Thần Thoại
Chương 46: Quỷ bảo sơ hiện (1)

Gió đêm lồng lộng, bóng tối dần phủ xuống khắp mọi nơi, từng ngọn đuốc rực cháy, ánh lửa phập phừng theo mỗi cơn hàn phong lạnh lẽo quét qua.

Hào quang rực rỡ của từng loại pháp khí lấn át tất cả ánh sáng của mỗi đốm lửa ấy, cả khu vực bên ngoài tiếp giáp với Thiên Phạt Lâm bừng lên muôn màu quang mang. Tiếng người tức giận mắng chửi, tiếng xì xào bàn tán loạn thành một bầy.

Đúng lúc này, ở mỗi phương thế lực, đột nhiên có người đi ra, dõng dạc hô to, thanh âm mang theo nguyên lực của Tinh Đấu cảnh cường giả, làm kinh hãi tất cả những kẻ tán tu đang xem náo nhiệt xung quanh, khiến không khí đang nhao nhao trong thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh.

- Huyết Ma Môn truy tầm tặc tử! Tất cả đều lưu lại... Không kẻ nào được rời khỏi! Trái lệnh! Chết!

- Diệp gia, tam gia chủ Diệp Thiên Hào thống lĩnh, truy lùng ác tặc... Tất cả xin hợp tác, nếu không chính là đối đầu với Diệp gia!

- Phạm gia Vạn Kiếm Trang truy tìm kẻ gọi là Triệu Thanh cùng đồng phạm... 

Trong tất cả thanh âm vừa vang lên, hoàn toàn có thể thấy rõ sự bá đạo của Huyết Ma Môn, không xem những kẻ ở đây vào mắt, chỉ cần không phải một trong ba tông môn còn lại, bất kỳ ai đều như nhau, sống chết sinh tử đối với Huyết Ma Môn chỉ bằng vào một lời nói.

Hai đại gia tộc còn lại, thủy chung không thể hiện ra thái độ khiến người người căm phẫn, nhưng từ lời nói cũng có thể dễ dàng nhận ra, bản thân hai thế lực này cũng không kiêng dè dùng lời nói uy hiếp. Mặc nhiên chẳng hề úy kị đến sự tức giận của tất cả tán tu.

Cho dù có bất mãn, có căm giận thế nào thì những kẻ vừa rời khỏi Thiên Phạt Lâm cũng không dám hé môi. Lặng lẽ bước được vài bước, toan tránh ra vũng nước đục thì lại phải ngập ngừng đứng yên, nhất thời không chút dị động.

Triệu Thanh cùng Tiểu Thần đang lẫn lộn trong đó bất đắc dĩ cũng từ từ xích lại gần nhau, yên tĩnh chờ xem tình hình tùy thời ứng phó. Ngoài mặt thủy chung vẫn còn giữ được nét bình tĩnh, bất quá đáy lòng hai tên này đã bắt đầu rục rịch không yên, tiếng tim đập mạnh cơ hồ muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

- Ngươi thấy sao? – Triệu Thanh liếc mắt về bên cạnh, thì thầm.

- Tạm thời có lẽ chúng chưa phát hiện ra thuật dịch dung của ta! Nhưng mà e rằng không được bao lâu, ngươi xem... - Tiểu Thần lí nhí đáp lời, đoạn hướng ánh mắt về phía trước.

Ở mỗi thế lực, theo ánh mắt Tiểu Thần nhìn tới, từ phía trong đám nhân mã của ba phương, bất thình lình lóe lên quang ảnh, phóng vút thẳng lên trời cao.

Không một ai có thể kịp thời nhìn rõ, tốc độ vượt qua khỏi mục quang, thậm chí là thần thức cơ hồ chín phần những người đang có mặt. Ba thân ảnh lơ lửng ở tầng trời, đối diện dường như đang có chuyện riêng cần bàn bạc.

Lúc này, nếu như có ai ở đây sẽ nhận ra bộ dáng của họ.

Mặc dù là nói đối diện nhau, nhưng rõ ràng từ hình dáng cùng tư thế thì thấy hơi chếch lên phía trước, lấy lão già độ lục tuần làm trung tâm, hai kẻ còn lại tựa hồ thấp hơn hẳn một cái đầu.

Trên người lão già khoác phục trang rộng rãi nếu như không muốn nói là cực kỳ quá khổ so với thân hình hắn ta. Màu sắc đỏ tươi như máu còn ẩn ẩn nghe được huyết tinh thoang thoảng từ bên trong, khiến người bên cạnh cảm giác được sự khó chịu buồn nôn. 

Nếu so sánh với lão già này, thì hai tên còn lại trông khá bình thường, một gã trung niên vận hắc y, gương mặt hốc hác, ngoại trừ ánh mắt sắc như kiếm thì chẳng hề có điểm gì nổi bật. Người cuối cùng trong số đó, một thân Viên Lĩnh màu xám tro, tay cầm quạt giấy, đầu tóc búi cao, nét mặt thản nhiên tựa hồ như những thư sinh thế tục.

- Tại hạ Phạm Duy ra mắt Ung tiền bối – Trung niên hắc y chắp tay lên tiếng.

- Diệp Thiên Hào ra mắt tiền bối! 

Khẽ gật đầu, lão già được xưng là Ung tiền bối đảo mắt qua hai người phía trước, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

- Diệp tiểu tử cùng Huyết Ma Môn ta xem như có cùng mục tiêu truy bắt, còn họ Phạm ngươi đang tìm là đệ tử của Hạo Dương Phái! Cái này có chút khó, không cẩn thận để mấy tên điên kia tìm đến, ta nghĩ Phạm gia ngươi khó bề yên bình! 

- Đa tạ Ung tiền bối nhắc nhở, bất quá Phạm gia ta không thể để cho con cháu chết một cách vô lý, giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa. Vả lại, ta không tin đám người Hạo Dương Phái lại dám... Chưa kể nếu như chúng thực sự muốn cá chết lưới rách thì Huyết Ma Môn của tiền bối đứng nhìn không đoái hoài sao? Ha ha! 

Phạm Duy âm trầm đáp lời, lời lẽ đầy tin tưởng.

- Hừ! Ngươi uy hiếp ta? Chuyện Phạm gia ngươi liên quan gì đến Huyết Ma Môn? – họ Ung nổi giận quát lạnh, âm thanh chứa đựng Nguyên lực không nể nang ép thẳng đến lồng ngực Phạm Duy.

- Vãn bối không dám! Nhưng mà chẳng lẽ tiền bối chưa biết, Vạn Kiếm Trang đã chính thức gia nhập Bách Thư Môn?

Phạm Duy ngoài mặt cung kính, nhưng giọng điệu thủy chung không lộ ra sợ hãi, cặp mắt như lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, cắn răng bất chấp thừa nhận uy áp.

- Có chuyện này? – Ung tiền bối vô thức quay sang nhìn về Diệp Thiên Hào, mơ hồ nhận ra tình hình có điều gì đó dị thường, hiển nhiên trước khi biết rõ ngọn ngành, lão đã triệt tiêu áp lực đè lên Phạm Duy, không muốn vì một chút ngạo khí lại phá hủy liên minh với Bách Thư Môn. 

Bất quá tên họ Diệp từ đầu tới cuối chẳng hề hé miệng nữa câu, tựu chung trên mặt gã không thể đoán được điều gì, vẫn một phong thái nhẹ nhàng. Lúc này mới điềm nhiên lên tiếng.

- Ung tiền bối, chắc hẳn thời gian qua ngài bế quan không ra mặt, thực có chuyện này! - Diệp Thiên Hào khẳng định nói.

Không ai biết khóe môi hắn khẽ nhếch, bất giác tiếp tục cất lời, trong khi Ung tiền bối vẫn đang nhíu mày suy tư.

- Khoan hãy nói chuyện đó, hiện tại điều cần thiết là truy lùng kẻ kia rồi nhanh chóng về phục mệnh. Hai vị đừng quên phạm vi này cách Hạo Dương Phái rất gần, nếu chớp mắt mấy tên kia chạy tới, vãn bối nghĩ tất cả chúng ta đều không thoát khỏi...

Thanh âm như gió thoảng của họ Diệp, bất quá đã xoáy vào điểm mà hầu như mọi người ít để ý nhất.

Có lẽ cả trăm năm nay, vì liên tục áp bức Hạo Dương Phái, thẳng tay không kiêng nể đối đầu với họ, trên thực tế là âm thầm, nhưng kẻ đui mù cũng có thể hiểu, hoàn toàn là rõ ràng như ban ngày. Nhưng mà, bất kể ra làm sao Hạo Dương Phái vẫn nhất mực nhẫn nhịn, dường như cam tâm chấp nhận điều đó, lại thu mình mỗi ngày không hề xuất hiện nhiều trong tu luyện giới. Đến nỗi những năm gần đây đã có thêm cái tên mỉa mai con rùa phái. Bởi vậy khiến cho trong ý thức của tất cả đều mất đi dần tính cảnh giác hoặc là quên mất, khu vực xung quanh gần với Thiên Phạt Thành khi trước chính là địa bàn của Hạo Dương Phái từng quản lý.

- Ta hiểu! Nhưng theo như đệ tử Huyết Ma Môn truy lùng bên trong Thiên Phạt Lâm đã báo lại, không ai hay kẻ nào từng nhìn thấy bóng dáng kẻ đó. Ngươi muốn nhanh chóng, không lẽ ta lại không! Hừ!

- Diệp gia của vãn bối cũng đồng dạng... Không biết Ung tiền bối có chủ ý gì khác không? - Diệp Thiên Hào bất đắc dĩ trả lời, tuyệt nhiên không dám tỏ thái độ bất mãn với lời vừa nghe.

Trầm ngâm giây lát, lão già họ Ung cũng chỉ đành lắc đầu. Mặc dù cảnh giới của lão đã là Viên Nguyệt sơ kỳ, nhưng mà nếu so sánh về khả năng làm những chuyện tương tự thế này, có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hai tên vãn bối trước mặt.

Nhàn nhạt cười, Diệp Thiên Hào nhìn qua Phạm Duy, ý tứ chờ gã lên tiếng.

- Ta cũng không tìm được tên Triệu Thanh, phảng phất như hắn hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian...! Rất kỳ quái, với nhân mã thế lực ba phương chúng ta, làm sao có thể có người thoát khỏi...

Gật đầu, không phủ nhận lời nói của Phạm Duy, Diệp Thiên Hào phe phẩy chiếc quạt trên tay, bất thình lình gấp mạnh lại. Đoạn liếc ánh mắt như độc xà xuống dưới, nơi tất cả những người vừa từ trong Thiên Phạt Lâm đi ra, nói.

- Hai vị đã nói vậy, Diệp mỗ đây không ngại nói thẳng!

Dừng lại đôi chút, thấy không có ai phản bác, lão già họ Ung cũng yên lặng, chỉ khẽ chớp mắt. Diệp Thiên Hào mới tiếp tục, sát khí lúc ẩn lúc hiện, gằn từng chữ.

- Giết sạch!

- Giết hết sao? - Phạm Duy nhắc lại, ánh mắt liếc xuống, khóe miệng nhếch lên, liếm liếm môi.

- Không được! – Lão họ Ung lớn tiếng phản đối.

- Ung tiền bối chẳng lẽ quan tâm đến mấy tên tán tu? – Tinh quang lóe lên trong đáy mắt Diệp Thiên Hào, hỏi lại.

- Ta nói không thể là không thể! Ngươi! Có ý kiến gì sao? – lão già họ Ung quát từng từ, lời lẽ đanh thép, chỉ cần Diệp Thiên Hào lên tiếng phủ nhận, lập tức gã không nể tình ra tay.

- Tiền bối đã nói vậy, vãn bối nào dám không nghe theo! 

Diệp Thiên Hào chắp tay, cung kính cúi người, đâu biết trong lòng hắn giờ đây hoàn toàn đã chứng thực suy nghĩ.

- Hừ! Lão già này rõ ràng bỏ ra cái giá lớn để mua tin tức từ Thanh Vân Trai, lại đích thân chạy tới đây, ngoài mặt là để tìm ra kẻ dính dáng đến cái chết của đệ tử. Ai lại không biết y cùng sư huynh đồng quy vu tận. Liếc mắt ở hiện trường kẻ ngu cũng nhìn ra được. Vậy thì nguyên nhân chỉ có một, tên đệ tử đó đang cầm vật gì khiến lão bất tử này lo lắng, và khả năng mười phần tên râu ria đã vô tình lấy được... Vật đó là gì?

Thoáng trầm mặc, Diệp Thiên Hào vội lên tiếng.

- Nếu không thể giết, vãn bối còn một biện pháp khiến tên đó tự chui đầu vào lưới...

- Nói xem! – lão già lớn giọng ra lệnh.

Họ Diệp cười cười nhìn đến Phạm Duy, hắn thừa biết gã có gương mặt hốc hác này ngoài kiếm thuật cao minh, còn lại chỉ là kẻ võ phu. Vẫn chưa nhìn ra được điểm mấu chốt.

- Ung tiền bối! Phạm huynh. Không biết hai người có để ý, tên râu ria cùng tên họ Triệu kia có điểm gì chung hay không?

- Điểm chung?

- Diệp huynh, xin chỉ giáo!

Ha hả cười, Diệp Thiên Hào khẽ nói.

- Hai kẻ này, theo ta suy đoán chính là một người! Một tên bỗng dưng xuất hiện ở Thiên Phạt Thành, sau đó theo phân tích tình báo từ người Thanh Vân Trai dò ra khí tức người này, khả năng chính là đã xuất hiện ở ngoài biên giới Thiên Phạt Lâm. Xảo hợp bên trong Thiên Phạt Lâm người nhà của Phạm huynh bất hạnh bị giết! Tiếp theo là tên họ Triệu kia cũng đồng thời biến mất. Hai điểm này nhìn thì không có gì liên quan, nhưng nếu xem xét tình hình hiện tại, trên đời không thể đồng dạng có hai kẻ có khả năng tẩu thoát hoặc nói cách khác là biến mất trong sự truy lùng của chúng ta. 

- Nói như vậy...? Lão già họ Ung thoáng chần chờ, chuyện liên quan tới Hạo Dương Phái thì có vẻ như một mình lão khó bề giải quyết. Nhưng nếu điều động lực lượng tông môn, thì càng không thể, bởi chuyện bí mật lão chẳng hề muốn tiết lộ chút nào.

- Hừ! Ta không quan tâm, tên râu ria đối tượng của hai vị cũng được, họ Triệu cũng được. Với ta chính là muốn nhất kiếm phân thây hắn làm hai...

Phạm Duy âm trầm nói.

Mặc dù không muốn, nhưng bây giờ dù vai vế tiền bối thì lão già họ Ung cũng chỉ đành mở miệng.

- Diệp tiểu tử! Được rồi, ngươi nói thử biện pháp đi đừng dài dòng...

- ...!

Ở bên dưới, Tiểu Thần cùng Triệu Thanh vẫn không dám di chuyển quá xa khỏi tầm mắt quan sát của những thế lực kia, chỉ lẫn trong đám người, phân tách nhau kiếm chỗ ngồi ổn định.

Số phận của tán tu là vậy, bề ngoài chính là tự tại không có ràng buộc, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến. Nhưng khi gặp chuyện, chính là có miệng cũng không thể nói, sinh tử bản thân không thể nắm giữ. Thủy chung mọi sự hoàn toàn cũng do cái gọi là lực lượng hay là quyền lực mang lại, ngươi nhỏ yếu vậy thì chấp nhận đi, còn không thích sống vậy phản kháng thử xem. 

Có thể sẽ không thiếu người dùng lý lẽ để phản bác, họ sẽ nhắc tới công bằng hay công lý để tranh cãi đối với quyền lực sức mạnh.

Bất quá công lý đã thể hiện rõ bản chất, công lý chính là phương thức trên cơ bản dùng cái miệng để trình bày và nó rất khó để con người nhận thấy hay là hình dung ra một cách đơn giản.

Nó hoàn toàn ngược lại với sức mạnh, sức mạnh là thứ nguyên thủy mà bất kỳ ai cũng sẽ cảm nhận được, cho dù bằng phương thức nào thì cũng không thể phủ nhận điều đó.

Vậy nên ngươi mãi mãi không thể nào thấy được sự song hành của hai lý niệm này, bởi vì sức mạnh mâu thuẫn với công lý. Nói cách khác kẻ có sức mạnh chẳng ai thừa hơi nói lý với kẻ yếu đuối hơn mình. 

Sẽ không có kẻ nào đứng lại phân rõ trắng đen với con kiến dám ngang nhiên cắn mình, một đập là xong, sạch sẽ gọn gàng.

Tình cảnh bây giờ của tất cả chính là như vậy.

Nếu lúc này Tiểu Thần có mặt bên cạnh tên Diệp Thiên Hào mà không phải đang vất va vất vưởng ở đây, chắc có lẽ hắn ta sẽ lạnh hết sống lưng vì tâm tư họ Diệp kia quả thực quá cẩn mật.

Chỉ với những chi tiết vô cùng rời rạc, kẻ này đã đoán hết bảy phần nội dung sự việc. Thậm chí đã liên tưởng đến Triệu Thanh, mặc dù vẫn có sai lầm chút ít, nhưng hoàn toàn không có gì khác biệt. Bởi vì dù là Tiểu Thần hay Triệu Thanh gì đi chăng nữa, vấn đề mấu chốt đều dẫn đến Hạo Dương Phái. Cộng thêm lúc này nguy cơ của hai người bọn họ đã tăng cao hơn bình thường rất nhiều lần.

Sự việc có lẽ đã đi quá xa so với dự đoán ban đầu.

Trong lúc này, Tiểu Thần lên tiếng thì thầm, thanh âm trầm thấp như tiếng vo ve, thậm chí mấy gã tán tu bên cạnh gần đó cũng không hay biết điều gì.

- Sư huynh! Nếu tình hình không ổn, lát nữa mạnh ai nấy chạy, cố gắng thoát được người nào tốt người ấy.

Nặng nề gật đầu, bản thân Triệu Thanh không ngờ tin tức của Phạm gia lại nhanh như vậy, ban đầu còn tưởng rằng chỉ có Tiểu Thần mới lâm vào nguy hiểm, lúc này thì hay rồi, dù sao người ta còn không biết Tiểu Thần là ai, còn hắn lại bị chỉ đích danh. Nếu so sánh, hắn mới là kẻ đáng lo lắng gấp trăm lần.

Bất quá, kể cả hai tên tiểu quỷ này cũng không hay không biết, cách đó không xa, ẩn trong đám người dưới bóng đêm. Khuôn mặt quen thuộc của tên Quang sư huynh cũng đang âm thầm quan sát khắp mọi nơi. 

Hai bàn tay liên tục thay đổi ấn quyết, cứ cách một đoạn thời gian lại khẽ hướng về những khu vực có những người từ trong Thiên Phạt Lâm đi ra.

Cho tới khi, bàn tay hắn điểm về nơi Tiểu Thần đang ngồi, bỗng chốc như cảm ứng được điều gì, các ngón tay như thể phát sáng.

- Con mẹ người, lần này xem ngươi chạy đi đâu! – Quang sư huynh căm hận thì thào.

Cùng lúc đó, thủ trạc trên tay Tiểu Thần hơi nhích, dường như có gì đó bên trong động đậy quấy nhiễu, bất giác sống lưng lạnh lẽo, tận đáy lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. 

Đang tính há miệng cảnh báo Triệu Thanh. Bên kia tên Quang sư huynh cũng đồng dạng chuẩn bị hét lên tung tích đệ tử Hạo Dương Phái đang có mặt ở đây.

Đột nhiên dị biến phát sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương