Thần Thoại
Chương 71: Sa mạc kịch chiến (2)

Lãnh Sương còn chưa kịp thời lấy lại thằng bằng, thì ngay trước mặt nàng, bóng dáng Hiên Viên bất chợt hiển lộ.

Hốt hoảng, kinh sợ khiến Lãnh Sương nhất thời không làm chủ được Nguyên lực trong cơ thể, tạo thành sự gián đoạn với Thanh Trúc Bút. Chớp mắt, nàng như kẻ vô lực, chao đảo rơi thẳng xuống bên dưới, cả thân hình, nặng nề nện bịch vào lớp cát dày, máu tươi lần nữa tiếp tục từ khóe miệng trào ra.

Hiên Viên Linh Nhất lơ lửng trên cao, nhếch miệng cười khằng khặc, khóe mũi hít thật sâu, nghiễm nhiên thưởng thức vị tanh nồng từ máu huyết vương vãi, cặp mắt đỏ ngầu ẩn chứa đầy tà ý, dán vào những bộ phận trên thân thể Lãnh Sương, như thể quái vật đã lâu ngày nhịn đói, muốn lập tức nhào đến ngấu nghiến ăn tươi nuốt sống con mồi.

Lúc này, Lãnh Sương cố gắng gượng dậy, dùng chút hơi sức còn thừa không bao nhiêu, quay ngoắt nhìn về phía gã, cả khuôn mặt tràn đầy nét kinh dị, miệng không ngừng lắp bắp.

- Vì sao... Vì sao ngươi có thể lăng không phi hành?... Ngươi... Ngươi đã là Tinh Đấu giai? Không thể nào... Không thể nào!

- Tinh Đấu giai? Là cấp độ thời nay phân chia sao? Ha ha... Cái này thì ta thật không biết!

Hiên Viên Linh Nhất đưa tay xoa xoa cằm, không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ tự nói một câu chẳng rõ đầu đuôi, tròng mắt xoay tròn dường như đang cảm thấy rất hứng thú.

Ọc... Khụ... Khụ...!

- Ngươi... Là ai?

Tiếp tục phun thêm một ngụm máu, kéo thành vệt dài đỏ ao trên cát, Lãnh Sương ho sù sụ, đôi mắt nặng trĩu, rốt cuộc chỉ kịp há miệng hỏi một câu, đoạn gục ngã, nhoài người sấp lại không rõ sống chết.

- Chậc... Ta là ai? Này... Chết rồi sao? Thật nhỏ mọn! Khặc khặc! Ta là ai? Ta là ai?

Hiên Viên càng cười dữ tợn hơn nữa, nhếch môi khinh thường. Đột nhiên, cặp mắt như sói hoang rắn độc của gã, bất thình lình quét về phía cách đó không xa, thản nhiên cất giọng the thé.

- Đạo hữu! Trốn lâu như thế? Hiện thân gặp mặt chứ?

Im lặng!

Hiu hắt!

- Hừ! Đạo hữu xem thường bổn tọa chăng? - Hiên Viên lại lên tiếng, thanh âm có chút ẩn chứa sự khách khí không giống bình thường.

Từ nơi Lãnh Sương đang úp mặt xuống, ngoài mấy mươi trượng, dưới một lớp cát dày tạo thành ụ, to như gò mối, ẩn nấp trong đó là ba cơ thể đang căng thẳng nhìn đến nhau.

- Con mẹ nó, lần này đạp phải đá tảng rồi! Hắn ta có thể lăng không phi hành! – Triệu Thanh cười khổ, thì thầm.

- Hai người các ngươi có nghe rõ gì không? Hắn xưng hô “đạo hữu”, lại còn “bổn tọa”? Ta chưa nghe qua cách nói chuyện như thế bao giờ, rất lạ lẫm! - Yến Nhất Phi căng thẳng, nghi hoặc lên tiếng.

- Chịu thua! Ta cũng thế, nhưng hắn phát hiện rồi! Giờ sao? – Tiểu Thần cau mày, tinh thần căng như dây đàn, nói.

Sau mấy hô hấp, vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, Hiên Viên nhàn nhạt cười, lắc đầu, đoạn toan tính vung tay về hướng đó.

- Chậm đã! Chúng ta ra liền...

Ụ cát rào rào chảy xuống hai bên, ẩn phía dưới, ba thân ảnh lồm cồm đứng dậy, mặt mày ai nấy đều hiện rõ những đường nét bất an.

Cũng khó trách, chuyện một người không cần mượn nhờ vào Pháp khí để tự do lơ lửng giữa không trung, là điều mà Đoạt Nguyên viên mãn cũng khó có thể làm được. Chính vì nguyên nhân như thế, đã là đáp án chân thực nhất để thấy rõ, kẻ trước mặt vốn dĩ không phải sinh linh bên ngoài đến, bởi vì quy tắc Thiên Phạt Lâm không cho phép điều đó xảy ra. Nói cách khác, gã Hiên Viện hiện thời sỡ dĩ bình an ở đây mà không bị quy tắc gạt bỏ, tức là hắn ta sinh trưởng bên trong Quỷ Bảo, hoặc là từng có mặt ở tại đây từ rất lâu về trước.

Nhìn chăm chú vào ba kẻ vừa hiện thân, cảm nhận khác xa so với tưởng tượng, Hiên Viên không giấu được sự vui mừng cũng như hứng thú, chậc lưỡi.

- Tốt thật, tên nào cũng dư thừa tinh lực, một thân máu huyết tràn trề, nuốt các ngươi liền có thể giúp ta hồi phục vài phần tu vi... Ha ha!...

Đang cười ha hả, đột nhiên hắn khịt khịt mũi, hét lớn.

- Thần Tộc Khí Tức?

Cặp mắt đỏ lừ bất giác hơi nheo lại, Hiên Viên Linh Nhất trầm ngâm nghi hoặc, bỗng chốc giật mình khiến đôi chân không tự chủ có dấu hiệu hơi lùi về phía sau, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, tựa hồ cực kỳ lo lắng. Có điều, sau khi thầm đánh giá lại lần nữa, hắn mới thở phào, cười khoái trá.

- Ha ha! Xém chút hù bổn tọa quay đầu bỏ chạy. Hóa ra là Thần Lực quán thể*, có lẽ hai tên các ngươi nhặt được cơ duyên không nhỏ, bất quá thứ này không tương thích với thân thể phàm phu tục tử, dùng một lần ít một lần! Không có gì to tát!

(* Quán thể hay quán đỉnh: theo từ điển Phật Giáo giải thích, đây là một dạng nghi lễ rưới nước lên đầu. Về sau thường mượn từ này để nói đến việc “truyền lực lượng”).

Mặc dù có mài não suy đoán, cũng chẳng thể hiểu gã đang nói đến điều gì, tuy nhiên cả ba người không dám có chút lơ là, Nguyên lực vận chuyển với tốc độ kinh người bên trong cơ thể, liên tục kéo khí thế bản thân lên cao, lặng lẽ liếc đến nhau, sau đó chậm rãi di động tạo thành thế chân vạc, ẩn ẩn bao lấy tên kia vào giữa.

Từ lời nói muốn nuốt sống kẻ khác, cùng những biểu hiện cổ quái bày ra trước mắt, cho dù là người ngu xuẩn cũng biết rõ, sự tình một trận chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra, là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Chẳng ai muốn dễ dàng làm thức ăn cho người ta bao giờ. Thủy chung trước sau cũng phải chống cự trước rồi mới biết. Về phần muốn ăn? Thế thì phải xem răng ngươi có đủ nhọn hay không?

Cuồng phong nổi lên!

Cát bay mù mịt!

Không gian ngưng trệ!

Khí tức lạnh lẽo!

Đôi khi biết là phải chiến rồi đó, những cứ hễ gặp nhau thì song phương liền nói vài lời vô vị không đâu vào đâu, như thể những kẻ lắm mồm ba hoa, thế nhưng đừng xem là vậy, chuyện gì cũng có nguyên do của nó.

Những lời nói trước khi một trận đấu nổ ra, thông thường chính là vì tạo “thế” cho bản thân, tạo thêm thời gian để nắm bắt tình hình, hay nói cách khác chính là để biết địch biết ta tránh khỏi chuyện vọng động dẫn tới kết quả tồi tệ.

Gã Hiên Viên kia cũng vậy, từ lúc phát hiện ba kẻ lạ mặt ẩn nấp xung quanh, y đã cảm nhận được sự nguy hiểm luôn rình rập, tuy nhiên nguy hiểm ở đâu thì gã lại không thể xác định. Rõ ràng trong mắt gã, hiện tại, ba tên kia, cùng lắm chỉ xem như ba tên tiểu tử hơi cường tráng, cũng chỉ như một bữa ăn tráng miệng. Bởi vậy gã mới dông dài nói chuyện, hòng muốn nắm rõ tình thế, bây giờ, mọi sự đã được gã nhận định chắc chắn.

Cười khinh khỉnh, từ trên cao Hiên Viên đảo mắt, như một bậc đế vương cao cao tại thượng, nhìn xuống ba kẻ hèn mọn đang vây lấy mình.

- Muốn động thủ sao? Tốt, ngủ lâu như thế, lúc này đây để bổn tọa xem có gì khác lạ! Đùa chơi một lát làm quen với thân thể này cũng tốt!

Dứt lời, hai bàn tay gã làm thành tư thế đưa ra phía trước, lòng bàn tay hướng ra ngoài, bất thình lình tạo thành động tác giống như đang vén tấm rèm sang hai bên.

U u u u!

Bất chợt, âm thanh rên rĩ như oan hồn u linh tận cùng địa ngục vọng về, nơi giao nhau của vết rách hư ảo gã vừa mới kéo toạc, từ trong hư vô giữa bầu trời, lộp cộp bước ra hai bộ khô cốt xám trắng, bên trong hai hốc mắt rõ ràng thấy được ánh lửa lục sắc chớp động, tựa như hai đốm sáng đang nhảy múa dập dờn.

- Ể... Chỉ là Bạch Cốt Vệ cấp thấp nhất? Ta gọi Cốt Úy...

Hơi ngạc nhiên, Hiên Viên cau mày lên tiếng, ngay sau đó, y mới tiếp tục tự thì thào.

- Hừ! Cảnh giới của ta chưa kịp thời khôi phục, nhưng mà thôi, vậy cũng đủ rồi. Cốt Vệ! Giết!

Mệnh lệnh ban ra, hai bộ khô cốt đột ngột từ không trung rơi thẳng xuống bên dưới, thân hình đồ sộ của chúng đáp lên nền cát, cuốn tung một trận mù mịt, ngay sau đó liền chia ra hai phía, cọt kẹt đi tới hướng ba người Tiểu Thần.

- Thế nào? Chiến hay chạy? – Triệu Thanh liếm môi, cười gằn lên tiếng.

Hai tên bên cạnh nghe được từ “chạy” không khả thi cho lắm, bĩu môi xem thường, Yến Nhất Phi nhẹ nắm lấy vạt áo, khẽ lau qua lưỡi kiếm trên tay, trào phúng nói.

- Hắn ta phi hành được, tốc độ rất nhanh, thời điểm này chia ra chạy trốn để chết nhanh hơn hay gì? Huynh đệ, chơi hết mình luôn, chiến một trận thật sảng khoái nào!

- Ha ha, ngươi đúng thật hiếu chiến... Được thôi! – Tiểu Thần ha hả cười, ánh mắt ẩn hiện quang mang, không chút sợ hãi cất giọng đáp ngay.

Gật gật đầu, Yến Nhất Phi mở miệng phân phó tiếp, mặc dù bề ngoài nhìn như thản nhiên, thế nhưng âm thanh lại ẩn ẩn mang theo sự ngưng trọng.

- Hai người các ngươi đối phó hai bộ xương chó kia! Tên quỷ dị để ta, cố gắng trong thời gian nhanh nhất quay lại giúp, bằng không ta e không trụ nổi bao lâu!

Nói xong, không chờ hai tên đáp lời, Yến Nhất Phi dậm mạnh chân xuống, cả thân người như đạn pháo rời nòng.

Ầm...

Lực phản chấn bộc phát, cơ bắp cốt nhục vang lên âm thanh lụp bụp, cả cơ thể Yến Nhất Phi như vạn mã bôn đằng* lao đến, hình ảnh hắn lúc này tựa như tráng sĩ quyết tuyệt, không chết không thôi. Chẳng có gì gọi là dài dòng, ra tay liền dùng sở trường công kích mạnh nhất của bản thân.

(*Vạn mã bôn đằng: ám chỉ khí thế như vạn con ngựa cùng lúc chạy nhanh)

- Yến Vũ Khinh Phong, Bách Kiếm Tề Phát!

Hưu... Hưu...

Mặc dù không thể đạp không* trôi nỗi như Hiên Viên, thế nhưng lúc bấy giờ Yến Nhất Phi chính là mượn vào sức bật cực kỳ kinh khủng vọt tới, trong nhất thời hắn đã vượt khỏi độ cao trên đầu đối phương tới mấy trượng.

(*Đạp không: chân đạp vào không khí)

Từ giữa bầu trời đầy gió, trường kiếm trong tay bỗng nhiên như chim én, thu cánh chao xuống, lượn một vòng súc thế, lại đột ngột giang rộng đôi cánh sang hai bên, từ trong bóng kiếm, trùng trùng điệp điệp kiếm ảnh phô thiên cái địa, ác liệt chém về phía Hiên Viên.

Cùng lúc đó, bên dưới, hai bộ khô cốt cười cạc cạc quái dị, thình lình cốt thủ* thọc vào mạng sườn, nắm lấy một đoạn xương rút mạnh.

(*Cốt thủ: bàn tay xương)

Bỗng nhiên đốm lửa trong hốc mắt Cốt Vệ sáng bừng, vang lên âm thanh tí tách, chỉ nháy mắt trên tay bọn chúng đã nắm chặt hai thanh cốt đao âm khí nặng nề, chẳng chút nhân từ, ánh đao đưa lên cao, muốn trảm xuống đầu Tiểu Thần cùng Triệu Thanh.

Ngay tức khắc, Tiểu Thần không suy nghĩ nhiều, lật tay, ném sang cho Triệu Thanh kiện cổ bảo thạch chùy, riêng bản thân mình thì mau chóng lùi khỏi, tránh thoát đợt công kích đầu tiên, cố tình kéo giãn khoảng cách, ý đồ đưa tên Cốt Vệ đuổi theo bản thân.

Cầm trên tay hai kiện bảo vật, Triệu Thanh hơi ngạc nhiên, thế nhưng lập tức, hắn đã hiểu rõ ý định của Tiểu Thần, liếm liếm môi, hắn cười to, cả cơ thể ầm ầm chấn động dữ dội. Đột nhiên hai thanh cự chùy phát ra linh quang, nặng nề vung tới đỡ lấy cốt đao đang áp sát trước mặt.

Choang choang!

Cách đó khá xa, sau khi dẫn dụ bộ khô cốt còn lại chạy đến, bất thình lình thân ảnh Tiểu Thần biến mất, ẩn vào trong hư không.

Chỉ chưa đến mấy hô hấp, ngay lúc tên Cốt Vệ còn đang ngơ ngác, lúc lắc cái đầu khô khốc, tìm kiếm bóng dáng đối phương, thì bên phía Triệu Thanh, ngay đằng sau Cốt Vệ đang tấn công gã, thân hình Tiểu Thần hiện ra.

Thần Thông Ẩn Hình!

Mặc dù thời gian tác dụng của Thần Thông không có bao nhiêu, thế nhưng chỉ cần như vậy là đủ.

Tiểu Thần đột ngột gầm một tiếng, cả cơ thể nhanh chóng biến hóa, từ xa nhìn lại hắn như thể chiến thần được đúc từ gang thép mà thành, làn da đỏ như liệt diễm, không chút nương tay, bật mạnh lên cao, song thủ hợp lại thành quyền, quật mạnh xuống đỉnh đầu Cốt Vệ.

Đùng!

Răn rắc!

Đầu lâu chấn vỡ, một vết nứt kéo dọc xuống phân chia từ cổ đến điểm cuối cùng dưới xương chậu, ngay sau đó là tràng tràng âm thanh rào rạc, khô cốt nát thành hàng trăm mảnh rơi rụng lả tả.

Cùng lúc, trên bầu trời, Yến Nhất Phi huy động kiếm khí dày đặc như lông nhím, ào ào bổ tới.

- Trò trẻ con!

Hiên Viên khinh khỉnh phất tay, trước mặt hắn bỗng dưng xuất hiện tấm chắn kim loại, tức thì, đồ án mặt quỷ rục rịch há to cái miệng như chậu máu, đớp một ngụm nuốt hết bảy phần kiếm quang, ba phần còn lại nghiễm nhiên chém thẳng vào, va chạm thành âm thanh chói tai.

Keng keng keng!

Ánh lửa tóe lên, Hiên Viên đứng phía sau vẫn tỉnh bơ không chút gì ảnh hưởng.

Tuy nhiên về phần Yến Nhất Phi, do phần bị phản chấn, phần thì lực bộc phát đã lên đến điểm cao nhất, tất nhiên sau đó phải triệt tiêu không thể giữ lại, cả thân hình vô lực kháng cự, rơi xuống nền cát.

Bất quá, hắn không muốn dừng tay để Hiên Viên có thời gian xem xét tình thế, lập tức lần nữa cắn răng bộc phát Thần Lực. Cặp mắt Yến Nhất Phi trong phút chốc bừng lên ánh lửa, vọt lên như cương tiễn, nhất thời tràng cảnh vô cùng quỷ dị phát sinh dưới cái nhìn của kẻ khác, rõ ràng hiện tại, giữa bầu trời cư nhiên hai nhân vật đều có đôi mắt vô cùng kỳ lạ, đang không ngừng chém giết.

Một bên mắt đỏ như máu, cảm giác như ác quỷ đến từ địa ngục, một bên đôi mắt rực cháy xen lẫn kim quang của thần minh.

- Hừ! Thần Huyết sao? Quá loãng! Nhiều vạn năm trước, đám người Xích Quỷ Bảo còn chết dưới tay chúng ta! Mấy kẻ được quán thể như các ngươi... Ha ha! Đúng là tự tìm chết!

Hiên Viên không thèm quan tâm tới trạng thái của Yến Nhất Phi, đôi tay hắn vung tới, miệng lẩm bẩm, đột nhiên từ đồ án mặt quỷ phun ra một đoàn âm phong lạnh lẽo.

Hoang mạc cát vàng có oi bức thế nào đi nữa, thì dưới âm phong quét qua cũng ngay tức khắc tạo thành một lớp băng tinh mỏng, đủ biết âm phong này đáng sợ thế nào khi chẳng may dính lên thân thể con người.

Có điều, Yến Nhất Phi cũng bất chấp nguy hiểm, nhe răng cười dữ tợn.

Tên này không đánh thì thôi, hễ đánh thì như hóa thành người điên.

Trường kiếm trên tay chúi xuống, Yến Nhất Phi thở nhẹ, rồi từ từ nâng kiếm khỏi đỉnh đầu. Gầm lên, dốc toàn bộ Nguyên khí trong cơ thể nhập vào đó.

Thanh kiếm thoạt nhìn bình thường, còn bình thường hơn kiếm của kẻ giang hồ thế tục, tuy nhiên thời điểm này bất ngờ sáng chói, chạy dọc theo lưỡi kiếm là từng đợt bạch văn nhàn nhạt.

Ngay trên đỉnh đầu Yến Nhất Phi, thình lình xuất hiện ảo ảnh một thanh kiếm khổng lồ, dài đến mấy chục trượng, bề ngoài chẳng khác gì thanh kiếm nơi tay hắn.

Hư ảnh ban đầu còn mơ hồ như không khí, tiếp theo dần dần ngưng thật, rồi kiếm khí từ đó toát ra rậm rịt, thanh âm đinh đinh đang đang vang vọng không ngừng.

- Ngươi... Ngươi đã đạp chân vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Hiên Viên biến sắc hét lên.

Hỏa nhãn của Yến Nhất Phi mở ra, gương mặt đang dữ tợn lập tức trở nên bình thản, cự đại kiếm ảnh* trên đầu cũng lặng lại, trầm trọng, yên tĩnh.

(*Cự đại kiếm ảnh: ảo ảnh kiếm rất rất to)

Ngay sau đó, Yến Nhất Phi dường như hòa nhập cùng một thể với hư ảnh trên đầu, tuy hai mà một. Miệng hắn mở ra, quát.

- Trảm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương