Thần Thoại
-
Chương 99: Thử thách vượt thông đạo (2)
Sau khi âm thanh từ trên đài cao vọng xuống vừa chấm dứt, ngay lập tức ở bên dưới bỗng nhiên xôn xao tiếng thì thào bán tán của chúng đệ tử.
Sự việc đúng là không đơn giản như trong tưởng tượng của tất cả, ban đầu còn nghĩ rằng chỉ cần tu vi đủ để các vị trưởng lão chấp thuận, sau đó nhắm mắt làm liều đi vào Bất Hối Thông Đạo thử xem vận khí có phủ lên đầu bản thân hay không, được thì tốt còn không thì cũng chẳng mất gì, cứ xem như một hồi thí luyện cũng tương đối có lợi ích.
Tuy nhiên hiện tại nghe những lời chưởng môn đề tỉnh, sự việc tiếp đến ít nhiều cũng liên quan tới nguy hiểm mang tính trí mạng. Bởi vậy, lúc này đã có không ít đệ tử mang theo tâm lý bất an, ngập ngừng muốn lui về.
Bất quá, không để kẻ nào kịp thời phản ứng.
Ngay khi ấy, sau khi Phong trưởng lão thương thảo với các vị xung quanh xong xuôi đâu đấy, lão dõng dạc lên tiếng, giọng nói ồm ồm văng vẳng khắp nơi, xem như vòng tuyển chọn đầu tiên cũng bắt đầu.
- Các môn đệ đã ngoài Đoạt Nguyên bát tầng tiến lên phía trước! Số còn lại ở nguyên vị trí, mặc dù không đủ tư cách tiến vào Thông Đaọ, thế nhưng các ngươi sẽ được đích thân chúng ta thay phiên truyền thụ các kinh nghiệm tu luyện trong thời gian bảy ngày!
Bên dưới lại lần nữa vang lên từng tràng huyên náo vui mừng phấn khởi.
Hiển nhiên sự tình được các vị trưởng lão tự mình khai đàn thuyết giảng không phải khi nào cũng có, lần này cho dù không đi vào Bí Tàng kiếm tìm cơ duyên, thì vẫn xem như đã được một lần tạo hoá không nhỏ. Ít ra, đối với đệ tử cấp thấp thì thật là như vậy!
Rất nhanh chóng, số lượng Đoạt Nguyên đệ tử đã ngoài bát tầng cảnh giới liền tức khắc đi tới phía trước, tự động xếp thành một hàng ngang đứng ngay sau lưng các vị chấp sự Tinh Đấu.
Số lượng cũng không quá nhiều, tính hết cũng chỉ vẻn vẹn hơn ba mươi người là đạt đủ tiêu chuẩn thấp nhất này.
- Ba mươi bảy người các ngươi, kẻ nào muốn ở lại nghe chúng ta giảng đạo thì lui về phía sau, cân nhắc thật kỹ giữa an toàn và mạo hiểm, đương nhiên cái gì cũng có mặt lợi hại đối lập! - Phong lão tiếp tục nói, rõ ràng từng chữ.
Mọi thứ vẫn an tĩnh, không có ai trong số những đệ tử kia chấp nhận bỏ qua cơ duyên lớn như thế. Khuôn mặt ai nấy đều nghiêm túc đầy quyết đoán.
Khẽ gật đầu, lão Phong tương đối hài lòng đối với biểu hiện của tất cả, đoạn lão tiếp tục.
- Rất tốt! Còn hai mươi đệ tử Tinh Đấu giai, các ngươi có ai muốn suy nghĩ lại hay không?
Vẫn không ai lên tiếng!
- Được rồi! Đã không ai còn dị nghị, vậy thì chúng ta lập tức khai mở cánh cửa Thông Đạo!
Lời của lão vừa dứt, thì trung niên Thiết Sơn gãi gãi đầu, miệng hé ra tính nói gì đó rồi lại thôi.
Nhìn thấy biểu hiện khó hiểu của hắn, lão Phong cười cười, mở miệng dò hỏi.
- Thiết Sơn, ngươi có gì muốn hỏi?
Mặc dù Thiến Sơn hắn làm người thích dông dài lắm mồm lắm miệng, thế nhưng vào những thời khắc quan trọng như thế này, hắn biết cần phải nghiêm trang không được vô lễ hoặc là làm ra những thứ thừa thải. Tuy nhiên, khi được chỉ đích danh, hắn cũng không ngại mở miệng nói.
- Khởi bẩm sư bá! Đệ tử có một chút nghi vấn nhỏ, tin chắc cũng là điều nghi hoặc của tất cả huynh đệ đồng môn ở đây! Đó là... Vì sao chưởng môn cùng các vị sư thúc sư bá không tự thân xuất mã đi vào Bí Tàng, mà lại nhường cơ duyên to lớn này cho đám hậu bối chúng con...
Liếc đến khuôn mặt của Thiết Sơn, lão Phong cười to, lại nhìn về những vị khác đang đứng xung quanh, người vuốt râu mĩm cười, kẻ đầy thâm ý nháy mắt, thuỷ chung không ai khó hiểu với câu hỏi của Thiết Sơn. Lão nhàn nhạt đáp lại.
- Nếu ta nói là chúng ta thấy già rồi, muốn nhường chỗ tốt lại cho đám tuổi trẻ các ngươi, ta cũng tin chắc các ngươi không tin... Ha ha! Không phải đi vào liền biết ngay hay sao?
Cùng lúc đó, ở trên đài cao, nhưng rõ ràng không phải âm thanh của Nguyễn Tề, không ai hay ai biết, thứ âm thanh kia xuất phát tại bên trong cái bóng dưới chân của hắn, đột nhiên vọng xuống tiếng ai đó.
- Thiết Sơn, không được vô lễ! Chúng ta tự có định đoạt, ngươi cả ngày miệng mồm không bao giờ chịu yên lặng! Hừ, lão Phong không cần phải nể mặt ta, sau này hắn còn hỏi những thứ linh tinh, lão thay mặt ta dạy cho hắn một bài học!
- Đệ tử biết lỗi... Sư phụ bớt giận! - Thiết Sơn nuốt ực một ngụm nước bọt xuống cổ họng, giọng nói lí nhí, cúi gầm mặt.
Phong trưởng lão nghe được âm thanh vừa vang lên, cũng chỉ cười gật đầu, đoạn lão vung tay, không nhắc tới việc ban nãy nữa, mà lớn tiếng hô.
- Tất cả chuẩn bị! Mời chưởng môn khai mở Thông Đạo!
Sau lời nói, nhóm các trưởng lão nhanh chóng di chuyển thành hai hàng song song, chừa lại một lối đi duy nhất chính giữa thẳng đến phía dưới chân đài.
Ở trên cao, Nguyễn Tề quỳ xuống, ngẩng mặt lên trời, miệng lầm rầm như thể đang cầu khấn, đột nhiên hai tay hắn giang rộng, rồi bất thình lình vỗ mạnh.
Ầm ầm!
Ngay dưới chân đài theo tiếng vỗ tay của hắn bỗng nhiên nổ thành từng tràng âm thanh như pháo.
Lập tức không gian vốn dĩ đang bình thường, đột ngột loá sáng, ngay tức thì, xuất hiện một vòng tròn với đường kính hơn trượng, vòng tròn phát ra từng đợt thanh quang xen lẫn là những gợn sóng lăn tăn như nước lại trắng tinh như sữa, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.
- Không gian dịch chuyển? - Tiểu Thần thì thào, liếc mắt đến Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh, đồng dạng hai tên kia cũng đang nhíu mày nhìn về phía hắn.
Chẳng mấy chốc, thanh quang dần ổn định, những gợn sóng cũng trở nên yên tĩnh.
Lúc đó, Nguyễn Tề đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
- Hiện tại, tất cả lần lượt tiến vào, nên nhớ phía cuối con đường là hai ngã rẽ, lối đi bên trái là chấp nhận rời khỏi, đồng nghĩa bỏ cuộc, bên phải mặc dù cơ duyên không nhỏ, thế nhưng nếu không được cũng không nên cưỡng cầu! Hãy nhớ, đây là con đường khảo nghiệm tư chất, không phải khảo nghiệm tu vi, cho nên đừng quá bất ngờ nếu có vị sư đệ sự điệt nào của mình dễ dàng vượt qua, còn bản thân lại không thể! Tốt rồi, ta chỉ có thể nói bấy nhiêu đó mà thôi, còn lại phải xem tạo hoá của các ngươi!
Nói đoạn, Nguyễn Tề nhắm mắt lại tiếp tục quỳ xuống.
Cùng lúc đó, bên tai Tiểu Thần, Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính đồng thời xuất hiện giọng nói của hắn
- Khi đến ngã rẽ! Muốn vào Bí Tàng phải dùng sự tinh thuần để quá quan, Nguyên lực cũng được, máu huyết cũng được... Bất cứ thứ gì các ngươi tự xem là tinh thuần đều có thể! Xem như tiết lộ như vậy là ưu ái lắm rồi, ba người các ngươi đều có khả năng thành công, hãy nhớ, không được để lộ ra vấn đề này! Tin tưởng ta, trong số những người đi vào, có vài người ta không tin... Hạo Dương Phái có nội gián! Hãy cẩn thận!
Mấy chữ "hãy cẩn thận" nhấn thật mạnh khiến cho ba người dù đứng ở ba góc khác nhau, nhất thời đều có chung biểu hiện cau mày suy nghĩ, đồng dạng ngẩng đầu nhìn đến đối phương, sau đó nhanh chóng hiểu ý liếc sang nơi khác, quét mắt quan sát, cố ý thử xem có nhìn ra được sự bất thường nào đó hay không.
Bất quá, thời gian đã đến, không đủ để cả ba tìm hiểu được thêm chút manh mối nào, chỉ lẳng lặng nối bước theo người phía trước, nhấc chân tiến tới vòng tròn dịch chuyển.
Đợi tới khi bóng lưng của đệ tử cuối cùng biến mất, toàn thể những đệ tử còn lại nhao nhao ngồi xuống, xếp bằng ngay ngắn, chuẩn bị lắng tai nghe các vị trưởng lão lập đàn thuyết giảng.
Phía sau điểm dịch chuyển, ở một địa phương nào đó không rõ có còn ở Hạo Dương Phái hay không, năm mươi bảy người, tính cả Tinh Đấu lẫn Đoạt Nguyên đang chú mục nhìn ngó xung quanh. Bộ dáng ai nấy đều không khỏi hiện ra vẻ hiếu kỳ lạ lẫm.
Đột nhiên!
Thiết Sơn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm rạp, lớn tiếng.
- Tất cả chú ý! Nơi này có cổ quái! Kiểm tra xem cảnh giới của bản thân ngay!
Giật mình vì tiếng hét cảnh báo của Thiết Sơn, năm mươi sáu người còn lại âm thầm làm theo lời hắn ta, lập tức Lâm Tuyết Trần lẩm bẩm.
- Bị Phong Ấn! Tu vi vẫn còn, nhưng không điều động được Nguyên lực! Chỉ còn thể lực?
Thiết Sơn gật đầu, thần thái dường như mơ hồ hiểu ra chuyện Phong lão nói ban nãy, hắn lại lên tiếng.
- Hoá ra là vậy, đi vào đây thì ai cũng như ai, chỉ dựa vào thể lực mới có thể đi tiếp. Mấy vị kia tuổi đã cao, có thể cảnh giới thâm hậu, thế nhưng sinh lực, thể lực không bằng tuổi trẻ... Hiểu rồi! Huynh đệ, các tiểu tử kia, chúng ta lên đường!
Từ lời nói cũng dễ dàng thấy được, Thiết Sơn có dấu hiệu muốn trở thành kẻ dẫn đầu, tuy nhiên chẳng có bất kỳ ai lên tiếng phản đối, đặc biệt là các Tinh Đấu chấp sự khác, bọn hắn quá rõ khả năng của Thiết Sơn, hắn không dẫn đầu, kẻ khác cũng không dám nhận vai trò đó. Đám người Đoạt Nguyên như Tiểu Thần càng không có lời dị nghị, chỉ cần tuỳ cơ ứng biến là đủ.
Tiểu Thần mĩm cười nhìn đến Thiết Sơn, sau đó nhẹ nhàng dời bước di chuyển đến gần đồng bọn của mình, hai tên Triệu - Yến cũng động dạng tiến đến bên cạnh hắn, sau khi cả ba hội họp, mới bắt đầu nối đuôi theo đoàn người bước tới phía trước.
Thông Đạo này kỳ thực không lớn, khá giống với một lối đi được con người kiến tạo xuyên thẳng vào lòng đất, mỗi bước chân đều cảm nhận được mặt đất bên dưới có chút hơi dốc, bất quá, việc này càng làm tốc độ của tất cả nhanh hơn, dĩ nhiên, xuống dốc thì khoẻ hơn lên dốc rồi.
Nếu nhìn toàn cảnh, Thông Đạo chỉ rộng chừng năm trượng, hai bên là nham bích* sần sùi phát ra hoả quang lập loè như thể trên vách tường khảm vào những viên hồng ngọc sáng chói. Về phần chiều dài, thì người nào cũng chịu thua không dám võ đoán, bởi vì khi nhìn thẳng chỉ thấy duy nhất một điểm đen nhỏ xíu như hạt đậu trong tầm mắt.
(*Nham: Ðá nham, một chất lẫn cả đá cát để làm thành vỏ đất bọc quả địa cầu. Do khí nóng của đất mà thành gọi là hoả thành nham 火成岩, do gió thổi nước chảy mòn gọi là thuỷ thành nham 水成岩.Tục dùng như chữ nham 巖) (Trích trong từ điển Hán - Nôm).
(Đá hoa cương chưa qua cắt gọt, đại loại là thế).
Đoàn người trước sau, tạo thành những tốp nhỏ nối nhau mà bước.
Tốp đầu tiên vẫn là đám Thiết Sơn cùng bốn người Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính, Nguyên Thuỳ Vân và Bạch Thiên Hạo.
Ngoại trừ bốn người kia, Bạch Thiên Hạo chỉ lấy tu vi Đoạt Nguyên bát tầng liền có thể bằng vai phải lứa đối với những người còn lại, thật khiến một số đệ tử mới không ngừng rì rầm bán tán. Bất quá, cũng không ai dám nói lớn, cùng lắm chỉ xem như Bạch Thiên Hạo có giao tình không tệ với ai đó mà thôi.
Không ai hay biết, kỳ thực ở cảnh giới của hắn đã có thể làm chấp sự Truyền Pháp Điện, đương nhiên có lý do không đơn giản.
Tiếp theo phía sau là vài ba nhóm các chấp sự khác, thế nhưng những người này đều không nói không năng, thuỷ chung tinh thần tập trung đến mức cao nhất, không một chút động tác thừa thải hay lo ra.
Chỉ còn lại ba mươi bảy đệ tử Đoạt Nguyên đi sau cùng thì cười nói rôm rả, đúng theo như lời người xưa vẫn thường hay nói, nghé con không sợ cọp, người biết càng ít, càng can đảm!
Kỳ thực, cũng không hẳn tất cả đều là vậy, ngoại trừ ba người nhóm Tiểu Thần đang thì thầm thảo luận to nhỏ rất vui vẻ phía sau cùng, thì Hàn Thuỷ cùng Phong Thiên Thanh đều đồng dạng như nhau, một mình một phương, không lại gần bất cứ kẻ nào, chỉ có đôi khi, bất giác có lẽ vì hiếu kỳ, thường hay liếc mắt đến hướng ba người Tiểu Thần vài lần.
Đoàn người cứ thế, đi mãi, đi mãi, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.
Mặc dù không điều động được Nguyên lực, thế nhưng ở đây ai ai cũng đã trải qua chuyện được Nguyên khí cải tạo thân thể, việc di chuyển không ngừng trong khoảng thời gian dài, không kẻ nào cho rằng là việc khó khăn.
Tuy nhiên!
Cho đến lúc, có người phát hiện con đường đã không còn hướng xuống dưới, mà bắt đầu có dấu hiệu đi lên, thêm một đoạn thời gian cứ thế nhấc chân bước tới, lặp đi lặp lại trôi qua...
Rất lâu sau!
Giọt mồ hôi đầu tiên của kẻ nào đó rơi xuống!
Tong!
Hộc...
Hộc...
Chẳng còn tiếng cười đùa như lúc vừa mới đến đây, thay vào đó là sự yên tĩnh đến quỷ dị, nhiều nhất là tiếng thở gấp, cứ lâu lâu lại vang lên, vang vọng như thứ cảm giác trĩu nặng đè lên tất cả.
Nói mệt mỏi đến kiệt quệ thì không đúng, không ai ở đây xem việc này quá khó khăn có thể dừng bước của mình lại được!
Thế nhưng, cảm giác! Đúng vậy, là cảm giác mới là thứ tác động sâu sắc nhất lên tinh thần của đại đa số.
Con người dù là ai cũng không thể tránh thoát hay là loại bỏ được tâm lý dồn nén ra khỏi đầu, đương nhiên không tính đến những kẻ có tâm trí quá mức cứng rắn kiên trì.
Thật ra mà nói, để miêu ta cảm giác lúc này rất khó, chỉ có tự thân cảm nhận đến việc bản thân bước đi trên một con đường mà không biết bao giờ mới kết thúc, có lẽ lúc đó mới hiểu được tâm tình của mọi người. Con người, đặt mục tiêu ở rất xa, nhưng rốt cuộc vẫn xem như là có điểm cuối thì dù có mỏi mệt đến đâu, chí ít cũng có thể có ngày bước đến đó, thậm chí mường tượng trong đầu khung cảnh đó cũng là đủ.
Đằng này!
Con đường hun hút, sự mỏi mệt của tâm lý đè ép, không có mục tiêu nhất định khiến ai nấy đều trở nên nặng nề hơn. Chẳng biết đến bao giờ mới thấy được điểm kết thúc, chứ đừng nói chuyện bản bước đến được nơi đó.
Một ngày, hai ngày? Thậm chí có lẽ đã bốn năm ngày!
Không còn ai có chút khái niệm thời gian nhất định.
Gót chân càng lúc càng trở nên trầm trọng!
Lúc này, đã có người ngồi xuống, tựa lưng vào vách nham bích của Thông Đạo.
Là một đệ tử Đoạt Nguyên bát tầng ở nhóm cuối cùng, gần với Tiểu Thần nhất.
Đột nhiên, khi gã ta vừa mới nặng nhọc thở dốc một hơi, tấm lưng chạm vào nham bích thì từ đó xông ra một đám hoả quang bao trùm lấy thân thể, chớp mắt, gã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng!
- Cẩn thận!
Một đệ tử đứng cạnh hô lớn, đưa tay che mắt, hét toáng lên.
Ở nhóm đầu, Thiết Sơn nghe được tiếng la, lập tức trợn mắt quay lại, vọt thẳng về phía đó.
Tức tốc, khi đến bên cạnh, Thiết Sơn quan sát, bỗng cất tiếng.
- Mọi người an tâm, Thông Đạo có nguy hiểm, thế nhưng không phải vấn đề này, điều này ta có nghe sư phụ nói qua, tên kia dừng lại nghỉ ngơi, tương đương với chuyện bỏ cuộc, hắn chỉ bị chuyển dời ra ngoài, hắc hắc! Xem ra ở ngoài nghe các vị kia giảng đạo mới tốt!
Nghe Thiết Sơn giải thích, mọi người mới thầm thở phào một hơi, nói như vậy cũng không hẳn không thể tiếp tục đi tới, cùng lắm thì dừng lại ra ngoài thôi. Còn có gì phải lo lắng cả đời ở đây?
Lúc này, Thiết Sơn mới tiếp tục.
- Đừng lề mề nữa, đi thôi!
Ngay khi hắn vừa mới nói xong, đột nhiên từ xa ầm ầm âm thanh chấn động dồn tới, chính là ở điểm bắt đầu khi mọi người vừa đến, tại nơi đó vọng lại những thứ tiếng động tựa hồ có thứ gì đó cực kỳ to lớn đang tiến đến gần.
Ùng... Ùng...!
Sự việc đúng là không đơn giản như trong tưởng tượng của tất cả, ban đầu còn nghĩ rằng chỉ cần tu vi đủ để các vị trưởng lão chấp thuận, sau đó nhắm mắt làm liều đi vào Bất Hối Thông Đạo thử xem vận khí có phủ lên đầu bản thân hay không, được thì tốt còn không thì cũng chẳng mất gì, cứ xem như một hồi thí luyện cũng tương đối có lợi ích.
Tuy nhiên hiện tại nghe những lời chưởng môn đề tỉnh, sự việc tiếp đến ít nhiều cũng liên quan tới nguy hiểm mang tính trí mạng. Bởi vậy, lúc này đã có không ít đệ tử mang theo tâm lý bất an, ngập ngừng muốn lui về.
Bất quá, không để kẻ nào kịp thời phản ứng.
Ngay khi ấy, sau khi Phong trưởng lão thương thảo với các vị xung quanh xong xuôi đâu đấy, lão dõng dạc lên tiếng, giọng nói ồm ồm văng vẳng khắp nơi, xem như vòng tuyển chọn đầu tiên cũng bắt đầu.
- Các môn đệ đã ngoài Đoạt Nguyên bát tầng tiến lên phía trước! Số còn lại ở nguyên vị trí, mặc dù không đủ tư cách tiến vào Thông Đaọ, thế nhưng các ngươi sẽ được đích thân chúng ta thay phiên truyền thụ các kinh nghiệm tu luyện trong thời gian bảy ngày!
Bên dưới lại lần nữa vang lên từng tràng huyên náo vui mừng phấn khởi.
Hiển nhiên sự tình được các vị trưởng lão tự mình khai đàn thuyết giảng không phải khi nào cũng có, lần này cho dù không đi vào Bí Tàng kiếm tìm cơ duyên, thì vẫn xem như đã được một lần tạo hoá không nhỏ. Ít ra, đối với đệ tử cấp thấp thì thật là như vậy!
Rất nhanh chóng, số lượng Đoạt Nguyên đệ tử đã ngoài bát tầng cảnh giới liền tức khắc đi tới phía trước, tự động xếp thành một hàng ngang đứng ngay sau lưng các vị chấp sự Tinh Đấu.
Số lượng cũng không quá nhiều, tính hết cũng chỉ vẻn vẹn hơn ba mươi người là đạt đủ tiêu chuẩn thấp nhất này.
- Ba mươi bảy người các ngươi, kẻ nào muốn ở lại nghe chúng ta giảng đạo thì lui về phía sau, cân nhắc thật kỹ giữa an toàn và mạo hiểm, đương nhiên cái gì cũng có mặt lợi hại đối lập! - Phong lão tiếp tục nói, rõ ràng từng chữ.
Mọi thứ vẫn an tĩnh, không có ai trong số những đệ tử kia chấp nhận bỏ qua cơ duyên lớn như thế. Khuôn mặt ai nấy đều nghiêm túc đầy quyết đoán.
Khẽ gật đầu, lão Phong tương đối hài lòng đối với biểu hiện của tất cả, đoạn lão tiếp tục.
- Rất tốt! Còn hai mươi đệ tử Tinh Đấu giai, các ngươi có ai muốn suy nghĩ lại hay không?
Vẫn không ai lên tiếng!
- Được rồi! Đã không ai còn dị nghị, vậy thì chúng ta lập tức khai mở cánh cửa Thông Đạo!
Lời của lão vừa dứt, thì trung niên Thiết Sơn gãi gãi đầu, miệng hé ra tính nói gì đó rồi lại thôi.
Nhìn thấy biểu hiện khó hiểu của hắn, lão Phong cười cười, mở miệng dò hỏi.
- Thiết Sơn, ngươi có gì muốn hỏi?
Mặc dù Thiến Sơn hắn làm người thích dông dài lắm mồm lắm miệng, thế nhưng vào những thời khắc quan trọng như thế này, hắn biết cần phải nghiêm trang không được vô lễ hoặc là làm ra những thứ thừa thải. Tuy nhiên, khi được chỉ đích danh, hắn cũng không ngại mở miệng nói.
- Khởi bẩm sư bá! Đệ tử có một chút nghi vấn nhỏ, tin chắc cũng là điều nghi hoặc của tất cả huynh đệ đồng môn ở đây! Đó là... Vì sao chưởng môn cùng các vị sư thúc sư bá không tự thân xuất mã đi vào Bí Tàng, mà lại nhường cơ duyên to lớn này cho đám hậu bối chúng con...
Liếc đến khuôn mặt của Thiết Sơn, lão Phong cười to, lại nhìn về những vị khác đang đứng xung quanh, người vuốt râu mĩm cười, kẻ đầy thâm ý nháy mắt, thuỷ chung không ai khó hiểu với câu hỏi của Thiết Sơn. Lão nhàn nhạt đáp lại.
- Nếu ta nói là chúng ta thấy già rồi, muốn nhường chỗ tốt lại cho đám tuổi trẻ các ngươi, ta cũng tin chắc các ngươi không tin... Ha ha! Không phải đi vào liền biết ngay hay sao?
Cùng lúc đó, ở trên đài cao, nhưng rõ ràng không phải âm thanh của Nguyễn Tề, không ai hay ai biết, thứ âm thanh kia xuất phát tại bên trong cái bóng dưới chân của hắn, đột nhiên vọng xuống tiếng ai đó.
- Thiết Sơn, không được vô lễ! Chúng ta tự có định đoạt, ngươi cả ngày miệng mồm không bao giờ chịu yên lặng! Hừ, lão Phong không cần phải nể mặt ta, sau này hắn còn hỏi những thứ linh tinh, lão thay mặt ta dạy cho hắn một bài học!
- Đệ tử biết lỗi... Sư phụ bớt giận! - Thiết Sơn nuốt ực một ngụm nước bọt xuống cổ họng, giọng nói lí nhí, cúi gầm mặt.
Phong trưởng lão nghe được âm thanh vừa vang lên, cũng chỉ cười gật đầu, đoạn lão vung tay, không nhắc tới việc ban nãy nữa, mà lớn tiếng hô.
- Tất cả chuẩn bị! Mời chưởng môn khai mở Thông Đạo!
Sau lời nói, nhóm các trưởng lão nhanh chóng di chuyển thành hai hàng song song, chừa lại một lối đi duy nhất chính giữa thẳng đến phía dưới chân đài.
Ở trên cao, Nguyễn Tề quỳ xuống, ngẩng mặt lên trời, miệng lầm rầm như thể đang cầu khấn, đột nhiên hai tay hắn giang rộng, rồi bất thình lình vỗ mạnh.
Ầm ầm!
Ngay dưới chân đài theo tiếng vỗ tay của hắn bỗng nhiên nổ thành từng tràng âm thanh như pháo.
Lập tức không gian vốn dĩ đang bình thường, đột ngột loá sáng, ngay tức thì, xuất hiện một vòng tròn với đường kính hơn trượng, vòng tròn phát ra từng đợt thanh quang xen lẫn là những gợn sóng lăn tăn như nước lại trắng tinh như sữa, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.
- Không gian dịch chuyển? - Tiểu Thần thì thào, liếc mắt đến Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh, đồng dạng hai tên kia cũng đang nhíu mày nhìn về phía hắn.
Chẳng mấy chốc, thanh quang dần ổn định, những gợn sóng cũng trở nên yên tĩnh.
Lúc đó, Nguyễn Tề đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
- Hiện tại, tất cả lần lượt tiến vào, nên nhớ phía cuối con đường là hai ngã rẽ, lối đi bên trái là chấp nhận rời khỏi, đồng nghĩa bỏ cuộc, bên phải mặc dù cơ duyên không nhỏ, thế nhưng nếu không được cũng không nên cưỡng cầu! Hãy nhớ, đây là con đường khảo nghiệm tư chất, không phải khảo nghiệm tu vi, cho nên đừng quá bất ngờ nếu có vị sư đệ sự điệt nào của mình dễ dàng vượt qua, còn bản thân lại không thể! Tốt rồi, ta chỉ có thể nói bấy nhiêu đó mà thôi, còn lại phải xem tạo hoá của các ngươi!
Nói đoạn, Nguyễn Tề nhắm mắt lại tiếp tục quỳ xuống.
Cùng lúc đó, bên tai Tiểu Thần, Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính đồng thời xuất hiện giọng nói của hắn
- Khi đến ngã rẽ! Muốn vào Bí Tàng phải dùng sự tinh thuần để quá quan, Nguyên lực cũng được, máu huyết cũng được... Bất cứ thứ gì các ngươi tự xem là tinh thuần đều có thể! Xem như tiết lộ như vậy là ưu ái lắm rồi, ba người các ngươi đều có khả năng thành công, hãy nhớ, không được để lộ ra vấn đề này! Tin tưởng ta, trong số những người đi vào, có vài người ta không tin... Hạo Dương Phái có nội gián! Hãy cẩn thận!
Mấy chữ "hãy cẩn thận" nhấn thật mạnh khiến cho ba người dù đứng ở ba góc khác nhau, nhất thời đều có chung biểu hiện cau mày suy nghĩ, đồng dạng ngẩng đầu nhìn đến đối phương, sau đó nhanh chóng hiểu ý liếc sang nơi khác, quét mắt quan sát, cố ý thử xem có nhìn ra được sự bất thường nào đó hay không.
Bất quá, thời gian đã đến, không đủ để cả ba tìm hiểu được thêm chút manh mối nào, chỉ lẳng lặng nối bước theo người phía trước, nhấc chân tiến tới vòng tròn dịch chuyển.
Đợi tới khi bóng lưng của đệ tử cuối cùng biến mất, toàn thể những đệ tử còn lại nhao nhao ngồi xuống, xếp bằng ngay ngắn, chuẩn bị lắng tai nghe các vị trưởng lão lập đàn thuyết giảng.
Phía sau điểm dịch chuyển, ở một địa phương nào đó không rõ có còn ở Hạo Dương Phái hay không, năm mươi bảy người, tính cả Tinh Đấu lẫn Đoạt Nguyên đang chú mục nhìn ngó xung quanh. Bộ dáng ai nấy đều không khỏi hiện ra vẻ hiếu kỳ lạ lẫm.
Đột nhiên!
Thiết Sơn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm rạp, lớn tiếng.
- Tất cả chú ý! Nơi này có cổ quái! Kiểm tra xem cảnh giới của bản thân ngay!
Giật mình vì tiếng hét cảnh báo của Thiết Sơn, năm mươi sáu người còn lại âm thầm làm theo lời hắn ta, lập tức Lâm Tuyết Trần lẩm bẩm.
- Bị Phong Ấn! Tu vi vẫn còn, nhưng không điều động được Nguyên lực! Chỉ còn thể lực?
Thiết Sơn gật đầu, thần thái dường như mơ hồ hiểu ra chuyện Phong lão nói ban nãy, hắn lại lên tiếng.
- Hoá ra là vậy, đi vào đây thì ai cũng như ai, chỉ dựa vào thể lực mới có thể đi tiếp. Mấy vị kia tuổi đã cao, có thể cảnh giới thâm hậu, thế nhưng sinh lực, thể lực không bằng tuổi trẻ... Hiểu rồi! Huynh đệ, các tiểu tử kia, chúng ta lên đường!
Từ lời nói cũng dễ dàng thấy được, Thiết Sơn có dấu hiệu muốn trở thành kẻ dẫn đầu, tuy nhiên chẳng có bất kỳ ai lên tiếng phản đối, đặc biệt là các Tinh Đấu chấp sự khác, bọn hắn quá rõ khả năng của Thiết Sơn, hắn không dẫn đầu, kẻ khác cũng không dám nhận vai trò đó. Đám người Đoạt Nguyên như Tiểu Thần càng không có lời dị nghị, chỉ cần tuỳ cơ ứng biến là đủ.
Tiểu Thần mĩm cười nhìn đến Thiết Sơn, sau đó nhẹ nhàng dời bước di chuyển đến gần đồng bọn của mình, hai tên Triệu - Yến cũng động dạng tiến đến bên cạnh hắn, sau khi cả ba hội họp, mới bắt đầu nối đuôi theo đoàn người bước tới phía trước.
Thông Đạo này kỳ thực không lớn, khá giống với một lối đi được con người kiến tạo xuyên thẳng vào lòng đất, mỗi bước chân đều cảm nhận được mặt đất bên dưới có chút hơi dốc, bất quá, việc này càng làm tốc độ của tất cả nhanh hơn, dĩ nhiên, xuống dốc thì khoẻ hơn lên dốc rồi.
Nếu nhìn toàn cảnh, Thông Đạo chỉ rộng chừng năm trượng, hai bên là nham bích* sần sùi phát ra hoả quang lập loè như thể trên vách tường khảm vào những viên hồng ngọc sáng chói. Về phần chiều dài, thì người nào cũng chịu thua không dám võ đoán, bởi vì khi nhìn thẳng chỉ thấy duy nhất một điểm đen nhỏ xíu như hạt đậu trong tầm mắt.
(*Nham: Ðá nham, một chất lẫn cả đá cát để làm thành vỏ đất bọc quả địa cầu. Do khí nóng của đất mà thành gọi là hoả thành nham 火成岩, do gió thổi nước chảy mòn gọi là thuỷ thành nham 水成岩.Tục dùng như chữ nham 巖) (Trích trong từ điển Hán - Nôm).
(Đá hoa cương chưa qua cắt gọt, đại loại là thế).
Đoàn người trước sau, tạo thành những tốp nhỏ nối nhau mà bước.
Tốp đầu tiên vẫn là đám Thiết Sơn cùng bốn người Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính, Nguyên Thuỳ Vân và Bạch Thiên Hạo.
Ngoại trừ bốn người kia, Bạch Thiên Hạo chỉ lấy tu vi Đoạt Nguyên bát tầng liền có thể bằng vai phải lứa đối với những người còn lại, thật khiến một số đệ tử mới không ngừng rì rầm bán tán. Bất quá, cũng không ai dám nói lớn, cùng lắm chỉ xem như Bạch Thiên Hạo có giao tình không tệ với ai đó mà thôi.
Không ai hay biết, kỳ thực ở cảnh giới của hắn đã có thể làm chấp sự Truyền Pháp Điện, đương nhiên có lý do không đơn giản.
Tiếp theo phía sau là vài ba nhóm các chấp sự khác, thế nhưng những người này đều không nói không năng, thuỷ chung tinh thần tập trung đến mức cao nhất, không một chút động tác thừa thải hay lo ra.
Chỉ còn lại ba mươi bảy đệ tử Đoạt Nguyên đi sau cùng thì cười nói rôm rả, đúng theo như lời người xưa vẫn thường hay nói, nghé con không sợ cọp, người biết càng ít, càng can đảm!
Kỳ thực, cũng không hẳn tất cả đều là vậy, ngoại trừ ba người nhóm Tiểu Thần đang thì thầm thảo luận to nhỏ rất vui vẻ phía sau cùng, thì Hàn Thuỷ cùng Phong Thiên Thanh đều đồng dạng như nhau, một mình một phương, không lại gần bất cứ kẻ nào, chỉ có đôi khi, bất giác có lẽ vì hiếu kỳ, thường hay liếc mắt đến hướng ba người Tiểu Thần vài lần.
Đoàn người cứ thế, đi mãi, đi mãi, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.
Mặc dù không điều động được Nguyên lực, thế nhưng ở đây ai ai cũng đã trải qua chuyện được Nguyên khí cải tạo thân thể, việc di chuyển không ngừng trong khoảng thời gian dài, không kẻ nào cho rằng là việc khó khăn.
Tuy nhiên!
Cho đến lúc, có người phát hiện con đường đã không còn hướng xuống dưới, mà bắt đầu có dấu hiệu đi lên, thêm một đoạn thời gian cứ thế nhấc chân bước tới, lặp đi lặp lại trôi qua...
Rất lâu sau!
Giọt mồ hôi đầu tiên của kẻ nào đó rơi xuống!
Tong!
Hộc...
Hộc...
Chẳng còn tiếng cười đùa như lúc vừa mới đến đây, thay vào đó là sự yên tĩnh đến quỷ dị, nhiều nhất là tiếng thở gấp, cứ lâu lâu lại vang lên, vang vọng như thứ cảm giác trĩu nặng đè lên tất cả.
Nói mệt mỏi đến kiệt quệ thì không đúng, không ai ở đây xem việc này quá khó khăn có thể dừng bước của mình lại được!
Thế nhưng, cảm giác! Đúng vậy, là cảm giác mới là thứ tác động sâu sắc nhất lên tinh thần của đại đa số.
Con người dù là ai cũng không thể tránh thoát hay là loại bỏ được tâm lý dồn nén ra khỏi đầu, đương nhiên không tính đến những kẻ có tâm trí quá mức cứng rắn kiên trì.
Thật ra mà nói, để miêu ta cảm giác lúc này rất khó, chỉ có tự thân cảm nhận đến việc bản thân bước đi trên một con đường mà không biết bao giờ mới kết thúc, có lẽ lúc đó mới hiểu được tâm tình của mọi người. Con người, đặt mục tiêu ở rất xa, nhưng rốt cuộc vẫn xem như là có điểm cuối thì dù có mỏi mệt đến đâu, chí ít cũng có thể có ngày bước đến đó, thậm chí mường tượng trong đầu khung cảnh đó cũng là đủ.
Đằng này!
Con đường hun hút, sự mỏi mệt của tâm lý đè ép, không có mục tiêu nhất định khiến ai nấy đều trở nên nặng nề hơn. Chẳng biết đến bao giờ mới thấy được điểm kết thúc, chứ đừng nói chuyện bản bước đến được nơi đó.
Một ngày, hai ngày? Thậm chí có lẽ đã bốn năm ngày!
Không còn ai có chút khái niệm thời gian nhất định.
Gót chân càng lúc càng trở nên trầm trọng!
Lúc này, đã có người ngồi xuống, tựa lưng vào vách nham bích của Thông Đạo.
Là một đệ tử Đoạt Nguyên bát tầng ở nhóm cuối cùng, gần với Tiểu Thần nhất.
Đột nhiên, khi gã ta vừa mới nặng nhọc thở dốc một hơi, tấm lưng chạm vào nham bích thì từ đó xông ra một đám hoả quang bao trùm lấy thân thể, chớp mắt, gã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng!
- Cẩn thận!
Một đệ tử đứng cạnh hô lớn, đưa tay che mắt, hét toáng lên.
Ở nhóm đầu, Thiết Sơn nghe được tiếng la, lập tức trợn mắt quay lại, vọt thẳng về phía đó.
Tức tốc, khi đến bên cạnh, Thiết Sơn quan sát, bỗng cất tiếng.
- Mọi người an tâm, Thông Đạo có nguy hiểm, thế nhưng không phải vấn đề này, điều này ta có nghe sư phụ nói qua, tên kia dừng lại nghỉ ngơi, tương đương với chuyện bỏ cuộc, hắn chỉ bị chuyển dời ra ngoài, hắc hắc! Xem ra ở ngoài nghe các vị kia giảng đạo mới tốt!
Nghe Thiết Sơn giải thích, mọi người mới thầm thở phào một hơi, nói như vậy cũng không hẳn không thể tiếp tục đi tới, cùng lắm thì dừng lại ra ngoài thôi. Còn có gì phải lo lắng cả đời ở đây?
Lúc này, Thiết Sơn mới tiếp tục.
- Đừng lề mề nữa, đi thôi!
Ngay khi hắn vừa mới nói xong, đột nhiên từ xa ầm ầm âm thanh chấn động dồn tới, chính là ở điểm bắt đầu khi mọi người vừa đến, tại nơi đó vọng lại những thứ tiếng động tựa hồ có thứ gì đó cực kỳ to lớn đang tiến đến gần.
Ùng... Ùng...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook