùng Trùng bày không xuể nhiều đồ như vậy, đành ném hết những món quà cho Ha đại thúc và bốn đại sư thúc xuống nước, đem tế thần biển, đương nhiên là nếu thần tiên sống được dưới đó; sau đó cắn răng ném cả các gói to gói nhỏ chứa lương thực điểm tâm xuống, còn đống trang sức đẹp đẽ nàng không nỡ ném, cắm được bao nhiêu lên chiếc mũ trên đầu thì cắm, cuối cùng mới mở mấy chiếc túi bằng giấy dầu, lấy gà quay, vịt quay, ngỗng quay ra, lại dùng sức xỏ chúng lên mấy thanh kiếm gỗ đầu tròn.
Nàng nghe người ta nói Tụ Quật Châu hoang vắng, sợ ăn không no, cho nên mới mua không ít đồ thịt để dự trữ, còn kiếm gỗ là nàng mua ở hàng lề đường, bởi vì nàng nghĩ sau khi về núi sẽ bị Bạch Trầm Hương ép luyện kiếm. Nếu đã luyện kiếm thì sẽ có so chiêu, đánh nhau với các sư huynh sư tỷ bằng kiếm thật, chắc chắn nàng sẽ bị thiệt, cho nên mua vài thanh kiếm gỗ, lúc so chiêu thì đưa cho các sư huynh sư tỷ, như vậy thì nàng sẽ không bị thương rồi.
Nào ngờ những thứ này lại có ích nhanh như vậy.
Nhưng bọn Cổ Điêu này rõ là thích mùi máu thịt của loài người, tìm đâu ra mùi máu tanh rưới lên trên món ngon đây?
Ngũ sư tỷ? Không được! Một mỹ nhân duyên dáng như vậy, sao nàng nhẫn tâm xuống tay được. Hơn nữa tỷ ấy còn đang tập trung chế ngự Kinh Nghê Kiếm, mất tập trung một cái thôi là cả bọn đều phải đi gặp Ngọc Đế. Vậy thì chỉ còn nhị sư huynh thôi.
“Nhị sư huynh, đứng vững! Tính mạng mọi người là nhất, huynh đừng trách muội nha!” Trùng Trùng nói tới cuối thì cắn răng, rút cây dao đa năng treo ở eo ra, nhắm chuẩn bắp chân rắn chắc của Yến Tiểu Ất mà rạch.
Yến Tiểu Ất chỉ thấy cơn đau kịch liệt truyền tới từ bắp chân, tuy đã sớm chuẩn bị khi nghe Trùng Trùng nói, nhưng chân vẫn bị khuỵ xuống. Hắn không rãnh cúi đầu hỏi, nhưng cơn đau này lại kích thích hắn, kiếm khí yếu ớt lại sáng lên, bên tai truyền đến tiếng của Trùng Trùng: “Không còn cách nào khác, nhịn một chút. Đây là hàng giả bán lề đường, dao cùn xẻ thịt chính là vậy.”
Trùng Trùng xé ống quần của Yến Tiểu Ất, trong lúc vội vã cũng chưa kịp sàm sỡ một chút, chỉ lăn mấy con gà vịt dầu mỡ lên nơi trào ra máu, hút không chừa một giọt.
Thì ra mình có tiềm năng làm bác sĩ ngoại khoa, xuống tay với thịt người vẫn rất thuận tay. Nhìn xem, vừa ra tay đã nhiều máu như vậy, trong lòng nàng vẫn rất vui mừng mà nghĩ. Nhưng mà, hình như, vẫn còn thiếu chút máu. Hay là, xẻ tiếp bên bắp chân kia một phát.
Trùng Trùng nhìn cái chân còn lành lặn của Yến Tiểu Ất, đang đo xem xuống tay ở đâu thì tiện, bỗng thân mình rung một phát, một con sóng ập đến làm con thuyền nảy lên. Nàng không ngồi vững, đập thẳng mặt lên ván thuyền.
Lần này có máu rồi! Nàng đau lòng sờ sờ mũi, phủ cả con gà quay lên khuôn mặt đã đau đến mất tri giác của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook