Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
-
Quyển 1 - Chương 48: Thừa nhận yêu ta, không mất mặt đâu
Trong thiên lao, Nam Cung Thiển Trang ngồi xếp bằng trên đống rơm khô, vọng nhìn lên mảnh trời nhỏ bé qua song cửa sổ trên vách tường cao, ánh trăng màu bạc đổ nghiêng xuống mà soi vào, chiếu sáng thiên lao âm u hôi hám.
Tiện tay vuốt xuôi mấy cọng rơm rạ, tết cỏ làm châu chấu, bỗng nhiên cảm thấy ở chỗ Thiên Lao này có loại cảm giác ẩn dật an tĩnh, Nam Cung Thiển Trang lắc đầu một cái, nhất định là cô bị ép tới điên rồi.
Nhìn con châu chấu trên tay, nhét vào trong ngực, lại chạm tay vào cái bình sứ nho nhỏ, ngón tay khéo léo rút cái nút gỗ, đổ ra viên thuốc tròn tròn, vê vê xoa xoa viên hoán nhan đan trước ngực, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua một nét sầu lo. Cô chắc chắn sẽ không đến Nam Chiếu quốc, báo xong thù cho nghĩa mẫu, cô lập tức sẽ ẩn cư ở Ác Nhân Cốc, không tranh quyền thế, trải qua những ngày tháng ẩn dật tự tại. Việc tranh quyền đoạt thế quá mệt mỏi, không phải là chuyện mà một người lười như cô có thể làm được!
Nghĩ đến tới mục đích vào thiên lao, Nam Cung Thiển Trang lên tinh thần, chờ đợi đội trưởng nhà lao đi tuần tra lần cuối cùng xong, nhanh chóng hất đống rơm rạ ngổn ngang trên đất, ghé lỗ tai dán dính vào mặt đất ẩm ướt lành lạnh, ngón tay gõ gõ sàn nhà, ‘thùng thùng”, âm thanh của tiếng vọng trống rỗng vang lên, Nam Cung Thiển Trang nhanh chóng bật ngồi dậy, miệng hé ra nụ cười. Bách Lý Ngọc, người này mặc dù lòng dạ hiểm độc, những quả đầu thì dùng rất tốt.
Rút xuống cây trâm cài trên đầu, tháo mở khóa sắt, lần mò dò xét tìm chốt mở dọc theo đường đi, đi tới chỗ sâu nhất của Thiên Lao, trên vách tường gian phòng giam cuối cùng có một cái rãnh lõm vào Nam Cung Thiển Trang đưa tay sờ sờ, cảm giác thấy không bình thường, nhưng trực giác cho cô biết chốt mở nằm ở tại phòng giam này, dò dẫm khắp nơi tìm tòi một lượt, bỗng nhiên thấy ở góc tường có một cái móc kéo, khẽ chọc mấy tiếng, ‘răng rắc’, sàn nhà chầm chậm dịch chuyển, lộ ra lối đi ở phía dưới.
Nam Cung Thiển Trang vui mừng, nghiễm nhiên quên mất lời dặn dò của Bách Lý Ngọc, đi xuống theo lối đi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong đó thì sợ ngây cả người. Đây chính là nhà lao trong nhà lao sao ?
Chiếm cứ hết cả không gian phía dưới là chiếc lồng sắt to tướng, trong đó đang đóng nhốt mấy trăm tên Bất Tử Nhân, nhưng, phía sau nó còn có một lồng sắt nhỏ, chiều cao bằng một người lớn, bên trong có nhốt một người.
Tóc hoa râm, gương mặt chằng chịt đan xen những vết sẹo hoàn toàn không nhìn ra nổi, chòm râu hoa râm dài tới ngực, một bộ quần áo màu đen rách rưới tả tơi không còn nhận biết được màu sắc ban đầu nữa.
Càng làm cho lòng dạ cô khiếp sợ, hai xương bả vai của ông già bị đinh sắt xuyên qua đóng ở trên vách tường, bị trói chặt bởi xiềng xích được rèn ra từ sắt đen nghìn năm tuổi.
Trong lòng thấy rùng mình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thân thể của ông già không còn một chỗ lành lặn nguyên vẹn. Người này là ai ? Sao có thể để cho cẩu hoàng đế hao tốn nhiều tâm tư như vậy nhốt ở chỗ này ?
"Tiền bối, ngài là ai vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang thầm cân nhắc một hồi, có thể làm cho Sở Nam Kình huy động nhiều nhân lực thì nhất định không phải người bình thường, có lẽ ở trên người của ông ta có thể có thứ đồ mà cô muốn.
Ông ta nghe thấy âm thanh, thân thể chợt cứng lại, từ từ ngẩng đầu lên, có lẽ là do quanh năm không thấy mặt trời, khi trông thấy viên dạ minh châu trong tay Nam Cung Thiển Trang, bèn giơ tay lên che chắn đôi mắt, sau khi đã thích ứng mới thả ra, hơi híp mắt lại để nhìn rõ dung mạo của cô, bất thình lình, kích động đấm đá, khàn khàn kêu lên ‘ư ư’.
Nam Cung Thiển Trang vội né tránh, vuốt khuôn mặt của mình như có điều suy nghĩ. Ông ta nhìn thấy dung mạo của cô đột nhiên trở lên kích động, chẳng lẽ ông ta biết Thái Dung?
"Ông biết Thái Dung mẫu thân của ta à ?" - Nam Cung Thiển Trang cố nén sự kích thích, hỏi.
Ông già nhất thời ngỡ ngàng, mở mắt tỉ mỉ nhìn cô, lắc đầu một cái, há mồm muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Bị câm ư ?
Ánh sáng hiện ra, Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy đầu lưỡi của ông ta bị đứt nửa đoạn, nhấc tay ra dấu nói: "Ông biết nữ nhân có dáng dấp tương tự với ta, nhưng không biết Thái Dung, phải không ?"
Ông già gật đầu.
Nam Cung Thiển Trang nhất thời trầm mặc, chẳng lẽ Thái Dung không phải tiểu thư con thứ của phủ Quốc Công ? Không, phải nói Thái Dung bây giờ không phải là Thái Dung thật, mà là nữ nhân này mạo danh giả trang, nhưng, nếu là như vậy, chẳng lẽ dung mạo thay đổi mà phủ Quốc Công không biết sao ?
Nam Cung Thiển Trang trong lòng rối như mớ bòng bong, chuyện càng ngày càng khó bề phân biệt, cô càng đào sâu thì đầu mối lập tức càng mơ hồ, làm cho người ta lý giải không rõ được đầu mối.
Phiền não kéo kéo lọn tóc, trông thấy ông già đang đầy phòng bị nhìn chằm chằm cô, bất đắc dĩ đứng dậy, trước cứ tìm hiểu đám Bất Tử Nhân rồi hãy nói.
Lại không biết ngọc bội từ trên người rớt xuống đất, ông già nhìn ngọc bội trên đất, đôi mắt chợt vụt sáng, quan sát bóng dáng của Nam Cung Thiển Trang một hồi lâu, tay lấy ra trên người một khối ngọc bội khác, hai khối đúng là giống nhau như đúc.
"Cô nương, tại sao cô có được khối ngọc bội này ?"
Đang quan sát Bất Tử Nhân, bỗng nhiên nghe thấy được âm thanh truyền tới bên tai, Nam Cung Thiển Trang sợ giật bắn lên, xoay người nhìn chung quanh, chỉ trừ ông già, cũng không có người khác, cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Là lão phu !" –âm thanh của ông già vang dội ở bên tai.
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, đây là thiên lý truyền âm hả ? Vậy thì tu vi của ông ta đã đạt đến giới cảnh nào rồi, tại sao lại bị thua ở trong tay Sở Nam Kình ?
"Tiền bối, là ông nói chuyện hả ?" - Nam Cung Thiển Trang cất bước đến gần, thấy ngọc bội ở trên đất, khẩn trương nhặt lên, dùng tay áo tỉ mỉ lau mấy lần, kiểm tra không có dấu vết sứt mẻ mới thở phào nhẹ nhõm, vật đáng tiền thế này mà bị hư hại, đến lúc cô mang đi cầm sẽ bị giảm đi ít bạc.
Ông già quan sát vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang, thấy cô đem ngọc bội bỏ vào trong ngực tựa như bảo bối, lại nghĩ rằng người cho cô ngọc bội là người rất quan trọng đối với cô.
"Từ đâu cô có được ngọc bội này?" – Ông già gật đầu, hỏi lại lần nữa.
"Bách Lý Ngọc cho ta, ông biết y không ?" - Nam Cung Thiển Trang hồ nghi nhìn ông già. Ông ta biết ngọc bội này, chẳng lẽ có liên quan với Bách Lý Ngọc ?
Ánh sáng trong đôi mắt của oogn già chợt tối sầm lại, chầm chậm lắc đầu, trên gương mặt đáng sợ đều là vẻ thất vọng.
"Y là đồ đệ của Vô Nhai Lão Nhân, là sư đệ nghĩa mẫu Thủy Thiên Diên của ta, ông không biết hả ?" Nam Cung Thiển Trang nắm tóc, tuổi của ông ta hẳn là cùng thế hệ với nghĩa mẫu, không chừng may ra sẽ biết Vô Nhai Lão Nhân và nghĩa mẫu.
Đôi con ngươi đang trầm tịch như mặt nước phẳng lặng của ông già vỡ toang ra ánh sáng vui mừng, cả người run rẩy nhìn Nam Cung Thiển Trang, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt, mở miệng hỏi: "Cô là nghĩa nữ (con gái đỡ đầu) của Diên nhi . . .?"
Nam Cung Thiển Trang thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, xem ra là có quen biết.
"Có phải gần một năm qua, ngực trái của cô cứ cách một tháng lại cảm thấy giống như bị lửa thiêu đốt hay không ?" – Ông già căng thẳng, âm thanh có chút khô khốc cất lời hỏi.
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, tay ôm ngực, cô còn tưởng rằng là do bị vó ngựa đạp vào, để lại hậu di chứng, nghe lời lẽ này của ông già, dường như không phải là vì nguyên nhân đó.
"Khó trách. . . Khó trách. . ." - Ông già nhỏ giọng nỉ non, cực kỳ bi ai mà hỏi: "Nghĩa mẫu của cô không có ở đây, làm sao Sở Nam Kình sẽ buông thả nàng, làm sao có thể bỏ qua cho chúng ta !"
"Ông là phu quân của nghĩa mẫu ư ?" - Trong giọng nói của Nam Cung Thiển Trang có chút run rẩy. tại sao Sở Nam Kình muốn tranh đối nghĩa mẫu ? Thật sự là bởi vì yêu sao ?
"Lão phu là Bắc Thương Ám Đế. Bắc Thương có điểm khác biệt so với vài quốc gia khác, Ám Đế là thế lực ẩn trong bóng tối, phụ trợ cho Bắc Thương đế, trong khi lão phu tại vị thì quyền thế vượt trên cả Bắc Thương đế, trở thành cái đinh muốn nhổ đi thật mau trong mắt Bắc Thương đế. Lão phu cũng là sư đệ của Vô Nhai Tử, mà nghĩa mẫu của cô là sư điệt (hàng con cháu trong môn phái) của lão phu, nàng vẫn tôn kính thân phận trưởng bối của lão phu, không vượt qua nửa phần tình cảm, nhưng lão phu lại động tâm tư không nên động, cuối cùng trúng bẫy rập của Sở Nam Kình, bị nhốt gần hai mươi năm!" - Khóe mắt ông già ươn ướt, một chút ánh sáng vừa tích tụ trong đôi mắt từ từ tắt lụi.
Nam Cung Thiển Trang khóe miệng chua chát, cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời này sẽ làm cho người hỏng mất đi!
"Ta sẽ cứu ông ra ngoài !" - mắt phượng sáng ngời tràn đầy nét kiên nghị, ông ta là sư thúc của nghĩa mẫu, đó chính là sư tổ của cô, nghĩa mẫu. . . Là trách nhiệm của cô.
"Cô nương không cần phí tâm tư đâu, lão phu sống đã bốn mươi năm cũng đủ rồi, các ngươi còn trẻ, không nên mạo hiểm !" - trong ánh mắt phảng lặng như nước bởi vì lời nói của Nam Cung Thiển Trang mà tạo nên một vòng Liên Y, nghĩ đến một chuyện, lắc đầu một cái.
Bốn mươi năm ?
Toàn thân Nam Cung Thiển Trang chấn động, bộ dáng của ông ta nghiễm nhiên là một ông lão hơn bảy mươi, dáng vẻ này là của một người bốn mươi tuổi hay sao ? Chẳng biết tại sao, trong lòng rất khó chịu, ý niệm phải để ông ta đi ra càng thêm kiên định.
"Đinh sắt trên người lão phu trên người được bố trí có điều huyền cơ, một khi bị lỏng ra, nhà tù dưới hầm ngầm sẽ sụp xuống, toàn bộ cửa ra bị phong kín !" - Nói xong, bàn tay bị đánh đập tra khảo khô quắt của ông già móc ra tấm Lệnh bài màu đen từ trong lồng ngực, đưa cho Nam Cung Thiển Trang: "Cô có thể đi tìm Nam Chiếu đế Thủy Thiên Triệt, hắn sẽ giúp cô cởi bỏ cấm chế trong thân thể cô !" – Tạm dừng lại một chút, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, ngọc bội này so với của Bách Lý Ngọc giống nhau như đúc, "Cô có thể giúp ta đi tìm Mặc nhi không ?"
Nam Cung Thiển Trang mím môi. Là con trai của ông ta sao ?
"Cô nhất định phải tìm được nó, cùng nó đi tới chỗ Bộ lạc Lạc Khắc, nếu không cô sống không quá 18, cho dù giải trừ cấm chế, cô cũng chỉ có thể sống lâu ba năm !"
Nam Cung Thiển Trang thấy hoảng hốt. Nam Chiếu quốc vậy là cô nhất định phải đến đó ư ?
"Tiền bối, ta sẽ thay ông tìm được hắn, ông có biết nhược điểm của Bất Tử Nhân không ?"
"Bất Tử Nhân đến từ Nam Cương, phương pháp duy nhất có thể diệt trừ bọn họ chính là giết mẫu cổ, một nhóm Bất Tử Nhân mà cô đang thấy này bọn họ được phân làm ba đội, vậy chính là có ba mẫu cổ, trước ta thấy được hai lần lục tục đi ra ngoài, đều là đám Bất Tử Nhân phía bên trái, bọn người này cùng ở Tuyết Lâm quốc, hai nhóm khác không biết là ở Nam Cương hay là Bắc Thương. . ." – Lời nói của ông ta còn chưa dứt, phía trên truyền đến trận trận tiếng bước chân dồn dập, hai người liếc nhau một cái, "Cô đi ra ngoài trước đi, về sau có cơ hội đến gặp lão phu, lão phu sẽ nói nốt phần sau cho cô nghe !"
Nam Cung Thiển Trang thấy phiền não, cũng muốn hỏi Bắc Thương ở đâu, nhưng nhìn đến dáng vẻ của ông ta, nghiễm nhiên không muốn nhiều lời, cắn răng, nhằm hướng cửa đi ra ngoài, dù sao cũng đã biết chỗ, về sau trở lại là được!
Hoàng đế bất ngờ hôn mê, hơn nữa từ triệu chứng phán đoán ra là trúng độc thi, lòng người nhất thời bàng hoàng lo sợ.
Mấy thị vệ thêm dầu thêm mỡ, lời kể sinh động như thật, hoàng thượng té xỉu ở trên người của công chúa Mộng Ly, bọn họ đi vào thì thấy hai người họ đang trần truồng tắm uyên ương.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp nơi lưu truyền tin công chúa Mộng Ly vì không muốn hòa hôn kết giao với Mạc Bắc*, quyến rũ hoàng thượng, huyết thống loạn luân, đạo trời không thể tha, hoàng thượng đột nhiên hôn mê là gặp báo ứng.
( * Mạc Bắc thuộc sa mạc Gobi của Mông Cổ)
Sở Mộ Cẩn và Sở Mộ Khoảnh vội vàng được vời vào cung, thấy ngự y đồng loạt lắc đầu, trong lòng rùng mình rét lạnh, hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, Sở Mộ Khoảnh tiến lên hỏi: "Thái y ! Bệnh chứng của phụ hoàng như thế nào?"
"Thưa Dạ vương Điện hạ ! Hoàng thượng trúng độc thi, bệnh chứng đến dữ dội mãnh liệt, vi thần nhất thời khó có thể khống chế được !" Trần Ngự y lắc đầu một cái, vuốt chòm râu hoa râm than thở.
"Có phương pháp nào trị tận gốc không ?" - Sở Mộ Khoảnh trong lòng gấp gáp lo lắng, hoàng thượng cứ bệnh như vậy mà qua đời với hắn không có một chút xíu tốt đẹp nào cả. Hoàng thượng chỉ có bốn người con trai, những người khác đều là công chúa, nhưng hai vị hoàng huynh kia chết non từ nhỏ, chỉ còn dư lại hắn và Cần vương, thái độ của phụ hoàng lại luôn mơ hồ không rõ ràng, không biết là vừa ý người nào, hắn từ nhỏ đã đi ra ngoài du học, quyền thế trong triều không so được với Tam ca, chẳng lẽ hắn vô duyên với ngôi vị hoàng đế hay sao ?
"Độc thi không thể giải, chỉ có phối một vài loại thuốc, tạm thời làm dịu bệnh chứng của hoàng thượng, trì hoãn kéo dài thêm một chút thời gian !" - Trần Ngự y cũng khó giải quyết, độc thi đã xuất hiện tại trăm năm trước, từ Nam Cương truyền đến, làm chết người ở vài toà thành trì, cuối cùng tiên đế hạ lệnh khóa chặt thành hỏa thiêu mới ngăn chặn được vi khuẩn (virus) khuếch tán, nhưng mà tổn thất thê thảm nghiêm trọng.
Sở Mộ Khoảnh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía phụ hoàng nằm ở trên giường, cánh tay đã bắt đầu có chút thối rữa, bị đả kích lớn."Biết phụ hoàng vì sao trúng độc không ?" - Ánh mắt chuyển một cái, lãnh khốc nhìn về phía Trần công công đang đứng run run ở một bên, âm trầm hỏi: "Trần công công, đồ ăn của phụ hoàng vẫn qua tay của ngươi, làm sao lại trúng độchả ?"
"Thần. . .Thần mỗi lần dùng bữa đều sẽ ăn thử, nhưng hoàng thượng không phải bị bệnh ở Ngự Thư Phòng, là do mấy vị thị vệ từ chỗ công chúa Mộng Ly đưa trở về !" - sắc mặt Trần công công trắng bệch, phấn màu trắng thoa ở trên mặt run run rơi lả tả xuống, trong lòng van xin hoàng thượng đừng xảy ra cái sự ‘ngộ nhỡ’, hắn không muốn bị chôn theo, còn có nhiều ngân lượng chưa dùng hết như vậy, hắn chết cũng chẳng nhắm mắt nổi.
Sở Mộ Khoảnh sững sờ. Sở Mộng Ly ư ? Phụ hoàng sao lại trúng độc ở chỗ nàng ?
"Có lời gì nói nhanh một chút !" - Sở Mộ Khoảnh hơi mất kiên nhẫn, nhìn Trần công công giấu giấu diếm diếm, không vui quát lên.
"Chuyện này. . ." - Trần công công nghiêng đầu liếc nhìn Sở Mộ Cẩn, ấp úng nói: "Thần. . . Thần thấy thân thể hoàng thượng trần truồng từ cung điện công chúa Mộng Ly đưa về, khẽ miệng hỏi mấy câu, thị vệ nói bọn họ nghe được tiếng kêu cứu, đi vào thì thấy hoàng thượng đè công chúa ở cạnh mép hồ, đã hôn mê, lúc ấy xác nhận là đã làm ra chuyện bừa bãi . . .." - mấy chữ cuối cùng âm thanh bé như ruồi kêu, nhưng Sở Mộ Cẩn và Sở Mộ Khoảnh là người tập võ nên nghe được rõ ràng, rất rõ ràng.
"Ngươi. . . Ngươi nói phụ hoàng cùng Mộng Ly. . ." - Sở Mộ Khoảnh kinh ngạc, phụ hoàng loạn luân với Mộng Ly, nếu truyền đi, trên mặt bọn họ cũng cảm thấy không còn ánh sáng.
Trần công công gật đầu một cái, trong lòng oán hận Sở Mộng Ly, nếu không phải nàng ta quyến rũ hoàng thượng thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay này ra, nghĩ đến chỗ này, hận không tát cho mình hai cái, buổi tối hôm đó cũng không nên mềm lòng giúp nàng ta cầu cạnh, rõ là. . . So với Nam Cung Thiển Trang còn đáng ghét hơn.
Sở Mộ Cẩn chợt cảm thấy hoang đường, đáy mắt bỗng hiện lên sự suy nghĩ sâu xa, lưu tâm để ý kỹ hơn, phụ hoàng là người hắn hiểu rõ ràng, dù hoang đường hơn nữa cũng sẽ không cùng con gái ruột làm chuyện cẩu thả, trong này tất là có duyên do!
"Được rồi !" - Sở Mộ Cẩn quát bảo Sở Mộ Khoảnh ngừng lại, sai thống lĩnh cấm vệ quân giam cầm Sở Mộng Ly, không cho phép bước ra khỏi Lưu Ly Cung nửa bước, ngay sau đó bảo ám vệ nhìn chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của du quý phi.
"Tứ đệ, Tam ca vốn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng trải qua việc đêm qua, Tam ca không thể không tranh với ngươi !"
Sở Mộ Khoảnh nhíu lông mày nhìn Sở Mộ Cẩn, thấy đáy mắt hắn tràn đầy nét nghiêm túc, quay đầu, xòe cây quạt mạ vàng, nói: "Là vì Nam Cung Thiển Trang ?"
Sở Mộ Cẩn gật đầu. Nếu hắn không ngồi lên thượng vị, thay đổi những người khác, Nam Cung Thiển Trang còn có một đường sống, nếu là Tứ đệ, thì tuyệt không có đường sống, cho dù có sống sót cũng gặp phải cảnh đuổi giết vô cùng vô tận.
"Tam ca ! Ta chưa bao giờ biết thì ra huynh là người si tình, có lúc không nên quá váng đầu, phải lấy đại cục làm trọng !" - Trong lòng càng thêm kiên định phải diệt trừ Nam Cung Thiển Trang, giữ lại cô, chung quy một ngày có lẽ Tam ca cũng không tha cho hắn.
"Trong lòng ta biết rõ !" - Sở Mộ Cẩn nói xong, sắc mặt nặng nề lạnh lẽo rời đi, lúc sắp xoay người thì bị Sở Mộ Khoảnh gọi lại - "Tam ca ! Huynh muốn ngồi lên ghế rồng, một cửa ải của phụ hoàng kia huynh vượt qua nổi không, di chiếu của ông nhất định là giết chết Nam Cung Thiển Trang, huynh không phụng chỉ làm việc, không có tư cách đăng vị !"
Bước chân Sở Mộ Cẩn tạm ngừng lại một lúc, nhưng cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục rời đi!
Giữa nửa đêm, trong lúc mọi người đang chờ đợi, Sở Nam Kình hôn mê cuộc từ từ tỉnh lại.
Ngay khi mở miệng chính là truyền đòi Cần vương Sở Mộ Cẩn, Trần công công không dám trì hoãn, lập tức đi ra ngoài truyền chỉ.
Sở Mộ Cẩn chạy vào trong cung, thấy hơi thở Sở Nam Kình mong manh, nằm ở trên giường rồng, toàn thân khắp nơi đều thối rữa không một nơi hoàn hảo, thậm chí có hơi chảy ra mủ, ánh mắt lạnh lùng chợt có làn sóng khẽ động, miệng mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng nổi.
"Cẩn Nhi ! Trẫm biết ngươi hận trẫm, hận trẫm ép mẫu hậu của ngươi điên khùng, nhốt vào lãnh cung, đó là trẫm cũng vạn bất đắc dĩ. Bắc Viên vương phủ là vị vương khác họ, danh tiếng vượt trên trẫm, trẫm không thể tha thứ, mẫu hậu của ngươi tự mình đến tìm trẫm, chỉ cần đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi, nàng sẽ bỏ qua danh hiệu hoàng hậu, cả đời bị nhốt lãnh cung !" - đôi mắt vẩn đục của Sở Nam Kình không có một tia hối hận, đây là trách nhiệm thủ hộ giang sơn Sở gia của lão.
Sở Mộ Cẩn hơi nhếch cánh môi, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói: "Ta tuyệt không muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế, đây chẳng qua là ý nghĩ của các người thôi !"
"Nếu như ngươi không muốn ngồi lên hoàng vị, vì sao phải lôi kéo Tả Tướng ?" - trong lời nói của Sở Nam Kình có nét châm chọc nhàn nhạt.
"Tần Ngọc Trinh làm cho ta thấy thật ấm áp !" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn lấp lánh. Cô gái ấy dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, dáng vẻ cứ chất trồng trong ấn tượng của hắn, khiến hắn thật lòng muốn che chở nữ nhân ấm áp đó, nhưng hắn đã sai rồi.
Sở Nam Kình hơi híp lại đôi mắt sắc bén, theo dõi hắn, cẩn thận phân biệt, nhưng bên trong đó là một mảnh lạnh lùng, không dò ra chút tin tức nào.
"Cũng được ! Tuyết Lâm quốc chỉ có ngươi có thể đảm nhiệm làm vua một nước, Tứ đệ của ngươi không có sự sáng suốt khí độ gan dạ, giao cho hắn cuối cùng sẽ có một ngày bị phá hủy !" - Dừng một chút, giọng điệu Sở Nam Kình trở nên nghiêm túc nói: "Ngươi phải đồng ý trẫm một điều kiện, phải chém Nam Cung Thiển Trang !"
Sở Mộ Cẩn ánh mắt tối tăm, lắc đầu một cái: "Ta sẽ không giết nàng ấy !"
"Ngươi yêu nàng ta?"
Sở Mộ Cẩn không phản đối, cũng không công nhận.
"Ngươi muốn chọc trẫm tức chết sao ?" - Sở Nam Kình thở gấp hổn hển không ra hơi, ho khan mấy tiếng, dùng chút lực tàn lại nói: "Nàng là Đế Vương Tinh, có tướng đế vương, ngươi hiểu hàm nghĩa trong đó không ?"
Sở Mộ Cẩn ngẩn ra, tâm thần hơi động. Đế Vương Tinh sao?
"Nếu như ngươi có thể lấy nàng, nàng nguyện ý giúp ngươi, trẫm cũng sẽ không ra sức tung sát thủ giết nàng, nếu ngươi không hàng phục được nàng, cuối cùng sẽ có một ngày nàng phá hủy Tuyết Lâm quốc, trẫm không thể để cho trăm năm cơ nghiệp giang sơn của Sở thị bị hủy trong chốc lát !" - Sở Nam Kình kinh động ngồi dậy, nhưng phí công, cả người thối rữa nhói từng cơn đau đớn như kim châm xát muối.
"Vậy thì thế nào ?" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn thoáng qua một tia cười. Nàng có thể xưng đế sao ?
"Nghiệt tử, ngươi phụ bạc lại mẫu hậu ngươi đã vì ngươi mà hy sinh tất cả sao ?" - Sở Nam Kình đánh vỡ chỗ xương sườn mềm (điểm yếu đuối) trong lòng Sở Mộ Cẩn.
"Phụ hoàng quả thật già rồi, chỉ biết uy hiếp người, nếu dựa vào một nữ nhân để đổi lấy ngôi vị hoàng đế, ta cũng không lấy làm thích thú. Ta nghĩ muốn cái gì thì tự mình sẽ tranh, sẽ đoạt, ngôi vị hoàng đế cũng thế thôi !" - Sở Mộ Cẩn nói xong, trên mặt lạnh lùng lại lộ ra nụ cười nhạt, ngang ngạnh nói: "Ta chờ nàng tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng ta, chỉ cần nàng muốn, ta liền cho !"
"Khốn kiếp. . . Khốn kiếp. . . Ngươi từ bỏ ngôi vị hoàng đế, ngươi không giết Nam Cung Thiển Trang, cả dòng họ Bắc Viên sẽ phải chôn theo cùng trẫm !" - Sở Nam Kình nhe răng trợn rách mắt, đập đồm độp ở trên đệm giường, mụn mủ và máu loãng trên tay nhuộm đỏ chiếc chăn gấm màu vàng sáng, nhìn thấy mà ghê.
"Phụ hoàng, theo như lời của thái y thì trong bụng Trang phi là bé trai, ngài chỉ là để cho ta lót đường cho nó, đợi đến thời điểm thành niên rồi thay thế ta. Người yên tâm, nhi thần sẽ như người mong muốn, ngày mai tuyên cáo di chiếu cho nhi tử Trang phi kế vị, nhi thần là nhiếp chính vương, phụ tá triều chánh !"
Sở Mộ Cẩn gằn từng chữ khạc ra, đập ầm ầm ở bên tai của Sở Nam Kình, lão không ngờ tới Sở Mộ Cẩn nhìn thấu đáo như thế, cũng đúng thôi, ngôi vị hoàng đế vốn hờ hững lạnh nhạt như vậy
"Phụ hoàng khuyên ngươi, giết nữ nhân kia đi. Nàng là cô vương tinh, người theo ở bên cạnh nàng khó thành nghiệp lớn, quốc sư đã tính qua một quẻ cho nàng, nàng không thuộc về Thương Minh Đại lục, đến từ thiên ngoại, sau khi chết sẽ về quê cũ, sẽ không chết thật, nàng sẽ không chết, vì trăm năm cơ nghiệp của Sở gia, ngươi phải giết nàng, phải giết nàng. . ."
Sở Mộ Cẩn từ chối cho ý kiến, hắn không tin vào số mệnh, người đàn ông muốn đi theo bên cạnh nàng chính là nếu phải vì nàng, người đàn ông kia cũng sẽ bỏ ra tất cả mọi thứ, dù là chống lại ông trời thiên thay đổi số mệnh.
Nhưng tâm lạnh như băng như sắt nguội có chút hoảng hốt, ‘đến từ thiên ngoại, chết sẽ về quê cũ’, câu nói như chú ngữ quẩn quanh trong đầu. Nàng thật sự không thuộc về nơi này sao ?
Đúng vào lúc này, thị vệ vội vã chạy tới, quỳ trên mặt đất bẩm báo nói: "Cần vương, Dạ Vương mang theo 3000 cấm vệ quân, 100 ám vệ đi cướp giết Nam Cung Thiển Trang !"
Trái tim Sở Mộ Cẩn chợt thắt lại, căng thẳng, lạnh lùng quả quyết nói: "Điều động 1000 thiết kỵ theo Bổn vương đến Tông Nhân phủ !"
(thiết kỵ tức là quân đội tinh nhuệ được cưỡi ngựa)
Trăng non như chiếc móc câu, Bách Lý Ngọc nhìn màn đêm, cầm lên một bầu rượu từ trên bàn rót uống.
"Chủ tử, tất cả đều chuẩn bị xong !" - Mạc Vấn cung kính nói, thật không hiểu rõ tâm tư của chủ tử và chủ mẫu.
"Ừ, trong cung như thế nào ?" - Bách Lý Ngọc mặt mày lạnh ngắt, để ly rượu xuống, nhìn về phương hướng Tông Nhân phủ, qua đêm nay, ngày mai kinh đô sẽ có một cuộc tẩy rửa thanh trừng lớn!
"Hoàng thượng mới vừa tỉnh lại, truyền Sở Mộ Cẩn vào cung, đơn độc vào gặp !" - Ngự y bó tay hết cách, cẩu hoàng đế ngày giờ không còn nhiều, truyền Sở Mộ Cẩn vào cung, sợ là thương lượng chuyện truyền ngôi.
"Hả ? Có thể tra ra căn nguyên hoàng thượng trúng độc không ?" Bách Lý Ngọc đứng thẳng lưng, nhìn mảnh trăng cong cong như lưỡi câu, bỗng chốc thấy có chút nhớ nhung nha đầu kia.
Mạc Vấn hơi chậm lại, do dự bất định nói: "Đúng là . . Chủ mẫu !" - Thấy chủ tử nghiêng đầu, Mạc Vấn lập tức giải thích: "Đó là Sở Mộng Ly tự chuốc lấy phiền phức, lúc ở trong cung muốn thương tổn chủ mẫu, đã đem phấn độc thi khảm vào móng tay rồi cào nát tay chủ mẫu, Sở Mộng Ly bản thân mình trúng độc nhẹ, chỉ là sinh ra ảo giác, Hoàng đế bị lây bệnh, đó là ngoài ý muốn, ai biết lão ta sẽ cùng con gái của mình làm ra chuyện xấu xa ?" - Hơn nữa còn nghiêm trọng như vậy, thật sự là báo ứng.
Bách Lý Ngọc khóe miệng khẽ cong lên, từ sau khi Nam Cung Thiển Trang bị bỏ tù đây là lần đầu tiên cười nhẹ nhàng, cô nàng thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, biết nguy hiểm, mà vẫn ở dưới mí mắt của y dùng thân mình thử nghiệm nguy hiểm, đặt y ở chỗ nào chứ ?
"Chủ tử, Hoàng đế chết rồi, chúng ta có thể trở về Bắc Thương phải không ?" - Mạc Vấn trong lòng nhớ đến Mạc Ưu, sợ tiếp tục trì hoãn, gã sẽ làm ra chuyện không cách nào vãn hồi.
"Tạm không có ý định !" Bách Lý Ngọc ánh mắt khẽ nhúc nhích, Bắc Thương. . . Sẽ về, nhưng không phải hiện tại, nha đầu kia cũng sẽ không nguyện ý đi theo y. Huống chi, y còn có chuyện quan trọng. . .
Mạc Vấn mấp máy miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, trong lòng chủ tử nghĩ gì, dường như hắn có phần hiểu, sợ là vì chủ mẫu.
Chỉ là, nếu gặp phải công chúa Điệp Ảnh, hai cô gái tính tình hung hãn giống nhau tranh đoạt chủ tử, suy nghĩ qua về trận chiến kia, chợt rùng mình một cái. Nếu ý nghĩ này bị Nam Cung Thiển Trang biết được, chắc chắn cô sẽ trợn mắt lên, lạnh nhạt mà nói câu: ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi !
"Thông báo, nếu đụng phải Ác Nhân Cốc thì phải bỏ chạy !" - trong lòng Bách Lý Ngọc lần đầu tiên thấy bất an lo lắng, nóng nảy rối loạn, ngồi cũng không yên, chưa tới một canh giờ, lại cứ nghĩ đến nha đầu nhiễu loạn tâm và thần của y.
Mạc Vấn ngẩn ra, nghĩ đến chuyện điều tra lúc trước, gương mặt lạnh lùng hững hờ chợt rạn nứt, ho nhẹ một tiếng nói: "Chủ tử, thuộc hạ tình cờ biết được Ác Nhân Cốc phát động truy tìm một nam tử mặc áo trắng thiên tàm ti, tuấn mỹ có thể so với thiên thần, tên chỉ có một chữ U !"
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc nhếch miệng lên, ý bảo Mạc Vấn tiếp tục.
"Mất một phen quanh co, thuộc hạ mới biết nam tử kia ăn chặn sính lễ của chủ mẫu, chủ mẫu muốn theo môn quy mới tự mình xử trí !" - Mạc Vấn tự động tóm tắt một đoạn, lúc ấy ép hỏi Lục Y thấy nữ nhân kia nói: nghe chủ tử miêu tả thì tên đó mặt người dạ chó, là tên trộm ranh, lừa gạt tình cảm của chủ tử.
Mạc Vấn liếc chủ tử một cái, nếu như bị chủ tử biết, cả người run lên, đổ mồ hôi lạnh thay cho Lục Y.
"Xử trí như thế nào ?" – trong đáy mắt Bách Lý Ngọc hàm chứa vẻ hứng thú, diện mạo nhu hòa, hỏi ra.
"Dịu dàng một đao!"
Bách Lý Ngọc ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Mạc Vấn, chỉ thấy Mạc Vấn lắc đầu một cái nói: "Thuộc hạ không biết !"
Ánh mắt sáng loáng của Bách Lý Ngọc như dòng nước chảy, bàn tay khép trong ống tay áo vuốt ve một vật,… Thôi, đến lúc đó sẽ biết !
Bỗng nhiên, phía chân trời nở rộ những đốm lửa nhỏ, tâm Bách Lý Ngọc như rớt xuống, sai Mạc Vấn triệu tập tử sĩ đi cứu viện, dẫn đầu hướng đến Thiên lao.
. . . . . .
Đêm khuya, vô số đạo bóng đen tụ về hướng Thiên lao, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phòng giam nhốt Nam Cung Thiển Trang, xách theo kiếm sắc bén chém đứt xích sắt, vọt vào, vù vù đâm về phía cô gái đang ngủ.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay chợt khựng lại ở trước ngực, người áo đen kinh hãi, ánh mắt âm hiểm nhìn, kiếm sắc bén bị hai ngón tay như bạch ngọc kẹp lại, dẫn theo nội lực đẩy lên phía trước, không di chuyển một chút nào, âm thầm ra hiệu cho người áo đen ở sau lưng.
Trong ánh mắt Nam Cung Thiển Trang ẩn chứa đầy băng lạnh, giơ kiếm cảnh giác nhìn sáu người áo đen còn sót lại, cảm thấy bản lĩnh của những người này lợi hại hơn chút so với lúc trước, âm thầm tính toán một phen, nâng kiếm đột phá từ người thủ lĩnh đứng ở giữa.
Người áo đen dường như nhạy bén, nhìn rõ được tâm tư Nam Cung Thiển Trang, làm dấu hiệu tay, mấy vị còn sót lại đồng thời xông lên.
Nam Cung Thiển Trang không tránh kịp, cánh tay bị quẹt qua, đã bị thương, một cơn đau nhói làm cho gương mặt đẹp tươi của cô thoáng vặn vẹo, đáy mắt ngưng kết thành băng, xuống tay không hề nể tình nữa, hết sức chuyên chú giết địch, vận dụng chiêu thức thứ nhất - Vô Ảnh Kiếm của Thương Diễm Chân Kinh, thân kiếm đong đưa hiện ra như hoa kiếm mờ ảo, biến ảo thành bóng ảnh giết chóc tàn ác, lao thẳng đến đầu tên thủ lĩnh, máu nóng phun lên trên mặt Nam Cung Thiển Trang, thừa dịp bọn họ dừng lại một chút, dưới chân đá một thanh kiếm xỏ xuyên qua phía bên trái của người áo đen, trên tay cũng không chậm trễ, cổ tayvừa xoaychuyển một cái, tiêu diệt đến người cuối cùng còn dư lại.
Giơ tay lên lau vết máu ghê tởm trên mặt, trong lúc vô tình Nam Cung Thiển Trang thấy mảnh ngói trên nóc Thiên Lao bị bóc trần, thị vệ mặc khôi giáp của cấm vệ quân giơ cung tên chỉ thẳng hướng về cô, kẻ đứng chính giữa là Sở Mộ Khoảnh.
Thay ra bộ đồ đen, mặc vào khôi giáp sắt màu đen, ôm mũ sắt ở phía bên trái, khí thế nghiêm nghị, ánh mắt âm hiểm độc ác nhìn xuống chỗ cô, lạnh lùng phất tay nói: "Nam Cung Thiển Trang bỏ trốn, trong khi lùng bắt, không cẩn thận bị bắn chết !"
Nam Cung Thiển Trang cắn răng một cái, chỉ mong sao được xé nát gương mặt chướng mắt kia, cô xưa nay không thù không oán với hắn, vậy mà vì muốn làm chó ngoan của Hoàng đế, khắp nơi đều gây khó khắn với cô.
"Sở Mộ Khoảnh ! Dù có chết, ngươi cũng phải làm đệm lưng cho lão nương !" - Nói xong, nâng bổng tử thi trên đất lên, treo ngược ở sau lưng giống như cái bao cát, che chắn chỗ yếu, phá nhà lao mà ra, xông thẳng một mạch về hướng cửa ra của Thiên Lao, chỉ cần bên kia không có cung thủ, vậy thì không làm gì được cô hết.
Kế sách hiện nay, cô chỉ có thể —— Buông ra !
"Bắn!" - Sở Mộ Khoảnh bị chọc giận, nếu như trước kia giết cô là vì muốn lấy được ban thưởng của phụ hoàng, sự tình phát triển đến ngày hôm nay, hoàn toàn là vì oán hận cá nhân.
Nam Cung Thiển Trang chạy không ngừng, có thể nghe thấy rõ ràng mưa tên ở phía sau bắn nhanh đến, xé rách không khí bắn về phía cô, dưới chân không dám dừng lại, thở hổn hển cúi đầu xông về trước.
"Phập, phập !" - âm thanh mưa tên đâm vào ‘đệm thịt’ trên lưng, dòng máu ấm áp chảy xuôi theo dáng người phía sau ngấm vào trong vạt áo, nhuộm đỏ một mảng lớn.
Nam Cung Thiển Trang không còn thời gian để bận tâm, giờ phút này cô giống như đang chạy đua cùng với Tử Thần, chỉ cần hơi chậm hơn một bước, nghênh đón cô chính là cái chết, bị vô số mưa tên ở phía sau bắn thành một con nhím.
Trên mặt Nam Cung Thiển Trang nhẹ nhàng nở rộ một nụ cười, cửa chính đang ở cách xa độ mười mét, trong lúc cô chuẩn bị vứt bỏ thi thể, nhẹ nhàng linh hoạt bay đạp đi thì mảnh ngói trên đỉnh đầu ‘rào rào’ rơi đập xuống, Nam Cung Thiển Trang giơ đệm thịt lên đội ở trên đầu, lắc mình né tránh, phòng ngừa không bị nện lên trên đầu.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt cô ngưng trệ, trên nóc nhà rõ ràng đúng là Sở Mộ Khoảnh âm hồn không tiêu tan, trước sau như gọng kìm giáp công đối địch cô!
"Nam Cung Thiển Trang, không phải là ngươi khéo nói sao ? Chỉ cần ngươi lấy lòng Bổn vương, Bổn vương sẽ cho ngươi được chết xinh đẹp một chút !" – đôi mắt nham hiểm của Sở Mộ Khoảnh thoáng qua vẻ hài lòng, nghĩ đến lúc bị cô nàng hãm hại, thiếu chút nữa là đã bỏ mình, sự căm hận trong lòng liền bốc lên nồng đậm!
"Dạ Vương ! Không phải sở trường của ngươi là luôn hèn nhát nhu nhược như một miếng bọt nước sao ? Sao không quỳ cầu xin ta đi ? Cầu xin lão nương sẽ thưởng ngươi một khối thi thể ngay ngắn !" Nam Cung Thiển Trang nhếch khóe môi lên, cười gian trá, cánh tay nâng thi thể lên đã cảm thấy quá sức chịu đựng, đưa tay quẳng đi, duỗi duỗi đôi tay đang đau nhức, dường như cả người nhẹ nhõm đi không ít.
"Khoác lác vô sỉ !" - sắc mặt Sở Mộ Khoảnh ngăm đen, không ngờ tiện nhân đáng chết đã sắp tới gần cái chết vẫn còn mạnh miệng thế!
Nam Cung Thiển Trang lần này hoàn toàn chắc chắn Sở Mộ Khoảnh còn có mục đích khác, tạm thời sẽ không giết cô. Vỗ vỗ, kéo căng da mặt, cười nhạo nói: "Đâu có, đâu có, Dạ Vương cũng không kém là bao, mấy ngày nay ở trong Thiên lao buồn tẻ vô vị, Dạ Vương quả là niềm vui thú duy nhất của ta, nghĩ đến bộ dạng ngươi giống như con chó ôm chân cầu xin thương xót, toàn thân ta lập tức thấy thoải mái, nếu đổi lại là một người tình nguyện ‘chết vinh còn hơn sống nhục’ như ta đây, sao có thể làm được như Dạ Vương chứ, vừa quay đầu thì đã quên mất bộ dạng kinh hoảng rất sợ chết, lập tức biến thành ‘chó cậy thế chủ’ lấn áp người khác!"
Sở Mộ Khoảnh tức giận vô cùng, đỉnh đầu cũng muốn bốc lên khói xanh rồi, đôi tay chợt vang lên tiếng ‘răng rắc’, cắn răng mà nuốt xuống câu hiệu lệnh, trong lời nói ẩn nhẫn lửa giận: "Mau giao ra viên Xá Lợi bảy màu, Bổn vương sẽ không tính toán với ngươi nữa!"
Trước kia hắn tính bắn chết cô nàng, không ngờ đến nửa đường ám vệ gởi thư tới, ngay trong đêm ngọc tỷ bị mất đó còn có viên Xá Lợi bảy màu cũng biến mất, nếu hắn nắm bắt được, ngôi vị hoàng đế kia sẽ dễ như trở bàn tay !
"Đến đây, quỳ xuống cầu xin ta, học mấy tiếng chó sủa, để cho ta mở mang tầm mắt, nếu vui mừng có lẽ sẽ đưa đồ cho ngươi !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang sửa sang ngay ngắn lại rồi sau đó nghiêng tựa vào trên mặt cột gỗ, huýt sáo.
Một đám thị vệ nghe vậy, len lén liếc mắt nhìn Sở Mộ Khoảnh lửa giận ngút trời, lại quét mắt nhìn run chân, vẻ mặt không đứng đắn, bộ dáng trêu chọc chó của Nam Cung Thiển Trang, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Sở Mộ Khoảnh không thể nhịn được nữa, giơ tay nói: "Bắn!" - Lùi ra mấy bước, thờ ơ lạnh nhạt, ném ra mồi dụ dỗ nói: "Giết chết Nam Cung Thiển Trang thưởng ngàn lạng vàng !" - Chết rồi, còn sợ không lục tìm được ở trên người của nàng sao?
Nam Cung Thiển Trang nhìn mưa tên đen như châu chấu phủ xuống đập vào trước mặt, đang muốn tiếp sau đó sẽ dùng biện pháp như cũ nhặt lên cỗ thi thể trên đất để chắn ngang một phen, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, phất tay bắn ra chưởng phong làm thay đổi phương hướng của đầu mũi tên, đâm tới đám thị vệ, nhất thời một mảng lớn ngã xuống. Nhưng những mũi tên ở phía sau cũng không chịu hạ xuống, vẫn nhắm về phía cô. Nhắm mắt chờ chết, nhưng sau đó lại không thấy có sự đau đớn như trong dự liệu, cô hơi mở mắt ra, nghiêng đầu thấy một bộ áo trắng nhẹ nhàng nhanh nhẹn bay tới, ở giữa không trung vận khí hút các mũi tên làm chúng thay đổi phương hướng, bắn về hướng của mình.
"Cẩn thận!"- Nam Cung Thiển Trang thót tim, kêu lên thất thanh.
Bách Lý Ngọc dừng tay lại, phất tay áo, mũi tên quét về vị trí của Sở Mộ Khoảnh, gần trăm vị thị vệ ngã xuống.
Nam Cung Thiển Trang trọn tròn mắt, khi nào thì tu vi của y cao như thế ? Chiêu thức này có phần tương tự so với bóng dáng cái gã trong Ngự Thư Phòng đêm đó, chẳng lẽ mỹ nhân kia là y sao ?
Ngay sau đó, nghĩ đến mỹ nhân kia có bộ dáng lạnh lùng, lắc đầu một cái, y là người cợt nhả như thế nếu thật sự đúng là mỹ nhân kia, vậy đã sớm tháo mặt nạ xuống mà cười nhạo cô rồi!
Huống chi, ngày đó y còn đang điều tra ở Hồng Thành, sau lại bị sơn tặc vây khốn, cũng không thể phân thân được.
Bỗng nhiên, thân thể căng cứng, lỗ mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc của Bách Lý Ngọc, hương sen thanh nhã dễ ngửi quanh quẩn trong hơi thở, khẽ thất thần.
"Có phải huynh biết ta đang tìm kiếm một gã đàn ông, cho nên huynh ghen tỵ, liền bắt chiếc theo mỹ nhân kia phải không ?" - động tác võ công tương tự, ngay cả mùi thơm cũng không khác biệt lắm.
"Ta biết nàng mê luyến ta, nên sẽ không vạch trần nàng, tựa như lần trước ở ngôi miếu đổ nát, nàng nhìn ta rồi chảy nước miếng vậy. Cho nên, không cần thiết kiếm cớ ngắt lời !" - Bách Lý Ngọc nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, hững hờ nói tiếp: "Đêm động phòng có người nào đó tập kích ta rồi bị chảy máu mũi, ngày hôm sau, thím Dư ở phòng bếp lầm tưởng ban đêm có người ăn trộm thịt tươi, đã rửa ra một chậu máu loãng !" - Nói xong, ngón tay thon dài thật giống như vô tình vuốt ve cánh môi.
Nam Cung Thiển Trang tức sạm mặt đi, bên này nói sẽ không vạch trần cô, quay đầu lại thì lục lọi từng chuyện từng chuyện lúng túng của cô.
"Đồ tự mãn, đó là ta bị buồn nôn, cho nên ói ra, về phần đêm đó, huynh nghĩ hơi nhiều rồi, ta cho là đụng phải con chuột, sợ bẩn nên đi súc miệng !" - Nam Cung Thiển Trang liếc mắt, tuyệt đối không thể cho y biết chân tướng, hiện tại đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ vuốt đỉnh đầu của cô nàng, ngón tay lạnh man mát vén một sợi tóc tơ bị xõa tán loạn ra sau tai cô, ghé sát vào bên tai cô hà hơi nói: "Ừ, ta sẽ không vạch trần lời nói láo của nàng !"
"Nói bậy, làm sao huynh biết ta nói láo hả ?" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời này thấy sao mà giống như đã thừa nhận sự tình nghi mình nói láo.
“Lúc nàng nói láo thì vành tai đỏ lên !" - Bách Lý Ngọc cười nhẹ, nhìn trên mặt trắng nõn của cô hiện lên hai đóa ráng hồng, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
Nam Cung Thiển Trang hận không được xé nát nụ cười xán lạn trên gương mặt của y, rõ ràng vành tai cô đỏ lên là do y thổi hơi, không phải vì nói láo mà
"Huynh còn nói thêm nữa, chúng ta sẽ biến thành xác chết lạnh lẽo đấy !" - Nam Cung Thiển Trang không được tự tin xoay đầu đi, đúng lúc thấy Sở Mộ Khoảnh kéo căng cây cung hướng về phía giữa lưng của cô
"Thật mất hứng !" - Bách Lý Ngọc phất phất ống tay áo, ống tay áo to rộng êm ái nhẹ nhàng dao động cùng váy lụa mỏng màu đỏ thẫm của Nam Cung Thiển Trang, hòa hợp chiếu rọi lẫn nhau, cực kỳ xứng đôi.
"Đúng, đúng, thật chướng mắt !" - Nam Cung Thiển Trang nói một câu mang hai tầng nghĩa, không hào hứng liếc xéo sang Bách Lý Ngọc, y vốn sinh ra là để khắc cô mà !
Bách Lý Ngọc cười nhạt bỏ qua, sau đó, vuốt cánh mũi, khe khẽ hít mấy cái.
"Sao vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang trông thấy y như vậy, cũng ngửi ngửi vài cái, không phát hiện ra mùi gì lạ.
"Không ngửi thấy được hả ?" - Bách Lý Ngọc cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
Nam Cung Thiển Trang cau mày, lại lần nữa hít sâu mấy cái, chỉ cảm nhận thấy không khí tràn ngập hơi sương loang loãng, có chút ẩm ướt.
"Vị chua nồng đậm như vậy cũng không ngửi được, sao thế, lỗ mũi chó của nàng không nhạy nữa rồi ư ? Thừa nhận yêu ta đi, sẽ không mất mặt đâu !" - Bách Lý Ngọc giễu cợt, trên mặt hiển lộ nụ cười phát ra từ nội tâm, cơ hồ làm tan chảy chiếc mặt nạ lạnh lẽo, dường như Nam Cung Thiển Trang say mê chìm đắm trong nụ cười như mặt trời rực sáng ấy, cho tới rất lâu sau đó cảm xúc mới hồi phục lại, vẫn còn chút dư vị rầu rĩ nhàn nhạt.
"Bách Lý Ngọc. . ." - Huynh không biết xấu hổ. . . Mấy chữ này mắc kẹt trong cổ họng, nhìn đôi mắt sáng trong như thủy tinh đột nhiên chói rọi lấp lánh của y, trong lòng đột nhiên như vỡ tan, lời ra đến bên miệng biến thành: "Huynh mới là lỗ mũi chó !" – Lỗ mũi phun hừ hừ, chẳng có tẹo khí cốt lầm bầm.
"Ừm, rất xứng đôi !" - Bách Lý Ngọc lên tiếng, ánh mắt nhu hòa tràn đầy sự dung túng.
". . . . . ." - Nam Cung Thiển Trang thật lòng đã bị y đánh bại, mặc kệ là lúc nào, y đều muốn chiếm lợi thế hơn cô.
Ở đầu bên kia, giương cung tên đã nửa ngày, Sở Mộ Khoảnh phát hiện hắn đã bị cho ra rìa không được để ý tới nữa, hai người kia không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, không khỏi cảm thấy tức giận, chẳng lẽ hắn thực sự không có lực sát thương sao ?
"Các ngươi xong chưa, Bổn vương bắn chết đây !" - Sở Mộ Khoảnh cảm thấy hắn rất khuất nhục, người trong cuộc bị giết chẳng những không cảm thấy kinh hoảng cầu xin tha thứ, ngược lại còn khinh thường vứt bỏ hắn, dò xét cẩn thận vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang, chẳng lẽ là nội chiến giữa hai người bọn họ đang bùng lên rồi ư ?
Nam Cung Thiển Trang đang ấm ức với Bách Lý Ngọc, một bụng tà hỏa không có nơi phát tiết, đúng lúc này, Sở Mộ Khoảnh lại đụng vào họng súng. "Ngươi muốn giết thì nhanh lên, chết sớm một chút xong rồi còn về ngủ nữa, lằng nhằng lèm bèm mãi, giống y cái đồ pháo tịt ngòi !"
Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh trở nên ủ dột, mặc dù hắn không biết ‘đồ pháo tịt ngòi’ là có ý, nhưng cũng hiểu những lời được nhổ ra từ trong miệng Nam Cung Thiển Trang, không có gì hay ho cả.
"Bắn !" Giơ một tay lên, vô số mưa tên bén nhọn bắn tới hướng hai người kia.
Bỗng trong lúc này, trên không trung nhảy ra ba nhóm người từ những phương hướng khác nhau, ngăn trở mưa tên, đánh giết với đám ám vệ.
"Ôi, xem ra đoàn người ở giữa giống như là sát thủ, người của huynh hả ?" Nam Cung Thiển Trang tóm lấy ống tay áo của Bách Lý Ngọc.
"Là người của Ám Trang Các !" - ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, giọng nói lạnh nhạt lộ ra một tia chắc chắn.
Ám Trang Các ?
Nam Cung Thiển Trang cau mày. Ám Trang Các đã nhiều lần giúp cô, dường như không phải trùng hợp, huống chi, tên gọi cũng có một chữ giống với trong danh tự của cô, có ẩn ý gì chăng?
Bách Lý Ngọc đưa ánh mắt như có như không nhìn về nhánh cây cách đó không xa, nghiêng đầu nói: "Chắc là người ta giúp đỡ nàng !"
"Chẳng lẽ là giúp huynh à ? Có lẽ là người nào đó thầm mến ta, kiếm một cái Ám Trang Các để bày tỏ tâm ý !" - Nam Cung Thiển Trang do nhiều lần khi thua khi thắng, bắt được cơ hội liền đánh trả ngay.
Bách Lý Ngọc ra cái vẻ như có điều suy tư, rồi tỏ vẻ ngộ ra gật đầu, cười giễu nói: "Ừ, Ám Trang Các đã được mười lăm năm, nếu người khai sáng bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, hôm nay ước chừng đã 30 rồi !"
"Đại thúc ư, rất tốt, rất biết cách yêu chiều!" - Nam Cung Thiển Trang hả hê nháy mắt.
"Đúng vậy, đáng tiếc bà ta là nữ nhân !"
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang tắt lịm. Bà ngoại ơi, kẻ nào nói cho cô biết chủ tử của Ám Trang Các là nam nhân nhỉ ? !
"Sở Mộ Khoảnh biến đi, chúng ta muốn vận động cho giãn gân cốt một chút !" - Bách Lý Ngọc nhìn Sở Mộ Khoảnh đang chạy trối chết, ngã nhào lăn từ trên nóc nhà xuống, nện lên mặt đất rồi thổ ra một búng máu.
"Người đâu, lùng bắt Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc !" - Sở Mộ Khoảnh đứng ở phía đằng trước, ánh mắt tàn nhẫn khát máu nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu thở dài, Sở Mộ Khoảnh người này rất sợ chết, lại không có đầu óc, sao có thể nào tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Sở Mộ Cẩn được, cùng một người cha sinh ra, sao mà sự khác biệt lại lớn như vậy?
Đang trong lúc hai người chuẩn bị đáp xuống, thì nơi xa vẳng đến tiếng gót sắt phi ầm ầm, chi chit những cây đuốc được giương cao lên, bụi đất tung bay hướng về bên này mà đến.
Sở Mộ Khoảnh bắt đầu lo lắng, nhìn lại cấm vệ quân của mình rồi kích động nhìn đến đoàn quân thiết kỵ của Tam ca chạy tới, sợ cho là viện binh, những thuộc hạ kia của Bách Lý Ngọc có phương pháp giết người tàn nhẫn, đã tạo thành bóng ma ám ảnh trong tâm lý của bọn họ.
Thật ra thì Bách Lý Ngọc bị oan, thủ pháp giết người biến thái toàn bộ đều là người Ác Nhân Cốc, chém người như chém rau.
"Sở Mộ Khoảnh tự điều động cấm vệ quân, cướp giết trung lương, tước bỏ binh quyền, ngày mai tiến về phía đất phong, nếu không được lệnh cho đòi, trọn đời không thể hồi kinh!" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn lạnh lẽo, bộ mặt không có một tia biểu cảm
"Tam ca. . ."
"Áp giải đi!"
Sở Mộ Khoảnh phẫn nộ, ánh mắt là vẻ không cam lòng, nhưng hắn biết hắn không đi, cam đoan không chừng Sở Mộ Cẩn sẽ vì tiện nhân kia mà giết hắn mất, oán độc liếc nhìn Nam Cung Thiển Trang một cái, rồi bị thiết kỵ quân áp giải đi.
Sở Mộ Cẩn nhìn thật sâu Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói: "Nam Cung Thiển Trang bị người xấu hãm hại, vô tội mau thả ra !"
Mọi người không dám nhiều lời, theo Sở Mộ Cẩn trở về hoàng cung.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy phức tạp, cô là ghét Sở Mộ Cẩn, nhưng hôm nay, biến thành mình nợ ân tình của hắn, quả thật là không dễ chịu.
"Mọi người đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa ?" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt nói.
“Ồi, chua quá !" - Nam Cung Thiển Trang hít sâu một cái, đùa giỡn nói.
Tròng mắt Bách Lý Ngọc chợt tối tăm, thở dài, xoay người, nói: "Trong thiên lao tìm được cái gì không ?"
"Có ! Ở nhà ngục dưới đất, còn gặp một ông già cổ quái, rõ ràng mới có bốn mươi nhưng lại như bảy mươi tuổi, hơn nữa ông ta đưa cho ta một khối ngọc bội cũng giống của huynh. . . A ——" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu, đi theo phía sau y, bỗng nhiên lỗ mũi đụng vào lưng của Bách Lý Ngọc, cánh tay bị kiềm chế đau đón.
Nam Cung Thiển Trang tức giận xoa lỗ mũi, thúc giục nội lực gỡ bỏ tay Bách Lý Ngọc ra, ‘lạch cạch’, một vật rơi ra khỏi ống tay áo của Bách Lý Ngọc, lăn trượt trên nóc nhà, rồi găm vào một mảnh ngói.
"Bách Lý Ngọc! Có phải huynh nên có một lời giải thích với lão nương chứ nhỉ ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy rõ đồ vật rơi trên mặt đất, sắc mặt biến đổi mấy lần, bộ mặt dữ tợn rống to.
Tiện tay vuốt xuôi mấy cọng rơm rạ, tết cỏ làm châu chấu, bỗng nhiên cảm thấy ở chỗ Thiên Lao này có loại cảm giác ẩn dật an tĩnh, Nam Cung Thiển Trang lắc đầu một cái, nhất định là cô bị ép tới điên rồi.
Nhìn con châu chấu trên tay, nhét vào trong ngực, lại chạm tay vào cái bình sứ nho nhỏ, ngón tay khéo léo rút cái nút gỗ, đổ ra viên thuốc tròn tròn, vê vê xoa xoa viên hoán nhan đan trước ngực, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua một nét sầu lo. Cô chắc chắn sẽ không đến Nam Chiếu quốc, báo xong thù cho nghĩa mẫu, cô lập tức sẽ ẩn cư ở Ác Nhân Cốc, không tranh quyền thế, trải qua những ngày tháng ẩn dật tự tại. Việc tranh quyền đoạt thế quá mệt mỏi, không phải là chuyện mà một người lười như cô có thể làm được!
Nghĩ đến tới mục đích vào thiên lao, Nam Cung Thiển Trang lên tinh thần, chờ đợi đội trưởng nhà lao đi tuần tra lần cuối cùng xong, nhanh chóng hất đống rơm rạ ngổn ngang trên đất, ghé lỗ tai dán dính vào mặt đất ẩm ướt lành lạnh, ngón tay gõ gõ sàn nhà, ‘thùng thùng”, âm thanh của tiếng vọng trống rỗng vang lên, Nam Cung Thiển Trang nhanh chóng bật ngồi dậy, miệng hé ra nụ cười. Bách Lý Ngọc, người này mặc dù lòng dạ hiểm độc, những quả đầu thì dùng rất tốt.
Rút xuống cây trâm cài trên đầu, tháo mở khóa sắt, lần mò dò xét tìm chốt mở dọc theo đường đi, đi tới chỗ sâu nhất của Thiên Lao, trên vách tường gian phòng giam cuối cùng có một cái rãnh lõm vào Nam Cung Thiển Trang đưa tay sờ sờ, cảm giác thấy không bình thường, nhưng trực giác cho cô biết chốt mở nằm ở tại phòng giam này, dò dẫm khắp nơi tìm tòi một lượt, bỗng nhiên thấy ở góc tường có một cái móc kéo, khẽ chọc mấy tiếng, ‘răng rắc’, sàn nhà chầm chậm dịch chuyển, lộ ra lối đi ở phía dưới.
Nam Cung Thiển Trang vui mừng, nghiễm nhiên quên mất lời dặn dò của Bách Lý Ngọc, đi xuống theo lối đi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong đó thì sợ ngây cả người. Đây chính là nhà lao trong nhà lao sao ?
Chiếm cứ hết cả không gian phía dưới là chiếc lồng sắt to tướng, trong đó đang đóng nhốt mấy trăm tên Bất Tử Nhân, nhưng, phía sau nó còn có một lồng sắt nhỏ, chiều cao bằng một người lớn, bên trong có nhốt một người.
Tóc hoa râm, gương mặt chằng chịt đan xen những vết sẹo hoàn toàn không nhìn ra nổi, chòm râu hoa râm dài tới ngực, một bộ quần áo màu đen rách rưới tả tơi không còn nhận biết được màu sắc ban đầu nữa.
Càng làm cho lòng dạ cô khiếp sợ, hai xương bả vai của ông già bị đinh sắt xuyên qua đóng ở trên vách tường, bị trói chặt bởi xiềng xích được rèn ra từ sắt đen nghìn năm tuổi.
Trong lòng thấy rùng mình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thân thể của ông già không còn một chỗ lành lặn nguyên vẹn. Người này là ai ? Sao có thể để cho cẩu hoàng đế hao tốn nhiều tâm tư như vậy nhốt ở chỗ này ?
"Tiền bối, ngài là ai vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang thầm cân nhắc một hồi, có thể làm cho Sở Nam Kình huy động nhiều nhân lực thì nhất định không phải người bình thường, có lẽ ở trên người của ông ta có thể có thứ đồ mà cô muốn.
Ông ta nghe thấy âm thanh, thân thể chợt cứng lại, từ từ ngẩng đầu lên, có lẽ là do quanh năm không thấy mặt trời, khi trông thấy viên dạ minh châu trong tay Nam Cung Thiển Trang, bèn giơ tay lên che chắn đôi mắt, sau khi đã thích ứng mới thả ra, hơi híp mắt lại để nhìn rõ dung mạo của cô, bất thình lình, kích động đấm đá, khàn khàn kêu lên ‘ư ư’.
Nam Cung Thiển Trang vội né tránh, vuốt khuôn mặt của mình như có điều suy nghĩ. Ông ta nhìn thấy dung mạo của cô đột nhiên trở lên kích động, chẳng lẽ ông ta biết Thái Dung?
"Ông biết Thái Dung mẫu thân của ta à ?" - Nam Cung Thiển Trang cố nén sự kích thích, hỏi.
Ông già nhất thời ngỡ ngàng, mở mắt tỉ mỉ nhìn cô, lắc đầu một cái, há mồm muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Bị câm ư ?
Ánh sáng hiện ra, Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy đầu lưỡi của ông ta bị đứt nửa đoạn, nhấc tay ra dấu nói: "Ông biết nữ nhân có dáng dấp tương tự với ta, nhưng không biết Thái Dung, phải không ?"
Ông già gật đầu.
Nam Cung Thiển Trang nhất thời trầm mặc, chẳng lẽ Thái Dung không phải tiểu thư con thứ của phủ Quốc Công ? Không, phải nói Thái Dung bây giờ không phải là Thái Dung thật, mà là nữ nhân này mạo danh giả trang, nhưng, nếu là như vậy, chẳng lẽ dung mạo thay đổi mà phủ Quốc Công không biết sao ?
Nam Cung Thiển Trang trong lòng rối như mớ bòng bong, chuyện càng ngày càng khó bề phân biệt, cô càng đào sâu thì đầu mối lập tức càng mơ hồ, làm cho người ta lý giải không rõ được đầu mối.
Phiền não kéo kéo lọn tóc, trông thấy ông già đang đầy phòng bị nhìn chằm chằm cô, bất đắc dĩ đứng dậy, trước cứ tìm hiểu đám Bất Tử Nhân rồi hãy nói.
Lại không biết ngọc bội từ trên người rớt xuống đất, ông già nhìn ngọc bội trên đất, đôi mắt chợt vụt sáng, quan sát bóng dáng của Nam Cung Thiển Trang một hồi lâu, tay lấy ra trên người một khối ngọc bội khác, hai khối đúng là giống nhau như đúc.
"Cô nương, tại sao cô có được khối ngọc bội này ?"
Đang quan sát Bất Tử Nhân, bỗng nhiên nghe thấy được âm thanh truyền tới bên tai, Nam Cung Thiển Trang sợ giật bắn lên, xoay người nhìn chung quanh, chỉ trừ ông già, cũng không có người khác, cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Là lão phu !" –âm thanh của ông già vang dội ở bên tai.
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, đây là thiên lý truyền âm hả ? Vậy thì tu vi của ông ta đã đạt đến giới cảnh nào rồi, tại sao lại bị thua ở trong tay Sở Nam Kình ?
"Tiền bối, là ông nói chuyện hả ?" - Nam Cung Thiển Trang cất bước đến gần, thấy ngọc bội ở trên đất, khẩn trương nhặt lên, dùng tay áo tỉ mỉ lau mấy lần, kiểm tra không có dấu vết sứt mẻ mới thở phào nhẹ nhõm, vật đáng tiền thế này mà bị hư hại, đến lúc cô mang đi cầm sẽ bị giảm đi ít bạc.
Ông già quan sát vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang, thấy cô đem ngọc bội bỏ vào trong ngực tựa như bảo bối, lại nghĩ rằng người cho cô ngọc bội là người rất quan trọng đối với cô.
"Từ đâu cô có được ngọc bội này?" – Ông già gật đầu, hỏi lại lần nữa.
"Bách Lý Ngọc cho ta, ông biết y không ?" - Nam Cung Thiển Trang hồ nghi nhìn ông già. Ông ta biết ngọc bội này, chẳng lẽ có liên quan với Bách Lý Ngọc ?
Ánh sáng trong đôi mắt của oogn già chợt tối sầm lại, chầm chậm lắc đầu, trên gương mặt đáng sợ đều là vẻ thất vọng.
"Y là đồ đệ của Vô Nhai Lão Nhân, là sư đệ nghĩa mẫu Thủy Thiên Diên của ta, ông không biết hả ?" Nam Cung Thiển Trang nắm tóc, tuổi của ông ta hẳn là cùng thế hệ với nghĩa mẫu, không chừng may ra sẽ biết Vô Nhai Lão Nhân và nghĩa mẫu.
Đôi con ngươi đang trầm tịch như mặt nước phẳng lặng của ông già vỡ toang ra ánh sáng vui mừng, cả người run rẩy nhìn Nam Cung Thiển Trang, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt, mở miệng hỏi: "Cô là nghĩa nữ (con gái đỡ đầu) của Diên nhi . . .?"
Nam Cung Thiển Trang thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, xem ra là có quen biết.
"Có phải gần một năm qua, ngực trái của cô cứ cách một tháng lại cảm thấy giống như bị lửa thiêu đốt hay không ?" – Ông già căng thẳng, âm thanh có chút khô khốc cất lời hỏi.
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, tay ôm ngực, cô còn tưởng rằng là do bị vó ngựa đạp vào, để lại hậu di chứng, nghe lời lẽ này của ông già, dường như không phải là vì nguyên nhân đó.
"Khó trách. . . Khó trách. . ." - Ông già nhỏ giọng nỉ non, cực kỳ bi ai mà hỏi: "Nghĩa mẫu của cô không có ở đây, làm sao Sở Nam Kình sẽ buông thả nàng, làm sao có thể bỏ qua cho chúng ta !"
"Ông là phu quân của nghĩa mẫu ư ?" - Trong giọng nói của Nam Cung Thiển Trang có chút run rẩy. tại sao Sở Nam Kình muốn tranh đối nghĩa mẫu ? Thật sự là bởi vì yêu sao ?
"Lão phu là Bắc Thương Ám Đế. Bắc Thương có điểm khác biệt so với vài quốc gia khác, Ám Đế là thế lực ẩn trong bóng tối, phụ trợ cho Bắc Thương đế, trong khi lão phu tại vị thì quyền thế vượt trên cả Bắc Thương đế, trở thành cái đinh muốn nhổ đi thật mau trong mắt Bắc Thương đế. Lão phu cũng là sư đệ của Vô Nhai Tử, mà nghĩa mẫu của cô là sư điệt (hàng con cháu trong môn phái) của lão phu, nàng vẫn tôn kính thân phận trưởng bối của lão phu, không vượt qua nửa phần tình cảm, nhưng lão phu lại động tâm tư không nên động, cuối cùng trúng bẫy rập của Sở Nam Kình, bị nhốt gần hai mươi năm!" - Khóe mắt ông già ươn ướt, một chút ánh sáng vừa tích tụ trong đôi mắt từ từ tắt lụi.
Nam Cung Thiển Trang khóe miệng chua chát, cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời này sẽ làm cho người hỏng mất đi!
"Ta sẽ cứu ông ra ngoài !" - mắt phượng sáng ngời tràn đầy nét kiên nghị, ông ta là sư thúc của nghĩa mẫu, đó chính là sư tổ của cô, nghĩa mẫu. . . Là trách nhiệm của cô.
"Cô nương không cần phí tâm tư đâu, lão phu sống đã bốn mươi năm cũng đủ rồi, các ngươi còn trẻ, không nên mạo hiểm !" - trong ánh mắt phảng lặng như nước bởi vì lời nói của Nam Cung Thiển Trang mà tạo nên một vòng Liên Y, nghĩ đến một chuyện, lắc đầu một cái.
Bốn mươi năm ?
Toàn thân Nam Cung Thiển Trang chấn động, bộ dáng của ông ta nghiễm nhiên là một ông lão hơn bảy mươi, dáng vẻ này là của một người bốn mươi tuổi hay sao ? Chẳng biết tại sao, trong lòng rất khó chịu, ý niệm phải để ông ta đi ra càng thêm kiên định.
"Đinh sắt trên người lão phu trên người được bố trí có điều huyền cơ, một khi bị lỏng ra, nhà tù dưới hầm ngầm sẽ sụp xuống, toàn bộ cửa ra bị phong kín !" - Nói xong, bàn tay bị đánh đập tra khảo khô quắt của ông già móc ra tấm Lệnh bài màu đen từ trong lồng ngực, đưa cho Nam Cung Thiển Trang: "Cô có thể đi tìm Nam Chiếu đế Thủy Thiên Triệt, hắn sẽ giúp cô cởi bỏ cấm chế trong thân thể cô !" – Tạm dừng lại một chút, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, ngọc bội này so với của Bách Lý Ngọc giống nhau như đúc, "Cô có thể giúp ta đi tìm Mặc nhi không ?"
Nam Cung Thiển Trang mím môi. Là con trai của ông ta sao ?
"Cô nhất định phải tìm được nó, cùng nó đi tới chỗ Bộ lạc Lạc Khắc, nếu không cô sống không quá 18, cho dù giải trừ cấm chế, cô cũng chỉ có thể sống lâu ba năm !"
Nam Cung Thiển Trang thấy hoảng hốt. Nam Chiếu quốc vậy là cô nhất định phải đến đó ư ?
"Tiền bối, ta sẽ thay ông tìm được hắn, ông có biết nhược điểm của Bất Tử Nhân không ?"
"Bất Tử Nhân đến từ Nam Cương, phương pháp duy nhất có thể diệt trừ bọn họ chính là giết mẫu cổ, một nhóm Bất Tử Nhân mà cô đang thấy này bọn họ được phân làm ba đội, vậy chính là có ba mẫu cổ, trước ta thấy được hai lần lục tục đi ra ngoài, đều là đám Bất Tử Nhân phía bên trái, bọn người này cùng ở Tuyết Lâm quốc, hai nhóm khác không biết là ở Nam Cương hay là Bắc Thương. . ." – Lời nói của ông ta còn chưa dứt, phía trên truyền đến trận trận tiếng bước chân dồn dập, hai người liếc nhau một cái, "Cô đi ra ngoài trước đi, về sau có cơ hội đến gặp lão phu, lão phu sẽ nói nốt phần sau cho cô nghe !"
Nam Cung Thiển Trang thấy phiền não, cũng muốn hỏi Bắc Thương ở đâu, nhưng nhìn đến dáng vẻ của ông ta, nghiễm nhiên không muốn nhiều lời, cắn răng, nhằm hướng cửa đi ra ngoài, dù sao cũng đã biết chỗ, về sau trở lại là được!
Hoàng đế bất ngờ hôn mê, hơn nữa từ triệu chứng phán đoán ra là trúng độc thi, lòng người nhất thời bàng hoàng lo sợ.
Mấy thị vệ thêm dầu thêm mỡ, lời kể sinh động như thật, hoàng thượng té xỉu ở trên người của công chúa Mộng Ly, bọn họ đi vào thì thấy hai người họ đang trần truồng tắm uyên ương.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp nơi lưu truyền tin công chúa Mộng Ly vì không muốn hòa hôn kết giao với Mạc Bắc*, quyến rũ hoàng thượng, huyết thống loạn luân, đạo trời không thể tha, hoàng thượng đột nhiên hôn mê là gặp báo ứng.
( * Mạc Bắc thuộc sa mạc Gobi của Mông Cổ)
Sở Mộ Cẩn và Sở Mộ Khoảnh vội vàng được vời vào cung, thấy ngự y đồng loạt lắc đầu, trong lòng rùng mình rét lạnh, hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, Sở Mộ Khoảnh tiến lên hỏi: "Thái y ! Bệnh chứng của phụ hoàng như thế nào?"
"Thưa Dạ vương Điện hạ ! Hoàng thượng trúng độc thi, bệnh chứng đến dữ dội mãnh liệt, vi thần nhất thời khó có thể khống chế được !" Trần Ngự y lắc đầu một cái, vuốt chòm râu hoa râm than thở.
"Có phương pháp nào trị tận gốc không ?" - Sở Mộ Khoảnh trong lòng gấp gáp lo lắng, hoàng thượng cứ bệnh như vậy mà qua đời với hắn không có một chút xíu tốt đẹp nào cả. Hoàng thượng chỉ có bốn người con trai, những người khác đều là công chúa, nhưng hai vị hoàng huynh kia chết non từ nhỏ, chỉ còn dư lại hắn và Cần vương, thái độ của phụ hoàng lại luôn mơ hồ không rõ ràng, không biết là vừa ý người nào, hắn từ nhỏ đã đi ra ngoài du học, quyền thế trong triều không so được với Tam ca, chẳng lẽ hắn vô duyên với ngôi vị hoàng đế hay sao ?
"Độc thi không thể giải, chỉ có phối một vài loại thuốc, tạm thời làm dịu bệnh chứng của hoàng thượng, trì hoãn kéo dài thêm một chút thời gian !" - Trần Ngự y cũng khó giải quyết, độc thi đã xuất hiện tại trăm năm trước, từ Nam Cương truyền đến, làm chết người ở vài toà thành trì, cuối cùng tiên đế hạ lệnh khóa chặt thành hỏa thiêu mới ngăn chặn được vi khuẩn (virus) khuếch tán, nhưng mà tổn thất thê thảm nghiêm trọng.
Sở Mộ Khoảnh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía phụ hoàng nằm ở trên giường, cánh tay đã bắt đầu có chút thối rữa, bị đả kích lớn."Biết phụ hoàng vì sao trúng độc không ?" - Ánh mắt chuyển một cái, lãnh khốc nhìn về phía Trần công công đang đứng run run ở một bên, âm trầm hỏi: "Trần công công, đồ ăn của phụ hoàng vẫn qua tay của ngươi, làm sao lại trúng độchả ?"
"Thần. . .Thần mỗi lần dùng bữa đều sẽ ăn thử, nhưng hoàng thượng không phải bị bệnh ở Ngự Thư Phòng, là do mấy vị thị vệ từ chỗ công chúa Mộng Ly đưa trở về !" - sắc mặt Trần công công trắng bệch, phấn màu trắng thoa ở trên mặt run run rơi lả tả xuống, trong lòng van xin hoàng thượng đừng xảy ra cái sự ‘ngộ nhỡ’, hắn không muốn bị chôn theo, còn có nhiều ngân lượng chưa dùng hết như vậy, hắn chết cũng chẳng nhắm mắt nổi.
Sở Mộ Khoảnh sững sờ. Sở Mộng Ly ư ? Phụ hoàng sao lại trúng độc ở chỗ nàng ?
"Có lời gì nói nhanh một chút !" - Sở Mộ Khoảnh hơi mất kiên nhẫn, nhìn Trần công công giấu giấu diếm diếm, không vui quát lên.
"Chuyện này. . ." - Trần công công nghiêng đầu liếc nhìn Sở Mộ Cẩn, ấp úng nói: "Thần. . . Thần thấy thân thể hoàng thượng trần truồng từ cung điện công chúa Mộng Ly đưa về, khẽ miệng hỏi mấy câu, thị vệ nói bọn họ nghe được tiếng kêu cứu, đi vào thì thấy hoàng thượng đè công chúa ở cạnh mép hồ, đã hôn mê, lúc ấy xác nhận là đã làm ra chuyện bừa bãi . . .." - mấy chữ cuối cùng âm thanh bé như ruồi kêu, nhưng Sở Mộ Cẩn và Sở Mộ Khoảnh là người tập võ nên nghe được rõ ràng, rất rõ ràng.
"Ngươi. . . Ngươi nói phụ hoàng cùng Mộng Ly. . ." - Sở Mộ Khoảnh kinh ngạc, phụ hoàng loạn luân với Mộng Ly, nếu truyền đi, trên mặt bọn họ cũng cảm thấy không còn ánh sáng.
Trần công công gật đầu một cái, trong lòng oán hận Sở Mộng Ly, nếu không phải nàng ta quyến rũ hoàng thượng thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay này ra, nghĩ đến chỗ này, hận không tát cho mình hai cái, buổi tối hôm đó cũng không nên mềm lòng giúp nàng ta cầu cạnh, rõ là. . . So với Nam Cung Thiển Trang còn đáng ghét hơn.
Sở Mộ Cẩn chợt cảm thấy hoang đường, đáy mắt bỗng hiện lên sự suy nghĩ sâu xa, lưu tâm để ý kỹ hơn, phụ hoàng là người hắn hiểu rõ ràng, dù hoang đường hơn nữa cũng sẽ không cùng con gái ruột làm chuyện cẩu thả, trong này tất là có duyên do!
"Được rồi !" - Sở Mộ Cẩn quát bảo Sở Mộ Khoảnh ngừng lại, sai thống lĩnh cấm vệ quân giam cầm Sở Mộng Ly, không cho phép bước ra khỏi Lưu Ly Cung nửa bước, ngay sau đó bảo ám vệ nhìn chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của du quý phi.
"Tứ đệ, Tam ca vốn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng trải qua việc đêm qua, Tam ca không thể không tranh với ngươi !"
Sở Mộ Khoảnh nhíu lông mày nhìn Sở Mộ Cẩn, thấy đáy mắt hắn tràn đầy nét nghiêm túc, quay đầu, xòe cây quạt mạ vàng, nói: "Là vì Nam Cung Thiển Trang ?"
Sở Mộ Cẩn gật đầu. Nếu hắn không ngồi lên thượng vị, thay đổi những người khác, Nam Cung Thiển Trang còn có một đường sống, nếu là Tứ đệ, thì tuyệt không có đường sống, cho dù có sống sót cũng gặp phải cảnh đuổi giết vô cùng vô tận.
"Tam ca ! Ta chưa bao giờ biết thì ra huynh là người si tình, có lúc không nên quá váng đầu, phải lấy đại cục làm trọng !" - Trong lòng càng thêm kiên định phải diệt trừ Nam Cung Thiển Trang, giữ lại cô, chung quy một ngày có lẽ Tam ca cũng không tha cho hắn.
"Trong lòng ta biết rõ !" - Sở Mộ Cẩn nói xong, sắc mặt nặng nề lạnh lẽo rời đi, lúc sắp xoay người thì bị Sở Mộ Khoảnh gọi lại - "Tam ca ! Huynh muốn ngồi lên ghế rồng, một cửa ải của phụ hoàng kia huynh vượt qua nổi không, di chiếu của ông nhất định là giết chết Nam Cung Thiển Trang, huynh không phụng chỉ làm việc, không có tư cách đăng vị !"
Bước chân Sở Mộ Cẩn tạm ngừng lại một lúc, nhưng cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục rời đi!
Giữa nửa đêm, trong lúc mọi người đang chờ đợi, Sở Nam Kình hôn mê cuộc từ từ tỉnh lại.
Ngay khi mở miệng chính là truyền đòi Cần vương Sở Mộ Cẩn, Trần công công không dám trì hoãn, lập tức đi ra ngoài truyền chỉ.
Sở Mộ Cẩn chạy vào trong cung, thấy hơi thở Sở Nam Kình mong manh, nằm ở trên giường rồng, toàn thân khắp nơi đều thối rữa không một nơi hoàn hảo, thậm chí có hơi chảy ra mủ, ánh mắt lạnh lùng chợt có làn sóng khẽ động, miệng mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng nổi.
"Cẩn Nhi ! Trẫm biết ngươi hận trẫm, hận trẫm ép mẫu hậu của ngươi điên khùng, nhốt vào lãnh cung, đó là trẫm cũng vạn bất đắc dĩ. Bắc Viên vương phủ là vị vương khác họ, danh tiếng vượt trên trẫm, trẫm không thể tha thứ, mẫu hậu của ngươi tự mình đến tìm trẫm, chỉ cần đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi, nàng sẽ bỏ qua danh hiệu hoàng hậu, cả đời bị nhốt lãnh cung !" - đôi mắt vẩn đục của Sở Nam Kình không có một tia hối hận, đây là trách nhiệm thủ hộ giang sơn Sở gia của lão.
Sở Mộ Cẩn hơi nhếch cánh môi, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói: "Ta tuyệt không muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế, đây chẳng qua là ý nghĩ của các người thôi !"
"Nếu như ngươi không muốn ngồi lên hoàng vị, vì sao phải lôi kéo Tả Tướng ?" - trong lời nói của Sở Nam Kình có nét châm chọc nhàn nhạt.
"Tần Ngọc Trinh làm cho ta thấy thật ấm áp !" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn lấp lánh. Cô gái ấy dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, dáng vẻ cứ chất trồng trong ấn tượng của hắn, khiến hắn thật lòng muốn che chở nữ nhân ấm áp đó, nhưng hắn đã sai rồi.
Sở Nam Kình hơi híp lại đôi mắt sắc bén, theo dõi hắn, cẩn thận phân biệt, nhưng bên trong đó là một mảnh lạnh lùng, không dò ra chút tin tức nào.
"Cũng được ! Tuyết Lâm quốc chỉ có ngươi có thể đảm nhiệm làm vua một nước, Tứ đệ của ngươi không có sự sáng suốt khí độ gan dạ, giao cho hắn cuối cùng sẽ có một ngày bị phá hủy !" - Dừng một chút, giọng điệu Sở Nam Kình trở nên nghiêm túc nói: "Ngươi phải đồng ý trẫm một điều kiện, phải chém Nam Cung Thiển Trang !"
Sở Mộ Cẩn ánh mắt tối tăm, lắc đầu một cái: "Ta sẽ không giết nàng ấy !"
"Ngươi yêu nàng ta?"
Sở Mộ Cẩn không phản đối, cũng không công nhận.
"Ngươi muốn chọc trẫm tức chết sao ?" - Sở Nam Kình thở gấp hổn hển không ra hơi, ho khan mấy tiếng, dùng chút lực tàn lại nói: "Nàng là Đế Vương Tinh, có tướng đế vương, ngươi hiểu hàm nghĩa trong đó không ?"
Sở Mộ Cẩn ngẩn ra, tâm thần hơi động. Đế Vương Tinh sao?
"Nếu như ngươi có thể lấy nàng, nàng nguyện ý giúp ngươi, trẫm cũng sẽ không ra sức tung sát thủ giết nàng, nếu ngươi không hàng phục được nàng, cuối cùng sẽ có một ngày nàng phá hủy Tuyết Lâm quốc, trẫm không thể để cho trăm năm cơ nghiệp giang sơn của Sở thị bị hủy trong chốc lát !" - Sở Nam Kình kinh động ngồi dậy, nhưng phí công, cả người thối rữa nhói từng cơn đau đớn như kim châm xát muối.
"Vậy thì thế nào ?" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn thoáng qua một tia cười. Nàng có thể xưng đế sao ?
"Nghiệt tử, ngươi phụ bạc lại mẫu hậu ngươi đã vì ngươi mà hy sinh tất cả sao ?" - Sở Nam Kình đánh vỡ chỗ xương sườn mềm (điểm yếu đuối) trong lòng Sở Mộ Cẩn.
"Phụ hoàng quả thật già rồi, chỉ biết uy hiếp người, nếu dựa vào một nữ nhân để đổi lấy ngôi vị hoàng đế, ta cũng không lấy làm thích thú. Ta nghĩ muốn cái gì thì tự mình sẽ tranh, sẽ đoạt, ngôi vị hoàng đế cũng thế thôi !" - Sở Mộ Cẩn nói xong, trên mặt lạnh lùng lại lộ ra nụ cười nhạt, ngang ngạnh nói: "Ta chờ nàng tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng ta, chỉ cần nàng muốn, ta liền cho !"
"Khốn kiếp. . . Khốn kiếp. . . Ngươi từ bỏ ngôi vị hoàng đế, ngươi không giết Nam Cung Thiển Trang, cả dòng họ Bắc Viên sẽ phải chôn theo cùng trẫm !" - Sở Nam Kình nhe răng trợn rách mắt, đập đồm độp ở trên đệm giường, mụn mủ và máu loãng trên tay nhuộm đỏ chiếc chăn gấm màu vàng sáng, nhìn thấy mà ghê.
"Phụ hoàng, theo như lời của thái y thì trong bụng Trang phi là bé trai, ngài chỉ là để cho ta lót đường cho nó, đợi đến thời điểm thành niên rồi thay thế ta. Người yên tâm, nhi thần sẽ như người mong muốn, ngày mai tuyên cáo di chiếu cho nhi tử Trang phi kế vị, nhi thần là nhiếp chính vương, phụ tá triều chánh !"
Sở Mộ Cẩn gằn từng chữ khạc ra, đập ầm ầm ở bên tai của Sở Nam Kình, lão không ngờ tới Sở Mộ Cẩn nhìn thấu đáo như thế, cũng đúng thôi, ngôi vị hoàng đế vốn hờ hững lạnh nhạt như vậy
"Phụ hoàng khuyên ngươi, giết nữ nhân kia đi. Nàng là cô vương tinh, người theo ở bên cạnh nàng khó thành nghiệp lớn, quốc sư đã tính qua một quẻ cho nàng, nàng không thuộc về Thương Minh Đại lục, đến từ thiên ngoại, sau khi chết sẽ về quê cũ, sẽ không chết thật, nàng sẽ không chết, vì trăm năm cơ nghiệp của Sở gia, ngươi phải giết nàng, phải giết nàng. . ."
Sở Mộ Cẩn từ chối cho ý kiến, hắn không tin vào số mệnh, người đàn ông muốn đi theo bên cạnh nàng chính là nếu phải vì nàng, người đàn ông kia cũng sẽ bỏ ra tất cả mọi thứ, dù là chống lại ông trời thiên thay đổi số mệnh.
Nhưng tâm lạnh như băng như sắt nguội có chút hoảng hốt, ‘đến từ thiên ngoại, chết sẽ về quê cũ’, câu nói như chú ngữ quẩn quanh trong đầu. Nàng thật sự không thuộc về nơi này sao ?
Đúng vào lúc này, thị vệ vội vã chạy tới, quỳ trên mặt đất bẩm báo nói: "Cần vương, Dạ Vương mang theo 3000 cấm vệ quân, 100 ám vệ đi cướp giết Nam Cung Thiển Trang !"
Trái tim Sở Mộ Cẩn chợt thắt lại, căng thẳng, lạnh lùng quả quyết nói: "Điều động 1000 thiết kỵ theo Bổn vương đến Tông Nhân phủ !"
(thiết kỵ tức là quân đội tinh nhuệ được cưỡi ngựa)
Trăng non như chiếc móc câu, Bách Lý Ngọc nhìn màn đêm, cầm lên một bầu rượu từ trên bàn rót uống.
"Chủ tử, tất cả đều chuẩn bị xong !" - Mạc Vấn cung kính nói, thật không hiểu rõ tâm tư của chủ tử và chủ mẫu.
"Ừ, trong cung như thế nào ?" - Bách Lý Ngọc mặt mày lạnh ngắt, để ly rượu xuống, nhìn về phương hướng Tông Nhân phủ, qua đêm nay, ngày mai kinh đô sẽ có một cuộc tẩy rửa thanh trừng lớn!
"Hoàng thượng mới vừa tỉnh lại, truyền Sở Mộ Cẩn vào cung, đơn độc vào gặp !" - Ngự y bó tay hết cách, cẩu hoàng đế ngày giờ không còn nhiều, truyền Sở Mộ Cẩn vào cung, sợ là thương lượng chuyện truyền ngôi.
"Hả ? Có thể tra ra căn nguyên hoàng thượng trúng độc không ?" Bách Lý Ngọc đứng thẳng lưng, nhìn mảnh trăng cong cong như lưỡi câu, bỗng chốc thấy có chút nhớ nhung nha đầu kia.
Mạc Vấn hơi chậm lại, do dự bất định nói: "Đúng là . . Chủ mẫu !" - Thấy chủ tử nghiêng đầu, Mạc Vấn lập tức giải thích: "Đó là Sở Mộng Ly tự chuốc lấy phiền phức, lúc ở trong cung muốn thương tổn chủ mẫu, đã đem phấn độc thi khảm vào móng tay rồi cào nát tay chủ mẫu, Sở Mộng Ly bản thân mình trúng độc nhẹ, chỉ là sinh ra ảo giác, Hoàng đế bị lây bệnh, đó là ngoài ý muốn, ai biết lão ta sẽ cùng con gái của mình làm ra chuyện xấu xa ?" - Hơn nữa còn nghiêm trọng như vậy, thật sự là báo ứng.
Bách Lý Ngọc khóe miệng khẽ cong lên, từ sau khi Nam Cung Thiển Trang bị bỏ tù đây là lần đầu tiên cười nhẹ nhàng, cô nàng thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, biết nguy hiểm, mà vẫn ở dưới mí mắt của y dùng thân mình thử nghiệm nguy hiểm, đặt y ở chỗ nào chứ ?
"Chủ tử, Hoàng đế chết rồi, chúng ta có thể trở về Bắc Thương phải không ?" - Mạc Vấn trong lòng nhớ đến Mạc Ưu, sợ tiếp tục trì hoãn, gã sẽ làm ra chuyện không cách nào vãn hồi.
"Tạm không có ý định !" Bách Lý Ngọc ánh mắt khẽ nhúc nhích, Bắc Thương. . . Sẽ về, nhưng không phải hiện tại, nha đầu kia cũng sẽ không nguyện ý đi theo y. Huống chi, y còn có chuyện quan trọng. . .
Mạc Vấn mấp máy miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, trong lòng chủ tử nghĩ gì, dường như hắn có phần hiểu, sợ là vì chủ mẫu.
Chỉ là, nếu gặp phải công chúa Điệp Ảnh, hai cô gái tính tình hung hãn giống nhau tranh đoạt chủ tử, suy nghĩ qua về trận chiến kia, chợt rùng mình một cái. Nếu ý nghĩ này bị Nam Cung Thiển Trang biết được, chắc chắn cô sẽ trợn mắt lên, lạnh nhạt mà nói câu: ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi !
"Thông báo, nếu đụng phải Ác Nhân Cốc thì phải bỏ chạy !" - trong lòng Bách Lý Ngọc lần đầu tiên thấy bất an lo lắng, nóng nảy rối loạn, ngồi cũng không yên, chưa tới một canh giờ, lại cứ nghĩ đến nha đầu nhiễu loạn tâm và thần của y.
Mạc Vấn ngẩn ra, nghĩ đến chuyện điều tra lúc trước, gương mặt lạnh lùng hững hờ chợt rạn nứt, ho nhẹ một tiếng nói: "Chủ tử, thuộc hạ tình cờ biết được Ác Nhân Cốc phát động truy tìm một nam tử mặc áo trắng thiên tàm ti, tuấn mỹ có thể so với thiên thần, tên chỉ có một chữ U !"
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc nhếch miệng lên, ý bảo Mạc Vấn tiếp tục.
"Mất một phen quanh co, thuộc hạ mới biết nam tử kia ăn chặn sính lễ của chủ mẫu, chủ mẫu muốn theo môn quy mới tự mình xử trí !" - Mạc Vấn tự động tóm tắt một đoạn, lúc ấy ép hỏi Lục Y thấy nữ nhân kia nói: nghe chủ tử miêu tả thì tên đó mặt người dạ chó, là tên trộm ranh, lừa gạt tình cảm của chủ tử.
Mạc Vấn liếc chủ tử một cái, nếu như bị chủ tử biết, cả người run lên, đổ mồ hôi lạnh thay cho Lục Y.
"Xử trí như thế nào ?" – trong đáy mắt Bách Lý Ngọc hàm chứa vẻ hứng thú, diện mạo nhu hòa, hỏi ra.
"Dịu dàng một đao!"
Bách Lý Ngọc ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Mạc Vấn, chỉ thấy Mạc Vấn lắc đầu một cái nói: "Thuộc hạ không biết !"
Ánh mắt sáng loáng của Bách Lý Ngọc như dòng nước chảy, bàn tay khép trong ống tay áo vuốt ve một vật,… Thôi, đến lúc đó sẽ biết !
Bỗng nhiên, phía chân trời nở rộ những đốm lửa nhỏ, tâm Bách Lý Ngọc như rớt xuống, sai Mạc Vấn triệu tập tử sĩ đi cứu viện, dẫn đầu hướng đến Thiên lao.
. . . . . .
Đêm khuya, vô số đạo bóng đen tụ về hướng Thiên lao, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phòng giam nhốt Nam Cung Thiển Trang, xách theo kiếm sắc bén chém đứt xích sắt, vọt vào, vù vù đâm về phía cô gái đang ngủ.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay chợt khựng lại ở trước ngực, người áo đen kinh hãi, ánh mắt âm hiểm nhìn, kiếm sắc bén bị hai ngón tay như bạch ngọc kẹp lại, dẫn theo nội lực đẩy lên phía trước, không di chuyển một chút nào, âm thầm ra hiệu cho người áo đen ở sau lưng.
Trong ánh mắt Nam Cung Thiển Trang ẩn chứa đầy băng lạnh, giơ kiếm cảnh giác nhìn sáu người áo đen còn sót lại, cảm thấy bản lĩnh của những người này lợi hại hơn chút so với lúc trước, âm thầm tính toán một phen, nâng kiếm đột phá từ người thủ lĩnh đứng ở giữa.
Người áo đen dường như nhạy bén, nhìn rõ được tâm tư Nam Cung Thiển Trang, làm dấu hiệu tay, mấy vị còn sót lại đồng thời xông lên.
Nam Cung Thiển Trang không tránh kịp, cánh tay bị quẹt qua, đã bị thương, một cơn đau nhói làm cho gương mặt đẹp tươi của cô thoáng vặn vẹo, đáy mắt ngưng kết thành băng, xuống tay không hề nể tình nữa, hết sức chuyên chú giết địch, vận dụng chiêu thức thứ nhất - Vô Ảnh Kiếm của Thương Diễm Chân Kinh, thân kiếm đong đưa hiện ra như hoa kiếm mờ ảo, biến ảo thành bóng ảnh giết chóc tàn ác, lao thẳng đến đầu tên thủ lĩnh, máu nóng phun lên trên mặt Nam Cung Thiển Trang, thừa dịp bọn họ dừng lại một chút, dưới chân đá một thanh kiếm xỏ xuyên qua phía bên trái của người áo đen, trên tay cũng không chậm trễ, cổ tayvừa xoaychuyển một cái, tiêu diệt đến người cuối cùng còn dư lại.
Giơ tay lên lau vết máu ghê tởm trên mặt, trong lúc vô tình Nam Cung Thiển Trang thấy mảnh ngói trên nóc Thiên Lao bị bóc trần, thị vệ mặc khôi giáp của cấm vệ quân giơ cung tên chỉ thẳng hướng về cô, kẻ đứng chính giữa là Sở Mộ Khoảnh.
Thay ra bộ đồ đen, mặc vào khôi giáp sắt màu đen, ôm mũ sắt ở phía bên trái, khí thế nghiêm nghị, ánh mắt âm hiểm độc ác nhìn xuống chỗ cô, lạnh lùng phất tay nói: "Nam Cung Thiển Trang bỏ trốn, trong khi lùng bắt, không cẩn thận bị bắn chết !"
Nam Cung Thiển Trang cắn răng một cái, chỉ mong sao được xé nát gương mặt chướng mắt kia, cô xưa nay không thù không oán với hắn, vậy mà vì muốn làm chó ngoan của Hoàng đế, khắp nơi đều gây khó khắn với cô.
"Sở Mộ Khoảnh ! Dù có chết, ngươi cũng phải làm đệm lưng cho lão nương !" - Nói xong, nâng bổng tử thi trên đất lên, treo ngược ở sau lưng giống như cái bao cát, che chắn chỗ yếu, phá nhà lao mà ra, xông thẳng một mạch về hướng cửa ra của Thiên Lao, chỉ cần bên kia không có cung thủ, vậy thì không làm gì được cô hết.
Kế sách hiện nay, cô chỉ có thể —— Buông ra !
"Bắn!" - Sở Mộ Khoảnh bị chọc giận, nếu như trước kia giết cô là vì muốn lấy được ban thưởng của phụ hoàng, sự tình phát triển đến ngày hôm nay, hoàn toàn là vì oán hận cá nhân.
Nam Cung Thiển Trang chạy không ngừng, có thể nghe thấy rõ ràng mưa tên ở phía sau bắn nhanh đến, xé rách không khí bắn về phía cô, dưới chân không dám dừng lại, thở hổn hển cúi đầu xông về trước.
"Phập, phập !" - âm thanh mưa tên đâm vào ‘đệm thịt’ trên lưng, dòng máu ấm áp chảy xuôi theo dáng người phía sau ngấm vào trong vạt áo, nhuộm đỏ một mảng lớn.
Nam Cung Thiển Trang không còn thời gian để bận tâm, giờ phút này cô giống như đang chạy đua cùng với Tử Thần, chỉ cần hơi chậm hơn một bước, nghênh đón cô chính là cái chết, bị vô số mưa tên ở phía sau bắn thành một con nhím.
Trên mặt Nam Cung Thiển Trang nhẹ nhàng nở rộ một nụ cười, cửa chính đang ở cách xa độ mười mét, trong lúc cô chuẩn bị vứt bỏ thi thể, nhẹ nhàng linh hoạt bay đạp đi thì mảnh ngói trên đỉnh đầu ‘rào rào’ rơi đập xuống, Nam Cung Thiển Trang giơ đệm thịt lên đội ở trên đầu, lắc mình né tránh, phòng ngừa không bị nện lên trên đầu.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt cô ngưng trệ, trên nóc nhà rõ ràng đúng là Sở Mộ Khoảnh âm hồn không tiêu tan, trước sau như gọng kìm giáp công đối địch cô!
"Nam Cung Thiển Trang, không phải là ngươi khéo nói sao ? Chỉ cần ngươi lấy lòng Bổn vương, Bổn vương sẽ cho ngươi được chết xinh đẹp một chút !" – đôi mắt nham hiểm của Sở Mộ Khoảnh thoáng qua vẻ hài lòng, nghĩ đến lúc bị cô nàng hãm hại, thiếu chút nữa là đã bỏ mình, sự căm hận trong lòng liền bốc lên nồng đậm!
"Dạ Vương ! Không phải sở trường của ngươi là luôn hèn nhát nhu nhược như một miếng bọt nước sao ? Sao không quỳ cầu xin ta đi ? Cầu xin lão nương sẽ thưởng ngươi một khối thi thể ngay ngắn !" Nam Cung Thiển Trang nhếch khóe môi lên, cười gian trá, cánh tay nâng thi thể lên đã cảm thấy quá sức chịu đựng, đưa tay quẳng đi, duỗi duỗi đôi tay đang đau nhức, dường như cả người nhẹ nhõm đi không ít.
"Khoác lác vô sỉ !" - sắc mặt Sở Mộ Khoảnh ngăm đen, không ngờ tiện nhân đáng chết đã sắp tới gần cái chết vẫn còn mạnh miệng thế!
Nam Cung Thiển Trang lần này hoàn toàn chắc chắn Sở Mộ Khoảnh còn có mục đích khác, tạm thời sẽ không giết cô. Vỗ vỗ, kéo căng da mặt, cười nhạo nói: "Đâu có, đâu có, Dạ Vương cũng không kém là bao, mấy ngày nay ở trong Thiên lao buồn tẻ vô vị, Dạ Vương quả là niềm vui thú duy nhất của ta, nghĩ đến bộ dạng ngươi giống như con chó ôm chân cầu xin thương xót, toàn thân ta lập tức thấy thoải mái, nếu đổi lại là một người tình nguyện ‘chết vinh còn hơn sống nhục’ như ta đây, sao có thể làm được như Dạ Vương chứ, vừa quay đầu thì đã quên mất bộ dạng kinh hoảng rất sợ chết, lập tức biến thành ‘chó cậy thế chủ’ lấn áp người khác!"
Sở Mộ Khoảnh tức giận vô cùng, đỉnh đầu cũng muốn bốc lên khói xanh rồi, đôi tay chợt vang lên tiếng ‘răng rắc’, cắn răng mà nuốt xuống câu hiệu lệnh, trong lời nói ẩn nhẫn lửa giận: "Mau giao ra viên Xá Lợi bảy màu, Bổn vương sẽ không tính toán với ngươi nữa!"
Trước kia hắn tính bắn chết cô nàng, không ngờ đến nửa đường ám vệ gởi thư tới, ngay trong đêm ngọc tỷ bị mất đó còn có viên Xá Lợi bảy màu cũng biến mất, nếu hắn nắm bắt được, ngôi vị hoàng đế kia sẽ dễ như trở bàn tay !
"Đến đây, quỳ xuống cầu xin ta, học mấy tiếng chó sủa, để cho ta mở mang tầm mắt, nếu vui mừng có lẽ sẽ đưa đồ cho ngươi !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang sửa sang ngay ngắn lại rồi sau đó nghiêng tựa vào trên mặt cột gỗ, huýt sáo.
Một đám thị vệ nghe vậy, len lén liếc mắt nhìn Sở Mộ Khoảnh lửa giận ngút trời, lại quét mắt nhìn run chân, vẻ mặt không đứng đắn, bộ dáng trêu chọc chó của Nam Cung Thiển Trang, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Sở Mộ Khoảnh không thể nhịn được nữa, giơ tay nói: "Bắn!" - Lùi ra mấy bước, thờ ơ lạnh nhạt, ném ra mồi dụ dỗ nói: "Giết chết Nam Cung Thiển Trang thưởng ngàn lạng vàng !" - Chết rồi, còn sợ không lục tìm được ở trên người của nàng sao?
Nam Cung Thiển Trang nhìn mưa tên đen như châu chấu phủ xuống đập vào trước mặt, đang muốn tiếp sau đó sẽ dùng biện pháp như cũ nhặt lên cỗ thi thể trên đất để chắn ngang một phen, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, phất tay bắn ra chưởng phong làm thay đổi phương hướng của đầu mũi tên, đâm tới đám thị vệ, nhất thời một mảng lớn ngã xuống. Nhưng những mũi tên ở phía sau cũng không chịu hạ xuống, vẫn nhắm về phía cô. Nhắm mắt chờ chết, nhưng sau đó lại không thấy có sự đau đớn như trong dự liệu, cô hơi mở mắt ra, nghiêng đầu thấy một bộ áo trắng nhẹ nhàng nhanh nhẹn bay tới, ở giữa không trung vận khí hút các mũi tên làm chúng thay đổi phương hướng, bắn về hướng của mình.
"Cẩn thận!"- Nam Cung Thiển Trang thót tim, kêu lên thất thanh.
Bách Lý Ngọc dừng tay lại, phất tay áo, mũi tên quét về vị trí của Sở Mộ Khoảnh, gần trăm vị thị vệ ngã xuống.
Nam Cung Thiển Trang trọn tròn mắt, khi nào thì tu vi của y cao như thế ? Chiêu thức này có phần tương tự so với bóng dáng cái gã trong Ngự Thư Phòng đêm đó, chẳng lẽ mỹ nhân kia là y sao ?
Ngay sau đó, nghĩ đến mỹ nhân kia có bộ dáng lạnh lùng, lắc đầu một cái, y là người cợt nhả như thế nếu thật sự đúng là mỹ nhân kia, vậy đã sớm tháo mặt nạ xuống mà cười nhạo cô rồi!
Huống chi, ngày đó y còn đang điều tra ở Hồng Thành, sau lại bị sơn tặc vây khốn, cũng không thể phân thân được.
Bỗng nhiên, thân thể căng cứng, lỗ mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc của Bách Lý Ngọc, hương sen thanh nhã dễ ngửi quanh quẩn trong hơi thở, khẽ thất thần.
"Có phải huynh biết ta đang tìm kiếm một gã đàn ông, cho nên huynh ghen tỵ, liền bắt chiếc theo mỹ nhân kia phải không ?" - động tác võ công tương tự, ngay cả mùi thơm cũng không khác biệt lắm.
"Ta biết nàng mê luyến ta, nên sẽ không vạch trần nàng, tựa như lần trước ở ngôi miếu đổ nát, nàng nhìn ta rồi chảy nước miếng vậy. Cho nên, không cần thiết kiếm cớ ngắt lời !" - Bách Lý Ngọc nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, hững hờ nói tiếp: "Đêm động phòng có người nào đó tập kích ta rồi bị chảy máu mũi, ngày hôm sau, thím Dư ở phòng bếp lầm tưởng ban đêm có người ăn trộm thịt tươi, đã rửa ra một chậu máu loãng !" - Nói xong, ngón tay thon dài thật giống như vô tình vuốt ve cánh môi.
Nam Cung Thiển Trang tức sạm mặt đi, bên này nói sẽ không vạch trần cô, quay đầu lại thì lục lọi từng chuyện từng chuyện lúng túng của cô.
"Đồ tự mãn, đó là ta bị buồn nôn, cho nên ói ra, về phần đêm đó, huynh nghĩ hơi nhiều rồi, ta cho là đụng phải con chuột, sợ bẩn nên đi súc miệng !" - Nam Cung Thiển Trang liếc mắt, tuyệt đối không thể cho y biết chân tướng, hiện tại đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ vuốt đỉnh đầu của cô nàng, ngón tay lạnh man mát vén một sợi tóc tơ bị xõa tán loạn ra sau tai cô, ghé sát vào bên tai cô hà hơi nói: "Ừ, ta sẽ không vạch trần lời nói láo của nàng !"
"Nói bậy, làm sao huynh biết ta nói láo hả ?" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời này thấy sao mà giống như đã thừa nhận sự tình nghi mình nói láo.
“Lúc nàng nói láo thì vành tai đỏ lên !" - Bách Lý Ngọc cười nhẹ, nhìn trên mặt trắng nõn của cô hiện lên hai đóa ráng hồng, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
Nam Cung Thiển Trang hận không được xé nát nụ cười xán lạn trên gương mặt của y, rõ ràng vành tai cô đỏ lên là do y thổi hơi, không phải vì nói láo mà
"Huynh còn nói thêm nữa, chúng ta sẽ biến thành xác chết lạnh lẽo đấy !" - Nam Cung Thiển Trang không được tự tin xoay đầu đi, đúng lúc thấy Sở Mộ Khoảnh kéo căng cây cung hướng về phía giữa lưng của cô
"Thật mất hứng !" - Bách Lý Ngọc phất phất ống tay áo, ống tay áo to rộng êm ái nhẹ nhàng dao động cùng váy lụa mỏng màu đỏ thẫm của Nam Cung Thiển Trang, hòa hợp chiếu rọi lẫn nhau, cực kỳ xứng đôi.
"Đúng, đúng, thật chướng mắt !" - Nam Cung Thiển Trang nói một câu mang hai tầng nghĩa, không hào hứng liếc xéo sang Bách Lý Ngọc, y vốn sinh ra là để khắc cô mà !
Bách Lý Ngọc cười nhạt bỏ qua, sau đó, vuốt cánh mũi, khe khẽ hít mấy cái.
"Sao vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang trông thấy y như vậy, cũng ngửi ngửi vài cái, không phát hiện ra mùi gì lạ.
"Không ngửi thấy được hả ?" - Bách Lý Ngọc cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
Nam Cung Thiển Trang cau mày, lại lần nữa hít sâu mấy cái, chỉ cảm nhận thấy không khí tràn ngập hơi sương loang loãng, có chút ẩm ướt.
"Vị chua nồng đậm như vậy cũng không ngửi được, sao thế, lỗ mũi chó của nàng không nhạy nữa rồi ư ? Thừa nhận yêu ta đi, sẽ không mất mặt đâu !" - Bách Lý Ngọc giễu cợt, trên mặt hiển lộ nụ cười phát ra từ nội tâm, cơ hồ làm tan chảy chiếc mặt nạ lạnh lẽo, dường như Nam Cung Thiển Trang say mê chìm đắm trong nụ cười như mặt trời rực sáng ấy, cho tới rất lâu sau đó cảm xúc mới hồi phục lại, vẫn còn chút dư vị rầu rĩ nhàn nhạt.
"Bách Lý Ngọc. . ." - Huynh không biết xấu hổ. . . Mấy chữ này mắc kẹt trong cổ họng, nhìn đôi mắt sáng trong như thủy tinh đột nhiên chói rọi lấp lánh của y, trong lòng đột nhiên như vỡ tan, lời ra đến bên miệng biến thành: "Huynh mới là lỗ mũi chó !" – Lỗ mũi phun hừ hừ, chẳng có tẹo khí cốt lầm bầm.
"Ừm, rất xứng đôi !" - Bách Lý Ngọc lên tiếng, ánh mắt nhu hòa tràn đầy sự dung túng.
". . . . . ." - Nam Cung Thiển Trang thật lòng đã bị y đánh bại, mặc kệ là lúc nào, y đều muốn chiếm lợi thế hơn cô.
Ở đầu bên kia, giương cung tên đã nửa ngày, Sở Mộ Khoảnh phát hiện hắn đã bị cho ra rìa không được để ý tới nữa, hai người kia không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, không khỏi cảm thấy tức giận, chẳng lẽ hắn thực sự không có lực sát thương sao ?
"Các ngươi xong chưa, Bổn vương bắn chết đây !" - Sở Mộ Khoảnh cảm thấy hắn rất khuất nhục, người trong cuộc bị giết chẳng những không cảm thấy kinh hoảng cầu xin tha thứ, ngược lại còn khinh thường vứt bỏ hắn, dò xét cẩn thận vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang, chẳng lẽ là nội chiến giữa hai người bọn họ đang bùng lên rồi ư ?
Nam Cung Thiển Trang đang ấm ức với Bách Lý Ngọc, một bụng tà hỏa không có nơi phát tiết, đúng lúc này, Sở Mộ Khoảnh lại đụng vào họng súng. "Ngươi muốn giết thì nhanh lên, chết sớm một chút xong rồi còn về ngủ nữa, lằng nhằng lèm bèm mãi, giống y cái đồ pháo tịt ngòi !"
Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh trở nên ủ dột, mặc dù hắn không biết ‘đồ pháo tịt ngòi’ là có ý, nhưng cũng hiểu những lời được nhổ ra từ trong miệng Nam Cung Thiển Trang, không có gì hay ho cả.
"Bắn !" Giơ một tay lên, vô số mưa tên bén nhọn bắn tới hướng hai người kia.
Bỗng trong lúc này, trên không trung nhảy ra ba nhóm người từ những phương hướng khác nhau, ngăn trở mưa tên, đánh giết với đám ám vệ.
"Ôi, xem ra đoàn người ở giữa giống như là sát thủ, người của huynh hả ?" Nam Cung Thiển Trang tóm lấy ống tay áo của Bách Lý Ngọc.
"Là người của Ám Trang Các !" - ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, giọng nói lạnh nhạt lộ ra một tia chắc chắn.
Ám Trang Các ?
Nam Cung Thiển Trang cau mày. Ám Trang Các đã nhiều lần giúp cô, dường như không phải trùng hợp, huống chi, tên gọi cũng có một chữ giống với trong danh tự của cô, có ẩn ý gì chăng?
Bách Lý Ngọc đưa ánh mắt như có như không nhìn về nhánh cây cách đó không xa, nghiêng đầu nói: "Chắc là người ta giúp đỡ nàng !"
"Chẳng lẽ là giúp huynh à ? Có lẽ là người nào đó thầm mến ta, kiếm một cái Ám Trang Các để bày tỏ tâm ý !" - Nam Cung Thiển Trang do nhiều lần khi thua khi thắng, bắt được cơ hội liền đánh trả ngay.
Bách Lý Ngọc ra cái vẻ như có điều suy tư, rồi tỏ vẻ ngộ ra gật đầu, cười giễu nói: "Ừ, Ám Trang Các đã được mười lăm năm, nếu người khai sáng bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, hôm nay ước chừng đã 30 rồi !"
"Đại thúc ư, rất tốt, rất biết cách yêu chiều!" - Nam Cung Thiển Trang hả hê nháy mắt.
"Đúng vậy, đáng tiếc bà ta là nữ nhân !"
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang tắt lịm. Bà ngoại ơi, kẻ nào nói cho cô biết chủ tử của Ám Trang Các là nam nhân nhỉ ? !
"Sở Mộ Khoảnh biến đi, chúng ta muốn vận động cho giãn gân cốt một chút !" - Bách Lý Ngọc nhìn Sở Mộ Khoảnh đang chạy trối chết, ngã nhào lăn từ trên nóc nhà xuống, nện lên mặt đất rồi thổ ra một búng máu.
"Người đâu, lùng bắt Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc !" - Sở Mộ Khoảnh đứng ở phía đằng trước, ánh mắt tàn nhẫn khát máu nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu thở dài, Sở Mộ Khoảnh người này rất sợ chết, lại không có đầu óc, sao có thể nào tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Sở Mộ Cẩn được, cùng một người cha sinh ra, sao mà sự khác biệt lại lớn như vậy?
Đang trong lúc hai người chuẩn bị đáp xuống, thì nơi xa vẳng đến tiếng gót sắt phi ầm ầm, chi chit những cây đuốc được giương cao lên, bụi đất tung bay hướng về bên này mà đến.
Sở Mộ Khoảnh bắt đầu lo lắng, nhìn lại cấm vệ quân của mình rồi kích động nhìn đến đoàn quân thiết kỵ của Tam ca chạy tới, sợ cho là viện binh, những thuộc hạ kia của Bách Lý Ngọc có phương pháp giết người tàn nhẫn, đã tạo thành bóng ma ám ảnh trong tâm lý của bọn họ.
Thật ra thì Bách Lý Ngọc bị oan, thủ pháp giết người biến thái toàn bộ đều là người Ác Nhân Cốc, chém người như chém rau.
"Sở Mộ Khoảnh tự điều động cấm vệ quân, cướp giết trung lương, tước bỏ binh quyền, ngày mai tiến về phía đất phong, nếu không được lệnh cho đòi, trọn đời không thể hồi kinh!" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn lạnh lẽo, bộ mặt không có một tia biểu cảm
"Tam ca. . ."
"Áp giải đi!"
Sở Mộ Khoảnh phẫn nộ, ánh mắt là vẻ không cam lòng, nhưng hắn biết hắn không đi, cam đoan không chừng Sở Mộ Cẩn sẽ vì tiện nhân kia mà giết hắn mất, oán độc liếc nhìn Nam Cung Thiển Trang một cái, rồi bị thiết kỵ quân áp giải đi.
Sở Mộ Cẩn nhìn thật sâu Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói: "Nam Cung Thiển Trang bị người xấu hãm hại, vô tội mau thả ra !"
Mọi người không dám nhiều lời, theo Sở Mộ Cẩn trở về hoàng cung.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy phức tạp, cô là ghét Sở Mộ Cẩn, nhưng hôm nay, biến thành mình nợ ân tình của hắn, quả thật là không dễ chịu.
"Mọi người đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa ?" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt nói.
“Ồi, chua quá !" - Nam Cung Thiển Trang hít sâu một cái, đùa giỡn nói.
Tròng mắt Bách Lý Ngọc chợt tối tăm, thở dài, xoay người, nói: "Trong thiên lao tìm được cái gì không ?"
"Có ! Ở nhà ngục dưới đất, còn gặp một ông già cổ quái, rõ ràng mới có bốn mươi nhưng lại như bảy mươi tuổi, hơn nữa ông ta đưa cho ta một khối ngọc bội cũng giống của huynh. . . A ——" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu, đi theo phía sau y, bỗng nhiên lỗ mũi đụng vào lưng của Bách Lý Ngọc, cánh tay bị kiềm chế đau đón.
Nam Cung Thiển Trang tức giận xoa lỗ mũi, thúc giục nội lực gỡ bỏ tay Bách Lý Ngọc ra, ‘lạch cạch’, một vật rơi ra khỏi ống tay áo của Bách Lý Ngọc, lăn trượt trên nóc nhà, rồi găm vào một mảnh ngói.
"Bách Lý Ngọc! Có phải huynh nên có một lời giải thích với lão nương chứ nhỉ ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy rõ đồ vật rơi trên mặt đất, sắc mặt biến đổi mấy lần, bộ mặt dữ tợn rống to.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook