Thần Nobita
-
Chương 144: Sáng tạo phép thuật
Đang cúi đầu trước một bàn công thức, Nobita vừa ngẫm nghĩ vừa thêm bên này một chút, đệm bên kia một bút, ai không biết lại còn tưởng hắn đang làm bài toán giải tích hóc búa hay một phương trình hóa học bậc cao.
Nhưng sự thực lại còn khinh ngạc hơn nhiều người ta suy nghĩ, Nobita hắn đang sáng tạo phương trình cấm chú. Không sai! Chính là “phương trình cấm chú”!
Nếu người ta có hỏi tại sao “cấm chú” cái thuật ngữ mang đầy tính chất huyền học lại dính dáng đến “phương trình” cái tên đầy tính khoa học thì Nobita cũng chỉ có thể nói một câu: “Các ngươi đi hỏi tác giả á”.
Thực chất mà nói Nobita từ khi dấn thân từ trung cấp thuật pháp lên đến cao cấp thuật pháp thì mới nhận ra một sự thật thú vị.
Phép thuật nói cho cùng cũng không khác mấy các loại năng lực huyền huyễn khác, lại như trong công phu võ thuật có “chân khí” khi luyện đến mức cao thâm thì lên đến “chân khí ngoại phóng” hay “chân khí hóa thành cương khí” các loại.
Cũng tương tự như người tu tiên trong tiểu thuyết bắt nguồn từ “chân khí” rồi cô đọng thành “chân nguyên” rồi thành “tiên khí” đại loại vậy.
Tất cả cũng nói rõ khi lên cấp độ cao hơn thì con người tu luyện thể hệ gì đi nữa cũng có biến đổi “lượng” thành “chất”.
Tương tự với người ta ai ai cũng có tay nhưng người thì tay không đánh giặc còn có kẻ mang ra đao gươm mã tấu hay mạnh mẽ hơn là súng ống đạn đạo vậy.
Tại phép thuật trong cơ bản nhất đó chính là tác dụng tương tự với tay, tức là những việc tay có thể làm được thì nó cũng có thể làm được.
Ví dụ như nâng vật nặng, nấu ăn, đánh nhau…vv…vv tất cả đều có thể sử dụng phép thuật đến làm việc, dĩ nhiên sử dụng phép thuật đến thì hơn hẳn dùng tay.
Ví như có thể đơn giản nâng vật nặng cả trăm kí lô lên độ cao cả 3, 4 mét chẳng hạn, với việc tay có thể làm nhưng vượt qua khả năng hạn mức cao nhất vô số lần.
Chứ nếu tay làm được mà phép thuật cũng không hơn bao nhiêu thì có ai dùng phép thuật nữa.
Cao cấp hơn dùng tay kĩ xảo đó chính là trung cấp phép thuật.
Biến “tay” thành một loại “lực” hoàn toàn là do vetor cấu tạo, cũng có thể do hóa trị nguyên tố cấu tạo, tùy theo công dụng, sử dụng thêm thuần thục và thành thạo.
Ví dụ như có thể đơn giản trrì dũ thuật sơ cấp, nó sử dụng các lực cực kì tinh xảo tác động lên vết thương giúp cho cầm máu, ngăn các mạch máu lưu thông qua, sử dụng một số hóa trị có tác dụng tốt cho vết thương mà thêm vào, thúc đẩy cơ thể tăng tiết Hocmon các loại để đạt đến hiệu quả chữa trị.
Nói thì phức tạp nhưng cũng nói rõ trung cấp phép thuật đã phần nào thoát li phạm trù “tay” để bước đến một lĩnh vực cao hơn.
Chính Nobita vẫn không quá chú ý đến nó cho đến khi hắn tìm hiểu đến cao cấp phép thuật.
Tại cao cấp phép thuật thì ma pháp đã thuế biến thành một dạng hoàn toàn mới, không còn đơn giản là “tay” nữa, nó là chân chân chính chính ý nghĩa “năng lượng”.
Nó là một loại năng lượng đặc thù chỉ có ma pháp sư mới có thể điều động, cũng có thể đơn giản hiểu là “điện lực” của ma thuật sư.
Và khi đến trình độ này thì phép thuật sẽ không đơn thuần là vận dụng “tay” linh hoạt nữa, cần chính là “Công thức ma thuật”.
“Công thức ma thuật” lại là cái gì?
Đó thực ra chính là một loại “mạch lạc” của phép thuật, như “ma pháp trận” mà các tiểu thuyết cũng vẫn thường nhắc đến.
Tại thế giới khoa học kĩ thuật cũng có tương tự, chính là “mạch điện tử”. Không sai! Chính là mạch điện tử!
Có ai từng thắc mắc đến tại sao chỉ là một cái dòng điện, chạy qua người nếu nhẹ thì run rẩy, nếu nặng thì quải điệu, ấy thế mà chạy qua mấy cái mạch điện tử không hiểu đầu cua tai nheo cái gì đã có thể tạo ra bao nhiêu công dụng tuyệt vời như tivi, điện thoại, tủ lạnh, điều hòa…..?
Thế giới phép thuật cũng tương tự, một thứ có công dụng như “điện” nhưng lại hoàn toàn khác “dòng điện”, nó chính là thứ mà người ta gọi “dòng chảy ma lực”.
Dòng chảy ma lực này nếu được chạy qua một bộ “công thức” chính xác, cấu tứ tác dụng ổn trọng, sẽ tạo ra vô cùng thần kì kết quả, ví dụ như tạo nên cái lạnh dưới âm độ như tủ lạnh phát ra, hay tạo ra độ nóng cao như lò vi sóng, thậm chí lò luyện kim?
Từ đó lại nhận thấy phép thuật cho dù có chút huyền huyễn nhưng lại tuyệt không đến mức khó hiểu, chẳng qua tại thế giới khoa học kĩ thuật kia tủ lạnh cần phải có phần cứng phần mềm cùng nguồn năng lượng thì mới có thể tạo ra nhiệt độ thấp thì tại thế giới phép thuật lại chỉ cần là ngươi có nguồn năng lượng, có mạch lạc chính xác coi là phần cứng phần mềm thì cũng có thể dùng ra hiệu quả tương tự mà thôi.
Như đã từng nhắc trước kia, tại thế giới khoa học kĩ thuật, một thành quả nghiên cứu có thể sản xuất hàng loạt để cho người người hưởng thụ thành phẩm, cũng như người ta hoàn toàn không biết cái điện thoại là như thế nào tạo thành nhưng vẫn ngày ngày chúi đầu vào đó mà thao tác trượt đến không muốn không muốn vậy.
Nhưng thế giới phép thuật thì chú định điều đó là không thể.
Để tạo ra được một cái tương tự tủ lạnh thì trước hết phải có người thuần thục phép thuật đóng băng, lại còn tạo ra mạch lạc như mạch kín điện tử các loại…vv…vv hoàn toàn là làm bằng thủ công không thể sản xuất hàng loạt.
Sức sản xuất không theo kịp a… Hơn nữa một người muốn tự tay tạo ra mấy thứ đại loại như phép thuật nghịch thiên gì gì đó cũng cần phải học a, không học rõ ràng ngươi làm sao hiểu nổi mạch lạc nó đi đường nào? Lại làm sao dẫn đạo phép thuật?
Có thể ví von nghĩa là tại đây không có người không biết súng là sao tạo thành mà cầm bóp cò bậy, nơi đây ai có súng có nghĩa là người đó có thể tạo ra súng….
Ách! Càng nói càng loạn a… Tóm lại nơi đây không tồn tại vai u thịt bắp đầu toàn cơ bắp cường giả, nơi đây đã dám tự hào xưng “cường giả” thì phải là người học rộng tài cao hiểu hết mấy chục loại công thức ma pháp cái kiểu kia.
Chẳng phải như trong các tiểu thuyết hay thần thoại vẫn xưng phù thủy chính là học sĩ sao, không học giỏi mấy chục loại phức tạpp công thức ma pháp cũng ngại mà đi ra tự xưng bản thân là phù thủy đại sư á.
Quả nhiên thế giới phép thuật chính là nơi khinh thường nhất học cặn bã, thật không hiểu nổi Nobita nguyên tác là như thế nào lẫn vào cái thế giới có đầy không khí khinh thường học cặn bã này một cách phong sinh thủy khởi.
Vẫn là cảm thán nhân vật chính hào quang đủ mạnh? Hay là tự hào trước sức chịu đựng kinh người của Nobita tiền thân?
Vừa suy nghĩ xuất thần nhưng Nobita tay vẫn là không dừng lại, cái công thức tràn đầy phức tạp trên quyển sách càng ngày càng phức tạp, nhưng bên cạnh đó lại có chút cảm giác vận vị trong đó, giống như dính dấp đến một cái gì đó quy luật vận chuyển của thế giới vậy, nếu nhìn nhiều sẽ có cảm giác hãm thâm vào kiến thức hải dương vô bờ bến.
Bỗng đang chăm chú Nobita bị cửa sổ bên ngoài bay đến hai người đánh gãy, đâu ai khác chính là Jaian và Suneo.
“Này Nobita! Cậu có đi chơi với chúng tớ không? Tớ vừa được bố mua cho cái chổi bay Đức vừa mới sản xuất này, thật sự còn tuyệt vời hơn lúc trước được mẹ tớ tặng cho chiếc xe đạp hàng hiệu nữa!”
Suneo vẫn là như vậy hám khoe của, mấy hôm nay cậu ta với Jaian là sóng đến không muốn không muốn, dẫu sao đâu phải lúc nào cũng có dịp làm thiên tài đâu.
Thế là sóng lên sóng xuống thế nào cái danh “thiên tài” được lan đến tai ba mẹ hai người, Jaian và Suneo mấy hôm nay phải nói là sướng như tiên, muốn gì được nấy, mới hôm qua còn khoe khoang bố mẹ hai người tặng cho họ đũa phép hãng mới nhất có thể tăng phúc cho phép bay lên năm lần, hôm nay đã lên đời chổi bay, thật nhanh a.
Nhìn hai người hứng chí bừng bừng đi chơi, Nobita mới lười đi cùng hai người sóng, hắn còn đang có cái công thức phép thuật thứ một trăm chưa hoàn thành sáng tạo đây.
Khoát khoát tay áo, Nobita như đuổi ruồi mà nói:
“Đi đi! Hai cậu muốn đi đâu chơi thì tự mà đi chơi đi, tớ không rảnh bồi mấy cậu lãng.”
Suneo và Jaian ngược lại không như bình thường vì Nobita nói thế mà sinh khí, mấy hôm nay hai cậu ấy thật sự là sung sướng bạo rạp, cũng khó mà có thể sinh khí cái gì, cười hì hì mấy tiếng, hai người quay ngoắt đầu chổi vẽ ra một đường cong mượt mà rồi phóng đi xa.
Nhìn cũng không nhìn hai người một chút, Nobita lại cúi đầu vào sự kiện vĩ đại hoàn thành sáng tạo cái công thức phép thuật thứ một trăm của bản thân đi.
Nhưng sự thực lại còn khinh ngạc hơn nhiều người ta suy nghĩ, Nobita hắn đang sáng tạo phương trình cấm chú. Không sai! Chính là “phương trình cấm chú”!
Nếu người ta có hỏi tại sao “cấm chú” cái thuật ngữ mang đầy tính chất huyền học lại dính dáng đến “phương trình” cái tên đầy tính khoa học thì Nobita cũng chỉ có thể nói một câu: “Các ngươi đi hỏi tác giả á”.
Thực chất mà nói Nobita từ khi dấn thân từ trung cấp thuật pháp lên đến cao cấp thuật pháp thì mới nhận ra một sự thật thú vị.
Phép thuật nói cho cùng cũng không khác mấy các loại năng lực huyền huyễn khác, lại như trong công phu võ thuật có “chân khí” khi luyện đến mức cao thâm thì lên đến “chân khí ngoại phóng” hay “chân khí hóa thành cương khí” các loại.
Cũng tương tự như người tu tiên trong tiểu thuyết bắt nguồn từ “chân khí” rồi cô đọng thành “chân nguyên” rồi thành “tiên khí” đại loại vậy.
Tất cả cũng nói rõ khi lên cấp độ cao hơn thì con người tu luyện thể hệ gì đi nữa cũng có biến đổi “lượng” thành “chất”.
Tương tự với người ta ai ai cũng có tay nhưng người thì tay không đánh giặc còn có kẻ mang ra đao gươm mã tấu hay mạnh mẽ hơn là súng ống đạn đạo vậy.
Tại phép thuật trong cơ bản nhất đó chính là tác dụng tương tự với tay, tức là những việc tay có thể làm được thì nó cũng có thể làm được.
Ví dụ như nâng vật nặng, nấu ăn, đánh nhau…vv…vv tất cả đều có thể sử dụng phép thuật đến làm việc, dĩ nhiên sử dụng phép thuật đến thì hơn hẳn dùng tay.
Ví như có thể đơn giản nâng vật nặng cả trăm kí lô lên độ cao cả 3, 4 mét chẳng hạn, với việc tay có thể làm nhưng vượt qua khả năng hạn mức cao nhất vô số lần.
Chứ nếu tay làm được mà phép thuật cũng không hơn bao nhiêu thì có ai dùng phép thuật nữa.
Cao cấp hơn dùng tay kĩ xảo đó chính là trung cấp phép thuật.
Biến “tay” thành một loại “lực” hoàn toàn là do vetor cấu tạo, cũng có thể do hóa trị nguyên tố cấu tạo, tùy theo công dụng, sử dụng thêm thuần thục và thành thạo.
Ví dụ như có thể đơn giản trrì dũ thuật sơ cấp, nó sử dụng các lực cực kì tinh xảo tác động lên vết thương giúp cho cầm máu, ngăn các mạch máu lưu thông qua, sử dụng một số hóa trị có tác dụng tốt cho vết thương mà thêm vào, thúc đẩy cơ thể tăng tiết Hocmon các loại để đạt đến hiệu quả chữa trị.
Nói thì phức tạp nhưng cũng nói rõ trung cấp phép thuật đã phần nào thoát li phạm trù “tay” để bước đến một lĩnh vực cao hơn.
Chính Nobita vẫn không quá chú ý đến nó cho đến khi hắn tìm hiểu đến cao cấp phép thuật.
Tại cao cấp phép thuật thì ma pháp đã thuế biến thành một dạng hoàn toàn mới, không còn đơn giản là “tay” nữa, nó là chân chân chính chính ý nghĩa “năng lượng”.
Nó là một loại năng lượng đặc thù chỉ có ma pháp sư mới có thể điều động, cũng có thể đơn giản hiểu là “điện lực” của ma thuật sư.
Và khi đến trình độ này thì phép thuật sẽ không đơn thuần là vận dụng “tay” linh hoạt nữa, cần chính là “Công thức ma thuật”.
“Công thức ma thuật” lại là cái gì?
Đó thực ra chính là một loại “mạch lạc” của phép thuật, như “ma pháp trận” mà các tiểu thuyết cũng vẫn thường nhắc đến.
Tại thế giới khoa học kĩ thuật cũng có tương tự, chính là “mạch điện tử”. Không sai! Chính là mạch điện tử!
Có ai từng thắc mắc đến tại sao chỉ là một cái dòng điện, chạy qua người nếu nhẹ thì run rẩy, nếu nặng thì quải điệu, ấy thế mà chạy qua mấy cái mạch điện tử không hiểu đầu cua tai nheo cái gì đã có thể tạo ra bao nhiêu công dụng tuyệt vời như tivi, điện thoại, tủ lạnh, điều hòa…..?
Thế giới phép thuật cũng tương tự, một thứ có công dụng như “điện” nhưng lại hoàn toàn khác “dòng điện”, nó chính là thứ mà người ta gọi “dòng chảy ma lực”.
Dòng chảy ma lực này nếu được chạy qua một bộ “công thức” chính xác, cấu tứ tác dụng ổn trọng, sẽ tạo ra vô cùng thần kì kết quả, ví dụ như tạo nên cái lạnh dưới âm độ như tủ lạnh phát ra, hay tạo ra độ nóng cao như lò vi sóng, thậm chí lò luyện kim?
Từ đó lại nhận thấy phép thuật cho dù có chút huyền huyễn nhưng lại tuyệt không đến mức khó hiểu, chẳng qua tại thế giới khoa học kĩ thuật kia tủ lạnh cần phải có phần cứng phần mềm cùng nguồn năng lượng thì mới có thể tạo ra nhiệt độ thấp thì tại thế giới phép thuật lại chỉ cần là ngươi có nguồn năng lượng, có mạch lạc chính xác coi là phần cứng phần mềm thì cũng có thể dùng ra hiệu quả tương tự mà thôi.
Như đã từng nhắc trước kia, tại thế giới khoa học kĩ thuật, một thành quả nghiên cứu có thể sản xuất hàng loạt để cho người người hưởng thụ thành phẩm, cũng như người ta hoàn toàn không biết cái điện thoại là như thế nào tạo thành nhưng vẫn ngày ngày chúi đầu vào đó mà thao tác trượt đến không muốn không muốn vậy.
Nhưng thế giới phép thuật thì chú định điều đó là không thể.
Để tạo ra được một cái tương tự tủ lạnh thì trước hết phải có người thuần thục phép thuật đóng băng, lại còn tạo ra mạch lạc như mạch kín điện tử các loại…vv…vv hoàn toàn là làm bằng thủ công không thể sản xuất hàng loạt.
Sức sản xuất không theo kịp a… Hơn nữa một người muốn tự tay tạo ra mấy thứ đại loại như phép thuật nghịch thiên gì gì đó cũng cần phải học a, không học rõ ràng ngươi làm sao hiểu nổi mạch lạc nó đi đường nào? Lại làm sao dẫn đạo phép thuật?
Có thể ví von nghĩa là tại đây không có người không biết súng là sao tạo thành mà cầm bóp cò bậy, nơi đây ai có súng có nghĩa là người đó có thể tạo ra súng….
Ách! Càng nói càng loạn a… Tóm lại nơi đây không tồn tại vai u thịt bắp đầu toàn cơ bắp cường giả, nơi đây đã dám tự hào xưng “cường giả” thì phải là người học rộng tài cao hiểu hết mấy chục loại công thức ma pháp cái kiểu kia.
Chẳng phải như trong các tiểu thuyết hay thần thoại vẫn xưng phù thủy chính là học sĩ sao, không học giỏi mấy chục loại phức tạpp công thức ma pháp cũng ngại mà đi ra tự xưng bản thân là phù thủy đại sư á.
Quả nhiên thế giới phép thuật chính là nơi khinh thường nhất học cặn bã, thật không hiểu nổi Nobita nguyên tác là như thế nào lẫn vào cái thế giới có đầy không khí khinh thường học cặn bã này một cách phong sinh thủy khởi.
Vẫn là cảm thán nhân vật chính hào quang đủ mạnh? Hay là tự hào trước sức chịu đựng kinh người của Nobita tiền thân?
Vừa suy nghĩ xuất thần nhưng Nobita tay vẫn là không dừng lại, cái công thức tràn đầy phức tạp trên quyển sách càng ngày càng phức tạp, nhưng bên cạnh đó lại có chút cảm giác vận vị trong đó, giống như dính dấp đến một cái gì đó quy luật vận chuyển của thế giới vậy, nếu nhìn nhiều sẽ có cảm giác hãm thâm vào kiến thức hải dương vô bờ bến.
Bỗng đang chăm chú Nobita bị cửa sổ bên ngoài bay đến hai người đánh gãy, đâu ai khác chính là Jaian và Suneo.
“Này Nobita! Cậu có đi chơi với chúng tớ không? Tớ vừa được bố mua cho cái chổi bay Đức vừa mới sản xuất này, thật sự còn tuyệt vời hơn lúc trước được mẹ tớ tặng cho chiếc xe đạp hàng hiệu nữa!”
Suneo vẫn là như vậy hám khoe của, mấy hôm nay cậu ta với Jaian là sóng đến không muốn không muốn, dẫu sao đâu phải lúc nào cũng có dịp làm thiên tài đâu.
Thế là sóng lên sóng xuống thế nào cái danh “thiên tài” được lan đến tai ba mẹ hai người, Jaian và Suneo mấy hôm nay phải nói là sướng như tiên, muốn gì được nấy, mới hôm qua còn khoe khoang bố mẹ hai người tặng cho họ đũa phép hãng mới nhất có thể tăng phúc cho phép bay lên năm lần, hôm nay đã lên đời chổi bay, thật nhanh a.
Nhìn hai người hứng chí bừng bừng đi chơi, Nobita mới lười đi cùng hai người sóng, hắn còn đang có cái công thức phép thuật thứ một trăm chưa hoàn thành sáng tạo đây.
Khoát khoát tay áo, Nobita như đuổi ruồi mà nói:
“Đi đi! Hai cậu muốn đi đâu chơi thì tự mà đi chơi đi, tớ không rảnh bồi mấy cậu lãng.”
Suneo và Jaian ngược lại không như bình thường vì Nobita nói thế mà sinh khí, mấy hôm nay hai cậu ấy thật sự là sung sướng bạo rạp, cũng khó mà có thể sinh khí cái gì, cười hì hì mấy tiếng, hai người quay ngoắt đầu chổi vẽ ra một đường cong mượt mà rồi phóng đi xa.
Nhìn cũng không nhìn hai người một chút, Nobita lại cúi đầu vào sự kiện vĩ đại hoàn thành sáng tạo cái công thức phép thuật thứ một trăm của bản thân đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook