Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Quyển 2 - Chương 6: Để lộ dung mạo thật, sắc phong Hoàng Hậu?

Trong Ngự Hoa Viên, mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Nam Cung Thiển Trang, nếu nàng đúng như những gì Lệnh Quý phi nói, vậy thì nàng chính là mật thám Bắc Thương phái tới.

Nam Cung Thiển Trang điềm tĩnh như thường nhìn về phía chậu nước kia, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, đồ dịch dung trên mặt chính là hoán nhan thủy, hiện tại lớp màng này là dáng vẻ của Kiều Tâm, đắp trên mặt, một ngày sau tháo xuống, sẽ biến thành diện mạo mong muốn. 

Nhưng loại thuốc này không phải thứ thuốc nào cũng có thể rửa trôi, nếu không cẩn thận, thậm chí sẽ dẫn tới hủy dung, mà mối thù hận của Lệnh quý phi với nàng, không thể chỉ đơn thuần là thuốc bột rửa trôi hoán nhan thủy.

Nhớ tới cái đêm ở Điện Tử Uyển, Thủy Triệt đưa hoán nhan đan cho nàng, trong lòng có chút chấn động, nhất định là ông ta nhận ra nàng đang dịch dung.

Ánh mắt thanh tĩnh nhìn Thủy Triệt, mí mắt ông ta khép hờ, ông ta hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, cũng có thể nói, trong mắt ông ta, đây chính là một màn kịch vô cùng nhàm chán, trừ Thủy Thiên Diên, sợ là bất luận kẻ nào cũng không thể lọt vào mắt ông ta!

"Lệnh Quý phi, người nhiều lần gây khó dễ cho Bản Quận chúa, nếu đây chỉ là một trò đùa, vậy uy nghiêm của Bản Quận chúa để đâu?" Nam Cung Thiển Trang lười biếng tựa lưng lên ghế dựa, hai chân không hề có hình tượng gác lên bàn, lấy tư thế nhàn rỗi ngồi nhìn Lệnh Quý phi.

Trong lòng Nam Cung Thiển Trang cực kỳ rối rắm, nàng chưa sẵn sàng để lộ ra diện mạo thật, vừa sợ gây phiền toái, mặt khác, lại cảm thấy lộ ra cũng không sao, những người luôn tâm niệm đẩy nghĩa mẫu của nàng vào chỗ chết, nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ sợ là ngồi không yên, nàng chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được!

Mà bây giờ, trước khi nàng chưa chuẩn bị xong, thì chỉ có thể kéo dài!

Dường như Lệnh Quý phi nhìn ra tâm tư của Nam Cung Thiển Trang, cười lạnh một tiếng, kéo dài. . . Có thể bình an vô sự trốn thoát một kiếp sao?

"Thế nào, chẳng lẽ Quận chúa chột dạ? Nếu như ngươi bị bổn cung vu khống, bổn cung tự nguyện hạ phẩm cấp, chuyển đến lãnh cung, ba năm không ra ngoài!" Lệnh Quý phi nắm chắc mười phần, liếc mắt tăng thêm nước thuốc, đáy mắt lóe lên vẻ thâm độc, cho dù có phải hay không, hễ bị dính một chút, gương mặt sẽ thối rữa, mà khi đó, nàng chỉ cần nói bởi vì Nam Cung Thiển Trang đề phòng bị bại lộ, tự mình hủy dung, định ra tội danh thay cho nàng ta!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, Lệnh Quý phi muốn chặn đường lui của Nam Cung Thiển Trang, con cháu nối dõng của Hoàng thất Nam Chiếu ít ỏi, chỉ có hai hoàng tử, cũng chưa biết ngôi vị hoàng đế rơi vào nhà nào, có khả năng nhất là Tuyên vương, nhưng danh tiếng của hắn không tốt, quanh năm trà trộn trong đám làng chơi, mà tiểu Vương gia Thủy Mặc, tính tình đơn thuần, không có mưu lược Đế Vương, nhưng hắn có bối cảnh hùng hậu, phủ Thái Phó ở Nam Chiếu được cha truyền con nối, đứng vững hàng trăm năm, căn cơ sâu, rắc rối phức tạp, có không ít học trò đệ tử, đảm nhận chức vị quan trọng, trong cung lại có Lệnh Quý phi thao túng, có được ngôi vị Hoàng đế dễ như trở bàn tay, nếu như trong giây phút quan trọng này Lệnh Quý phi, thật sự vào lãnh cung, ba năm, nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn, triều đình thay đổi khó lường, đủ để xảy ra chuyển biến long trời lở đất, có lẽ tiểu Vương gia Thủy Mặc không có duyên với ngôi vị Hoàng đế.

Thủy Triệt hơi nâng mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ rệt, lạnh nhạt đảo qua chậu nước phản chiếu ánh trăng rằm, khóe miệng hơi nhếch lên có một chút thâm ý.

Ông không giữ người vô dụng bên mình, Nam Cung Thiển Trang là ông nhận lời với Diên nhi, bây giờ, cũng đủ rồi, ông không thể bảo vệ nàng một đời, nếu không có thủ đoạn, tốt hơn hết là chết đi.

"Lệnh Quý phi đã nói đến như vậy, Bản Quận chúa cung kính không bằng tuân mệnh!" Nam Cung Thiển Trang thu vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt kia của Thủy Triệt vào trong mắt, nếu nàng không thể hóa giải kiếp nạn này, nàng chính là đồ bỏ đi!

Vung tay lên, ra hiệu cung nữ kia bưng chậu nước tới, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn bóng loáng. "Bưng lại đây."

Nói xong, chân nàng giẫm trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, định đưa tay cầm chiếc khăn lông trong chậu lên, sau lưng truyền đến tiếng của Thủy Minh Hách: "Khoan đã, vị hôn thê của Bổn vương, đương nhiên phải lộ ra chân dung trước mặt Bổn vương, nhiều người nhìn như vậy, trong lòng Bổn vương không thoải mái."

Nam Cung Thiển Trang dừng tay, cười như không cười nhìn Thủy Minh Hách, hắn giải quyết rắc rối giúp nàng, hay là cố ý chế giễu nàng?

"Lời nói này của Vương gia cũng cho rằng Bản Quận chúa là một kẻ giả mạo?" Mắt phượng dựng thẳng, không vui trừng mắt nhìn Thủy Minh Hách.

"Cũng không phải, ái phi xinh đẹp đương nhiên phải để cho một mình Bổn vương nhìn, giống như đêm động phòng, một mình hưởng thụ mỹ vị của ái phi, các vị đại thần, Bổn vương nói có đúng không?" Trong đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách lấp lánh cảnh xuân, trên mặt hiện lên nụ cười yêu nghiệt, tiếp tục lỗ mãng trêu chọc nói: "Chẳng lẽ các vị đại thần không đồng ý với quan điểm của Bổn vương, thích có người vây xem động phòng?"

"Phụt. . . Khụ khụ. . ." Những người uống rượu đều phun rượu trong miệng ra, bị sặc đến mức sắc mặt đỏ lên, ho khan dữ dội.

Thầm nghĩ quả nhiên Tuyên vương phong lưu phóng đãng, cảnh tượng như thế, chủ đề nghiêm túc như thế, hắn lấy lạc thú chốn khuê phòng làm ví dụ, cố ý muốn làm bọn họ mất mặt?

Hơn nữa, đại đa số những người trong đó đều là người của Lệnh Quý phi, nếu bọn họ tán thành, chính là “phản bội” Lệnh Quý phi, đầu quân cho Tuyên vương, nếu không tán thành, mặt mũi của bọn họ không biết để đâu, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt lúng túng ngồi đông cứng tại chỗ, nhanh chóng tính toán nên trả lời thế nào để thích hợp nhất.

"Tuyên vương thích nói đùa, nhìn xem, trêu đùa làm cho các vị đại thần đứng ngồi không yên, e rằng sau khi hồi phủ, sẽ bị phu nhân gây khó dễ."
Đáy mắt Lệnh Quý phi hiện lên vẻ mờ ám, cười hoà giải, trông thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm, kèm theo uy nghiêm nói: "Tuyên vương, ngài nói không sai, nhưng chuyện liên quan đến thể diện quốc gia, giang sơn xã tắc, chuyện này không được qua loa, nếu chỉ riêng một mình Quận chúa thì tốt, nhưng sau lưng nàng ta rất có thể là quan lại Kinh Hoa Bắc Thương Ám Đế! Có Tuyết Lâm quốc làm ví dụ, không thể bỏ qua."

Ánh mắt các vị đại thần nhìn Thủy Minh Hách có chút thâm ý, liên tục gật đầu đồng ý với lời nói của Lệnh Quý phi.

"Lời Lệnh Quý phi nói thực đơn giản, Bổn vương chỉ yêu thích thứ xinh đẹp, giang sơn xã tắc có quan hệ gì với Bổn vương, Bổn vương chỉ biết bây giờ các ngươi đang bắt nạt ái phi của Bổn vương, nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, vô năng như vậy, làm sao có thể bảo vệ giang sơn Nam Chiếu?" Thủy Minh Hách cũng không biết vì sao, thấy Nam Cung Thiển Trang tiến thoái lưỡng nan, hắn nên vui mừng, nhưng thấy được dáng vẻ khổ sở của nàng, câu nói giải vây bật thốt ra.

Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chợt lóe lên, khẽ thở dài, Thủy Minh Hách đang giúp nàng, thật khó tin!

"Tuyên vương đắm chìm trong sắc đẹp, quá mức nữ nhi tình trường, khó làm nên việc lớn, tương lai làm sao đạt được bá nghiệp?" Vầng trán của Lệnh Quý phi hiện lên vẻ nghiêm nghị, cực kỳ tức giận với lời nói của Thủy Minh Hách.

"Lệnh Quý phi sai rồi, không phải còn có phụ hoàng sao, cho dù tương lai phụ hoàng đi tìm mẫu hậu, thì còn có nhị đệ, không chỉ một mình Bổn vương có thể gánh vác Nam Chiếu." Giọng nói Thủy Minh Hách trầm khàn, lộ ra mấy phần hấp dẫn, làm cho các tiểu thư quan gia rối rít thẹn thùng ánh mắt ái mộ, Thủy Minh Hách không chút giấu diếm liếc mắt đưa tình, xuân tâm nảy nở, nai nhỏ trong lòng nữ tử chạy loạn, thất điên bát đảo, cúi thấp đầu ngượng ngùng.

Sắc mặt của Lệnh Quý phi trắng nhợt, ý thức được vừa rồi bản thân nói sai, bất kỳ bậc Đế Vương nào cũng đều có hoài bão giành được bá nghiệp, vua Nam Chiếu tuổi còn trẻ như vậy, chính trực tráng niên, làm sao có thể cho phép người khác tán dương nhi tử của mình giành được bá nghiệp, chẳng phải là nói ông ta vô năng?

Hoảng hốt nhìn về phía Thủy Triệt, thấy ông ta nhắm mắt giả vờ ngủ say, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Đương nhiên Hoàng thượng có thể giành được bá nghiệp thiên hạ, thân là con cháu của Hoàng thượng, tất nhiên không phải là người vô dụng." Lệnh Quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy bảo, phía sau ánh mắt ân cần ẩn sâu vẻ thỏa mãn, Thủy Minh Hách càng như vậy, Mặc Nhi càng có nhiều hy vọng.

"Nói như vậy, Lệnh Quý phi không đồng ý thả người?" Dường như Thủy Minh Hách nổi nóng, nụ cười trên mặt đột nhiên thu lại, âm trầm bưng bình rượu vàng lên, liếc mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, cười nói: "Ái phi, nàng nói như thế nào?"

Nam Cung Thiển Trang không ngờ tiểu tử này đá vấn đề về phía nàng, nâng mắt đảo qua hắn, không hề gì nhún vai nói: "Vì sự trong sạch của ta, xem ra cần phải lau sạch mặt."

Khuôn mặt trắng noãn của Tiểu vương gia Thủy Mặc nhăn thành bánh bao, phình ra, mất hứng nhìn Lệnh quý phi nói: "Mẫu phi, Hoàng tẩu là người tốt, làm sao có thể là mật thám, ngài quá đa tâm rồi."

Thủy Mặc rất khó chịu, trong lòng có một cảm xúc không thể lý giải đối với Nam Cung Thiển Trang, nhìn nàng ta có chút không thuận mắt, nhưng Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng, nàng ta đều dám cãi lại, mà còn bình an vô sự, trong lòng không khỏi dấy lên sự sùng bái, khí thế mạnh mẽ hơn vị hôn thê của hắn nhiều.

Lệnh Quý phi cắn chặt hàm răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, yêu nữ này mới đến bao lâu, mà ngay cả nhi tử của nàng cũng bị mê hoặc.

"Mặc Nhi, tính tình con đơn thuần, không phân biệt được rõ ràng thiện ác, tất cả những gì mẫu phi làm, đều vì tốt cho con, tính toán vì Nam Chiếu." Lệnh Quý phi tình ý sâu xa, chỉ hy vọng nhi tử không thò một chân vào.

"Mặc Nhi, a di của con chính là bị nàng ta hại chết, tâm tư độc ác, đừng để nàng ta mê hoặc."
Đáy mắt Phùng Vinh Hoa hiện lên vẻ hung ác, mặt sa sầm khiển trách Thủy Mặc.

Thủy Mặc mếu máo, hắn không thích Tổ phụ, Hoàng tổ mẫu, ngược lại hắn thích Nam Cung Thiển Trang, nghe được lời khiển trách của Phùng Vinh Hoa, dũng khí trong lòng bị kích động, giọng điệu không tốt nói: "Nàng không mê hoặc Bổn vương, Bổn vương cũng không ngốc, nếu a di không trêu chọc nàng, làm sao có thể rơi vào kết cục như thế? Hôm nay, nàng cũng chưa làm gì cả, lại bị các ngươi từng bước ép sát , đẩy đến chỗ chết, nàng cũng không phải là người chết hay kẻ ngốc, chờ các ngươi cầm đao chém rơi đầu của nàng, còn không biết phản kháng sao? Đây được coi là lòng dạ độc ác gì? Nếu có người luôn tâm niệm muốn mưu hại Bổn vương, Bổn vương nhất định phải diệt cả nhà hắn, để cảnh báo kẻ bắt chước làm theo, để tránh giống như chán ghét một con ruồi hôi thối."

Khuôn mặt trắng noãn của Thủy Mặc chợt đỏ bừng, thở hổn hển nhìn Phùng Vinh Hoa chằm chằm.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thủy Mặc không giống nhau, đây là Tiểu vương gia lúc nào cũng núp sau lưng vị hôn thê của hắn, không có chủ kiến, yếu đuối hèn nhát sao?

Trong lòng Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc, nhìn Thủy Mặc đánh giá, đột nhiên, nở nụ cười, đứng dậy nói: "Dù sao chăng nữa, ta đã làm cho mọi người nổi lên lòng nghi ngờ, nếu không tự mình rửa sạch hiềm nghi, ta cũng không được yên ổn ở Nam Chiếu."

Dứt lời, nàng xoay người đi về phía cung nữ, âm thầm đá một viên đá vụn đến trước mặt cung nữ, nhíu mày nói: "Đặt chậu nước lên bàn." Bàn tay trắng nõn chỉ vào cái bàn bày đồ ăn, điểm tâm tinh xảo trước mặt.

Quả thực tay của cung nữ tê dại, đương nhiên trong lòng vui sướng, bước chân lộn xộn đi đến, nhưng chân vừa bước, bị mất thăng bằng, ngã về phía trước, Nam Cung Thiển Trang thấy thế, mắt trợn to kinh hoảng, luống cuống tay chân muốn đỡ cung nữ, nhưng không chú ý, dùng quá nhiều sức lực nhào tới làm cung nữ ngã ngửa ra sau.

"Rầm. . . cành cạch. . ." Toàn bộ nước trong chậu dội lên người cung nữ, chậu nước trực tiếp bay ra ngoài theo đường vòng cung, đập lên trán Lệnh Quý phi, máu chảy xuống thái dương, đọng ở khóe mắt.

Mọi người đối mặt với tai nạn xảy ra bất ngờ này, có chút chưa tỉnh hồn lại, đến khi suy nghĩ từ từ kéo về, mặt của cung nữ dần dần bị ăn mòn, máu thịt be bét.

"A ——" Nam Cung Thiển Trang thét lên sợ hãi, che miệng chỉ vào cung nữ trên đất, hoảng sợ nói: "Lệnh Quý phi, thì ra người nói ta đồ giả mạo là giả, hủy nhan sắc của ta mới là mục đích, nếu không vì sao ngay cả mặt mũi của Tuyên vương, Nhàn vương cũng không cho, một lòng muốn ta rửa trôi hoán nhan thủy, sợ rằng, đây cũng là người bịa chuyện nói bừa.

Sắc mặt Nam Cung Thiển Trang trắng bệch, toàn thân sau khi hoảng sợ còn chưa bình tĩnh đang run rẩy, ánh mắt sợ hãi và kinh hoảng nhìn về phía Lệnh Quý phi.

Lệnh Quý phi cũng bị tai nạn này làm cho không kịp trở tay, không để ý tới vết thương trên thái dương, nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Triệt, nhìn thấy khóe môi ông ta khẽ cong lên, tâm tình rất vui vẻ, móng tay sắc nhọn bấm chặt vào lòng bàn tay, khó khăn kìm nén phẫn nộ.

"Tiện tỳ, dám mưu hại Quận chúa, hãm hại Bổn cung, người tới, lôi xuống chém." Lệnh Quý phi phản ứng rất nhanh, lạnh lùng quát, sai cấm vệ quân kéo cung nữ xuống.

Đôi mắt Nam Cung Thiển Trang chợt lóe lên, nhìn cung nữ hơi thở yếu ớt, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, thì ra không chỉ là thuốc hủy dung, mà là kịch độc có thể ngấm vào máu.

"Mẫu phi..." Trong đôi mắt ướt lệ của Thủy Mặc băn khoăn, khó có thể tin nhìn Lệnh Quý phi “độc ác”, không ngờ tới mẫu phi dịu dàng nghiêm khắc kia, lòng dạ lại độc ác như vậy.

"Mặc Nhi, lúc cần thiết, đừng nhân từ nương tay, nếu mẫu phi bỏ qua cho nàng ta, nàng ta sẽ không cảm tạ, có lẽ lần sau lại tới đối phó chúng ta." Lệnh Quý phi có chút nhức đầu, không biết nhi tử này giống ai, ý nghĩ đơn thuần, thấy người nào cũng là người tốt, trong ấn tượng của hắn chỉ có phủ Thái Phó là không tốt, hơi nhức đầu.

Thủy Mặc ngậm miệng, hắn biết mẫu phi mất hứng, mình tiếp tục cầu xin, e rằng cung nữ này bi thảm hơn.

"Tâm thuật Thái Phó bất chính, muốn mưu hại Thái hậu, tống giam Tông Nhân phủ, do Tuyên vương thẩm vấn." Thủy Triệt có chút hài lòng đối với Nam Cung Thiển Trang, xem ra không phải là rất vô dụng.

Trong lòng Thái Phó kinh hãi, quỳ rạp xuống đất cùng với Phùng Vinh Hoa, dập đầu cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, vi thần bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, phạm phải lỗi lớn, khẩn cầu Hoàng thượng xem xét vi thần không có công lao cũng có khổ lao, tha cho vi thần một mạng."

Thủy Triệt không chút động lòng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Nam Cung Thiển Trang, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sắc mặt Lệnh Quý phi đại biến, máu ở lòng bàn tay theo kẽ hở nhỏ xuống mặt đất, không cảm thấy đau đớn chút nào, “uỳnh”  một tiếng, quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho phụ thân, nô tì tình nguyện giao ra chìa khóa bí mật. Nói xong, Lệnh Quý phi nhắm mắt lại oán hận, gã nam nhân máu lạnh vô tình này . . . Không phải là đang ép nàng đi vào khuôn phép sao?

Rốt cuộc Thủy Triệt cũng phản ứng, con ngươi bình tĩnh không nổi gợn sóng, vẫn mím môi không nói như trước.

Nam Cung Thiển Trang không biết Lệnh quý phi quỳ trên mặt đất nói chuyện gì với Thủy Triệt, nhưng nàng biết không thể tống giam Phó Trăn.

Quyền thế của Phủ Thái Phó ở Nam Chiếu không người nào có thể sánh được, chỉ có Nguyên đại tướng quân có thể đấu lại, nhưng nàng không rõ lai lịch của Nguyên tướng quân, nếu Thủy Triệt thực sự giết Phó Trăn theo cảm tính, tất nhiên sẽ gây nên nội chiến.

"Hoàng thượng, suy cho cùng thì Lệnh Quý phi ghen tỵ Hoàng thượng thiên vị thần, sợ thần phụ lòng ưu ái của Hoàng thượng, vì vậy, mới bày kế thăm dò thử, nhưng mà ủy khuất Thái hậu nương nương, niệm tình Lệnh quý phi có lòng hối cải, vậy thì xử phạt nhẹ, úp mặt vào tường sám hối."
Nam Cung Thiển Trang tự có tính toán, lúc này không nên động tới Phó Trăn, phải từng bước đoạt quyền thế của lão, hoán đổi thân tín lão sắp xếp ở trong triều, mới có thể rút cả gốc rễ của lão lên, chấm dứt hậu hoạn, mà cầu tình của nàng, nhất định có thể gây chút thiện cảm cho phe trung lập, chính là cái nàng đang thiếu.

Muốn sống yên ổn ở nước Nam Chiếu, nhất định phải làm cho bọn họ chấp nhận nàng, mới có lợi cho sự phát triển của nàng sau này.

Đôi mắt đẹp lướt qua mọi người, nhìn Nguyên tướng quân và mấy vị đại thần, nàng biết, bước đầu tiên đã thành công.

"Hả? Trang Nhi, bọn họ muốn mạng của ngươi, vì sao không so đo tính toán?" Dường như Thủy Triệt có hứng thú, đôi mắt đào hoa trong suốt di chuyển, ánh mắt nhìn người của Diên Nhi thực sự không làm ông thất vọng.

Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách lấp lánh ánh sáng khác thường, hắn tưởng rằng đã hiểu rõ nàng, nhưng nàng lại phá vỡ suy nghĩ của hắn về nàng một lần nữa. Một nữ tử giống sương mù như vậy, làm sao không hấp dẫn ánh mắt của hắn?

"Thái Phó nói lão bị ma nhập, sợ là bị thứ không sạch sẽ quấn trên người, mời pháp sư đến làm lễ cúng bái là được." Nam Cung Thiển Trang khẽ cười, nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, khuyên người phải có lòng khoan dung, không phải sao? Không cần tính toán chi li!" Dứt lời, nàng “nhún vai buông lỏng tay” có chút độ lượng.

Suy nghĩ của mọi người khác nhau, nhìn ánh mắt kỳ lạ của Phó Trăn, thứ không sạch sẽ quấn trên người, nhất định là làm chuyện trái với lương tâm!

Phó Trăn tức đến nỗi thiếu chút nữa thì hộc máu, nhưng lại không thể phản bác, nhịn đến nỗi suýt bị nội thương.

"Hay cho câu “khuyên người phải có lòng khoan dung”, niệm tình lời cầu xin của Trang Nhi, Trẫm tha cho ngươi một mạng!" Thủy Triệt vắt chéo tay sau lưng, ánh mắt mang ý vị sâu xa liếc nhìn Lệnh quý phi, đưa tay ra nhấc bình rượu, rót hai ly, ra hiệu công công Tiểu Đức Tử đưa một ly cho Nam Cung Thiển Trang, giơ một ly lên, uống cạn một hơi.

Đôi mắt của Nam Cung Thiển Trang nhìn xuống ly rượu, hai tay đón lấy, không phát hiện điều gì khác thường, vui vẻ uống cạn một hơi.

"Hoàng thượng, vụ án đã được phá giải, thần cởi bỏ được hiềm nghi, vậy xin cáo lui." Nam Cung Thiển Trang khom người, lui về sau mấy bước, xoay người đi khỏi không quay đầu lại, đi tới lối ra của Ngự Hoa Viên, một trận gió mạnh mẽ đánh úp tới từ phía sau, Nam Cung Thiển Trang nhanh nhẹn xoay người, một chưởng biến thành trận gió.

Y phục mỏng đỏ rực như lửa tung bay, mái tóc như thác nước bay giữa không trung, nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ son điểm giữa mi tâm, yêu mị mê người. Đôi mắt phượng hẹp dài màu xanh giống như bầu trời, trong suốt thuần khiết, giây phút này như nhiễm sương lạnh. Đôi môi không tô mà đỏ, tựa như nhuộm máu, khuôn mặt mang vẻ tà mị. Hai loại tính cách cực kỳ mâu thuẫn cùng nhào nặn trên một gương mặt, tương xứng đến kỳ lạ, không có chút kỳ quặc nào, giống như tiên tử xuất trần, lại giống như ác ma địa ngục, đến Trưởng công chúa Thủy Thiên Diên tuyệt diễm khắp thiên hạ năm đó còn phải thua kém.

"Xuýt——" Tiếng hô hấp vang lên trong Ngự Hoa Viên, mọi người lập tức ngừng thở, nhìn khí thế lẫm liệt của Nam Cung Thiển Trang, giống như nhìn thấy tiên tử trong tranh, vẻ đẹp làm người ta nghẹt thở.

Đột nhiên Thủy Triệt đứng lên, trái tim đã chết nhảy lên như đánh trống, hoàn toàn không thể kiềm chế, luống cuống bước tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, tóc trắng tung bay đan xen với mái tóc đen của Nam Cung Thiển Trang, khung cảnh như ngừng lại .

"Diên Nhi." Đôi môi mỏng nói ra hai chữ, giống như dùng hết sức lực của toàn thân, tình cảm tích tụ cả đời nói ra, lưu luyến si mê tham lam nhìn chằm chằm hình dáng khắc ở trong lòng này.

Nam Cung Thiển Trang thấy vẻ mặt mọi người bỗng nhiên biến sắc, tất cả đều hóa đá, không hiểu tình hình, cho đến khi phản ứng của Thủy Triệt, đột nhiên Nam Cung Thiển Trang phản ứng kịp, đôi tay xoa nhẹ gò má, da thịt nhẵn nhụi trơn mềm dường như có thể nhéo ra nước, lòng trùng xuống, nhớ đến ly rượu Thủy Triệt đưa tới, lãnh lẽo nhìn về phía Thủy Triệt.

"Ngài tính kế thần?" Nam Cung Thiển Trang dấy lên lửa giận, chưa từng ngờ tới lật thuyền trong mương(1), lại bị Thủy Triệt ám toán.

Thủy Triệt bị tiếng nói lạnh thấu xương gọi suy nghĩ trở về, ngẩn ngơ mong chờ, khóe miệng lộ ra nụ cười đau khổ: "Quả nhiên nàng ấy gạt ta, bỏ đi cũng không chịu nói thật. . ."

Trái tim sống lại, giống như bị roi da ngâm trong nước muối ớt quất mạnh, khí huyết cuồn cuộn trong lòng đau đớn, khóe miệng rỉ ra một dòng đỏ sẫm.

Rốt cuộc nàng lại nói dối ông rằng đứa bé chết non, ông chưa hề từ bỏ tìm kiếm, nhưng sắp mười lăm năm rồi, nữ tử có dung mạo giống nàng, vẫn không xuất hiện tìm ông lấy Ngưng Huyết Châu, một chút kỳ vọng mong manh này, dần dần tuyệt vọng, khi ông dự định muốn đi theo nàng, lại làm cho ông kinh ngạc.

Hai mắt của Lệnh Quý phi gắt gao mở to, bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt có hoá thành tro nàng cũng nhận ra kia, trong lòng run rẩy hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng mất đi huyết sắc, như gặp phải ma, tự lẩm bẩm: "Không . . . Không thể nào. . . Không thể nào. . ."

Nụ cười nhàn hạ trên mặt Thủy Minh Hách biến mất, con ngươi gian xảo nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt mỹ không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để hình dung kia, trong lòng giống như bị chùy nặng nện xuống, chấn động đến mức hồn của hắn bay lên trời, hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, nàng đúng là con gái của cô cô, nếu bọn họ thành hôn. . . Chẳng phải là?

Trái tim, hoảng sợ, rối loạn.

Đau nhức như bị châm nhỏ đâm, vỗ nhẹ lên ngực đang đập loạn không ngừng, đôi mắt đào hoa mất đi xán lạn, như ngôi sao rơi xuống, xám xịt không có ánh sáng.

Oa oa, tức giận cũng xinh đẹp đến nỗi làm cho người và thần đều phẫn hận, người người oán trách.

"Thật là đẹp. . ." Hai tay Thủy Mặc chống cằm, mồm há to, si mê nhìn dung mạo như tiên nữ kia, trên mặt ửng hồng khác thường.

Mọi người đắm chìm trong sắc đẹp của Nam Cung Thiển Trang, không hề phát hiện không khí giữa Nam Cung Thiển Trang và Thủy Triệt, quỷ dị kỳ lạ.

"Nam Chiếu Hoàng, đã xác nhận dung mạo của thần rồi. Trong lòng thoải mái? Hài lòng rồi? Sau đó làm cho lũ chuột, rắn độc núp trong bóng tối, tất cả xông tới, cắn chết thần sao?" Nam Cung Thiển Trang siết chặt nắm tay, trong lòng nuốt hận, nghiến răng “ken két”, hận không thể cắn chết Thủy Triệt.

Thủy Triệt sửng sốt, trong lòng đầy áy náy, ông chỉ là phỏng đoán nàng không phải là Nam Cung Thiển Trang chân chính, nhưng mà không hề ngờ tới. . . Là nữ nhi của nàng ấy.

"Trang Nhi, Trẫm sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi!"
Nói xong, Thủy Triệt lấy Long Hổ Lệnh ra, đặt vào trong tay của Nam Cung Thiển Trang, dịu dàng nói: "Nó có thể tùy ý điều động thế lực ngầm ẩn náu ở các quốc gia, binh mã của kinh thành thậm chí ở biên ải."

Đồng tử Nam Cung Thiển Trang chợt trừng lớn, cho nàng quyền lợi tối cao, cũng không có nghĩa là nàng tha thứ cho việc tự tiện sắp xếp của ông ta.

"Hào phóng như vậy, sao lại không thoái vị, nhường cho thần ngồi ngai vàng này." Nam Cung Thiển Trang giễu cợt, ước lượng Long Hổ Lệnh ở trong tay, trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Lệnh quý phi, cất vào trong ngực.

"Nếu như ngươi muốn làm Nữ Đế, ta trợ giúp ngươi." Trong mắt Thủy Triệt đầy ý cười, chỉ cần nàng muốn, ông đều cho!

Lời nói này là một trái bom, làm tâm tư đang lạc cõi tiên của mọi người bị chấn động kéo trở về, toàn bộ thức tỉnh, đồng loạt quỳ xuống, "Hoàng thượng, xin ngài suy nghĩ lại."

"Hoàng thượng, có hơi quá mức hoang đường, làm sao nữ tử có thể chấp chính?" Lệnh Quý phi hung hãn la lớn, đôi mắt đầy hận ý như thiêu như đốt, cơ hồ muốn xuyên thủng Nam Cung Thiển Trang.

Tiện nhân này trở về, trở về rồi, rõ ràng nàng không đưa chìa khóa bí mật cho Thủy Triệt, tại sao nàng ta có thể tỉnh lại, làm sao có thể?

Ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía phụ mẫu, chỉ thấy bọn họ tê liệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên, cười nham hiểm, tại sao nàng ta còn sống? Tại sao có thể như vậy? Đánh giá tỉ mỉ dung mạo của Nam Cung Thiển Trang, chợt thấy mặc dù hai người giống nhau, nhưng cũng có chỗ không giống, chẳng hạn như ánh mắt và nốt ruồi son giữa mi tâm của nàng ta.

A. . . Thì ra là con hoang của tiện nhân kia, vậy mà vẫn còn sống, còn sống là tốt, rất tốt. . .

Một đêm hỗn loạn hoang đường, khiến trong mắt Lệnh Quý phi hiện lên vẻ điên cuồng, tiện nhân thiếu nợ nàng, nên do đứa con hoang trả!

"Trẫm nói được, thì chính là được, kẻ buộc tội, xăm mặt, đời này trông coi ở Điện Tử Uyển, làm nô tỳ." Thủy Triệt chẳng biết tại sao, trông thấy Nam Cung Thiển Trang, tính bạo lực khát máu ở trong lòng bị ép xuống dễ dàng, không còn nóng nảy.

Nam Cung Thiển Trang hơi nhíu mày, ông ta thực sự dám chấp nhận?

"Nếu thần phá hủy giang sơn ngài, hoặc là thần phục Bắc Thương, ngài sẽ như thế nào?" Nam Cung Thiển Trang nguôi giận, ông ta thực sự tốt với nàng, nàng không muốn truy cứu là vì nghĩa mẫu. . . Không, là mẫu thân, còn vì nguyên nhân gì đối tốt với nàng như vậy, rất nhiều chuyện, truy tìm nguồn gốc, mọi thứ tốt đẹp sẽ trở thành không tốt đẹp, thậm chí là u ám.

"Khi ngươi là Nữ Hoàng của Nam Chiếu, tùy ngươi xử trí." Thủy Triệt bật cười, quả nhiên là nữ nhi của Diên Nhi, đều linh hoạt thông minh giống nhau, chỉ là hai mắt của ông bị che khuất, cho nên mới không nhận ra nàng là nữ nhi của bọn họ khi vừa chạm mặt.

Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang khẽ nhếch, nàng thích nghe những lời này, không phải vì cho nàng đồ vật, còn phải phòng bị, hoặc là thái độ cao ngạo của người tặng, không vừa lòng với quyết sách của nàng, ba hoa đắc ý.

"Nam Chiếu Hoàng, ngài cũng đừng ăn bơ làm biếng, làm hất tay chưởng quỹ(2), ngài vẫn phải chịu trách nhiệm với giang sơn này." Mắt phượng của Nam Cung Thiển Trang lấp lánh tinh quang, ít nhất trước mắt Nam Chiếu Hoàng một lòng với nàng, trong tay có Long Hổ Lệnh, tại sao phải sợ ông ta giở trò.

Nghĩ tới người ẩn núp ở phía sau núi giả, nụ cười trên mặt tan biến, không biết vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào khi nhìn thấy diện mạo của nàng, không thể ở trước mặt nhìn thấy, thật sự là đáng tiếc.

Nam Cung Thiển Trang không hề biết nam nhân nhỏ mọn này, sắc mặt đen như đáy nồi, dung mạo của nàng không phải lộ ra vì hắn, vị chua trong lòng suýt nữa làm chết người đang ngồi.

"Được!" Thủy Triệt sủng nịnh vỗ về đỉnh đầu của Nam Cung Thiển Trang, giống như xuyên qua người nàng nhìn về phía một nữ tử khác.

Nam Cung Thiển Trang không cự tuyệt, trong lòng biết nhất định là ông ta đang nhớ tới mẫu thân.

"Hoàng thượng. . ." Lệnh Quý phi nhìn vẻ mặt như si như say của ông ta, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng, đại tiện nhân đã chết, đến lượt tiểu tiên nhân đến cướp người với nàng?

"Lệnh Quý phi, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, úp mặt vào tường sám hối một tháng, không cho ra khỏi Cung Thần Hi nửa bước." Ánh mắt của Thủy Triệt dịu dàng sủng nịnh, khi nhìn đến Lệnh quý phi, thì lạnh tựa như sương trong nháy mắt, tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, khiến nàng đông thành băng!

"Hoàng thượng. . ." Lệnh Quý phi không thể tin được, ông ta lại có thể cấm túc nàng, sợ nàng gây bất lợi cho tiện nhân kia sao?

"Người đâu, dẫn đi." Giữa trán Thủy Triệt lộ vẻ không kiên nhẫn, rất vất vả mới tìm được Trường Nhạc, đương nhiên ông không muốn lãng phí thời gian ở trên người kẻ khác.

Sắc mặt của Lệnh Quý phi trắng bệch như giấy, thê lương cười nhạt vài tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ dứt khoát, thực sự cho rằng cản trở nàng, thì nàng sẽ không làm gì được Nam Cung Thiển Trang sao?

Nhìn Thủy Triệt thật sâu, phất tay áo thẳng lưng, cao ngạo rời đi, cho dù nàng bất chợt sa sút, cũng không mất đi tôn nghiêm.

Thua không đáng sợ, nàng chỉ sợ thua không còn đường sống quay về, chỉ cần nàng còn ở đây, vẫn còn địa vị, vẫn còn thế lực, ngóc đầu trở lại, không hẳn là nói suông!

Thấy Lệnh Quý phi đi khỏi, cảm xúc trong lòng Nam Cung Thiển Trang biến hóa thất thường, nàng biết, ngày Lệnh quý phi xuất cung, chính là ngày quyết đấu chính thức của hai người bọn họ!

"Hoàng thượng, thảo dân kính xin Hoàng thượng ban hôn, gả Trường Quận Quận chúa cho thảo dân." Chỉ thấy một bóng người quỳ gối trước mặt Thủy Triệt, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Thủy Triệt, khi ánh mắt nhìn đến Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt hiện lên vẻ si mê, gương mặt khẽ ửng hồng.

Nam Cung Thiển Trang im lặng, người này chính là công tử Binh Bộ Thượng Thư, trước đây còn nói năng gây khó khăn cho nàng, hôm nay, thái độ thay đổi nhanh chóng, không phải nhìn dung mạo của nàng, chính là thấy Thủy Triệt coi trọng nàng, muốn nhân cơ hội bám víu nàng, bước thẳng lên mây xanh.

"Hả? Chẳng lẽ công tử không nhớ Bản Quận chúa có hôn ước, ít ngày nữa sẽ thành hôn?" Nam Cung Thiển Trang nhíu mày hỏi, cố ý bới móc, lòng dạ nàng hẹp hòi, từ trước đến nay luôn có thù tất báo, người đắc tội với nàng, có thể mong nàng nói điều tốt lành sao?

Vẻ mặt Lý Mục cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn về phía Thủy Minh Hách, thấy Tuyên Vương đang hài hước nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, lập tức cắn răng lấy hết dũng khí nói: "Chắc hẳn Quận chúa là nữ nhi của Trưởng công chúa, Tuyên vương với nàng có cùng huyết thống, không thể thành hôn."

Lúc trước hắn nghe được các đại thần nghị luận ở trong đám người, mới dám lớn mật quỳ gối thỉnh cầu ban hôn như vậy.

Trong lòng mơ hồ tự trách, áy náy nhìn Nam Cung Thiển Trang, nếu sớm biết thân phận nàng hiển hách, dáng dấp đẹp như tiên thế này, hắn sẽ không ra vẻ ta đây để nàng ra oai phủ đầu!

Mặc dù không làm cho nàng không xuống đài được, nhưng chung quy là gây ấn tượng không tốt cho nàng, không biết nàng sẽ đối xử với hắn như thế nào?

"Tự mình hiểu mình, công tử không hiểu rõ thân phận đã vội cầu hôn với Bản Quận chúa, về điểm này ngươi cảm thấy ngươi xứng đôi với thân phận của ta?" Nam Cung Thiển Trang khiển trách, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường, người có đầu không não như vậy, vô năng lại thích khoe mẽ, yêu thích bấu víu quyền dựa hơi phú quý, tiểu bạch kiểm điển hình, loại nam nhân làm nàng chán ghét coi thường nhất, hơn nữa còn là một tiểu bạch kiểm đắc tội với nàng, chỉ châm chọc hắn mấy câu, coi như đời trước hắn đốt cao hương.

Điểm quan trọng nhất là, Nam Cung Thiển Trang muốn đánh tan ý nghĩ của hắn, phương pháp tốt nhất chính là để cho hắn biết khó mà lui, nếu không, đợi nàng trở về, người Bách Lý Ngọc trừng phạt chính là nàng.

Sắc mặt Lý Mục trắng bệch, chợt cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, nhìn vẻ mặt của mọi người, dường như thực sự cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, như gà trống thua trận đứng dậy ngồi xuống bên cạnh phụ thân.

Trong mắt của Thủy Triệt hiện lên vẻ âm u, chậm rãi nói: "Lý công tử vừa mới mười tám tuổi, nên lấy vợ, nhi nữ của Lại Bộ Thượng Thư Ngô Loan Loan hiền lương thục đức, rất xứng đôi với nhau."

Trong lòng Binh Bộ Thượng Thư “lộp bộp”, thầm nghĩ: Xong rồi!

Lão là phụ thân đệ tử của Phó Trăn, quan hệ thân thiết, hợp thành một thể. Còn Lại Bộ Thượng Thư là du mộc, là phái trung lập, cũng chính là trung thành với Hoàng thượng, nhưng ái nữ như mạng, nếu bọn họ kết thành thông gia, nhi tử trời sinh tính háo sắc, bạc đãi Ngô Loan Loan, tiền đồ của hắn sẽ ảm đạm.

Định mở miệng, nhưng thấy một thị vệ vội vã chạy đến, quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã tỉnh, khiến ngài cùng Quận chúa đi một chuyến."

Một câu nói ngắn gọn, mồ hôi thị vệ rơi như mưa, Thái hậu nương nương tỉnh lại, nổi trận lôi đình, muốn Hoàng thượng chém Quận chúa thị chúng, y cũng không dám nói ra những lời này, huynh đệ ở cổng sớm đã dặn dò y, không ngờ thân phận của Quận chúa bất phàm như thế, có chút lơ đễnh, y sẽ rơi đầu.

Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, e rằng muốn mạng của nàng!

. . . . . .

Cung Từ An, sắc mặt Thái hậu xanh trắng, nguyên khí vẫn chưa khôi phục, ngực phập phồng thở gấp, chứng tỏ trước đó bà không nhịn được nổi cơn thịnh nộ, phát tiết một trận.

"Tiểu tiện nhân, dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ nguyền rủa ai gia, đủ thấy lòng dạ cực kỳ độc ác, nếu không diệt trừ, ai gia hoảng sợ, không biết lần sau sẽ làm ra trò yêu ma tà khí gì." Thái hậu chua ngoa nói, mất đi sự thân thiện thường ngày.

Khóe miệng của Ứng cô cô mấp máy, không biết nên trả lời như thế nào, ban nãy bà ra ngoài bưng trà, nghe thấy nha hoàn ở cửa nói chuyện, nói rằng Nam Cung Thiển Trang đã dịch dung, lại làm cho Hoàng thượng luống cuống trước mặt mọi người, nhận lời để cho nàng ta làm Nữ Hoàng.

"Thái hậu, chắc chắn Hoàng thượng sẽ nói rõ cho ngài, chớ để thân thể bị chọc tức." Trong đầu Ứng cô cô thoáng hiện lên hình dáng của Thủy Thiên Diên, ngay sau đó lắc đầu buồn cười, cô gái trẻ tuổi như thế, làm sao có thể là Trưởng công chúa?

Thái hậu nhấp một ngụm trà nóng để trấn an, nghĩ đến tin tức nghe được lúc trước, sau một hồi sợ hãi, tinh mắt nhìn thấy vẻ mặt Ứng cô cô ngưng trọng, có giấu tâm sự, bàn tay già nua nổi  nếp nhăn vuốt nhẹ thân chén, lơ đãng hỏi: "Liệu Ứng cô cô có điều gì muốn nói với ai gia?"

Ứng cô cô suy nghĩ một lát, vẫn là những lời nghe được ở cửa, nói rõ cho Thái hậu.

Quả nhiên, Thái hậu nghe xong, tức giận đập vỡ ly trà trên mặt đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy, nặng nề nện ở trong lòng mọi người, cung nữ thị vệ trong cung điện đều cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, sợ bị liên lụy, rước họa vào thân.

"Lố bịch!" Bàn tay Thái hậu vỗ bắp đùi, mạnh mẽ lên án: "Hoàng thượng bị tiện nhân kia mê hoặc, làm ra chuyện hồ đồ như thế, giang sơn Thủy gia há có thể đổi chủ, huống chi còn là một cô gái, quả thực là chuyện lạ, trò cười lớn nhất thiên hạ, ba nước kia sẽ xử sự như thế nào?"

Dứt lời, trong lòng bất an, mò mẫn đứng dậy, Ứng cô cô vội vàng tiến lên đỡ. "Thái hậu, ngài muốn đi đâu?"

-"Ai gia muốn làm Hoàng đế tỉnh ngộ, đừng quên mình là ai! Nếu hắn thực sự làm chuyện hồ đồ, ai gia chết đi, làm sao đối diện với liệt tổ liệt tông Thủy gia?" Đôi mắt già nua đục ngầu hiện lên vẻ tàn khốc, không được giữ lại Nam Cung Thiển Trang, đó là một tai họa!

Ứng cô cô vừa mới giúp Thái hậu mặc quần áo, thì nhìn thấy một đoàn người chậm rãi đi tới, tiếng thỉnh an của cung nữ ngoài điện đã truyền đến.

Sắc mặt Thái hậu u ám, được Ứng cô cô dìu ra nội điện, ngồi ngay ngắn ở trên cao, chờ hỏi tội Thủy Triệt!

"Mẫu hậu, thân thể ngài có bệnh, nên nằm trên giường nghỉ ngơi." Người chưa đến đã nghe thấy tiếng của Thủy Triệt, sau đó, vào điện cùng Nam Cung Thiển Trang.

Thái hậu rủ mắt, coi như không nghe thấy, quẳng sang một bên, lấy móng tay giả trong tay đưa cho Ứng cô cô, thấy Ứng cô cô mất hồn, có chút bực mình, cuối cùng nâng mắt nhìn sang, lúc nhìn rõ khuôn mặt của Nam Cung Thiển Trang, “lạch cạch” một tiếng, móng tay giả rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Nam Cung Thiển Trang.

"Diên Nhi. . . " Trong thoáng chốc Thái hậu nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ hoạt bát gọi mẫu hậu, nhìn khuôn mặt vừa yêu vừa hận vừa đau lòng kia, vẻ mặt kích động, đôi mắt già nua đục ngầu lóng lánh nước mắt. Bước chân lảo đảo đi tới, sờ mặt của Nam Cung Thiển Trang, sau đó đau lòng nắm tay của nàng, nghẹn ngào nói: "Diên Nhi, con trở về rồi, thật tốt, mẫu hậu còn tưởng rằng con. . . Xem cái miệng vụng về của ai gia này, Diên nhi trở về là chuyện tốt, con sẽ quản lý tốt Triệt Nhi, bị hồ ly tinh mê hoặc, ngay cả giang sơn con thay hắn giữ gìn, cũng muốn chắp tay nhường cho người ta!"

Một hồi lâu, không thấy có người đáp lại, Thái hậu có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thờ ơ của Nam Cung Thiển Trang, không biết làm thế nào cho phải. "Diên Nhi, con vẫn không chịu tha thứ mẫu hậu?"

"Thái hậu nương nương, thần chính là hồ ly tinh trong miệng ngài Nam Cung Thiển Trang, mẫu thân tha thứ cho ngài hay không, đều trôi qua rồi, ngài cần gì phải tự mình áy náy?" Nam Cung Thiển Trang không nhịn được mở miệng, thấy vẻ mặt Thái hậu thay đổi trong nháy mắt, trong mắt tràn đầy ý cười, nói xấu ở sau lưng người khác, rốt cuộc lại nhầm lẫn nói trước mặt chính chủ, xem chừng Thái hậu hối hận đến mức muốn đứt ruột.

Thái hậu khó tin nhìn Nam Cung Thiển Trang, thông qua lời nhắc nhở của nàng, quả nhiên có chút khác biệt với dung mạo của Diên Nhi, hồi tưởng lại lời nói trước đó của bà, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng biến thành màu gan heo.

"Mẫu hậu, nàng chính là Trường Nhạc mà ngài muốn tìm." Dường như Thủy Triệt không nhìn thấy sự lúng túng của Thái hậu, không nóng không lạnh nhắc nhở, trong lời nói có ý cười, dường như muốn nhắc lại cho mọi người, vội vã muốn chia sẻ niềm vui sướng của ông ta với mọi người.

Thái hậu nhìn đôi mắt xanh thẳm kia, khẽ thở dài, nữ tử bà căm hận, một lòng muốn diệt trừ nàng ta vì báo thù cho Diên Nhi để giảm bớt cảm giác tội ác trong lòng bà. Nhưng lại không ngờ tới, nàng ta chính là đứa con mồ côi của Diên Nhi.

Trời cao thích trêu đùa người, đứa bé bà muốn thương yêu cưng chiều nâng ở lòng bàn tay, vì hiểu biết sai lầm, biến thành kết cục khó mà chấp nhận ngày hôm nay, mọi thứ bà làm lúc trước, trở thành gương vỡ khó lành.

"Cả đời ai gia nhìn vô số người, có thể đi tới bước này ở trong hậu cung ăn thịt người không nhả xương, ít nhiều có chút cảm giác tự hào trong lòng, nhưng hôm nay, mắt lại vụng về." Thái hậu yên lặng đứng trước mặt Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt lộ ra vẻ đau thương, đời này bà dự định sẽ bù đắp những gì mắc nợ với Diên Nhi trên người con gái của nàng ấy, nhưng tạo hóa trêu người, thiếu chút nữa bà đã giết chết đứa trẻ của Diên Nhi, e rằng Diên Nhi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Nam Cung Thiển Trang thấy Thái hậu như vậy, trong lòng có chút không đành, ban đầu đối xử với nàng như vậy, cũng cho rằng nàng là nữ nhi của Kiều Tâm đưa tới, chính nàng cũng có một phần trách nhiệm, hơn nữa, nàng thấy được Thái hậu thật tâm hối cải.

Môi đỏ mọng hé mở, đột nhiên phát hiện không biết nên nói những gì, đối với những việc làm của Thái hậu, không thể không quan tâm.

Dường như Thái hậu nhìn thấu tâm tư của Nam Cung Thiển Trang, miệng kéo lên một nụ cười nhạt, nhìn Thủy Triệt nói: "Năm đó ai gia vì bảo vệ địa vị của ngươi, mới ép Diên Nhi đi, thậm chí hại chết nó. . ."

"Mẫu hậu, không phải người giết." Thủy Triệt mặt không biểu cảm cắt ngang lời nói của Thái hậu.

"Ngươi nghe ai gia nói hết đã." Dường như Thái hậu bỗng chốc già đi rất nhiều, mái tóc muối tiêu chợt biến thành màu trắng, không có một chút tạp chất nào. Cả người lập tức trở nên rất thấu đáo, nghĩ thông suốt không ít.

"Mặc dù không phải ai gia ra tay, nhưng lại do một tay ai gia tạo thành, quá coi trọng quyền thế, mới chia rẽ các ngươi, mặc dù vẫn áy náy đã hại chết Diên Nhi đến tận bây giờ, cũng không hối hận vì đã chia rẽ các ngươi."

Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang chợt hiện lên suy nghĩ sâu xa, đột nhiên Thái hậu nói như vậy, có mục đích gì?

"Mẫu hậu, Diên Nhi không chết, nàng ấy chỉ đang ngủ, đang trách trẫm, nàng ấy hết giận, thì sẽ tỉnh lại." Giọng nói của Thủy Triệt lạnh lùng, không muốn nghe đến cái chữ kia, đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, giữ lại một lý do để sống tiếp.

Nhìn nhi tử họa địa vi lao(3), trói buộc trái tim của mình, không chịu thoát khỏi tình cảm của Diên Nhi, trong lòng Thái hậu chua xót, bước chân bà đau đớn không vững, may mà Ứng cô cô nhanh tay, vững vàng đỡ lấy.

"Triệt Nhi, nếu ngươi thực sự yêu thích Diên Nhi, nó là nút thắt trong lòng ngươi, không thể quên được, Trang Nhi đến đây, chỉ sợ cũng là ý trời, mẫu hậu đã từng tính đến ngày này, Trang Nhi được mang thai ở Tuyết Lâm, các ngươi không có quan hệ máu mủ, ngươi có thể phong nàng làm phi, thậm chí cưới nàng làm Hậu cũng được, ai gia già rồi, nhìn thấy thứ gì đều phai nhạt đi không ít, chỉ cần ngươi sống vui vẻ là được!"

Bỗng nhiên Thái hậu kéo tay của Nam Cung Thiển Trang và Thủy Triệt chồng lên nhau, đáy mắt nhẹ nhõm thư thái.



(1) Lật thuyền trong mương: Trong mương không có sóng không có gió, tuyệt đối không thể bị lật thuyền. Ý nói sai sót hoàn toàn không nên có, đối với việc đã nắm chắc lại xảy ra vấn đề.

(2) Hất tay chưởng quỹ: Không bận tâm lo nghĩ chuyện gì, bỏ mặc mọi chuyện, ung dung tự tại.

(3) Họa địa vi lao: Vẽ trên đất một vòng tròn làm nhà giam. Ý nói chỉ hoạt động ở trong một phạm vi đã định, hoặc làm việc trong phạm vi đã định, không thể vượt qua phạm vi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương