Thần Nobita
-
Chương 134: Thẩm có thể nhẫn thúc không thể nhịn
“Như các quý vị khán giả cả nước vẫn đang quan tâm, hiện tại phóng viên đài truyền hình thông tấn xã đài truyền hình chúng tôi xin được đến để phỏng vấn ngôi sao nổi tiếng của chúng ta Sumire-san!”
Tại trước màn ảnh tivi, một người phóng viên đang quay về màn hình làm giới thiệu cho buổi lên hình ngày hôm nay, Nobita nhìn hắn là một mặt đầy khó chịu.
Không thể không kì lạ khi một kẻ ghét xem tivi thời sự tin tức như Nobita lại chú ý đến chương trình phải nói là không khác báo lá cải này, đơn thuần bởi chương trình này có liên quan đến một trong những người quan trọng nhất của Nobita, chính là “bé Sumire”.
Dĩ nhiên “bé Sumire” bây giờ có thể quay về Nobita mà nói một tiếng “Nobita-kun” rồi, nhưng trong mắt Nobita thì cô bé vẫn luôn là cô bé suốt ngày chạy theo sau lưng hắn mà một câu “Nobita oniisan”, hai câu “Nobita oniisan”.
Nobita tuy không biết dùng cái tư thế gì hay cách gì xuất hiện trước mặt cô bé, nhưng quan tâm Sumire thì Nobita là thực lòng.
“A! Cô ấy đã đi ra ngoài rồi! Cô Sumire-san, xin chờ chốc lát!”
Tên phóng viên trên màn ảnh tivi nhanh chóng đánh hơi được Sumire ra khỏi biệt thự riêng, hắn ta như chó ngửi thấy mùi xương mà lao thẳng lại.
Sumire một mặt khó chịu mà hét lên:
“Tôi đã nói nhiều lần rồi! Tôi sẽ không kết hôn với Ochime!”
Lại như chưa thể hiện được sự kiên quyết, cô nàng bồi thêm:
“Và tôi cũng không có ý định kết hôn với bất kì ai khác!”
Nhưng tên phóng viên trên màn ảnh tivi lại đặc biệt chắc chắn mà khẳng định nói:
“Cô nói dối! Hôn lễ sẽ được tổ chức ở đâu? Còn tuần trăng mật…”
Nhưng Sumire có vẻ đã hết kiên nhẫn, nhanh chóng lên xe lái đi, bỏ lại một câu:
“Lâu lắm tôi mới có kì nghỉ! Hãy để tôi yên!”
Quay về màn hình tivi, tên phóng viên vỗ ngực bôm bốp mà nói:
“Thưa quý vị, buổi phỏng vấn hôm nay coi như thất bại, nhưng với tư cách một phóng viên, tôi quyết không bỏ cuộc!”
Mở ra nhạc nền để nổi bật cho sự “chính nghĩa” sự theo đuổi không bỏ trong quá trình tìm kiếm sự thậtc ủa bản thân, tên phóng viên hô lên khẩu hiệu:
“Tôi sẽ tiếp tục bám đuổi để thu thập thêm thông tin! Và tôi quyết tìm ra sự thật!”
Tắt tivi, Nobita một mặt khó chịu như ăn phải cái gì không tốt vậy.
Hắn là thực tức giận. Người nổi tiếng bị đàm tiếu hay Parazi theo đuôi cái gì vốn cũng không phải hiếm hoi, nhưng đeo bám đến mức này thì thật quá đáng.
Quá đáng nhất là nó lại chạy trên đầu hắn mà làm loạn mới chết kia chứ, hắn mới không phải đơn giản như vậy cho qua người.
“Ngươi đã muốn tiếp tục bám đuổi có nghĩa là đã chuẩn bị đến bất kì khó khăn hay nguy hiểm trên đường rồi chứ gì…”
Một mặt âm trầm, Nobita nói một mình.
Thế là không để ai phát hiện, Nobita nhanh chóng thay vào một thân hắc sắc trang phục, là cái trang phục lúc hắn đi cứu Non-chan, cũng chính là giống như bộ đồ hắn sử dụng lúc cùng Sumire làm nhiệm vụ của Siêu nhân.
Hắn đang trong trạng thái rất kì lạ, vừa muốn gặp mặt cô nàng, nhưng bên cạnh đó cũng sợ không biết nói gì với cô bé, vả lại thấy cô bé một bộ không khác gì người thường, Nobita không thể không nghi ngờ cô nàng đã chán việc làm Siêu nhân, và dĩ nhiên với nước tiểu tính của lão người dơi thì lão sẽ xóa hết trí nhớ cô bé đi.
Nobita thật là xoắn xuýt vô cùng a…
Nhưng có một chuyện hắn không có chút nào xoắn xuýt đó chính là… Tên phóng viên phải bị trừng phạt thích đáng! Dĩ nhiên có thể im lặng mà làm điều đó cũng là tốt nhất… tuy nhiên không hiểu sao Nobita vẫn cảm thấy chút chút thất lạc.
Tiềm hành xong xuôi, Nobita nhanh chóng sử dụng xuyên toa thời không mà không ngừng nhảy cóc thời không. Dẫu sao cũng là từng cùng nhau sống khá lâu thời gian, Nobita đối với khí tức của Sumire là rất rõ ràng, còn chưa nói cô nàng vẫn là tập qua chút nhẫn thuật hắn tự sáng tạo nữa.
Tiềm hành đi được khoảng cách khá xa xôi, Nobita theo dấu chân của Sumire mà theo đến tận bờ biển, tại đây cuối cùng Nobita phát hiện cô nàng đang một mặt thẫn thờ nhìn về phương xa, lại chốc chốc nhìn vào một mặt dây chuyền.
Nobita cũng có chút xíu xúc động xem trộm cái mặt dây chuyền gì mà khiến cô nàng thích thú thế mà ngắm đi ngắm lại, chốc chốc lại cười ngây ngô, chốc chốc lại tức giận má phụng phịu lên, nhìn mà Nobita như có con mèo nhỏ trong bụng không ngừng mà gãi gãi…
Không đợi Nobita không chịu nổi chạy đi xem trộm cái mặt dây chuyền thì đã có kẻ không nhịn nổi mà lao ra.
Tại một lùm bụi cây gần nơi Sumire ngồi bỗng lao ra tay phóng viên cùng một thợ quay phim, vừa lao ra lão đã nhanh chóng hô lên:
“Cô Sumire-san! Cô sẽ không ngại cho độc giả xem chiếc mặt dây chuyền đó chứ? Thứ có thể khiến cô trân quý như vậy thì hẳn vô cùng có tính chất truyền kì, có thể nào đó lại chính là của người bạn trai cô tặng thì sao?”
Sumire quay lưng bỏ đi, không muốn nói nhiề một lời với tên phóng viên, Nobita nhìn mà chậc chậc thấy kì.
Phải biết Nobita biết Sumire thực chất là một nữ hán tử á, có thể sử dụng nắm đấm giải quyết sự việc quyết không dùng đầu óc, có thể báo thù hôm nay thì quyết không để đến ngày mai… Tóm lại Sumire mà Nobita biết chắc chắn không thể thục nữ đến người đánh đến rồi cũng không dám đánh lại loại này.
Nhưng mà Sumire vừa đi mấy bước, tên phóng viên đã đưa trong tay ra chùm chìa khóa và nói với một vẻ mặt đắc ý:
“Cô có thể đi đâu được? Tôi đã trộm chìa khóa xe của cô rồi, tôi mà đã bám theo thì cô sao có thể thoát được kia chứ? Nào! Ngoan ngoãn kể về cố sự của cô đi nào…”
Quả là khó chịu mà, như ai đó từng nói “Thẩm thẩm có thể nhẫn nhưng thúc thúc không thể nhịn”, Nobita bây giờ cảm thấy là như thế một loại cảm giác.
Thế là…
“Này thì ngoan ngoãn! Này thì không thể thoát!”
Một bóng đen lao thẳng ra đánh cho tên phóng viên trở tay không kịp, cả tên quay phim cũng bị đen theo mà cả người cả máy bị đập bẹp.
Nhìn bóng hình quen thuộc trong trí nhớ quần ẩu hai tên phóng viên lăn lộn xin tha, Sumire hai mắt bốc lên quang mang kì lạ, nhưng khóe mắt lại không nhịn nổi mà chảy ra hai giọt nước mắt.
Tại trước màn ảnh tivi, một người phóng viên đang quay về màn hình làm giới thiệu cho buổi lên hình ngày hôm nay, Nobita nhìn hắn là một mặt đầy khó chịu.
Không thể không kì lạ khi một kẻ ghét xem tivi thời sự tin tức như Nobita lại chú ý đến chương trình phải nói là không khác báo lá cải này, đơn thuần bởi chương trình này có liên quan đến một trong những người quan trọng nhất của Nobita, chính là “bé Sumire”.
Dĩ nhiên “bé Sumire” bây giờ có thể quay về Nobita mà nói một tiếng “Nobita-kun” rồi, nhưng trong mắt Nobita thì cô bé vẫn luôn là cô bé suốt ngày chạy theo sau lưng hắn mà một câu “Nobita oniisan”, hai câu “Nobita oniisan”.
Nobita tuy không biết dùng cái tư thế gì hay cách gì xuất hiện trước mặt cô bé, nhưng quan tâm Sumire thì Nobita là thực lòng.
“A! Cô ấy đã đi ra ngoài rồi! Cô Sumire-san, xin chờ chốc lát!”
Tên phóng viên trên màn ảnh tivi nhanh chóng đánh hơi được Sumire ra khỏi biệt thự riêng, hắn ta như chó ngửi thấy mùi xương mà lao thẳng lại.
Sumire một mặt khó chịu mà hét lên:
“Tôi đã nói nhiều lần rồi! Tôi sẽ không kết hôn với Ochime!”
Lại như chưa thể hiện được sự kiên quyết, cô nàng bồi thêm:
“Và tôi cũng không có ý định kết hôn với bất kì ai khác!”
Nhưng tên phóng viên trên màn ảnh tivi lại đặc biệt chắc chắn mà khẳng định nói:
“Cô nói dối! Hôn lễ sẽ được tổ chức ở đâu? Còn tuần trăng mật…”
Nhưng Sumire có vẻ đã hết kiên nhẫn, nhanh chóng lên xe lái đi, bỏ lại một câu:
“Lâu lắm tôi mới có kì nghỉ! Hãy để tôi yên!”
Quay về màn hình tivi, tên phóng viên vỗ ngực bôm bốp mà nói:
“Thưa quý vị, buổi phỏng vấn hôm nay coi như thất bại, nhưng với tư cách một phóng viên, tôi quyết không bỏ cuộc!”
Mở ra nhạc nền để nổi bật cho sự “chính nghĩa” sự theo đuổi không bỏ trong quá trình tìm kiếm sự thậtc ủa bản thân, tên phóng viên hô lên khẩu hiệu:
“Tôi sẽ tiếp tục bám đuổi để thu thập thêm thông tin! Và tôi quyết tìm ra sự thật!”
Tắt tivi, Nobita một mặt khó chịu như ăn phải cái gì không tốt vậy.
Hắn là thực tức giận. Người nổi tiếng bị đàm tiếu hay Parazi theo đuôi cái gì vốn cũng không phải hiếm hoi, nhưng đeo bám đến mức này thì thật quá đáng.
Quá đáng nhất là nó lại chạy trên đầu hắn mà làm loạn mới chết kia chứ, hắn mới không phải đơn giản như vậy cho qua người.
“Ngươi đã muốn tiếp tục bám đuổi có nghĩa là đã chuẩn bị đến bất kì khó khăn hay nguy hiểm trên đường rồi chứ gì…”
Một mặt âm trầm, Nobita nói một mình.
Thế là không để ai phát hiện, Nobita nhanh chóng thay vào một thân hắc sắc trang phục, là cái trang phục lúc hắn đi cứu Non-chan, cũng chính là giống như bộ đồ hắn sử dụng lúc cùng Sumire làm nhiệm vụ của Siêu nhân.
Hắn đang trong trạng thái rất kì lạ, vừa muốn gặp mặt cô nàng, nhưng bên cạnh đó cũng sợ không biết nói gì với cô bé, vả lại thấy cô bé một bộ không khác gì người thường, Nobita không thể không nghi ngờ cô nàng đã chán việc làm Siêu nhân, và dĩ nhiên với nước tiểu tính của lão người dơi thì lão sẽ xóa hết trí nhớ cô bé đi.
Nobita thật là xoắn xuýt vô cùng a…
Nhưng có một chuyện hắn không có chút nào xoắn xuýt đó chính là… Tên phóng viên phải bị trừng phạt thích đáng! Dĩ nhiên có thể im lặng mà làm điều đó cũng là tốt nhất… tuy nhiên không hiểu sao Nobita vẫn cảm thấy chút chút thất lạc.
Tiềm hành xong xuôi, Nobita nhanh chóng sử dụng xuyên toa thời không mà không ngừng nhảy cóc thời không. Dẫu sao cũng là từng cùng nhau sống khá lâu thời gian, Nobita đối với khí tức của Sumire là rất rõ ràng, còn chưa nói cô nàng vẫn là tập qua chút nhẫn thuật hắn tự sáng tạo nữa.
Tiềm hành đi được khoảng cách khá xa xôi, Nobita theo dấu chân của Sumire mà theo đến tận bờ biển, tại đây cuối cùng Nobita phát hiện cô nàng đang một mặt thẫn thờ nhìn về phương xa, lại chốc chốc nhìn vào một mặt dây chuyền.
Nobita cũng có chút xíu xúc động xem trộm cái mặt dây chuyền gì mà khiến cô nàng thích thú thế mà ngắm đi ngắm lại, chốc chốc lại cười ngây ngô, chốc chốc lại tức giận má phụng phịu lên, nhìn mà Nobita như có con mèo nhỏ trong bụng không ngừng mà gãi gãi…
Không đợi Nobita không chịu nổi chạy đi xem trộm cái mặt dây chuyền thì đã có kẻ không nhịn nổi mà lao ra.
Tại một lùm bụi cây gần nơi Sumire ngồi bỗng lao ra tay phóng viên cùng một thợ quay phim, vừa lao ra lão đã nhanh chóng hô lên:
“Cô Sumire-san! Cô sẽ không ngại cho độc giả xem chiếc mặt dây chuyền đó chứ? Thứ có thể khiến cô trân quý như vậy thì hẳn vô cùng có tính chất truyền kì, có thể nào đó lại chính là của người bạn trai cô tặng thì sao?”
Sumire quay lưng bỏ đi, không muốn nói nhiề một lời với tên phóng viên, Nobita nhìn mà chậc chậc thấy kì.
Phải biết Nobita biết Sumire thực chất là một nữ hán tử á, có thể sử dụng nắm đấm giải quyết sự việc quyết không dùng đầu óc, có thể báo thù hôm nay thì quyết không để đến ngày mai… Tóm lại Sumire mà Nobita biết chắc chắn không thể thục nữ đến người đánh đến rồi cũng không dám đánh lại loại này.
Nhưng mà Sumire vừa đi mấy bước, tên phóng viên đã đưa trong tay ra chùm chìa khóa và nói với một vẻ mặt đắc ý:
“Cô có thể đi đâu được? Tôi đã trộm chìa khóa xe của cô rồi, tôi mà đã bám theo thì cô sao có thể thoát được kia chứ? Nào! Ngoan ngoãn kể về cố sự của cô đi nào…”
Quả là khó chịu mà, như ai đó từng nói “Thẩm thẩm có thể nhẫn nhưng thúc thúc không thể nhịn”, Nobita bây giờ cảm thấy là như thế một loại cảm giác.
Thế là…
“Này thì ngoan ngoãn! Này thì không thể thoát!”
Một bóng đen lao thẳng ra đánh cho tên phóng viên trở tay không kịp, cả tên quay phim cũng bị đen theo mà cả người cả máy bị đập bẹp.
Nhìn bóng hình quen thuộc trong trí nhớ quần ẩu hai tên phóng viên lăn lộn xin tha, Sumire hai mắt bốc lên quang mang kì lạ, nhưng khóe mắt lại không nhịn nổi mà chảy ra hai giọt nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook