Thân Phận Số 019
57: Họp Chợ 4


"Không sao cả, mỗi người đều có đặc điểm riêng, không cần ép buộc chính mình."
Trần Ngưỡng nói: "Lần đó ở KFC cảm ơn cậu."
Trần Tây Song nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì: "Tôi cũng từng đụng phải mấy tên gay đáng ghét thích dây dưa như vậy, lúc ấy khi xuống lầu nhìn thấy tình huống lúc đó cũng không nghĩ nhiều liền thò lại gần, tôi không chọc phiền phức cho anh đi?"
Trần Ngưỡng lắc đầu, đột nhiên một chuỗi tiếng kêu hung tợn từ phía sau truyền đến.
"Uông! Gâu gâu gâu!"
Là một con chó đen già trọc lông, nó hướng tới ba người Trần Ngưỡng sủa như điên: "Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu uông --"
"Con chó này hưng dữ quá đi." Trần Tây Sông sợ hãi nói.
Trần Ngưỡng nói: "Có nhiều loại chó rất lợi hại, tính cảnh giác đều cao chúng nó thông qua tiếng kêu nhắc nhở chủ nhân có khách không mời mà đến."
Con chó kia vẫn luôn sủa không ngừng.
Trần Ngưỡng ngăn lại Triều Giản không biết như thế nào cũng trở nên nóng nảy: "Cậu đừng có vứt quải trượng qua."
"Có lẽ chủ nhân của nó sắp đến rồi."
Trần Ngưỡng vừa nói xong, từ khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông đang chạy tới, hắn chính là người đàn ông điều khiển xe bò thiếu một cái lỗ tai.
"A Vượng!" Sau khi người đàn ông răn dạy con chó xong, liền nói với ba người Trần Ngưỡng: "Ngại quá, chó nhà ta mỗi khi nhìn thấy người bên ngoài đều sẽ như vậy, sủa rất lớn tiếng."
Trần Ngưỡng tỏ thái độ nói không sao, anh nhìn người nọ dắt chó đi về, làn gió thổi ngược làm tóc của đối phương bay lên một chút làm lộ phần tai bị khuyết.
Vết sẹo thực gọn gàng.
Nó gọn gàng đến mức không như một cái lỗ tai bị cắt ra, mà là như......!Trực tiếp hái xuống.
Trần Ngưỡng nổi một tầng da gà.
.
Ở phía bên kia, bốn cô gái đã chọn được mục tiêu xuống tay.
Mục tiêu là một cô bé mặc áo vải hoa đang hái rau chân vịt trong vườn, bên cạnh không có bạn bè cũng không có người lớn.
Rất thích hợp cho việc tiếp cận.
Vương Tiểu Bội xung phong nhận việc ra cửa, cô đẩy hàng rào tre sang một bên rồi đi vào, chân trước chân sau đã đi đến chỗ cô bé đó: "Chào em...!tiểu muội muội."
Cô bé quay đầu lại, ngẩng mặt lên nở nụ cười đáp lại: "Chào chị ạ."
Vương Tiểu Bội đắc ý nháy mắt với ba người Hạng Điềm Điềm, cô luôn rất có duyên với trẻ em, việc này bao ở trên người cô là được.
"Sao chỉ có một mình em hái rau vậy, ba mẹ em đâu?"
"Mẹ em ở nhà nấu cơm, còn ba thì tưới nước cho đất." Cô bé kéo một cây rau chân vịt ra, tay còn lại cầm kéo cắt bỏ phần rễ bên dưới.
Vương Tiểu Bội khoanh hai tay lên đùi, nhích mặt lên một chút hỏi: "Vậy là em tự mình tới vườn rau à, thật hiểu chuyện."
Cô bé thẹn thùng cúi thấp đầu xuống: "Giày của chị thật đẹp, có thể cho em sờ thỏ con một chút không?"
"Có thể, em sờ đi." Vương Tiểu Bội dịch một chân về hướng cô bé.
Cô bé đem bàn tay dơ hề hề của mình lau lên quần áo rồi mới đưa tay đi sờ.
"Thỏ con thật là mềm mại đáng yêu."
"Ân ân, rất giống em đó." Vương Tiểu Bội nói, "Tiểu muội muội, chị hỏi em nhé, Khương Miêu là ai vậy?"
Nụ cười trên mặt cô bé bỗng chốc không còn.
Cô bé bỗng nhiên như vậy làm Vương Tiểu Bội nhớ tới mấy bộ phim kinh dị, cô có chút sợ hãi nói tiếp: "Em nói cho chị biết chị hứa sẽ không nói cho những người khác, chỉ có em và chị......"
Còn chưa nói xong, cô bé đã xách theo nửa rổ rau chân vịt rời đi.
Vương Tiểu Bội lần đầu ra chặng đã thua, thực mất mặt rắm đều không thả.
Nhưng có người không cho cô làm bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì, Đát Yến khinh miệt ha hả: "Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm." (ý nói chuyện gì chưa chắc thì đừng có hứa)

Hạng Điềm Điềm bênh vực thay Vương Tiểu Bội: "Cô giỏi thì cô lên đi!"
Tầm mắt của Đát Yến thoáng đảo qua, áp lực đến từ 1m7 làm Hạng Điềm Điềm 1 mét 5 mấy ngậm miệng lại.
Vương Tiểu Bội ở một bên nhìn về phía xa nói: "Có soái ca đang tới."
Lần này Đát Yến lên, cô nàng mở khóa áo khoác da, khoe đồi núi đáng tự hào và vòng eo thon gọn của mình, rồi lắc lư đôi chân dài miên man dưới lớp quần bó sát đi về phía anh chàng kia.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất suôn sẻ, suốt quá trình nói chuyện tròng mắt của tiểu tử kia đều dính ở trên người Đát Yến.
Nhưng khi Đát Yến hỏi "Nơi này của cậu có ai họ Khương hay không", phản ứng của đối phương giống hệt cô bé lúc nảy, dường như thay đổi thành một người khác, cái gì cũng không nói liền rời đi.
Vương Tiểu Bội bĩu môi: "Cô lên hỏi...!còn không phải vẫn như vậy sao."
"Đúng đấy, tôi tưởng rằng còn có thể thế nào, kết quả chẳng phải đều giống nhau đó sao." Hạng Điềm Điềm bỏ đá xuống giếng nói.
Đát Yến kéo khóa áo lên, ưỡn ngực cao ngạo nói: "Đối với mị lực của mình tôi biết rất rõ, tên đàn ông kia cũng bị tôi mê hoặc rồi đó thôi, bất quá hắn không nói là bởi vì đó là đều kiêng kị."
"......" Bộ chúng tôi không biết sao còn cần cô nói.
Tiểu Tương từ đầu đến cuối chưa từng xen vào cảm thấy trong lòng nặng nề, dân làng cứ im lặng khi nhắc đến nhà họ Khương, thế thì phải tra như thế nào đây?
Hơn mười phút sau, mấy nhóm người ở ven đường hội hợp, trên mặt đều viết đáp án, không có thu hoạch.
Trần Ngưỡng nói cho những người khác biết nỗi lo lắng trong lòng anh, không nên thiếu cảnh giác chỉ nghĩ bán đi càng nhiều thứ càng tốt, rất có khả năng sẽ có cạm bẫy.
Trong đám người Từ Định Nghĩa mập mạp bước ra một bước nói: "Ngày mai sẽ họp chợ....!Cho nên bây giờ không có mấy người ra khỏi nhà, đại bộ phận đều ở nhà vội vàng chuẩn bị."
Có lẽ là Trần Ngưỡng liên tiếp bọc lộ tiềm năng, làm hắn chú ý nên lựa chọn trao đổi tin tức: "Theo như tôi thấy...!tôi đếm, có bảy người đàn ông, năm người trong số họ bị khuyết tật."
Trần Ngưỡng lập tức nghĩ tới kia hai người đánh xe bò, một người không có cánh tay, một người không có lỗ tai.
"Bọn họ khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Có người trẻ tuổi, còn có người trung niên và người già."
"Không có phụ nữ?"
Cổ Từ Định Nghĩa toát ra mồ hôi, vài rãnh thịt cũng ứa ra: "Không có, tôi đã gặp bốn người phụ nữ, bọn họ không có khuyết tật gì, đều lành lặn.

"
Những người khác cũng kể những gì họ nhìn thấy, tình hình cũng tương tự.
Ai cũng nghĩ ngày mai dân làng sẽ đi họp chợ, đến lúc đó lại lưu ý một chút là được.
Có phải manh mối hay không để sau lại nói.
.
Bầu trời mờ ảo, gió thổi xẹt qua một dãy cỏ khô lớn nhỏ, vài mảnh cỏ rơi xuống mặt đất và gốc cây.
Trên đường có ba hoặc năm con gà đang thong thả đi kiếm ăn.
Khung cảnh nông thôn yên bình bao trùm trong tầm nhìn của mọi người, bọn họ không khỏi đều bị phong cảnh trước mắt mê hoặc.
Trần Ngưỡng lẩm bẩm: "Các người không cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng sao?"
"Có sao?" Vương Tiểu Bội nhìn xung quanh, "Đâu có chỗ nào không đúng đâu."
Trần Ngưỡng nói: "Đáng lẽ buổi tối gà sẽ tự mình trở về tổ."
"Chàng trai nè, lời này của cậu vừa nghe là biết trong nhà chưa từng nuôi gà đúng không."
Lý Bình nói: "Súc sinh ở một số phương diện cũng giống con người vậy, có loại tính tình chậm chạp, hoang dã, đừng nói mới giờ này, có con cho dù là trời tối chúng nó vẫn còn sẽ ở bên ngoài đi bộ, còn có loại luôn chạy vào nhà người khác phải đi bắt từng con một trở về nữa đó."
Trần Tây Song tán đồng nói: "Đúng vậy, gà bà ngoại tôi từng nuôi cũng có mấy con như vậy, mỗi ngày đều phải đi tìm, còn không sinh trứng ở nhà toàn sinh ở bên ngoài."
Trần Ngưỡng còn muốn nói gì đó, Triều Giản lại đột nhiên chống nạng đi nhanh về một hướng, anh lập tức bước nhanh đuổi theo.
Những người khác phản ứng lại cũng lần lượt đuổi theo, một lúc sau, tất cả đều đứng im như thể bị đống băng.

Có rất nhiều gà! Một đám lớn!
"Sao lại có nhiều gà như vậy......"
"Trời ạ, chúng nó đang làm gì......"
"Tại sao chúng nó không trở về......"
Mọi người dần dần không còn giao tiếp với nhau, cả bọn chỉ đứng đó nhìn đàn gà đi qua đi lại trên đường, không trở về về nhà.
Cảnh tượng này có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Trần Tây Song đứng ở phía sau đột nhiên nhớ tới, nói: "Hai con bò lúc trước cũng không chịu trở về."
Mọi người bỗng thấy rợn cả tóc gáy.
Cái cảm giác đó kéo dài cho đến bữa tối.
.
Thôn trưởng bày một bàn lớn đồ ăn chiêu đãi bọn họ.
Canh gà hầm nấm, súp trứng óc heo, thịt ba chỉ xào tỏi, cá hấp, thịt nguội, sườn xào chua ngọt, trứng luộc nước trà, rau xanh.
Tất cả đều được đựng trong những chiếc đĩa sứ lớn.
Trên bàn có mười ba đôi bát đũa, mười ba ly rượu, một nồi cơm lớn có nắp đậy và một chai rượu trắng.
Chỉ có một nửa số người ngồi xuống, những người còn lại đang cầm bát đĩa đứng ăn, hoặc là không hề đụng đến.
Từ Định Nghĩa người này thích ăn, thực sự là khó có thể cưỡng lại mấy món ăn trên bàn, hắn run một thân thịt mỡ ăn uống thỏa thích, miệng đầy thịt mỡ nói: "Bữa ăn thịnh soạn thế này cứ như cơm chặt đầu ấy nhỉ."
Lý Bình ở một bên đã mở ra chai rượu trắng: "Ăn cơm của ngươi đi, cơm đều không ngăn được cái miệng của ngươi nữa là sao!"
Lưu Thuận giảng hoà nói: "Ăn cơm ăn cơm, đừng có cãi vã."
Đối diện Vương Tiểu Bội cùng Hạng Điềm Điềm mỗi người múc một chén canh gà thổi từng muỗng nhỏ uống.
"Không biết đàn gà đi về tổ chưa?"
"Tôi mới thấy mấy người trong thôn lấy gậy gộc đuổi, gà bay chó sủa."
"Không nói chuyện này nữa, ăn canh đi."
Vương Khoan Hữu bưng cái nồi trứng gà luộc nước trà đi đến trước mặt mấy người không chịu ăn cơm, hỏi từng người một có muốn hay không lấy một quả trứng.
Đát Yến giảm béo, bữa tối là không ăn.
Tiểu Tương nói tiếng cảm ơn rồi lấy một quả trứng.
Trương Quảng Vinh và Tiền Tần nói chưa muốn ăn, còn Trần Tây Song thì lại là một bộ nôn nóng giãy giụa, một hồi cắn môi một hồi giơ tay, giãy giụa nửa ngày vẫn là cắn răng nói: "Mau bưng ra chỗ khác đi!"
Lại là một đứa muốn giảm béo.
Vương Khoan Hữu đi đến bên giường đất: "Cậu Trần, cậu cùng bạn cậu muốn ăn không?"
"Tôi lấy hai quả."
Trần Ngưỡng ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại không nghe sai sử lấy bốn quả.
Vương Khoan Hữu: "......"
Trần Ngưỡng thích ăn trứng gà luộc nước trà, bình thường muốn mua loại chính tông rất khó, tự mình nấu như thế nào cũng cảm thấy không được ngon, vừa rồi khi nồi trứng gà vừa bưng lên bàn, anh đã không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng.
Vương Khoan Hữu không bưng tới, Trần Ngưỡng cũng sẽ tự đi lấy, anh nhịn không được bao lâu.
Trần Ngưỡng lột một quả trứng, vỏ vừa nứt đã mang theo hương trà, lòng trắng trứng lộ ra vừa thấy liền biết là rất ngon.
"Nè ăn đi" Trần Ngưỡng trước tiên đưa cho cộng sự đệ đệ.
Triều Giản: "Không cần."

"Vẫn nên ăn chút đi." Trần Ngưỡng nói, "Con người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là sẽ đói, chúng ta không có đồ ăn vặt khác, bơ sữa cũng không nhiều, vì thế không thể tùy ý bỏ bữa."
Tay Triều Giản đã sờ đến miếng bơ sữa nghe thế dừng một chút, rồi rút tay ra: "Múc cho tôi nửa chén cơm, không cần đồ ăn, chan chút nước canh là được."
Trần Ngưỡng nói: "Không ăn trứng luộc nước trà sao?Món này thực sự được nấu rất ngon."
Triều Giản không muốn để ý đến anh.
Quả trứng không đưa tới trước mặt hắn, chỉ biết dùng miệng mà nói, hiển nhiên là miễn cưỡng đưa cho hắn ăn còn ở đó giả vờ.
Trần Ngưỡng hai ba ngụm giải quyết xong hai cái trứng, anh đứng dậy vỗ nhẹ nước trà dính trên tay rồi đi múc một ít cơm chan nước canh cải trắng đưa cho Triều Giản.
"Ăn đi." (câu này cứ như cho chó ăn ấy nhỉ)
Triều Giản cầm lấy, nhăn chặt mày bắt bẻ.
"Cải trắng rất ngon, lúc chan cơm cho cậu tôi có nếm thử, không có quá nhiều dầu mỡ." Trần Ngưỡng nói như vậy, Triều Giản mới chịu ăn.
Trần Ngưỡng không biết kiếm đâu ra một cái túi ni lông, đem hai quả trứng gà còn lại bọc trong giấy ăn rồi bỏ vào.
"Tốt hơn là nên dự trữ một ít đồ ăn." Trần Ngưỡng nói, "Túi của cậu lớn, để ở chỗ cậu."
Triều Giản lạnh lùng nói: "Không, đừng đưa cho tôi."
Trần Ngưỡng yên lặng cột chặt túi ni lông lại, rồi im ỉm nhét nó vào túi quần vận động của thiếu niên.
Triều Giản nhìn cái túi quần căng phồng ra của mình, cơm đều ăn không vô nữa, mặt hắn tối sầm: "Trong túi đựng thứ này, lúc ngủ đè trúng sẽ bị nát hết, anh giữ đi."
"Không dễ bể như vậy đâu, tôi sẽ nhắc nhở cậu." Trần Ngưỡng vỗ vỗ quải trượng của hắn, "Nói không chừng chưa tới tối tôi đã lấy ra ăn hết, để dành không đến lúc ngủ đâu."
Triều Giản: "......"
.
Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, mùi vị của các loại gia cầm gia súc bị gió thổi vô tình tiến vào từ cửa sổ, có loại cảm giác như thấm vào ruột gan.
Bốn cô gái cùng nhau nằm trên một cái giường đất, mặt của mỗi người đều bị ánh sáng xanh của điện thoại di động chiếu vào, hễ có động tĩnh gì thì lại nhìn nhau, người dọa người hù chết người.
Tiểu Tương và Đát Yến mạnh ai nấy ngủ, cả hai cách một khoảng trống khá xa, đây là một khoảng cách an toàn đối với người lạ, mà hai người Vương Tiểu Bội và Hạng Điềm Điềm thì lại cùng đắp chung một cái ổ chăn, nhỏ giọng nói chuyện.
"Tôi chưa từng có trải nghiệm không tắm rửa không gội đầu không đổi quần áo đã đi ngủ như thế này."
"Đều có khả năng phải chết, còn quản cái này làm gì?"
Vương Tiểu Bội phun tào xong Hạng Điềm Điềm, thở dài nói: "Từ lúc tôi có di động tới nay, đây là lần đầu tiên không WiFi sài."
"......"
Đát Yến cố ý đập chiếc túi vào tường thật mạnh: "Có thể đừng nói chuyện nữa hay không, ồn muốn chết!"
"Không phải cô đang xem di động sao?"
"Nhưng tôi vẫn thấy phiền." Đát Yến ngửi được mùi hôi chân, chán ghét tránh xa bọn họ, "Tôi không có tố chất tâm lý mạnh mẽ như đang đi du lịch của mấy người."
"Chúng tôi không......"
Tiếng nói chuyện nhỏ vụn khi có khi không, Tiểu Tương xoay người đưa lưng về phía các cô nàng.
.
Ở cách vách là một cảnh tượng khác, giường đất rất dài, chín người đàn ông trưởng thành nằm trên đó, một người kế một người xếp thành một cái xiên.
Triều Giản nằm ở trong cùng, một bên là bức tường đất hình tổ ong, một bên là Trần Ngưỡng, bên còn lại của Trần Ngưỡng là Trần Tây Song.
Đêm càng lúc càng tối, không biết đã bao lâu rồi, mấy tiếng chuông báo thức đồng thời vang lên, phòng kế bên cách một bức tường cũng truyền đến bốn tiếng chuông.
Đã 0 giờ.
Hiện tại có thể tính là ngày hôm sau.
Hô hấp của tất cả mọi người đều ngưng trệ trong chốc lát, bọn họ tạm thời còn chưa quen với tên gọi mới, nên chỉ có thể yên lặng nằm trên giường đất không nhúc nhích, không ai ngủ, cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Trần Ngưỡng tính kêu Triều Giản, đột nhiên người bên kia quay mặt về phía anh, hơi thở đều đều ấm áp phun lên mặt anh, người đã ngủ rồi.
Có lẽ hắn là người duy nhất còn ngủ được.
"Tâm lý của bạn anh thật tốt." Trần Tây Song ở bên cạnh Trần Ngưỡng nói.
Trần Ngưỡng vô lực phản bác.
"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người trông còn đẹp hơn mình," Trần Tây Song nói thầm, "Hơn nữa còn cao hơn tôi trắng hơn tôi, tay cũng vừa dài vừa đẹp hơn tôi, ngay cả lượng tóc đều nhiều hơn tôi, nhưng lại công muốn chết luôn."
Lại lần nữa Trần Ngưỡng vô lực phản bác.
Một cánh tay của thiếu niên đáp lên người anh, anh không hất ra,vì anh biết hất ra cũng vô dụng, tư thế ngủ của người này rất kém.

Những người khác trong phòng đều không lên tiếng.
"Ách......!Chuyện kia......"
Trần Tây Song muốn phá vỡ sự im lặng này, lại bị tiếng ho khăn thình lình vang lên đánh gãy.
"Khụ khụ......"
Người đang ho khan là Lưu Thuận.
Phỏng chừng là bị bệnh viêm họng, hoặc là viêm mũi, trong số 9 người ở đây thì có 6 người mắc phải loại bệnh này.
"Khụ!"
Ban đầu mọi người đều nghĩ ông ta ho hai lần là dừng, cũng không để ở trong lòng.
Nhưng Lưu Thuận không những không dừng lại, mà còn càng ho càng nghiêm trọng, nước miếng trong miệng bị ông ta khụ tới nhiễu ra ngoài rớt lên trên mặt trên người ông ta, chẳng mấy chốc toàn thân ông ta đều run lên vì cơn ho dữ dội.
Trần Ngưỡng tính bò dậy, nhưng cánh tay còn đè nặng ở trên người anh, không biết người đang ngủ mơ thấy ác mộng hay gì mà mấy ngón tay thon dài vòng ở eo anh siết chặt lại, anh đành phải nghiêng đầu nhìn đối phương.
"Tôi đang bị cảm." Trần Tây Song cào cào hầu kết của mình nói, "Nghe thấy tiếng ho này, tôi cũng có chút muốn ho theo."
Nói xong liền ho khan vài tiếng.
Tiếng ho của Lưu Thuận nặng hơn Trần Tây Song gấp mấy lần, nghe vào vừa nặng nhọc vừa không có hơi.
Lý Bình ngủ ở bên phải Lưu Thuận, thấy ông ta ho thành như vậy, chăn đều mặc kệ trốn sang hướng bên cạnh cứ sợ nước miếng của ông ta phun lên trên đầu mình.
"Sao lại ho thành như vậy, có sao không, không có việc gì chứ?"
Vương Khoan Hữu người đang nằm bên trái Lưu Thuận quan tâm hỏi.
Lưu Thuận bây giờ đã nói không ra lời, ông ta một bên ho một bên khó khăn bò đến mép giường đất, khom nửa thân mình xuống, mặt áp sát đất liên tục ho khan, tiếng phát ra từ cuống họng như bị xé rách.
Như thể muốn ho ra một cái gì đó ra khỏi cơ thể của mình.
"Cứ ho như vậy là không được, vẫn nên uống miếng nước nhuận nhuận cổ đi."
Vương Khoan Hữu bật đèn pin điện thoại di động xuống giường đất, kéo cái đèn vàng ở góc tường lên.
Trong phòng vừa sáng lên, Vương Khoan Hữu đã tay chân nhanh nhẹn đổ xong một ly nước đưa cho Lưu Thuận, lúc hắn muốn đỡ đối phương đứng dậy, tay mới vừa đụng tới thân thể của đối phương liền dừng lại.
Bởi vì, Lưu Thuận không ho nữa.
Vương Khoan Hữu cầm cái ly sứ đựng nước đã mẻ mất vài khối đặt xuống nói: "Nước để ở đây, chú......"
"Nước không có tác dụng đâu." Trương Quảng Vinh bị hai người ngăn cách, nói xong ném cái gì đó qua, "Cho ông ta ăn cái này."
Vương Khoan Hữu tiếp được, là một miếng thuốc dưa hấu: "Tôi giúp chú bẻ nó thành hai mảnh, chú ngậm nó trong miệng xem có đỡ hơn không."
"Nôn ẹo......"
Một tiếng ho dữ dội gần như muốn nôn mửa vang lên, thân thể Lưu Thuận không còn run rẩy nữa mà biến thành cứng đờ thẳng tắp, trên khuôn mặt đỏ bừng nổi lên gân xanh.
"Tuy!"
Vào lúc mọi người không biết làm sao cho phải, bỗng nhiên ông ta như là dùng hết sức lực toàn thân hung hăng phun ra một ngụm.
Trên mặt đất liền xuất hiện một bãi đàm và một ít máu tươi, mấy người ở gần ông ta lập tức bị ghê tởm tới mức lông tơ dựng thẳng.
"Aihz......"
Còn Lưu Thuận lại phát ra một tiếng dài thoải mái, giống như đã trút được gánh nặng.
Ông ta trở mình, từ từ ngả người về phía sau nằm thẳng, rồi thϊếp đi trong tiếng thở hổn hển.
Không một ai muốn nói gì nữa, từng người một nằm lại giường ấp ủ lại cơn buồn ngủ.
Vương Khoan Hữu trở lại giường đất, hắn lăn qua lộn lại vài lần vẫn không ngủ được, trong lòng hắn nghĩ không rõ, ông chú Lưu Thuận này cả ngày đều sinh long hoạt hổ, buổi tối còn luôn nói chuyện phiếm, sao tự nhiên lại ho thành như vậy.
"Có lẽ là ban ngày bị cảm lạnh đi." Hắn tự mình an ủi nói thầm trong lòng.
Nhưng mà ...
Lưu Thuận mới ngoài bốn mươi tuổi.
Vậy thì tại sao khi nãy chạm vào người ông ta lại có vẻ gầy gò như chỉ chạm vào xương.
Loại thân thể co rúm khô queo này.....
Tựa như là người già bảy tám chục tuổi vậy.
Cấp này ko có động lực edit gì hết á.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương