Thần Thoại
-
Chương 81: Nhân quả ràng buộc
Sau khi tiễn hai người bọn Triệu - Yến rời đi, Tiểu Thần quay lại bên trong góc động phủ, vẫn chỗ ngồi quen thuộc từ từ kiểm tra cùng sắp xếp lại những chiến lợi phẩm đạt được trong mấy ngày vừa qua.
Đa số những thứ như Pháp khí lấy được từ trên người những kẻ bị bọn hắn hành hung, cùng vài món cổ bảo tựa như hai kiện Thạch Chuỳ, thuỷ chung cho dù là quý trọng cỡ nào Tiểu Thần đều không có ý định giữ lại, mà để cho Triệu - Yến, hai người tự do phân phối, kỳ thực không phải Tiểu Thần xem thường những đồ vật đó, đơn giản là hắn ta cảm thấy mấy loại này không thích hợp với bản thân sử dụng, cho nên mới không có tâm tư lưu lấy hay là chia chác.
Cũng bởi nguyên nhân như thế, hai tên kia cảm thấy bản thân trên thực tế chỉ là kẻ ăn theo, cư nhiên lại chiếm được phần tiện nghi hơn hẳn, rốt cuộc, mỗi tên đều lôi ra một lượng lớn Nguyên thạch trao cho Tiểu Thần, cũng coi như trong lòng đỡ phải áy náy.
Thật ra nếu không nhắc đến số lượng Nguyên thạch khổng lồ, thì lần này, chẳng những Tiểu Thần có thu hoạch không nhỏ, mà còn hơn thế nữa, sáu năm đắm chìm trong Mộng giới, nhận được sự tận tâm chỉ bảo của giọng nói tang thương, khiến hắn nhất cử đột phá một hơi từ tầng thứ nhất bước vào tầng thứ sáu, cũng tức là đặt bước chân vào trung đoạn của mười hai tầng yếu quyết Thần Thể Quyết, có thể nói hiện tại Tiểu Thần hoàn toàn chân chân chính chính đem Đoán Thể Quyết vỏn vẹn năm tầng bỏ lại sau lưng. Riêng vấn đề này đã coi như Tiểu Thần thu hoạch rất lớn, liên quan trực tiếp đến sự lột xác từ lượng đến chất trong cơ thể.
Đoán Thể Quyết khi xưa chỉ là bản rút gọn, những thứ Đoán Thể Quyết làm được thì Thần Thể Quyết có thể phát huy vượt qua thập thành tác dụng, hơn nữa Thần Thể Quyết còn có thêm những môn Thần Thông đi kèm cực kỳ đáng sợ.
Chưa hết, sâu trong nhãn mục của Tiểu Thần lúc này vẫn còn tồn tại thất thải ban văn*, tác dụng lớn nhất hiện thời mà hắn có thể sử dụng chính là việc dùng ánh mắt thi triển nhiếp hồn, gây ra sự nhiễu loạn tâm trí nhất thời trong thần hồn của kẻ địch. Tất nhiên Tiểu Thần tin chắc, khả năng của "loại" năng lực này vẫn chưa dừng lại ở đó, có điều để kiểm chứng hắn cần thêm thời gian để tiếp tục nghiên cứu cẩn thận.
(*Thất thải ban văn: nôm na là hoa văn bảy màu cho dễ hình dung)
Chỉ là đến tận bây giờ Tiểu Thần vẫn không thể hiểu được, vì sao trên khoả hắc châu được hắn ngưng tụ từ những tro bụi sau khi chiếc nồi thần bí thải ra, lúc này lại xuất hiện một vết nứt chạy dọc, hai bên còn ẩn ẩn nhìn thấy dấu vết mơ hồ rạn vỡ chằng chịt như mạng nhện.
Cầm hắc châu trên tay, Tiểu Thần lâm vào trầm tư thật lâu.
Cho đến khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện bên ngoài động phủ, rốt cuộc hắn cũng chỉ đành thở dài, thu lại vào thủ trạc. Miệng thì thào.
- Có những chuyện hà tất cưỡng cầu! Nếu thực có cao nhân muốn ta quên đi mà lau sạch đoạn ký ức kia, chứng tỏ người đó tạm thời chưa nảy sinh sát ý... Vậy là tốt rồi!
Tại sao Tiểu Thần có thể cam đoan là có "cao nhân" xuất hiện?
Nói chung chuyện này chỉ cần dụng tâm suy đoán một chút liền có thể nhìn ra điểm nghi hoặc!
Đầu tiên, chẳng ai có thể hiểu rõ hắc châu kia bằng Tiểu Thần.
Lần tiến vào Xích Quỷ Bảo hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mọi thứ, khoả hắc châu kia nhìn thì đơn giản, thế nhưng chỉ dựa vào sức nặng cùng độ cứng rắn, Tiểu Thần tin chắc nếu hắn toàn lực lại bất ngờ ném vào một tên Đoạt Nguyên viên mãn, chẳng may tên đó không kịp làm ra phòng bị, mười phần nhất định sẽ bị nghiền nát.
Kế đến, cứ coi như hắc châu cũng vì một nguyên nhân khách quan nào đó, khiến nó sản sinh ra chuyện tình tự mình hủy mình, hiện tại trong thủ trạc, hai tấm trung phẩm phù Nhất Tâm Lôi vô duyên vô cớ biến mất, cộng thêm việc cả ba người tỉnh lại ở một nơi cổ quái, rõ ràng do bàn tay kẻ nào thực hiện việc biến hoá cát vàng thành căn phòng tránh gió.
Từ những vấn đề kỳ lạ xâu chuỗi liên hoàn, bất kỳ ai cũng thấy rõ chắc chắn đã có sự việc gì đó cực kỳ quan trọng từng xảy ra.
Từ sau khi rời khỏi vùng hoang mạc, Tiểu Thần đã cảm giác đến những thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát, sự cẩn thận đã không còn tác dụng quá nhiều.
Chưa tính đến việc phát sinh ở Cửu Long Hà, Tiểu Thần chẳng bao giờ tin tưởng cái gọi là khí vận lại dễ dàng đạt được như thế, mặc dù hắn không biết phải giải thích làm sao, nhưng rõ ràng nếu đơn giản đạt được cái gọi là Vận Khí Châu kia như vậy, thì không lý nào những tông môn hay thế lực đỉnh cấp khác lại thờ ơ hàng vạn năm không thèm để ý.
Nên nhớ, ngoài Việt Châu còn có cường giả vùng Tây Bắc Hạ Nguyên Khu, bên ngoài còn có Trung Nguyên Khu với Chính Ma lưỡng đạo tuỳ thời ngấp nghé, thậm chí Thượng Nguyên Khu với vô số tông môn lớn nhỏ...
Sự việc Cửu Tinh Liên Châu cứ cách một ngàn tám trăm năm xuất thế một lần, đã có mốc thời gian xác định, vì cớ gì không có ai biết đến, những thế lực truyền thừa vạn năm ở trên đời này không thiếu, lại vì sao không ai tranh thủ chờ đợi?
Rất nhiều nghi vấn nảy sinh, thêm chuyện Diệp Khí muốn lấy máu người làm vật dẫn kêu gọi Vận Khí Châu càng làm cho Tiểu Thần tin chắc suy đoán của bản thân là đúng. Hắn cam đoan chuyện này đừng nói tới đám cắc ké Đoạt Nguyên có thể thu tràng, thậm chí Liệt Nhật cảnh chạy tới coi chừng cũng ôm hận thiên thu.
Bởi vậy, hắn mới hỏi hai người bọn Triệu - Yến có tin tưởng mình mà bỏ qua lần tham dự tràng tranh đoạt ngàn năm này hay không?
Sự thật đã minh chứng khi lão Lam tiết lộ...!
Dù là ai, chỉ cần tham dự vào sự kiện tranh đoạt Vận Khí Châu từ Huyết Triệu, có hay không thành công thì chưa cần biết, nhưng chắc chắn bản thân kẻ đó đã vướng vào vòng nhân quả của những người đã chết.
Máu huyết của những người đó chính là lời nguyền! Kẻ ngang nhiên tranh đoạt khí vận nghịch thiên, cướp đi khí vận của kẻ khác cũng đồng nghĩa với đời này mang theo ẩn hoạ khôn lường!
Ẩn hoạ ngày hôm nay, do nhân này gieo xuống!
Sau khi kết thúc, rời khỏi Xích Quỷ Bảo, nhưng kẻ từng ở trên Cửu Long Hà sẽ quên sạch tất cả vấn đề liên quan đến Vận Khí Châu.
Cho đến một ngàn tám trăm năm sau, từ nhân kết quả!
Tất nhiên nếu một trong những kẻ năm xưa thành công tu luyện tới Liệt Nhật cảnh, có thọ nguyên hai ngàn năm thì mới coi là quả!
Khi ấy, hắn ta sẽ nhớ lại chuyện quá khứ và cũng tức là những giây phút cuối cùng hắn còn có thể tồn tại trên cõi đời.
Cơ thể hủ thực, khí vận cắn trả, bụi quy bụi, đất quy đất!
"Dùng máu của ta, dùng vận của ta, kiếp này đời này đừng mong siêu thoát!"
Trong chốn mông lung, dường như lúc nào cũng có bàn tay vô hình thao túng mọi chuyện. Trên đời này mọi sự đều là tự nhiên, nhưng cũng là không phải là tự nhiên. Ngươi đạt được một điều mong muốn, ngươi sẽ phải trả giá bằng một vấn đề tương xứng!
Khác nhau ở chỗ... Ngươi có biết là bản thân đã mất đi thứ gì đó hay không mà thôi!
Tiểu Thần mặc nhiên tự nhủ.
- Mọi sự trên đời vốn dĩ không phải thập toàn thập mỹ, chắc chắn ở những giây cuối cùng trong đời, sẽ có sơ hở để vài người kịp lưu lại di ngôn... Có lẽ là như vậy cho nên đến tận hôm nay không có bao nhiêu người biết được bí mật... hoặc cùng lắm cũng chỉ là biết được da lông bên ngoài!
- ----o0o-----
Mặt trời đứng bóng!
Trong lúc Tiểu Thần đang bình tâm nhập định!
Đột nhiên bên tai hắn văng vẳng thanh âm của Nguyễn Tề!
- Tiểu Thần! Đến Chính Điện gặp ta!
Chỉ vỏn vẹn mấy lời, không gian lại trở nên thinh lặng như cũ!
Tiểu Thần mở bừng đôi mắt, từng đạo hoa văn màu sắc lấp lánh xẹt ngang, rồi thình lình biến mất. Hắn đứng dậy, nhíu mày trâm ngâm vài giây, đoạn nhấc chân bước ra ngoài động phủ.
Chỉ dựa vào đôi chân để di chuyển, Tiểu Thần thở dài cười khổ, tự nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải mau chóng kiếm lấy Pháp khi phi hành. Tình hình cứ như lúc này thực không ổn chút nào.
Tuy thế, cũng không mất bao nhiêu thời gian, rốt cuộc Tiểu Thần đã tới trước hai cánh của to lớn của Chính Điện. Thoáng nhìn đến, hắn hít một hơi thật sâu, thả chậm lại cước bộ. Còn đang phân vân không biết có nên đi vào luôn hay là chờ người khác đi ra phân phó.
- Vào đi! - Giọng nói Nguyễn Tề lại lần nữa vang lên.
Đây là lần thứ hai Tiểu Thần đến nơi này, vẫn như lần đầu tiên, cảm giác nghiêm trang khiến cơ thể không được thoải mái, cơ hồ nơi đây luôn luôn gây ra cho người khác cảm thụ được sự áp bách đến từ tinh thần.
Tiểu Thần hơi cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì, cứ thế lẳng lặng đi thẳng tới phía trước, đến khi ngẩng đầu lên, miệng đang há ra muốn lên tiếng tham kiến chưởng môn, mới hết hồn đứng ngây ra như tượng.
Rõ ràng không như hắn tưởng tượng là sẽ đầy đủ "bá quan văn võ" như lúc trước, mà chỉ thấy hai tên Triệu - Yến cười khổ đứng cách đó không xa, trên cao Nguyễn Tề cùng Ngô Thi Âm nhìn xuống.
- Tham kiến... Chưởng môn! - Tiểu Thần rốt cuộc cũng mở miệng nói được.
- Không cần đa lễ! Tự kiếm chỗ ngồi đi! Ta có việc muốn... nói với ba người các ngươi!
Mặc dù nghe Nguyễn Tề nói kiếm chỗ ngồi, thế nhưng liếc đến hai tên kia vẫn đang khúm núm đứng một bên, Tiểu Thần hơi nhếch miệng thầm chửi trong lòng, lủi thủi đi tới bên cạnh bọn hắn, yên lặng chờ nghe Nguyễn Tề nói.
- Giỏi thật! Tam Tinh Ma Phỉ? Chậc... uy danh không nhỏ nha! - Nguyễn Tề cười cười cất tiếng.
Đột nhiên nghe mấy chữ kia, Tiểu Thần đánh thụp một phát trong bụng, mặt mày khẽ biến nhìn sang hai gã đồng bọn, đảo mắt dò hỏi ý tứ! Cư nhiên hai tên trợn mắt hung hăng liếc lại làm Tiểu Thần thoáng ngu người chả hiểu cuối cùng là sao!
- Không cần nhìn đến chúng, hai tên ranh này cũng cứng miệng lắm, chưa nói gì cả! Tuy nhiên ba tên các ngươi ngang nhiên biến mất mấy ngày, cùng lúc bên trong Thiên Phạt Lâm có đệ tử các phái chết thảm truyền ra bên ngoài! Trùng hợp là mấy tên đó bị một tổ đội gọi là Tam Tinh Ma Phỉ diệt sát. Thú thực ban đầu ta không nghĩ đến là các ngươi, vừa rồi cũng chỉ là thử hỏi chơi chơi thôi... Hiện tại... ta đây đã chắc chắn... hắc hắc!
Tiểu Thần cứng họng, một lần nữa rủa trong bụng lão cáo già!
Thì ra lão ta chỉ chơi trò đoán sắc mặc, gọi một tên tới hỏi nhất định sẽ không thu được gì, ngược lại lúc này gọi hai tên kia tới trước, sau đó để Tiểu Thần đến sau, lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi khiến Tiểu Thần trong nhất thời phân tán tư tưởng liếc đến hai người kia, làm ra động tác tự thú nhận không đánh đã khai.
Cười khổ Tiểu Thần lên tiếng.
- Chưởng môn đã biết rồi... Không biết...
Phất tay, Nguyễn Tề tỏ rõ ý tứ không cần lo lắng, cắt lời Tiểu Thần, nói.
- Ta không quan tâm các ngươi bằng cách nào có thể dưới thần thức của ta có thể ngang nhiên biến mất! Tuy nhiên lúc này kể lại toàn bộ sự việc cho ta nghe là được!
- Chỉ có vậy? - Tiểu Thần ngơ ngác còn tưởng thế nào cũng bị giáo huấn, bất giác lỡ miệng.
- Hay ngươi muốn ta trách phạt... Ừ, xem ra cũng nên...
- Không, đệ tử lập tức kể...
...!
Độ chừng hai canh giờ, dưới sự tung hoành múa mép khua môi, lại có sự hợp lực tận tình của Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh, mọi chuyện phát sinh bên trong Xích Quỷ Bảo đều được cả ba thuật lại. Tất nhiên khi nhắc tới sự việc sáu năm ở Mộng giới bọn chúng đều ậm ờ đại khái lướt qua, chỉ chú trọng đến những việc làm hiệp đạo tốt đẹp cùng sự tình Cửu Long Hà.
Có điều, Ngô Thi Âm đôi lúc hay chọt vào vài câu hỏi khiến bọn hắn không khỏi toát hết mồ hôi hột để giải thích. Cuối cùng cũng phải nhờ đến Nguyễn Tề giải vây với ý tứ không nên "đuổi cùng giết tận" bất kể ai cũng cần có bí mật riêng, làm người nên chừa lối thoát. Điều này không thể không nói, Nguyễn Tề đã khiến cho ba tên cảm động muốn ôm chầm lấy lão mà cảm tạ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tổn hao tâm lực cùng nước bọt, bỗng dưng không khí gian chính sảnh ở đây có chút trầm lắng, rất lâu sau Nguyễn Tề mới tiếp tục cất giọng.
- Xem ra thứ gọi là Vận Khí Châu kia không hẳn là cơ duyên! Tốt rồi, sự việc này đến cùng cũng không tới mức không thể chấp nhận, ba người các ngươi lui ra đi!
- Tuân lệnh chưởng môn! - Ba người đồng thanh đáp, đoạn lui về phía sau.
Trong khi cả ba toan tính quay lưng rời khỏi, Nguyễn Tề lại mở miệng lần nữa.
- Chuyện này đừng nói ra ngoài, kể cả các vị trưởng lão! Chưa hết, nữa năm sau là Bá Địa mở ra, các người đừng quên! Yến Nhất Phi, ngươi cố gắng ngưng thực Nguyên khí, có thể tiến vào Luyện Nguyên Thất để tu hành tới lúc đó, chờ Bá Địa kết thúc nhất cử đột phá! Triệu Thanh công pháp ngươi tu luyện quá thấp, trước đây ta không nghĩ ngươi có tiềm lực lớn, tuy nhiên sau lần này... Ta cho phép ngươi vào Tàng Thư lâu của bản phái, tuỳ ý lựa chọn một quyển Pháp môn tốt hơn! Cầm lấy!
Nói đoạn, Nguyễn Tề thuận tay ném đến cho Triệu Thanh một tấm lệnh bài kim sắc, sau đó yên lặng, không nhắc gì đến Tiểu Thần.
Chuyện này làm cho tất cả những kẻ còn lại có chút khó xử, thậm chí Ngô Thi Âm cũng cảm thấy bất bình, còn đang dự định mở miệng thay Tiểu Thần đòi công đạo, thì bên tai nàng, thanh âm Nguyễn Tề đã vội vàng vang lên.
- Nàng đừng nói gì cả! Để hắn đi thôi!
Mặc dù chưa hiểu tên đầu gỗ ngồi bên cạnh muốn chơi cái trò gì, tuy nhiên Ngô Thi Âm cũng tạm thời tin tưởng, chỉ khẽ nháy mắt với Tiểu Thần ý bảo cứ đi đi.
Sau một phen cảm tạ vâng dạ rối rít, cả ba nhanh chóng quay lưng rời khỏi.
Lúc này, Ngô Thi Âm mới trừng mắt, không chút khách khí vấn tội Nguyễn Tề.
- Thế nào, rõ ràng trong ba tên, tiểu tử Tiểu Thần mới là tâm điểm! Tề à! Ngươi nói xem, cho hai tên kia chỗ tốt, còn không phải muốn chia rẽ bọn chúng? Khiến chúng nảy sinh sự ganh tỵ lẫn nhau?
- Nàng hiểu lầm ý ta rồi! Nguyên khí của tiểu tử đó nàng cũng thấy rõ, Luyện Nguyên Thất không còn tác dụng với hắn. Pháp môn cao cấp hắn chưa đủ điều kiện để tu luyện! Nàng nói xem, ta im lặng cũng chỉ là không muốn để hắn bỏ lỡ một cơ hội khác!
- Cơ hội khác? Ý chàng là?
- Đúng vậy! Hắn chỉ mới nhập môn có bao lâu, lúc này ta để hắn vào cấm địa sẽ gây ra những lời dị nghị... Ta để dành cơ hội ban thưởng lần này, chính là chờ hắn đủ phân lượng trong mắt mấy trưởng lão, vì hắn mở ra chỗ đó! Xem cơ duyên của hắn có đủ sâu dày hay không?
- Vậy chàng tính khi nào? - Ngô Thi Âm kinh ngạc nhìn đến người bên cạnh mình, không ngờ tên này vì một tân đệ tử mà nghiễm nhiên khai mở bí tàng của Hạo Dương Phái.
- Trước khi Bá Địa xuất thế hai tháng, nếu may mắn, Tiểu Thần sẽ đủ thời gian chuẩn bị! Hy vọng là ta đoán đúng...
- Tề...!
Nguyễn Tề nắm chặt bàn tay, ánh mắt lấp lánh sự tự tin tràn trề. Vì lần Bá Địa sắp tới, hắn đã làm ra quyết định, quyết định mà mấy đời chưởng môn trước kia chưa từng kẻ nào đủ can đảm, hay nói chính xác hơn là không ai ngang nhiên đủ quyết đoán đem bí mật Hạo Dương Phái phơi bày ra bên ngoài.
Bởi vì bí mật cũng là một toà bí tàng của khai sơn tổ sư Hạo Dương Phái lưu lại cho hậu thế, liên quan đến sự tồn vong của toàn thể đệ tử. Trên hết, bí tàng chỉ có thể để một người đi vào, sau đó sẽ hoàn toàn biến mất!
Và người đi vào đó, cũng phải là kẻ có một trong những điều kiện vô cùng cực đoan, Nguyên khí tinh thuần, tâm tính tinh thuần, linh hồn tinh thuần, huyết mạch tinh thuần! Ngược lại, sẽ là đi chịu chết!
Đa số những thứ như Pháp khí lấy được từ trên người những kẻ bị bọn hắn hành hung, cùng vài món cổ bảo tựa như hai kiện Thạch Chuỳ, thuỷ chung cho dù là quý trọng cỡ nào Tiểu Thần đều không có ý định giữ lại, mà để cho Triệu - Yến, hai người tự do phân phối, kỳ thực không phải Tiểu Thần xem thường những đồ vật đó, đơn giản là hắn ta cảm thấy mấy loại này không thích hợp với bản thân sử dụng, cho nên mới không có tâm tư lưu lấy hay là chia chác.
Cũng bởi nguyên nhân như thế, hai tên kia cảm thấy bản thân trên thực tế chỉ là kẻ ăn theo, cư nhiên lại chiếm được phần tiện nghi hơn hẳn, rốt cuộc, mỗi tên đều lôi ra một lượng lớn Nguyên thạch trao cho Tiểu Thần, cũng coi như trong lòng đỡ phải áy náy.
Thật ra nếu không nhắc đến số lượng Nguyên thạch khổng lồ, thì lần này, chẳng những Tiểu Thần có thu hoạch không nhỏ, mà còn hơn thế nữa, sáu năm đắm chìm trong Mộng giới, nhận được sự tận tâm chỉ bảo của giọng nói tang thương, khiến hắn nhất cử đột phá một hơi từ tầng thứ nhất bước vào tầng thứ sáu, cũng tức là đặt bước chân vào trung đoạn của mười hai tầng yếu quyết Thần Thể Quyết, có thể nói hiện tại Tiểu Thần hoàn toàn chân chân chính chính đem Đoán Thể Quyết vỏn vẹn năm tầng bỏ lại sau lưng. Riêng vấn đề này đã coi như Tiểu Thần thu hoạch rất lớn, liên quan trực tiếp đến sự lột xác từ lượng đến chất trong cơ thể.
Đoán Thể Quyết khi xưa chỉ là bản rút gọn, những thứ Đoán Thể Quyết làm được thì Thần Thể Quyết có thể phát huy vượt qua thập thành tác dụng, hơn nữa Thần Thể Quyết còn có thêm những môn Thần Thông đi kèm cực kỳ đáng sợ.
Chưa hết, sâu trong nhãn mục của Tiểu Thần lúc này vẫn còn tồn tại thất thải ban văn*, tác dụng lớn nhất hiện thời mà hắn có thể sử dụng chính là việc dùng ánh mắt thi triển nhiếp hồn, gây ra sự nhiễu loạn tâm trí nhất thời trong thần hồn của kẻ địch. Tất nhiên Tiểu Thần tin chắc, khả năng của "loại" năng lực này vẫn chưa dừng lại ở đó, có điều để kiểm chứng hắn cần thêm thời gian để tiếp tục nghiên cứu cẩn thận.
(*Thất thải ban văn: nôm na là hoa văn bảy màu cho dễ hình dung)
Chỉ là đến tận bây giờ Tiểu Thần vẫn không thể hiểu được, vì sao trên khoả hắc châu được hắn ngưng tụ từ những tro bụi sau khi chiếc nồi thần bí thải ra, lúc này lại xuất hiện một vết nứt chạy dọc, hai bên còn ẩn ẩn nhìn thấy dấu vết mơ hồ rạn vỡ chằng chịt như mạng nhện.
Cầm hắc châu trên tay, Tiểu Thần lâm vào trầm tư thật lâu.
Cho đến khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện bên ngoài động phủ, rốt cuộc hắn cũng chỉ đành thở dài, thu lại vào thủ trạc. Miệng thì thào.
- Có những chuyện hà tất cưỡng cầu! Nếu thực có cao nhân muốn ta quên đi mà lau sạch đoạn ký ức kia, chứng tỏ người đó tạm thời chưa nảy sinh sát ý... Vậy là tốt rồi!
Tại sao Tiểu Thần có thể cam đoan là có "cao nhân" xuất hiện?
Nói chung chuyện này chỉ cần dụng tâm suy đoán một chút liền có thể nhìn ra điểm nghi hoặc!
Đầu tiên, chẳng ai có thể hiểu rõ hắc châu kia bằng Tiểu Thần.
Lần tiến vào Xích Quỷ Bảo hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mọi thứ, khoả hắc châu kia nhìn thì đơn giản, thế nhưng chỉ dựa vào sức nặng cùng độ cứng rắn, Tiểu Thần tin chắc nếu hắn toàn lực lại bất ngờ ném vào một tên Đoạt Nguyên viên mãn, chẳng may tên đó không kịp làm ra phòng bị, mười phần nhất định sẽ bị nghiền nát.
Kế đến, cứ coi như hắc châu cũng vì một nguyên nhân khách quan nào đó, khiến nó sản sinh ra chuyện tình tự mình hủy mình, hiện tại trong thủ trạc, hai tấm trung phẩm phù Nhất Tâm Lôi vô duyên vô cớ biến mất, cộng thêm việc cả ba người tỉnh lại ở một nơi cổ quái, rõ ràng do bàn tay kẻ nào thực hiện việc biến hoá cát vàng thành căn phòng tránh gió.
Từ những vấn đề kỳ lạ xâu chuỗi liên hoàn, bất kỳ ai cũng thấy rõ chắc chắn đã có sự việc gì đó cực kỳ quan trọng từng xảy ra.
Từ sau khi rời khỏi vùng hoang mạc, Tiểu Thần đã cảm giác đến những thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát, sự cẩn thận đã không còn tác dụng quá nhiều.
Chưa tính đến việc phát sinh ở Cửu Long Hà, Tiểu Thần chẳng bao giờ tin tưởng cái gọi là khí vận lại dễ dàng đạt được như thế, mặc dù hắn không biết phải giải thích làm sao, nhưng rõ ràng nếu đơn giản đạt được cái gọi là Vận Khí Châu kia như vậy, thì không lý nào những tông môn hay thế lực đỉnh cấp khác lại thờ ơ hàng vạn năm không thèm để ý.
Nên nhớ, ngoài Việt Châu còn có cường giả vùng Tây Bắc Hạ Nguyên Khu, bên ngoài còn có Trung Nguyên Khu với Chính Ma lưỡng đạo tuỳ thời ngấp nghé, thậm chí Thượng Nguyên Khu với vô số tông môn lớn nhỏ...
Sự việc Cửu Tinh Liên Châu cứ cách một ngàn tám trăm năm xuất thế một lần, đã có mốc thời gian xác định, vì cớ gì không có ai biết đến, những thế lực truyền thừa vạn năm ở trên đời này không thiếu, lại vì sao không ai tranh thủ chờ đợi?
Rất nhiều nghi vấn nảy sinh, thêm chuyện Diệp Khí muốn lấy máu người làm vật dẫn kêu gọi Vận Khí Châu càng làm cho Tiểu Thần tin chắc suy đoán của bản thân là đúng. Hắn cam đoan chuyện này đừng nói tới đám cắc ké Đoạt Nguyên có thể thu tràng, thậm chí Liệt Nhật cảnh chạy tới coi chừng cũng ôm hận thiên thu.
Bởi vậy, hắn mới hỏi hai người bọn Triệu - Yến có tin tưởng mình mà bỏ qua lần tham dự tràng tranh đoạt ngàn năm này hay không?
Sự thật đã minh chứng khi lão Lam tiết lộ...!
Dù là ai, chỉ cần tham dự vào sự kiện tranh đoạt Vận Khí Châu từ Huyết Triệu, có hay không thành công thì chưa cần biết, nhưng chắc chắn bản thân kẻ đó đã vướng vào vòng nhân quả của những người đã chết.
Máu huyết của những người đó chính là lời nguyền! Kẻ ngang nhiên tranh đoạt khí vận nghịch thiên, cướp đi khí vận của kẻ khác cũng đồng nghĩa với đời này mang theo ẩn hoạ khôn lường!
Ẩn hoạ ngày hôm nay, do nhân này gieo xuống!
Sau khi kết thúc, rời khỏi Xích Quỷ Bảo, nhưng kẻ từng ở trên Cửu Long Hà sẽ quên sạch tất cả vấn đề liên quan đến Vận Khí Châu.
Cho đến một ngàn tám trăm năm sau, từ nhân kết quả!
Tất nhiên nếu một trong những kẻ năm xưa thành công tu luyện tới Liệt Nhật cảnh, có thọ nguyên hai ngàn năm thì mới coi là quả!
Khi ấy, hắn ta sẽ nhớ lại chuyện quá khứ và cũng tức là những giây phút cuối cùng hắn còn có thể tồn tại trên cõi đời.
Cơ thể hủ thực, khí vận cắn trả, bụi quy bụi, đất quy đất!
"Dùng máu của ta, dùng vận của ta, kiếp này đời này đừng mong siêu thoát!"
Trong chốn mông lung, dường như lúc nào cũng có bàn tay vô hình thao túng mọi chuyện. Trên đời này mọi sự đều là tự nhiên, nhưng cũng là không phải là tự nhiên. Ngươi đạt được một điều mong muốn, ngươi sẽ phải trả giá bằng một vấn đề tương xứng!
Khác nhau ở chỗ... Ngươi có biết là bản thân đã mất đi thứ gì đó hay không mà thôi!
Tiểu Thần mặc nhiên tự nhủ.
- Mọi sự trên đời vốn dĩ không phải thập toàn thập mỹ, chắc chắn ở những giây cuối cùng trong đời, sẽ có sơ hở để vài người kịp lưu lại di ngôn... Có lẽ là như vậy cho nên đến tận hôm nay không có bao nhiêu người biết được bí mật... hoặc cùng lắm cũng chỉ là biết được da lông bên ngoài!
- ----o0o-----
Mặt trời đứng bóng!
Trong lúc Tiểu Thần đang bình tâm nhập định!
Đột nhiên bên tai hắn văng vẳng thanh âm của Nguyễn Tề!
- Tiểu Thần! Đến Chính Điện gặp ta!
Chỉ vỏn vẹn mấy lời, không gian lại trở nên thinh lặng như cũ!
Tiểu Thần mở bừng đôi mắt, từng đạo hoa văn màu sắc lấp lánh xẹt ngang, rồi thình lình biến mất. Hắn đứng dậy, nhíu mày trâm ngâm vài giây, đoạn nhấc chân bước ra ngoài động phủ.
Chỉ dựa vào đôi chân để di chuyển, Tiểu Thần thở dài cười khổ, tự nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải mau chóng kiếm lấy Pháp khi phi hành. Tình hình cứ như lúc này thực không ổn chút nào.
Tuy thế, cũng không mất bao nhiêu thời gian, rốt cuộc Tiểu Thần đã tới trước hai cánh của to lớn của Chính Điện. Thoáng nhìn đến, hắn hít một hơi thật sâu, thả chậm lại cước bộ. Còn đang phân vân không biết có nên đi vào luôn hay là chờ người khác đi ra phân phó.
- Vào đi! - Giọng nói Nguyễn Tề lại lần nữa vang lên.
Đây là lần thứ hai Tiểu Thần đến nơi này, vẫn như lần đầu tiên, cảm giác nghiêm trang khiến cơ thể không được thoải mái, cơ hồ nơi đây luôn luôn gây ra cho người khác cảm thụ được sự áp bách đến từ tinh thần.
Tiểu Thần hơi cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì, cứ thế lẳng lặng đi thẳng tới phía trước, đến khi ngẩng đầu lên, miệng đang há ra muốn lên tiếng tham kiến chưởng môn, mới hết hồn đứng ngây ra như tượng.
Rõ ràng không như hắn tưởng tượng là sẽ đầy đủ "bá quan văn võ" như lúc trước, mà chỉ thấy hai tên Triệu - Yến cười khổ đứng cách đó không xa, trên cao Nguyễn Tề cùng Ngô Thi Âm nhìn xuống.
- Tham kiến... Chưởng môn! - Tiểu Thần rốt cuộc cũng mở miệng nói được.
- Không cần đa lễ! Tự kiếm chỗ ngồi đi! Ta có việc muốn... nói với ba người các ngươi!
Mặc dù nghe Nguyễn Tề nói kiếm chỗ ngồi, thế nhưng liếc đến hai tên kia vẫn đang khúm núm đứng một bên, Tiểu Thần hơi nhếch miệng thầm chửi trong lòng, lủi thủi đi tới bên cạnh bọn hắn, yên lặng chờ nghe Nguyễn Tề nói.
- Giỏi thật! Tam Tinh Ma Phỉ? Chậc... uy danh không nhỏ nha! - Nguyễn Tề cười cười cất tiếng.
Đột nhiên nghe mấy chữ kia, Tiểu Thần đánh thụp một phát trong bụng, mặt mày khẽ biến nhìn sang hai gã đồng bọn, đảo mắt dò hỏi ý tứ! Cư nhiên hai tên trợn mắt hung hăng liếc lại làm Tiểu Thần thoáng ngu người chả hiểu cuối cùng là sao!
- Không cần nhìn đến chúng, hai tên ranh này cũng cứng miệng lắm, chưa nói gì cả! Tuy nhiên ba tên các ngươi ngang nhiên biến mất mấy ngày, cùng lúc bên trong Thiên Phạt Lâm có đệ tử các phái chết thảm truyền ra bên ngoài! Trùng hợp là mấy tên đó bị một tổ đội gọi là Tam Tinh Ma Phỉ diệt sát. Thú thực ban đầu ta không nghĩ đến là các ngươi, vừa rồi cũng chỉ là thử hỏi chơi chơi thôi... Hiện tại... ta đây đã chắc chắn... hắc hắc!
Tiểu Thần cứng họng, một lần nữa rủa trong bụng lão cáo già!
Thì ra lão ta chỉ chơi trò đoán sắc mặc, gọi một tên tới hỏi nhất định sẽ không thu được gì, ngược lại lúc này gọi hai tên kia tới trước, sau đó để Tiểu Thần đến sau, lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi khiến Tiểu Thần trong nhất thời phân tán tư tưởng liếc đến hai người kia, làm ra động tác tự thú nhận không đánh đã khai.
Cười khổ Tiểu Thần lên tiếng.
- Chưởng môn đã biết rồi... Không biết...
Phất tay, Nguyễn Tề tỏ rõ ý tứ không cần lo lắng, cắt lời Tiểu Thần, nói.
- Ta không quan tâm các ngươi bằng cách nào có thể dưới thần thức của ta có thể ngang nhiên biến mất! Tuy nhiên lúc này kể lại toàn bộ sự việc cho ta nghe là được!
- Chỉ có vậy? - Tiểu Thần ngơ ngác còn tưởng thế nào cũng bị giáo huấn, bất giác lỡ miệng.
- Hay ngươi muốn ta trách phạt... Ừ, xem ra cũng nên...
- Không, đệ tử lập tức kể...
...!
Độ chừng hai canh giờ, dưới sự tung hoành múa mép khua môi, lại có sự hợp lực tận tình của Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh, mọi chuyện phát sinh bên trong Xích Quỷ Bảo đều được cả ba thuật lại. Tất nhiên khi nhắc tới sự việc sáu năm ở Mộng giới bọn chúng đều ậm ờ đại khái lướt qua, chỉ chú trọng đến những việc làm hiệp đạo tốt đẹp cùng sự tình Cửu Long Hà.
Có điều, Ngô Thi Âm đôi lúc hay chọt vào vài câu hỏi khiến bọn hắn không khỏi toát hết mồ hôi hột để giải thích. Cuối cùng cũng phải nhờ đến Nguyễn Tề giải vây với ý tứ không nên "đuổi cùng giết tận" bất kể ai cũng cần có bí mật riêng, làm người nên chừa lối thoát. Điều này không thể không nói, Nguyễn Tề đã khiến cho ba tên cảm động muốn ôm chầm lấy lão mà cảm tạ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tổn hao tâm lực cùng nước bọt, bỗng dưng không khí gian chính sảnh ở đây có chút trầm lắng, rất lâu sau Nguyễn Tề mới tiếp tục cất giọng.
- Xem ra thứ gọi là Vận Khí Châu kia không hẳn là cơ duyên! Tốt rồi, sự việc này đến cùng cũng không tới mức không thể chấp nhận, ba người các ngươi lui ra đi!
- Tuân lệnh chưởng môn! - Ba người đồng thanh đáp, đoạn lui về phía sau.
Trong khi cả ba toan tính quay lưng rời khỏi, Nguyễn Tề lại mở miệng lần nữa.
- Chuyện này đừng nói ra ngoài, kể cả các vị trưởng lão! Chưa hết, nữa năm sau là Bá Địa mở ra, các người đừng quên! Yến Nhất Phi, ngươi cố gắng ngưng thực Nguyên khí, có thể tiến vào Luyện Nguyên Thất để tu hành tới lúc đó, chờ Bá Địa kết thúc nhất cử đột phá! Triệu Thanh công pháp ngươi tu luyện quá thấp, trước đây ta không nghĩ ngươi có tiềm lực lớn, tuy nhiên sau lần này... Ta cho phép ngươi vào Tàng Thư lâu của bản phái, tuỳ ý lựa chọn một quyển Pháp môn tốt hơn! Cầm lấy!
Nói đoạn, Nguyễn Tề thuận tay ném đến cho Triệu Thanh một tấm lệnh bài kim sắc, sau đó yên lặng, không nhắc gì đến Tiểu Thần.
Chuyện này làm cho tất cả những kẻ còn lại có chút khó xử, thậm chí Ngô Thi Âm cũng cảm thấy bất bình, còn đang dự định mở miệng thay Tiểu Thần đòi công đạo, thì bên tai nàng, thanh âm Nguyễn Tề đã vội vàng vang lên.
- Nàng đừng nói gì cả! Để hắn đi thôi!
Mặc dù chưa hiểu tên đầu gỗ ngồi bên cạnh muốn chơi cái trò gì, tuy nhiên Ngô Thi Âm cũng tạm thời tin tưởng, chỉ khẽ nháy mắt với Tiểu Thần ý bảo cứ đi đi.
Sau một phen cảm tạ vâng dạ rối rít, cả ba nhanh chóng quay lưng rời khỏi.
Lúc này, Ngô Thi Âm mới trừng mắt, không chút khách khí vấn tội Nguyễn Tề.
- Thế nào, rõ ràng trong ba tên, tiểu tử Tiểu Thần mới là tâm điểm! Tề à! Ngươi nói xem, cho hai tên kia chỗ tốt, còn không phải muốn chia rẽ bọn chúng? Khiến chúng nảy sinh sự ganh tỵ lẫn nhau?
- Nàng hiểu lầm ý ta rồi! Nguyên khí của tiểu tử đó nàng cũng thấy rõ, Luyện Nguyên Thất không còn tác dụng với hắn. Pháp môn cao cấp hắn chưa đủ điều kiện để tu luyện! Nàng nói xem, ta im lặng cũng chỉ là không muốn để hắn bỏ lỡ một cơ hội khác!
- Cơ hội khác? Ý chàng là?
- Đúng vậy! Hắn chỉ mới nhập môn có bao lâu, lúc này ta để hắn vào cấm địa sẽ gây ra những lời dị nghị... Ta để dành cơ hội ban thưởng lần này, chính là chờ hắn đủ phân lượng trong mắt mấy trưởng lão, vì hắn mở ra chỗ đó! Xem cơ duyên của hắn có đủ sâu dày hay không?
- Vậy chàng tính khi nào? - Ngô Thi Âm kinh ngạc nhìn đến người bên cạnh mình, không ngờ tên này vì một tân đệ tử mà nghiễm nhiên khai mở bí tàng của Hạo Dương Phái.
- Trước khi Bá Địa xuất thế hai tháng, nếu may mắn, Tiểu Thần sẽ đủ thời gian chuẩn bị! Hy vọng là ta đoán đúng...
- Tề...!
Nguyễn Tề nắm chặt bàn tay, ánh mắt lấp lánh sự tự tin tràn trề. Vì lần Bá Địa sắp tới, hắn đã làm ra quyết định, quyết định mà mấy đời chưởng môn trước kia chưa từng kẻ nào đủ can đảm, hay nói chính xác hơn là không ai ngang nhiên đủ quyết đoán đem bí mật Hạo Dương Phái phơi bày ra bên ngoài.
Bởi vì bí mật cũng là một toà bí tàng của khai sơn tổ sư Hạo Dương Phái lưu lại cho hậu thế, liên quan đến sự tồn vong của toàn thể đệ tử. Trên hết, bí tàng chỉ có thể để một người đi vào, sau đó sẽ hoàn toàn biến mất!
Và người đi vào đó, cũng phải là kẻ có một trong những điều kiện vô cùng cực đoan, Nguyên khí tinh thuần, tâm tính tinh thuần, linh hồn tinh thuần, huyết mạch tinh thuần! Ngược lại, sẽ là đi chịu chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook