Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Quyển 2 - Chương 9-2: Tình thế bắt buộc (2)

"Đây không phải là Quận chúa tỷ tỷ sao?"

Chân Thiến mang theo cả đám người hầu đang chậm rãi đi tới, trong tay mỗi người đều xách theo hộp quà, đứng bên cạnh bàn của Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang nói thầm một tiếng xúi quẩy, sớm biết gặp phải nàng ta ở chỗ này, nàng đã lên phòng riêng ở trên lầu ba rồi.

Chân Thiến thấy Nam Cung Thiển Trang không để ý đến mình, có chút không vui, tầm mắt chuyển sang Bách Lý Ngọc ngồi bên cạnh, đáy mắt Chân Thiến hiện lên vẻ kinh ngạc, cho dù Thủy Minh Hách có danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng không thể so sánh với hắn, nhưng không biết thân phận của hắn...

"Quận chúa tỷ tỷ, vị này là?" Đáy mắt Chân Thiến lộ vẻ đố kị, vì sao một đám nam nhân xuất sắc đều vây quanh Nam Cung Thiển Trang chứ? Nàng tự nhận mình không hề thua kém, dâng tới tận cửa cho Thủy Minh Hách, hắn cũng chưa từng để mắt đến nàng.

Nàng chưa từng tham gia cung yến, có lời đồn đại rằng tướng mạo của Nam Cung Thiển Trang đẹp như tiên, bây giờ, nhìn nàng ta không dám ngẩng đầu lên, chẳng lẽ vì thân phận của nàng ta nên đã phóng đại sao?

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy nữ nhân này thật đáng ghét, không mặt dày ngồi xuống giống như những nữ nhân khác, nhưng ngươi không mở miệng, nàng ta sẽ mang theo một đám người đứng ở bên cạnh, giống như lũ ruồi, kêu “ong ong”, ồn ào đến bực mình.

"Choang!" Nam Cung Thiển Trang ném chiếc đũa, bực mình giương mắt nhìn Chân Thiến, cất giọng nói rõ ràng đủ để cả đại sảnh nghe thấy: "Chân tiểu thư, lần trước ngươi rơi xuống hố trong nhà xí, thật sự không cần cảm ơn ta, cái miệng này của ta rất kín kẽ, ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không nói ra, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ, ngươi cần gì phải quấn lấy ta cả ngày chứ? Nếu ta nói ra, người Vương đô đều sẽ biết ngươi bị ngã xuống hố phân, cả người dơ bẩn đứng trước mặt Vương gia, mọi người nói có đúng không?"

Nói xong, Nam Cung Thiển Trang kích động hỏi thực khách đang dùng bữa.

Mọi người nghe thấy lời nói của Nam Cung Thiển Trang, chợt cảm thấy mất khẩu vị, nhưng nghe xong lời của nàng, ánh mắt lóe sáng, đây chính là đại bát quái!

Trong sòng bạc có đổ tiền, đánh cược tiểu thư phủ Thừa Tướng có thể trở thành Tuyên vương phi hay không, nhưng có lời đồn rằng Tuyên Vương muốn lấy Trường Quận Quận chúa làm vợ, làm sắc mặt của người đánh cược cho Chân Thiến trắng bệch, nhưng lời đồn chưa tiêu tan được mấy ngày, lại có tin đồn khác truyền ra, Trường Quận Quận chúa muốn giải trừ hôn ước với Tuyên Vương, Hoàng thượng đã đồng ý, dự định lúc sắc phong nàng là công chúa Trường Nhạc thì sẽ hạ chỉ giải trừ hôn ước, những người đánh cược trở nên sôi nổi, nhưng hiện giờ, bọn họ nghe được tin tức nặng ký này, có lẽ đây là điểm mấu chốt cho vụ đặt cược.

Tuyên Vương là người như thế nào, là người yêu thích mỹ nhân, mặc dù Chân Thiến là mỹ nhân hiếm có, nhưng ai có thể xuống tay với nữ nhân được vớt ra từ trong hố phân chứ? Vả lại còn tận mắt nhìn thấy!

"Ngươi ——" Sắc mặt Chân Thiến trắng bệch, nàng rất vất vả mới khống chế lời đồn đại này, không ngờ Nam Cung Thiển Trang lại vạch trần ra, còn ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi có chút hối hận khi đến khiêu khích Nam Cung Thiển Trang.

Ánh mắt tức giận liếc về phía Nam Cung Thiển Trang, nhìn thấy rõ dung mạo của nàng ta, Chân Thiến khiếp sợ há hốc mồm, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Ta làm sao?" Nam Cung Thiển Trang nhìn đáy mắt của Chân Thiến hiện lên vẻ ghen tỵ, ác độc, oán giận, nàng sờ sờ mặt, gật đầu hài lòng, thì ra gương mặt này không chỉ đẹp mắt, còn có thể đả kích người!

Đáy mắt Chân Thiến tràn đầy vẻ ghen tỵ, trước đây nàng xem thường, dù đẹp đến thế nào cũng không thể tới mức này, nhưng không ngờ trên đời lại có dung mạo thoát tục không giống người thật như vậy.

Nhất là đôi mắt xanh thẳm kia, tâm tư xấu xa của nàng ở trước mặt Nam Cung Thiển Trang, giống như không thể che giấu!

"Không, không thể nào, ngươi không phải là Nam Cung Thiển Trang, ngươi không phải là nàng ta."

Trong lòng Chân Thiến hốt hoảng, trong tiềm thức nàng luôn bài xích sự thật rằng Nam Cung Thiển Trang xuất chúng hơn so với nàng, ở Nam Chiếu, nàng là nữ tử đứng đầu Quý tộc ở Vương đô, là người có thể sánh được, đột nhiên xuất hiện một Nam Cung Thiển Trang, dung mạo long lanh kia ngang ngửa với nàng, nhưng nàng không thèm để vào mắt, bởi vì mọi phương diện và thân phận của nàng đều xuất chúng.

Hôm nay, chẳng những thân phận, ngay cả dung mạo của Nam Cung Thiển Trang, không biết đẹp hơn gấp bao nhiêu lần so với nàng!

"Hả? Vậy Chân tiểu thư cảm thấy ta nên là ai?" Nam Cung Thiển Trang cảm thấy Chân Thiến càng ngày càng thú vị, nhìn nàng ta với vẻ đầy thích thú.

Chân Thiến không chịu yếu thế, muốn cãi lại, nhưng có một luồng khí lạnh từ trong lòng xông lên, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân kia, lập tức ý thức được sự luống cuống của mình, nàng siết chặt nắm đấm, xoay người cầm lấy hộp quà trong tay của người hầu đứng sau lưng, cười nói: "Thật xin lỗi, Thiến Nhi lo lắng cho tỷ tỷ, sợ có kẻ xấu giả mạo, thân phận của tỷ tỷ không tầm thường, đương nhiên phải cẩn thận, lần trước muội muội thất lễ, bị hoảng sợ nên ở trong nhà tu dưỡng, không thể đến nói lời xin lỗi, hôm nay khỏe hơn một chút, ra ngoài mua chút quà, đúng lúc gặp được tỷ tỷ, nên tới đây chào hỏi."

Nam Cung Thiển Trang liếc mắt nhìn hộp giấy, cảm thấy không hứng thú lắm. "Ngọc thạch sao?"

Chân Thiến gật đầu cười, nàng mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc Hòa Điền thượng đẳng, dùng để khắc con dấu thì rất đẹp.

"Tỷ tỷ, muội muội phải đi rất nhiều nơi mới tìm được cái này, nó rất hợp với tỷ tỷ." Chân Thiến đẩy cái hộp tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang ước chừng ngọc thạch đặt ở trong lòng bàn tay, quan sát một hồi, rồi ném vào trong hộp, nói: "Ta cảm thấy nó rất xứng với Chân tiểu thư."

Chân Thiến tức đến mức muốn nôn ra máu, hiển nhiên là chọn cho nàng, không xứng với nàng, chẳng lẽ xứng với nàng ta sao? Nếu không phải muốn biết thân phận của nam nhân này và... Nàng sẽ không lấy ngọc Hòa Điền đã đặt trước từ rất lâu, hôm nay mới lấy được hàng, đem tặng cho người khác!

"Tỷ tỷ nói đùa, muội muội không thích ngọc thạch, đeo lên sẽ không có linh khí như trên người tỷ tỷ."

Nghe Chân Thiến liên tục nịnh hót, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy nếu nàng không nói ra thân phận của Bách Lý Ngọc, e rằng Chân Thiến sẽ xé tim của nàng. Chậc chậc, chi ra nhiều vốn liếng như vậy.

"Chân tiểu thư, sau này ngươi hãy gọi tục danh của ta, hoặc là Quận chúa, không cần gọi ta là tỷ tỷ."

Chân Thiến ngẩn ra, nụ cười trên mặt biến mất, uất ức, hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao?"

"Một, mẫu thân của ta chỉ có một nữ nhi là ta, thứ hai, phu quân của ta cũng chỉ có một vị thê tử là ta, Chân tiểu thư chớ gọi bừa." Nam Cung Thiển Trang xoa xoa cánh tay sởn gai ốc, không chịu nổi dáng vẻ uốn éo của Chân Thiến, nàng ta muốn quyến rũ ai đây?

Khuôn mặt của Chân Thiến cứng ngắc, quan hệ của các nàng ở Vương đô này, đều là tỷ tỷ, muội muội, tại sao Nam Cung Thiển Trang này, lại nhiều quy củ như vậy?

"Thiến Nhi thất lễ, xin Quận chúa đừng trách tội."

Chân Thiến khom người nhận lỗi, mắt hạnh gợn nước nhìn về phía Bách Lý Ngọc, Nam Cung Thiển Trang nói hắn là phu quân của nàng ta, chẳng lẽ là Bắc Thương Ám Đế?

Dường như Chân Thiến không thể che giấu ánh mắt ghen tỵ, kiếp trước Nam Cung Thiển Trang đốt cao hương, chẳng những gả cho Ám Đế làm phi, thậm chí còn có dung mạo tuyệt trần, chỉ cưới một mình nàng ta.

Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, liếc nhìn ngọc thạch trên bàn, kéo Bách Lý Ngọc tay, nói: "Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, lần sau, nếu Chân tiểu thư muốn tặng quà, nhớ lau sạch ký hiệu!"

Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang đứng dậy, không cẩn thận bị trượt chân, đôi tay hốt hoảng quơ loạn, nắm được tay của Chân Thiến, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, nàng gật đầu nói cảm ơn, rời đi cũng không quay đầu lại.

Mặt mũi Chân Thiến vặn vẹo nhìn bóng lưng của Nam Cung Thiển Trang, cười nham hiểm, không nhìn ngọc thạch trên bàn, đi ra theo hướng ngược lại.

......

Trong ngôi nhà cũ ở cuối phố Nam của Vương đô, Chân Thiến sai người hầu đặt tất cả đồ vật lên trên bàn, đi thẳng qua sảnh trước, tới hậu viện.

Nhìn thấy nam tử mặc áo đen rộng thùng thình, đôi tay trắng toát không bình thường, giống như bị bệnh đã lâu không nhìn thấy mặt trời, đáy mắt hiện lên ý cười, nam tử này là người mà nàng cứu được ở ngoài thành, hắn cung cấp côn trùng năm màu, đưa ra kế hoạch đối phó với Nam Cung Thiển Trang, cho nên, nàng giữ lại hắn.

"Hòa Nhị, hôm nay ngươi bảo ta vẩy rượu thuốc lên ngọc thạch, đoán chắc rằng ta sẽ gặp phải ả tiện nhân kia sao?" Ánh mắt của Chân Thiến nhu hòa như nước, nàng dừng lại, cách nam tử áo đen nửa thước.

Nam tử quay mặt sang, trên mặt đeo mặt nạ mỏng màu vàng kim, che kín cả khuôn mặt, mái tóc đen như mực xõa ra không gài cũng không buộc lại, ánh mắt âm nhu nhìn Chân Thiến, kéo miệng nói: "Nàng ta đụng vào rồi sao?"

Chân Thiến gật đầu đắc ý, hờn dỗi nói: "Ta ra tay, làm sao có thể thất bại? Nhưng mà đáng tiếc, nàng ta không mang nó về."

Chân Thiến cảm thấy đáng tiếc, nghe được đề xuất của Hòa Nhị, trong lòng nàng bất mãn, không sắp đặt cẩn thận, nếu như lau sạch ký hiệu, Nam Cung Thiển Trang sẽ mang về, chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?

"Ngươi cũng đụng vào sao?" Đột nhiên, mũi Hòa Nhị ngửi mấy cái, âm trầm hỏi.

Sắc mặt Chân Thiến trắng nhợt, nhớ lại lúc Nam Cung Thiển Trang rời đi, suýt bị ngã, nàng ta đã kéo tay của nàng, cuống quít giơ tay ra, chỉ thấy tay phải bị Nam Cung Thiển Trang nắm được, đã biến thành màu đen. "Hòa Nhị, chuyện này... Phải làm sao?" Trong lòng Chân Thiến sợ hãi, nhìn tay trắng nõn đã bị đen thui một mảng, giống như dội mực lên vậy.

Hòa Nhị thầm mắng “ngu xuẩn”, trong lòng suy nghĩ làm sao Nam Cung Thiển Trang có thể phát hiện ra?

"Không có thuốc giải, chỉ cần ngươi không đụng vào côn trùng năm màu, sẽ không sao." Hòa Nhị xoay người đi vào trong phòng, bỗng nhiên hông bị thắt chặt, nhìn bàn tay đen thui để ngang hông của mình, đáy mắt hắn tỏ vẻ chán ghét.

"Hòa Nhị, nếu ngươi giết chết Nam Cung Thiển Trang, đợi đến khi ta ngồi lên chiếc ghế Tuyên vương phi, nhất định sẽ tìm một chức quan cho ngươi." Nói xong, Chân Thiến vòng quanh hông của Hòa Nhị, chuyển tới trước mặt hắn, rúc vào trong ngực của Hòa Nhị, ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực của hắn, linh hoạt dò vào trong vạt áo trêu đùa.

Con ngươi của Hòa Nhị tối tăm, giơ tay bắt lấy tay của Chân Thiến.

"Ngươi không muốn sao?" Mặt Chân Thiến ửng hồng, nhớ lại lúc cầm côn trùng năm màu, nàng bị hắn khiêu khích động tình, dưới sự cường thế ngang ngược tấn công của hắn, đã xảy ra quan hệ, một khi nếm qua mùi vị này, trong lòng ngứa ngáy, trống rỗng, muốn cùng hắn điên loan đảo phượng lần nữa.

Hòa Nhị nhìn điệu bộ lẳng lơ của Chân Thiến, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt, cho dù trinh tiết liệt nữ ra sao, đã nếm phải trái cấm, trúng độc của hắn, đều sẽ biến thành dâm phụ!

Chân Thiến thấy hắn không có phản ứng, hơi thất vọng, ngượng ngùng thả tay ra, định rời đi. Nàng vừa mới xoay người, hông bị thắt chặt, người bị va mạnh lên cột gỗ.

Hai tay nàng ôm cột gỗ, chỉ cảm thấy bên hông mát lạnh, váy bị vắt lên thắt lưng, quần bị lột xuống.

Hòa Nhị bóp hông của nàng, mạnh mẽ tiến vào.

Khu vực mềm mại bị xâm nhập cường hãn, toàn thân Chân Thiến bị kích thích lạ thường đến phát run, con ngươi âm nhu của Hòa Nhị biến sắc, trở nên hung mãnh khác thường.

"A ——" Chân Thiến không thể đè nén được, buột miệng thét lên một tiếng, hai bóng người triền miên ở trong đình viện trống trải, nha hoàn canh giữ ở ngoài nghe thấy, mặt đỏ tới mang tai.

"Chậc chậc... Thì ra thật sự là trà xanh biểu(1)."

Nam Cung Thiển Trang nằm sấp trên đầu tường, nhìn lòng bàn tay đen thui của mình, nhìn về phía Bách Lý Ngọc ở chân tường, nói: "Ta biết ngay là có bẫy, nhưng mà người áo đen kia là ai? Cảm thấy có chút quen mắt."

Nam Cung Thiển Trang tập trung tìm kiếm ở trong đầu, nhưng hoàn toàn không có một chút thông tin gì về người áo đen, vậy tại sao hắn phải đối phó với nàng?

Hơi híp mắt, trong đầu hiện lên một bóng người, nhưng không bắt kịp, hai chân Nam Cung Thiển Trang đạp góc tường, muốn leo lên cao hơn để nhìn cho rõ, mắt cá chân bị túm chặt, nàng bị kéo xuống.

"Làm sao vậy?" Nam Cung Thiển Trang không giãy giụa, mặc cho mình va vào ngực của Bách Lý Ngọc. Nàng vòng tay khép chặt cổ của Bách Lý Ngọc, cảm thấy năm ngón tay biến thành màu đen cực kỳ chói mắt, không biết đây là thứ gì, lau cũng không hết.

"Không cho lén lút nhìn cơ thể của nam nhân khác, có ta rồi còn chưa được sao?" Bách Lý Ngọc không biết xấu hổ thẳng thắn dẫn dụ Nam Cung Thiển Trang, cho phép nàng nhìn nam nhân có mặc quần áo là mức độ lớn nhất rồi, còn cởi hết thì... Hừ!

Nam Cung Thiển Trang nhớ lại vóc người của Bách Lý Ngọc, lắc đầu một cái, môi đỏ mọng hé mở, nói: "Không thể sánh được!"

Đôi môi của Bách Lý Ngọc khẽ nhếch, nụ cười còn chưa tiêu tan, đã nghe thấy Nam Cung Thiển Trang tiếp tục nói: "Chao ôi, cái gì Hòa Nhị kia, thật là dũng mãnh, nam nhân phải như vậy!"

"......" Mặt Bách Lý Ngọc trầm xuống, nghiêng người nhìn màn trình diễn xuân cung đồ sống động bên trong tường rào, ánh mắt dừng lại ở bả vai của nam nhân áo đen trần truồng, lộ ra nụ cười không rõ ý vị.

......

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã trôi qua mấy ngày, Quân vương của các quốc gia đã đến Nam Chiếu, đều do Thủy Minh Hách sắp xếp bọn họ nghỉ ngơi ở trong hành cung.

Người Đông Lăng quốc tới chính là Tương Vương và Thái Niệu, người Bắc Thương Minh Đế phái tới là Tam công chúa Thương Cán, còn Tuyết Lâm quốc là Tân Đế Sở Mộ Cẩn đến.

Nam Cung Thiển Trang mềm nhũn nằm ở trên giường, nghe Lãnh Vụ báo cáo những thứ cần phải chuẩn bị vào ngày mai, còn có cả lễ tiết, nàng nghe mà ngáp liên tục.

"Lãnh Vụ, đừng đọc nữa, ta phải đi ngủ." Nam Cung Thiển Trang không kiên nhẫn, phất tay, đọc cả buổi, một chữ nàng cũng không nghe vào đầu.

"Chủ tử, ngày mai có rất nhiều dân chúng đến xem, nếu như thất lễ, sẽ tương đương với mất thể diện của quốc gia, sứ giả của các quốc gia khác sẽ đối xử với người như thế nào?" Lãnh Vụ hơi bất mãn với sự tùy ý của chủ tử, sau này nếu trở thành Vương Hậu, với tính khí này, nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

Nam Cung Thiển Trang trầm mặt, một lúc sau mới nói: "Lãnh Vụ, ngươi ở cạnh ta nửa năm, thay đổi rất nhiều, không còn là người giang hồ không câu nệ lễ tiết nữa, hiện giờ đã có hơi thở của thế gia."

Sắc mặt Lãnh Vụ khẽ biến, biết mình đã quá phận, “uỳnh”, nàng quỳ trên mặt đất.

"Lãnh Vụ, cho dù có phải vì tốt cho ta hay không, ngươi cũng chỉ là thuộc hạ của ta, nghe lệnh của ta, lần sau tuyệt đối không được tự tiện làm chủ, nếu không, ta không cần ngươi ở bên cạnh." Nam Cung Thiển Trang biết người bên cạnh chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng không được làm ra những chuyện vượt ra khỏi ranh giới khoan dung của nàng, người của nàng, phải trung thành với nàng, không được nghe mệnh lệnh của bất kỳ người nào!

"Chủ tử, Lãnh Vụ biết sai! Nguyện ý chịu phạt."

Vẻ mặt Lãnh Vụ nghiêm túc, khôi phục sự lạnh lùng như khi mới gặp Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang thở dài, vung tay, "Ta không có ý trách phạt các ngươi, chỉ là các ngươi phải hiểu bổn phận của thuộc hạ, ta là chủ tử của các ngươi, mạng của các ngươi là của ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ giống như tính mạng của mình, lần sau cho dù thân thể của ta bị vùi lấp, vẫn là như thế, không có mệnh lệnh của ta, không được tự tiện đi dâng mạng!"

Nếu đối phương thiết lập cạm bẫy, chẳng phải là bọn họ đi chịu chết sao?

Lần này là vì chuyện tình cảm rối rắm của nàng với Bách Lý Ngọc, nhưng cũng phải lấy việc nhỏ này mà làm gương, cho nên nàng mới có thể mở miệng nhắc nhở.

Đầu Lãnh Vụ rủ xuống thấp hơn, khuôn mặt lạnh lùng khẽ động bởi vì câu nói của Nam Cung Thiển Trang. "Thuộc hạ ghi nhớ!"

"Tốt lắm, không còn chuyện gì thì lui ra."

"Chủ tử, Hoàng đế Tuyết Lâm muốn gặp người."

Lãnh Vụ hơi lo lắng, lúc trước rời khỏi Tuyết Lâm, chuyện chủ tử gây ra cho Sở Mộ Cẩn, e rằng Sở Mộ Cẩn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chủ tử.

"Hử?" Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, mắt phượng trong như nước lay động, nói: "Đi xem sao."

Nam Cung Thiển Trang để Bách Lý Ngọc ở lại Điện Tử Uyển, một mình đi tới Thái Bạch Lâu như đã hẹn, đi lên lầu ba, Nam Cung Thiển Trang nhìn cánh cửa khép chặt, đưa tay đẩy cửa ra. "Chúc mừng Cần vương lên ngôi." Nam Cung Thiển Trang cười rạng rỡ đi vào, ngồi xuống chỗ đối diện với Sở Mộ Cẩn.

Phòng riêng chỉ có một mình hắn, đầu đội mũ ngọc, vẫn mặc bộ y phục màu tím như cũ, hoa văn ẩn mạ vàng nền trắng, tướng mạo không thay đổi nhiều lắm, chỉ là đáy mắt lạnh băng càng trở nên âm u khó hiểu.

"Nam Cung Thiển Trang, đã lâu không gặp, vẫn nhanh mồm nhanh miệng như thế." Sở Mộ Cẩn châm trà cho Nam Cung Thiển Trang, thấy dung mạo của nàng giống như tiên nữ trong tranh, thần thái sáng ngời, nếu không phải là bộ quần áo lụa mỏng đỏ rực kia cùng giọng nói chê cười trước sau như một kia, quả thật hắn sẽ không nhận ra, người xinh đẹp như vậy, đúng là Nam Cung Thiển Trang.

Trái tim, không khỏi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, nếu lúc đó hắn không buông tay, có lẽ bọn họ sẽ không lưu lạc tới bước này?

Nhưng chuyện nàng đã làm với hắn, đời này khắc cốt khó quên!

Đối mặt với tấu chương nạp phi của các đại thần, hắn đã thử qua đêm cùng thị thiếp của phủ Nguyên Vương, vẫn yếu đuối không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí đáy lòng chống lại mãnh liệt.

"Hoàng thượng chưa từng nghe nói câu này sao? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách của ta là từ trong bụng mẹ mà ra, làm sao dễ thay đổi như vậy chứ?" Trong lời nói của Nam Cung Thiển Trang một câu hai nghĩa, nhìn thấy Sở Mộ Cẩn, vốn dĩ nàng sẽ không kiềm chế được nỗi căm hận trong lòng, ra tay giết hắn, không ngờ trải qua khoảng thời gian hơn một tháng, trái lại nàng có thể khống chế được.

Mặt Sở Mộ Cẩn lạnh lùng như băng, lộ ra vẻ châm biếm. "Giang sơn cũng không thể thay đổi dễ dàng như vậy, cho dù chưa tới trăm năm, Tuyết Lâm vẫn là của Sở thị."

"Cũng đúng, Sở Mộ Cẩn ngươi không sinh được nhi tử, vẫn còn có Sở Mộ Khoảnh." Nam Cung Thiển Trang bưng ly trà nóng lên uống cạn, cảm thấy Sở Mộ Cẩn làm Hoàng đế mấy ngày, càng có tiến bộ, không dễ dàng mất khống chế như thường ngày, bị nàng kích mấy câu, răng nanh đã lộ ra.

"Nam Cung Thiển Trang, trẫm cho rằng trải qua thủ đoạn kia của người, sẽ khó rung động, nhưng nhìn thấy ngươi, trẫm ngạc nhiên phát hiện ra, thậm chí trẫm còn có cảm giác." Trong đáy mắt lạnh lẽo của Sở Mộ Cẩn hiện lên cảm xúc phức tạp, nhìn khuôn mặt và thân thể mềm mại của Nam Cung Thiển Trang, hắn không cam lòng ảo tưởng, thân dưới nóng lên, vậy mà lại có phản ứng, trong lòng vui mừng, nhưng hắn lập tức buồn bã. "Nam Cung Thiển Trang, thứ mà trẫm coi trọng, sẽ không dễ buông tay, huống chi, vì con cháu của trẫm, ngươi cho rằng trẫm sẽ bỏ qua ngươi sao?"

Chẳng lẽ vừa rồi tên cẩu tặc kia có tà ý với nàng sao?

Trong lòng Nam Cung Thiển Trang tức giận, vô cùng hối hận vì đã đến đây, hối hận đến nỗi ruột đã xanh mét rồi, sớm biết như vậy, lúc đó nàng nên hạ xuân dược đoạn tiểu đệ của hắn, tra tấn hắn, cắt đứt hậu họan!

"Sở Mộ Cẩn, ngươi vẫn còn cái ý nghĩ viển vông ngày đó sao, ngươi cho rằng ta vẫn là Nam Cung Thiển Trang lúc trước bị ngươi nắm mạng sống trong tay sao? Muốn bắt được ta, ngươi hãy hỏi kỵ binh của Nam Chiếu trước đã." Nam Cung Thiển Trang chắc chắn rằng tạm thời Sở Mộ Cẩn không dám làm gì nàng, nên mới dám một mình đến đây, thân phận của nàng không giống như trước kia, không còn là một phủ tướng quân nho nhỏ, hôm nay, phía sau nàng chính là cả nước Nam Chiếu.

Sắc mặt của Sở Mộ Cẩn tái xanh, đương nhiên hắn biết nàng là công chúa Trường Nhạc mất tích của Nam Chiếu, chưa thăm dò rõ ràng địa vị của nàng ở Nam Chiếu, nên tạm thời án binh bất động, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, hắn không nhịn được lên tiếng: "Nam Cung Thiển Trang, nghe nói Hoàng đế Nam Chiếu kén phò mã cho ngươi, nếu trẫm dùng ba tòa thành làm sính lễ, sau đó thảo quốc thư xin hòa thân, Nam Chiếu Đế sẽ nghĩ như thế nào?"

Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang chợt lạnh lẽo, nâng mắt nhìn thẳng vào Sở Mộ Cẩn một lúc lâu, cười quỷ dị, nói: "Hoàng đế Tuyết Lâm, phụ hoàng kén phò mã cho ta, chứ không phải gả ta đi, chẳng lẽ ngươi mang theo cả Tuyết Lâm quốc làm đồ cưới, đến ở rể Nam Chiếu ta sao?"

"Nam Cung Thiển Trang!" Sở Mộ Cẩn không thể nhịn được nữa, mặt đen như mực, gầm nhẹ.

Nam Cung Thiển Trang nghịch Long Hổ Lệnh ở trong lòng bàn tay, lười biếng treo ở trên ghế, khinh thường nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, Nam Chiếu coi ta là chủ sao?"

Sở Mộ Cẩn nhìn Long Hổ Lệnh trong tay nàng, sắc mặt đại biến, có Long Hổ Lệnh, tương đương với có được một nửa giang sơn Nam Chiếu, nắm trong tay tất cả binh quyền. Hắn cần phải tính toán lại giá trị của Nam Cung Thiển Trang một lần nữa!

Ánh mắt u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, nhìn về phía đầu con phố, chân mày nhíu chặt giãn ra, trong tình thế bắt buộc, nói: "Nam Cung Thiển Trang, ngươi nhất định sẽ gả cho trẫm!"

(1) Trà xanh biểu: chỉ những cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, trong sáng, tỏ vẻ điềm đạm, đáng yêu trước mặt người khác nhưng bản chất thì hám lợi, đa tâm, sống dựa vào bán rẻ thân xác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương