Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si
-
Chương 21: Bước gần lại
Tia nắng ban mai ấp áp hắt vào phòng. Làn mi dày khẽ động đậy.
- A! Cựa mình, một cơn nhói buốt ập tới từ cánh tay phải.
- Vân! Sao vậy?
Mở mắt ra, người cô thấy đầu tiên chính là hắn. Hắn tới bên đỡ cô ngồi dậy.
- Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vân.
Lý do nào khiến Băng Vân không để ý tới vết thương mà chỉ quan tâm tới cách hắn gọi cô?
Dũ từng nói, chỉ có hắn mới có thể gọi tên cô như vậy, còn kẻ khác tuyệt nhiên không.
Kiệt Vũ đã từng gọi cô thân thiết như vậy, cô không cho phép, một phần là vì lời hứa, một phần là bản thân không thích.
- Ngoài tôi ra, cô không được để ai gọi như vậy. Kể cả Tĩnh Nhi.
- … Cô trân trân nhìn người đàn ông trước mặt. Lời nói này?
Tà áo đen bay trong gió, đôi môi anh đào nhếch lên tựa như cười nhưng lại chẳng phải. Thân ảnh ấy đứng tựa vào cây nêu, đôi mắt tím dụ hoặc nhìn nàng.
- … Vân - chỉ ta mới được gọi như vậy…
- Dũ! Băng Vân khẽ gọi.
- Đó là ai? Phong nhíu mày, hắn không thích cô nhắc tới bất cứ người đàn ông nào trước mặt mình.
- Không có gì.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tĩnh Nhi lát nữa sẽ lên. (*cách xưng hô thay đổi rồi *)
Phong rời khỏi, căn phòng còn vương lại mùi hương riêng biệt: mùi của bóng tối. Quả nhiên, dù kiếp trước hay kiếp sau hắn đều tỏa ra hắc quang, và nàng mê mẩn thứ ấy.
Nằm mãi trên giường cũng cảm thấy chán, Băng Vân cẩn thân đứng dậy, tránh không chạm tới vết thương. Trên bàn có sẵn một ấm trà gừng, cô rót cho mình một chén rồi tiến ra bên cửa sổ.
Từ căn phòng nhìn ra ngoài là phía sau nhà chính. Nơi ấy là vườn hoa mẫu đơn do cô và quản gia Văn trồng. Hình như trong khoảng thời gian cô rời Lâm gia, bà ấy đã trồng thêm hoa trà. Những sắc hoa trà đỏ, hồng xen kẽ lạ mắt.
Phong cảnh thật đẹp và tâm trạng rất tốt nếu như Băng Vân không nhìn thấy cái cảnh…
- Phụt!!!!! Ngụm trà cô vừa uống phun ra ngoài tung tóe, bắn lên ô kính cửa sổ.
Mẹ ơi, Lâm Kiệt Phong hắn… hắn… sao lại không mặc gì thế kia… à nhầm, có mặc nhưng mà là… mảnh vải nhỏ che chỗ cần che ý. (*đỏ mặt*)
Ban đầu Băng Vân không thấy hắn vì hắn đang lặn dưới nước. Không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc mắt nhìn về phía hồ bơi, hắn từ từ nổi lên, rời hồ bơi, và hiện tại đang đứng nhìn về phía cô.
Thôi chết, hắn thấy cô rồi! Ôi thanh danh trong sạch!!!
- Vân! Một nụ cười tỏa nắng. Phong cố ý làm vậy khi thấy cô.
Tán gái ý mà, hắn đã nghiên cứu cả mấy quyển sách rồi. Mấy cách trong đó quá cũ rích, bây giờ muốn cưa đổ người ta thì phải dùng MĨ NAM KẾ! Đấy, thành quả của hắn kia kìa, Băng Vân đỏ mặt nha. (*T/g: thấy thân hình “trần trụi” của anh không ngại mới lạ đó =_=*)
Những giọt nước trượt dài trên thân hình màu đồng quyến rũ, lướt qua vòm ngực săn chắc, và lăn qua cơ bụng sáu múi.
- … Từ mũi cô, có thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Chết! Chảy máu cam rồi. Cô nhìn hắn “suýt” khỏa thân mà chảy máu cam. OMG~
- Vân, em sao vậy? Kiệt Phong nhìn thấy cô trong trạng thái đó, hắn lo lắng, tự trách mình “kê thuốc quá liều”.
- Chị Băng Vân, lại đây em xem nào. Tự dưng sao lại…? Tĩnh Nhi vừa bước vào phòng thì thấy Băng Vân như vậy, nó chạy vội đến, lấy giấy lau cho cô. Còn lý do, liếc ra bên ngoài, ông anh trai quý hóa đang đứng dưới đó với mảnh quần không thể sẹc xi hơn.>.
- Hóa ra là chị nhìn anh em nên thành ra vậy. Nó liếc Băng Vân cười đểu cáng, má cô đã đỏ lại càng đỏ thêm.
- Gì chứ? Chị đâu có.
- Ok~ em hiểu mà, giờ thì xuống nhà ăn sáng thôi. Sau đó chị còn phải gọi điện về cho bác gái nữa.
- Mẹ, con xin lỗi. Hiện tại con chưa về nhà được. Tới khi về con sẽ kể rõ. Chào mẹ.
Băng Vân cúp máy, nén không được thở dài một hơi. Bố mẹ mà biết cô bị thương khi đi cùng Kiệt Phong và Kiệt Vũ chắc chắn ân oán lại chồng chất thêm.
- Sao thế? Vũ chợt xuất hiện sau lưng, vuốt nhẹ mái tóc cô.
- À, em vừa gọi cho mẹ.
- Bà ấy nói gì? Phong cũng bất ngờ “nhảy” ra trước mặt cô.
- Không gì cả.
Bất giác nhớ lại chuyện ban nãy, mặt cô nóng ran.
- Em ốm sao? Kiệt Vũ áp tay vào trán cô, bàn tay anh mát lạnh.
Không khí, mùi giấm chua lại lan tỏa. Phong nhăn mày, hắn thấy Vũ thách thức mình. Không kìm lại được, hắn kéo tay cô.
- Theo tôi, tôi có công việc muốn bàn với em.
Cổ tay cảm nhận được sự ấm áp. Hai anh em nhà họ Lâm thật khác nhau. Kiệt Phong bên ngoài lạnh lùng nhưng bàn tay thì ngược lại, còn Kiệt Vũ, anh đối với cô rất dịu dàng nhưng dường như vẫn tồn tại một vách ngăn vô hình chắn ở giữa cả hai, lạnh!
- Vân, em nhìn qua màn hình này xem kẻ này có nói thật không. Hắn ta là kẻ nối dối siêu nhất châu Á đấy.
Kiệt Phong kéo cô lên phòng không chỉ để “trả đũa” cậu em trai mà thực sự còn có việc muốn nhờ cô.
Băng Vân nhìn vào màn hình, xoáy sâu vào đôi mắt của tên kia. Giấu rất giỏi nhưng không qua mắt được cô đâu.
- Nói dối! Chưa đầy năm giây, cô đã cho anh đáp án.
- Cám ơn em. Lâm Kiệt Phong gật đầu, trong lòng thầm thán phục đôi mắt tinh tường của cô.
- Việc nên làm của một thư kí mà. Cô cười khẽ.
- Tối có muốn ra ngoài ngắm cảnh không?
Thành phố Thánh An chìm trong ánh đèn vàng rực. Đường quốc lộ, chiếc Ferrari 480 Spider màu vàng có một không hai lướt thật nhanh.
Phong cầm lái, Băng Vân ngồi bên ghế phụ. Hắn mặc vest đen, còn cô thì khoác trên mình chiếc váy màu trắng sứ. Tựa hồ, họ là phím đàn đen trắng trên cây piano.
Hắn đen tối bao nhiêu, cô thuần khiết bấy nhiêu. Đối lập, nhưng mà hòa quyện.
Lúc này, người ta chỉ có thể cảm thán: sự kết hợp đầy hoàn hảo. Là tạo hóa sinh ra một cặp trời sinh.
- Cảnh đêm rất đẹp.
- Nhưng giờ chưa phải ban đêm. Tiếc quá!
- Tôi đưa em đi đến một nơi. Khi đêm xuống ta dạo phố sau.
- Được. Đến nơi gọi em.
Băng Vân đáp lại, khép đôi mắt và chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thật tuyệt, ở bên Kiệt Phong, bản thân thấy vô cùng an tâm, lại được thứ mùi bóng tối chỉ hắn mới có bao bọc.
Mong rằng, giây phút này sẽ dừng lại mãi…
Nhẹ nhàng, chiếc áo khoác màu đen che phủ người cô.
Gió, lạnh! Đôi mắt tím ánh lên ý cười đậm.
Hắn, một… hai… ba bước… tiến lại gần cô hơn.
Nếu như khoảng cách giữa hắn và Băng Vân là một nghìn bước, hắn nguyện sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước và đợi cô bước nốt bước cuối cùng.
- A! Cựa mình, một cơn nhói buốt ập tới từ cánh tay phải.
- Vân! Sao vậy?
Mở mắt ra, người cô thấy đầu tiên chính là hắn. Hắn tới bên đỡ cô ngồi dậy.
- Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vân.
Lý do nào khiến Băng Vân không để ý tới vết thương mà chỉ quan tâm tới cách hắn gọi cô?
Dũ từng nói, chỉ có hắn mới có thể gọi tên cô như vậy, còn kẻ khác tuyệt nhiên không.
Kiệt Vũ đã từng gọi cô thân thiết như vậy, cô không cho phép, một phần là vì lời hứa, một phần là bản thân không thích.
- Ngoài tôi ra, cô không được để ai gọi như vậy. Kể cả Tĩnh Nhi.
- … Cô trân trân nhìn người đàn ông trước mặt. Lời nói này?
Tà áo đen bay trong gió, đôi môi anh đào nhếch lên tựa như cười nhưng lại chẳng phải. Thân ảnh ấy đứng tựa vào cây nêu, đôi mắt tím dụ hoặc nhìn nàng.
- … Vân - chỉ ta mới được gọi như vậy…
- Dũ! Băng Vân khẽ gọi.
- Đó là ai? Phong nhíu mày, hắn không thích cô nhắc tới bất cứ người đàn ông nào trước mặt mình.
- Không có gì.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tĩnh Nhi lát nữa sẽ lên. (*cách xưng hô thay đổi rồi *)
Phong rời khỏi, căn phòng còn vương lại mùi hương riêng biệt: mùi của bóng tối. Quả nhiên, dù kiếp trước hay kiếp sau hắn đều tỏa ra hắc quang, và nàng mê mẩn thứ ấy.
Nằm mãi trên giường cũng cảm thấy chán, Băng Vân cẩn thân đứng dậy, tránh không chạm tới vết thương. Trên bàn có sẵn một ấm trà gừng, cô rót cho mình một chén rồi tiến ra bên cửa sổ.
Từ căn phòng nhìn ra ngoài là phía sau nhà chính. Nơi ấy là vườn hoa mẫu đơn do cô và quản gia Văn trồng. Hình như trong khoảng thời gian cô rời Lâm gia, bà ấy đã trồng thêm hoa trà. Những sắc hoa trà đỏ, hồng xen kẽ lạ mắt.
Phong cảnh thật đẹp và tâm trạng rất tốt nếu như Băng Vân không nhìn thấy cái cảnh…
- Phụt!!!!! Ngụm trà cô vừa uống phun ra ngoài tung tóe, bắn lên ô kính cửa sổ.
Mẹ ơi, Lâm Kiệt Phong hắn… hắn… sao lại không mặc gì thế kia… à nhầm, có mặc nhưng mà là… mảnh vải nhỏ che chỗ cần che ý. (*đỏ mặt*)
Ban đầu Băng Vân không thấy hắn vì hắn đang lặn dưới nước. Không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc mắt nhìn về phía hồ bơi, hắn từ từ nổi lên, rời hồ bơi, và hiện tại đang đứng nhìn về phía cô.
Thôi chết, hắn thấy cô rồi! Ôi thanh danh trong sạch!!!
- Vân! Một nụ cười tỏa nắng. Phong cố ý làm vậy khi thấy cô.
Tán gái ý mà, hắn đã nghiên cứu cả mấy quyển sách rồi. Mấy cách trong đó quá cũ rích, bây giờ muốn cưa đổ người ta thì phải dùng MĨ NAM KẾ! Đấy, thành quả của hắn kia kìa, Băng Vân đỏ mặt nha. (*T/g: thấy thân hình “trần trụi” của anh không ngại mới lạ đó =_=*)
Những giọt nước trượt dài trên thân hình màu đồng quyến rũ, lướt qua vòm ngực săn chắc, và lăn qua cơ bụng sáu múi.
- … Từ mũi cô, có thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Chết! Chảy máu cam rồi. Cô nhìn hắn “suýt” khỏa thân mà chảy máu cam. OMG~
- Vân, em sao vậy? Kiệt Phong nhìn thấy cô trong trạng thái đó, hắn lo lắng, tự trách mình “kê thuốc quá liều”.
- Chị Băng Vân, lại đây em xem nào. Tự dưng sao lại…? Tĩnh Nhi vừa bước vào phòng thì thấy Băng Vân như vậy, nó chạy vội đến, lấy giấy lau cho cô. Còn lý do, liếc ra bên ngoài, ông anh trai quý hóa đang đứng dưới đó với mảnh quần không thể sẹc xi hơn.>.
- Hóa ra là chị nhìn anh em nên thành ra vậy. Nó liếc Băng Vân cười đểu cáng, má cô đã đỏ lại càng đỏ thêm.
- Gì chứ? Chị đâu có.
- Ok~ em hiểu mà, giờ thì xuống nhà ăn sáng thôi. Sau đó chị còn phải gọi điện về cho bác gái nữa.
- Mẹ, con xin lỗi. Hiện tại con chưa về nhà được. Tới khi về con sẽ kể rõ. Chào mẹ.
Băng Vân cúp máy, nén không được thở dài một hơi. Bố mẹ mà biết cô bị thương khi đi cùng Kiệt Phong và Kiệt Vũ chắc chắn ân oán lại chồng chất thêm.
- Sao thế? Vũ chợt xuất hiện sau lưng, vuốt nhẹ mái tóc cô.
- À, em vừa gọi cho mẹ.
- Bà ấy nói gì? Phong cũng bất ngờ “nhảy” ra trước mặt cô.
- Không gì cả.
Bất giác nhớ lại chuyện ban nãy, mặt cô nóng ran.
- Em ốm sao? Kiệt Vũ áp tay vào trán cô, bàn tay anh mát lạnh.
Không khí, mùi giấm chua lại lan tỏa. Phong nhăn mày, hắn thấy Vũ thách thức mình. Không kìm lại được, hắn kéo tay cô.
- Theo tôi, tôi có công việc muốn bàn với em.
Cổ tay cảm nhận được sự ấm áp. Hai anh em nhà họ Lâm thật khác nhau. Kiệt Phong bên ngoài lạnh lùng nhưng bàn tay thì ngược lại, còn Kiệt Vũ, anh đối với cô rất dịu dàng nhưng dường như vẫn tồn tại một vách ngăn vô hình chắn ở giữa cả hai, lạnh!
- Vân, em nhìn qua màn hình này xem kẻ này có nói thật không. Hắn ta là kẻ nối dối siêu nhất châu Á đấy.
Kiệt Phong kéo cô lên phòng không chỉ để “trả đũa” cậu em trai mà thực sự còn có việc muốn nhờ cô.
Băng Vân nhìn vào màn hình, xoáy sâu vào đôi mắt của tên kia. Giấu rất giỏi nhưng không qua mắt được cô đâu.
- Nói dối! Chưa đầy năm giây, cô đã cho anh đáp án.
- Cám ơn em. Lâm Kiệt Phong gật đầu, trong lòng thầm thán phục đôi mắt tinh tường của cô.
- Việc nên làm của một thư kí mà. Cô cười khẽ.
- Tối có muốn ra ngoài ngắm cảnh không?
Thành phố Thánh An chìm trong ánh đèn vàng rực. Đường quốc lộ, chiếc Ferrari 480 Spider màu vàng có một không hai lướt thật nhanh.
Phong cầm lái, Băng Vân ngồi bên ghế phụ. Hắn mặc vest đen, còn cô thì khoác trên mình chiếc váy màu trắng sứ. Tựa hồ, họ là phím đàn đen trắng trên cây piano.
Hắn đen tối bao nhiêu, cô thuần khiết bấy nhiêu. Đối lập, nhưng mà hòa quyện.
Lúc này, người ta chỉ có thể cảm thán: sự kết hợp đầy hoàn hảo. Là tạo hóa sinh ra một cặp trời sinh.
- Cảnh đêm rất đẹp.
- Nhưng giờ chưa phải ban đêm. Tiếc quá!
- Tôi đưa em đi đến một nơi. Khi đêm xuống ta dạo phố sau.
- Được. Đến nơi gọi em.
Băng Vân đáp lại, khép đôi mắt và chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thật tuyệt, ở bên Kiệt Phong, bản thân thấy vô cùng an tâm, lại được thứ mùi bóng tối chỉ hắn mới có bao bọc.
Mong rằng, giây phút này sẽ dừng lại mãi…
Nhẹ nhàng, chiếc áo khoác màu đen che phủ người cô.
Gió, lạnh! Đôi mắt tím ánh lên ý cười đậm.
Hắn, một… hai… ba bước… tiến lại gần cô hơn.
Nếu như khoảng cách giữa hắn và Băng Vân là một nghìn bước, hắn nguyện sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước và đợi cô bước nốt bước cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook